Ba người Bạc Hoài, Úc Hành và Kinh Ngôn Phong đã chuẩn bị tinh thần cho việc dù cạn kiệt giá trị tinh thần thì cũng phải tiêu diệt được phu nhân Linh Minh, ai ngờ đột nhiên lại bị một luồng quỷ khí nồng đậm cản trở tầm nhìn, chờ đến khi quỷ khí tiêu tán một chút thì phát hiện bên trong đại sảnh chỉ còn bốn người bọn họ, không thấy phu nhân Linh Minh và Giang Tứ đâu cả.

Bạc Hoài lập tức đuổi theo, chờ đến khi Úc Hành và Kinh Ngôn Phong đuổi kịp Tuân Kỷ thì phát hiện Bạc Hoài đang đứng trong sơn cốc, không biết phải đi hướng nào, bên trong Quỷ Dị Tràng tràn ngập quỷ khí này rất khó để phân biệt phương hướng, linh giác cảm ứng cũng phải chịu rất nhiều hạn chế, muốn tìm người đã khó lại càng thêm khó.

Sắc mặt Bạc Hoài âm trầm đáng sợ, hắn không dám nghĩ nếu như Giang Tứ xảy ra chuyện thì sẽ như thế nào, đang lúc hắn không biết nên đi về đâu thì đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, Bạc Hoài chạy vù về hướng đó mà không một chút suy nghĩ, bởi vì Linh Vực phải mang theo ba người nữa nên tốc độ giảm đi đáng kể, trên đường bọn họ chạy tới vẫn không ngừng nghe thấy tiếng ầm ầm, giống như phía trước đang diễn ra một trận chiến vô cùng khốc liệt.

Theo một tiếng nổ lớn cuối cùng, toàn bộ sơn cốc đều chấn động, chờ bọn họ đuổi tới hiện trường thì chính là một cảnh tượng kinh hoàng như vậy! Bọn họ khó có thể đặt chân trong bãi phế tích này, họ đến trước cái hố sâu, dưới hố lờ mờ có một miếng vải trắng, bốn người nhảy vào hố, mở đèn pin siêu sáng ra chiếu vào mặt đất, khắp nơi đều là vải dệt và thịt nát, miếng vải này trước đó không lâu bọn họ đã thấy qua, chẳng phải là bộ trang phục mà phu nhân Linh Minh đang mặc sao? Nhìn thấy cảnh tượng bi thảm như vậy, bọn họ căn bản không dám nghĩ tới chuyện gì đã xảy ra, phu nhân Linh Minh mạnh như thế cũng thành ra thế này, thì con quỷ đã đánh bại phu nhân Linh Minh rốt cuộc là cấp bậc gì chứ?!

Bạc Hoài tìm một vòng dưới đáy hố cũng không tìm thấy tung tích của Giang Tứ, điều này giúp hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Giang Tứ không bị trận chiến này ảnh hưởng thì có nghĩa em ấy vẫn còn sống.

Đèn pin siêu sáng của Kinh Ngôn Phong đột nhiên chiếu sáng một thứ gì đó, đó là một món đồ hình tròn giống như ống tre nhỏ, bề mặt bóng loáng đen nhánh, Kinh Ngôn Phong nhặt lên, cầm đèn pin cẩn thận chiếu vào, sau đó nhìn vào mớ thịt nát bắn tung tóe dưới hố, Kinh Ngôn Phong đoán được đây là cái gì.

"Mọi người lại đây xem, đây có phải là món đồ được giấu trong cơ thể của phu nhân Linh Minh không?" Ba người lập tức tụ tập lại.

Lúc này Tuân Kỷ đã hoàn toàn khôi phục, hắn vẫn chưa biết chuyện mình bị khống chế, biến cố quá nhiều nên vẫn chưa có thời gian giải thích cặn kẽ với hắn.

Bạc Hoài cầm trong tay vặn một cái, phần đầu quả thực đã bung ra, thế nhưng Bạc Hoài vẫn chưa mở ra, hắn lo rằng nếu như mở ra trong môi trường như vậy thì đồ vật bên trong có khả năng sẽ bị tổn hại, Bạc Hoài thấy nó buông lỏng thì lập tức siết chặt lại, chuẩn bị mang theo, ra ngoài kiểm tra cũng không muộn, huống chi hiện tại cũng không có thời gian, tìm thấy Giang Tứ mới là chuyện quan trọng nhất trong lúc này.

Bốn người tìm kiếm khắp hố sâu, nhưng không tìm thấy dấu vết của Giang Tứ.

Lúc này Giang Tứ đang nằm trong một đống đá, gần như biến thành một con cá chết, khắp người cậu chỗ nào cũng đau nhức, từ da đến thịt đến xương đến nội tạng, đau đến mức cậu muốn phát điên.

Lời nhắc của khung thoại đã giáng cho Giang Tứ một đòn nặng nề, vốn dĩ cậu chỉ nghi ngờ mình có lẽ không còn là người nữa, nhưng khung thoại đã đưa ra hạn định về năng lực của phu nhân Linh Minh, trực tiếp xếp cậu vào hàng ngũ của loài quỷ, nửa quỷ Tuân Kỷ bị khống chế là bởi vì hình dạng của hắn không thể gọi là con người được, mà Giang Tứ - người có thể xuất hiện với hình dạng con người cũng không thể được gọi là người, điều này khiến rất Giang Tứ buồn bực.

Giang Tứ đang hãm mình trong vòng suy nghĩ, hình như ngoại trừ cánh tay phải Linh Giả thì toàn thân trên dưới của cậu không có bộ phận nào là của con người, hiện tại cậu phải nghi ngờ rằng, nếu như mổ bụng của cậu ra thì bên trong có phải toàn là quỷ khí màu đen không, cũng có thể là quỷ khí dạng lỏng thuần túy, nếu không thì tại sao cậu lại phun ra thứ đồ như vậy chứ? Nhưng lúc bàn tay và cánh tay của cậu bị thương thì chúng vẫn chảy máu, phải chăng điều này có thể chứng minh, ngoại trừ Linh Giả ra thì cậu vẫn có đặc điểm của con người...... Đột nhiên Linh Văn phòng ngự trên người mở ra, ánh sáng trắng của Linh Văn chiếu sáng toàn bộ sơn cốc tối tăm!

Giang Tứ đột nhiên ngồi dậy, phát hiện trước mặt mình có một con quỷ được bao bọc bởi quỷ khí đứng đó, với dáng vẻ và phương thức tấn công quen thuộc như vậy, không phải là Quỷ Ăn Mạng thì còn có thể là ai?!

Giang Tứ phải tự hỏi rằng con quỷ này có phải là luôn ẩn náu trong bóng tối và theo dõi cậu hay không, nếu không thì tại sao nó lại chọn thời điểm cậu suy yếu nhất sau trận chiến mà xuất hiện chứ? Cái thứ xảo quyệt vô liêm sỉ thực sự là nó mới đúng?!

Giang Tứ từ trên mặt đất bò dậy, giờ phút này cậu đã sức cùng lực kiệt, nhưng cậu lại không muốn buông tha cho con Quỷ Ăn Mạng này, kiếm Linh Văn trên tay phải chém qua, bóng dáng Quỷ Ăn Mạng lóe lên một cái rồi xuất hiện bên cạnh Giang Tứ, Linh Văn phòng ngự trên người Giang Tứ lại mở ra lần nữa.

Giang Tứ dùng kiếm Linh Văn chém vào tay trái, cậu đã không còn cảm giác đau đớn nữa, tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là loại bỏ tên Quỷ Ăn Mạng này, cứu lấy mẹ mình!

Quỷ khí lại một lần nữa tuôn ra khỏi miệng vết thương, bộ xương khô lao tới cắn một ngụm lên vai Quỷ Ăn Mạng, một bên vai của nó lập tức biến mất, bộ xương khô tiếp tục cắn một phát vào đầu Quỷ Ăn Mạng, ngay khoảnh khắc bộ xương khô chuẩn bị cắn xuống, lớp quỷ khí bao phủ khuôn mặt của Quỷ Ăn Mạng lộ ra, đó không phải là khuôn mặt của Giang Tư Lâm, mà là...... khuôn mặt của mẹ cậu – Trang Nhàn!

Cả người Giang Tứ chết lặng, con quỷ trước mắt này không chỉ có khuôn mặt giống mẹ cậu, mà ngay cả thân hình cũng giống, dáng người mảnh khảnh cao gầy, hoàn toàn chính là dáng vẻ của mẹ mà Giang Tứ quen thuộc nhất, nói cách khác, thứ vừa rồi bị bộ xương khô cắn nát, thực ra là...... vai của mẹ......

Ngay lúc Giang Tứ ngây người, khuôn mặt của mẹ đột nhiên lại biến thành khuôn mặt của Giang Tư Lâm, thân thể cũng phát sinh biến hóa, hoàn toàn biến thành dáng người của Giang Tư Lâm, quỷ khí quét qua người cậu, Quỷ Ăn Mạng hóa thành một bóng đen đâm về phía Giang Tứ!

"Phập!" Giang Tứ bị đâm bay ra ngoài, cơ thể giống như một con rối bị đứt dây, lập tức mất đi ý thức! Cậu rơi vào trong một đống đá, ý thức mơ hồ, gần như muốn ngất đi, tia lý trí cuối cùng cho phép cậu thu hồi quỷ khí mà cậu đã phóng ra ngoài.

"Gâu gâu gâu!!!!"

Thiên Lang và Hoa Tiêu đang định lao ra liền bị Giang Tứ đè lại, giọng nói của cậu gần như không thể nghe được, "Đừng ra ngoài, sẽ chết......"

Linh Văn phòng ngự trên người Giang Tứ vẫn còn đó, trong thời gian ngắn Quỷ Ăn Mạng khó có thể giết chết được cậu, nếu Thiên Lang và Hoa Tiêu xông ra, rất có thể sẽ trực tiếp bị giết.

Giang Tứ biết Bạc Hoài cách nơi này không xa, thời điểm cậu và phu nhân Linh Minh đánh nhau, quỷ khí ở nơi đó vô cùng nồng đậm, cho dù Linh Văn có mở ra thì cũng không dễ dàng phát hiện, nhưng mà bây giờ độ dày của quỷ khí ở đây bình thường, ánh sáng của Linh Văn phòng ngự trên Linh quặng cao đẳng càng thêm rực rỡ, mỗi lần Quỷ Ăn Mạng tấn công thì sẽ phát động Linh Văn phòng ngự, chắc chắn Bạc Hoài có thể nhìn thấy.

Giang Tứ nỗ lực mở to hai mắt, chờ Bạc Hoài tới đây, nơi xa có một luồng ánh sáng trắng bạc, cấp tốc lao tới!

Giang Tứ biết, Bạc Hoài tới rồi.

Ánh sáng trắng bạc đột nhiên biến thành ánh sáng trắng chói mắt, đánh trúng Quỷ Ăn Mạng, Giang Tứ rất sợ Bạc Hoài sẽ một kích tiêu diệt Quỷ Ăn Mạng, vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc, cậu không lo lắng về sự sống chết của Quỷ Ăn Mạng, cậu chỉ lo lắng về việc Quỷ Ăn Mạng và mẹ đã hợp nhất với nhau, cho đến khi nhìn thấy Quỷ Ăn Mạng bị đánh bay rồi nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, không thấy tung tích, lúc này tinh thần mới buông lỏng, ý thức càng thêm xa vời.

Giang Tứ nhìn thấy Bạc Hoài xuất hiện bên cạnh mình, Bạc Hoài đang gọi tên cậu, trong lúc choáng váng, Giang Tứ nghe được giọng nói Bạc Hoài dường như đang run rẩy, cậu muốn nói với Bạc Hoài rằng đừng lo lắng, cậu không chết được, chỉ là bị thương mà thôi, cần được nghỉ ngơi một chút, nhưng cậu lại không thể nói được gì, ngay cả tầm nhìn cũng mất đi, trước mắt cậu là một mảnh tối đen, chỉ có đôi tai mông lung vẫn còn có thể phát huy tác dụng, bên tai cậu đều là thanh âm của Bạc Hoài, nhưng lại không nghe rõ hắn đang nói gì cả.

Khi Kinh Ngôn Phong, Úc Hành và Tuân Kỷ đuổi đến nơi, họ chỉ nhìn thấy đầu gối Bạc Hoài chấm đất, ôm Giang Tứ vào trong lòng, dáng vẻ của Giang Tứ quả thực có thể dùng từ thê thảm để hình dung, quần áo rách tơi tả, toàn thân giống như bị chôn trong đất rồi được đào lên, dơ đến mức không thấy rõ ngũ quan, hai mắt nhắm nghiền, được Bạc Hoài ôm vào lòng.

Thiên Lang và Hoa Tiêu đều canh giữ bên cạnh Giang Tứ, một tấc cũng không rời, Hoa Tiêu rên rỉ, thỉnh thoảng dụi đầu mình vào ngực Giang Tứ, như là để nghe tiếng tim đập của cậu, Thiên Lang vẫn lặng lẽ ngồi xổm ở bên cạnh, một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào Giang Tứ.

Kinh Ngôn Phong: "Cậu ấy sao rồi?"

Bạc Hoài ôm Giang Tứ vẫn không nhúc nhích, trạng thái có chút không ổn, Kinh Ngôn Phong nhìn về phía cổ hắn, dây leo màu đen không biết từ lúc nào đã bò lên.

Quỷ Dị Tràng chính là sân nhà của Quỷ Diện Đằng, hơn nữa từ khi Bạc Hoài vào Quỷ Dị Tràng vẫn luôn tiêu hao giá trị tinh thần, sự áp chế Quỷ Diện Đằng vốn đang yếu đi, chỉ cần nắm lấy cơ hội, Quỷ Diện Đằng lập tức có thể ngóc đầu quay trở lại!

Kinh Ngôn Phong đã nghe nói về tình huống của Bạc Hoài, vừa thấy hắn như vậy thì không khỏi có hơi lo lắng, "Anh...... Có phải là nên rời khỏi Quỷ Dị Tràng này không?"

Bạc Hoài hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía ba người, cả ba người đều hít khí thật sâu, trạng thái của Bạc Hoài quả nhiên không ôn, một con mắt của hắn bình thường, nhưng tròng trắng của con mắc kia đã hoàn toàn biến thành màu đen, đồng tử lại đỏ như máu, hắn sắp bị Quỷ Diện Đằng xâm chiếm!

Úc Hành cau mày thật sau, "Sao lại thế này? Những dây leo này vừa rồi vẫn chưa xuất hiện, mới không bao lâu đã trở nên như vậy? Anh đây là gặp phải chuyện gì?"

Úc Hành cho rằng Bạc Hoài gặp phải một con quỷ rất mạnh nên mới buộc bản thân trở thành như vậy, nhưng thực tế thì không phải vậy, khi Bạc Hoài nhìn thấy Giang Tứ biến thành dáng vẻ này, hắn đã mất trí trong giây lát, để Quỷ Diện Đằng có cơ hội thừa nước đục thả câu, lúc này mới biến thành như bây giờ.

Ý thức của Bạc Hoài vẫn còn đó, khi hắn phát giác được ý đồ của Quỷ Diện Đằng thì đã kịp thời trấn áp, "Tôi không sao, có thể áp chế được."

Dáng vẻ của Bạc Hoài hoàn toàn không giống như không có chuyện gì, hắn là người có giá trị tinh thần cao nhất trong mọi người ở đây, với tình huống này của hắn, lấy giá trị tinh thần của Úc Hành thì căn bản không gánh nổi nhiệm vụ thăm dò nặng nề này.

"Trở về sân nhỏ trước, chờ Giang Tứ tỉnh lại rồi nói." Bạc Hoài cẩn thận đỡ Giang Tứ dậy, cởi ba lô trên lưng cậu ra, Kinh Ngôn Phong đưa tay nhận lấy, Bạc Hoài để Giang Tứ dựa vào lòng ngực mình, ôm ngang bế người lên, dọc theo con đường từng đi qua trở về.

Khu vực này là một vùng núi đá, di chuyển không quá dễ dàng, chân dẫm phải đá sâu và nông, đầu Giang Tứ đầu cọ vào cổ Bạc Hoài, má của Giang Tứ áp vào bên cổ Bạc Hoài, da thịt chạm nhau, hơi thở ấm áp kích thích từng dây thần kinh trong người Bạc Hoài, hắn dừng chân lại một chút, hai tay chậm rãi nắm chặt, cúi đầu nhìn người trong lòng, cậu vẫn an tĩnh ngủ, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Đi về phía trước được một lúc, Giang Tứ vốn đang hôn mê bất tỉnh hơi giật giật, gò má càng áp sát vào Bạc Hoài, không chỉ má mà còn hai cánh tay cũng vòng qua cổ Bạc Hoài, lòng bàn tay trái dính sát vào da hắn, nhiệt độ cơ thể của Giang Tứ rất thấp, lạnh như băng, như thể đang hấp thu độ ấm của hắn, cả người đều vùi trong lòng Bạc Hoài.

Bước chân Bạc Hoài hoàn toàn dừng lại, sống lưng hắn cứng còng, càng ôm chặt người trong lòng hơn, nhẹ giọng gọi một câu, "Giang Tứ, em tỉnh rồi sao?"

Giang Tứ không có đáp lại, chỉ giữ nguyên tư thế da kề da này.

Rất nhanh Bạc Hoài đã biết vì sao Giang Tứ lại dính sát vào hắn, mục đích của Giang Tứ rất đơn giản, chính là hấp thu quỷ khí trong cơ thể hắn, cho dù là trong lúc hôn mê bất tỉnh, cậu cũng không quên làm chuyện này.

Ba người đi ở phía trước không nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu nhìn lại, thấy Giang Tứ thân mật áp sát vào cổ Bạc Hoài, họ đều có chút kinh ngạc, ánh mắt Kinh Ngôn Phong có chút phức tạp nhìn về phía Bạc Hoài, xoay người tiếp tục đi về phía trước, đồng thời không quên gọi hai bóng đèn siêu sáng kia, "Đi thôi."

Úc Hành và Tuân Kỷ phục hồi tinh thần thì lập tức xoay người, vội vàng đi tiếp, mà đôi tai của ba người đều dựng thẳng lên, muốn nghe xem phía sau có chuyện gì xảy ra.

Bạc Hoài xác nhận Giang Tứ không tỉnh, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục trở về.

Khi Giang Tứ tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trên mặt đất, bên dưới trải một chiếc áo khoác, trên người được hai chiếc áo đắp lên, dưới đầu có một chiếc ba lô, cố gắng để cậu ngủ thoải mái nhất có thể.

Giang Tứ ngồi dậy, lồng ngực vẫn có chút đau nhức, thế nhưng so với trước đó đã đỡ hơn rất nhiều rồi.

"Em tỉnh rồi à?" Giọng nói của Bạc Hoài truyền đến, "Em thấy khỏe hơn chút nào không?"

Giang Tứ gật đầu, vẫn có chút không khôi phục được tinh thần, cảnh tượng trước khi bất tỉnh hiện lên trong đầu, cậu gặp Quỷ Ăn Mạng, điều tiếc nuối nhất chính là lại bỏ lỡ một lần nữa, cậu vẫn không thể cứu mẹ ra, lúc ấy cậu quá yếu, Giang Tứ biết rằng sự suy yếu này không phải là do Quỷ Thể tiêu hao quá mức, bởi vì ý thức cậu vẫn còn ở đó, cậu rất tỉnh táo, nhưng lại cảm thấy suy yếu không có chút sức lực nào, cả người đau nhức, hẳn là di chứng sau khi trọng thương, mặc dù miệng vết thương đã hồi phục, thế nhưng sự đau đớn vẫn còn đọng lại trong ký ức.

Sức lực của Giang Tứ đã khôi phục không ít, không còn cảm thấy không có sức lực nữa, Hoa Tiêu vẫn luôn canh giữ bên cạnh cậu, nó rên rỉ dụi đầu vào lòng Giang Tứ, hiển nhiên là muốn Giang Tứ ôm nó một cái.

Giang Tứ ôm lấy Hoa Tiêu, xoa xoa đầu nó, cũng ôm lấy Thiên Lang đang ngồi xổm ở bên cạnh vào lòng, Thiên Lang vẫn luôn rất khắc chế, lúc này dựa vào lòng ngực Giang Tứ thì vô cùng ỷ lại, chờ trấn an hai bé chó nhà mình rõ đang sợ hãi xong, lúc này Giang Tứ mới để chúng nó trở về túi đựng thẻ.

Bạc Hoài yên lặng nhìn, cho đến linh hồn thú cưng biến mất, Giang Tứ muốn đứng lên, động tác của cậu rất chậm chạp, Bạc Hoài đưa tay ra đỡ lấy cậu.

Giang Tứ nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất lên, phủi bụi rồi đưa lại cho Bạc Hoài, "Cảm ơn, các anh không sao chứ?"

"Không sao." Bạc Hoài nhận lấy áo khoác, "Phu nhân Linh Minh đã bị giết, em có thấy chưa?"

Giang Tứ rũ đôi mắt xuống, bình tĩnh xoay người nhặt chiếc ba lô dưới đất lên, "Không thấy, là các anh làm sao?"

Bạc Hoài nhìn cậu, "Không phải, lúc chúng tôi đến thì phu nhân Linh Minh đã bị vỡ thành vô số mảnh rồi."

Giang Tứ đeo ba lô lên, tâm thái đã điều chỉnh xong, "Tôi có nghe thấy tiếng động, tôi tưởng là các anh làm, lúc đó tôi đối phó với Quỷ Ăn Mạng cách đó không xa...... Chính là con quỷ được hình thành từ ác niệm của Giang Tư Lâm, nó một lòng muốn giết tôi."

Bạc Hoài vẫn luôn quan sát Giang Tứ, phản ứng của cậu quá bình tĩnh, không biết có phải cậu vẫn chưa hồi phục hay không, hay vẫn biết chút gì đó nhưng lại không nói ra, toàn bộ sự kiện này đều vô cùng kỳ quái, "Tại sao em lại đột nhiên rời khỏi sân nhỏ rồi xuất hiện ở nơi xa như vậy?"

Giang Tứ lại bắt đầu thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình, "Vốn dĩ tôi muốn hỗ trợ, nhưng vừa đứng lên đã bị quỷ khí nồng đậm bao vây, sau đó thì đã xuất hiện ở đó rồi, Quỷ Ăn Mạng chờ ở chỗ đó, muốn đánh lén tôi, cũng còn may Linh Văn phòng ngự trên người tôi tương đối nhiều, thiếu chút nữa là không chờ được anh tới rồi."

Sắc mặt Giang Tứ vẫn rất tái nhợt, trong trạng thái không có ý thức kia, cậu gần như rút cạn Quỷ Diện Đằng, rồi vào thời điểm cuối cùng đã dừng lại, lại một lần nữa rơi vào hôn mê sâu, cũng không còn chấp nhất dính lấy hắn nữa.

Trong lòng Bạc Hoài dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, cấp bậc của phu nhân Linh Minh hẳn là đã đạt đến đỉnh cấp Quái Đản, có lẽ đã bước chân vào cấp độ Thần Bí, một con quỷ mạnh như thế, rốt cuộc là bị giết như thế nào? Nếu như là một Linh Giả tiêu diệt quỷ dị, Bạc Hoài cảm thấy cũng hợp lý, nhưng đây là Quỷ Dị Tràng chưa được mở ra, ngoại trừ năm người bọn họ thì không thể có con người nào nữa, nhưng trong số năm người bọn họ không ai là có đủ thực lực để tiêu diệt phu nhân Linh Minh trong thời gian ngắn cả.

Nếu như là quỷ giết quỷ, vậy thì rất không hợp lý, quỷ cho dù không có ý thức cũng sẽ có bản năng né tránh nguy hiểm, giống như Bối Thân Quỷ Hà Tu, khi đuổi theo tới tận sơn cốc nó đã không đi xuống, chắc hẳn nó đã cảm nhận được bên trong sơn cốc có một con quỷ mạnh hơn nó, bản năng của nó không cho phép nó tới gần.

Quỷ giết người cũng là bản năng, nếu như thực sự tồn tại con quỷ có sức mạnh đến như vậy, vậy thì thực lực của nó ước chừng đã đạt đến cấp Thần Bí, mà con quỷ với cấp bậc này, không có khả năng vô duyên vô cớ xông vào đây dẫn phu nhân Linh Minh ra ngoài để giết, con quỷ đó càng có nhiều khả năng tiêu diệt bọn họ, thế nhưng nó không có, vậy chỉ có một khả năng, có người dẫn đường cho con quỷ cấp Thần Bí đến để tiêu diệt phu nhân Linh Minh, tựa như một trong những chủ nhân của Dù Dẫn Mộng vậy, lợi dụng quỷ để đối phó với quỷ.

Trong năm người bọn họ, người duy nhất không chắc chắn nhất chính là Giang Tứ, Bạc Hoài sớm đã biết Giang Tứ rất đặc biệt, rõ ràng là Linh Giả, nhưng Linh Văn lại gây ra tổn thương cho cậu, năng lực Linh Giả của cậu cũng rất đặc biệt, cậu có thể hấp thu quỷ khí hay năng lượng quỷ của người khác, những thứ mà Linh Giả và Người trấn quỷ không nhìn thấy, Giang Tứ lại có thể thấy, ngay cả lỗ hổng của Quỷ Dị Tràng và thế giới bên ngoài, Giang Tứ dường như cũng có biện pháp giải quyết, cậu đã làm được rất nhiều việc không thể làm, nên đối với việc dẫn một con quỷ rất mạnh đến đối phó với phu nhân Linh Minh, dường như cũng không phải là không có khả năng?

Mặc dù Bạc Hoài phỏng đoán như thế nào, cũng không thể tượng tưởng được rằng Giang Tứ chính là con quỷ rất mạnh kia, cho dù Giang Tứ đặc biệt ra sao, trong mắt người khác thì cậu chính là một con người thực sự, từ khi cậu sinh ra và lớn lên tất cả đều có dấu vết để lại, cậu chính là con người, một con người thì không thể đột nhiên có được sức mạnh có thể so sánh với con quỷ cấp Thần Bí được, cho nên Bạc Hoài không thể nghĩ ra được, cũng không có khả năng nghĩ đến phương diện kia.

Giang Tứ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Phu nhân Linh Minh đã bị giết, vậy thì phương pháp gieo trồng và chế tác Cỏ Linh Minh đã được tìm thấy chưa?"

Đây mới là mục đích chủ yếu khiến bọn họ phải mạo hiểm, nếu như cuối cùng bọn họ không đạt được gì cả, vậy thì quá tổn thất rồi!

Bạc Hoài: "Mọi người tìm thấy được một món đồ ở hiện trường, bên trong hẳn là phương pháp gieo trồng và chế tác, ngoài trừ cái này ra thì còn có bất ngờ lớn hơn, Linh Văn trên thanh đoản kiếm này là một mẫu văn hoàn toàn mới, mọi người tạm thời gọi nó là 'mẫu văn khí linh', loại mẫu văn này trước mắt vẫn còn chưa có ai phát hiện, quốc gia của chúng ta sẽ là nước đầu tiên sở hữu mẫu văn khí linh này."

Giang Tứ thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt quá, chuyến đi này đáng giá rồi!"

Bạc Hoài bỗng nhiên nói: "Em không muốn biết là ai đã giết phu nhân Linh Minh sao?"

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ: "Đương, đương nhiên là muốn, không phải chúng ta, vậy thì là ai?"

Bạc Hoài nhìn vào mắt cậu, "Tôi cũng muốn biết, em cảm thấy là ai sẽ giết được phu nhân Linh Minh?"

Giang Tứ: "......"

Nhịp tim của Giang Tứ gần như muốn bay ra ngoài, cậu giả vờ bình tĩnh nói: "Chúng ta là những người sống duy nhất trong Quỷ Dị Tràng, ngoại trừ chúng ta, vậy thì chỉ còn có quỷ, có thể giải quyết được một con quỷ như phu nhân Linh Minh, vậy, vậy chỉ có thể là quỷ đúng không?"

Giang Tứ chột dạ vô cùng, cậu nói như vậy cũng không sai, cậu là dựa vào sức mạnh của Quỷ Thể mới giải quyết được phu nhân Linh Minh.

Ánh mắt Bạc Hoài càng trở nên đầy ẩn ý, "Cho nên em cảm thấy bên trong Quỷ Dị Tràng này, thật ra vẫn còn có một con quỷ còn mạnh hơn cả phu nhân Linh Minh nữa, đúng không?"

Giang Tứ: "......"

Cậu, cậu đâu có biết, rốt cuộc là có hay không có đây?

Giang Tứ căng da đầu, đưa ra một đáp án ba phải sao cũng được, "Chắc, chắc là vậy."

Bạc Hoài gần như chắc chắn rằng Giang Tứ đã thông qua phương pháp nào đó, đưa một con quỷ có sức mạnh có thể đạt đến cấp Thần Bí tới đây, Giang Tứ chỉ có thể nghĩ cách dẫn nó tới đây, nhưng lại không có biện pháp khống chế nó, hai con quỷ cường đại đánh nhau như thế, rất có thể Giang Tứ đã bị ảnh hưởng, thương thế trên người cậu không hoàn toàn là của Quỷ Ăn Mạng gây ra, cũng có thể là bị ảnh hưởng tạo thành.

Giang Tứ rất sợ Bạc Hoài tiếp tục hỏi, cậu vội vàng nói sang chuyện khác, "Đội trưởng Kinh và những người khác đâu rồi?"

Bạc Hoài: "Đi thu thập hài cốt của phu nhân Linh Minh, cho dù như thế nào thì chúng ta đã có được không ít thứ tốt từ chỗ của bà ấy, bây giờ bà ấy đã bị diệt trừ, cũng nên để bà ấy yên nghỉ."

Đang nói chuyện, Kinh Ngôn Phong, Úc Hành và Tuân Kỷ đã trở lại, bọn họ gói tất cả những thi thể gãy vụn tìm được vào trong một chiếc áo khoác, rồi đặt nó trong quan tài đỏ tươi, mọi người hợp sức đóng lại nắp quan tài.

Quỷ Dị Tràng này sớm muộn gì cũng sẽ mở ra, để không quấy rầy phu nhân Linh Minh, bọn họ quyết định đào hố chôn quan tài, để bà ấy có thể thực sự được an nghỉ.

Trong ba lô của bọn họ có xẻng gấp gọn, mọi người cũng không đi xa, tiến hành đào trong sân, trên người Giang Tứ có thương tích nên không làm gì, nhìn bọn họ bận rộn trong sân. Sau khi xử lý xong việc của phu nhân Linh Minh, bọn họ cần phải quyết định xem là nên tiếp tục khám phá hay là lần sau hãy quay lại.

Sắc mặt Giang Tứ rất xấu, rõ ràng thương thế vẫn chưa lành, mấy người bọn họ cũng đã tiêu hao rất nhiều trong trận chiến với Bối Thân Quỷ Hà Tu và phu nhân Linh Minh, bên trong Quỷ Dị Tràng quả thực có một lượng linh lượng mỏng manh, nhưng so sánh với sự nguy hiểm, một chút linh lượng này hiển nhiên chẳng là gì cà.

Bạc Hoài rất lo lắng cho tình trạng của Giang Tứ, "Thăm dò đến đây thôi, chúng ta đã tốn rất nhiều sức lực ở đây rồi, độ nguy hiểm của Quỷ Dị Tràng này cao hơn dự kiến rất nhiều, không biết về sau sẽ gặp phải loại quỷ gì nữa, với trạng thái hiện tại của chúng ta, ước chừng đối phó với Bối Thân Quỷ Hà Tu cũng phải cố hết sức, huống chi còn có một con quỷ có thể giết được phu nhân Linh Minh ẩn nấp trong bóng tối, lỡ như gặp phải, chúng ta nhất định sẽ bị tận diệt, cho nên tôi dự định lần này tới đây thôi, chúng ta đã có được rất nhiều món đồ quan trọng, cần phải trở về đưa ra trước, chờ đến khi chúng ta điều chỉnh tốt cho bản thân rồi quay lại, mọi người nghĩ sao?"

Giang · con quỷ ẩn nấp trong bóng tối · Tứ: "......"

Kinh Ngôn Phong nói: "Tôi cũng có ý này, chỉ cần có Giang Tứ và Dẫn Mộng Dù, chúng ta có thể tiến vào lúc nào cũng được, dưới tình huống trạng thái không tốt thì không cần phải miễn cưỡng duy trì."

Úc Hành và Tuân Kỷ cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Bốn người đều nhìn về phía Giang Tứ, Giang Tứ ngoại trừ gật đầu thì không còn cách nào khác, Quỷ Ăn Mạng ở chỗ này, Giang Tứ nhất định sẽ lại đi vào.

Năm người nhất trí thông qua, chắc chắn muốn mang vài thứ trở về, ngoại trừ ống tròn nhỏ chứa phương pháp gieo trồng và chế tác Cỏ Linh Minh, kiếm Linh Văn chắc chắn cũng phải mang về, ngoại trừ hai thứ này, Giang Tứ muốn mang một ít Cỏ Linh Minh ở ngoài sân trở về.

Kinh Ngôn Phong vỗ vỗ căn nhà gỗ rồi nói, "Đây hẳn là vật liệu để chế tác Rương phong ấn quỷ đúng không? Giang Tứ, Dù Dẫn Mộng có thể mang theo bao nhiêu món đồ trở về?"

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ: "Tôi chưa thử qua, lần này có thể thử xem xem."

Ý của Kinh Ngôn Phong đã quá rõ ràng, hắn đây là muốn dọn hết cả căn nhà về luôn rồi!

Giang Tứ nhìn thoáng qua căn nhà được làm từ Cây Bách Quỷ, khả năng dọn về hết là không nhiều, nếu như không có hạn chế, vậy thì chẳng phải cậu có thể mang nguyên mỏ Linh quặng về luôn à?

Kinh Ngôn Phong suy nghĩ một chút, "Vậy thì mang cánh cửa về trước đi."

Kinh Ngôn Phong và Úc Hành vội vàng phá cửa, Giang Tứ, Bạc Hoài và Tuân Kỷ ra ngoài đào Cỏ Linh Minh, bởi vì không biết chỉ cần lá thôi hay là cần luôn bộ rễ, nên bọn họ dứt khoát đào cả rễ lên.

Lá cây Cỏ Linh Minh rất lớn, bởi vì để không làm tổn thương lá nên một người chỉ có thể mang hai cây, bọn họ đào được 8 cây Cỏ Linh Minh, cộng thêm một cánh cửa gỗ của Cây Bách Quỷ, giống như lúc đến đây, bọn họ tay nắm tay, hai người ngoài cùng mỗi người khiêng một bên của cánh cửa gỗ Cây Bách Quỷ, Cỏ Linh Minh được bọn họ cẩn thận cuộn lại nhét vào trong ba lô, bọn họ đã dùng tư thế này để trở về.

Dù Dẫn Mộng xuất hiện trên đỉnh đầu Giang Tứ, cảnh tượng biến hóa lúc này có hơi chậm, chậm hơn rất nhiều so với lúc đến đây, quả nhiên có trọng lượng sẽ bị hạn chế, Cây Bách Quỷ rất nặng, hai người khiêng cánh cửa Cây Bách Quỷ cũng cảm thấy cố hết sức, để Dù Dẫn Mộng phải gánh vác cái trọng lượng này, cũng là làm khó dù quá rồi.

Tầm nhìn tối tăm trở nên sáng sủa hơn, bọn họ về lại phòng kim loại nơi đã xuất phát, thế nhưng vẫn còn đang ở trong mơ, cần phải quay lại một tầng nữa mới có thể trở về hiện thực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện