Thời Dược cuối cùng vẫn là bị Thích Thần đưa đến bệnh viện. Sau khi chụp X-quang và CT đầy đủ thì các bác sĩ đã xác nhận kết quả là đúng, hai người lúc này mới cùng tài xế trở về nhà.
Dì Đường đã được thông báo từ nửa buổi sáng, trong lòng nóng như lửa đốt mà ở nhà chờ đợi, đang bất an thì nghe thấy tiếng chuông cửa chính của biệt thự vang lên.
Dì Đường sửng sốt -nhà có năm người, bao gồm cả bà đều biết mật khẩu, mà bây giờ đang vào buổi trưa, cũng sẽ không có bất kỳ vị khách nào không chào hỏi trước mà tới mới đúng.
Mặc dù nghi hoặc trong lòng, dì Đường vẫn đứng dậy và đi ra hành lang.
Mở máy video intercom ra, hình ảnh trên màn hình khiến dì Đường sững sờ mất mấy giây.
Sau đó bà mới hoàn hồn rồi vội vàng mở cửa chính của biệt thự.
Mà tình cảnh ngoài cửa so với màn hình của máy video intercom lại giống nhau như đúc.
Trong ấn tượng của bà, Thích Thần là một nhân tố nguy hiểm, lại đang ôm Thời Dược trên đùi còn dán băng gạc.
Mặc dù trên khuôn mặt sạch sẽ của chàng trai vẫn còn nét thờ ơ, lãnh đạm nhưng hành động che chở Thời Dược lại bộc lộ sự cẩn trọng cùng để ý.
Thực sự giống như sự đối xử của anh trai dành cho em gái.
Chỉ là ...
Không chờ dì Đường có thể phân biệt được loại cảm xúc khiến bà có phần không thể giải thích được từ ánh mắt Thích Thần đang nhìn Thời Dược, người đứng bên ngoài đã nhướng mắt.
Thời Dược có chút ngượng ngùng mà mỉm cười với bà.
"Anh trai cháu quá cao, cháu không thể với tới mật mã khóa, anh ấy lại không chịu để cháu xuống, vì vậy anh ấy chỉ có thể bấm chuông cửa... Làm phiền dì Đường mở cửa rồi."
Dì Đường Văn phản ứng lại, nói : "Làm sao còn phải khách sáo với dì? Mau vào đi, để dì xem vết thương ở chân cháu nào."
Thích Thần và Thời Dược cùng nhìn về phía dì Đường. Độ ấm cùng cảm xúc trong ánh mắt đã tróc sạch sẽ. Dưới cái nhìn lướt qua của dì Đường, anh khẽ gật đầu, xoay người sang một bên, ôm Thời Dược cẩn thận đi qua cửa rồi vào hành lang.
Kể từ khi Thích Thần chuyển đến ngôi nhà này, dì Đường, người thường được coi là không tồn tại đã hơi ngạc nhiên - bà không ngờ rằng một ngày nào đó Thích Thần sẽ chủ động đến chào mình. Sau khi khôi phục tinh thần, cô nhanh chóng xoay người, đóng cửa rồi đi theo sau.
"Để tôi tới giúp Thời Dược là được, cậu chủ Thích--"
"Không cần."
Trước khi bà nói xong, Thích Thần đã quay sang một bên và đột ngột tránh đi bàn tay đang duỗi ra của bà ấy.
Tiếp theo là ánh mắt xa lánh và gần như lạnh lẽo của chàng trai.
Liếc mắt qua dì Đường đang đứng im tại chỗ, Thích Thần liền quay đầu lại, trực tiếp đem người ôm vào phòng khách, đặt ở trên ghế sô pha da mềm.
Sau đó anh quay trở lại hành lang lấy dép lê.
Dì Đường, người vẫn đang đứng trên hành lang, nhìn thấy Thích Thần đi trở về phía tầm mắt của chính mình, tiến vào vào hành lang dài và hẹp.
Mang theo ánh sáng phòng khách, ánh mắt của anh đen như mực trầm.
Mà giọng nói mềm mại và tươi cười của cô gái vang lên từ rất xa nơi phòng khách mà họ không thể nhìn thấy--
"Dì Đường, đừng gọi anh trai của cháu như vậy. Thật kỳ lạ. Dì có thể gọi anh ấy bằng cách khác, ừm .. để cháu nghĩ xem gọi là gì thì tốt... À, Thần Thần thì sao?"
" ... "
Thích Thần dừng bước.
Anh khẽ nheo đôi mắt đào hoa xinh đẹp ấy.
-
Rõ ràng là hôm nay có một loạt khoảng cách tiếp xúc gần gũi, làm con thỏ trong phòng khách kia vốn chỉ có lá gan bé xíu lại trở nên lớn như là nuốt được mật gấu.
Được một tấc lại muốn tiến một tấc, thập phần làm càn.
Nhưng Thích Thần đứng như vậy hai giây, rốt cuộc cũng không nói gì, để cho giọng nói đó tiếp tục giễu cợt tên của mình.
Anh không sâu không cạn mà liếc nhìn dì Đường một cái, sau đó lấy một đôi dép lê ở tủ giày bên cạnh, xoay người bước trở về.
Lời cảnh cáo trong ánh mắt đó khiến bộ dáng dì Đường lại sững sờ lần nữa.
Đồng thời, bà không tránh khỏi nhớ lại cái ngày mà vị thiếu gia có vẻ hiền lành và không phản nghịch này lần đầu tiên trở lại và dọn vào nhà. Khi bà đi dọn dẹp phòng ngủ chính trên tầng hai vào buổi sáng theo lệnh của tiên sinh, vừa mở cửa phòng ra thì bị ánh mắt lạnh như băng của người bên trong nhìn vào mình.
"Từ hôm nay, bất luận cái gì trong không gian riêng tư của tôi đều không cần bà tới quét tước- động vào cũng đừng động."
Bà rõ ràng đã nghe thấy Thích Thần nói như vậy với mình.
-
Đó căn bản không giống như là ánh mắt của một thiếu niên 17-18 tuổi nên có.
Cậu lạnh lùng như một khối băng - không chỉ về mặt đối nhân xử thế, cậu căn bản giống như một người ngoài hành tinh không có chút nhân tính và tình cảm!
...Cùng 8 năm trước giống nhau như đúc.
Như nghĩ tới điều gì không hay, ánh mắt dì Đường xẹt qua vài phần kiêng kỵ.
Bà không thể kiểm soát quyết định của Thời Hằng tiên sinh và cô Quan Tuệ, nhưng Thời Dược... Bà nhất định phải bảo vệ tốt người mà mình coi như con gái ruột khỏi kẻ nguy hiểm.
Nghĩ như vậy, dì Đường Văn sửa sang lại biểu tình rồi bước vào phòng khách.
Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt lại khiến bà ngây ngẩn cả người.
Trong ấn tượng của bà, Thích Thần là người dường như chỉ nhìn chằm chằm vào người khác bằng ánh mắt lạnh lùng, lúc này lại đang nửa quỳ dưới chân cô gái. Những ngón tay mảnh khảnh giúp cô gái tháo dây giày, sau đó đi dép lê.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của anh không có một chút sốt ruột nào cho đến khi ngẩng mặt lên và nghe cô gái vẫn đang lải nhải cho anh một "nick name", vẻ mặt của chàng trai lộ ra một chút gần như bất lực.
Anh đưa tay búng nhẹ trán cô gái, sau đó đứng dậy, bế người đó lên lần nữa rồi đi về phía cầu thang.
"Lá gan của em to đấy, con thỏ."
Tự cao "Trời đất bao la, người bị thương là lớn nhất" mà Thời Dược không chút sợ hãi chỉ co rụt lại một giây, lại một lần nữa ló đầu ra.
"Em thấy 'Thần Thần' nghe hay đấy, vậy em gọi anh như vậy thì thế nào?"
Có một tia sáng giảo quyệt trong đôi mắt đẹp như hoa mai của cô.
"..."
Thích Thần cúi đầu nhìn cô một cái.
Với thân thể mềm mại của con thỏ này, rõ ràng tâm hồn cũng chỉ như một hồ ly tinh nhỏ bé.
Tuy nhiên, "con thỏ" Thời Dược mới không biết tâm tư của Thích Thần, cô ấy chỉ có thể nhìn từ ánh mắt của đối phương rằng cô ấy có thể tiếp tục có thêm chỗ để thị uy.
Vì vậy, cô gái mỉm cười đến mắt hạnh đều cong thành trăng non.
"Vậy quyết định như vậy nhé, về sau mỗi lần em không gọi anh là 'anh trai' đều có thể gọi 'Thần Thần" chứ?"
Thích Thần thu hồi tầm mắt, đem người ôm lên lầu và trở về phòng riêng của cô.
"...Tùy em."
"Thần Thần."
"..."
"Thần Thần ... Thần Thần ... Thần Thần ..."
"... ừ."
Một lúc lâu sau, giọng nói từ tầng hai cuối cùng cũng truyền xuống âm thanh trả lời mang theo điểm bất đắc dĩ.
"An phận, con thỏ."
*
Đến bệnh viện khám bệnh vốn dĩ đã bị trì hoãn đến nửa buổi trưa. Thời Dược về nhà, vết thương càng làm cô lười thêm, lại được người nào đó dung túng nên đơn giản xin nghỉ buổi chiều.
Buổi sáng hôm sau khi đến trường học, cô được Thích Thần đưa ngồi vào trong xe.
Thời Dược thụ sủng nhược kinh.
Cứ như vậy cho đến khi xe lái đi một quãng đường nhất định, Thời Dược mới có chút chắc chắn, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Thích Thần-
"Sau này anh vẫn sẽ đi học cùng em sao?"
Trước giờ anh đều một mình.
Thích Thần đưa mắt nhìn sang một bên, hạ đôi mắt đen xuống, nhẹ liếc nhìn cô.
Khuôn mặt thanh tuấn của anh bị ánh sáng ban mai chiếu vào đến xinh đẹp.
Khi Thời Dược đang ngây người nhìn vào anh, cô nghe thấy chàng trai lười biếng phát ra tiếng "ừ", rồi liền quay đi.
Thời Dược đầy tiếc nuối mà thu hồi ánh mắt.
Đẹp trai như vậy... Thật tiếc lại là anh trai.
Không chờ suy nghĩ xong, Thời Dược đã bị suy nghĩ của chính mình làm cho sửng sốt.
Cô mở to hai mắt, chớp chớp, sau đó có chút không tin được mà quay đầu nhìn Thích Thần, lại nhanh chóng mà xoay trở về.
"..."
Ở bên cạnh, Thích Thần khựng lại, đốt ngón tay mảnh khảnh đặt ở bên cạnh cửa sổ.
Sau đó anh quay đầu nhìn về phía bên cạnh mình trong xe, nội tâm của cô gái nhỏ lúc này rõ ràng đang thập phần phong phú.
"Em... vừa mới nghĩ cái gì?"
"..."
Không biết có phải là ảo giác không, Thời Dược dường như nghe ra ý vị thâm trường từ ngữ điệu bình đạm ấy.
Nhưng cô không hề do dự, lắc đầu từ chối ngay khi có thể -
"Em cái gì cũng không nghĩ."
Biểu tình chân thành tha thiết chỉ thiếu đính lên đỉnh đầu một câu : "Tôi đang nói dối."
Thích Thần cuối cùng vẫn là không cùng cô so đo nữa.
Anh chỉ nhếch mép, tựa như cười chế nhạo.
Đi đến bên ngoài trường học, xe ô tô bên ngoài không được phép vào trường, vì vậy Thích Thần muốn bế cô ấy ra khỏi xe.
Thời Dược đập cửa xe liều chết
"Quá mất mặt, em không muốn."
Thích Thần lạnh mặt nói: "Vết thương ở đầu gối của em không thích hợp để đi bộ." Thời Dược vùng vẫy: "Nhưng buổi sáng có nhiều người đi học như vậy, sẽ bị vây xem."
" ...... "
Thích Thần không nói, ngưng trọng mà nhìn cô. Ngũ quan sắc bén lộ ra sự tức giận.
Mỗi khi vào loại thời điểm này, đôi mắt của anh lại phá lệ mà tối sầm.
Chỉ một giây trước khi Thời Dược sắp choáng váng vì bị cưỡng chế, Thích Thần đã di chuyển trước.
Anh quay người đi về phía trường.
Thời Dược bên cạnh phía sau xe sửng sốt: Cái này điên rồi, đây là mặc kệ cô sao? Trước khi cảm xúc thay đổi, cô nghe thấy giọng nói đó truyền tới.
"Chờ ở đây, đừng chạy lung tung ."
Thời Dược ngẩn người một lúc, sau đó chợt nở nụ cười.
Vài phút sau, Thích Thần đẩy một chiếc xe đạp xuất hiện trước mặt Thời Dược. Đây là loại xe đạp địa hình điển hình với yên xe cao và tay lái thấp, phía sau chỉ có chắn bùn và không có ghế cho người ngồi phía sau.
Thích Thần vỗ vỗ thanh ngang trước xe, nhìn Thời Dược.
"Ngồi đây."
"Em ..." Thời Dược muốn phản đối, lại bị cắt ngang.
"Hoặc là tôi sẽ bế em vào."
"..."
Thời Dược khuất phục hoàn toàn.
Con đường từ ngoài cổng trường đến dưới nhà dạy học dài chưa từng thấy. Bị bao quanh bởi tay lái và Thích Thần, cô cảm thấy hơi thở của mình không đều, nhưng cô vẫn phải đối mặt với những ánh mắt từ bốn phương tám hướng.
Thật vất vả mới đến được dưới lầu, Thích Thần cũng giật mình khi ôm cô ra khỏi xe.
Sau đó anh khẽ cau mày, "Sao mặt lại đỏ như vậy?"
Thời Dược tránh ánh mắt anh.
"Em...chúng ta mau lên đi anh."
Thích Thần không ép nữa, đem người bế lên lầu.
Bước vào phòng học ban 7, tiếng ồn ban đầu im bặt.
Ánh mắt mọi người đều dồn về một chỗ. Nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng Thích Thần ôm Thời Dược đi lên, những ánh mắt kia càng trở nên kỳ quái.
Thời Dược không thể né tránh, nhưng với Thích Thần thì hoàn toàn vô nghĩa.
Anh chỉ quét mắt một cái, không chịu nổi khi đối mắt với con ngươi nâu đồng lạnh lẽo kia, từng cái từng cái thu hồi trở về.
Khi thân thể của cô gái trong tay anh không còn căng thẳng nữa, Thích Thần ôm cô trở lại chỗ ngồi.
Hà Hi Dao ở ghế trước quay đầu lại và mỉm cười có chút không được tự nhiên.
"Thích Thần... cậu và Thời Dược cũng quá lớn mật đi."
Thời Dược vừa ngồi về chỗ ngây ngốc giương mắt.
Nhưng Thích Thần thần sắc lạnh lùng.
Chỉ là trước khi anh kịp mở miệng đã có người bước vào trước cửa lớp học.
Dừng lại ở cửa, giáo viên chủ nhiệm của ban 7 nhìn về hướng Thích Thần và Thời Dược với ánh mắt phức tạp.
"Hai người, đến văn phòng với tôi."
Tác giả có lời muốn nói: Tất cả phản kháng đều là hổ giấy, lộ ra vẻ sợ hãi ~
Lý do tại sao Dược Dược không nói Thích Thần là anh trai của mình sẽ sớm được đưa ra.