Editor: SusanKhi Trần Tiểu An trở về với vòng tay của Dư Hoán, cậu mới cảm giác bản thân sống lại lần nữa.
Mấy giờ trước cuối cùng cậu cũng tìm được nơi này, sau đó bị một đám con gái ngăn lại.

Cậu muốn chạy trốn nhưng trốn không thoát —— để tìm được Dư Hoán, cậu đã hao hết linh khí dự trữ, sức lực cũng đã đến cực hạn.

Bây giờ cậu chỉ là một con mèo nhỏ đáng thương mặc cho người ta ức hiếp.

Đám con gái đói khát kia cứ như 800 năm chưa từng được thấy mèo vậy, mới đầu mấy cổ còn kiêng dè trên người cậu bẩn hề hề, chỉ vây quanh cậu chụp ảnh, lúc sau những người này vẫn không thể chống cự lại sự quyến rũ.

Có người nói “Hít mèo xong nhớ phải rửa tay là được rồi”, và thế là bi kịch của Trần Tiểu An bắt đầu.
Các cô vừa kêu gào vừa giở trò với cậu, Trần Tiểu An suýt nữa hoài nghi lông mình đều đã bị mấy cô đó hít rụng luôn rồi.

Cuối cùng có một cô gái đưa mặt lại gần cậu muốn chụp hình, bắt cậu nhìn vào máy ảnh, Trần Tiểu An có hơi không vui, quay mặt ra chỗ khác.
Cũng may là các cô đều có việc phải làm, chẳng mấy chốc mấy người này liền đi hết.

Một đám con gái thật vô tình, hít mèo xong ngay cả một con cá khô cũng không thèm cho, Trần Tiểu An rất chán nản.

Cậu miễn cưỡng đứng dậy, thân mèo lung lay sắp ngã, cậu dựa vào một chút nghị lực cuối cùng, đi về hướng Dư Hoán.
Tìm Dư Hoán rất dễ, Trần Tiểu An ngửi linh khí đặc biệt có trên người Dư Hoán là có thể tìm được.

Trần Tiểu An nhìn thấy Dư Hoán ở trong một căn phòng, có rất nhiều người vây quanh anh, mặc dù Trần Tiểu An không hiểu rõ về thế giới loài người, nhưng cậu biết hẳn là Dư Hoán đang làm chính sự.

Cậu nhịn xuống xúc động muốn lập tức nhảy lên người Dư Hoán, bèn ngồi xổm phía sau cửa.


Tất cả mọi người đều đang nhìn Dư Hoán, không có ai chú ý tới cậu.
“Cắt ——”
Vừa rồi Dư Hoán còn nằm trên giường bệnh từ từ nhắm hai mắt yên tĩnh mà rơi lệ, vừa nghe thấy câu này của đạo diễn anh liền ngồi dậy.

Đạo diễn dùng tay ra hiệu ok với anh, nói: “Liên tục hơn mười cảnh đều quay một lần là qua, các diễn viên khác hãy học hỏi Hoán Gia đi nha.”
Bởi vì mặt Dư Hoán đang trang điểm bệnh nhân, trông rõ nhợt nhạt, có điều lúc này anh đã thoát vai diễn, ánh mắt cũng lấy lại vẻ sáng ngời.

Anh cười nói: “Đâu có, tôi chỉ muốn quay phim thuận lợi một chút, tiến độ nhanh một chút, nói không chừng tôi còn có thể được thêm vài ngày nghỉ nhỉ?”
Đạo diễn vừa theo dõi đoạn phim mới quay xong, vừa phân tâm ngẩng đầu lên chế nhạo Dư Hoán: “Nhiều ngày nghỉ để làm gì? Trở về với bạn gái à?”
“Bạn gái nào đâu,” Dư Hoán bước xuống giường bệnh dàn cảnh, chuyên gia trang điểm liền gọi anh qua thay đổi tạo hình tiếp theo cho anh, phòng thay đồ nằm ở hướng khác trong lều, vị trí vừa khéo ngược lại với chỗ của Trần Tiểu An, vì vậy một người một mèo hoàn mỹ bỏ lỡ nhau.

Dư Hoán bước tới quay đầu lại nói với đạo diễn: “Trước đó tôi có nhặt được một con mèo, thật ra tôi rất nhớ nó, nếu rảnh thì muốn trở về thăm nó.”
Từ xa Trần Tiểu An nghe thấy Dư Hoán nhắc tới mình, lỗ tai liền dựng đứng lên.
Dư Hoán nói nhớ mình, Dư Hoán không phải cố ý muốn vứt bỏ mình!
Tất cả mọi người đều cho là Dư Hoán nói đùa, ai ngờ anh ngồi vào bàn trang điểm, thật tình mở hình trong điện thoại ra cho chuyên gia trang điểm xem: “Đây là mèo nhà tôi đó.”
Dư Hoán bấm mở một đoạn video ngắn, trong video con mèo đang cuộn tròn say ngủ trong lòng Dư Hoán, anh khẽ nhéo đệm thịt hình hoa mai của nó, hình như con mèo nhận ra, nó giật giật cái lỗ tai, khuôn mặt tròn vo cọ cọ lên quần áo Dư Hoán, nhưng cũng không chịu tỉnh giấc.
Chuyên gia makeup là một cô gái nhỏ, kích động gào to tiến lại gần trước màn hình điện thoại, lớn tiếng kêu “Aaa”: “Mèo con đáng yêu quá! Tên gì vậy ạ? Thuộc giống gì vậy?”
“Không có tên, chỉ gọi là mèo.” Dư Hoán nói, “Không rõ giống gì nữa.”
Gần như toàn thân con mèo này đều có màu lông trắng như tuyết, trong đó lại có phần nhạt màu đến mức phơi dưới ánh sáng hơi mạnh một chút sẽ không nhìn ra hoa văn, từa tựa như vằn hổ.

Một số người ở đây cho rằng đây là giống British Short-Silver Gradient [1], có người lại nói mèo lông ngắn Anh [2] cũng không trắng đến mức này, lại có người nói có thể đây chỉ là mèo trắng bình thường thôi.
[1] & [2]

Nói đến đây trợ lý liền chạy vội ra ngoài, miệng vẫn còn nói: “Không biết con mèo kia còn ở đó không, em mang nó vào cho mọi người nhìn xem.”
Dư Hoán cũng không quá để ý tới lời nói của trợ lý, người còn có người giống nhau, mèo cũng sẽ có mèo giống nhau, điều này rất bình thường.
Không lâu sau cô trợ lý ôm Trần Tiểu An vào, khi Trần Tiểu An được ôm vào thì trông rất mệt mỏi bơ phờ, vừa tới gần Dư Hoán đột nhiên cậu tỉnh táo không ít, khi cách Dư Hoán chỉ một khoảng, cậu liền vươn hai bàn chân trước của mình ra, dường như muốn túm lấy Dư Hoán, nhưng trong mắt người khác thì là đang đạp loạn.
Từ trong gương trang điểm, Dư Hoán nhìn thấy con mèo, anh thoáng trừng to đôi mắt: “….Nhóc mèo con?”
Mới nãy Trần Tiểu An đứng ở cửa mãnh liệt hít một chút linh khí trên người Dư Hoán, hiện tại tình trạng đã đỡ nhiều, cậu giãy khỏi người trợ lý, linh hoạt nhảy lên đùi Dư Hoán.

Trợ lý muốn ngăn lại nhưng không kịp, vẻ mặt ảo não, cô định ôm mèo ra khỏi người Dư Hoán: “Xin lỗi Hoán Gia, em nhất thời không chú ý để nó nhảy lên người anh… làm đồ diễn của anh dơ hết rồi…”
Quả thật trên người Trần Tiểu An dính không ít bùn đất, cậu tự mình tìm một ví trí thoải mái nằm trong lòng Dư Hoán, ngẩng khuôn mặt bẩn hề hề lên nhìn Dư Hoán, đôi mắt xanh biếc như hai hồ nước trong veo.
“Hình như đây đúng là mèo nhà anh.” Dư Hoán xoay người, tránh né động tác muốn ôm mèo đi của trợ lý, lại gãi tới gãi lui cái cằm xù lông của Trần Tiểu An, bé mèo liền sung sướng rên rỉ một tiếng.
Một đám người bên cạnh cũng kinh ngạc: “Thật không vậy?”
“Thật đấy.” Dư Hoán chỉ vào sợi dây bện đỏ trên chân trước của con mèo, mặt trên có một hạt châu nhỏ khắc tên Dư Hoán.

Dư Hoán lại nâng móng vuốt nhỏ của mèo lên nhìn xem, đệm thịt vốn dĩ trắng mịn cũng trở nên ngả màu vì dẫm phải bùn đất.
Dư Hoán vừa buồn cười vừa đau lòng, nói với nhóc mèo: “Sao lại biến bản thân mình thành cái dạng này?”
“Còn không phải là vì tìm anh sao.” Trần Tiểu An ngước khuôn mặt nghiêm túc lên trả lời như thế, giọng nói đầy tủi thân, “Anh cũng đừng bỏ em lại nữa.”
Có điều những người khác cũng chỉ có thể nghe được một tiếng “Meo meo.”
Cuộc hành trình này đúng thiệt là thảm.

Vào một hôm Trần Tiểu An tỉnh dậy thì phát hiện mình bị nhốt trong một cái lồng sắt, ngồi xổm phía trước là một người cầm cây gậy mèo lớn đung đưa trước mặt cậu.

Trong cái lồng sắt còn có một con mèo đen, hung dữ muốn chết luôn, nhe răng trợn mắt với cậu.
Đôi mắt Trần Tiểu An có phần mờ mịt trước tình huống đó, cậu hỏi mèo đen: “Xin hỏi sao tôi lại ở chỗ này vậy?”

Mèo đen tức giận nói: “Tên xúc xẻng [3] của mày không cần mày nữa, hắn vứt mày tới đây, phiền chết mẹ luôn.

Tao nói mày nghe, ông mày chính là vua đánh lộn nổi tiếng khắp vùng này đấy, có điều mày đã tới nhà của tao, chỉ cần mày an phận làm đệ của tao thì đương nhiên tao sẽ bảo kê cho mày, còn không…”
[3]
Trần Tiểu An nhìn quanh bốn phía, phát hiện chỗ này ngoại trừ hai mèo bọn họ, còn có rất nhiều chó mèo khác, thậm chí còn có động vật các loại như hamster, thỏ.

Cậu nghe mèo đen vừa nói vậy liền tự động não bổ nơi này thành một trung tâm thu hồi thú cưng bị bỏ rơi.

Đôi mắt màu xanh lam trông như ướt sũng một màn sương mù, mèo đen ngây ngẩn cả người, đổi giọng nói năng lộn xộn: “Ôi chao, anh chỉ tùy tiện nói thôi mà, bé xinh đẹp em đừng khóc nữa…”
Dĩ nhiên Trần Tiểu An không phải bị mèo đen dọa, cậu chỉ là bị đả kích rất lớn, câu nói “tên xúc xẻng của mày không cần mày nữa” đã phát đi phát lại trong đầu cậu từ khi con mèo đen vừa nói ra, khiến cậu đau lòng khôn xiết.
Thương tâm qua đi, Trần Tiểu An lại bắt đầu nghĩ có thể là Dư Hoán có nỗi khổ tâm nào đó, trước kia cậu có xem phim với Dư Hoán, phát hiện ra nhân loại luôn có rất nhiều nỗi khổ tâm.
Trần Tiểu An nói: “Tôi muốn đi tìm chủ nhân nhà tôi.”
Đối với việc Trần Tiểu An vậy mà lại gọi tên xúc xẻng là chủ nhân, mèo đen tỏ vẻ khiếp sợ cực độ, sau đó lại tỏ ra khiếp sợ gấp đôi với sự ỷ lại của Trần Tiểu An dành cho tên xúc xẻng.
Vậy mà Trần Tiểu An lại nhìn ra vẻ không thể tưởng tượng nỗi trên khuôn mặt đen đến mức không thể nhìn rõ ngũ quan của mèo đen.
Mèo đen hỏi: “Em có biết hắn ở đâu không mà đi tìm?”
Trần Tiểu An nói: “Biết.” Cậu có thể thông qua mùi linh khí phán đoán được phương hướng của Dư Hoán, hiện tại luồng hơi thở này rất nhạt, dường như không ngửi ra, chắc hẳn là Dư Hoán đang cách cậu rất rất rất xa.

Nhưng tốt xấu gì cậu cũng là một tiểu yêu quái có năng lực, tìm một người chắc là không thành vấn đề.
Sự thật chứng minh Trần Tiểu An đã đánh giá cao bản thân, ngày ấy dưới sự trợ giúp của mèo đen, cậu thành công chạy thoát khỏi nơi đó, sau đó cậu liền lần theo phương hướng linh khí để tìm kiếm bóng dáng của Dư Hoán.

Mọi người đều nghĩ yêu quái sẽ có pháp thuật có thể dễ dàng dịch chuyển chỉ trong nháy mắt, thật ra Trần Tiểu An không làm được.

Ngay từ đầu cậu chỉ muốn biến thành hình người để có thể đi lại, cậu biết nếu nhân loại muốn đi đường dài, chỉ cần ngồi lên xe thì lập tức có thể đến được chỗ muốn đến.

Trước đó cậu đã được Dư Hoán dẫn ra ngoài đi tiêm phòng, lúc ấy Dư Hoán nói xe mình đưa đi bảo trì rồi, nên đã kêu taxi.

Hiện tại Trần Tiểu An cũng muốn bắt chước kêu một chiếc taxi.

Tài xế hỏi cậu đi đâu, Trần Tiểu An cũng không biết cụ thể chỗ Dư Hoán đang ở tên là gì, cậu nói: “Anh cứ làm theo những gì tôi nói là được.”
Kết quả Trần Tiểu An một hồi thì nói hướng nam, một hồi thì nói hướng tây, tài xế lái đã lâu mà vẫn không biết phải đi đâu.

Tài xế hỏi: “Chú em à, cậu đùa tôi ư?”
“Xin lỗi, tôi thật sự không biết chỗ kia tên là gì, nhưng tôi biết phương hướng.” Trần Tiểu An lắc đầu, “Tôi muốn đi tìm một người.”
Tài xế nghĩ ngợi, lại hỏi tiếp: “Cậu có tiền không?”
Trần Tiểu An đỏ mặt: “Tôi không có….”
Tài xế quay đầu xe, không lái theo con đường kỳ quái mà Trần Tiểu An nói, mà hắn lập tức chạy đến đồn công an gần nhất, giao Trần Tiểu An vào tay đồng chí cảnh sát nhân dân, lại nói: “Hình như tinh thần thằng nhỏ này không tốt lắm, có thể là lén bỏ nhà đi, các anh mau liên hệ với người nhà nó, nói không chừng người nhà nó đã sốt ruột muốn điên rồi.”
Trần Tiểu An: “……”
Trần Tiểu An bị mấy chú cảnh sát nhân dân hỏi tới hỏi lui, có vài câu hỏi cậu miễn cưỡng có thể đáp lại, có vài câu cậu nghẹn nửa ngày cũng không thể nói rõ được, cuối cùng thừa dịp lúc chú cảnh sát nhân dân đi lấy đồ ăn cho mình, cậu tìm một góc chết biến thành mèo rồi chạy.
Biến thành người thật sự phiền toái, còn hao phí linh lực, Trần Tiểu An dứt khoát dùng nguyên hình tiếp tục cuộc hành trình tìm người.
Trên đường đi, cậu đã băng qua đường cái trên phố xá sầm uất khiến giao thông hỗn loạn, bị chó rượt trong các con hẻm nhỏ của thôn làng làm đổ biết bao nhiêu cái thùng rác, và chẳng biết tại sao lại suýt bị một đứa trẻ ôm về nhà khi đang nghỉ ngơi ở ven đường.

Cậu cũng thật sự trèo đèo, vượt núi, thậm chí còn lội sông, cuối cùng sau hơn nửa tháng cậu đã đến được nơi Dư Hoán ở – thành phố điện ảnh và truyền hình.
Trần Tiểu An cảm thấy bản thân mình cũng thật vất vả, lại cọ cọ trên người Dư Hoán, giống như đang tranh công.
Chuyên viên trang điểm hỏi: “Hoán Gia đưa mèo con đến phim trường sao?”
“Không… Tôi gửi nuôi nó ở cửa hàng thú cưng.” Dư Hoán trả lời, anh nhíu mày, “Cũng không ở cùng một thành phố, sao lại tới được chứ…”
“Mèo này sợ rằng không phải thành tinh rồi chứ…”
Dư Hoán hơi không vui, mỗi ngày cửa hàng thú cưng đều sẽ gửi video nhóc mèo cho anh đúng hạn, sao đột nhiên mèo lại xuất hiện ở đây? Nhưng anh không biểu hiện tâm tình ra trước mặt mọi người, anh cũng đùa theo, nói với nhóc mèo: “Có phải mày thành tinh rồi không, hửm?”
Trần Tiểu An không trả lời câu hỏi này, cậu quá mệt mỏi, vừa rồi còn có thể miễn cưỡng cầm cự, hiện tại ở trong môi trường thoải mái, cuối cùng cậu cũng buông lỏng cảnh giác, cơn uể oải muộn màng ập đến, cậu cuộn tròn trong lòng Dư Hoán, ý thức dần dần mơ hồ.
Dư Hoán thấy nhóc mèo đã ngủ thì đè thấp giọng hỏi trợ lý: “Khi nào quay cảnh tiếp theo?”
Trợ lý nhìn lịch trình: “Thực ra vốn dĩ đã sắp xếp vào buổi chiều, chỉ là năng suất của Hoán Gia quá cao, đạo diễn nói quay trước giờ luôn.”
Dư Hoán nói: “Vậy nói xin lỗi với đạo diễn, hãy cứ đợi chiều rồi hẳn quay nhé.”
Trợ lý vẫn rất nghi hoặc, cô đi theo Dư Hoán cũng đã được một thời gian rồi, vẫn chưa từng thấy Dư Hoán chủ động trì hoãn công việc.

Dư Hoán chỉ vào nhóc mèo nhỏ trong lồng ngực: “Đây không phải người nhà đến rồi sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện