Ba người đều cả kinh, lấy lại tinh thần đầu tiên là Tuyết Nhu. Đúng lúc Triệu Thừa Vũ đi đến nhà ăn nói chuyện cùng với đối tác! Tuyết Nhu cả kinh, vội vàng đứng lên, chỉ là do hoàn hồn quá mau dưới chân không tự chủ được, thân thể lập tức mất cân bằng, thẳng tắp hướng cạnh bàn nhào tới.

“ A. . .” Tuyết Nhu kinh hô thét chói tai.

“ Tuyết Nhu!”

Một bên Trương Quân tiến lên đỡ lấy cô. Một giây sau, Tuyết Nhu lại bình yên vô sự nằm gọn trong lòng Thừa Vũ. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt tây trang, mặt chôn trước ngực Thừa Vũ, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn. Bởi vì ngực hắn không ngừng phập phồng lên xuống chứng minh hắn đang tức giận.

“ Nhìn tôi “ Thanh âm từ đỉnh đầu truyền xuống, không để cho cô kháng cự khẩu khí liền lộ ra vài phần áp lực cùng phẫn nộ. Tuyết Nhu vẫn như trước im lặng không dám động đậy, khẽ cắn chặt lấy cánh môi của mình.

“ Chột dạ sao? Dám đi ra ngoài gặp đàn ông, hiện tại như thế nào lại không dám ngẩng đầu nhìn tôi?”

Triệu Thừa Vũ trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, bình thường chuyện to hay nhỏ cô đều sẽ hỏi hắn, cư nhiên hôm nay cô lại tự mình quyết định, tao nhã xinh đẹp xuất hiện trước mặt người đàn ông khác. Nếu không phải vừa vặn hắn cùng khách hàng nói chuyện làm ăn trên lầu hai, thời điểm hắn từ trên lầu đi xuống liền thấy cô, chẳng lẽ cô vẫn luôn lén gạt hắn đi ra ngoài? Bình thường ngay cả nhìn cô, cô đều sẽ đỏ mặt, chỉ khi hắn vuốt ve, cô mới có thể phát ra thanh âm dễ nghe, cô nhu nhược mềm mại như không xương, cô nhỏ nhắn xinh đẹp lại ngọt ngào... Tất cả đều chỉ có thể thuộc về Triệu Thừa Vũ hắn! Hắn sẽ không để cho bất luận một người đàn ông nào chạm vào cô. Chỉ là vừa rồi, thiếu chút nữa cô đã bị người đàn ông khác đụng tới, cho dù chỉ đơn thuần là bắt tay, hắn cũng không cho phép!

Trên thế giới này có thể tới gần cô, có thể hưởng thụ từng tấc da thịt trên người cô, chỉ có thể là hắn!

“ Chị, chị không có lén đi ra ngoài gặp đàn ông” Dáng người nhỏ bé trước mắt rốt cục cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sợ hãi nhìn hắn.

“ Em không cần đem chị nói thành như vậy.”

“ Như vậy? Loại nào? Thiếu nữ ngây thơ, hay là oán phụ khuê phòng?” Hắn khiêu khích hỏi.

“ Không phải như vậy...” Cô đối mặt với sự chỉ trích vô lý của hắn, trong mắt liền phiếm lệ.

“ Hừ! Cô có thể lén đi ra ngoài trộm gặp đàn ông, tôi lại không thể nói cô!” Hắn chán ghét nước mắt của cô, nhất là tại đây không biết vì ai mà rơi lệ.

“ Chị, chị...” Cô bất lực nhìn hắn, không rõ vì cái gì hắn lại nói như vậy. Mà một bên Trương Quân lúc này mới mở miệng lên tiếng.

“ Thừa Vũ, Tuyết Nhu là chị gái của cậu, cậu tại sao lại có thể nói chuyện như vậy cùng cô ấy?”

“ Hừ! Anh còn biết 'Cô ấy là của tôi' ?” Triệu Thừa Vũ cố ý xuyên tạc ý tứ trong lời nói của Trương Quân, nói cho anh ta nghe Triệu Tuyết Nhu rốt cuộc là của ai .

“ Đừng vọng tưởng đánh chú ý lên cô ấy, nếu không đừng trách tôi không niệm tình ý của đồng học!”

“ Cậu lúc nào lại nghĩ như vậy?” Trương Quân ở trong lòng nghĩ.” Tôi chỉ đơn thuần mời Tuyết Nhu tới dùng cơm, lời nói của cậu không phải là quá nặng rồi sao?”

“ A? Anh đau lòng ?” Triệu Thừa Vũ nhướng mày nhìn Trương Quân, cố ý đem Tuyết Nhu kéo vào trong lòng mình.

“ Cậu!” Trương Quân nắm chặt tay, giận mà không dám nói gì. Anh tức giận như thế nào cũng không dám đi trêu chọc vào người có vị trí cao nhất trong giới thương nhân, mà công ty của anh vừa mới thành lập, cho dù bước khởi đầu so với người khác tốt hơn nhiều, về sau nếu muốn thêm lớn mạnh, nhất định phải hợp tác cùng với Triệu Thừa Vũ.

Đem so sánh sự nghiệp của mình cùng với cô gái trước mắt, trong lòng Trương Quân rất nhanh liền có đáp án. Mà bên này, Triệu Thừa Vũ căn bản cũng không đem sự nghiệp nhỏ của Trương Quân để ở trong lòng. Cô gái nhỏ xinh nhu nhược trong ngực, mới thực sự là thứ hắn muốn có được .

“ Chúng ta trở về!”

Thanh âm giận dữ vang lên phía trên đỉnh đầu Tuyết Nhu. Rất nhanh chóng thân hình nhỏ nhắn của cô bị cánh tay cường tráng gắt gao mạnh mẽ lôi kéo đi ra ngoài, lưu lại phía sau mắt to trừng mắt nhỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện