Mạc Dịch lồm cồm bò dậy, nhặt quyển sổ đang nằm sõng soài trên mặt đất lên, dù đã cố gắng kiềm chế nhưng ngón tay anh vẫn hơi run rẩy.

Quyển sổ rất mỏng, cầm lên thấy nhẹ bẫng. Mép giấy hơi ố vàng, chứng tỏ được chủ nhân thường xuyên lật giở, nhưng mặt giấy vẫn mịn màng như mới, thoạt nhìn không giống như đã tồn tại được hơn chín mươi năm.

Mạc Dịch không nghĩ lung tung nữa, bắt đầu chuyên tâm đọc.

Ở trang đầu tiên, nét chữ nắn nót quen thuộc kia viết rằng:

“Ngày x tháng x năm 1993, ba mẹ rất yêu mình, thầy giáo và bạn bè đều quan tâm mình. Hôm nay sẽ là một ngày tươi đẹp.”

Giở thêm hai trang nữa, đôi mắt Mạc Dịch dần nhuốm vẻ hoang mang.

Trang nào trang nấy, ngoại trừ ngày tháng thay đổi, còn nội dung mỗi ngày đều hoàn toàn giống nhau, ngay cả dấu chấm dấu phẩy đều không hề khác biệt.

Anh lật nhanh vài tờ nữa rồi hơi khựng lại.

Vốn dĩ hôm nào nhật ký cũng có chữ, nhưng đột nhiên lại dừng mất một tuần, qua trang tiếp theo, nội dung đã thay đổi: “Ngày 28 tháng 12 năm 1993, mẹ rất yêu mình, thầy giáo và bạn bè đều quan tâm mình. Hôm nay sẽ là một ngày tươi đẹp.”

… Còn ba đâu mất rồi? Mạc Dịch mím môi, giở tiếp trang sau.

Mấy tờ này có dấu hiệu bị xé rách rồi gạch xóa lung tung, bởi thời gian cách đây đã lâu nên không thể nhận ra trước đấy từng viết gì, trang tiếp theo có thể đọc rõ chữ thì đã ghi đến năm 1994.

“Ngày 7 tháng 1 năm 1994, thầy giáo và bạn bè đều quan tâm mình. Hôm nay sẽ là một ngày tươi đẹp.”

Giờ thì mẹ cũng… không thấy nữa.



Mạc Dịch sững sờ, trong đầu anh chợt nhớ tới một cảnh tượng: nhà vệ sinh nữ ngập máu, cửa buồng thứ ba sạch sẽ, khoảng trống hình tròn giữa vũng máu, cùng với cái đầu người tái nhợt lúc trước đập vào chân anh.

Toàn thân anh run rẩy, một ý niệm lóe lên trong đầu, các manh mối từ trước đến nay giờ phút này giống như những bánh răng lắp vào đúng khớp nối. Mồ hôi anh chảy dọc sống lưng.

“Hình như tôi đã hiểu ra rồi…” Mạc Dịch lẩm bẩm.

Giang Nguyên Bạch đứng bên cạnh ghé lại gần, nhìn quyển sổ nắm chặt trong tay Mạc Dịch mà chẳng hiểu ra sao, hỏi: “Hả? Hiểu cái gì cơ?”

“Cậu nhớ nhà vệ sinh nữ ở tầng một không?” Mạc Dịch hỏi một câu không đầu không đuôi.

“Có chứ.” Giang Nguyên Bạch sợ run cả người, mặt đất tràn ngập máu tươi và vết cào sau cánh cửa ít nhất có thể làm cậu gặp ác mộng mấy tháng.

“Buồng thứ ba không vết máu, bé gái tìm bóng cao su, oan hồn bò trên trần nhà…” Tốc độ nói của Mạc Dịch càng lúc càng nhanh. “Nghe quen không?”

Khuôn mặt Giang Nguyên Bạch trắng bệch đăm chiêu, do dự gật đầu.

“Lúc đầu tôi chưa nghĩ ra, bởi truyền thuyết này có rất nhiều phiên bản, mà hiện tượng chúng ta gặp phải trong nhà vệ sinh lại không phải bản phổ biến nhiều người biết nhất.”

Mạc Dịch như đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, cứ thế lẩm bẩm một mình.

“— Tuy nhiên, tất cả phiên bản đều có điểm chung, ví dụ như: bé gái ngồi trong căn buồng thứ ba, còn có sau khi đi vệ sinh không được nhìn gương hay trần nhà.”

Giang Nguyên Bạch ù ù cạc cạc, vội vàng cắt ngang lời Mạc Dịch: “Nè nè nè, cái gì truyền thuyết với chả không truyền thuyết, anh đang nói gì thế?”

Mạc Dịch như bừng tỉnh khỏi cơn mê, ngẩng đầu liếc nhìn Giang Nguyên Bạch, lời ít ý nhiều mà rằng:

“Hồn ma nhà vệ sinh nữ,

Trong đó có một phiên bản kể rằng: Người cha ngoại tình, người mẹ sát hại chồng rồi phát điên, sau đó giết chết chính con gái ruột của mình trong buồng vệ sinh thứ ba của trường học rồi tự sát. Từ đó về sau có truyền thuyết rằng, hồn ma của cô bé vẫn bị nhốt trong buồng vệ sinh thứ ba, nếu gõ cửa rồi hỏi “Bạn Hanako, ra chơi với chúng tớ nào”, cô bé sẽ xuất hiện. Hơn nữa, khi Hanako xuất hiện, cấm chỉ không được soi gương hay nhìn lên trần nhà.

Trong đầu Giang Nguyên Bạch hiện lên hình ảnh trần vệ sinh dính đầy dấu bàn tay trẻ em, cậu rùng mình, da gà nổi hết toàn thân.

Ngay sau đó Mạc Dịch giơ quyển sổ lên cho Giang Nguyên Bạch xem nội dung bên trong.

“Ba mất trước, sau đấy mẹ cũng không còn.”

“Tiếp nữa, cậu nhìn chỗ này mà xem.” Ngón tay dài mảnh của Mạc Dịch gõ gõ vào góc dưới cùng bên trái trang giấy, nơi vẽ một quả bóng cao su nho nhỏ bằng bút mực đỏ tươi.

Trong không gian yên tĩnh, tiếng cười khanh khách quỷ quái của bé gái văng vẳng bên tai. “Có ai trông thấy bóng cao su của mình không?”

“Cho nên… Cho nên…” Giang Nguyên Bạch lắp bắp. “Thứ trong nhà vệ sinh kia… thực ra là?”



“Không.” Ngạc nhiên thay, Mạc Dịch lắc đầu. “Bé gái đó có lẽ không phải Triệu Thu Lam, bởi vì quyển sổ này vẫn còn viết tiếp, chứng tỏ cô không chết trong nhà vệ sinh.”

Giang Nguyên Bạch càng khó hiểu: “… Thế thì?”

“Tôi đoán thứ đó có liên quan đến oán niệm của Triệu Thu Lam, vì biến cố của Hanako có điểm tương đồng với những gì cô từng trải qua, cho nên cô mới xuất hiện dưới hình tượng đó.” Mạc Dịch vươn ngón tay gõ nhẹ lên quyển sổ, ánh mắt tối lại.

“Hôm nay sẽ là một ngày tươi đẹp.”

Giang Nguyên Bạch hơi sững ra, có vẻ nhớ ra điều gì bèn nói. “Đây hình như là một liệu pháp tâm lý học, cứ mỗi ngày tự nhủ với bản thân hôm nay rất tươi đẹp thì nó sẽ thật sự trở nên tốt hơn.”

Mạc Dịch cười một tiếng, nhưng thanh âm chẳng vui vẻ gì. “Cho nên, mỗi một câu trong này đều ngược lại với sự thật, ba mẹ không yêu cô, cô cũng chẳng được thầy giáo và bạn học quan tâm gì hết.”

Giang Nguyên Bạch chầm chậm gật đầu, không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.

Đột nhiên không hề báo trước, giọng nữ đầu game vang lên phá vỡ sự yên lặng bằng ngữ điệu máy móc lạnh lùng:

“Ting ting ting ting! Chúc mừng người chơi số 08 Mạc Dịch, cùng người chơi số 05 Giang Nguyên Bạch, đã giải mã được nội dung cốt chuyện ẩn giấu của màn chơi này!

Mở khóa nhiệm vụ phụ, nếu hoàn thành sẽ nhận được điểm thưởng hậu hĩnh, mong người chơi tiếp tục cố gắng!”

Hai người Mạc Dịch cùng Giang Nguyên Bạch đồng thời ngẩn ra, liếc nhau một cái rồi chạy ra ô cửa sổ bên cạnh.

Chỉ thấy trên bầu trời tối đen không một tia sáng vẫn là con số chầm chậm đếm ngược trôi lơ lửng, mà bên dưới nó có thêm một hàng chữ nho nhỏ đỏ như máu:

“Nhiệm vụ phụ:??? Điểm thưởng hoàn thành nhiệm vụ:???”

“Đờ mờ, trò chơi này còn có điểm thưởng cơ à?” Giang Nguyên Bạch kiểu WTF, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ chăm chăm.

Từ từ đã…

Mạc Dịch nhạy bén chú ý đến một chi tiết quan trọng, quay đầu nhìn Giang Nguyên Bạch vẻ sốc nặng: “What? Hóa ra cái game quái quỷ này không hề thưởng gì cho người chơi sao?”

Giang Nguyên Bạch đau xót gật đầu.

“Lần trước tham gia trò chơi, sau khi tôi kiệt sức trốn được ra đời thực, cái game thối tha này gửi tới một miếng giấy vớ vẩn ghi “Chúc mừng ngài thoát chết thành công, cảm ơn ngài đã tham dự, chúc ngài một ngày tốt lành.”

Giang Nguyên Bạch vừa bóp cổ họng vừa nói câu cuối, miệng nở nụ cười lễ phép giả tạo.

Sau đó khuôn mặt lại trở về vẻ đau xót như có thâm thù đại hận, nói tiếp. “… Đằng sau thì ghi thời gian đếm ngược đến màn chơi tiếp theo.”



Mạc Dịch: “…” Đờ mờ còn bịp đến vậy nữa?

Lẽ nào đây chính là câu phần thưởng cho người thắng cuộc là được tham gia trò chơi tiếp theo sao?

Anh có thể coi là một tên hướng nội, bình thường cũng thích tiểu thuyết mạng, đọc khá nhiều truyện kinh dị vô hạn lưu này nọ kia… Thế nhưng chưa từng thấy cái trò chơi or hệ thống nào lại bịp đến độ thắng rồi cũng không có thưởng, điểm thưởng chỉ dành cho ai tìm ra cốt truyện được ẩn giấu trong game.

Alo trò chơi này cũng hơi bị không bình thường rồi đó?!

Mạc Dịch thấy cạn lời, quay đi không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.

Đúng lúc này ánh mắt anh vô tình chạm tới phía cầu thang, lập tức biến sắc mặt, vội vã hô lên. “Không ổn rồi! Chạy mau!”

Nghe vậy Giang Nguyên Bạch nhìn theo, mặt mũi cũng trở nên trắng bệch.

Chỉ thấy sương mù dày đặc nặng nề cơ hồ có thể ngưng tụ thành thực thể kia đang từ từ leo lên cầu thang, lại gần mà không có một tiếng động nào, tựa như một con thú ẩn núp nhe hàm răng độc địa hung ác, im lìm mà trí mạng.

Hai người dùng hết sức bình sinh chạy về hướng ngược lại của cầu thang, cũng may khi chuông giải lao vang lên hành lang bị kéo dài ra, giúp họ tránh thoát được truy kích của sương mù.

Mạc Dịch chống tường thở hổn hển, sắc mặt vô cùng nặng nề.

Sương mù dày đặc chỉ xuất hiện trong mười phút giải lao.

Trong mười phút đầu tiên khi bọn họ chạy lên được tầng hai thì sương mù vẫn còn tại tầng một.

Mà trong mười phút giải lao thứ hai, sương mù dày đặc đã cắn nuốt cả tầng hai, thậm chí đang từ từ chiếm lấy tầng thứ ba!

Như vậy tức là… làn sương kia đã tăng tốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện