Tiếng chuông kết thúc, hành lang trở nên lặng ngắt như tờ.
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, thấy trong đôi mắt đối phương là khuôn mặt lo sợ bất an của bản thân mình.
Tiếng chuông này nghĩa là sao? Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Không ai hay, bọn họ tựa như đang bịt mắt từ từ đi đến vách núi, không biết bước tiếp theo liệu có phải sẽ vạn kiếp bất phục hay không.
Đột nhiên có tiếng lách cách rất nhỏ vang lên bên tai.
Cả hành lang theo tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được mà vặn vẹo, kéo dài ra, lớp sơn tường trắng tinh nhanh chóng bong ra từng mảng, để lộ vách tường dơ bẩn màu than chì, cột thép đâm ra ngoài xi măng đầy dữ tợn.
“Cụp -” Ánh đèn trở nên mơ hồ tăm tối.
Khung cửa phòng học đã biến dạng, trong bóng đêm nhìn như cái miệng tham lam há to, bóng ma mơ hồ ở trong phòng nhốn nháo.
“A-!” Trong đám có người thét lên chói tai, một gã đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vách tường, sắc mặt trắng bệch, run rẩy chỉ tay. “… Mọi, mọi người nhìn xem.”
Chỉ thấy trên vách tường đen sì rách nát tự bao giờ đã che kín những ký tự bằng máu xiêu vẹo, to to nhỏ nhỏ vẫn còn hơi ươn ướt, chảy máu sền sệt, từng con chữ đều chứa đựng ác ý độc địa. “Chết đi.”
Mạc Dịch chợt lạnh sống lưng.
Một cảm giác khó tả đánh úp lại, khiến anh sởn gai ốc, nhưng cảm giác này không đến từ hàng chữ bằng máu trước mặt, mà đến từ… sau lưng.
Anh quay đầu thoáng nhìn.
Chỉ thấy một màn sương mù dày đặc lững lờ tràn ra từ cuối hành lang, im lìm lặng ngắt tiến lại gần, tia sương mù nhọn hoắt sắc bén mang theo sự đe dọa không lời như sinh vật sống hướng về phía bọn họ. Cái cảm giác sởn tóc gáy chắc chắn là đến từ đây.
“Sương vô danh-?” Gợi ý trước đó như sét đánh hiện lên trong đầu Mạc Dịch.
Anh cất giọng hô: “Chạy mau!!” Vừa hô vừa bỏ chạy về hướng ngược lại.
Những người khác nghe vậy lục tục quay đầu, cũng thấy được màn sương mù kia.
Bọn họ cũng định chạy trốn theo bản năng, nhưng đôi chân như bị đóng đinh trên mặt đất không cách nào nhấc lên được, màn sương chầm chậm xoay vần phía xa như có sức hấp dẫn kỳ lạ, thu hút ánh mắt của mọi người.
Chỉ trong giây lát, nó đã gần ngay trước mặt.
Người đàn ông đứng sau cùng đoàn người đột nhiên ngã vật ra đất, tay bấu chặt vào khe hở giữa sàn nhà, vẻ mặt hoảng sợ thét lên. “Cứu tôi với! Có thứ gì đấy đang túm lấy chân tôi! Cứu mạng a a a!”
Sương mù đục ngầu dày đặc tiếp tục cuồn cuộn chậm rãi tiến về phía trước, thân thể người đàn ông bị giật một cái rồi kéo vào giữa màn sương – tiếng thét chói tai, tiếng giãy dụa tức thì im bặt.
Advertisement
Chỉ còn lại sự yên tĩnh buốt giá, tựa như sương mù trầm mặc đã cắn nuốt toàn bộ người kia.
Tiếng hét của anh ta cuối cùng đã khiến tất cả bừng tỉnh.
Chạy! Nỗi sợ không tên ùa vào trong tim mỗi người, khiến bọn họ dựng hết tóc gáy, sống lưng lạnh toát, không ai nghi ngờ lời nói của Mạc Dịch nữa, trong đầu cũng chỉ còn một chữ: Chạy!
Chạy bán sống bán chết!
Tiếng bước chân thình thịch cùng tiếng thở dốc kinh hoảng đan xen, vang vọng trong hành lang trống trải, dồn dập hỗn loạn, mà bức tường sương mù ở phía sau cứ thong thả tiến về phía trước, cắn nuốt hết thảy thanh âm, quang ảnh, sinh mệnh.
Từ sau khi tiếng chuông kia vang lên, cả hành lang trở nên gồ ghề quanh co, kéo dài không thấy phần cuối, nhưng may mà sương mù cũng không đi nhanh, mọi người dốc sức chạy cũng đã bỏ xa không còn nhìn thấy nó nữa.
Mạc Dịch tạm hoãn tốc độ, hai tay chống đầu gối há miệng thở dốc, khuôn mặt vì vận động mà ửng hồng.
Những người khác cũng đều dừng lại thở hồng hộc, ánh mắt toát lên vẻ may mắn khi thoát nạn.
Một người đàn ông tiến tới vỗ vỗ lưng Mạc Dịch giúp anh thuận khí.
Mạc Dịch ngẩng đầu, nhận ra đây là người lúc trước gọi mình ở hành lang – vừa nãy cũng là người phản ứng nhanh nhất.
Lúc này anh ta đang nheo mắt cúi đầu, chăm chú nhìn Mạc Dịch.
Ngay khi đó lại có người khác thở hổn hển chạy tới, hai mắt còn sót vẻ kinh hoảng, rõ ràng vẫn chưa hồi thần sau phút nguy cấp vừa qua. Anh ta hít sâu vài hơi, rồi cất tiếng hỏi vẻ hoang mang lại ngờ nghệch.
“Cậu, cậu làm sao biết được sương mù kia có vấn đề?”
Mạc Dịch điều chỉnh hô hấp, bám tay vào tường đứng thẳng người dậy, nhưng thanh âm vẫn còn hơi bất ổn.
“Sương vô danh… trong gợi ý, hẳn là ám chỉ “The Nameless Mist”.
Dù anh vẫn còn thở hổn hển, nhưng câu chữ rõ ràng, ăn nói mạnh mẽ, vào hoàn cảnh này lại có vẻ hơi đáng sợ. Anh vừa nói xong, không khí xung quanh bỗng trở nên im lặng.
– mọi người vẻ mặt hoang mang.
Mạc Dịch: “…”
Anh đưa tay xoa huyệt thái dương, miệng giải thích.
“Trong thần thoại Cthulhu, “Khải huyền Gla’aki” có nhắc tới Nameless Mist, hay còn gọi là Nyog’Sothep, một biểu tượng của Outer god thần bí. Nghe nói không ai có thể xem trộm được sự khủng khiếp ẩn giấu bên trong nó.”
Vũ trụ thần thoại Cthulhu* của H. P. Lovecraft là cảm hứng cho phần lớn tiểu thuyết kinh dị ra đời, cũng là thần tượng trong lòng đông đảo tác giả.
Nhưng chưa nói xong, Mạc Dịch đột nhiên ngừng lại, nuốt những lời thao thao bất tuyệt định nói ra vào bụng.
Anh buồn bã đón ánh mắt hoang mang của mọi người, im lặng trong chốc lát rồi tìm cách khác để giải thích. “Có ai từng đọc “The Mist” của Stephen King chưa?”
Giang Nguyên Bạch do dự giơ tay lên. “…Xem phim có tính không?”
Có mấy người khác cũng gật gật đầu.
Mạc Dịch lựa lời mà giải thích: “Quái vật sương mù trong “The Mist” là lấy cảm hứng từ thứ này, nói tóm lại là không được tới gần, không thể đụng vào.”
Người đàn ông kia gật đầu, trong ánh mắt đã không còn vẻ xem thường như lúc trước, chỉ chăm chú nhìn Mạc Dịch rồi vươn tay ra cười cười. “Thẩm Lỗi.”
“… Mạc Dịch.” Anh nắm lấy tay hắn ta.
Thẩm Lỗi cau mày, thấy bàn tay người này quá lạnh, gầy trơ xương, như cầm vào một khối ngọc vậy.
Hắn vỗ vào lưng Mạc Dịch một cái khiến anh lảo đảo: “Tên nhóc này có thế thôi cũng thở không ra hơi, quá yếu, dù là dân văn phòng cũng không thể lười vận động như vậy, vào trò chơi này sẽ rất dễ chết đó.”
Mạc Dịch: “… Khụ khụ khụ khụ!”
Anh zai à đừng đập em như vậy được không, chưa bị quỷ giết chết có khi đã chết trước ở trong tay anh rồi.
Thẩm Lỗi cười cười buông Mạc Dịch ra, sau đó nhìn qua loa một vòng xung quanh: hết thảy mọi thứ đều thay hình đổi dạng, cả hành lang như một bức tranh trừu tượng của Picasso, chia năm xẻ bảy lại kỳ quái khác thường. Hắn nhíu mày suy nghĩ, đoạn quay đầu nói với mọi người:
“Trò chơi không bao giờ chặt đứt cơ hội sinh tồn của chúng ta, như vậy là trái với quy tắc, sương mù kia tuy rằng trí mạng, nhưng tốc độ là nhược điểm của nó, chỉ cần chúng ta chạy đủ nhanh hẳn là vẫn có thể sống sót.”
Một cô gái khóc thút thít hỏi. “Vậy, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
“Đi lên tầng.” Thẩm Lỗi hiển nhiên đã suy nghĩ rất kỹ, lập tức trả lời. “Vừa rồi tôi đã tìm hiểu kết cấu của khu nhà này, tổng cộng có bốn tầng, ba tầng dưới tương ứng từ năm nhất đến năm ba, tầng thứ tư dành riêng cho giáo viên, chúng ta càng nhanh chóng lên được tầng bốn, tỷ lệ sống sót sẽ càng cao.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý với đề nghị của Thẩm Lỗi.
“Cầu thang ở cuối hành lang, chúng ta đi thôi.” Thẩm Lỗi miệng ngậm điếu thuốc bước lên dẫn đầu, đoàn người cũng lục tục theo sau.
Càng đi về phía trước ánh đèn càng trở nên tối tăm, trong bóng tối mơ hồ và không gian bốn bề yên tĩnh làm lòng người hoảng sợ, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng nhạt lấp lánh phát ra từ con số đếm ngược màu lam nhạt trên bầu trời ngoài cửa sổ.
Mấy người đi đầu hiển nhiên đã có chuẩn bị từ trước, đều lấy đèn pin từ ba lô ra chiếu sáng đường đi.
Không biết bao lâu sau, Thẩm Lỗi rốt cục dừng bước.
“Đến nơi rồi.” Nương theo ánh đèn pin, Mạc Dịch nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã khác xa so với ban đầu, lan can cầu thang nứt gãy, lớp sơn bong ra từng mảng để lộ tường đen và xi măng vỡ nát, bụi bẩn rơi xuống rào rào, bậc thềm chỗ cao chỗ thấp đan xen, như đống đổ nát sau cơn động đất vậy.
Mùi mục rữa ập thẳng vào mặt.
Mọi người đang chuẩn bị lên tầng thì bỗng cách đó không xa truyền đến tiếng ngâm nga khe khẽ, giọng trẻ con ngọt ngào mà khiến người ta sởn cả tóc gáy, nó hát. “Bạn thân ơi… Đến đây chơi…”
Một vật tròn tròn màu đen lăn từ trên cầu thang xuống dưới, vừa khéo đụng vào cẳng chân Mạc Dịch.
Anh cúi đầu nhìn.
Đó là một cái mặt trắng bệch hoảng sợ, bị tóc đen quấn quanh, lẫn lộn với nhau như tượng sáp nung chảy.
Chính là khuôn mặt của cô gái mất tích kia.
Thứ lăn xuống từ trên tầng là đầu của cô.
Giọng trẻ con quỷ quyệt kia ngày càng gần, nó vừa cười vừa hát vẻ ngọt ngào, sau đó hỏi:
“Có ai trông thấy bóng cao su của mình không?”
“Có ai trông thấy bóng cao su của mình không?”
Mỗi một câu cất lên nghe lại càng rõ hơn một chút, càng ngày càng tới gần, càng ngày càng u ám.
Mạc Dịch nhìn cái đầu dưới chân mình, hít sâu một hơi, dùng hết sức bình sinh – đá bay ra ngoài.
Cái đầu lăn vào bóng tối xa xăm.
Giọng trẻ con: “…”
Thẩm Lỗi: “…”
Mọi người: “…”
Không khí yên tĩnh kỳ lạ.
Mạc Dịch: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, chạy mau!”
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, thấy trong đôi mắt đối phương là khuôn mặt lo sợ bất an của bản thân mình.
Tiếng chuông này nghĩa là sao? Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Không ai hay, bọn họ tựa như đang bịt mắt từ từ đi đến vách núi, không biết bước tiếp theo liệu có phải sẽ vạn kiếp bất phục hay không.
Đột nhiên có tiếng lách cách rất nhỏ vang lên bên tai.
Cả hành lang theo tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được mà vặn vẹo, kéo dài ra, lớp sơn tường trắng tinh nhanh chóng bong ra từng mảng, để lộ vách tường dơ bẩn màu than chì, cột thép đâm ra ngoài xi măng đầy dữ tợn.
“Cụp -” Ánh đèn trở nên mơ hồ tăm tối.
Khung cửa phòng học đã biến dạng, trong bóng đêm nhìn như cái miệng tham lam há to, bóng ma mơ hồ ở trong phòng nhốn nháo.
“A-!” Trong đám có người thét lên chói tai, một gã đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vách tường, sắc mặt trắng bệch, run rẩy chỉ tay. “… Mọi, mọi người nhìn xem.”
Chỉ thấy trên vách tường đen sì rách nát tự bao giờ đã che kín những ký tự bằng máu xiêu vẹo, to to nhỏ nhỏ vẫn còn hơi ươn ướt, chảy máu sền sệt, từng con chữ đều chứa đựng ác ý độc địa. “Chết đi.”
Mạc Dịch chợt lạnh sống lưng.
Một cảm giác khó tả đánh úp lại, khiến anh sởn gai ốc, nhưng cảm giác này không đến từ hàng chữ bằng máu trước mặt, mà đến từ… sau lưng.
Anh quay đầu thoáng nhìn.
Chỉ thấy một màn sương mù dày đặc lững lờ tràn ra từ cuối hành lang, im lìm lặng ngắt tiến lại gần, tia sương mù nhọn hoắt sắc bén mang theo sự đe dọa không lời như sinh vật sống hướng về phía bọn họ. Cái cảm giác sởn tóc gáy chắc chắn là đến từ đây.
“Sương vô danh-?” Gợi ý trước đó như sét đánh hiện lên trong đầu Mạc Dịch.
Anh cất giọng hô: “Chạy mau!!” Vừa hô vừa bỏ chạy về hướng ngược lại.
Những người khác nghe vậy lục tục quay đầu, cũng thấy được màn sương mù kia.
Bọn họ cũng định chạy trốn theo bản năng, nhưng đôi chân như bị đóng đinh trên mặt đất không cách nào nhấc lên được, màn sương chầm chậm xoay vần phía xa như có sức hấp dẫn kỳ lạ, thu hút ánh mắt của mọi người.
Chỉ trong giây lát, nó đã gần ngay trước mặt.
Người đàn ông đứng sau cùng đoàn người đột nhiên ngã vật ra đất, tay bấu chặt vào khe hở giữa sàn nhà, vẻ mặt hoảng sợ thét lên. “Cứu tôi với! Có thứ gì đấy đang túm lấy chân tôi! Cứu mạng a a a!”
Sương mù đục ngầu dày đặc tiếp tục cuồn cuộn chậm rãi tiến về phía trước, thân thể người đàn ông bị giật một cái rồi kéo vào giữa màn sương – tiếng thét chói tai, tiếng giãy dụa tức thì im bặt.
Advertisement
Chỉ còn lại sự yên tĩnh buốt giá, tựa như sương mù trầm mặc đã cắn nuốt toàn bộ người kia.
Tiếng hét của anh ta cuối cùng đã khiến tất cả bừng tỉnh.
Chạy! Nỗi sợ không tên ùa vào trong tim mỗi người, khiến bọn họ dựng hết tóc gáy, sống lưng lạnh toát, không ai nghi ngờ lời nói của Mạc Dịch nữa, trong đầu cũng chỉ còn một chữ: Chạy!
Chạy bán sống bán chết!
Tiếng bước chân thình thịch cùng tiếng thở dốc kinh hoảng đan xen, vang vọng trong hành lang trống trải, dồn dập hỗn loạn, mà bức tường sương mù ở phía sau cứ thong thả tiến về phía trước, cắn nuốt hết thảy thanh âm, quang ảnh, sinh mệnh.
Từ sau khi tiếng chuông kia vang lên, cả hành lang trở nên gồ ghề quanh co, kéo dài không thấy phần cuối, nhưng may mà sương mù cũng không đi nhanh, mọi người dốc sức chạy cũng đã bỏ xa không còn nhìn thấy nó nữa.
Mạc Dịch tạm hoãn tốc độ, hai tay chống đầu gối há miệng thở dốc, khuôn mặt vì vận động mà ửng hồng.
Những người khác cũng đều dừng lại thở hồng hộc, ánh mắt toát lên vẻ may mắn khi thoát nạn.
Một người đàn ông tiến tới vỗ vỗ lưng Mạc Dịch giúp anh thuận khí.
Mạc Dịch ngẩng đầu, nhận ra đây là người lúc trước gọi mình ở hành lang – vừa nãy cũng là người phản ứng nhanh nhất.
Lúc này anh ta đang nheo mắt cúi đầu, chăm chú nhìn Mạc Dịch.
Ngay khi đó lại có người khác thở hổn hển chạy tới, hai mắt còn sót vẻ kinh hoảng, rõ ràng vẫn chưa hồi thần sau phút nguy cấp vừa qua. Anh ta hít sâu vài hơi, rồi cất tiếng hỏi vẻ hoang mang lại ngờ nghệch.
“Cậu, cậu làm sao biết được sương mù kia có vấn đề?”
Mạc Dịch điều chỉnh hô hấp, bám tay vào tường đứng thẳng người dậy, nhưng thanh âm vẫn còn hơi bất ổn.
“Sương vô danh… trong gợi ý, hẳn là ám chỉ “The Nameless Mist”.
Dù anh vẫn còn thở hổn hển, nhưng câu chữ rõ ràng, ăn nói mạnh mẽ, vào hoàn cảnh này lại có vẻ hơi đáng sợ. Anh vừa nói xong, không khí xung quanh bỗng trở nên im lặng.
– mọi người vẻ mặt hoang mang.
Mạc Dịch: “…”
Anh đưa tay xoa huyệt thái dương, miệng giải thích.
“Trong thần thoại Cthulhu, “Khải huyền Gla’aki” có nhắc tới Nameless Mist, hay còn gọi là Nyog’Sothep, một biểu tượng của Outer god thần bí. Nghe nói không ai có thể xem trộm được sự khủng khiếp ẩn giấu bên trong nó.”
Vũ trụ thần thoại Cthulhu* của H. P. Lovecraft là cảm hứng cho phần lớn tiểu thuyết kinh dị ra đời, cũng là thần tượng trong lòng đông đảo tác giả.
Nhưng chưa nói xong, Mạc Dịch đột nhiên ngừng lại, nuốt những lời thao thao bất tuyệt định nói ra vào bụng.
Anh buồn bã đón ánh mắt hoang mang của mọi người, im lặng trong chốc lát rồi tìm cách khác để giải thích. “Có ai từng đọc “The Mist” của Stephen King chưa?”
Giang Nguyên Bạch do dự giơ tay lên. “…Xem phim có tính không?”
Có mấy người khác cũng gật gật đầu.
Mạc Dịch lựa lời mà giải thích: “Quái vật sương mù trong “The Mist” là lấy cảm hứng từ thứ này, nói tóm lại là không được tới gần, không thể đụng vào.”
Người đàn ông kia gật đầu, trong ánh mắt đã không còn vẻ xem thường như lúc trước, chỉ chăm chú nhìn Mạc Dịch rồi vươn tay ra cười cười. “Thẩm Lỗi.”
“… Mạc Dịch.” Anh nắm lấy tay hắn ta.
Thẩm Lỗi cau mày, thấy bàn tay người này quá lạnh, gầy trơ xương, như cầm vào một khối ngọc vậy.
Hắn vỗ vào lưng Mạc Dịch một cái khiến anh lảo đảo: “Tên nhóc này có thế thôi cũng thở không ra hơi, quá yếu, dù là dân văn phòng cũng không thể lười vận động như vậy, vào trò chơi này sẽ rất dễ chết đó.”
Mạc Dịch: “… Khụ khụ khụ khụ!”
Anh zai à đừng đập em như vậy được không, chưa bị quỷ giết chết có khi đã chết trước ở trong tay anh rồi.
Thẩm Lỗi cười cười buông Mạc Dịch ra, sau đó nhìn qua loa một vòng xung quanh: hết thảy mọi thứ đều thay hình đổi dạng, cả hành lang như một bức tranh trừu tượng của Picasso, chia năm xẻ bảy lại kỳ quái khác thường. Hắn nhíu mày suy nghĩ, đoạn quay đầu nói với mọi người:
“Trò chơi không bao giờ chặt đứt cơ hội sinh tồn của chúng ta, như vậy là trái với quy tắc, sương mù kia tuy rằng trí mạng, nhưng tốc độ là nhược điểm của nó, chỉ cần chúng ta chạy đủ nhanh hẳn là vẫn có thể sống sót.”
Một cô gái khóc thút thít hỏi. “Vậy, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
“Đi lên tầng.” Thẩm Lỗi hiển nhiên đã suy nghĩ rất kỹ, lập tức trả lời. “Vừa rồi tôi đã tìm hiểu kết cấu của khu nhà này, tổng cộng có bốn tầng, ba tầng dưới tương ứng từ năm nhất đến năm ba, tầng thứ tư dành riêng cho giáo viên, chúng ta càng nhanh chóng lên được tầng bốn, tỷ lệ sống sót sẽ càng cao.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý với đề nghị của Thẩm Lỗi.
“Cầu thang ở cuối hành lang, chúng ta đi thôi.” Thẩm Lỗi miệng ngậm điếu thuốc bước lên dẫn đầu, đoàn người cũng lục tục theo sau.
Càng đi về phía trước ánh đèn càng trở nên tối tăm, trong bóng tối mơ hồ và không gian bốn bề yên tĩnh làm lòng người hoảng sợ, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng nhạt lấp lánh phát ra từ con số đếm ngược màu lam nhạt trên bầu trời ngoài cửa sổ.
Mấy người đi đầu hiển nhiên đã có chuẩn bị từ trước, đều lấy đèn pin từ ba lô ra chiếu sáng đường đi.
Không biết bao lâu sau, Thẩm Lỗi rốt cục dừng bước.
“Đến nơi rồi.” Nương theo ánh đèn pin, Mạc Dịch nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã khác xa so với ban đầu, lan can cầu thang nứt gãy, lớp sơn bong ra từng mảng để lộ tường đen và xi măng vỡ nát, bụi bẩn rơi xuống rào rào, bậc thềm chỗ cao chỗ thấp đan xen, như đống đổ nát sau cơn động đất vậy.
Mùi mục rữa ập thẳng vào mặt.
Mọi người đang chuẩn bị lên tầng thì bỗng cách đó không xa truyền đến tiếng ngâm nga khe khẽ, giọng trẻ con ngọt ngào mà khiến người ta sởn cả tóc gáy, nó hát. “Bạn thân ơi… Đến đây chơi…”
Một vật tròn tròn màu đen lăn từ trên cầu thang xuống dưới, vừa khéo đụng vào cẳng chân Mạc Dịch.
Anh cúi đầu nhìn.
Đó là một cái mặt trắng bệch hoảng sợ, bị tóc đen quấn quanh, lẫn lộn với nhau như tượng sáp nung chảy.
Chính là khuôn mặt của cô gái mất tích kia.
Thứ lăn xuống từ trên tầng là đầu của cô.
Giọng trẻ con quỷ quyệt kia ngày càng gần, nó vừa cười vừa hát vẻ ngọt ngào, sau đó hỏi:
“Có ai trông thấy bóng cao su của mình không?”
“Có ai trông thấy bóng cao su của mình không?”
Mỗi một câu cất lên nghe lại càng rõ hơn một chút, càng ngày càng tới gần, càng ngày càng u ám.
Mạc Dịch nhìn cái đầu dưới chân mình, hít sâu một hơi, dùng hết sức bình sinh – đá bay ra ngoài.
Cái đầu lăn vào bóng tối xa xăm.
Giọng trẻ con: “…”
Thẩm Lỗi: “…”
Mọi người: “…”
Không khí yên tĩnh kỳ lạ.
Mạc Dịch: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, chạy mau!”
Danh sách chương