Mặc Xá Lý ngồi trong hoa viên, hiếm khi y mới có được một ngày nông nhàn, chỉ mặc áo sơ mi quần dài đơn giản, mặt nạ cũng không mang. Trọng Diễm ghé vào bên cạnh y, hai cánh cùng trên lưng như cũ dán đầy pha lê, dưới ánh mặt trời thôi xán đến lóa mắt.

Hoàng đế cúi đầu viết thư, cự long không an phận chút nào, pha lê trên người phản xạ ra quang mang làm bóng giấy viết thư, Mặc Xá Lý âm trầm lạnh lùng nói:

“Ngươi không thể yên lặng mà làm một con rồng xấu[1] được sao.”

Trọng Diễm hừ mũi, căm giận xoay thân đi, sửa dùng mông đối mặt hoàng đế.

“…” – Mặc Xá Lý nổi giận – “Ngươi ngạo kiều cái rắm a ngạo kiều?! Quay mặt qua đây cho ta!”

Đề tài đứng đầu Vũ Trụ 818 hiện tại chính là về vương hậu tương lai, năng lực quan hệ xã hội của Lâm Đống Lương vẫn luôn rất tốt, hình ảnh, video, văn tự, có thể đem tình cảm đế hậu viết sâu sắc triền miên rung động đến tận tâm can.

Đương nhiên thân phận Dẫn đường cấp thấp cũng bị người nghi ngờ, chín người mười ý, kẻ thì cảm khái hoàng đế bệ hạ chân ái lãng mạn, người lại bảo mắt hoàng đế bị sht làm mờ mất rồi.

Quản gia Ba Kim đưa lễ phục tới, quay đầu liền thấy thần sắc Mặc Xá Lý không tốt mà lướt ipad, biên độ hoạt động ngón tay của hoàng đế đặc biệt tấn mãnh, lão tiên sinh nhịn không được có chút lo lắng màn hình tinh thể lỏng không thừa nhận được…

“Bệ hạ.” – Ba Kim thử dời đi lực chú ý của hoàng đế – “Quần áo đã được đưa tới, ngài muốn xem thử sao?”

Mặc Xá Lý ngẩng đầu, có lệ nhìn lướt qua:

“Ân.” – Y dừng một chút, buông ipad xuống phân phó nói – “Đem bộ màu trắng kia đến ta xem xem.”

Lễ phục Tần Vân được làm thanh lịch mà tinh xảo, Mặc Xá Lý đem từng chi tiết nghiêm túc kiểm tra hết một lần mới thoáng lộ ra vẻ vừa lòng, y đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi Ba Kim:

“Thiệp mời đều viết xong sao?”

Lão quản gia hồi đáp:

“Viết hơn phân nửa, mấy ngày nữa là có thể hoàn thành.”

Mặc Xá Lý gật gật đầu:

“Cho ta mấy tấm, ta tự viết.”

Ba Kim có chút kỳ quái hoàng đế vì cái gì lại đưa ra yêu cầu như vậy, cũng không có hỏi nhiều, đêm đó liền đem mấy cái thiệp mời chưa mở phong bì đưa tới.

Thiệp bằng giấy cứng thiếp vàng, đơn giản rõ ràng, trừ danh tự của hai người, mặt khác không có quá nhiều họa tiết.

Mặc Xá Lý nằm trên án, nắm bút chậm rãi viết lên chỗ trống.

Trọng Diễm khó được một lần nghe lời, lật ngửa cái bụng nằm bên chân y, trên bàn, đèn dạ quang chiếu lên trắc mặt ôn nhu của hoàng đế, im lặng mà chuyên chú.

Người đầu tiên tìm được Bích Ty là Tristana, nữ tướng quân chật vật đuổi theo sau mông ngựa gần một km, mới ngăn được “Tiểu Bích Ty”  đang ngồi trên lưng ngựa.

Vóc người Bích Ty nhỏ xinh, cưỡi trên một con ngựa trưởng thành, nhìn từ xa dứt khoát rất giống một đứa con nít choai choai, trừ bỏ một đầu tóc dài bạch kim, trên mặt hoàn toàn nhìn không ra tuổi thật.

Tristana rơi lệ đầy mặt nghĩ… Gọi nàng là Tiểu Bích Ty thật sự là không oan chút nào a! Bích Ty tựa hồ cũng không ngạc nhiên về sự xuất hiện của Tristana, nàng hướng bốn phía đưa mắt nhin, nhíu mày:

“Tiểu Vân Bảo nhà ta đâu?”

“…” – Tristana rất muốn thổ tào một hơi về nhũ danh của gia đình này, bất quá vẫn là nhịn xuống – “Ta lập tức gọi hắn đến! A… không, Tiểu Bích Ty đại nhân!”

“Hắn nói các ngươi gọi ta Tiểu Bích Ty?” – Bích Ty cau mày, bất đắc dĩ thở dài – “Đứa nhỏ này, đã lớn tướng rồi mà vẫn còn bướng bỉnh.”

Tristana trong lòng vui vẻ, vừa định đổi giọng gọi a di, liền nghe đối phương bình tĩnh nói:

“Ngoan.” – Bích Ty cười vô cùng hòa ái dễ gần – “Gọi tỷ tỷ là được rồi.”

Tristana: “…”

Chờ đến khi Tần Vân nhìn thấy mấy trăm con tuấn mã sau lưng Bích Ty, biểu tình muốn bao nhiêu phấn khích liền có bấy nhiêu phấn khích, hắn bóp cái trán đang trừu đau nói:

“Ngươi thật đúng là mang thiên quân vạn mã tới đón ta a… Đã bao nhiêu tuổi rồi, năm ta đi đó ngươi dắt ngựa đi rong bị trật hông không nhớ sao?!”

“Đó là chuyện bao nhiêu năm rồi a…” – Bích Ty mạnh miệng oán thầm nói – “Ngươi nhớ kĩ như vậy làm cái gì!”

Tần Vân tức mà cười:

“Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi a, càng lớn tuổi lại càng giống con nít!” – Hắn tiến lên vài bước, kéo con ngựa Bích Ty đang cười về phía mình, ôm dưỡng mẫu từ trên lưng ngựa ôm xuống tựa như ôm một tiểu cô nương.

“Ai bảo dáng người ngươi cao như vậy nha!” – Bích Ty chống bả vai Tần Vân – “Một chút cũng không khả ái giống trước đây.”

Tần Vân trợn trắng mắt:

“Vậy thật sự là rất xin lỗi.”

Bích Ty lại tiếp:

“Còn già đi, làn da cũng sạm hơn nhiều, ngay cả vết chân chim cũng có.”

“…” – Tần Vân chết lặng – “Ngươi đủ chưa!”

Cuối cùng bốn người hợp lực lại mới xua hết được đàn ngựa vào chuồng, Tần Vân nghiêm trọng hoài nghi Bích Ty bình thường là làm thế nào mới chăn được đàn ngựa đông như vậy…

“Thả rông, có Hắc Châu trông giùm mà.” – Hắc Châu là tinh thần hệ của Bích Ty, một con ngựa Arab toàn thân đen bóng, nàng nhìn hướng Tần Vân:

“Ngươi không nhìn thấy nó?”

Biểu tình Tần Vân cứng đờ, hắn không nghĩ nhanh như vậy đã bể mánh, nhưng thực hiển nhiên là không thể gạt được đi.

“Có chút sự cố trên chiến trường…” – Tần Vân cúi đầu không dám nhìn vài mắt Bích Ty – “Ta bị tiêm vào thuốc hủy thần kinh não.”

Bích Ty nhíu nhíu mày, thần sắc trên mặt nàng tựa hồ không quá mức lo lắng, chỉ là hỏi một câu:

“Ngươi như vậy đã bao lâu rồi?”

Tần Vân trả lời:

“Hơn một tháng.”

Bích Ty không nói gì, tròng trắng mắt nàng dần dần nổi lên một tầng bàng bạc, qua một lúc sau mới chậm rãi rút đi – “Có cảm giác gì không?”

“?” – Tần Vân trì độn hỏi – “Cảm giác là cảm giác gì?”

Biểu tình Bích Ty vi diệu lên, nàng thâm thâm nhìn thoáng qua Tần Vân, đột nhiên nói một câu không liên quan:

“Nghe nói ngươi muốn kết hôn?”

Tần Vân ngẩn người, lập tức phản ứng lại, có chút đỏ mặt lắp bắp nói:

“Vâng, đúng vậy…”

Bích Ty nở nụ cười, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tần Vân:

“Đến đây đi, đến nói cho ta người nọ là người như thế nào.”

Ba người đã quen với sinh hoạt ở đế đô, thật lâu không hưởng thụ qua một đêm nguyên thủy như thế, đồng cỏ xanh mênh mông bát ngát, nguyệt quang trắng bạc phô đầy trời đầy đất, gió đêm thổi qua, từng làn sóng cỏ tầng tầng lớp lớp nối tiếp nhau chạy đến tận chân trời.

Bò dê tốp năm tốp ba nghỉ ngơi tại xa xa, mấy con ngựa non tinh lực quá dư thừa truy đuổi nhau, Bích Ty nấu rượu sữa dê, trước nhà bạt đốt lửa trại cao cao.

Tristana gà gật dưới ánh lửa buồn ngủ, Trần Kiêu thò tay đem nàng kéo vào trong lòng.

Bích Ty đổ một li rượu sữa dê cho Tần Vân:

“Hắn đối tốt với ngươi sao?”

Tần Vân không biết nói thế nào, hắn chuẩn bị nửa ngày, nghĩ đến lần đầu tiên gặp Mặc Xá Lý, hoàng đế bệ hạ đem hắn tung lên ném xuống như chơi đánh cầu, tuy rằng luôn mồm mắng hắn phế vật, lại chưa từng thật sự bỏ lại hắn.

Hai người cùng nhau làm bạn, từng bước đi mãi đến hiện tại, chẳng sợ kết quả cuối cùng dù không trọn vẹn, hắn cũng vẫn là Dẫn đường duy nhất của Mặc Xá Lý.

Bích Ty quan sát vẻ mặt hắn, nhẹ nhàng thở dài, châm chước nói:

“Trên thế giới có lẽ sẽ có một người như vậy, có thể khiến ngươi cùng người nọ chung tay đối mặt cực khổ thất bại hoặc đau đớn, chia sẻ ấm áp khoái hoạt cùng với hạnh phúc, vượt qua mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm…” – Dừng một chút, nàng mới tiếp – “Cuối cùng là một đời.”

Tần Vân nói không ra lời, chỉ cảm thấy ngực có chút thổn thức, cảm xúc nhiều đến mức đếm không xuể, hòa trộn sục sôi như muốn hóa thành thực thể chảy ra khỏi ***g ngực hắn.

Biểu tình Bích Ty đầy ôn nhu, nàng vươn tay sờ sờ đuôi tóc Tần Vân:

“Ta nghĩ, ngươi hẳn là đã tìm được người như vậy.”

Sáng sớm thức dậy, chuyện đâu tiên Mặc Xá Lý làm chính là đem thiệp mời tối qua vừa viết nhét vào chim truyền tin cỡ đại, Trọng Diễm ở một bên hào kì nhìn nhìn con chim điện tử xanh biếc kia vỗ cánh bay đi, nó nhịn không được vươn móng vuốt ra cào cào vài cái, tiểu điểu rất là linh hoạt từ kẽ chân nó bay qua, cuối cùng xoay vài vòng mới lượn ra ngoài cửa sổ.

Cự long có chút tịch mịch nhìn chằm chằm bóng chim, nó hừ hừ mấy tiếng, đem đầu gối lên móng vuốt, miễn cưỡng nâng mí mắt.

“Ta biết ngươi nhớ hắn.” – Mặc Xá Lý hiếm khi không cười nhạo bộ dạng mất hết sức sống này của Trọng Diễm, y vươn tay dùng lực đè đầu nó lại – “Ta cũng nhớ hắn.”

Lâm Đống Lương lúc nhận được thỉnh cầu đăng lục (tiến vào) của Olympus, nửa ngày còn chưa phản ứng lại, hắn nhìn qua nhìn lại  mấy lần mới xác định đối phương là đến thăm viếng trong hòa bình.

Scart cau mày:

“Lúc này đến làm gì? Ta còn cho rằng sau chiến dịch ETA lần đó, bọn họ và đế quốc xem như triệt để trở mặt đâu.”

Sắc mặt Lâm Đống Lương cũng không tốt, chung quy lúc trước hắn và Scart chính vì chuyện này mà chịu không ít khổ, hiện tại nghĩ đến, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Cung chúc bệ hạ sắp đại hôn.” – Lâm Đống Lương nhìn thoáng Mặc Xá Lý – “Bọn họ lấy lí do này.”

Hoàng đế châm chọc cười cười:

“Không mời mà tới, da mặt đúng thật là dày.”

Lâm Đống Lương khó xử:

“Muốn cự tuyệt sao?”

“Không tất yếu.” – Mặc Xá Lý chậm rãi sửa sang lại cổ áo, vẻ mặt đầy khinh miệt – “Bọn họ nếu dám đến, ta cũng không có lí do gì không tiếp, muốn phá rối sao?”

Hoàng đế giận tái mặt, âm ngoan nhấn từng chữ một:

“Còn phải xem bọn họ có đủ tư cách hay không.”

[1] Biến tấu từ câu ‘yên lặng mà làm một mỹ nam tử’ =)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện