“Là gene tiến hóa.” – Christ nhìn hình ảnh máy thông tin của Trần Kiêu ghi được, hưng phấn đến mức không thể kiềm chế, cậu đeo kính duy độ, có thể nhìn thấy tinh thần hệ của Mặc Xá Lý một cách rõ ràng.

“Ban đầu, gene của bệ hạ và gene của Thần cấp Lính gác sơ đại dung hợp với nhau không đến 90%, cho nên ngài không có khả năng khiến tinh thần hệ của mình hiện hình trong không gian duy độ, nếu không phải là Lính gác hoặc Dẫn đường đồng cấp là không nhìn thấy được.”

Tristana giật mình:

“Cho nên tình hình hiện tại là gene của bệ hạ đang tiến hóa?”

Christ gật đầu:

“Ta nghĩ đúng là như vậy, ngài ấy càng mạnh, càng thêm thích ứng với gene Thần cấp… Chính xác mà nói, ngài ấy đã không chênh lệch bao nhiêu với Thần cấp Lính gác sơ đại.”

Tần Vân không nói gì, hắn nhìn chằm chằm hình ảnh trong máy thông tin, thần sắc trầm tĩnh, Trần Kiêu nhìn hắn một cái:

“Bây giờ chúng ta đã mất liên lạc với bệ hạ, bước tiếp theo nên làm như thế nào?”

“Phòng thủ của Olympus ra sao rồi?” – Tần Vân hỏi.

Tristana đáp:

“Binh lực so với vừa rồi đã tăng lên gấp ba lần, nhưng họ không có ý chủ động công kích, không biết là vì cái gì.”

Tần Vân nheo mắt, im lặng trong chốc lát, hắn mới nói:

“Họ còn chưa bắt được Tê Chiếu, không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

Trên mặt Trần Kiêu và Tristana hiện rõ vui mừng, Lính gác và Dẫn đường đã dấu hiệu lẫn nhau có liên hệ rất chặt chẽ về mặt tinh thần, không ai hoài nghi lời Tần Vân nói.

“Thông tri Arthur và Lâm Đống Lương, bảo họ nhanh chóng đến đây.” – Tần Vân thẳng lưng, hắn thật cẩn thận đóng máy thông tin lại, biểu tình trên mặt lãnh khốc mà bén nhọn – “Năm phút sau tập hợp toàn bộ người trên hàng hạm đến, ta có lời muốn nói.”

Trong lúc Bruce dẫn người đi lùng bắt hoàng đế đế quốc, Kyle vẫn ở trong phòng thí nghiệm thử mở ra ống nghiệm kín trong cơ thể Hạ Lộ, chỉ riêng việc này thôi hắn đã phí mất một tháng, sắc mặt không thể gọi là dễ nhìn.

“Còn chưa bắt được sao?” – Kyle xoa mi tâm, nhìn hắn cực kì mệt mỏi – “Nếu ống nghiệm này vẫn mở không ra, biện pháp duy nhất để lấy được gene của Thần cấp Lính gác chỉ có xuống tay với hoàng đế.”

Bruce ngước lại cũng không để ý lắm:

“Y không có khả năng thoát được, lửa đạn dày đặc như vậy, chết tươi rồi cũng nên. Đế quốc hiện tại như rắn mất đầu, căn bản không cần lo lắng.”

Kyle trầm mặc một lúc lâu, mới đột nhiên nói:

“Ngươi còn nhớ được tên Dẫn đường kết hôn với hoàng đế sao?”

“Gã người thường kia?” – Bruce nhíu mày – “Ngay cả Dẫn đường cấp thấp cũng không bằng, một phế vật mà thôi.”

Kyle liếc đối phương một cái, có chút do dự:

“Hắn và ta có gương mặt rất giống nhau, hơn nữa… tinh thần lực của ta vô dụng với hắn.”

“…”  – Bruce cũng không tin tưởng – “Sao có thể?!”

“Là thật.” – Sắc mặt Kyle khó coi, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói – “Ta không khống chế được hắn, tinh thần lực hoàn toàn không có tác dụng… Hắn rốt cuộc là ai?!”

Bích Ty quay đầu nhìn Mặc Xá Lý, nửa tiếng trước, hai người họ mới gian nan từ trong chiếc phi cơ nát bấy kia bò ra, nửa bên cánh tay của hoàng đế bệ hạ còn cắm từng mảnh kim loại nhỏ, mặt không chút thay đổi nhổ ra, cầm máu, sát trùng, tự tiêm kháng sinh vào.

“…” – Bích Ty được y bảo vệ rất tốt, lông tóc vô thương, một ba lô cấp cứu toàn bộ đều là đưa cho Mặc Xá Lý dùng.

“Phải tìm lại một chiếc phi cơ.” – Mặc Xá Lý lung lay cánh tay, Lính gác đẳng cấp càng cao, năng lực khôi phục càng mạnh, y rút long lân trên lưng ra – “Trước tiên chúng ta phải xác định vị trí của Hạ Lộ đã.”

Bích Ty thở dài:

“Là ta quá tùy hứng, còn liên lụy ngươi.”

Mặc Xá Lý cúi đầu, y nhìn Bích Ty, ánh mắt thực ôn hòa:

“Tiểu Bích Ty.” – Y nói – “Ngươi cũng là mẫu thân của ta, tâm ý của ngươi với Hạ Lộ… với cha ta, ta rất cảm tạ.”

Bích Ty trừng mắt nhìn, dần dần, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười cô đơn:

“Quan hệ của ta và Hạ Lộ bệ hạ cũng không phải như ngươi nghĩ, chúng ta… thậm chí chưa từng có một cuộc nói chuyện đúng nghĩa.”

Mặc Xá Lý nhìn nàng.

Bích Ty ngổi xổm trên mặt đất, cúi đầu như đang lâm vào hồi ức:

“Năm ngài ấy vừa đăng cơ ta còn chưa tốt nghiệp, học viện Averio sắp xếp ta vào hoàng thất thực tập. Chúng ta rất ít khi nói chuyện, càng  không đơn độc ở chung lần nào, một đám người tụ tập một chỗ, nhiều nhất cũng chỉ bàn về công tác hay học nghiệp… Ngài ấy là một người ôn nhu.” – Bích Ty im lặng trong chốc lát, chậm rãi nói – “Ngài là khát khao quý giá nhất của ta.”

Tầm mắt Mặc Xá Lý chuyển qua mái tóc dài màu bạc của nàng, Bích Ty chú ý đến ánh mắt của y, nở nụ cười:

“Đây là vì phụ thân ngươi.” – Mặt nàng có chút đỏ, lúng túng nói – “Sau khi ngài ấy chết, ta sợ Nội Các sẽ cho hỏa táng, chung quy lúc đó đã có ngươi, vì đảm bảo tình trạng Thần cấp chỉ có duy nhất một người, chuyện đó không phải không có khả năng phát sinh.”

Mặc Xá Lý trầm mặc, di thể Hạ Lộ nguyên bản đích xác là tính toán hỏa táng, nhưng Berlin cuối cùng lại đổi ý. Phụ thân y chết cũng không được an bình, chứng nóng nảy phản phệ nghiêm trọng hơn tưởng tượng rất nhiều, khi Hạ Lộ tắt thở, cả người đều là vết thương chính hắn tự gây ra, biểu tình dữ tợn, chết không nhắm mắt.

Lúc ấy không ai có tinH lực đi xử lý di thể tiên hoàng, Nội Các tùy tiện ném người vào trong hoàng cung, mãi đến hôm sau mới cho người đi thu dọn.

Nhưng kỳ quái là, có người đã đến trước một bước sửa sang lại mọi thứ sạch sẽ.

Miệng vết thương trên người Hạ Lộ đã được xử lý, có người vuốt mắt cho hắn, biểu tình hắn im lặng tựa như đang ngủ say, hắn mặc chế phục thống lĩnh tối cao, tôn quý như bất kỳ đế vương nào băng hà theo cách tự nhiên.

“Ta tự tay chỉnh lại di dung cho ngài, cắt tóc của ngài giữ lại cho mình.” – Bích Ty nhìn Mặc Xá Lý, nụ cười nàng rất bi thương – “Ta sao có thể để ngài ra đi đau đớn như thế, ngài ấy là người ta yêu a.”

Tin tức hoàng đế mất tích không có khả năng giấu diếm được lâu, đây cũng là nguyên nhân Tần Vân triệu tập hàng hạm. Hắn không thể khiến quân tâm dao động lúc vắng mặt Mặc Xá Lý, dù cho Mặc Xá Lý có thật sự bỏ mình đi chăng nữa, hắn cũng muốn thay đối phương bảo vệ toàn bộ đế quốc.

“Quân đội hiện tại của bệ hạ phần lớn là thuộc về Nội Các trước đây, không dễ khống chế đâu.” – Tristana lo lắng nhìn Tần Vân thay chế phục thống lĩnh – “Ngươi không có vấn đề gì đi?”

Tần Vân đem áo choàng đen khoác lên hai vai:

“Có vấn đề cũng phải biến thành không vấn đề, hiện tại không thể để bất kì nhiễu loạn nào xảy ra.”

Biểu tình Tristana phức tạp nhìn đối phương, Tần Vân đã mặc xong chế phục thống lĩnh màu trắng, áo choàng đen dài cơ hồ chạm đất, đôi mắt hắn sáng sủa mà kiên nghị.

“Ta sẽ dùng sinh mệnh và tôn nghiêm đến bảo hộ những gì y quý trọng.” – Tần Vân nghiêm túc nói, hắn nhìn Tristana cười cười – “Cho nên ta không hề sợ hãi.”

Mặc Xá Lý kiên nhẫn giấu mình trong bóng đêm, có hai tên lính tuần tra tách đội, y vô thanh lướt qua, mũi kiếm long lân sắc bén xuyên qua yết hầu đối phương.

Tròng mắt Bích Ty phiếm ra nhàn nhạt màu bạc, Mặc Xá Lý cúi đầu nhìn về phía một tên Lính gác khác, phát hiện đối phương đã không tiếng động nằm trên mặt đất.

Hai người đổi quần áo, Bích Ty một bên cẩn thận cột lấy tóc, một bên hỏi Mặc Xá Lý:

“Tiểu Vân Bảo một mình ở bên kia, ngươi không lo lắng sao?”

“Ta tin tưởng hắn.” – Mặc Xá Lý thản nhiên nói – “Ta từng nói sẽ cho hắn một nửa chủ quyền của quốc gia này, là nam nhân thì nói được phải làm được, địa vị của hắn và ta là bình đẳng, ta không có mặt, hắn có quyền thay ta quyết định bất cứ chuyện gì.”

Bích Ty bị câu “là nam nhân thì nói được phải làm được” của y chọc cười, nàng lắc đầu cảm khái:

“Ngươi nha.”

Mặc Xá Lý cũng không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì, ở trong lòng y, dù cho Tần Vân vẫn là Dẫn đường cấp thấp, hắn cũng là Dẫn đường cấp thấp ưu tú nhất, dũng cảm không sợ hãi, thiên lương lại kiên cường.

“Tiểu Vân Bảo có thể gặp được ngươi thật sự là quá tốt.” – Bích Ty cười nói, nàng đi trước dẫn đường, bởi vì lâu quá không đến đây, đường xá có chút không quen – “Hắn chưa từng hỏi ta cha mẹ mình là ai…” – Nàng giảo hoạt liếc nhìn Mặc Xá Lý –“Ngươi cũng không tò mò sao?”

Biểu tình Mặc Xá Lý không có chút gợn sóng:

“Dù cho hắn là thể nhân bản ta cũng không để ý.”

Bích Ty dở khóc dở cười:

“Hắn đương nhiên không phải thể nhân bản.”

Mặc Xá Lý nhíu mày:

“Ân, ta biết.”

Bích Ty bị loại tự tin mù quáng này của y làm cho câm nín, nàng bất đắc dĩ nói:

“Phụ thân Tần Vân là hậu nhân của Thần cấp Dẫn đường sơ đại. Bản thân người đó không kế thừa gene Dẫn đường, 30 năm trước ta đến Olympus là để giám thị người đó.”

Mặc Xá Lý nghiêng đầu nghiêm túc nghe, Bích Ty tiếp tục nói:

“Trước kia Olympus cũng không phải loại chế độ dị dạng như bây giờ, dù có thu thập gene Thần cấp Dẫn đường, nhưng tối thiể người vẫn là tự do. Olympus muốn dùng phương pháp tạo ra Lính gác để đào tạo Dẫn đường, nhưng vẫn luôn không thành công, mãi cho đến khi họ phát hiện người kia mất tích.”

“Người nọ yêu phải một cô gái Dẫn đường mỗi ngày giúp y kiểm tra thân thể, cô ấy có thai, hai người họ quyết định bỏ trốn.” – Ngữ khí Bích Ty như đang nói một chuyện không hề quan trọng – “Nhưng họ căn bản trốn không thoát, phụ thân vì bảo hộ thê tử phải cam nguyện trở về Olympus tiếp tục làm vật thí nghiệm, ta giấu sự thật cô gái kia đang mang thai, giúp cô ấy sinh Tiểu Vân Bảo ra.”

Bích Ty thở dài:

“Kỳ tích và hi vọng thường hàng lâm ngoài ý muốn.” – Biểu tình nàng trầm trọng – “Chúng ta mang Tiểu Vân Bảo lén đi thăm phụ thân hắn, đối phương đã hoàn toàn bị Olympus giam cầm. Ta nghĩ bất luận là ai cũng không thể chịu đựng được bạn lữ của mình bị xem như thí nghiệm ngày đêm tra tấn… cô ấy chọn cách đồng vu quy tận, cùng y chết đi.”

“Ta thu dưỡng Tiểu Vân Bảo, đáp ứng cha mẹ hắn sẽ đối đãi với hắn như con đẻ.” – Bích Ty ôn nhu nói – “Hơn phân nửa phòng thí nghiệm của Olympus bị hủy, ta mang theo Tiểu Vân Bảo trở lại đế quốc. Vì bảo hộ thằng bé, Hạ Lộ giúp ta rất nhiều, sau đó đột nhiên ngài quyết định muốn sáng tạo Thần cấp Lính gác sơ đại, vì thế mới có ngươi.”

“Ta lúc ấy cũng không quá hiểu vì cái gì ngài ấy muốn làm như vậy.” – Bích Ty chậm rãi nói – “Nhưng hiện tại tựa hồ ta đã hiểu được một chút.”

Biểu tình Mặc Xá Lý rốt cuộc có biến hóa, đó là sự hòa trộn của mê mang,  vui sướng, cảm động, và khiếp sợ.

Ánh mắt Bích Ty nhìn y giống như đang nhìn đứa trẻ mình âu yếm, nàng nhẹ giọng nói:

“Ngài ấy trao hi vọng cho ngươi, tin tưởng ngươi cuối cùng cũng sẽ tìm được người vẫn luôn chờ ngươi trên thế giới này.”

“Sau đó làm bạn nhất sinh, không có tiếc nuối.”

Mất trí nhớ thì cà tưng suốt, bộ này thì về sau càng bi tình  Bích Ty và Hạ Lộ đúng là một mối duyên chưa kịp bắt đầu thì đã lụi tàn. Đọc đến cuối sẽ có bất ngờ đó. Hạ Lộ không phải vô tình đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện