Thời gian lại thấm thoát trôi qua, mới đây đã tới ngày cô hạ sinh.
Hôm nay bầu trời trong xanh mát mẻ như muốn cùng cô và anh chào đón tiểu thiên thần nhỏ của mình.
Trong phòng sinh.
Cô đau đớn nằm trên giường đang được bác sĩ cố gắng giúp cô mau sinh đứa bé ra để nhanh qua cơn đau đớn, nhưng dường như số phận của cô vẫn chưa được may mắn mà còn phải trải qua cửa ải này.
Hạo Nhiên lo lắng ở ngoài chồm người về trước thông qua cái kính ở cửa ra vào mà nhìn vào trong.
Hạ Du hay tin cũng chạy đến, thấy ba mẹ Diệp cũng ngồi ở đó nắm chặt tay khuôn mặt nhăn lại cho thấy ông bà sợ hãi cỡ nào.
“Ba mẹ, hai người yên tâm đi chị sẽ không sao đâu.”
“Mong sẽ như vậy, mẹ sợ con bé lúc mang thai thể trạng yếu nên khi sinh sẽ gặp nguy hiểm.”
Mẹ Diệp nói giọng nghẹn ngào.
“Aaaaaaa” Trong phòng lại vang lên tiếng la của cô.
Hạo Nhiên nhịn không được nữa mà đẩy mạnh cửa xông vào mặc cho các bác sĩ, y tá có khuyên can như thế nào thì anh cũng không quan tâm mà chỉ chạy đến bên cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang nắm chặt đau đớn.

Anh vuốt lại những sợi tóc vương vãi trên mặt cô rồi nói:
“Có anh đây rồi, em đừng sợ nữa.”
Xong cuối người xuống hôn lên trán cô để động viên.
Cô thấy anh chạy vào thì bao nhiêu đau đớn bản thân phải chịu nảy giờ phút chốc này liền vỡ òa.


Cô vừa khóc vừa nhìn anh nói khẽ:
“Em…đau…quá.”
Anh nhíu mài quay qua mắng mấy bác sĩ.
“Còn không mau giúp vợ tôi, nếu vợ tôi có chuyện gì tôi không tha cho mấy người đâu.”
Tay bác sĩ rung lên, người đàn ông này đã chạy vào đây quấy rầy họ làm việc rồi mà giờ còn quát tháo họ, rồi lí lẽ ở đâu?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng bác sĩ vẫn gật đầu với anh rồi làm tiếp phận sự của mình.
Cô khẽ lay cánh tay anh.
“Anh đừng có như vậy.”
Anh đang định trả lời cô thì giọng y tá vang lên:
“Sản phụ có dấu hiệu khó sanh.”
Cô thở gấp gáp nói với y tá.
“Con tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Bây giờ chị hãy ráng sức mà rặn nếu không chúng tôi bắt buộc phải mổ cho chị, nếu không đứa bé và chị đều gặp nguy hiểm.”
Cô hốt hoảng vội gật đầu.
“Tôi sẽ cố.”
Bên ngoài ba mẹ Nhan cũng đã chạy đến vừa hay nghe được tiếng la của cô trong phòng liền khiếp sợ đi qua hỏi ba mẹ cô.
“Hạ Linh nó sao rồi anh chị?” giọng ba Nhan vang lên.
“Nó vẫn còn ở trong đó anh à, chúng tôi lo quá.”
Ba Diệp nhìn vào căn phòng kia rồi mới quay lại trả lời.
Hạ Du thấy ai cũng bắt đầu hoang mang thì lên tiếng an ủi.
“Mọi người thả lỏng đi ạ, con tin chắc chị sẽ sinh em bé một cách thuận lợi mà.”
Nghe vậy mọi người cũng chỉ gật đầu với cô rồi tiếp tục chờ xem tình hình.
Còn Hạ Linh bây giờ cô đã muốn kiệt sức nhưng vì sợ con có chuyện gì nên cô dùng sức lực còn lại mà la lớn lên: “Aaaaaaaaaa”
“Oa…oa…oa”
Cuối cùng đứa bé cũng được sinh ra bằng phương pháp tự nhiên, nghe tiếng khóc của con cô đã không kiềm được nước mắt, cô đã vượt qua mọi thử thách mà cho con chào đời một cách tốt đẹp.
Hạo Nhiên lau mồ hôi cho cô, mắt đỏ hoe nghẹn ngào nhìn cô.
“Bà xã! Em giỏi lắm.”
Cô muốn ngẩng đầu lên nhìn anh rồi nói với anh chúng ta thấy được con rồi, nhưng mắt cô nó không cho phép mà cứ như thế nhắm chặt lại rơi vào hôn mê.
Anh thấy cô không phản ứng liền hốt hoảng gọi cô:
“Hạ Linh, em có nghe anh nói gì không? Mở mắt ra đi, em đừng làm anh sợ.”

Y tá vội vàng đi qua ngăn hành động của anh lại rồi nói:
“Sản phụ chỉ bị kiệt sức mà ngất xỉu thôi, chờ sức khỏe hồi phục lại cô ấy sẽ tỉnh anh đừng có lo lắng.”
Nghe xong anh liền thở ra một cách nhẹ nhàng rồi nhận con từ tay y tá xong đi ra ngoài phòng, cô còn phải ở lại trong phòng khâu vết thương rồi sẽ ra sau.
Mọi người thấy anh liền vui mừng đi lại.
“Hạ Linh không sao phải không con?” mẹ Nhan xông lên hỏi anh trước.
“Cô ấy tốt mẹ ạ.”
Nghe xong mọi người ai nấy đều vui mừng và cảm thấy tâm trạng đã nhẹ nhỏm hơn.
Anh đưa đứa bé sang cho mọi người chăm còn mình thì đi lại cửa chờ cô ra, đến khi thấy giường cô được đẩy ra anh nhanh chóng nắm tay cô rồi cùng đi vào phòng.
[…]
Lúc cô tỉnh lại thì đã thấy mọi người đang cùng nhau vui đùa với con trai còn anh ngồi cạnh cô.
Anh thấy cô tỉnh liền đứng lên lại gần hỏi:
"Em có thấy ở đâu không thoải mái không?"
Lắc đầu một cái cô nhìn anh sau đó nói:
"Anh bế con qua đây cho em nhìn với, lúc ở phòng sinh em chưa kịp nhìn."
Anh nghe xong liền đi lại từ trên tay bà Nhan mà bế cậu con trai của mình lên rồi đi qua đưa cho cô.
Cô đưa tay ra nhận lấy con, cu cậu vẫn chưa thích nghi với bên ngoài nên mắt cứ nheo lại trông rõ ghét.
Cô bất giác ngẩng đầu lên nhìn anh cười một cách hạnh phúc.
"Nó giống anh quá."
"Cũng có giống em nữa."
Bỗng nhiên anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, rồi trước sự ngạc nhiên của mọi người và cô mà quỳ xuống.

Tay mở hộp ra đưa lên trước mặt cô, ánh mắt chân thành nhìn sâu vào mắt cô nói:

"Làm vợ anh nhé!"
Cô cảm động đến bật khóc rồi vội vàng gật đầu đồng ý.
Nhận được đáp án từ cô, anh vui mừng lập tức đứng dậy đeo nhẫn vào ngón tay áp út cho cô rồi ôm cô vào lòng.
Mọi người thấy họ cuối cùng cũng ở bên nhau ai nấy đều mắt đỏ lên vỗ tay chúc mừng.
Cuộc đời không bao giờ đối xử với ta một cách bất công cả, chỉ khi ta biết quay đầu thì không bao giờ gọi là muộn.

Dù cho lúc trước em có phạm sai lầm gì thì ngay lúc này chính anh và con là điểm dựa để em thoát ra khỏi bóng tối ấy.

Nhan Hạo Nhiên, đời này gặp được anh là điều em thấy tự hào nhất.
Không phải chúng ta không gặp được người phụ nữ mình yêu thật lòng, chỉ là mình chưa tìm thấy cô ấy thôi.

Khi đã tìm thấy nhau thì hãy cùng nhau vượt qua những chông gai thử thách để đi đến vạch đích của hạnh phúc.

Tôi Nhan Hạo Nhiên gặp được Diệp Hạ Linh chính là món quà quý báo mà ông trời đã ban tặng cho tôi, tôi còn có thêm một thiên thần nhỏ mới chào đời này nữa.

Nó sẽ là kết tinh từ không yêu biến thành yêu của chúng tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện