Editor: Susan
Di chứng sau thôi miên cũng không kéo dài quá lâu, tầm một chốc là Trần Tiểu An tỉnh táo lại.
Khi tỉnh lại cậu phát hiện Dư Hoán ngồi ở bên cạnh mình, theo thói quen sáp lại gần cọ cọ Dư Hoán.
Dư Hoán ngạc nhiên vì Trần Tiểu An vậy mà vẫn thân thiết như thế với anh.
Vừa nãy anh thật sự tự khép mình lại, thật ra anh vẫn luôn là một người không dễ sa vào cảm xúc tiêu cực cho lắm, dù cho trước kia khi vẫn còn là một quần chúng, tương lai mờ mịt thì anh cũng không dễ dàng tự ti xem nhẹ bản thân mình.
Nhưng vì vài câu nỉ non vô thức đó của Trần Tiểu An mà hiếm khi anh lại bắt đầu tự sa ngã —— cứ luôn cho rằng nếu Trần Tiểu An nhớ lại chuyện trước kia thì sẽ không dính lấy anh như bây giờ.
Dư Hoán thử thăm dò hỏi: “Có phải nhớ đến cái gì rồi không?”
Trần Tiểu An cố gắng hồi tưởng một chút rồi lắc đầu.
Dư Hoán thầm nghĩ quả nhiên, bởi vì không nhớ rõ cho nên mới thân mật với anh như trước mà chẳng có chút gánh nặng.
Tâm trạng của anh có chút khó nói nên lời, vừa không cam lòng nhưng cũng vừa thấy may mắn.
Tuy nhiên chút tâm lý may mắn ấy vừa mới xuất hiện thì Dư Hoán lại kìm lòng không đậu mà cảm thấy lòng mình thật quá đen tối.
Dư Hoán nói: “Tiểu An, biến về nguyên hình một chút.”
Trần Tiểu An cũng không biết vì sao Dư Hoán lại đột nhiên bảo cậu biến trở về nguyên hình, nhưng cậu vẫn nghe lời làm theo.
Dư Hoán ôm cục lông trắng nhỏ xíu vào lòng mình rồi hôn hôn lên khuôn mặt đầy lông của cậu.
Lúc ở hình người Dư Hoán đã từng hôn Trần Tiểu An hai lần, hai lần đó Trần Tiểu An đều biểu hiện cực kỳ hoảng sợ.
Nhưng nếu là hình dạng mèo thì Trần Tiểu An lại không kháng cự như thế.
Quả nhiên lúc này Tiểu An vẫn rất ngoan ngoãn, thậm chí còn liếm liếm mặt Dư Hoán để lấy lòng.
Những vết xước nhỏ trên đầu lưỡi khiến cho Dư Hoán hơi ngưa ngứa.
Dư Hoán mỉm cười, thầm nghĩ khôi phục trí nhớ thì cứ khôi phục trí nhớ đi, anh còn không thể giành nỗi với một người đã qua đời nhiều năm rồi hay sao? Còn không cho nhóc mèo có chủ nhân tiền nhiệm hay sao?
Sau một hồi đùa giỡn ầm ĩ thì Trần Tiểu An vẫn biến lại thành hình dạng con người.
Từ đầu đến cuối trong lòng cậu vẫn nhớ đến chuyện phải tìm lại trí nhớ, sau khi cân nhắc cả buổi trời mới lấy ra cái lông chim của Chu Tước đã bị cậu nghịch sắp trụi luôn rồi.
Chu Tước sống lâu như vậy nên những thứ hắn biết khẳng định có rất nhiều.
Đúng như Trần Tiểu An dự đoán, sau khi liên lạc được với Chu Tước thì Chu Tước như thể một cái thư viện di động chỉ ra cho Trần Tiểu An một con đường rõ ràng: “Nếu ký ức bị xóa đi rồi thì không tìm lại được đâu, thế nhưng có pháp bảo có khả năng xem được chuyện cũ trong quá khứ của mỗi một người.”
Trần Tiểu An khiêm tốn thỉnh giáo: “Là pháp bảo gì ạ?”
“Một tấm gương, gọi là gương quá khứ hay là cái gì gì đó”, Chu Tước nói, “Nhưng món đồ này có chút tà môn, nếu bây muốn dùng sẽ phải trả một cái giá nhất định, cái giá ấy là gì thì linh hồn trên mặt gương tự định đoạt.
Nếu tâm tình kính linh [1] tốt sẽ để bây xem tùy thích, còn tâm tình không tốt thì dù bây có đem mạng ra cho cô ta, cô ta cũng không để ý đến bây.”
[1]
Trần Tiểu An lại hỏi: “Vậy bọn con phải tìm vị kính linh này như thế nào?”
Chu Tước tức giận nói: “Làm sao ta biết? Ta với cổ cũng có quen nhau đâu.”
Sau khi cảm ơn Chu Tước, Trần Tiểu An liền vội vàng chạy đi tìm Quý Nhất Nhiên, kính linh cũng là yêu quái, nói không chừng cô ta từng nhập hổ khẩu ở hiệp hội yêu quái bọn họ thì sao? Quý Nhất Nhiên dựa theo miêu tả của Trần Tiểu An tra thử trên hệ thống của bọn họ thì phát hiện các yêu quái khai rằng bản thể của mình là gương có tổng cộng khoảng hơn 80 mấy con!
Dù sao cũng không thể đến hỏi từng con một chứ!
Trần Tiểu An cũng không biết cụ thể tên của kính linh này là gì, hỏi lại Chu Tước thì Chu Tước cũng nói không biết, Chu Tước nói chỉ từng gặp mặt trực tiếp vào rất lâu trước kia, nhưng yêu quái ở thời điểm ấy đều không thịnh hành việc đặt tên, cho đến dạo gần đây yêu quái dung nhập hết vào xã hội nhân loại, vì để tiện cho người khác xưng hô nên mới có tên gọi.
Còn kiểu giống như mấy người Chu Tước thì khắp thiên hạ này chỉ có một con, cũng chả cần phải bận tâm suy nghĩ về tên, trên thẻ căn cước nhân loại của Chu Tước chỉ tùy tiện ghi hai chữ to “Chu Tước.” Nhưng các yêu tinh gương thì lại không giống vậy, dù sao cũng không thể người này tên là Gương Tinh Giáp, người kia tên Giương Tinh Ất được, nên đương nhiên là bọn họ đều đặt đủ loại tên khác nhau.
Vì vậy khi nhìn thấy một chuỗi danh sách yêu tinh gương dài như vậy thì Trần Tiểu An hơi nhưng nhức đầu.
Quý Nhất Nhiên nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại liên lạc với sư phụ Lâm Thiên Dân của hắn, cũng may là sư phụ quen biết nhiều, sau khi hỏi rõ tiền căn hậu quả thì không lâu sau đã đưa đến phương thức liên hệ của gương quá khứ mà bọn họ muốn tìm.
Quý Nhất Nhiên vừa nhìn thấy, ồ, vẫn là cái tên quen thuộc kia.
Gương quá khứ đó ở nhân gian có tên là Đồng Tinh, có điều người ngoài biết đến nhiều hơn với cái tên là Jing.
Quý Nhất Nhiên vẫn luôn biết đến người này, nhà thiết kế thời trang có tài hoa hơn người, trước kia làm thiết kế cho một thương hiệu xa xỉ nào đó, sau này cô tự ra ngoài tạo nên một thương hiệu độc lập cũng lấy tên là Jing, các tác phẩm được thiết kế ra đều chứa đầy những ý tưởng phong phú và có cảm giác như trong những câu chuyện xưa, cũng rất có tên tuổi trên thị trường quốc tế.
Thế nhưng Quý Nhất Nhiên chưa từng qua lại trực tiếp với cô, cho nên đến tận bây giờ hắn cũng không biết cô thế mà lại là một yêu quái.
Quý Nhất Nhiên đọc tài liệu mà Lâm Thiên Dân gửi đến rồi lâm vào trầm tư.
Trong mục ghi chú của tờ tài liệu này còn viết rất chu đáo rằng “Người này tính tình quái gở, cần thận trọng khi liên hệ với nhau.”
Quý Nhất Nhiên khép đôi mắt lại, đương nhiên hắn biết Đồng Tinh tính cách quái dị chứ! Chính là bởi vì tính tình Đồng Tinh lập dị là chuyện mà ai ai cũng biết, hồi đó Jing và một nhãn hiệu có đẳng cấp xấp xỉ cùng lúc tìm Dư Hoán làm người đại diện, Quý Nhất Nhiên quyết đoán giúp Dư Hoán chọn thương hiệu kia luôn.
Giờ thì hay rồi, có việc cần nhờ đến người ta.
Trần Tiểu An không biết chuyện trước kia, cậu còn cho là đã tìm được một tia hy vọng, hào hứng bừng bừng bắt đầu lập kế hoạch liên hệ với Đồng Tinh.
Quý Nhất Nhiên và Dư Hoán hai mặt nhìn nhau, nhưng trước mắt muốn giúp Trần Tiểu An tìm về ký ức trước đây thì ngoại trừ đi tìm Đồng Tinh, hình như cũng chẳng còn biện pháp khác.
Tính toán cũng đã vài ngày chưa về nhà rồi, trong nhà Quý Nhất Nhiên và Trần Tiểu An đều nuôi hai bé mèo khác nữa, tuy là bình thường Quý Nhất Nhiên có nhờ trợ lý thường xuyên đến cho ăn một chút, nhưng chung quy vẫn là bản thân mình trở về cho ăn thì mới yên tâm.
Hơn nữa vẫn luôn ở suốt bên này thì muốn đi chạy các kiểu lịch trình cũng không thuận tiện.
Vì thế ngày hôm sau Trần Tiểu An dậy từ sáng sớm rồi đi chào tạm biệt mấy người Trần Trạch Ý, nói rằng định về nhà một chuyến trước xem thử phải liên hệ với Đồng Tinh như thế nào, đợi khi tìm về được trí nhớ rồi sẽ quay lại.
Trần Trạch Ý không có ý kiến gì, nhưng y cũng không ký thác toàn bộ hy vọng lên người Trần Tiểu An, lỡ như sau khi cậu nhớ lại nhưng phát hiện bản thân cũng chẳng biết nội tình gì về tu bổ hồn phách, vậy thì có khác gì với “Dã Tràng xe cát biển Đông” không.
Đêm qua y lại lục lọi sách cổ cả đêm, không biết biện pháp tổ sư gia dùng để tu hồn là cái gì, nhưng vẫn còn một loại phương pháp khá là thấp hèn, chính là tách một phần trong hồn phách của những người khác rồi bổ sung vào lỗ hổng của Lý Tiếu.
Trần Trạch Ý nghĩ nếu thật sự không được thì y sẽ phân hồn phách của bản thân ra một chút.
Y thật sự không thể đành lòng nhìn cuộc sống của một đứa trẻ mới vừa khởi bước nhưng lại cứ đần độn như vậy đến suốt đời.
Thế nhưng Trần Trạch Ý cũng không phải thánh mẫu, y đã cân nhắc kỹ rồi, hồn phách của bản thân y chắc chắn có sức chống đỡ mạnh hơn Lý Tiếu, ảnh hưởng phải chịu khi phân ra một ít nhất định không đến mức lớn như vậy.
Có điều nếu không đến thời điểm đành phải bó tay thì y sẽ không làm như vậy.
Trần Tiểu An và những người khác vừa định đi thì có một đệ tử thở hồng hộc chạy tới nói có người xông vào địa cung.
Dưới địa cung vốn là địa bàn của Trần Tiểu An, lúc này cậu cũng không thể rời đi được nên đành vội vã đuổi theo tới đó, còn chưa đến nơi thì đã cảm nhận được từ xa một luồng uy áp của đại yêu quái đang xông đến trước mặt.
Nó giống y hệt với uy áp cậu cảm nhận được khi xem đại yêu đánh nhau ở bờ biển ngày hôm ấy.
Trần Tiểu An muốn chạy tới cũng cảm giác hơi khó khăn, cậu tiến đến gần một chút thì nhìn thấy một thanh niên tóc dài mặc bộ trường bào đứng ở cửa, trong tay nâng một quả cầu nước bắt đầu tuôn ra, ở cửa có mấy đệ tử đang chống cự một cách vô ích.
Thanh Long trông cũng không muốn làm hại người thường, nhưng gã lại chẳng hề có ý muốn dừng lại, hùng hổ đòi xông vào căn phòng sách kia.
Dư Hoán hỏi Trần Trạch Ý cũng có vẻ mặt kinh sợ bên cạnh: “Chẳng phải nhà các cậu có thiết lập cấm chế sao? Người này vào bằng cách nào?”
“Không biết luôn…” Trần Trạch Ý sửng sốt, “Xông vào ư?”
Yêu quái này vừa nhìn là thấy tu vi rất mạnh…
Trần Tiểu An chạy chậm từng bước đến gần vị trí của Thanh Long, hô lên một câu với hắn: “Ông không được qua đó!”
Trần Tiểu An không nhớ rõ mọi chuyện nhưng cậu biết bên dưới địa cung có cất pháp bảo rất ghê gớm.
Thanh Long đi thẳng đến địa cung này thì có lẽ đã biết phía dưới có món đồ nào đó nên có ý muốn cướp đi… Món đồ đó tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác.
Nghe thấy câu này của Trần Tiểu An, Thanh Long dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trần Tiểu An.
Mới vừa nhìn thấy người, Thanh Long liền nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên vô cùng nguy hiểm.
Truyện Khoa Huyễn
Trần Tiểu An thầm nói không xong rồi, cậu đã quên trước đó Chu Tước dặn dò mình… Phỏng chừng Thanh Long này đã xem cậu thành Bạch Hổ rồi.
Quả nhiên Thanh Long cũng không cố chấp đi vào địa cung nữa mà quay ngược lại đi về phía Trần Tiểu An: “Ta tìm ngươi nhiều năm như vậy, thì ra ngươi ở trong này sao?”
Trần Tiểu An lùi về sau hai bước: “Ông nhận lầm người rồi.”
Thanh Long và Bạch Hổ có thù sâu hận lớn có lẽ là thật, nhìn vẻ mặt này của Thanh Long xem, trông cứ như muốn lột da rút xương Trần Tiểu An ra vậy.
“Nhận lầm người? Sao ngươi lại trở nên kinh sợ như thế?” Thanh Long cười khẽ hai tiếng, đột nhiên dùng một tốc độ nhanh như chớp nắm lấy tay Trần Tiểu An, sau đó lập tức buông ra, “Chiếm được vị trí yêu vương rồi lại biến mất lâu như vậy, ta còn cho rằng ngươi bị làm sao rồi, hóa ra là thực lực lại thụt lùi đến tình trạng này… Vậy cũng chả cần phải nói nhảm nhiều nữa, trực tiếp nhường lại vị trí yêu vương cho ta không phải được rồi sao?”
Trần Tiểu An: “Tôi căn bản chẳng biết ông đang nói cái gì hết!”
Trần Tiểu An tự biết mình đánh không lại đối phương, hôm đó vào lúc xem cuộc chiến là cậu đã biết, khi Thanh Long phóng nước thì rõ ràng là Chu Tước còn bị đánh đến mức chật vật như vậy nữa, càng đừng nói tới việc cậu chỉ là một con mèo… Quả thật chính là một newbie vừa mới ra khỏi làng tân thủ [2] đã đụng phải đại boss mãn cấp…
[2]
Nhưng mặc kệ ra sao thì cậu cũng không thể để cho Thanh Long giương oai ở nơi này.
Đang khi nói chuyện thì Thanh Long đã ném quả cầu nước trên tay qua.
Trần Tiểu An trốn sang một bên nhưng vẫn bị bọt nước văng khắp nơi đâm đến đau đớn, cậu nói năng lộn xộn mà quát về phía Quý Nhất Nhiên: “Chú Thúc chẳng phải anh là thầy trừ yêu hay sao!! Anh có thể đánh lại hắn không!!”
Quý Nhất Nhiên: “Cậu nhìn tôi giống như có thể đánh lại hắn sao!”
Thanh Long vung tay lên, một giây trước khu vực này còn nắng ấm tươi sáng thì hiện tại mây đen lập tức ập xuống.
Trần Tiểu An ngẩng đầu nhìn trời, phỏng chừng Thanh Long muốn triệu sấm đến chém cậu… Ngày đó khi Thanh Long và Chu Tước đánh nhau, phải đến tận sau cùng Thanh Long mới đưa chiêu thức này ra.
Kết quả đại chiêu thế này mà Thanh Long lại tính toán dùng ngay từ đầu để đối phó với cậu…
Một tia sấm chớp bổ xuống, Trần Tiểu An lăn lộn trên đất, khó khăn lắm mới né được.
Nhưng tảng đá nằm trên mặt đất nơi vừa rồi cậu trốn đã bị sét đánh nứt ra rồi trở nên cháy đen.
Ban nãy Dư Hoán theo bản năng muốn vươn tay ra kéo Trần Tiểu An qua, lại bị Trần Trạch Ý nhanh tay lẹ mắt lôi trở về: “Anh điên rồi!”
Trần Trạch Ý cấp tốc làm một vòng chắn bảo hộ, để cho mọi người ở đây nhanh chóng trốn vào trong vòng đậy của y.
Trần Tiểu An ở bên kia cố hết sức tránh né đòn tấn công của Thanh Long, Trần Trạch Ý nhắm chuẩn thời cơ mở một cái lồng chụp về phía một mình cậu ở bên kia.
Thế nhưng cái kết giới này lại thể hiện một cách hoàn mỹ cái gì gọi là không chịu nỗi một kích, lại một tia sét bổ xuống, vòng bảo hộ đó mất đi tác dụng ngay.
Điều này cũng khiến cho Trần Trạch Ý ý thức được rõ ràng rằng Thanh Long chẳng qua là không muốn đánh bọn họ, không thì y có tăng thêm một trăm cái lồng cho mọi người thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi…
Mỗi lần Trần Tiểu An tránh thoát được một lần công kích thì sẽ có một nơi bị phá hỏng thành một đống đổ nát, chỉ nội trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà xung quanh cậu không còn một chỗ nào toàn vẹn.
Vả lại vì tập trung tránh né nên Trần Tiểu An cũng không có cách nào rút ra một tí thời gian để liên lạc với Chu Tước nhờ hắn giúp cậu đánh nhau.
Tuy rằng cậu thân thủ nhanh nhẹn, lần nào cũng có thể né tránh, nhưng cứ trốn như vậy cũng không phải biện pháp… Sớm muộn gì cũng sẽ bị đuối sức không còn hơi sức để mà trốn, đến lúc đó thì chỉ có nước chờ chết mà thôi.
Mặc kệ bản thân có thể đánh lại hay không, bây giờ đã tới thời điểm không thể không tiến lên.
Trần Tiểu An thừa dịp Thanh Long không chú ý, cấp tốc lấy trong túi Càn Khôn ra cái sáo huân lúc trước cậu đã từng dùng, đưa lên miệng bắt đầu thổi một đoạn nhạc khúc.
Thanh Long dừng một chút, khi cất tiếng một lần nữa thì giọng nói đã trở nên trầm hơn: “Quả nhiên là ngươi.”
Trần Tiểu An không để ý tới lời gã nói, nhắm mắt lại càng ra sức mà thổi, cậu điều động linh lực toàn thân, rót tất cả linh lực vào trong khúc nhạc thổi ra.
Nếu như đây là những con ác quỷ thì lúc này hẳn là sẽ đau đớn đến mức hồn phi phách tán.
Nhưng phản ứng của Thanh Long lại không lớn như trong tưởng tượng của cậu, thậm chí Thanh Long còn thừa sức mở miệng: “Ngươi đúng là trở nên rất vô dụng, ngươi nghe thử xem ca khúc ngươi đang thổi, kim đâm trên người còn mạnh hơn so với thứ ngươi thổi ra…”
Dứt lời Thanh Long ngẩng đầu lên, phát ra vài tiếng cười quái dị, sau đó gã hiện ra nguyên hình.
Nơi này căn bản không chứa nỗi nguyên thân cực lớn của Thanh Long, cái đuôi gã vẫy một cái thì mấy tòa kiến trúc nhỏ phía sau liền biến thành đống đổ nát ngay trong nháy mắt.
Hắn vươn chân trước sắc bén, đánh thẳng về phía Trần Tiểu An.
“Không ——” Dư Hoán ở phía sau giãy ra thoát khỏi sự lôi kéo của Trần Trạch Ý rồi chạy như điên về vị trí của Trần Tiểu An.
Chỉ thấy một vầng sáng trắng nhàn nhạt bao quanh toàn thân Trần Tiểu An, không lâu sau thân hình cậu biến đổi, đầu tiên là biến trở về nguyên hình là một viên tròn trắng nhỏ, sau đó tứ chi trên cục lông màu trắng từ từ mọc dài ra, vằn hổ nhợt nhạt trên người cũng dần dần trở nên đậm hơn… Cùng với một tiếng hổ gầm vang vọng trời đất, một con hổ có ánh mắt hung ác nhưng lại rất oai phong lẫm liệt xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.Lời tác giả: Đinh! Chúc mừng người chơi [Dư Hoán] đã thu được thú cưỡi độc quyền [Bạch Hổ Trần Tiểu An]!
Cảm ơn các vị thiên thần nhỏ -3-.
Di chứng sau thôi miên cũng không kéo dài quá lâu, tầm một chốc là Trần Tiểu An tỉnh táo lại.
Khi tỉnh lại cậu phát hiện Dư Hoán ngồi ở bên cạnh mình, theo thói quen sáp lại gần cọ cọ Dư Hoán.
Dư Hoán ngạc nhiên vì Trần Tiểu An vậy mà vẫn thân thiết như thế với anh.
Vừa nãy anh thật sự tự khép mình lại, thật ra anh vẫn luôn là một người không dễ sa vào cảm xúc tiêu cực cho lắm, dù cho trước kia khi vẫn còn là một quần chúng, tương lai mờ mịt thì anh cũng không dễ dàng tự ti xem nhẹ bản thân mình.
Nhưng vì vài câu nỉ non vô thức đó của Trần Tiểu An mà hiếm khi anh lại bắt đầu tự sa ngã —— cứ luôn cho rằng nếu Trần Tiểu An nhớ lại chuyện trước kia thì sẽ không dính lấy anh như bây giờ.
Dư Hoán thử thăm dò hỏi: “Có phải nhớ đến cái gì rồi không?”
Trần Tiểu An cố gắng hồi tưởng một chút rồi lắc đầu.
Dư Hoán thầm nghĩ quả nhiên, bởi vì không nhớ rõ cho nên mới thân mật với anh như trước mà chẳng có chút gánh nặng.
Tâm trạng của anh có chút khó nói nên lời, vừa không cam lòng nhưng cũng vừa thấy may mắn.
Tuy nhiên chút tâm lý may mắn ấy vừa mới xuất hiện thì Dư Hoán lại kìm lòng không đậu mà cảm thấy lòng mình thật quá đen tối.
Dư Hoán nói: “Tiểu An, biến về nguyên hình một chút.”
Trần Tiểu An cũng không biết vì sao Dư Hoán lại đột nhiên bảo cậu biến trở về nguyên hình, nhưng cậu vẫn nghe lời làm theo.
Dư Hoán ôm cục lông trắng nhỏ xíu vào lòng mình rồi hôn hôn lên khuôn mặt đầy lông của cậu.
Lúc ở hình người Dư Hoán đã từng hôn Trần Tiểu An hai lần, hai lần đó Trần Tiểu An đều biểu hiện cực kỳ hoảng sợ.
Nhưng nếu là hình dạng mèo thì Trần Tiểu An lại không kháng cự như thế.
Quả nhiên lúc này Tiểu An vẫn rất ngoan ngoãn, thậm chí còn liếm liếm mặt Dư Hoán để lấy lòng.
Những vết xước nhỏ trên đầu lưỡi khiến cho Dư Hoán hơi ngưa ngứa.
Dư Hoán mỉm cười, thầm nghĩ khôi phục trí nhớ thì cứ khôi phục trí nhớ đi, anh còn không thể giành nỗi với một người đã qua đời nhiều năm rồi hay sao? Còn không cho nhóc mèo có chủ nhân tiền nhiệm hay sao?
Sau một hồi đùa giỡn ầm ĩ thì Trần Tiểu An vẫn biến lại thành hình dạng con người.
Từ đầu đến cuối trong lòng cậu vẫn nhớ đến chuyện phải tìm lại trí nhớ, sau khi cân nhắc cả buổi trời mới lấy ra cái lông chim của Chu Tước đã bị cậu nghịch sắp trụi luôn rồi.
Chu Tước sống lâu như vậy nên những thứ hắn biết khẳng định có rất nhiều.
Đúng như Trần Tiểu An dự đoán, sau khi liên lạc được với Chu Tước thì Chu Tước như thể một cái thư viện di động chỉ ra cho Trần Tiểu An một con đường rõ ràng: “Nếu ký ức bị xóa đi rồi thì không tìm lại được đâu, thế nhưng có pháp bảo có khả năng xem được chuyện cũ trong quá khứ của mỗi một người.”
Trần Tiểu An khiêm tốn thỉnh giáo: “Là pháp bảo gì ạ?”
“Một tấm gương, gọi là gương quá khứ hay là cái gì gì đó”, Chu Tước nói, “Nhưng món đồ này có chút tà môn, nếu bây muốn dùng sẽ phải trả một cái giá nhất định, cái giá ấy là gì thì linh hồn trên mặt gương tự định đoạt.
Nếu tâm tình kính linh [1] tốt sẽ để bây xem tùy thích, còn tâm tình không tốt thì dù bây có đem mạng ra cho cô ta, cô ta cũng không để ý đến bây.”
[1]
Trần Tiểu An lại hỏi: “Vậy bọn con phải tìm vị kính linh này như thế nào?”
Chu Tước tức giận nói: “Làm sao ta biết? Ta với cổ cũng có quen nhau đâu.”
Sau khi cảm ơn Chu Tước, Trần Tiểu An liền vội vàng chạy đi tìm Quý Nhất Nhiên, kính linh cũng là yêu quái, nói không chừng cô ta từng nhập hổ khẩu ở hiệp hội yêu quái bọn họ thì sao? Quý Nhất Nhiên dựa theo miêu tả của Trần Tiểu An tra thử trên hệ thống của bọn họ thì phát hiện các yêu quái khai rằng bản thể của mình là gương có tổng cộng khoảng hơn 80 mấy con!
Dù sao cũng không thể đến hỏi từng con một chứ!
Trần Tiểu An cũng không biết cụ thể tên của kính linh này là gì, hỏi lại Chu Tước thì Chu Tước cũng nói không biết, Chu Tước nói chỉ từng gặp mặt trực tiếp vào rất lâu trước kia, nhưng yêu quái ở thời điểm ấy đều không thịnh hành việc đặt tên, cho đến dạo gần đây yêu quái dung nhập hết vào xã hội nhân loại, vì để tiện cho người khác xưng hô nên mới có tên gọi.
Còn kiểu giống như mấy người Chu Tước thì khắp thiên hạ này chỉ có một con, cũng chả cần phải bận tâm suy nghĩ về tên, trên thẻ căn cước nhân loại của Chu Tước chỉ tùy tiện ghi hai chữ to “Chu Tước.” Nhưng các yêu tinh gương thì lại không giống vậy, dù sao cũng không thể người này tên là Gương Tinh Giáp, người kia tên Giương Tinh Ất được, nên đương nhiên là bọn họ đều đặt đủ loại tên khác nhau.
Vì vậy khi nhìn thấy một chuỗi danh sách yêu tinh gương dài như vậy thì Trần Tiểu An hơi nhưng nhức đầu.
Quý Nhất Nhiên nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại liên lạc với sư phụ Lâm Thiên Dân của hắn, cũng may là sư phụ quen biết nhiều, sau khi hỏi rõ tiền căn hậu quả thì không lâu sau đã đưa đến phương thức liên hệ của gương quá khứ mà bọn họ muốn tìm.
Quý Nhất Nhiên vừa nhìn thấy, ồ, vẫn là cái tên quen thuộc kia.
Gương quá khứ đó ở nhân gian có tên là Đồng Tinh, có điều người ngoài biết đến nhiều hơn với cái tên là Jing.
Quý Nhất Nhiên vẫn luôn biết đến người này, nhà thiết kế thời trang có tài hoa hơn người, trước kia làm thiết kế cho một thương hiệu xa xỉ nào đó, sau này cô tự ra ngoài tạo nên một thương hiệu độc lập cũng lấy tên là Jing, các tác phẩm được thiết kế ra đều chứa đầy những ý tưởng phong phú và có cảm giác như trong những câu chuyện xưa, cũng rất có tên tuổi trên thị trường quốc tế.
Thế nhưng Quý Nhất Nhiên chưa từng qua lại trực tiếp với cô, cho nên đến tận bây giờ hắn cũng không biết cô thế mà lại là một yêu quái.
Quý Nhất Nhiên đọc tài liệu mà Lâm Thiên Dân gửi đến rồi lâm vào trầm tư.
Trong mục ghi chú của tờ tài liệu này còn viết rất chu đáo rằng “Người này tính tình quái gở, cần thận trọng khi liên hệ với nhau.”
Quý Nhất Nhiên khép đôi mắt lại, đương nhiên hắn biết Đồng Tinh tính cách quái dị chứ! Chính là bởi vì tính tình Đồng Tinh lập dị là chuyện mà ai ai cũng biết, hồi đó Jing và một nhãn hiệu có đẳng cấp xấp xỉ cùng lúc tìm Dư Hoán làm người đại diện, Quý Nhất Nhiên quyết đoán giúp Dư Hoán chọn thương hiệu kia luôn.
Giờ thì hay rồi, có việc cần nhờ đến người ta.
Trần Tiểu An không biết chuyện trước kia, cậu còn cho là đã tìm được một tia hy vọng, hào hứng bừng bừng bắt đầu lập kế hoạch liên hệ với Đồng Tinh.
Quý Nhất Nhiên và Dư Hoán hai mặt nhìn nhau, nhưng trước mắt muốn giúp Trần Tiểu An tìm về ký ức trước đây thì ngoại trừ đi tìm Đồng Tinh, hình như cũng chẳng còn biện pháp khác.
Tính toán cũng đã vài ngày chưa về nhà rồi, trong nhà Quý Nhất Nhiên và Trần Tiểu An đều nuôi hai bé mèo khác nữa, tuy là bình thường Quý Nhất Nhiên có nhờ trợ lý thường xuyên đến cho ăn một chút, nhưng chung quy vẫn là bản thân mình trở về cho ăn thì mới yên tâm.
Hơn nữa vẫn luôn ở suốt bên này thì muốn đi chạy các kiểu lịch trình cũng không thuận tiện.
Vì thế ngày hôm sau Trần Tiểu An dậy từ sáng sớm rồi đi chào tạm biệt mấy người Trần Trạch Ý, nói rằng định về nhà một chuyến trước xem thử phải liên hệ với Đồng Tinh như thế nào, đợi khi tìm về được trí nhớ rồi sẽ quay lại.
Trần Trạch Ý không có ý kiến gì, nhưng y cũng không ký thác toàn bộ hy vọng lên người Trần Tiểu An, lỡ như sau khi cậu nhớ lại nhưng phát hiện bản thân cũng chẳng biết nội tình gì về tu bổ hồn phách, vậy thì có khác gì với “Dã Tràng xe cát biển Đông” không.
Đêm qua y lại lục lọi sách cổ cả đêm, không biết biện pháp tổ sư gia dùng để tu hồn là cái gì, nhưng vẫn còn một loại phương pháp khá là thấp hèn, chính là tách một phần trong hồn phách của những người khác rồi bổ sung vào lỗ hổng của Lý Tiếu.
Trần Trạch Ý nghĩ nếu thật sự không được thì y sẽ phân hồn phách của bản thân ra một chút.
Y thật sự không thể đành lòng nhìn cuộc sống của một đứa trẻ mới vừa khởi bước nhưng lại cứ đần độn như vậy đến suốt đời.
Thế nhưng Trần Trạch Ý cũng không phải thánh mẫu, y đã cân nhắc kỹ rồi, hồn phách của bản thân y chắc chắn có sức chống đỡ mạnh hơn Lý Tiếu, ảnh hưởng phải chịu khi phân ra một ít nhất định không đến mức lớn như vậy.
Có điều nếu không đến thời điểm đành phải bó tay thì y sẽ không làm như vậy.
Trần Tiểu An và những người khác vừa định đi thì có một đệ tử thở hồng hộc chạy tới nói có người xông vào địa cung.
Dưới địa cung vốn là địa bàn của Trần Tiểu An, lúc này cậu cũng không thể rời đi được nên đành vội vã đuổi theo tới đó, còn chưa đến nơi thì đã cảm nhận được từ xa một luồng uy áp của đại yêu quái đang xông đến trước mặt.
Nó giống y hệt với uy áp cậu cảm nhận được khi xem đại yêu đánh nhau ở bờ biển ngày hôm ấy.
Trần Tiểu An muốn chạy tới cũng cảm giác hơi khó khăn, cậu tiến đến gần một chút thì nhìn thấy một thanh niên tóc dài mặc bộ trường bào đứng ở cửa, trong tay nâng một quả cầu nước bắt đầu tuôn ra, ở cửa có mấy đệ tử đang chống cự một cách vô ích.
Thanh Long trông cũng không muốn làm hại người thường, nhưng gã lại chẳng hề có ý muốn dừng lại, hùng hổ đòi xông vào căn phòng sách kia.
Dư Hoán hỏi Trần Trạch Ý cũng có vẻ mặt kinh sợ bên cạnh: “Chẳng phải nhà các cậu có thiết lập cấm chế sao? Người này vào bằng cách nào?”
“Không biết luôn…” Trần Trạch Ý sửng sốt, “Xông vào ư?”
Yêu quái này vừa nhìn là thấy tu vi rất mạnh…
Trần Tiểu An chạy chậm từng bước đến gần vị trí của Thanh Long, hô lên một câu với hắn: “Ông không được qua đó!”
Trần Tiểu An không nhớ rõ mọi chuyện nhưng cậu biết bên dưới địa cung có cất pháp bảo rất ghê gớm.
Thanh Long đi thẳng đến địa cung này thì có lẽ đã biết phía dưới có món đồ nào đó nên có ý muốn cướp đi… Món đồ đó tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác.
Nghe thấy câu này của Trần Tiểu An, Thanh Long dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trần Tiểu An.
Mới vừa nhìn thấy người, Thanh Long liền nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên vô cùng nguy hiểm.
Truyện Khoa Huyễn
Trần Tiểu An thầm nói không xong rồi, cậu đã quên trước đó Chu Tước dặn dò mình… Phỏng chừng Thanh Long này đã xem cậu thành Bạch Hổ rồi.
Quả nhiên Thanh Long cũng không cố chấp đi vào địa cung nữa mà quay ngược lại đi về phía Trần Tiểu An: “Ta tìm ngươi nhiều năm như vậy, thì ra ngươi ở trong này sao?”
Trần Tiểu An lùi về sau hai bước: “Ông nhận lầm người rồi.”
Thanh Long và Bạch Hổ có thù sâu hận lớn có lẽ là thật, nhìn vẻ mặt này của Thanh Long xem, trông cứ như muốn lột da rút xương Trần Tiểu An ra vậy.
“Nhận lầm người? Sao ngươi lại trở nên kinh sợ như thế?” Thanh Long cười khẽ hai tiếng, đột nhiên dùng một tốc độ nhanh như chớp nắm lấy tay Trần Tiểu An, sau đó lập tức buông ra, “Chiếm được vị trí yêu vương rồi lại biến mất lâu như vậy, ta còn cho rằng ngươi bị làm sao rồi, hóa ra là thực lực lại thụt lùi đến tình trạng này… Vậy cũng chả cần phải nói nhảm nhiều nữa, trực tiếp nhường lại vị trí yêu vương cho ta không phải được rồi sao?”
Trần Tiểu An: “Tôi căn bản chẳng biết ông đang nói cái gì hết!”
Trần Tiểu An tự biết mình đánh không lại đối phương, hôm đó vào lúc xem cuộc chiến là cậu đã biết, khi Thanh Long phóng nước thì rõ ràng là Chu Tước còn bị đánh đến mức chật vật như vậy nữa, càng đừng nói tới việc cậu chỉ là một con mèo… Quả thật chính là một newbie vừa mới ra khỏi làng tân thủ [2] đã đụng phải đại boss mãn cấp…
[2]
Nhưng mặc kệ ra sao thì cậu cũng không thể để cho Thanh Long giương oai ở nơi này.
Đang khi nói chuyện thì Thanh Long đã ném quả cầu nước trên tay qua.
Trần Tiểu An trốn sang một bên nhưng vẫn bị bọt nước văng khắp nơi đâm đến đau đớn, cậu nói năng lộn xộn mà quát về phía Quý Nhất Nhiên: “Chú Thúc chẳng phải anh là thầy trừ yêu hay sao!! Anh có thể đánh lại hắn không!!”
Quý Nhất Nhiên: “Cậu nhìn tôi giống như có thể đánh lại hắn sao!”
Thanh Long vung tay lên, một giây trước khu vực này còn nắng ấm tươi sáng thì hiện tại mây đen lập tức ập xuống.
Trần Tiểu An ngẩng đầu nhìn trời, phỏng chừng Thanh Long muốn triệu sấm đến chém cậu… Ngày đó khi Thanh Long và Chu Tước đánh nhau, phải đến tận sau cùng Thanh Long mới đưa chiêu thức này ra.
Kết quả đại chiêu thế này mà Thanh Long lại tính toán dùng ngay từ đầu để đối phó với cậu…
Một tia sấm chớp bổ xuống, Trần Tiểu An lăn lộn trên đất, khó khăn lắm mới né được.
Nhưng tảng đá nằm trên mặt đất nơi vừa rồi cậu trốn đã bị sét đánh nứt ra rồi trở nên cháy đen.
Ban nãy Dư Hoán theo bản năng muốn vươn tay ra kéo Trần Tiểu An qua, lại bị Trần Trạch Ý nhanh tay lẹ mắt lôi trở về: “Anh điên rồi!”
Trần Trạch Ý cấp tốc làm một vòng chắn bảo hộ, để cho mọi người ở đây nhanh chóng trốn vào trong vòng đậy của y.
Trần Tiểu An ở bên kia cố hết sức tránh né đòn tấn công của Thanh Long, Trần Trạch Ý nhắm chuẩn thời cơ mở một cái lồng chụp về phía một mình cậu ở bên kia.
Thế nhưng cái kết giới này lại thể hiện một cách hoàn mỹ cái gì gọi là không chịu nỗi một kích, lại một tia sét bổ xuống, vòng bảo hộ đó mất đi tác dụng ngay.
Điều này cũng khiến cho Trần Trạch Ý ý thức được rõ ràng rằng Thanh Long chẳng qua là không muốn đánh bọn họ, không thì y có tăng thêm một trăm cái lồng cho mọi người thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi…
Mỗi lần Trần Tiểu An tránh thoát được một lần công kích thì sẽ có một nơi bị phá hỏng thành một đống đổ nát, chỉ nội trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà xung quanh cậu không còn một chỗ nào toàn vẹn.
Vả lại vì tập trung tránh né nên Trần Tiểu An cũng không có cách nào rút ra một tí thời gian để liên lạc với Chu Tước nhờ hắn giúp cậu đánh nhau.
Tuy rằng cậu thân thủ nhanh nhẹn, lần nào cũng có thể né tránh, nhưng cứ trốn như vậy cũng không phải biện pháp… Sớm muộn gì cũng sẽ bị đuối sức không còn hơi sức để mà trốn, đến lúc đó thì chỉ có nước chờ chết mà thôi.
Mặc kệ bản thân có thể đánh lại hay không, bây giờ đã tới thời điểm không thể không tiến lên.
Trần Tiểu An thừa dịp Thanh Long không chú ý, cấp tốc lấy trong túi Càn Khôn ra cái sáo huân lúc trước cậu đã từng dùng, đưa lên miệng bắt đầu thổi một đoạn nhạc khúc.
Thanh Long dừng một chút, khi cất tiếng một lần nữa thì giọng nói đã trở nên trầm hơn: “Quả nhiên là ngươi.”
Trần Tiểu An không để ý tới lời gã nói, nhắm mắt lại càng ra sức mà thổi, cậu điều động linh lực toàn thân, rót tất cả linh lực vào trong khúc nhạc thổi ra.
Nếu như đây là những con ác quỷ thì lúc này hẳn là sẽ đau đớn đến mức hồn phi phách tán.
Nhưng phản ứng của Thanh Long lại không lớn như trong tưởng tượng của cậu, thậm chí Thanh Long còn thừa sức mở miệng: “Ngươi đúng là trở nên rất vô dụng, ngươi nghe thử xem ca khúc ngươi đang thổi, kim đâm trên người còn mạnh hơn so với thứ ngươi thổi ra…”
Dứt lời Thanh Long ngẩng đầu lên, phát ra vài tiếng cười quái dị, sau đó gã hiện ra nguyên hình.
Nơi này căn bản không chứa nỗi nguyên thân cực lớn của Thanh Long, cái đuôi gã vẫy một cái thì mấy tòa kiến trúc nhỏ phía sau liền biến thành đống đổ nát ngay trong nháy mắt.
Hắn vươn chân trước sắc bén, đánh thẳng về phía Trần Tiểu An.
“Không ——” Dư Hoán ở phía sau giãy ra thoát khỏi sự lôi kéo của Trần Trạch Ý rồi chạy như điên về vị trí của Trần Tiểu An.
Chỉ thấy một vầng sáng trắng nhàn nhạt bao quanh toàn thân Trần Tiểu An, không lâu sau thân hình cậu biến đổi, đầu tiên là biến trở về nguyên hình là một viên tròn trắng nhỏ, sau đó tứ chi trên cục lông màu trắng từ từ mọc dài ra, vằn hổ nhợt nhạt trên người cũng dần dần trở nên đậm hơn… Cùng với một tiếng hổ gầm vang vọng trời đất, một con hổ có ánh mắt hung ác nhưng lại rất oai phong lẫm liệt xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.Lời tác giả: Đinh! Chúc mừng người chơi [Dư Hoán] đã thu được thú cưỡi độc quyền [Bạch Hổ Trần Tiểu An]!
Cảm ơn các vị thiên thần nhỏ -3-.
Danh sách chương