Vài ngày nữa.
Giờ nghỉ chiều.
Hôm nay học cả ngày từ sáng đến chiều, bây giờ chỉ còn hai tiết cuối nữa là ngày dài sẽ chấm dứt.
Lê Thanh Tuyền từ miệng Hứa Xuyên nghe được Phó Liệt Dương và hai gã đàn em bị giáo viên chủ nhiệm phê bình giáo dục một đốn bị thả về lớp, xem như xong chuyện.
Dù sao cũng là Phó gia, giáo viên đối với bọn gã mắt nhắm mắt mở, không phải chuyện gì quá đáng thì miễn phạt, miền tội.
Không tìm cậu gây phiền toái thì tốt quá.
Dạo này Hứa Xuyên ba người có vẻ bận rộn chuyện gì, đến giờ ăn cũng chưa thấy bóng dáng. Để Lê Thanh Tuyền đơn độc ăn một mình, nhưng bọn họ đều mang phần cơm của mình cho cậu tất.
Ba phần, thêm một phần của cậu nữa thành bốn phần, heo cũng chưa ăn nhiều như cậu.
Mặc Nhiên mỗi giờ nghỉ sẽ biến mất dạng, không biết chui vào góc nào niệm Phật, Lê Thanh Tuyền canh chuẩn lúc anh muốn đi, ra tiếng mời gọi.
"Bạn cùng bàn, ăn chưa? Chưa ăn thì ăn cùng tôi."
Mặc Nhiên nhướng mày, có chút ngoài ý muốn.
Nhưng anh vẫn mỉm cười từ chối: "Tôi ăn rồi."
Lê Thanh Tuyền mặt vô biểu tình đẩy ba hộp đồ ăn đến, dùng sức tách đôi đũa ra: "Đừng khách sáo, tôi biết cậu đói." Lúc ngồi học chung, bụng của thiếu niên này ùng ục như đang nấu nước ấm ấy, chắc là không có tiền mua cơm đây mà.
Cậu vỗ mặt ghế: "Ngồi."
"Tây, Hàn, Nhật thích kiểu nào?"
Mặc Nhiên trơ mắt nhìn Lê Thanh Tuyền nhét vào tay mình đôi đũa gỗ dùng một lần bị tách lệch, chiếc thì trụi lủi gốc, chiếc thì chiếm cả hai: "..." Kiểu nào cũng không.
Anh đang muốn từ chối lần nữa thì thấy cậu ưu buồn nhìn mình, đôi mắt này đẹp, rất ấm áp.
Có người nói, đôi mắt mới là phát ngôn chân chính của tâm hồn, biểu hiện bên ngoài chỉ đánh lừa thị giác, Mặc Nhiên cảm thấy áp dụng lên Lê Thanh Tuyền đúng mười phần đúng. Giống như chỉ cần anh đồng ý ngồi ăn cùng, cậu sẽ nở hoa thật rực rỡ rồi kết trái ngọt, tuần hoàn một chu kỳ sinh thái luôn.
Linh hồn thú vị, không bằng nói tính cách quái đản.
Nhưng lời tới bên miệng biến thành: "...Món Hàn đi, cảm ơn."
Mặc Nhiên ngồi xuống, ném đũa gãy qua một bên, tự mình tách một đôi khác, lưu loát, gọn gàng hai đầu bằng nhau.
Lê Thanh Tuyền vỗ tay khen ngợi.
Bạn cùng bàn của cậu không những đẹp trai mà còn khéo tay, ai ai cũng phái.
Cậu vui vẻ tiễn một phần mình không ăn ra ngoài, còn hai phần, mắt thấy một người đi lướt qua lối này, lập tức gọi.
"Liễu Thanh Ti, ăn cơm?"
Liễu Thanh Ti vừa mới xuống căn tin một một ổ bánh mì, muốn về chỗ ngồi ăn.
"Không ăn."
Lê Thanh Tuyền khó hiểu, bình thường cậu thấy cô bé mang theo đồ ăn.
Liễu Như Yên và Chu Tuệ mắt nhìn về hướng này, thấy cậu nhìn thì làm cái mặt quỷ, le lưỡi cợt nhã cười to.
"Ha ha ha!"
"Coi nó kìa, tội nghiệp."
"Xứng đáng!"
Hiểu luôn, mấy má này...
Không sợ bị nữ chính tiền đi thỉnh kinh à! Nhưng nữ chính thì nữ chính...
Cổ vẫn là một đứa nhỏ.
Lê Thanh Tuyền trừng mắt nhìn Chu Tuệ: "Trẻ trâu."
Cái vấn đề bạo lực học đường này, lúc nào cũng giải quyết không xong. Nói với giáo viên chưa chắc giải quyết được, có khi làm nạn nhân bị bắt nạt càng trầm trọng hơn.
Không thích chút nào á.
Cậu không hạ giọng, lớp học chỉ có mấy người, ai cũng nghe được, Chu Tuệ mặt lúc đỏ lúc trắng. Cô ta đang muốn xỉ vả cậu vài câu thì bắt gặp ánh mắt của Mặc Nhiên, tắt điện.
Lê Thanh Tuyền đứng lên, cầm một hộp lên đặt xuống trước mặt bàn Liễu Thanh Ti đang ngồi: "Sushi cá hồi thượng hạng, ăn không?"
Liễu Thanh Ti không nói hai lời nhận lấy, cô rụt rè gật đầu: "Cảm ơn."
"Không khách sáo."
Tiễn thêm một phần cơm nữa, Lê Thanh Tuyền mĩ mãn đặt mông ngồi xuống ghế, Mặc Nhiên ở bên cạnh tò mò hỏi: "'Sao cậu lại giúp cô ấy?" Anh không thấy hai người có liên quan gì đến nhau.
Theo Mặc Nhiên đoán, cậu là người ngoài lạnh trong nóng, gặp chuyện bất công sẽ giúp đỡ. Liễu Thanh Ti bị bạn nữ trong lớp kéo bè kéo phái bắt nạt, dựa vào tính tình của Lê Thanh Tuyền, sẽ giúp cô trừng trị những người kia.
Xinh đẹp lương thiện, không bao giờ có kết quả tốt.
Tai họa mới lưu ngàn năm, sống dai.
Mặc Nhiên âm u suy nghĩ.
Lê Thanh Tuyển đầu đầy chấm hỏi, cậu giúp Liễu Thanh Ti bao giờ? Cậu dư đồ ăn, trùng hợp cô bé không có, cậu vừa vặn cho một phần đỡ phí thức ăn.
"Cậu lầm rồi, tôi biết mình mấy cân mấy lượng, không dám dây vào." Nếu là Nhiếp Diên cậu còn dám làm anh hùng cứu mỹ nhân này nọ, nhưng cậu không được, cậu yếu xìu à.
Cậu nhìn Mặc Nhiên, nhỏ giọng nói thầm: "Không nên xen vào chuyện của con gái thì hơn." Đã từng, bạn gái cũ và bạn gái đương nhiệm của Nghiêm Trạch gặp nhau, cuộc chiến chấn động làm cậu đến bây giờ kí ức còn mới mẻ.
"." Làm nửa ngày, thật sự chỉ đưa hộp cơm? •
Mặc Nhiên lần nữa vấp phải trắc trở trong việc nhìn thấu lòng người, rất muốn lẳng lặng.
Lê Thanh Tuyền sinh ra là để khắc anh chắc rồi! •
Lê Thanh Tuyền ăn rất vui vẻ, Mặc Nhiên không giống đám Hứa Xuyên loi nhoi, nhiều chuyện, anh dùng bữa rất đoan trang nghệ thuật. Hai người không phải kiểu nói nhiều, bầu không khí cũng nhàn nhã, tốt đẹp.
"Cho hỏi Hứa Xuyên có đây không?"
Giờ nghỉ chiều.
Hôm nay học cả ngày từ sáng đến chiều, bây giờ chỉ còn hai tiết cuối nữa là ngày dài sẽ chấm dứt.
Lê Thanh Tuyền từ miệng Hứa Xuyên nghe được Phó Liệt Dương và hai gã đàn em bị giáo viên chủ nhiệm phê bình giáo dục một đốn bị thả về lớp, xem như xong chuyện.
Dù sao cũng là Phó gia, giáo viên đối với bọn gã mắt nhắm mắt mở, không phải chuyện gì quá đáng thì miễn phạt, miền tội.
Không tìm cậu gây phiền toái thì tốt quá.
Dạo này Hứa Xuyên ba người có vẻ bận rộn chuyện gì, đến giờ ăn cũng chưa thấy bóng dáng. Để Lê Thanh Tuyền đơn độc ăn một mình, nhưng bọn họ đều mang phần cơm của mình cho cậu tất.
Ba phần, thêm một phần của cậu nữa thành bốn phần, heo cũng chưa ăn nhiều như cậu.
Mặc Nhiên mỗi giờ nghỉ sẽ biến mất dạng, không biết chui vào góc nào niệm Phật, Lê Thanh Tuyền canh chuẩn lúc anh muốn đi, ra tiếng mời gọi.
"Bạn cùng bàn, ăn chưa? Chưa ăn thì ăn cùng tôi."
Mặc Nhiên nhướng mày, có chút ngoài ý muốn.
Nhưng anh vẫn mỉm cười từ chối: "Tôi ăn rồi."
Lê Thanh Tuyền mặt vô biểu tình đẩy ba hộp đồ ăn đến, dùng sức tách đôi đũa ra: "Đừng khách sáo, tôi biết cậu đói." Lúc ngồi học chung, bụng của thiếu niên này ùng ục như đang nấu nước ấm ấy, chắc là không có tiền mua cơm đây mà.
Cậu vỗ mặt ghế: "Ngồi."
"Tây, Hàn, Nhật thích kiểu nào?"
Mặc Nhiên trơ mắt nhìn Lê Thanh Tuyền nhét vào tay mình đôi đũa gỗ dùng một lần bị tách lệch, chiếc thì trụi lủi gốc, chiếc thì chiếm cả hai: "..." Kiểu nào cũng không.
Anh đang muốn từ chối lần nữa thì thấy cậu ưu buồn nhìn mình, đôi mắt này đẹp, rất ấm áp.
Có người nói, đôi mắt mới là phát ngôn chân chính của tâm hồn, biểu hiện bên ngoài chỉ đánh lừa thị giác, Mặc Nhiên cảm thấy áp dụng lên Lê Thanh Tuyền đúng mười phần đúng. Giống như chỉ cần anh đồng ý ngồi ăn cùng, cậu sẽ nở hoa thật rực rỡ rồi kết trái ngọt, tuần hoàn một chu kỳ sinh thái luôn.
Linh hồn thú vị, không bằng nói tính cách quái đản.
Nhưng lời tới bên miệng biến thành: "...Món Hàn đi, cảm ơn."
Mặc Nhiên ngồi xuống, ném đũa gãy qua một bên, tự mình tách một đôi khác, lưu loát, gọn gàng hai đầu bằng nhau.
Lê Thanh Tuyền vỗ tay khen ngợi.
Bạn cùng bàn của cậu không những đẹp trai mà còn khéo tay, ai ai cũng phái.
Cậu vui vẻ tiễn một phần mình không ăn ra ngoài, còn hai phần, mắt thấy một người đi lướt qua lối này, lập tức gọi.
"Liễu Thanh Ti, ăn cơm?"
Liễu Thanh Ti vừa mới xuống căn tin một một ổ bánh mì, muốn về chỗ ngồi ăn.
"Không ăn."
Lê Thanh Tuyền khó hiểu, bình thường cậu thấy cô bé mang theo đồ ăn.
Liễu Như Yên và Chu Tuệ mắt nhìn về hướng này, thấy cậu nhìn thì làm cái mặt quỷ, le lưỡi cợt nhã cười to.
"Ha ha ha!"
"Coi nó kìa, tội nghiệp."
"Xứng đáng!"
Hiểu luôn, mấy má này...
Không sợ bị nữ chính tiền đi thỉnh kinh à! Nhưng nữ chính thì nữ chính...
Cổ vẫn là một đứa nhỏ.
Lê Thanh Tuyền trừng mắt nhìn Chu Tuệ: "Trẻ trâu."
Cái vấn đề bạo lực học đường này, lúc nào cũng giải quyết không xong. Nói với giáo viên chưa chắc giải quyết được, có khi làm nạn nhân bị bắt nạt càng trầm trọng hơn.
Không thích chút nào á.
Cậu không hạ giọng, lớp học chỉ có mấy người, ai cũng nghe được, Chu Tuệ mặt lúc đỏ lúc trắng. Cô ta đang muốn xỉ vả cậu vài câu thì bắt gặp ánh mắt của Mặc Nhiên, tắt điện.
Lê Thanh Tuyền đứng lên, cầm một hộp lên đặt xuống trước mặt bàn Liễu Thanh Ti đang ngồi: "Sushi cá hồi thượng hạng, ăn không?"
Liễu Thanh Ti không nói hai lời nhận lấy, cô rụt rè gật đầu: "Cảm ơn."
"Không khách sáo."
Tiễn thêm một phần cơm nữa, Lê Thanh Tuyền mĩ mãn đặt mông ngồi xuống ghế, Mặc Nhiên ở bên cạnh tò mò hỏi: "'Sao cậu lại giúp cô ấy?" Anh không thấy hai người có liên quan gì đến nhau.
Theo Mặc Nhiên đoán, cậu là người ngoài lạnh trong nóng, gặp chuyện bất công sẽ giúp đỡ. Liễu Thanh Ti bị bạn nữ trong lớp kéo bè kéo phái bắt nạt, dựa vào tính tình của Lê Thanh Tuyền, sẽ giúp cô trừng trị những người kia.
Xinh đẹp lương thiện, không bao giờ có kết quả tốt.
Tai họa mới lưu ngàn năm, sống dai.
Mặc Nhiên âm u suy nghĩ.
Lê Thanh Tuyển đầu đầy chấm hỏi, cậu giúp Liễu Thanh Ti bao giờ? Cậu dư đồ ăn, trùng hợp cô bé không có, cậu vừa vặn cho một phần đỡ phí thức ăn.
"Cậu lầm rồi, tôi biết mình mấy cân mấy lượng, không dám dây vào." Nếu là Nhiếp Diên cậu còn dám làm anh hùng cứu mỹ nhân này nọ, nhưng cậu không được, cậu yếu xìu à.
Cậu nhìn Mặc Nhiên, nhỏ giọng nói thầm: "Không nên xen vào chuyện của con gái thì hơn." Đã từng, bạn gái cũ và bạn gái đương nhiệm của Nghiêm Trạch gặp nhau, cuộc chiến chấn động làm cậu đến bây giờ kí ức còn mới mẻ.
"." Làm nửa ngày, thật sự chỉ đưa hộp cơm? •
Mặc Nhiên lần nữa vấp phải trắc trở trong việc nhìn thấu lòng người, rất muốn lẳng lặng.
Lê Thanh Tuyền sinh ra là để khắc anh chắc rồi! •
Lê Thanh Tuyền ăn rất vui vẻ, Mặc Nhiên không giống đám Hứa Xuyên loi nhoi, nhiều chuyện, anh dùng bữa rất đoan trang nghệ thuật. Hai người không phải kiểu nói nhiều, bầu không khí cũng nhàn nhã, tốt đẹp.
"Cho hỏi Hứa Xuyên có đây không?"
Danh sách chương