Tại quán Bar.
Cô vừa vào đến chỗ ngồi là ngó đông ngó tây để tìm kiếm trai đẹp.
Nhật Minh thối tha tôi nhất định sẽ kiếm một anh chàng đẹp trai, cao to, mạnh mẽ hơn chú cho chú xem.
Chú tưởng mình chú đẹp nhất chắc, tôi đây không cần, chú không chịu làm chồng tôi thì tôi đi tìm thằng đẹp trai khác để làm chồng.
Vì sao phải đẹp trai ư? Dĩ nhiên phải kiếm gen tốt để cho mấy tiểu bảo bối cô sinh ra thừa hưởng vẻ đẹp đó rồi.
Ôi vừa nghĩ tới thôi mà cô đã thích thú rồi, thôi bỏ qua tên chú đáng ghét đó mà đi kiếm trai đẹp trước đã.
Có rồi, anh chàng đang ngồi đằng kia đẹp trai quá xá ta ơi, dù không đẹp bằng chú nhưng có thể tạm chấp nhận.
Cô nhanh chóng đi lại bàn của cậu ta đang ngồi rồi giở giọng đầy ngọt ngào để câu dẫn.
“Anh đẹp trai gì ơi anh làm bạn trai em nha, em hứa sẽ ngoan.
Anh đẹp trai như thế này chắc nhiều cô theo lắm hả? Nhưng không sao, em có thể chống trả được chỉ cần anh đồng ý làm người yêu em thì em có thể giải quyết được hết."
Nói xong cô nhìn cậu với vẻ mặt đầy thách thức: Tôi đã bỏ mất cái liêm sỉ của bản thân để thả thính anh rồi, thì anh dám từ chối xem.
Hạo Nhiên đang ngồi uống rượu với bạn thì bỗng ở đâu ra một cô gái đi lại tỏ tình mình, rồi cậu quay qua lạnh lùng quan sát cái con nhóc nói bất chấp còn chả có tí liêm sỉ gì trước mặt, nhìn dáng vẻ thì xem ra còn nhỏ tuổi.
“Tránh ra! Tôi muốn yên tĩnh, tôi không phải là trai bao cô kiếm người khác đi, mà cô còn nhỏ tuổi sao tự nhiên lại tới chỗ này tìm trai thế? Con gái con đứa gì mà liêm sỉ cũng không giữ nữa thấy trai là tươm tướp à."
Sau khi Hạo Nhiên nói xong thì cậu bạn thân ngồi bên cạnh há to miệng ra kinh ngạc, phải biết bạn của anh Nhan Hạo Nhiên là tổng giám đốc công ty Nhan Thị nổi tiếng lạnh nhạt, ít nói.
Sao hôm nay lại vì một cô nhóc tới tán tỉnh mà nói nhiều lời như vậy, thường ngày gặp cô gái khác là đã chẳng hề ngó tới cho cô ta mất mặt rồi ở đó mà trả lời cô ta.
Quay lại phía cô.
Sau khi nghe Hạo Nhiên nói xong thì máu nóng nổi lên.
Nay là ngày gì vậy? Hết chú từ chối tới tên trai bao này cũng từ chối mình luôn.
Làm người đâu dễ bị thất bại như vậy, cô vẫn kiên quyết tán tỉnh hắn ta cho bằng được mới thôi.
“Nè tên trai bao, anh muốn bao nhiêu tiền thì mới làm bạn trai tôi? Tôi đây đủ tiền để thuê anh đấy.
Bổn cô nương đã có ý thuê anh thì anh nên cảm tạ đi chứ đừng có chảnh mà làm giá nha."
Cô vừa chống tay lên eo vừa ngẩng đầu lên nói.
Tuy hắn ngồi cô đứng nhưng cô vẫn lùn hơn hắn bởi cô cao có 1m58 còn hắn cao tận 1m84 cơ mà.
Cô thầm khóc trong lòng, người gì cao dữ làm cô mỗi lần nói chuyện là phải ngước cổ lên, cô mỏi cổ lắm nha.
“Ha ha ha"
Cậu bạn thân của Hạo Nhiên nhịn không được mà cười lớn.
Cái gì đây? cô bé coi Hạo Nhiên là trai bao? Đường đường là Tổng giám đốc của Nhan thị mà bị người khác xem là trai bao còn bị người ta kêu sẽ trả tiền để làm bạn trai nữa chứ.
Tin này truyền ra ngoài sẽ làm bao nhiêu người sốc mà nằm viện quá.
Hạo Nhiên nghe bạn thân của mình cười cợt mình thì không quên lườm ánh mắt sắt lạnh về phía anh ta.
Đăng Khánh thức thời mà lập tức ngậm miệng lại.
Đây là Đăng Khánh bạn thân kiêm đối tác làm ăn với Nhan Thị, anh là tổng giám đốc của Vương thị.
“Cô nói đủ chưa? Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi là trai bao? Cô đi ra chỗ khác nhanh, không tôi không nhịn nữa mà cho cô biết tay đấy."
Cậu nhíu mài và có ý định muốn giết cái người đứng trước mặt này, cô có thấy tên trai bao nào mà đẹp trai như hắn, mặc vest sang trọng như hắn không?
Càng nghĩ cậu càng tức giận.
“Anh tính làm gì tôi? Tôi đây sẽ không sợ đâu, trai bao thì nói trai bao sợ cái gì, sợ tôi đây trả tiền ít hơn người khác hay gì? Yên tâm tôi sẽ trả tiền thích đáng cho anh mà."
Cô vừa nói vừa vỗ tay lên ngực ngầm thừa nhận lời nói của cô là chắc chắn đáng để tin tưởng.
Về phần Hạo Nhiên thì mặt mũi sa sầm lại, trường hợp gì đây? Hôm nay anh được thư giãn sau bao ngày làm việc liên tục nên mới rủ Đăng Khánh tới đây uống vài ly, ai ngờ gặp cô nhóc phiền phức này.
Ai nói cho tôi biết trường hợp gì đang diễn ra trước mắt tôi đây này, bộ không cho tôi thư giãn luôn hả?
Cô thấy anh im lặng không lên tiếng mà cho rằng anh đang suy nghĩ xem có nên chấp nhận lời nói của cô không nên đi lại nhón người lên khoác vai anh.
“Anh yên tâm, làm bạn trai của tôi có lợi chứ không có hại, hơn nữa anh nhìn xem tôi cũng xinh đẹp chứ đâu có xấu nên anh cũng không có lỗ gì.
Nên đừng suy nghĩ gì nhiều nữa chấp nhận lời đề nghị của tôi đi."
[...]
Nhật Minh sau khi tan làm thì về đến nhà cũng đã gần bảy giờ tối.
“Thưa thiếu gia! Nước tắm đã chuẩn bị xong thiếu gia có thể lên phòng tắm, xong xuống dùng bữa tối ạ.”
Quản gia thấy anh từ cửa đi vào thì cung kính nói.
Bà là quản gia ở đây đã rất lâu rồi và anh cũng chính tay bà chăm sóc từ nhỏ nên anh cần gì bà điều hiểu ý.
Nghe quản gia nói anh khẽ “Ừm” một tiếng.
Xong định quay ra kêu Tiểu Vương có thể về nghỉ ngơi thì điện thoại trong túi chợt rung chuông.
Anh lấy ra và nhìn thì thấy hiển thị trên màn hình hai chữ “ Chú Diệp ”.
Đây chả phải ba của Hạ Du gọi tới sao? Anh không chần chừ mà bắt máy.
“Alo chú Diệp."
“Minh hả? Con có thấy Du nhi đâu không? Giờ này mà nó chưa về nữa, thím Diệp con lo quá nên nhờ chú điện hỏi con xem sao?”
“Hạ Du hồi chiều có đến gặp con nhưng đã ra về trước rồi mà chú.”
Chân mài anh tự động nhíu chặt lại, cô nhóc này lại gây chuyện gì nữa rồi?
Đã 18 tuổi rồi mà chẳng để ai yên lòng hết.
“Chiều giờ chú và thím vẫn không thấy nó về nhà, không biết con bé nó lại chạy đi đâu hay gặp chuyện gì không nữa?”
“Chú và thím cứ yên tâm, để con đi tìm cô ấy xem sao có gì con báo chú liền."
“Được được chú nhờ con vậy."
“Dạ”
“Vậy thôi chú cúp máy đây."
“Dạ”
Sau khi tắt máy thì anh lập tức tra định vị điện thoại của cô ở đâu, định vị này anh đã lén gắn vào điện thoại của cô khi có lần cô giận anh mà chạy qua nhà bạn làm hại mọi người tìm kiếm khắp nơi, nên lần đó để đề phòng anh đã lén gắn định vị vào.
Xem vị trí hiển thị trên điện thoại mà anh không khỏi nóng giận, cô vậy mà lại ở quán Bar.
Anh nói thầm trong miệng:
“Bé con có lẽ không nặng tay thì em sẽ không chịu ngoan ngoãn đây mà."
Nói xong anh quay qua kêu Tiểu Vương.
"Chuẩn bị xe."
“Dạ Giám đốc, tôi đi chuẩn bị ngay."
Tiểu Vương liền đi ra ngoài lấy xe.
Thấy Giám đốc nhíu mài tỏ vẻ không vui sau khi nghe điện thoại của Diệp tổng gọi thì đã biết Hạ Du tiểu thư xảy ra chuyện.
Thì làm sao cậu có thể chậm trễ được.
Mong lần này tiểu thư sẽ bảo trọng, Tiểu Vương thầm cầu nguyện cho cô.
Quản gia thấy anh lại sắp ra ngoài thì không nhịn được hỏi:
“Thiếu gia hay cậu ăn bữa tối xong rồi hãy đi, cậu chưa ăn gì mà?”
“Không sao, về cháu sẽ ăn.”
Không để quản gia kịp trả lời anh đã quay người đi ra ngoài.
Bên ngoài cổng Tiểu Vương đã chạy xe tới và đang đứng đợi anh, thấy anh tới thì liền mở cửa sau xe để anh ngồi vào.
Còn bản thân liền lên ghế lái ngồi vào rồi chạy tới nơi mà cô đang ở.
[...]
Mười lăm phút sau xe dừng lại trước quán Bar.
Tiểu Vương đi xuống mở cửa xe cho anh.
Anh sau khi bước xuống thì đi thẳng vào quán, Tiểu Vương liền đóng cửa và chạy vội theo sau.
Vừa bước vào anh liền tìm kiếm hình bóng quen thuộc.
Nhìn xung quanh thật cẩn thận rồi cuối cùng anh cũng nhìn thấy cô.
Không nhìn thì thôi mà nhìn rồi thì cơn phẫn nộ của anh càng bừng cháy, nhìn xem cô đang làm gì? Cô đang khoác vai với người con trai khác mà còn cười nói vui vẻ nữa.
Anh ngay lập tức đi lại về phía cô trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, chờ dẫn cô về anh nhất định sẽ giáo huấn cho cô một trận mới được.
Phía bên cô không hề hay biết có một cơn phẫn nộ đầy nguy hiểm đang đi lại nên vẫn còn thản nhiên chờ câu trả lời của Hạo Nhiên.
“Cô tính trả cho tôi bao nhiêu tiền để tôi làm bạn trai của cô? Nên nhớ giá của tôi một đêm cao lắm đấy?”
Hạo Nhiên nghe cô nói xong thì hỏi lại với giọng đầy khiêu khích.
“Anh tưởng tôi đây không trả nổi cho anh à? Làm bạn trai của tôi một ngày tôi trả anh mười triệu, thêm đó là cái thân này của tôi cũng cho anh luôn.
Anh lời quá còn gì đừng có được nước mà làm tới nha."
Cô vẻ mặt tức tối trả lời sau khi nghe ra giọng điệu khiêu khích của hắn.
Cô vừa vào đến chỗ ngồi là ngó đông ngó tây để tìm kiếm trai đẹp.
Nhật Minh thối tha tôi nhất định sẽ kiếm một anh chàng đẹp trai, cao to, mạnh mẽ hơn chú cho chú xem.
Chú tưởng mình chú đẹp nhất chắc, tôi đây không cần, chú không chịu làm chồng tôi thì tôi đi tìm thằng đẹp trai khác để làm chồng.
Vì sao phải đẹp trai ư? Dĩ nhiên phải kiếm gen tốt để cho mấy tiểu bảo bối cô sinh ra thừa hưởng vẻ đẹp đó rồi.
Ôi vừa nghĩ tới thôi mà cô đã thích thú rồi, thôi bỏ qua tên chú đáng ghét đó mà đi kiếm trai đẹp trước đã.
Có rồi, anh chàng đang ngồi đằng kia đẹp trai quá xá ta ơi, dù không đẹp bằng chú nhưng có thể tạm chấp nhận.
Cô nhanh chóng đi lại bàn của cậu ta đang ngồi rồi giở giọng đầy ngọt ngào để câu dẫn.
“Anh đẹp trai gì ơi anh làm bạn trai em nha, em hứa sẽ ngoan.
Anh đẹp trai như thế này chắc nhiều cô theo lắm hả? Nhưng không sao, em có thể chống trả được chỉ cần anh đồng ý làm người yêu em thì em có thể giải quyết được hết."
Nói xong cô nhìn cậu với vẻ mặt đầy thách thức: Tôi đã bỏ mất cái liêm sỉ của bản thân để thả thính anh rồi, thì anh dám từ chối xem.
Hạo Nhiên đang ngồi uống rượu với bạn thì bỗng ở đâu ra một cô gái đi lại tỏ tình mình, rồi cậu quay qua lạnh lùng quan sát cái con nhóc nói bất chấp còn chả có tí liêm sỉ gì trước mặt, nhìn dáng vẻ thì xem ra còn nhỏ tuổi.
“Tránh ra! Tôi muốn yên tĩnh, tôi không phải là trai bao cô kiếm người khác đi, mà cô còn nhỏ tuổi sao tự nhiên lại tới chỗ này tìm trai thế? Con gái con đứa gì mà liêm sỉ cũng không giữ nữa thấy trai là tươm tướp à."
Sau khi Hạo Nhiên nói xong thì cậu bạn thân ngồi bên cạnh há to miệng ra kinh ngạc, phải biết bạn của anh Nhan Hạo Nhiên là tổng giám đốc công ty Nhan Thị nổi tiếng lạnh nhạt, ít nói.
Sao hôm nay lại vì một cô nhóc tới tán tỉnh mà nói nhiều lời như vậy, thường ngày gặp cô gái khác là đã chẳng hề ngó tới cho cô ta mất mặt rồi ở đó mà trả lời cô ta.
Quay lại phía cô.
Sau khi nghe Hạo Nhiên nói xong thì máu nóng nổi lên.
Nay là ngày gì vậy? Hết chú từ chối tới tên trai bao này cũng từ chối mình luôn.
Làm người đâu dễ bị thất bại như vậy, cô vẫn kiên quyết tán tỉnh hắn ta cho bằng được mới thôi.
“Nè tên trai bao, anh muốn bao nhiêu tiền thì mới làm bạn trai tôi? Tôi đây đủ tiền để thuê anh đấy.
Bổn cô nương đã có ý thuê anh thì anh nên cảm tạ đi chứ đừng có chảnh mà làm giá nha."
Cô vừa chống tay lên eo vừa ngẩng đầu lên nói.
Tuy hắn ngồi cô đứng nhưng cô vẫn lùn hơn hắn bởi cô cao có 1m58 còn hắn cao tận 1m84 cơ mà.
Cô thầm khóc trong lòng, người gì cao dữ làm cô mỗi lần nói chuyện là phải ngước cổ lên, cô mỏi cổ lắm nha.
“Ha ha ha"
Cậu bạn thân của Hạo Nhiên nhịn không được mà cười lớn.
Cái gì đây? cô bé coi Hạo Nhiên là trai bao? Đường đường là Tổng giám đốc của Nhan thị mà bị người khác xem là trai bao còn bị người ta kêu sẽ trả tiền để làm bạn trai nữa chứ.
Tin này truyền ra ngoài sẽ làm bao nhiêu người sốc mà nằm viện quá.
Hạo Nhiên nghe bạn thân của mình cười cợt mình thì không quên lườm ánh mắt sắt lạnh về phía anh ta.
Đăng Khánh thức thời mà lập tức ngậm miệng lại.
Đây là Đăng Khánh bạn thân kiêm đối tác làm ăn với Nhan Thị, anh là tổng giám đốc của Vương thị.
“Cô nói đủ chưa? Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi là trai bao? Cô đi ra chỗ khác nhanh, không tôi không nhịn nữa mà cho cô biết tay đấy."
Cậu nhíu mài và có ý định muốn giết cái người đứng trước mặt này, cô có thấy tên trai bao nào mà đẹp trai như hắn, mặc vest sang trọng như hắn không?
Càng nghĩ cậu càng tức giận.
“Anh tính làm gì tôi? Tôi đây sẽ không sợ đâu, trai bao thì nói trai bao sợ cái gì, sợ tôi đây trả tiền ít hơn người khác hay gì? Yên tâm tôi sẽ trả tiền thích đáng cho anh mà."
Cô vừa nói vừa vỗ tay lên ngực ngầm thừa nhận lời nói của cô là chắc chắn đáng để tin tưởng.
Về phần Hạo Nhiên thì mặt mũi sa sầm lại, trường hợp gì đây? Hôm nay anh được thư giãn sau bao ngày làm việc liên tục nên mới rủ Đăng Khánh tới đây uống vài ly, ai ngờ gặp cô nhóc phiền phức này.
Ai nói cho tôi biết trường hợp gì đang diễn ra trước mắt tôi đây này, bộ không cho tôi thư giãn luôn hả?
Cô thấy anh im lặng không lên tiếng mà cho rằng anh đang suy nghĩ xem có nên chấp nhận lời nói của cô không nên đi lại nhón người lên khoác vai anh.
“Anh yên tâm, làm bạn trai của tôi có lợi chứ không có hại, hơn nữa anh nhìn xem tôi cũng xinh đẹp chứ đâu có xấu nên anh cũng không có lỗ gì.
Nên đừng suy nghĩ gì nhiều nữa chấp nhận lời đề nghị của tôi đi."
[...]
Nhật Minh sau khi tan làm thì về đến nhà cũng đã gần bảy giờ tối.
“Thưa thiếu gia! Nước tắm đã chuẩn bị xong thiếu gia có thể lên phòng tắm, xong xuống dùng bữa tối ạ.”
Quản gia thấy anh từ cửa đi vào thì cung kính nói.
Bà là quản gia ở đây đã rất lâu rồi và anh cũng chính tay bà chăm sóc từ nhỏ nên anh cần gì bà điều hiểu ý.
Nghe quản gia nói anh khẽ “Ừm” một tiếng.
Xong định quay ra kêu Tiểu Vương có thể về nghỉ ngơi thì điện thoại trong túi chợt rung chuông.
Anh lấy ra và nhìn thì thấy hiển thị trên màn hình hai chữ “ Chú Diệp ”.
Đây chả phải ba của Hạ Du gọi tới sao? Anh không chần chừ mà bắt máy.
“Alo chú Diệp."
“Minh hả? Con có thấy Du nhi đâu không? Giờ này mà nó chưa về nữa, thím Diệp con lo quá nên nhờ chú điện hỏi con xem sao?”
“Hạ Du hồi chiều có đến gặp con nhưng đã ra về trước rồi mà chú.”
Chân mài anh tự động nhíu chặt lại, cô nhóc này lại gây chuyện gì nữa rồi?
Đã 18 tuổi rồi mà chẳng để ai yên lòng hết.
“Chiều giờ chú và thím vẫn không thấy nó về nhà, không biết con bé nó lại chạy đi đâu hay gặp chuyện gì không nữa?”
“Chú và thím cứ yên tâm, để con đi tìm cô ấy xem sao có gì con báo chú liền."
“Được được chú nhờ con vậy."
“Dạ”
“Vậy thôi chú cúp máy đây."
“Dạ”
Sau khi tắt máy thì anh lập tức tra định vị điện thoại của cô ở đâu, định vị này anh đã lén gắn vào điện thoại của cô khi có lần cô giận anh mà chạy qua nhà bạn làm hại mọi người tìm kiếm khắp nơi, nên lần đó để đề phòng anh đã lén gắn định vị vào.
Xem vị trí hiển thị trên điện thoại mà anh không khỏi nóng giận, cô vậy mà lại ở quán Bar.
Anh nói thầm trong miệng:
“Bé con có lẽ không nặng tay thì em sẽ không chịu ngoan ngoãn đây mà."
Nói xong anh quay qua kêu Tiểu Vương.
"Chuẩn bị xe."
“Dạ Giám đốc, tôi đi chuẩn bị ngay."
Tiểu Vương liền đi ra ngoài lấy xe.
Thấy Giám đốc nhíu mài tỏ vẻ không vui sau khi nghe điện thoại của Diệp tổng gọi thì đã biết Hạ Du tiểu thư xảy ra chuyện.
Thì làm sao cậu có thể chậm trễ được.
Mong lần này tiểu thư sẽ bảo trọng, Tiểu Vương thầm cầu nguyện cho cô.
Quản gia thấy anh lại sắp ra ngoài thì không nhịn được hỏi:
“Thiếu gia hay cậu ăn bữa tối xong rồi hãy đi, cậu chưa ăn gì mà?”
“Không sao, về cháu sẽ ăn.”
Không để quản gia kịp trả lời anh đã quay người đi ra ngoài.
Bên ngoài cổng Tiểu Vương đã chạy xe tới và đang đứng đợi anh, thấy anh tới thì liền mở cửa sau xe để anh ngồi vào.
Còn bản thân liền lên ghế lái ngồi vào rồi chạy tới nơi mà cô đang ở.
[...]
Mười lăm phút sau xe dừng lại trước quán Bar.
Tiểu Vương đi xuống mở cửa xe cho anh.
Anh sau khi bước xuống thì đi thẳng vào quán, Tiểu Vương liền đóng cửa và chạy vội theo sau.
Vừa bước vào anh liền tìm kiếm hình bóng quen thuộc.
Nhìn xung quanh thật cẩn thận rồi cuối cùng anh cũng nhìn thấy cô.
Không nhìn thì thôi mà nhìn rồi thì cơn phẫn nộ của anh càng bừng cháy, nhìn xem cô đang làm gì? Cô đang khoác vai với người con trai khác mà còn cười nói vui vẻ nữa.
Anh ngay lập tức đi lại về phía cô trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, chờ dẫn cô về anh nhất định sẽ giáo huấn cho cô một trận mới được.
Phía bên cô không hề hay biết có một cơn phẫn nộ đầy nguy hiểm đang đi lại nên vẫn còn thản nhiên chờ câu trả lời của Hạo Nhiên.
“Cô tính trả cho tôi bao nhiêu tiền để tôi làm bạn trai của cô? Nên nhớ giá của tôi một đêm cao lắm đấy?”
Hạo Nhiên nghe cô nói xong thì hỏi lại với giọng đầy khiêu khích.
“Anh tưởng tôi đây không trả nổi cho anh à? Làm bạn trai của tôi một ngày tôi trả anh mười triệu, thêm đó là cái thân này của tôi cũng cho anh luôn.
Anh lời quá còn gì đừng có được nước mà làm tới nha."
Cô vẻ mặt tức tối trả lời sau khi nghe ra giọng điệu khiêu khích của hắn.
Danh sách chương