Từ " bỏ thi" không chỉ khiến thầy chủ nhiệm sửng sốt mà đám học sinh khi nghe thấy câu trả lời của Thích Thần, bao gồm cả Thời Dược đang bị anh ôm vào trong ngực cũng đều ngơ ngẩn.

Học sinh bảy ban nhìn Thích Thần đang bỏ đi với vẻ mặt kỳ quái, thì thầm to nhỏ với nhau.

"Đây có phải là đại thần trong tin đồn của ban 7 không?"

"Hôm qua mình nghe giáo viên dạy toán khen cậu ấy thành tích nổi bật, về sau sẽ nằm trong top 2 được cử đi học. Mình còn tưởng rằng sẽ chuyển tới một con mọt sách, lại không nghĩ tới ... Quả là khiến người ta mở mang tầm mắt. "

" Suỵt, nhỏ giọng đi. Cậu không nhìn thấy lão tử lớp bảy kia vẻ mặt tức giận như vậy à? "

" Haha, phỏng chừng ban đầu lão Hách mong cậu ấy sẽ là người đầu tiên lấy được giải nhất cuộc thi. Thế mà cậu ấy lại trực tiếp bỏ thi... Nhưng đây là cuộc thi tuyển chọn, cậu ấy thật là can đảm. "

" Cậu nghĩ Thời Dược và cậu ấy có quan hệ gì, vì cô ấy mà đại thần thậm chí không tham gia cuộc thi? "

" Hahaha, đoán xem? ""

"...... "

Theo bóng dáng Thích Thần rời đi, những lời nghị luận không ngừng và ánh mắt kinh ngạc đều bị bỏ lại phía sau.

Mà Thời Dược cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, khuôn mặt tái nhợt của cô thậm chí còn không có huyết sắc.

"Thích Thần, anh điên rồi sao? Anh bỏ em xuống rồi đi thi đi, em không cần anh— " Lời nói còn lại của cô gái đã tắt ngúm khi đôi mắt lạnh lùng đột nhiên áp xuống.

Sự táo bạo khẽ nhảy lên nơi sâu thẳm của con ngươi màu nâu đồng, giống như một ngọn lửa đang phun ra rồi nuốt vào, chỉ đối diện với Thời Dược một giây, anh đều không nhịn được mà thu hồi ánh mắt.

Trước chiều cao và khí thế chênh lệch trước mắt, cô chọn co rụt lại.

Còn Thích Thần đang bế ngang cô không nói một lời, sau khi nhìn thấy cô gái ngậm miệng lại, liền lạnh lùng nhìn đi chỗ khác. Ánh mắt anh lại quét qua vết thương lộ ra trên người Thời Dược, vệt máu đỏ tươi khiến đồng tử anh hơi co rút lại.

Vì vậy, Thời Dược đang trong vòng tay của Thích Thần thấy rằng mặc dù cô không dám phản bác một lời, nhưng áp lực không khí quanh cơ thể đối phương lại đột nhiên giảm xuống một mảng lớn, thậm chí tốc độ anh cũng nhanh hơn.

Đại khái là ghét bỏ chính mình đi.

Thời Dược méo miệng nghĩ thầm.

... Hung thủ.

Cô gái trong lòng đang chửi thầm nhưng ngoài mặt lại mười phần ngoan ngoãn. Dưới dưới sức ép của ai đó, cô cố gắng hết sức thu mình lại thành một con chim cút.

Lại chỉ là một con chim cút tập tễnh.

Khuôn viên của trường cấp ba rất rộng.

Dưới cái nắng chói chang vào nửa buổi sáng nay, nhanh chóng bước vào phòng y tế, Thời Dược cảm thấy mình đã trở thành một con chim cút nướng than rồi. Mùi thịt xèo xèo tỏa khắp cơ thể.

Thời Dược đang suy nghĩ lung tung, liền cảm giác bước chân của Thích Thần dừng lại.

"Mở cửa."

Thời Dược nghe thấy giọng nói của chàng trai trầm thấp, ngay cả lồng ngực cậu đang áp sát vào cô cũng khẽ rung lên.

"Chim cút nướng than" lại được châm lửa, rụt đầu trở về mới phản ứng lại.

Người con trai này sẽ không thể nào kêu người bệnh như cô mở cửa, đúng không? Trước khi Thời Dược hỏi một câu, lại đột nhiên nhìn thấy một người con trai mập mạp nhanh nhẹn chui ra từ bên cạnh, tầm nhìn của người nhỏ bé như Thời Dược đã bị ngực Thích Thần chắn hơn phân nửa, đến nỗi cô thậm chí không chú ý tới còn có người khác đi theo phía sau Thích Thần.

Người con trai mập mạp đã ra chui ra, cũng chính là Chu Phòng Vũ, lanh lẹ mà ấn tay nắm cửa phòng y tế xuống, thuận tay đẩy cửa đi thẳng vào, giữ cửa vừa đủ thuận tiện cho hai người đi vào.

Sau đó, cậu quay đầu lại và mỉm cười với Thích Thần, mang theo một loại ... nịnh nọt không thể giải thích được.

Nghĩ đến việc cách đây không lâu, người này vẫn còn giả bộ làm ra vẻ hung dữ trước mặt Thích Thần ...

Trong lòng Thời Dược run lên, quay mặt đi.

Lúc này, bác sĩ ở phòng y tế của trường cũng nhìn lại đây.

"Tình hình thế nào?" Bác sĩ sửng sốt khi nhìn thấy hai chân đầy máu của Thời Dược "Sao cháu lại bị ngã nặng như vậy?"

Thích Thần trực tiếp bước tới, đặt cô gái đang bế trên tay lên giường kiểm tra.

" Bị người trên cầu thang đẩy xuống."

Khi Thích Thần nói, giọng điệu trong mắt anh đã lạnh lùng đến cực điểm.

Nhưng cuối cùng anh chỉ kìm nén cơn tức giận và ngồi xổm xuống với ánh mắt bình tĩnh. Thích Thần thận trọng đưa tay nhéo mắt cá chân của cô gái, đồng thời giữ khớp gối của cô ấy, nâng lên và ấn nhẹ lên xuống, thử một động tác đơn giản.

Mà Thời Dược lại bị lời nói của anh dời đi lực chú ý, cô khó hiểu mà nhìn Thích Thần.

"Làm sao anh biết em bị đẩy xuống bậc thang?"

"..."

Thích Thần không nói chuyện, chỉ là giương mắt lên.

Đôi con ngươi hoàn toàn lạnh lẽo, đôi mắt xinh đẹp đào hoa không giấu được tà khí nơi đáy mắt.

Đôi môi lại cong lên như một lưỡi dao mỏng sắc bén.

Thời Dược trầm mặc, lần này thật sự không sợ hãi.

Cô ấy chỉ là thấy có chút mới lạ- cô chưa bao giờ nhìn thấy Thích Thần từ góc độ này. Với chiều cao chênh lệch giữa hai người, cô ấy sẽ luôn là người bị nhìn xuống. Đây là lần đầu tiên khi cúi đầu xuống cô có thể nhìn thấy đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên. Duỗi tay ra, hẳn là có thể ...

Hô hấp của Thời Dược cứng lại, đồng tử nhẹ nhàng mà rụt một chút.

Tuy nhiên đã quá muộn.

-

Cô ấy đã phạm phải tội ác tày trời, đầu ngón tay đã chạm đến giữa đuôi mắt và thái dương của người con trai.

Ở khoảng cách gần như vậy, Thời Dược có thể nhìn thấy rõ ràng khoảnh khắc Thích Thần sững sờ.

Lớp băng đáng sợ tan ra, để lộ ra những cảm xúc thật sự bị phong ấn phía sau.

Quả nhiên... vẫn là lo lắng.

Khóe mắt Thời Dược cụp xuống. Được cha mẹ nuông chiều nhiều năm, cô am hiểu nhất hẳn chính là "Được một tấc lại muốn tiến một tấc."

"Em không sao, anh trai, anh đi làm bài kiểm tra đi."

Vừa nói ra xưng hô, bác sĩ đang sát trùng tay bên bồn rửa tay không cảm thấy là có cái gì, nhưng Chu Phòng Vũ- người đi theo lại trừng lớn mắt.

"Anh trai ?!"

Sau đó vẻ mặt cậu trở nên kỳ quái, thì thào nói: "Mới được mấy ngày, sao lại xưng anh trai em gái rồi..."

Thời Dược nghe thấy được, lúc này nhìn ra Chu Phòng Vũ rất là "kính ngưỡng" Thích Thần, cô không có cố kỵ nhiều như vậy, cười híp mắt lên.

"Anh ấy là anh trai của mình."

"Mẹ, Dược Dược -người anh trai trong nhà về nước mà cậu đã nói lúc trước là anh ấy ?!"

Tôn Tiểu Ngữ, người đi theo một đường tới đây không thể trốn nổi nữa, nhảy vào phòng y tế luống cuống hỏi.

"Tại sao cậu lại đến đây, Tiểu Ngữ?" Thời Dược sững sờ, nháy mắt với Tôn Tiểu Ngữ, "Mình sẽ giải thích cho cậu sau."

Khi cô quay lại, Thích Thần, người đang ngồi xổm trước mặt mình đã khôi phục vẻ thờ ơ như bình thường.

Ngoài sự thờ ơ, trong con ngươi nâu còn có một chút lạnh lùng khó giải thích.

Thời Dược mạnh dạn tiếp tục thử, "Hiện tại hẳn là kỳ thi mới bắt đầu, anh trai, bây giờ anh đi vẫn còn kịp."

"Tôi đã nói, tôi sẽ bỏ thi."

Giọng Thích Thần lạnh lùng. Sau khi kiểm tra hai bắp chân của cô gái không có vết thương nào rõ ràng, mắt anh lại rơi vào khuôn mặt của Thời Dược.

"Trước tiên làm cầm máu và khử trùng, sau đó tôi sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra toàn thân." Vẻ mặt của Thời Dược suy sụp, "Nếu mẹ em biết anh vì em mà bỏ cuộc thi thì nửa năm tới em nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ được tốt đẹp. "

Thích Thần có lẽ đã tức giận đến cùng cực, ánh mặt lánh lùng thốt ra một câu tiếng Anh:

"You deserve it!" (Em xứng đáng)

Thời Dược ngẩn ngơ.

Trước đây, cô nghe thấy tiếng bố mẹ thở dài xúc động nói: "Thích Thần thích nghi thực nhanh chóng", "Cứ lo rằng thằng bé không thể hiểu ngôn ngữ của mình, nhưng bây giờ đã có thể giao tiếp thông thạo bằng tiếng Trung."

Cô khi đó cũng ngây thơ bày tỏ sự đồng cảm.

Nhìn như thế này, Thích Thần sau khi thật sự tức giận, hung hăng không nói gì.

Nhưng ...

"Em mới là người bị đẩy ..."

Thời Dược nhỏ giọng kháng nghị, giọng điệu ủy khuất.

Thích Thần thô bạo vuốt vuốt mái tóc đen rũ xuống rồi đứng lên.

-

Anh xác thật không có tư cách trách cô không bảo vệ tốt được chính mình.

Rõ ràng biết rằng có những vấn đề vẫn chưa được giải quyết, anh không nên thiếu cảnh giác.... lại càng không nên giận chó đánh mèo cô ấy một cách mất khống chế cảm xúc như thế này.

Nếu anh tìm ra kẻ đứng sau vụ này ...

Mắt Thích Thần tối sầm lại.

Bàn tay bên hông nắm càng lúc càng chặt, những đường gân xanh theo mu bàn tay trắng nõn kéo dài đến cánh tay mảnh khảnh.

Ngay cả bác sĩ của trường, người đi đi lại lại để chữa trị vết thương cho Thời Dược cũng cảm thấy tâm trạng của Thích Thần lúc này vô cùng bất ổn, ngập ngừng mà nhìn sang.

Đương nhiên, Thời Dược cũng phát hiện được . Mặc dù không biết lý do nhưng cô ấy nhanh chóng vươn tay đè lấy tay Thích Thần.

Da thịt chạm vào nhau, Thích Thần đột nhiên chấn động.

Lý trí đi trước bản năng một bước, anh cưỡng chế đem bàn tay kia đẩy ra, áp xuống đôi mắt tối đen nhìn Thời Dược.

Cô gái ngẩng mặt, đôi mắt hạnh mềm mại hiện lên vẻ lo lắng không thể giấu giếm.

"Anh trai, anh có thể đi thi trước không?"

"..."

Thấy thời gian càng ngày càng ít đi, Thời Dược lấy thêm can đảm, quay lại nắm lấy tay Thích Thần, "Em xin anh đấy."

Mí mắt Tề Thích Thần nặng nề giật giật.

Sau khi bị cảm xúc trong ánh mắt không thể giải thích được của chàng trai vào thời điểm đó làm cho sợ hãi, Thời Dược theo bản năng rút tay về, vội vàng nói: "Em sẽ ở đây chờ anh quay lại đón sau khi thi xong. Anh đừng lo." Cô nhìn trước nhìn sau rồi liếc mắt một cái,"Được không anh? "

Thích Thần trong nháy mắt gần như chật vật mà di chuyển ánh mắt.

"Đó chỉ là một kỳ thi."

... Căn bản là không thể so sánh với sự an toàn của cô.

"Nhưng nó có liên quan đến tư cách tham gia kì thi -điểm ngữ văn của anh kém như vậy ... Anh cần phải dựa vào kì thi để được cử đi học."

"..."

Thích Thần muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng áp trở về.

Anh hạ mắt nhìn Thời Dược.

Sự lo lắng trong mắt cô gái là có thật. Anh chỉ có thể thỏa hiệp: "Đừng rời đi, ở đây chờ tôi trở về."

Thời Dược vội vàng gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Thích Thần liếc nhìn Tôn Tiểu Ngữ đang đứng ở góc tường.

"Chăm sóc cô ấy tốt một chút." Thích Thần nhấc chân bước ra ngoài "... cảm ơn."

Nói những lời đó với người lạ, đối với Thích Thần quả là thập phần gian nan.

Mặc dù giọng nói đã bị ép tới khàn khàn, nhưng sau khi chàng trai bước ra ngoài, Tôn Tiểu Ngữ mới khôi phục lại tinh thần rồi sững sờ thốt lên -

"Dược Dược, cậu có nghe thấy không - nam thần nói cảm ơn với mình!"

Thấy Thích Thần đi rồi, sau một hồi lâu Thời Dược cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô vẫy tay với Tôn Tiểu Ngữ một cách nhanh chóng.

"Tiểu Ngữ, cậu, cậu, cậu lại đây, mình đau muốn chết..."

"Ôi chao, đã nhận lời ủy thác của người khác thì phải làm hết sức mình, huống chi lại là nam thần của mình." Tôn Tiểu Ngữ vừa chạy tới vừa lẩm bẩm, bắt lấy tay Thời Dược. .

Sau đó cô có chút không đành lòng liếc nhìn vết thương của Thời Dược, liếc mắt một cái rồi nhanh chóng thu hồi lại.

Khi bác sĩ dùng bông gạc để bôi thuốc vào vết thương, tiếng "rít-" của hai cô gái trong phòng y tế lần lượt vang lên ...

*

Thích Thần chỉ còn ba phút nữa là 15 phút trước khi thi vào phòng thi.

Nhìn thấy bóng dáng của anh, những thí sinh khác và giám thị đều rất ngạc nhiên.

Chỉ là phòng thi kỷ luật nghiêm ngặt, giáo viên tuần tra đứng ở bên ngoài, cuối cùng ai cũng không dám nói, Thích Thần một mình vào phòng thi trở về chỗ ngồi.

Sau khi lấy giấy kiểm tra, Thích Thần nhìn lướt qua tất cả các câu hỏi, sau đó ký họ tên và lớp học vào. Sau khi viết xong, anh không bắt đầu trả lời các câu hỏi, mà ngồi bất động trong hai phút trước khi nhấc bút lên lần nữa.

Vẻ mặt của giám thị quyền lực trên bục giảng đang quan sát anh dần trở nên kỳ quặc.

-

Mặc dù lần này chỉ là cuộc thi cấp trường dành cho việc lựa chọn danh sách, nhưng bài kiểm tra này có thể xem như một cuộc thi thử chính thức.

Trong bài kiểm tra 80 phút, đã có 15 phút đã trôi qua lãng phí, thầy giám thị vốn cho rằng dù Thích Thần không luống cuống tay chân thì cũng tỏ ra vội vàng một chút.

Sau đó thầy ấy phát hiện ra rằng mình đã sai rồi.

Sau khi Thích Thần vào phòng thi, từ đầu đến cuối giám thị không hề nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt của chàng trai.

Nếu không phải vì không thể can thiệp làm ảnh hưởng đến kỳ thi của học sinh, ông có lẽ đã không thể không đi đến chỗ Thích Thần xem cậu ấy trả lời các câu hỏi như thế nào.

Nhịn như vậy trong 50 phút, giám thị thực sự ngồi không được mà muốn bước xuống, sau đó liền ngây ngẩn cả người.

-

Trước khi kịp di chuyển, nam sinh ngồi hàng đầu tiên đến muộn 15 phút so với giờ làm bài đã đứng lên trước một bước..

Khuôn mặt thanh tuấn sắc bén của Thích Thần vẫn không chút biểu cảm.

Trong ánh mắt kinh ngạc của những thí sinh khác, Thích Thần đã đưa tờ giấy kiểm tra trên tay cho giám thị cũng đang trợn mắt há mồm trước mặt.

"Nộp bài thi."

Thanh âm của chàng trai bị ép tới khàn khàn.

Nói xong, anh quay đầu rời phòng thi với hai cây bút mà anh đã đến.

"..."

Giám thị cứng cổ liếc nhìn đồng hồ.

——15 phút trước khi kì thi chính thức kết thúc.

Nói cách khác, đối với một bài kiểm tra 80 phút, cậu ấy chỉ làm trong 50 phút.

—— Đứa nhỏ này có phải là biếи ŧɦái không??

Giám thị run rẩy đỡ lấy mắt kính, cúi đầu nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay giống như có thù oán ...

Thích Thần một chút cũng không quan tâm chuyện xảy ra phía sau.

Nếu không có thần sắc vội vàng thành bộ dáng kia của cô gái, anh đã không trở lại phòng thi.

Nghĩ đến vết thương của cô gái trong phòng y tế, tốc độ của Thích Thần theo bản năng tăng nhanh hơn.

Vài phút sau, anh vội vàng trở lại phòng y tế.

Lúc Thích Thần mở cửa ra đã là buổi trưa, anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi gần cửa sổ, dựa vào chiếc ghế. Đôi lông mày tinh tế nhíu chặt, hàng mi cong khẽ run rẩy, đôi môi như cánh hoa mím hờ, nhan sắc có chút khô khốc trắng bệch.

Mà tay của cô ấy đang buông thõng bên hông và đầu gối đều được dán một miếng gạc trắng.

Trong miếng gạc trên bắp chân mảnh mai, có một ít máu thấm ra ở giữa.

Trái tim của Thích Thần dường như cứng lại, như có cái gì hung hăng cứa một phen.

Cơn đau dữ dội khiến anh cau mày trong phút chốc.

Lúc này, trong lòng như có linh cảm gì đó, cô gái đang ngủ say ý thức mơ hồ mở mắt ra.

Nhìn rõ Thích Thần, một nụ cười nhẹ hiện lên trong đôi mắt hạnh đang ngái ngủ của cô gái.

"Anh trai ... Anh về rồi."

"..."

Thích Thần bất giác nắm chặt tay, nâng chân đi tới chỗ Thời Dược, sau đó ngồi xổm xuống.

Thời Dược khó hiểu mà nhìn anh.

Mà ánh mắt của Thích Thần rơi vào miếng gạc hiện lên những chấm đỏ.

Anh nhíu mày thật sâu, trong mắt có điểm thâm trầm âm u.

Thật lâu sau, anh mới đưa tay lên xoa thật nhẹ phần trắng nguyên vẹn bên ngoài mép gạc, như sợ cọ xước cánh hoa mỏng manh nhất trên đời.

Sau đó, anh ngước mắt lên hỏi.

"Đau không? Con thỏ."

"..."

Thời Dược cảm thấy lúc này mình đang bị cười nhạo.

Nhưng cô không biết tại sao, khoảnh khắc giọng nói của Thích Thần rơi xuống, tất cả đau đớn, bất bình và những giọt nước mắt ủy khuất dồn nén xuống đầu quả tim.

Vành mắt cô chợt đỏ bừng.

Thời Dược cắn môi, gật đầu lia lịa.

Thanh âm của cô gái mang theo tiếng khóc nức nở.

"Anh ơi ... đau quá."

"..."

Bàn tay đặt trên đầu gối của Thích Thần đột nhiên run lên.

Anh cũng đau.

Đau lòng đến phát điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện