Sẽ không có sức mạnh thần thánh nào cứu vớt ta cả. Càng không có một người nào biết đến tình thế nguy khốn của ta để giúp đỡ vào giờ phút này. Đó là lí do mà ta không bao giờ itn vào lòng tốt kẻ khác. Tất cả chỉ là trò lừa mị trên những trang sách giả dối, là niềm tin ngây thơ trong các câu chuyện cổ tích vô vọng. Ta sắp tớt xuống vực và chết đi. Không ai cần thiết ta cả. Ta không có bạn bè. Đâu có ai nhớ đến ta. Danny cũng chỉ liên quan đến ta trong một ràng buộc có sẵn. Cậu ta có bao giờ dành cho ta chút nào xúc cảm. Ta đã luôn một mình, luôn nỗ lực và thành công. Chỉ có điều, rốt cuộc, nỗ lực ghê gớm nhất cũng không giúp gì được cho ta vào thời khắc quan trọng nhất nữa…

[...]

Cơn lốc bất thần. m thanh rít lên khiếp đảm. Tóc những người hiện diện trong vườn dựng đứng, tai ù đặc. Cơn lốc cuốn tất cả ra mí vườn, sát cạnh vực núi. Khi họ mở mắt, thảm cỏ và những lùm cây vô số đã trở lại trạng thái cân bằng. Các ngọn nến tiếp tục toả sáng trong các lồng đèn đá. Vẫn khung cảnh nhân tạo bình lặng bên ngoài toà đá xám. Tuy nhiên, có gì đó đã hoàn toàn thay đổi. Khu vườn đẹp đẽ bỗng hiện ra trong dáng vẻ thật của nó: Những nhánh cây nhỏ tiều tuỵ tái nhợt vì bị rút kiệt nhựa. Thảng hoặc, đốm lửa nến lay động làm các bóng người dài thượt chập chờn. Ngay cạnh hõm đất vừa hiện ra sâu hoắm – nơi đỉnh con trốt gió xoáy mạnh, chỉ còn lại Danny, San và cô bạn Da Nâu. Lốc xoáy đã cuốn mất Bình Nguyên và cậu bé Nhật.

Những người còn lại lặng lẽ nhìn nhau. Không một lời nào cất lên. Nhưng tất cả đều thấu rõ ý nghĩ giằng co trong nhau.

Một vật thể lấp lánh phản chiếu ánh sáng. Danny lách qua mấy bụi gai, cầm lấy nó. Đôi kính hổ phách vương lại trên nhánh hoa đỗ quyên. Thật kì lạ là nó vẫn vẹn nguyên nhưng chủ nhân của nó thì không còn nữa. Nắm chặt đôi kính trong tay, Danny lảo đảo bước lên bậc tam cấp, đẩy lớp cửa kính dày, trở vào căn phòng dạ hội lúc này lại sáng bừng lên như một cánh cổng giữa hai thế giới.

Tiếng nhạc vẳng ra ngắn ngủi tắt lịm. Yên tĩnh tuyệt đối. Hai cô gái vẫn đứng im trong vườn, không rời mắt khỏi nhau.

Trong bộ váy vàng kim toả sáng như một nữ thần, gương mặt San sáng và lạnh, vẻ điềm đạm của người đến lúc này vẫn vững tin làm chủ tình thế.

Gió đã ngưng thổi, nhưng bộ trang phục gọn ghẽ đen thẫm cùng mái tóc ngắn của Khiết vẫn như ngược chiều gió, khiến nữ chiến binh nhỏ đượm vẻ cứng rắn và tàn bạo khó lường.

Cúi nhặt dưới chân mình quả táo bị cắn lẹm, lấm lem bùn đất, Da Nâu rùng mình, ném về phía San cái nhìn sắc nhọn, tràn đầy thù hận. Nhưng cô bạn xinh đẹp mới là người cất tiếng trước:

- Sao cậu không cắn quả táo ấy luôn? Rồi cùng với Nguyên và thằng nhỏ đàn em của cậu biến đi theo cơn lốc ma quỷ, đi sang tầng không gian khác. Để nắm giữ hay chiếm đoạt những bí mật khốn kiếp mà bọn người hành tung ma quái các cậu lúc nào cũng lo ngại bị kẻ khác phát hiện…

Vung tay ném mạnh quả táo xuống vực núi, Khiết nhảy vọt qua hõm đất, tức khắc đứng trước mặt San, mặt đối mặt:

- Bí mật khốn kiếp? Cậu dám nói về quyền lực Azoth, thứ mà cậu cũng thèm khát phát điên, bằng cái giọng như thế sao? - Cậu sao thế Khiết? Sao lại giận dữ đến thế? – San nhếch môi cười – Đừng có đổ vấy ý nghĩ đen tối của mình cho người khác chứ!

Đôi mắt hắt ra tia sáng cóng lạnh, Da Nâu thì thào, với sự đe doạ không giấu giếm:

- Chúng ta nói thẳng, duy nhất lần này, và cũng là lần cuối. Nghe cho kĩ đây: Cậu đã lảng vảng gần Bình Nguyên, kiếm cách chiếm đoạt chuỗi hạt. Nhưng cậu đủ thông minh để đoán biết, nếu không được sinh ra với định mệnh là kẻ hoàn thiện, thì cậu sẽ mất mạng khi chạm đến chuỗi hạt thần thánh, nhất là lúc chuỗi hạt chưa toàn vẹn. Chính vì thế, cậu đang rình mồi. Cậu chờ đợi Bình Nguyên hoàn tất nhiệm vụ khó khăn ấy, cậu mới ra tay.

- Nhận định không tồi! Nhưng điều đó đâu có làm tớ đáng căm ghét hay đáng ghê sợ như cậu. Bởi tớ không thuộc những kẻ giết người – San thách thức lạnh băng – Ai là kẻ gây ra cái chết thảm khốc cho Ngọc, rồi sau đó là tại nạn ghê người với bà giám thị? Những điều tàn độc nhất, là do lũ người bóng tối các cậu gây ra đấy chứ. Cậu vừa bảo rằng chúng ta phải nói thật, đúng không? Vậy thì đừng có phủ nhận là cậu không biết, không làm gì hết! Cậu dám nói thẳng hết không?

- Thôi được, tớ nói cho cậu biết chính xác: Cái chết thảm khốc của Ngọc là do Nhật hành động. Còn vụ bà giám thị ở cánh cổng sắt, là tớ gây ra. Một nhầm lẫn. Lúc ấy, tớ không biết bà giám thị là một kẻ trá hình, cũng đến từ xứ sở bóng tối. Ông ta nguỵ trang đi đến bất kì nơi đâu chuỗi hạt hiện diện – Đôi vai Khiết rũ dần xuống, theo từng lời thừa nhận mỏi mệt – Tất cả những người áo đen đều làm theo mệnh lệnh của chúa tể bóng tối. Đó là giữ an toàn từng phần chuỗi hạt, cho đến khi chuỗi hạt trở thành một khối toàn vẹn. Nghĩ lại những điều đã xảy ra, những việc mà giới áo đen nhúng tay vào, thật kinh hoàng!

- Tớ thì không kinh hoàng đâu, Khiết! Du không bao giờ nói ra, tớ vẫn biết kha khá. Có bao giờ cậu đặt câu hỏi, tại sao phòng của chúng ta ở khu nội trú lại là con số 306? Số 6 tượng trung cho quỷ dữ, cho những điều đen tối giấu kín bên trong chúng ta. Mà cả ba thành viên của phòng đều có riêng tham vọng. Một xếp đặt hoàn hảo, hả? – Cô bạn xinh đẹp thở nhẹ, đặt cả hai bàn tày kẻ cả lên vài Da Nâu – Ngay cả khi chính cậu còn chưa rõ thân phận của mình, vẫn là cô nàng vô tư ở cùng phòng, thì tớ đã trông đợi thời điểm cậu hiểu ra bản chất thật của cậu, để bản chất ấy phát lộ. Tớ biết hết, những gì cậu và thằng bé Nhật đã làm. Thậm chí, tớ còn biết, phần lớn thời gian đầu cậu hành động như kẻ mộng du, dưới sự dẫn dắt và điều khiển của sứ giả bóng tối. Bởi thời khắc ấy cậu còn chìm đắm trong niềm vui sống của một cô học trò tầm thường, chưa quen với thân phận thật của mình.

Những giờ học vui tươi trên lớp, buổi sáng thức sớm chạy bộ trên sân thể thao, các prom tràn ngập âm nhạc và thời trang lóng lánh… Chuỗi hình ảnh lướt qua mắt Da Nâu như trong một đoạn phim chiếu chậm. Giọng Khiết vang lên như có vết xước:

- Tại sao cậu không ngăn bọn tớ lại?

- Ai có thể ngăn lại tiến trình nhất thiết sẽ phải diễn ra? Nhất là khi tiến trình đó do đám người tàn bạo như cậu thực hiện! – San nhún vai, châm biếm và khoái trá.

- Cậu biết tội ác xảy ra, mà cậu không ngăn cản, bởi cậu nghĩ rằng nương theo nó, cậu sẽ là người hưởng lợi nhiều hơn hết. Chẳng cần làm gì, cậu cũng sẽ chiếm được chuỗi hạt, làm chủ quyền lực tối thượng, phải vậy không? – Da Nâu rít lên.

- Đúng thế! Tớ sẽ chiếm được chuỗi hạt! – San cười thì thào – Nhưng đừng nói là tớ đã không làm gì. Tớ đâu có hiền đến vậy!

- Cậu đã làm gì, bên cạnh trò viết thư và kí tên Cừu Bông?

- Vài trò lặt vặt thôi. Chẳng hạn vẩy chút máu vào tay Bình Nguyên khi cô ta còn say ngủ trong buổi chiều xảy ra án mạng với Ngọc, rồi quăng mẩu khăn giấy dính máu xuống gầm cầu thang, để mọi người ở trường đổ dồn nghi vấn về phía cô nàng ngây thơ.

- Tại sao cậu phải làm như thế? – Trán Khiết căng lên.

- Ngay từ đầu, khi cô ta bước chân vào phòng 306, tớ đã ngờ ngợ hiểu, đây chính là người sẽ chiếm được trái tim Danny, sẽ làm cậu ấy vượt ra ngoài tầm kiểm soát của tớ. Tớ không thể chịu đựng được điều ấy. Tớ không yêu Danny. Nói thẳng ra là bên trong tớ không có chỗ cho thứ tình cảm ngu ngốc. Nhưng tớ cũng không thể chịu nổi với ý nghĩ hộ sẽ hạnh phúc.

- Trong đám chúng ta, cậu mới là người đáng sợ nhất, San ạ!

- Thì sao? Trí thông minh để làm gì, nếu không phải là để kẻ khác khiếp sợ? Ai có thể phê phán tớ? Danny ư? Gia đình của cậu ấy ư? Các bạn trong khu nội trú ư? Không ai cả, vì không ai biết gì cả. Trừ cậu! – San cười. Một cụm hoa đỗ quyên đỏ thắm bỗng đổ bóng ngay trên mặt San. Màu hoa giống hệt màu son trên môi cô gái xinh đẹp. Nhưng lúc này, bóng của cụm hoa lại khiến khuôn miệng cô biến thành hõm tối ghê rợn – Trong mắt mọi người, tớ luôn hoàn hảo. Thời gian sau này, cậu khó chịu khi tớ ở gần Danny. Cậu thầm nghĩ rằng tớ không xứng đáng với anh chàng ấy. Nhưng cậu có bằng chứng gì để làm Danny tin rằng tớ là cô nàng tồi tệ? Rằng cậu mới là người thích hợp với Danny hơn hết?

Da Nâu chết sững nhìn San. Hồi lâu, cô nói khẽ, bối rối:

- Tớ chẳng có ý gì với Danny. Ngay cả khi thân phận tớ là một kẻ tái sinh vô giá trị, thì tớ cũng không bao giờ lợi dụng người khác như cái cách cậu lợi dụng Danny, San ạ!

Cánh tay San vươn ra thành một vệt trắng ma quái vạch trên nền bóng tối:

- Chúng ta mới vừa thoả thuận đây là cuộc trò chuyện thẳng thắn, lần cuối cùng. Nhưng cậu lại là người phá vỡ thoả thuận bằng trò nói dối. Cậu nghĩ tớ là ai trong phòng 306? Tớ không phải là kẻ tái sinh như cậu. Tớ không sinh ra với một sứ mệnh nặng nề liên quan đến chuỗi hạt quyền lực như Nguyên. Chính vì không vướng bận, tớ được quyền làm mọi thứ theo ý tớ - quan sát, đọc cảm xúc giấu kín bên trong từng người các cậu như đọc từng trang sách chữ to. Cô bạn cùng phòng của chúng ta yêu Danny tha thiết mà không bao giờ dám hết mình với tình yêu, vì cô ta phải theo đuổi mục tiêu đã định. Nhưng cậu khác. Cậu giữ khoảng cách với Danny, luôn tỏ ra mình là kẻ ngoài cuộc. Ngay cả Nguyên cũng không nghi ngờ. Chỉ có tớ đủ khôn ngoan để nhìn vào mắt cậu, đôi mắt luôn đổi màu khi người bước vào phòng là chàng trai hoàn hảo ấy. Bên dưới bộ trang phục tomboy cá tính và mạnh mẽ, bên dưới vẻ mặt bất cần, trái tim cậu đâu đớn lắm với tình yêu câm nín, phải không? Khi Danny cứu cậu khỏi cái chết cận kề trên bờ biển, cậu đã vui sướng đến phát khóc, phải không?

- Cậu còn biết gì nữa? – Giọng Khiết khản đặc.

- Biết gì ư? – San chùng giọng như thể băn khoăn. Bất thình lình cô ta ngửa cổ cười phá lên, khoái trá – Biết Danny chẳng xem cậu là gì cả. Đừng có nuôi ảo tưởng khi thấy cậu ấy liều lĩnh cứu cậu, Khiết ạ. Vì người như Danny luôn xem hành động can đảm cứu giúp kẻ khác là việc bình thường. Tớ biết Danny yêu thương Bình Nguyên, nhưng tham vọng của Danny còn lơn hơn tình yêu ấy. Đó là lí do cậu ấy bỏ mặc Nguyên, để cô nàng ngây thơ một mình lao vào tầng thế giới của sự chết truy tìm hạt Azoth cuối cùng. Và điều quan trọng nhất, tớ biết, là sau chuỗi hỗn loạn đang diễn ra đây, sự cân bằng sẽ quay trở lại. Theo đúng định mệnh, Danny sẽ thuộc về tớ. Cũng như chuỗi hạt Azoth mà Danny sẽ chiếm được trên tay Bình Nguyên sẽ phải thuộc về tớ!

Tiếng vải xé vang lên khi bỗng dưng Khiết như bị một lực hút lùi về sau. m thanh của đôi cánh nhỏ vỗ nhẹ. Từ xương bả vai Da Nâu, đôi cánh đen thình lình xé toạc lớp vải che giấu, hiện ra, xoãi rộng. Gương mặt bầu bĩnh hóp lại. Đôi mắt hõm sâu, với con ngươi nở rộng, toả ra luồng sáng xanh rực. Mái tóc ngắn rờn lên, chuyển động mềm mại. Sự mềm mại của những con rắn đen mịn vừa được đánh thức, đã sẵn sàng bủa vây, kiềm toả nạn nhân trong tầm tấn công của chúng. Nhưng, San chẳng chút nao núng. Khoanh tay trước ngực, cô bạn xinh đẹp nhận xét bình thản:

- Cậu sẽ không làm gì nổi tớ đâu. Thêm một tội ác gây ra, cậu càng khó chạm vào Danny. Lời nguyền tội ác ngăn cản tình yêu luôn hiệu nghiệm, nhất là với những kẻ tái sinh, phải không Khiết?

Da Nâu lao vút tới. Ác thần trẻ hiện nguyên hình, tăm tối, tràn đầy sức mạnh, không bao giờ biết chùn tay khi phải hành động nhẫn tâm. Nhanh không kém, San lánh người qua bên, tránh cú tấn công trực diện. Trong đà lao đến, Da Nâu vướng phải bụi lá đổ quyên phía sau lưng San. Những nhánh lá rùng rùng chuyển động, tựa các ngón tay co lại, tóm chặt lấy con mồi vừa sa vào. Những con rắn trên tóc Khiết túa lên, chống cự kịch liệt với các ngón tay níu giữ. Nhánh lá lớn nhất vươn ra các chồi nhỏ, bao quanh cổ ác thần trẻ, siết mạnh. Tiếng gào tắc nghẽn. Luồng sáng xanh trong đôi mắt chuyển thành đỏ rực. Đôi cánh trên vai vùng vẫy dữ dội, những chiếc lông vũ bay tung, rơi xuống lả tả…

Chỉ hơi nhíu mày nhìn cảnh tượng ghê rợn, cô bạn xinh đẹp tiếp tực bước về phía ô cửa sáng của toà nhà lớn.

Trong nổ lực giãy mạnh, Khiết đột nhiên vùng khỏi đám cành nhánh ma thuật. Một lần nữa, cô lao về phía San. Cô bạn xinh đẹp guồng chân chạy. Đôi cánh đen bay ập về trước, chắn ngang đường. Sẽ tấn công đối thủ cho đến chết – vẻ cuồng điên trong đôi mắt ác thần tỏ rõ điều ấy. San kinh hoàng thật sự. Cô ta lao sang lối đi bên ngoài các ngọn đèn đá, không hề nhận ra đấy chính là lối dẫn xuống hõm đất sâu hoắm mà cơn lốc đã gây ra. Ác thần vẫn bay theo, đuổi sát sau lưng. Các đốm nến trong các ngọn đèn đá nối nhau tắt ngấm. Bóng tối đen tuyền. Đất dưới chân San chao đảo, sụp xuống từng mảng. Cô chợt nhận ra mình bị lùa chạy về đúng miệng hố đen Bình Nguyên rơi xuống. Không thể đổi hướng được nữa. Chân San hẫng hụt. Nó đã tới. Một cú rơi không cách gì cưỡng lại.

Cánh tay trắng toát đã kịp vươn ra, bám chặt lấy bờ miệng vực. Toàn thân hình San treo lửng lơ. Ngoài đôi tay níu giữ, không có gì để tựa vào. Sức nặng thân thể khiến lớp đất xốp trong lòng tay bắt đầu tuột đi. Các ngón tay co quắp lỏng ra, tuột xuống dần dần. Máu bật ra ở các đầu ngón vì bị cắt bởi miểng gạch sắc lẻm. Cảm giác đau đớn bị nỗi kinh hoàng phủ mờ. Mắt San trợn trừng, gần như lồi hẳn ra khỏi hốc mắt. Sẽ không có sức mạnh thần thánh nào cứu vớt ta cả. Càng không có một người nào biết đến tình thế nguy khốn của ta để giúp đỡ vào giờ phút này. Đó là lí do mà ta không bao giờ itn vào lòng tốt kẻ khác. Tất cả chỉ là trò lừa mị trên những trang sách giả dối, là niềm tin ngây thơ trong các câu chuyện cổ tích vô vọng. Ta sắp tớt xuống vực và chết đi. Không ai cần thiết ta cả. Ta không có bạn bè. Đâu có ai nhớ đến ta. Danny cũng chỉ liên quan đến ta trong một ràng buộc có sẵn. Cậu ta có bao giờ dành cho ta chút nào xúc cảm. Ta đã luôn một mình, luôn nỗ lực và thành công. Chỉ có điều, rốt cuộc, nỗ lực ghê gớm nhất cũng không giúp gì được cho ta vào thời khắc quan trọng nhất nữa… Dòng ý nghĩ lướt qua, chưa bao giờ sáng suốt đến vậy. Những ý nghĩ cuối cùng của người sắp chết bao giờ cũng rành mạch, San từng đọc ở đâu đó điều này. Nỗi sợ lại bùng lên, biến thành dòng chảy cuộn xoáy, rồi yếu dần theo đám đất tơi đang chuồi nhanh ra khỏi lòng tay San, bay lả tả.

Chếch bên kia miệng hố đen, Khiết đã hạ cánh, đứng yên. San ngước lên. Đôi boots da mềm cao ngang bắp chân với móc khoá đồng loé tia sáng lạnh. Những lọn tóc rắn mềm mại đã trở về hình dạng cũ. Lướt qua những ngọn thông trên triền núi, một luồng gió mạnh thổi tới. Đôi cánh dang rộng, bộ váy đen ánh kim và mái tóc của Da Nâu bay lồng lộng. Nhưng, cũng luồng gió ấy thổi đi nắm đất cuối cùng trong tay San.

A… a… a… Làn hơi sót lại tống bật khỏi cánh phổi, cô gái xinh đẹp rú lên.

Đột nhiên, San nhận ra mình chưa rơi. Cô vẫn đung đưa trên miệng hố thẳm, nhưng được giữ lại bởi một bàn tay.

Khiết đã cúi xuống, bằng một tay tóm lấy tay phải của San. Thân hình cô bạn xinh đẹp bung biêng trên miệng hố, chực chờ rách toạc ra khi rất cả sức nặng dồn vào một bên cánh tay, Da Nâu đữa nốt bàn tay kia. San nhìn, thở gấp, lưỡng lự. Da Nâu lên tiếng, như một mệnh lệnh:

- Nắm lấy đi! Tớ kéo cậu len!

San nghiến chặt răng, các múi cơ và những sợi gân ở cổ căng lên, như sắp đứt tung. Ngay khi cô ta đưa tay nắm nốt bàn tay kia của ác thần, một luồng không khí đột ngột bốc lên, cuộn xoáy trong lòng hố, hút mạnh xuống cái người đang treo lơ lửng. “Đừng… buông… tớ…!” – Cô gái xinh đẹp rú lên. Vẫn bình tĩnh, chùn chân, dồn hết sức mạnh vào cánh tay, Khiết lùi về sau, kéo bật San lên.

Cả hai nằm dài trên mí hố thẳm, thở dốc. Tiếng tim đập thình thịch. Rồi vẫn thế, cùng một lúc, cả hai chầm chậm nhỏm hẳn dậy, lết về vùng sáng toả ra từ các ô cửa của ngôi nhà đá xám.

Đôi cánh trên vai Khiết đã co chặt lại, biến mất sau lớp vải áo, trả lại Da Nâu dáng vẻ của một người bình thường. Da Nâu nhăn mặt, đôi chân lẩy bẩy đau đớn. Vừa nãy, đầu móng tay cô bạn xinh đẹp bấu quá chặt, kéo thành các vết xước hằn sâu trên da cánh tay ác thần trẻ. Từ các khe rãnh rạch trên làn da nâu sẫm, một thứ chất lỏng xanh thẫm, gần như đen, đang rỉ ra thành dòng. Mé trong cánh tay, nơi ngón cái San bíu vào, mất cả một mảng da. Lộ ra dẻ xương trắng toát. San nhìn mẩu da bám trên tay mình ở khoảng cách gần, vẩy mạnh tay, gương mặt nhăn lại không giấu vẻ ghê tởm:

- Cậu đúng là một xác chết tái sinh, Khiết ạ! Da thịt cậu mục ruỗng hết rồi, kinh quá!

- Nếu tớ không tóm lấy tay cậu, thì giờ đây cậu cũng đã là một xác chết. Nhưng là một xác chết không bao giờ có thể tái sinh! – Vẫn run lên vì đau, môi Da Nâu nhếch lên, cười nhợt nhạt.

San quay lại, đột nhiên, tóm chặt cổ áo Khiết. Trong vùng sáng hắt ra từ các ô cửa kính, đôi mắt cô bạn xinh đẹp rực lên như mắt sói:

- Im đi và nghe đây: Tớ được sống, và sẽ còn sống tiếp rất lâu, là vì số phận dành cho tớ tất cả những điều tốt đẹp nhất. Chứ không phải tớ thoát khỏi hố thẳm là nhờ lòng tốt của cậu. Vậy nên, đừng hòng mong chờ ở tớ sự biết ơn hay những gì đại loại như thế. Không bao giờ tớ tin vào thái độ tử tế của kẻ khác. Tất cả những thứ được gọi là lòng tốt, thiện ý, mong muốn chia sẻ giúp đỡ mà người ta hăng hái phô trương thực ra chỉ là mưu mẹo hoặc trò che đậy để kẻ sử dụng chúng đạt mục địch không ngoan nào đó, không phải vậy sao?

Co quắp cánh tay trước ngực, đôi mắt viền đen ánh lên dải sáng xanh biếc, đáp trả cái nhìn vô cảm lạnh lẽo của San. Da Nâu thì thầm:

- Đầu óc cậu tăm tối hơn cả địa ngục! Không tin vào lòng lương thiện, cậu có lí do gì để hiện diện trong cuộc đời này? Cậu được là người, mà suy nghĩ còn tồi tệ hơn cả quỷ dữ! Nhưng thôi, dù cậu có nghĩ gì, có làm gì, thì tớ vẫn sẽ đưa tay cứu cậu, không để cậu rơi xuống hố thẳm. Sự thật là vậy đấy, San ạ!

- Sao lại thế? – Cô bạn xinh đẹp bàng hoàng.

- Vì cậu sẽ có một kết thúc ghê rợn nhất. Và người gây ra kết thúc ấy cho cậu, không ai khác, ngoài cậu. Hãy nhớ điều tớ nói!

San nín thinh, nhìn trừng trừng vào bóng tối mịt mùng đang nở phồng lên trong cuộc giao tranh câm nìn với vệt sáng phía sau lưng Da Nâu.

Hai cô gái không nói gì nữa vì cánh cửa lớn dẫn ra vườn đã bật mở. Luồng ánh điện rực rỡ từ sảnh lớn dội thẳng vào bóng tối hư ảo. Một cậu bạn bước ra ngoài đứng trên bậc tam cấp, cất tiếng gọi vui vẻ khi đã nhìn thấy loáng thoáng Da Nâu và San:

- Vào nhà mau đi hai nàng ơi. Đang vui lắm nhé. Danny chỉ chờ San để nhảy cùng!

***

Theo những đường gờ nổi lên lờ mờ của mảnh ván ghép sàn, Bình Nguyên lần sang phía con tàu nghiêng lệch. Lối dẫn lên cầu thang đi xuống boong dưới chắc chắn ở đâu đấy mé trái hoặc cuối đuôi tàu. Chốc chốc, cô gái nhỏ lại đổ chúi về phía trước, vướng vào những sợi thừng chão mủn mục, đập mặt vào tấm vải buồm bở nát chỉ cần ai đó chạm vào tức khắc tan thành bụi, hoặc hụt chân xuống vài lỗ thủng trên ván ruỗng gây nên các âm thanh lạo rạo khô khốc. Nguyên thoát ra khỏi chúng, không thấy bận tâm. Mấy trở ngại này quá nhỏ nhặt, chẳng đáng gì so với trải nghiệm đau đớn vừa qua của cô. Lau sạch vệt nước chảy xuống cổ, cô gái nhỏ hít một hơi dài, hơi gập người, loạng choạng bước tiếp.

Làn sương trắng sữa mờ đục bảng lảng trên mặt biển bỗng như được thắp sáng từ bên trong. Thực ra, nguồn sáng từ trên cao, sáng dần, chiếu rõ cảnh vật trên boong tàu. Mặt trăng màu xanh vert, như một vật thể to lớn và kì dị hiện trên nền trời từ lúc nào đó.

Thứ ánh sáng xanh lạnh này Nguyên từng gặp ở đâu đó, quen thuộc. Theo một cơ chế bí mật của ký ức, những mảnh vụn rời rạc thuộc về các thời điểm xa cách bỗng ráp nối vào nhau chóng vánh, dễ dàng.

Trong những đêm bé thơ cô độc khi không còn mẹ, luồng ánh sáng luồn qua cửa sổ vỗ về cô gái nhỏ chìm vào giấc ngủ sâu luôn có màu xanh lạ lùng này.

Đêm có trăng, ở khu nội trú trường trung học quốc tế, xuyên qua các tấm tranh kính màu trên tường cầu thang khi Nguyên đi qua, ánh sáng cũng luôn ngả xanh vert.

Thông điệp đơn giản: Ánh trăng là tiếng gọi thầm lặng.

Mẹ đang ở đâu đây, rất gần.

Mẹ đang chờ ta đến.

Ý nghĩ cồn lên trong Nguyên, chưa bao giờ mạnh và rõ đến thế.

Bất kể nguy cơ có thể đổ thẳng vào hàng rào gỗ mục bên mé trái mà rơi lại xuống biển chết, cô gái nhỏ vẫn lao theo ván sàn dốc nghiêng, chạy dọc mép boong tàu. Tuy nhiên, căng mắt tìm, Nguyên vẫn không thấy cầu thang nào cả. Bỗng, một lần nữa, cô nhận ra một thứ quen thuộc: Tấm bảng đồng nhỏ và các chấn song sắt han rỉ. Hình ảnh giống hệt cánh cửa thang máy cô từng được mẹ cho xem trong quyển sách tranh duy nhất, kể về một toà lâu đài huyền bí, ngày thơ bé. Đó cũng chính là cánh cửa mà buổi đầu tiên đặt chân vào khu nội trú, cô đã bàng hoàng đứng sững trước nó. Và giờ đây, cửa thang ấy lại xuất hiện, nhưng ở một vị trí khác thường: nằm cùng mặt phẳng với mặt sàn tàu.

Mất một lúc xoay sở với những bánh xe và chấn song rỉ sắt đóng cứng, Nguyên cũng mở được cửa sắt kéo, đẩy nốt tấm kim loại chắn kín phía trong sang một bên. Tiếng cọ xát chói tai, tiếng loảng xoảng va đập lại trở nên dễ chịu vì phá vỡ bầu không khí nặng nề. Nguyên bám theo chấn song, lần dò bàn chân trần trên các bậc thang, bước xuống.

Hoàn toàn trái ngược với hình ảnh mục ruỗng phía trên boong, nơi đây, mọi thứ đều ngăn nắp. Và lạ lùng hơn hết, tất cả đều không hề lạ lẫm với cô gái nhỏ.

Nguyên đang hiện diện giữa những căn phòng nối tiếp. Ánh sáng xanh nhạt, làn nước biển cùng màn sương trắng đục bên ngoài lớp kính ô cửa sổ đủ rọi sáng không gian bên trong. Đầu tiên là căn phòng với bộ bàn ghế xinh xắn, những quyển truyện tranh bìa màu lật mở, bộ quần áo bé bỏng với cái quần jeans và chiếc áo in hình tuần lộc gấp vuông vức đặt ở góc giường. Không gian của tuổi ấu thơ đẹp đẽ và êm dịu như một giấc mơ… Đi xuyên qua nó, Nguyên bước tiếp vào căn phòng rất dài. Chính xác hơn, căn phòng tái hiện con đường bám theo triền núi mờ sương. Con đường mà cô gái nhỏ đã đi qua suốt những năm tiểu học hay lớn hơn một chút, luôn chỉ một mình, lủi thủi đơn độc, không bạn bè… Ở căn phòng liền ngay đó, rộng thênh thang, đột nhiên là khung cảnh của trường trung học quốc tế, với lối đi có mái che, vài thân cây cổ thụ trong sân thể thao, hành lang lớp học, và cả căn phòng của ba cô gái với tất cả đồ đạc tiện nghi như nó vẫn từng… Một cách vô thức, Nguyên bước đến, khẽ chạm vào thành giường tầng. Nhưng tay cô chỉ chạm vào hư không. Trong chớp mắt, những hình ảnh đẹp đẽ của quá khứ vừa rõ ràng trước mắt bỗng tròng trành, rung lên càng lúc càng mạnh, rồi biến tan.

Sống lại lần nữa những năm tháng đã qua của mình là một cảm giác kì lạ, như đi lạc vào một cánh rừng. Dù muốn hay không, một khi có cơ hội đi qua cánh rừng ấy, người ta sẽ nhận ra những điều quan trọng nhất mình đã có, và đã mất trong đời… Nguyên vẫn đứng cạnh chiếc cầu thang sắt trong căn phòng trần thấp chiếm trọn cả một tầng tàu, thở nhè nhẹ. Chuỗi hình ảnh hư ảo rút đi, bỏ lại sàn gỗ trống rỗng. Bỗng, một trong các luồng sáng chiếu qua ô kính ngăn cách với mặt nước chuyển động nhẹ. Từ trong bầu không khí mờ đục ấy, hiện dần lên một thân hình đàn bà mảnh khảnh. Thêm một thân hình đàn ông nữa, cao gầy. Rồi các bóng hình nối tiếp, đứng kín một bức vách. Họ đứng im, trong kiểu quần áo trang trọng đã lỗi mốt từ lâu, hướng ánh nhìn sâu thẳm về phía cô gái nhỏ.

Những gương mặt đến từ quá khứ.

Những gương mặt đủ mọi sắc thái được vẽ trên các bức tranh sơn dầu hoen mờ ở toà nhà cổ xưa của khu nội trú.

Nhưng, Bình Nguyên chỉ nhìn về một người duy nhất, run bắn lên:

- Mẹ!

Giọng nói thân thuộc như bay qua không gian mênh mang:

- Cuối cùng thì con đã đến!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện