Hai người lại ngâm mình thêm một lát nữa mới đi ra. Mặc Xá Lý nhóm lửa, cầm ra cự đại mao thảm bao lấy Tần Vân, y từ phía sau ôm Dẫn đường nhà mình ngồi bên cạnh đống lửa.

“Muốn câu cá sao?” – Mặc Xá Lý tuy rằng là hỏi, lại đã đem dụng cụ câu ra để sẵn – “Bởi vì dòng có biển nóng, cá nhỏ cũng không nhiều, bất quá chất thịt rất ngon.” – Y nói, đem cần câu cố định trên mặt băng, ý bảo Tần Vân đến xem – “Ngươi có thể ăn hết mấy con?”

Tần Vân quyết định triển lãm ‘lực bạn trai’ của mình, vỗ ngực tự tin:

“Ngươi câu được bao nhiêu thì ta ăn hết bấy nhiêu!”

Mặc Xá Lý cười khẽ:

“Đây chính là ngươi nói.” – Y đứng lên, trở về bên cạnh phi cơ, cầm ra bình rượu – “Uống một chút?”

“…” – Tần Vân trầm tư – “Đến cùng ngươi mang theo bao nhiêu thứ?”

Hoàng đế dùng răng cắn mở nắp bình, trực tiếp uống một ngụm:

“Tất cả đều mang cho ngươi.”

Y đưa bình rượu cho Tần Vân, hắn cũng học theo, dốc chai lên nốc.

“Hương vị thế nào?” – Mặc Xá Lý hỏi hắn.

Tần Vân gật đầu:

“Rất thơm.”

“Phải không?” – Mặc Xá Lý lấy qua bình rượu trong tay hắn lay lay – “Ta vừa uống xong, sao không thấy gì hết?”

“Gì kì vậy?” – Tần Vân đầy mặt mờ mịt – “Ta cảm giác rất dễ uống a.”

Mặc Xá Lý lại nhấp một ngụm, y đột nhiên nắm cằm Tần Vân, miệng đối miệng chuyển rượu sang cho đối phương.

Tần Vân: “…”

“Ngô.” – Mặc Xá Lý biểu tình lãnh đạm liếm liếm môi – “Bây giờ mới thơm.”

Bởi vì uống rượu, Tần Vân chỉ mặc một cái áo vẫn cảm thấy có chút nóng, hắn dứt khoát mở thảm ra bao lấy hoàng đế bệ hạ đang kéo dây câu.

“Ngươi thường xuyên đến đây câu cá?” – Tần Vân nhìn động tác thuần thục của Mặc Xá Lý, hỏi.

“Thời điểm ta vừa đăng cơ, mỗi ngày đều đến.” – Mặc Xá Lý đem cá câu được ném sang một bên – “Khi đó ta không có tự mình chấp chính, đại bộ phận quyền lực đều thuộc về Nội Các, ta là hoàng đế, mà cả ngày lại không có việc gì để làm.”

Hoàng đế bệ hạ trào phúng cười:

“Nội Các bài xích Lính gác và Dẫn đường cấp thấp, bọn họ chỉ xem trọng tiến hóa và gene, cho rằng đó mới là hình thái cuối cùng của nhân loại, nhưng sự thật căn bản không phải như thế.”

Tần Vân nghĩ nghĩ, không xác định hỏi:

“Tỉ lệ kim tự tháp sao?”

Mặc Xá Lý gật đầu:

“Không sai, chính là tỉ lệ kim tự tháp. Đế quốc cũng không thuộc về chúng ta, nó chân chính thuộc về đại đa số người thường có thể duy trì quốc gia ổn định, tỷ như những Lính gác và Dẫn đường bảo vệ tiền tuyến, cùng với những khoa học gia như Chris vậy.”

Tần Vân giương miệng lại không biết nói gì, cuối cùng nở một nụ cười:

“Ngươi rõ ràng đứng ở đỉnh tầng kim tự tháp, lại có được… tính công bình hiếm có.”

“Những thứ đó đều là Hạ Lộ dạy cho ta.” – Mặc Xá Lý bình tĩnh nói – “Bởi vì gene của người rất yếu, làm một đời hoàng đế, lại chưa từng được hưởng qua công bằng chân chính, ngay cả việc chết đi chôn cùng với ai, cũng không thể tự mình quyết định.”

Mặc Xá Lý nhìn Tần Vân:

“Ta không có khả năng để chuyện như vậy phát sinh trên người ngươi.”

Tần Vân không nói gì, tay hắn cùng tay hoàng đế mười ngón tương khấu thật chặt.

“Bất luận sinh hay tử, ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta.” – Mặc Xá Lý thấp giọng nói – “Bia mộ sẽ nói cho mọi người biết, ngươi là Dẫn đường của ta, là ái nhân ta yêu.”

Thẩm Trác Phàm tìm thời gian gọi video cho Tần Vân, hai người nói chuyện nửa ngày, chỉ thấy Thiên Dung cào cấu sau lưng Thẩm Trác Phàm hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng nhảy lên.

“…” – Tần Vân nén cười – “Thói quen của nó giống hệt Điềm Tâm a.”

Thẩm Trác Phàm trợn trắng mắt:

“Mèo đều thích làm vậy.” – Cậu giật giạt cổ, khiến Thiên Dung nằm ngang trên bờ vai mình hệt như một cái khăn quàng cổ – “Tuần trăng mật chơi vui vẻ sao?”

Tần Vân gật đầu, hắn có chút kích động nói:

“Ta xem nghi thức *** của cự vân kình đó!”

“…” – Thẩm Trác Phàm nghẹn – “Xem cái đó làm gì?”

Tần Vân trả lời vẻ đương nhiên:

“Hảo xem a, lần sau ngươi và Arthur cũng đến thử đi.”

Thẩm Trác Phàm phát điên:

“Ai muốn đi nhìn người khác làm tình a?!”

Tần Vân cho cậu xem không ít ảnh chụp, đến tấm Mặc Xá Lý ngồi câu cá, Thẩm Trác Phàm nở nụ cười:

“Trình độ thả câu của bệ hạ rất khá a, ngươi ăn no không?”

Vẻ mặt Tần Vân đau khổ:

“Ta cảm giác hôm nay ta đã ăn hết cá cả một đời…”

Thẩm Trác Phàm ha ha ha ha cười nhạo hắn một lát, cười xong biểu tình bắt đầu nghiêm túc lại:

“Gần đây người của Nội Các có đến tìn Arthur.”

Cậu dừng một chút, nhìn về phía Tần Vân:

“Bệ hạ có phải không cho ngươi lên mạng hay không?”

Tần Vân: “??”

Thẩm Trác Phàm hít sâu một hơi:

“Ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, Nội Các trên dư luận đã bên riếu ngươi không ra cái gì rồi, ngay cả Lâm Đống Lương cũng không giải quyết được… Vũ Trụ 818 thậm chí còn tổ chức đánh cược ngươi cùng bệ hạ có li hôn hay không, tỷ lệ cược bây giờ đều sắp vượt ức rồi…”

Tần Vân đột nhiên không đầu không đuôi cắt lời cậu:

“Trên người ngươi có tiền sao?”

“?” – Thẩm Trác Phàm hơi khó hiểu – “Có a.”

Tần Vân thần thần bí bí nói:

“Giúp ta đặt không li hôn đi, đến thời điểm có tiền hai ta chia đều.”

Thẩm Trác Phàm: “…”

“Hiện tại không phải vấn đề có tiền hay không!” – Thẩm Trác Phàm đau đầu nói – “Tuy rằng ta đã đặt…”

Biểu tình trên mặt Tần Vân lúc này viết đầy ‘Ngươi có còn là bằng hữu hay không a! Cư nhiên không mang theo ta chơi!’…

Thẩm Trác Phàm một đầu hắc tuyến:

“Đây không phải trọng điểm a!” – Cậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng nói – “Trọng điểm là, một khi áp lực dư luận quá lớn, ngay cả hoàng thất cũng chống không được, không thể không lên tiếng đáp lại, đến lúc đó ngươi làm sao được a?”

“Còn có thể làm sao a.”  – Tần Vân không quá để ý, nhún nhún vai – “Thả độc giác thú ra dọa dọa bọn họ.”

Thẩm Trác Phàm: “…”

Cái gọi là ‘Thả độc giác thú” của Tần Vân đương nhiên không chỉ là tùy tiện nói mà thôi, hắn quay đầu liền liên hệ với Chris, thúc đối phương tăng lượng sản xuất kính mắt duy độ.

“Giấy phép độc quyền ta còn chưa xin đâu!” – Chris rối rắm – “Ngươi có biết là làm cái đó rất khó không, bên Nội Các lại quá nghiêm khắc a!”

Tần Vân vui vẻ:

“Ta có biện pháp  nha, ngươi đi tìm Lâm Đống Lương, bảo là ta nói.”

Chris hồ nghi:

“Ngươi gấp như vậy làm gì? Dù là tăng lượng sản xuất, không có quảng cáo cũng không được a.”

“Trang đầu tuyên truyền của hoàng thấy cho ngươi đăng quảng cáo miễn phí một năm.” – Tần Vân vội vàng phát bưu kiện cho Lâm Đống Lương – “Còn nữa, phải tránh đi Nội Các, đừng cho họ biết là chủ ý của ta và bệ hạ.”

“…” – Chris câm lặng – “Ta như thế nào cảm giác ngươi đột nhiên trở nên âm mưu mất rồi…?!”

Tần Vân nâng nâng cằm, hắn bày ra biểu tình nghiêm túc lại lãnh khốc, khinh miệt cười:

“Ngươi quên sao, ta bây giờ là nam nhân sau lưng hoàng đế a.”

Chris: “…”

Mặc Xá Lý dựng trụ sở lâm thời xong, lúc lộn trở lại thấy Dẫn đường nhà mình vẫn đang cùng Chris nói liên miên cằn nhằn không ngừng, xụ mặt đi tới.

Tần Vân ngay cả câu ‘tái kiến’ cũng không kịp nói, hình ảnh Chris liền “Xẹt xẹt” một cái liền tắt, hắn ngẩng đầu, thấy Lính gác của mình đầy mặt âm trầm.

“Đừng thừa dịp ta không chú ý mà nói chuyện với nam nhân khác.” – Mặc Xá Lý lạnh lùng nói – “Ta sẽ ghen, biết chưa?”

Tần Vân: “…”

Mặc Xá Lý nhăn mặt, thô thanh thô khí nói:

“Sao không trả lời.”

Tần Vân mặt vặn vẹo che ngực:

“Ta bị bóng thẳng của ngươi đánh trúng tim rồi, đã buồn nên đến mức không biết nên nói gì mới tốt…”

Mặc Xá Lý hừ một tiếng, móc ra giấy bút, nhanh chóng viết một hàng chữ, đưa cho Tần Vân, ra lệnh:

“Đây là lời thoại, đọc đi.”

Tần Vân cúi đầu nhìn giấy ‘Chồng à, ta sai rồi, ta chỉ yêu ngươi, muah muah chụt!’, nửa ngày nói không ra lời…

Hoàng đế bệ hạ không kiên nhẫn ôm cánh tay, đơ mặt thúc giục:

“Đọc a!”

Tần Vân: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện