Đầu hạ, sau giờ ngọ không còn tiếng ve kêu râm ran, hoa viên bên hồ trong Vương phủ, hoa sen đã nở rộ, hồ sen hơn mười mẫu, theo gió nhẹ tạo nên từng đợt lục sắc bồng bềnh, hoa sen màu phấn hồng và màu trắng duyên dáng yêu kiều giữa màu xanh biếc của lá cây, từ xa nhìn lại quả thật là một bức tranh hoa sen thiên nhiên rất đẹp.

Giang Thượng Phàm ngồi trên giường trúc ở lương đình, yên lặng nhìn ra hồ sen phía đằng xa, phía sau của hắn có vài nha hoàn lẳng lặng đứng yên. Bên cạnh bàn là bộ bình trà tinh xảo và vài đĩa điểm tâm, nhưng hắn không hề đụng vào một miếng.

“Tĩnh Nguyệt, ngươi đi gọi Giang Vĩnh đến đây.” Giang Thượng Phạm bỗng nhiên mở miệng, một nha hoàn ở sau lưng hắn lập tức đáp lời rồi vội vàng bước ra khỏi lương đình.

Không biết vì sao gần đây chủ tử lại như thế, luôn có một chút thất thần, tâm tình bất ổn, cơm cũng không muốn ăn, mỗi đêm đều trằn trọc, bắt nha hoàn bọn họ phải pha trà tám chín lần. Chẳng lẽ là vì Vân Anh công chúa đến đây cho nên trong lòng nghĩ đến đối phương hay sao? Tĩnh Nguyệt vừa vội vàng đi tìm Giang Vĩnh vừa suy đoán ở trong lòng, nàng là nha hoàn bên cạnh Giang Thượng Phạm, bởi vậy tự giác cũng có thể nghiền ngẫm chủ tử có tâm sự, nếu dựa theo trước kia thì cũng không cảm thấy tâm tư của chủ tử đang nghĩ về Vân Anh công chúa, hiện tại nghĩ đến, chẳng lẽ là mình đã nghĩ sai? Bởi vì thật sự ngoại trừ Vân Anh công chúa thì nàng nghĩ không ra còn có ai có thể làm cho chủ tử luôn âm trầm lãnh khốc của mình trở thành như thế.

Giang Vĩnh nhanh chóng cùng Tĩnh Nguyệt tiến đến, hắn là quản gia của Vương phủ, hành sự khôn khéo, lại có năng lực, rất được Giang Thượng Phàm tín nhiệm.

“Ngươi giúp ta làm một việc.” Giang Thượng Phàm đứng dậy, Giang Vĩnh vội vàng nghiêng người sang, đưa lỗ tai đến trước mặt Giang Thượng Phàm, sau khi nghe hắn phân phó xong thì liền lui ra sau hai bước, kính cẩn cúi đầu nói, “Dạ, nô tài đi làm ngay.”

Giang Thượng Phàm gật đầu, “Đi đi.” Sau đó quay lại nằm trên giường trúc, nhắm mắt dưỡng thần.

Tĩnh Nguyệt và một nha hoàn khác gọi là Băng Uyển, hai người nháy mắt ra hiệu, tiến lên hành lễ rồi nhẹ giọng nói, “Vương gia, trà nguội rồi, chúng nô tỳ đi thay ấm trà khác.”

Giang Thượng Phàm phất tay, hai người liền cầm theo ấm trà rồi cẩn thận ra khỏi lương đình, đi một mạch ra khỏi hoa viên, một người bỗng nhiên dừng chân.

“Băng Uyển, vừa rồi ngươi có nghe thấy những gì Vương gia phân phó với Giang quản gia hay không?” Tĩnh Nguyệt dừng chân, vừa vội vàng giữ chặt tay của Băng Uyển vừa hỏi.

“Tiểu nha đầu ngươi cứ luôn tò mò hiếu kỳ.” Băng Uyển trầm ổn hơn, nàng lắc đầu mỉm cười, “Ta cũng không nghe thấy nhiều lắm, hình như Vương gia phân phó Giang quản gia đi tìm tung tích của một người.”

“Đi tìm tung tích của một người? Vương gia của chúng ta phân phó?” Tĩnh Nguyệt mở to hai mắt nhìn, sau đó vuốt cằm, “Kỳ lạ, ngoại trừ Vân Anh công chúa thì còn có ai có thể làm cho Vương gia bận tâm như thế a? Nhưng công chúa còn mong có thể một ngày chạy đến Vương phủ của chúng ta ít nhất hai ba bận nữa là, như vậy Vương gia không phải tìm nàng, vậy người kia…rốt cục là ai? Ân, nhất định là không tầm thường.”

“Tầm thường hay không tầm thường cũng không phải chúng ta có thể quản.” Băng Uyển liếc mắc nhìn hảo tỷ muội một cái rồi lôi kéo tay nàng, “Được rồi, nhanh đi pha trà đi, ngộ nhỡ lúc này Vương gia muốn uống thì coi chừng Vương gia sẽ quở trách ngươi.”

Tỷ muội hai người cười hì hì, chỉ chốc lát liền đi xa.

…………

“A Phàm à, hôm nay cũng không có chuyện gì nhưng vì sao lại đi ra ngoài dùng bữa? Mấy ngày nay phải đi cùng Phượng Thừa và Vân Anh công chúa, chẳng lẽ vẫn chưa đủ hay sao? Sao không ở trong Vương phủ mà lại lôi ra chúng ta ra ngoài làm gì?” Trong Vọng Giang Lâu, đám người Long Sở, Long Tích và Long Triện cùng Giang Thượng Phàm lên lầu, vừa đi vừa thì thào oán giận.

“Đúng vậy, tửu lâu này tuy rằng thức ăn cũng tinh xảo nhưng dù sao cũng thua kém so với Vương phủ, nhưng tại sao cứ chạy đến đây làm gì?” Một Vương gia khác họ tên là Nghiêm Khôn cũng nhịn không được mà nói ra tiếng lòng của các Vương gia khác.

“Các ngươi chỉ muốn tháp tùng Phượng Thừa, nay hắn đi rồi, đến phiên ta muốn các ngươi tháp tùng thì một đám lại làm ra bộ mặt như thế, tốt thôi, các ngươi hiện tại quay về đi, sau này nếu đi Kim Phượng Lâu Kim Phấn Phảng thì đừng rủ ta.”

Giang Thượng Phàm giả vờ bất mãn, nhưng thoạt nhìn tâm tình của hắn rất tốt. Nhiều ngày qua mọi người cũng không thấy tâm tình của hắn khoan khoái như vậy, nhất là sau ngày dùng bữa ở Thái Bạch Lâu thì vẫn cảm thấy dường như hắn có tâm sự, nay hắn cao hứng như vậy, đương nhiên không ai muốn nghịch ý hắn, liền nháo nhào lên lầu.

Mọi người gọi thức ăn, đám người đang đàm tiếu chỉ cảm thấy Giang Thượng Phàm thản nhiên nhìn khắp xung quanh, tựa hồ đang tìm cái gì đó, mọi người cảm thấy kỳ lạ vì vậy cũng nhìn khắp xung quanh, bỗng nhiên Long Triện hô lên, “A, các ngươi nhìn kìa, đó không phải là tên thọt lần trước hay sao? Hình như….gọi là Tô Lưu Y? Chính là cố nhân của A Phàm.”

Long Triện vừa dứt lời thì lập tức ánh mắt của Giang Thượng Phàm bỗng nhiên sáng bừng, mọi người ở đây đều là người tinh khôn, lập tức hiểu được lý do hảo hữu phấn chấn tinh thần như vậy, khẽ ho vai tiếng rồi đều cúi đầu uống rượu, trong lòng hiểu được sắp sửa bị buộc xem một màn kịch cũng không phấn khích cho lắm.

Quả nhiên giống như lần trước ở Thái Bạch Lâu, Giang Thượng Phàm lại làm cho Tô Lưu Y nhục nhã một chút, cuối cùng lại là một câu nói tàn nhẫn, sau đó hắn cảm thấy mỹ mãn mà ăn uống ngon lành, bất quá hắn vui sướng nhưng lại liên lụy những người khác đều ăn không vô.

Tô Lưu Y đã là một người tàn tật, mặc kệ lúc trước hắn làm gì đối với Giang Thượng Phạm thì hiện tại hắn cũng đã nghèo túng đến mức này, mà Giang Thượng Phàm thân là Vương gia và cũng là một đại tướng quân, dù sao cũng không nên khắt khe như thế, hơn nữa hôm nay thằng nhãi này rõ ràng vì muốn làm nhục Tô Lưu Y mà đến đây, ở trong tình cảnh này thì càng không thể nào nói nổi.

Bất quá nếu trong lòng có một cái gai mà không chịu rút ra thì không có cách nào sống yên ổn. Các vị Vương gia đều là hạng người nhạy bén thông minh vì vậy làm sao có thể không hiểu đạo lý này, ngẫm lại Giang Thượng Phàm cũng không phải loại người nhàm chán, một hai lần trút giận có lẽ đã đủ, không có khả năng mỗi ngày đều muốn đi gây sự, bởi vậy mọi người đều lặng lẽ nuốt vào những lời khuyên nhủ.

Nhưng có ai ngờ được Giang Thượng Phạm từ nay về sau tựa như bị nghiện, cách vài ngày sẽ hẹn đám hảo hữu đi ra ngoài dùng bữa, mà đi khách *** tửu lâu thì thể nào cũng gặp được Tô Lưu Y. Cũng may tuy rằng hắn nói ra những lời sỉ nhục đối phương nhưng cũng không động thủ, bởi vậy mọi người đều tự phỉ nhổ Giang Thượng Phàm mấy trăm lần ở trong lòng, nhưng vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt cùng hắn đùa giỡn trò chơi thật sự ngây thơ này.

Cuối cùng Long Triện quả thật là mất kiên nhẫn, sau khi Tô Lưu Y rời đi thì liền phái người đuổi theo để truyền lại vài lời với hắn, nội dung đại khái chính là, “Ngươi đừng ngoan cố nữa có được hay không? Bạc Vân Vương gia rõ ràng là cố ý tới tìm ngươi để gây sự. Ngươi làm gì mà cứ đến đại tửu lâu đại tửu *** để đụng mặt a? Ngươi tìm một tiểu tửu quán không được hay sao, nếu ngại tiền công ít thì ngươi cứ đến bảo khố của thân Vương phủ, thiếu bao nhiêu thì Vương gia chúng ta sẽ đền gấp bội cho ngươi, chứ cứ như vậy, ngươi không phiền thì đám Vương gia chúng ta cũng phiền a.”

Tô Lưu Y đối mặt với lời nhắn của Long Triện, hắn chỉ còn biết cười khổ. Hắn cũng không biết vì sao rõ ràng lần đầu tiên ở Thái Bạch Lâu bị Giang Thượng Phàm sỉ nhục như vậy, hắn thật sự đã chết tâm, nhưng rốt cục vẫn nhịn không được mà tham sống sợ chết, hơn nữa có chết cũng không hối cải, cố ý đến tửu lâu khách *** cao cấp van nài lão bản cho mình làm việc, sau đó lại mang theo tâm tình vừa sợ hãi vừa chờ mong để có thể ngẫu nhiên gặp được Giang Thượng Phàm.

Cho tới bây giờ việc này xảy ra cũng đã bảy tám lần. Nếu ngay từ đầu Tô Lưu Y còn thật sự nghĩ là chỉ ngẫu nhiên gặp được, hiện tại hắn cũng đã sớm hiểu được đối phương cố ý muốn làm khó mình. Nhưng hắn lại càng ngày càng bình tĩnh, thậm chí là chết lặng mà chấp nhận những lời đùa cợt và châm chọc thái quá này.

Đáng sợ nhất chính là trong lòng của hắn lại còn có thể mang theo một chút mừng thầm. Dù sao hắn cảm thấy Giang Thượng Phàm làm như thế, mặc dù hận mình nhiều thế nào thì trong lòng vẫn để ý đến mình.

Bản thân mình thật sự là một kẻ ti tiện không bình thường a.

Mờ mịt đứng giữa đường phố ồn ào náo nhiệt, Tô Lưu Y mệt mỏi dựa vào tường, nước mắt chậm rãi chảy xuống, hắn lại muốn ngửa mặt lên trời cười to. Cười chính mình vì sao còn muốn sống trên đời? Nhất định không có khả năng cũng không có hạnh phúc, vì sao bản thân lại chưa hoàn toàn chấm dứt hy vọng? Cười chính mình bị Giang Thượng Phàm nhục mạ như thế nhưng vẫn cam tâm tình nguyện, chỉ cần có thể để cho mình nhìn thấy người nọ.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nghe lời mà đi đến một tiểu tửu quán. Một nơi xập xệ vô cùng bẩn thỉu, chỉ có thể chiêu đãi đám thô hán thôn dã, ngay cả du côn vô lại cũng không muốn đến tiểu tửu quán này, hắn biết một nơi như vậy, cho dù Giang Thượng Phàm biết mình ở đây thì cũng không thể tiến đến. Có lẽ chỉ có như vậy thì hắn mới có thể hoàn toàn đoạn tuyệt với ý niệm khát vọng hạnh phúc trong đầu mà ngay cả hắn cũng phải phỉ nhổ.

Ngày tháng chậm rãi trôi qua, quả nhiên Giang Thượng Phàm không còn tiếp tục đến tìm hắn, một tháng, hai tháng, ba tháng, hắn không còn nhìn thấy đối phương, nhưng trong lòng lại bắt đầu nhớ người nọ đến phát điên, nhưng ngoại trừ ngồi si ngốc nhìn ngõ tối vừa bẩn vừa hẹp khi không có chuyện để làm, lẳng lặng đắm chìm trong ký ức ngày xưa thì hắn không còn khả năng làm bất cứ chuyện gì khác.

“Thằng thọt kia, đừng ngẩn người ở đằng kia nữa, ngày nào cũng nhìn trời nhìn đất, một cái ngõ nhỏ tối om thì có cái gì mà đẹp mặt, đi, mang vò rượu ở phía sau lên đây, một lát khách vào thì lại không kịp!”

Tô Lưu Y dạ một tiếng rồi xoay người đi ra phía sau. Ở nơi này sẽ không có ai nhọc lòng nhớ tên của hắn, bọn họ chỉ gọi thằng thọt này thằng thọt nọ, có đôi khi còn kèm theo một trận cười ha ha. Có lẽ đối với đám người thô tục có cuộc sống khốn khổ chỉ có hắn mới có thể khiến bọn họ tìm được một chút cảm giác ưu việt.

Đem rượu đặt vào sạp, trong tửu quán đã có một bàn thực khách. Tô Lưu Y nhìn thấy lão bản để râu dê lại đi ra từ phía sau cái quầy cũ nát, vừa cười vừa rót rượu cho những người đó, trong lòng không khỏi cả kinh, bởi vì nơi này cho đến bây giờ đều là những kẻ thô tục ghé đến, cho nên lão bản chưa bao giờ chịu đi ra, không biết đám người này có thân phận gì mà lại làm cho lão bản nể mặt như vậy.

“Thẳng thọt, nhanh, đem vò rượu ngon đưa đến đây cho thực khách, chậm chạp quá.” Lão bản quát to, sau đó lại cúi đầu cười nói xởi lởi, “Hắn bị què, động tác chậm chạp, để các vị thiếu gia đợi lâu.”

Vài người đều quay đầu nhìn Tô Lưu Y, trong đó có hai tên còn cười ha ha hố hố, vì thế Tô Lưu Y lập tức biết thân phận của bọn họ, hóa ra đây là đám du côn vô lại, chẳng qua không biết vì sao hôm nay bọn họ lại ghé đến tiểu tửu quán cũ nát này, có lẽ là vài tên lưu manh xoàng xĩnh.

Hắn cầm vò rượu bưng qua, lão bản lập tức vừa cười vừa mở ra nắp đậy, muốn đích thân rót rượu cho vài vị thiếu gia. Tô Lưu Y thấy mình không còn việc gì nên xoay người định rời đi, đối với đám người hoành hành ngang ngược này thì hắn luôn có một loại sợ hãi khắc sâu trong lòng.

“Ai, chớ đi a.” Một tên vô lại bỗng nhiên đưa tay bắt được y mệ của Tô Lưu Y rồi túm hắn trở về, Tô Lưu Y lảo đảo, suýt nữa đã ngã nhào vào lòng của đối phương, hắn vội vàng chống bàn để ổn định thân thể rồi thấp giọng nói, “Mấy vị thiếu gia còn có chuyện gì cần phân phó?”

“Mụ nội nó, hôm nay xui xẻo về đến nhà nên mới bị phân công đến vùng này lấy tiền, lại vào phải tửu quán rách nát mà ngay cả một con chuột cũng không thèm đến. Bất quá rượu ở đây tuy rằng khiến cho người ta thấy nhạt nhẽo, nhưng không ngờ trong đây lại có một cành hồng hạnh không xuất tường…” (hồng hạnh không xuất tường = ý chỉ người không lẳng lơ)

Người nọ vừa cười vừa dùng ngón tay nhấc cầm của Tô Lưu Y lên, trong khoảnh khắc đám du côn đều sáng mắt, trong đó có một tên lập tức lên tiếng, “Hắc hắc, vẫn là Tường Ca tinh mắt, tiểu tử này tuy rằng ăn mặc rách nát nhưng bộ dáng thật sự không tệ, ta thấy mấy tiểu quan ở trong Nhạn Lai Quán chưa hẳn đã bằng hắn.”

Tô Lưu Y vốn thanh tú nhã nhặn, trên thực tế cũng không quá xuất sắc, nhưng đám du côn vô lại này bất quá chỉ là những kẻ lăn lộn ở đầu đường xó chợ, mấy kỹ viện tầm thường kia đều có một chút thế lực ở sau lưng, bọn họ nào dám trêu chọc.

Bởi vậy ngày thường chỉ có thể đi đến những nơi thấp kém, so với những người đó thì thanh tú như Tô Lưu Y đã là quá xuất sắc, huống chi hắn là người đọc sách, tục ngữ nói phúc hữu thi thư khí tự hoa, vì vậy những người đó lại càng không thể so sánh với hắn. (phúc hữu thi thư khí tự hoa= trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa)

Đám du côn vô lại không thèm đụng đến rượu và thức ăn trên bàn, lập tức bao vây Tô Lưu Y để ngắm nghía và trêu đùa. Đây vốn là nơi tối tăm cùng bần nhất ở kinh thành, ngày thường vẫn là cá lớn nuốt cá bé, trừ phi có án mạng bằng không cho dù là bộ khoái cũng không chịu đặt chân vào nơi đây, có thể nói là không ai muốn quản, đám du côn vô lại tuy rằng không có vai vế địa vị ở nơi khác nhưng ở đây thì bọn họ đều có thể xưng vương xưng bá, bởi vậy vô cùng cuồng vọng và suồng sã.

Tô Lưu Y liền cảm thấy trong lòng như có cái gì mạnh mẽ rơi xuống, vừa liều mạng giãy dụa vừa hô to, “Buông….đừng đụng vào ta…..lão bản….”

Lão bản nhìn thấy tình cảnh này thì lập tức biết rõ Tô Lưu Y hôm nay trốn không thoát, nói không chừng đám du côn thấy bộ dáng của hắn hảo, cứ như vậy mà bắt hắn đi cũng không phải không có khả năng. Hiện tại dân gian đã cởi mở hơn, rất nhiều người đều thích nam sắc, cũng có người cảm thấy nam sắc còn sảng khoái đã nghiền hơn so với nữ sắc, chỉ cần nhìn đám du côn hưng phấn hăng hái thì liền biết bọn họ thuộc loại người phía sau.

Lão bản lập tức sợ đến mức vội vàng trốn vào hậu viện, hoàn toàn chẳng bận tâm, mặc kệ đám vô lại muốn cường bạo Tô Lưu Y.

Tô Lưu Y thể nhược lại tàn tật, đừng nói mấy tên vô lại cường tráng này, cho dù chỉ là một người bình thường thì hắn cũng không phải là đối thủ, lập tức giãy dụa, nhưng lại bị ép ngồi lên đùi của một tên gọi là Tường Ca, người nọ duỗi tay ra, giựt đứt đai lưng của hắn, y phục rách nát lập tức rộng mở, lộ ra trung y bên trong.

Tô Lưu Y sợ hãi đến mức giọng nói cũng biến đổi, kêu to cứu mạng, nhưng ai dám tiến vào? Một tên vô lại mất kiên nhẫn thuận tay xé một miếng vải từ y phục bị kéo xuống của Tô Lưu Y rồi nhét vào miệng của hắn, sau đó cười một cách *** đãng, “Kêu gào như vậy rất phiền, chờ đến khi hắn không còn sức để kêu, chỉ có thể cầu xin tha thứ thì mới làm cho hắn rên rỉ để nghe một chút.

Người nọ vừa dứt lời thì các tên vô lại khác đều cười ha hả, tán thành chủ ý này. Tô Lưu Y sợ đến mức đầu óc đều tê cứng, chỉ biết liều mạng tránh né, nhưng trong nháy mắt cánh tay đã bị buộc ra phía sau, trung y trên người bị mở rộng, lộ ra ***g ngực trắng nõn gầy yếu.

“Mụ nội nó, tiểu tử này thật đúng là một món hàng thượng hạng.” Tường Ca la hoảng lên, “Đừng thấy tay hắn thô ráp, nhìn thân thể của hắn kìa, hoa khôi của Nhạn Lai Quán so ra còn kém làn da mịn màng non nớt này a.” Không đợi nói xong, hắn nhéo vài cái lên hồng nhụy ở trước ngực, trong nháy mắt hai quả hồng anh bị ép đứng thẳng, khiến những người đó đều vuốt ve sờ nắn, không ngừng lớn tiếng trêu đùa.

Tường Ca nóng vội, cũng không bận tâm đây là đâu, khố hạ dựng thẳng như lều trại, dự định cường bạo Tô Lưu Y ngay tại nơi này, lập tức mặc kệ đám huynh đệ đang sờ soạn chơi đùa, hắn chỉ lăm lăm cởi xuống hạ y của đối phương, cảm thấy từ cổ họng bị nhét miếng vải ngẫu nhiên tràn ra tiếng nức nở hoảng sợ thật sự tuyệt vời vô cùng.

………

Giang Thượng Phàm đứng bên ngoài cửa tiểu tửu quán, hàng lông mày nhíu chặt, thật sự là không muốn đi vào.

Từ sau khi sỉ nhục Tô Lưu Y ở tửu lâu, Giang Vĩnh đã báo tin bảo là đối phương đi đến tiểu tửu quán này để làm việc, vì thế hắn hiểu rõ Tô Lưu Y khôn khéo, không dám tìm đến những đại tửu lâu tráng lệ.

Lúc ấy hắn còn có thể cười lạnh cười nhạo đối phương thật sự ngốc đến cực điểm, vậy mà đến bây giờ mới nghĩ ra chủ ý này, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy Tô Lưu Y cũng không ngốc đến thế, người nọ tuy rằng thật thà chất phác, hành sự hơi ngốc một ít, nhưng đầu óc cũng rất thông minh, khi còn là đồng môn cũng chỉ có Tô Lưu Y có thể ganh đua cao thấp về học thức với hắn.

Nhưng mặc kệ nghĩ như thế nào, cũng không bận tâm Tô Lưu Y là ngốc thật hay ngốc giả, nếu người nọ đã đến một nơi cùng bần như vậy thì hắn vốn không có lý do gì để trêu chọc người nọ, nếu không thì chỉ có thể chứng tỏ hắn vẫn chưa thể quên cái tên hỗn đản không có phẩm chất kia, đúng vậy, Tô Lưu Y ở trong mắt Giang Thượng Phàm chỉ là một tên hỗn đản không có phẩm chất, vô tình vô nghĩa, hắn còn cùng một tên hỗn đản so đo làm cái gì?

Nghĩ như vậy, cũng đã cố gắng đè nén tâm tư. Hằng ngày Giang Thượng Phàm đều vào triều rất sớm, sau khi bãi triều thì cùng vài vị hảo hữu cùng nhau chơi cờ đọc sách, cưỡi ngựa săn bắn, mỗi ngày đều tiêu dao tự tại.

Nhưng mà trên thực tế hắn hiểu được bản thân mình tuyệt đối không vui vẻ như mặt ngoài, không biết vì cái gì mà cái gai đã lâu như vậy vẫn chưa thể rút ra, ngược lại càng đâm sâu vào lòng của hắn, làm cho hắn cảm thấy càng thêm nhức nhối khó chịu.

Giang Thượng Phạm vô cùng phiền muộn, mỗi khi đi ngủ lại luôn mơ thấy cảnh tượng bị Tô Lưu Y phản bội. Hắn vào miếu tĩnh tâm xin sâm, khi giải sâm lại được lão hòa thượng cho một câu “Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông,” để giải khai khúc mắc.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn. Giang Thượng Phàm nghĩ đến kế hoạch của mình, chỉ cảm thấy trong lòng đắc ý đến mức sắp bùng nổ, hắn rất muốn nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Tô Lưu Y, sau đó chậm rãi hóa thành tuyệt vọng, như vậy nhất định rất phấn khích.

Đúng vậy, tựa như lúc trước mình trở thành trò cười cho mọi người, hắn cũng muốn Tô Lưu Y trở thành trò cười lớn nhất kinh thành, chỉ có trả thù triệt để như vậy thì hắn mới có thể chân chính bình tĩnh trở lại.

“Chớ trách ta, có trách thì chỉ trách lúc trước chúng ta yêu quá sâu cho nên hôm nay hận cũng càng sâu, nếu không thể để cho ngươi nếm thử tư vị từ thiên đường trong nháy mắt rơi xuống địa ngục thì cả đời này của ta đều vĩnh viễn không có ngày sống an ổn.”

Thì thào phía trước cảnh cửa gỗ mục nát, trên mặt của Giang Thượng Phạm là ý cười thật sâu, nhưng hắn nhanh chóng thu liễm, trở lại bộ dáng thâm trầm lãnh đạm của ngày thường, đẩy ra cửa gỗ rồi đi vào bên trong.

Vừa mở cửa thì đập vào mắt chính là cảnh tượng mà Giang Thượng Phàm cũng không ngờ đến, hắn thấy Tô Lưu Y bị ép ngồi trên đùi của một tên đầu trâu mặt ngựa bắp thịt cuồn cuộn, trên thân của Tô Lưu Y trần trụi, y phục bị kéo đến cổ tay, một đám người tham lam vuốt ve sờ nắn trên làn da xích lõa của Tô Lưu Y, mà cái tên hỗn đản đang ngồi đã kéo hạ y của Tô Lưu Y xuống đến đầu gối.

Tô lưu Y vừa nhìn thấy Giang Thượng Phàm thì trong nháy mắt trong lòng của hắn dâng lên một cảm giác vô cùng sợ hãi. Hắn rốt cục hiểu được, hóa ra đám vô lại này là do Giang Thượng Phạm mua chuộc, người nọ muốn xem hắn bị lăng nhục.

Hắn liên tục lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy xuống gò má, trong lòng liều mạng hô to: Nếu hận ta thì vì sao không dùng một đao giết ta? Vì sao lại phải dùng thủ đoạn như vậy để báo thù ta? Ta tình nguyện để ngươi chém chết, ta tình nguyện để ngươi chôn sống thiêu sống. Chẳng qua những lời này không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Nhưng mà ngay sau đó hắn nhìn thấy trong mắt của Giang Thượng Phàm bắn ra hào quang hung ác, đám vô lại thậm chí còn chưa kịp hỏi một câu với vị khách không mời mà đến này, bọn họ chỉ cảm thấy trước mặt hiện lên một luồng ánh sáng, đó là cảnh tượng cuối cùng mà bọn họ nhìn thấy trước khi lìa đời.

Trong nháy mắt thân thể của năm người biến thành những mảnh vụn rời rạc. Lửa giận trong mắt của Giang Thượng Phàm vẫn chưa dập tắt, hắn túm lấy Tô Lưu Y, móc ra miếng vải nhét trong miệng của đối phương rồi hét lớn, “Nói, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi đến đây làm việc để mỗi ngày bị khi dễ và tra tấn như vậy, tháp tùng đám đầu trâu mặt ngựa này qua đêm hay sao?”

Từ khi hai người gặp lại ở Thái Bạch Lâu, mặc kệ bị sỉ nhục bị cười nhạo như thế nào nhưng Tô Lưu Y chưa từng rơi lệ trước mặt Giang Thượng Phàm, cho dù trong mắt đã ngấn lệ nhưng hắn vẫn cố gắng cúi đầu không muốn để đối phương nhìn thấy.

Nhưng ngay tại lúc này tự tôn và kiên trì đều suýt nữa bị đám vô lại này phá vỡ, Tô Lưu Y cũng suy sụp, hắn vung tay rồi điên cuồng hét to, “Giết ta, giết ta đi….Vì sao ngươi không giết ta? Nếu hận ta đến mức này thì cứ đem ta bầm thây vạn đoạn, chôn sống cũng được, thiêu sống cũng được, đều tùy ý ngươi, nhưng vì sao lại phái những người này đến sỉ nhục ta? Mặc kệ nói như thế nào thì đây cũng là thân thể mà ngươi đã từng ôm ấp, là thân thể mà ngươi đã từng sủng ái thương tiếc, vì sao muốn những người đó đến làm bẩn nó….”

Giang Thượng Phàm rốt cục bình tĩnh, nhìn thấy y phục của Tô Lưu Y bị kéo xộc xệch, vô cùng chật vật. Không biết vì sao một tình cảm ấm áp cùng với sự thương tiếc trước kia tựa hồ đang trỗi dậy từ dưới đáy lòng, nhè nhẹ từng đợt từng đợt quấn quanh hắn, làm cho hắn bất giác kéo Tô Lưu Y ôm vào trong lòng.

“Ngươi nghĩ là những người này do ta phái đến?” Giang Thượng Phàm cau mày, cúi đầu nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Tô Lưu Y, vừa chậm rãi thay đối phương kéo lên y phục, vừa cố gắng áp chế phần ôn nhu kia xuống dưới đáy lòng.

“Chẳng lẽ không phải là ngươi?” Đôi mắt của Tô Lưu Y đẫm lệ, lý trí cũng hơi trở về một chút, cảm thấy nếu là Giang Thượng Phạm thì ắt hẳn sẽ không phái đám vô lại này đến đây, hơn nữa càng không cần phải giết bọn họ.

Giết, chữ này làm cho lý trí của Tô Lưu Y hoàn toàn tỉnh táo, hắn cầm lấy y phục rồi nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy trên mặt đất đều là những thi thể rách nát.

“Không phải ta, ta làm sao lại phái đám đần độn này đến đây.” Giang Thượng Phàm cười lạnh một tiếng, “Huống chi ngươi đã nói đây là thân thể mà ta đã sủng ái thương tiếc, cho dù ta có hận có phẫn nộ thế nào thì cũng không thể để cho người khác làm bẩn nó.”

Khi Giang Thượng Phàm nói xong câu cuối cùng thì cố ý phóng nhẹ ngữ điệu, hắn bắt đầu vì chính mình mà thực hiện bước đệm tiếp theo của kế hoạch, chỉ có như vậy mới có thể đủ cớ đưa Tô Lưu Y về Vương phủ cùng mình, mới có khả năng làm cho người này trong lúc hạnh phúc nhất thì tung ra một chiêu trí mạng, tựa như lúc trước người này đã đối xử với hắn như vậy.

Nhưng mọi cố gắng của hắn hiển nhiên là vô dụng, bởi vì Tô Lưu Y căn bản không nghe thấy lời nói nhu tình này, hắn chỉ hoảng sợ nhìn thi thể ở khắp tứ phía, hai tay nắm chặt vai của Giang Thượng Phạm rồi hét lớn, “A Phàm, ngươi…..ngươi giết người…..làm sao bây giờ? Giết người phải đền mạng a….”

Giang Thượng Phàm khinh miệt liếc nhìn mấy thi thể bị phanh thây dưới đất, nghĩ rằng đám người này chỉ là cặn bã mà thôi, vậy mà còn muốn một Vương gia như hắn đền mạng? Lưu Y, ngươi thật sự nghĩ như vậy hay sao? Hay là cố ý nghiêm trọng hóa vấn đề.

“A Phàm, ngươi đi đi, đi nhanh đi, không có ai sẽ tin tưởng một Vương gia như ngươi có thể tới nơi này, đến lúc đó….đến lúc đó khi quan phủ đến đây thì ta sẽ nói không biết gì, cùng lắm thì…. cùng lắm thì……cùng lắm thì để bọn họ bắt ta đi, dù sao lần này cũng là ngươi đã cứu ta, nếu bị bọn họ lăng nhục như vậy thì ta cũng tình nguyện đi tìm cái chết.”

Trong đầu của Tô Lưu Y vô cùng hoảng loạn, căn bản không có cách nào thấy rõ một phần lãnh khốc dưới đáy mắt của Giang Thượng Phàm. Hắn luống cuống tay chân cố gắng giúp Giang Thượng Phàm, muốn cho Giang Thượng Phàm nhanh chóng rời khỏi nơi này. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Để ta gánh tội thay, để ta gánh tội thay, đây là ta nợ A Phàm, là ta nợ hắn.

Quả nhiên là cố ý, chỉ vì muốn tỏ rõ tình cảm chân thành hay sao? Đừng nói nữa, cái tên ngốc nghếch, đã trải qua vài năm mưa gió, đầu óc đã linh hoạt không ít, chẳng qua chủ ý mặc dù tốt nhưng diễn tuồng quá kém. Giang Thượng Phàm cười lạnh trong lòng, căn bản không chịu tin tưởng Tô Lưu Y luôn luôn nhát gan sợ phiền phức sẽ thật tình muốn gánh tội thay cho mình.

“Tội gì? Đám cặn bã này ngày thường hoành hành ngang ngược vô pháp vô thiên, giết một tên thì thiên hạ này bớt đi một tai họa, ngày thường cho dù bọn họ đến tìm ta xin chết thì ta còn sợ làm ô uế đao của ta nữa là, hôm nay cũng tại bọn họ xui xẻo đụng phải ta mà thôi.”

Giang Thượng Phàm trong lòng cười lạnh, hoàn toàn khinh miệt, ở mặt ngoài lại bỏ thêm một chút nhu tình, kéo Tô Lưu Y vào trong lòng, thở dài rồi nói một cách lãnh khốc, “Bọn họ muốn trách thì chỉ có thể tự trách mình có mắt không tròng, dám trêu chọc người mà ta từng ôm ấp yêu thương.”

Chậm rãi khôi phục lý trí, Tô Lưu Y rốt cục nghe ra những lời này bao hàm một chút tình cảm, hắn bối rối ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn dật mà mình ngày nhớ đêm mong, sóng mũi chua xót, nước mắt lại chảy xuống, nghẹn ngào suy nghĩ xem nên nói cái gì nhưng rốt cục không thể nói được bất cứ điều gì.

Giang Thượng Phàm cởi xuống trường bào trên người của mình rồi khoác lên người của Tô Lưu Y, sau đó đứng dậy, liếc mắt nhìn khắp nơi một cách chán ghét, thản nhiên nói, “Trước kia ngươi tìm địa phương cũng rất tốt cơ mà, lúc này vì sao lại tìm đến nơi này, đây là tửu quán hay sao? Nếu nói là chuồng heo thì cũng không hề ngoa một chút nào.”

Tô Lưu Y yên lặng mặc vào y phục của mình, cũng may y phục vốn cũ nát, không có khuy nút cho nên cũng không bị những người đó xé nát, nhanh chóng thắt đai lưng, miễn cưỡng có thể che đậy thân thể. Hắn không dám đụng vào trường bào của Giang Thượng Phạm, bàn tay thô ráp sờ lên sa tanh bóng loáng sẽ làm đứt vài sợi tơ, bởi vậy chỉ có thể đặt trường bào lên ghế.

“A…..Vương gia, ngài…..ngài mặc y phục vào đi, nơi này không phải người như ngài nên đến, ta….ta cũng phải thu dọn hậu quả.”

Tô Lưu Y lắp bắp nói xong, sau đó định đi thu dọn mấy thi thể, chẳng qua thân mình trở nên run rẩy, mặc kệ trong lòng cố gắng suy nghĩ như thế nào thì hắn vẫn không dám chạm vào phần tay chân đã bị cắt đứt một cách khủng khiếp như vậy.

Giang Thượng Phàm khinh miệt nhìn thoáng qua phần còn lại của phần tay chân bị cụt này, sau đó hắn kéo lấy Tô Lưu Y, nói một cách bá đạo, “Thu dọn cái gì? Ở đây không có lão bản hay sao? Ngươi bị khi dễ thì hắn mất tiêu, cũng đã đến lúc để hắn đi ra giải quyết hậu quả.” Hắn nói xong, tùy tiện cởi xuống miếng ngọc bội bên hông rồi ném lên bàn, sau đó lập tức túm Tô Lưu Y đi ra ngoài.

“Tổ tông ơi, ngươi…..ngươi sợ không có ai biết là ngươi làm hay sao? Còn….còn lưu lại ngọc bội.” Tô Lưu Y nóng vội đến phát cuồng, Giang Thượng Phàm có thể đạt được địa vị như ngày hôm nay thật không dễ dàng, đó là người nọ tích lũy công lao từ trên chiến trường, hắn làm sao có thể nhìn thấy đối phương bởi vì mấy tên vô lại này mà đánh mất tiền đồ?

“Dong dài cái gì? Ta nói không sao thì sẽ không sao mà.” Giang Thượng Phàm mất kiên nhẫn, “Ngọc bội kia đặt tại chỗ này thì bọn bộ khoái sẽ nhận ra, bọn họ lập tức biết kẻ giết người là ta, không liên quan đến ngươi và lão bản kia.” Giang Thượng Phàm kéo Tô Lưu Y đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa giải thích.

“Ta nói lại với ngươi một lần nữa, đám đầu trâu mặt ngựa kia là những kẻ mà bọn bộ khoái hận nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua bình thường sau lưng bọn họ cũng có một chút thế lực, cho nên đám bộ khoái mở một mắt nhắm một mắt, nay ta thay bọn họ xử lý đám cặn bã này, bọn họ cảm tạ ta còn không kịp nữa là.”

Vừa dứt lời thì chợt thấy người ở phía sau trĩu xuống, tiếp theo là một tiếng rên rỉ vang lên, nhìn lại, hóa ra Tô Lưu Y bị tàn tật, không thể theo kịp bước chân của hắn vì vậy mới bị ngã sấp xuống đất.

“Tại sao vẫn ngốc như thế.” Giang Thượng Phàm hừ một tiếng, nhưng vẫn đi đến, suy nghĩ một chút liền ngồi xổm xuống rồi nói với Tô Lưu Y, “Lên đi.”

Tô Lưu Y bị dọa đến mức trợn to mắt, sau một lúc lâu mới mờ mịt nói, “Làm….làm gì?”

“Làm gì nữa? Đương nhiên là ta cõng ngươi. Cái tên ngốc nghếch nhà ngươi chẳng lẽ bị dọa đến mức đần độn hay sao?” Giang Thượng Phàm quay đầu rồi lấy tay vỗ lên mặt Tô Lưu Y vài cái, sau đó nắm lấy cánh tay của đối phương, không cho phân trần mà lập tức cõng Tô Lưu Y lên lưng.

“Ngươi đừng hiểu lầm, ta là vì thấy cái ngõ này quá dài, muốn đi nhanh một chút nên mới cõng ngươi, ngươi đừng tự mình đa tình a.” Giang Thượng Phàm nhận thấy Tô Lưu Y rơi lệ trên y phục của mình, vội vàng làm sáng tỏ.

“Ta biết.” Trên lưng truyền đến ngữ thanh nghẹn ngào. Bỗng nhiên Tô Lưu Y lập tức nằm úp sấp vào đầu vai của Giang Thượng Phàm, vừa khóc vừa nói, “A Phàm, để cho ta gọi ngươi một lần, A Phàm, ngươi hãy để cho ta chết đi, cứ như vậy để cho ta chết, có được hay không? Làm cho ta chết trong thời khắc hạnh phúc như vậy, A Phàm, kiếp sau ta có làm trâu làm ngựa thì ta cũng sẽ báo đáp ân tình của ngươi.”

“Ngươi nói ngu xuẩn cái gì vậy? Như thế này thì có cái gì mà hạnh phúc?” Giang Thượng Phàm chẳng hề bận tâm mà cười nhạo một tiếng, nhưng trong lòng lại nhịn không được mà trở nên run rẩy.

Tô Lưu Y không nói thêm điều gì nữa, hắn dựa vào vai của Giang Thượng Phàm, nước mắt nhanh chóng thấm ướt y phục mỏng manh của đối phương.

“Đã mười năm rồi, không ngờ là ngươi vẫn thích khóc như vậy.” Giang Thượng Phàm nhíu mày, “Đã nói ngươi đừng tự mình đa tình, ngươi có biết nước mắt của ngươi làm bẩn hết y phục của ta rồi hay không?”

“A….” Tô Lưu Y ngẩng đầu lên, luống cuống giơ tay quẹt nước mắt trên mặt, bỗng nhiên lại nhớ đến kiện trường bào vẫn còn đặt trong tửu quán, không khỏi hét lớn, “Không được, A Phàm, còn kiện trường bào ở trong quán, ta….ta quay về lấy cho ngươi….”

“Lấy cái gì? Chỉ là một kiện trường bào mà thôi, mất thì mất, có sao đâu.” Giang Thượng Phạm dứt lời, lúc này cũng đã đi đến trước một chiếc xe ngựa, sau đó hắn đẩy Tô Lưu Y vào trong, tiếp theo cũng tự mình tiến vào rồi nói với xa phu ở bên ngoài, “Được rồi, hồi Vương phủ.”

Hồi Vương phủ? Tô Lưu Y cảm giác đầu óc của mình dường như có một chút không được minh mẫn. Hắn không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhìn về phía Giang Thượng Phàm, bờ môi mấp máy nửa ngày nhưng rốt cục vẫn không nói được cái gì.

“Có cái gì mà hiếu kỳ? Ta nói hồi Vương phủ, chẳng lẽ ngươi nghe không rõ hay sao? Được rồi, ngươi dựa vào đệm nghỉ ngơi một lát đi, phía sau có cái ngăn kéo, ngươi ấn cái nút, trong đó có một chút điểm tâm có thể ăn được.”

Giang Thượng Phàm nói xong liền dựa lưng vào thành xe rồi nhắm mắt lại.

“A Phàm, không, Vương gia, ngươi….vì sao ngươi muốn dẫn ta hồi phủ? Ta….chẳng phải ngươi nói không muốn nhìn thấy ta nữa sao? Ta….”

Tô Lưu Y không biết nên nói như thế nào, trong xe đại khái có không ít điểm tâm, hương thơm ngọt ngào không ngừng lan tỏa, kích thích hết thảy thần kinh của hắn, chỉ có trời mới biết đã bao lâu rồi hắn không nếm qua một chút thức ăn tươm tất.

Tiểu tửu quán kia vô cùng bẩn thỉu, đừng nói là thức ăn tươm tất, hơn một tháng qua, Tô Lưu Y chưa từng được ăn no, hắn vốn ăn rất ít mà lúc này lại là ăn không đủ no, càng làm cho thân thể đã ốm yếu càng thêm gầy gò.

“Ngươi nghĩ là ta mang ngươi hồi phủ để hưởng phúc à? Đừng si tâm vọng tưởng. Bất quá mặc kệ như thế nào, dù sao cũng là đồng môn, tuy rằng ngươi từng phản bội ta, ta có thể khi dễ ngươi nhưng cũng không có nghĩa người khác có thể khi dễ ngươi. Huống chi ngươi trước kia từng là người của ta.”

Giang Thượng Phàm nói đến đây liền mở to mắt nhìn Tô Lưu Y đang co quắp, vừa cười lạnh vừa nói, “Ta dẫn ngươi về Vương phủ để ngươi làm việc trong phủ, bằng sức lao động mà kiếm miếng cơm, còn chuyện khác thì ngươi không cần nghĩ nhiều.”

“Thảo dân không dám si tâm vọng tưởng, đây đã là ân huệ trời cao đất rộng.” Tô Lưu Y kích động đứng dậy rồi quỳ gối trước mặt Giang Thượng Phàm, tuy rằng lời nói vừa rồi của Giang Thượng Phạm vẫn làm cho hắn cảm thấy có một chút tổn thương, nhưng nghĩ đến việc từ nay về sau có thể mỗi ngày nhìn thấy Giang Thượng Phàm, có thể cùng người này sinh hoạt cùng một chỗ thì trong lòng liền tràn ngập vui sướng và biết ơn.

Đúng vậy, hắn chỉ muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy đối phương, không cần gặp mặt, chỉ cần đứng rất xa hoặc là trốn ở một góc nào đó nhìn cuộc sống hạnh phúc của Giang Thượng Phàm là đã quá đủ.

Hắn quá yêu người nam nhân này, nhưng hắn nhát gan vì vậy mới tước đoạt cái quyền được sống bên nhau của hai người, hắn chỉ cần có thể nhìn thấy người mà hắn yêu thì đã cảm thấy mỹ mãn.

Xe ngựa lộc cộc tiến lên, trong thùng xe hoàn toàn yên lặng. Tô Lưu Y rốt cục có thể lớn mật tham lam nhìn chằm chằm gương mặt đã từng xuất hiện vô số lần ở trong mộng của mình. Đây chính là người mà hắn yêu nhất, chính là người mà hắn yêu nhất. Trong lòng của hắn chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ này.

Giang Thượng Phàm tuy rằng nhắm mắt nhưng hắn biết Tô Lưu Y đang nhìn mình, dùng ánh mắt nóng bỏng khẩn thiết như vậy, không biết vì sao trong đầu của hắn liền hiện lên hình ảnh chật vật mới vừa rồi của Tô Lưu Y ở trong tiểu tửu quán kia, bỗng nhiên cảm giác hạ thân như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến hắn miệng khô lưỡi táo.

Hai tay dưới y mệ đang siết chặt thành nắm đấm, Giang Thượng Phàm cố gắng kiềm chế chính mình, hắn không thể ở ngay thời điểm này mà nhào qua muốn Tô Lưu Y, như vậy sẽ chứng tỏ bao nhiêu năm qua hắn chưa từng quên người này, không được, hắn không thể làm cho Tô Lưu Y ở mặt ngoài sợ hãi nhưng trong lòng lại đắc ý cười to thành tiếng. Cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng có thể làm cho mình sinh ra khát vọng mãnh liệt như thế thì xác thực chỉ có người này.

…………
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện