Nhiên mất bình tĩnh, mở cửa chạy ra ngoài. Nhiên vừa chạy vừa hét, gọi Lượm. Ali vội vàng đuổi theo:
- Chồng! anh ở đâu? Ra đây với em đi. Để mọi người tin là anh còn sống, anh có tồn tại. Anh ra đây đi....
- Nhiên! Em bình tĩnh lại đi. Vô xe ngồi, mưa lớn em sẽ bệnh.
- Anh mặc kệ em, anh không phải anh ấy, đừng quan tâm em, xin anh đừng lo lắng cho em nữa. Em không chịu nổi, trái tim em đau lắm rồi.
Ali ngưng trọng, ôm ghì lấy Nhiên, nhưng cô cứ giãy dụa. Bất đắc dĩ, anh đành đánh vào gáy cô, cho cô xỉu, rồi bồng cô trở về xe. Anh vô xe mở hệ thống sưởi, sau đó thay đồ cho Nhiên. Và cuối cùng thay đồ cho mình. Ánh mắt Ali trầm ngâm nhìn Nhiên, trong lòng bao cảm xúc khó diễn tả thành lời. Anh lại phóng xe tiếp tục về thành phố theo bản đồ Việt map.
Xe về tới nhà Nhiên cũng tầm 7g tối. Đức chờ sẵn trong sân. Ali xuống xe, vòng qua ghế lái phụ bồng Nhiên vào nhà. Đức trông thấy Ali thoáng giật mình, anh ta còn sống. Hèn chi Nhiên không cần mình ra đón.
- Chị ấy bị sao vậy? - Cô ấy mệt quá nên ngủ thôi. Chỉ tôi phòng của cổ. ( đánh người xỉu mà kêu ngủ, Ali này xạo phết)
- Phòng cũ lầu ba, anh lên đi.
- Ừ. Cảm ơn!
Đức cảm thấy có điều gì không đúng, nhưng không tiện hỏi. Lặng lẽ ra lái xe đi cất. Ali bồng Nhiên lên tầng ba, có mỗi một phòng, đặt Nhiên nằm trên giường, anh mới quan sát phòng. Phòng bài trí đơn giản, thoang thoảng mùi quít, và đặc biệt rất thân quen. Ali mở tủ, trong đó có chiếc nệm xếp. Bên trên treo mấy bộ quần áo đàn ông, đều là size của Ali. Ali thở dài, lấy nệm ra trải dưới chân giường và ngủ. Trong căn phòng nhỏ ấm cúng thoang thoảng mùi quít, dù nằm dưới sàn nhà, nhưng Ali nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ rất ngon, không hề bị lạ chỗ. ( thức cả đêm, cả ngày lái xe không ngủ mới lạ á).
Sáng sớm, Nhiên tỉnh dậy, sờ sờ gáy, đau ê ẩm.
- Em dậy rồi à?
Ali cũng ngồi dậy, Nhiên giật bắn người, lùi sát đầu giường:
- Sao anh ở đây?
- An Nhiên! nghe kĩ lời anh nói. Anh sẽ không xin lỗi em vì chuyện hôm qua, và cũng không rút lại lời đã nói. Nếu em còn hành động thiếu suy nghĩ như hôm qua, anh sẽ phạt em.
Ali vừa nói, vừa chồm lên, chống hai tay lên giường, nhốt Nhiên ở giữa.
- Chuyện gì chứ, em quên rồi.
- Vậy sao? Nếu có dịp, anh nhắc cho em nhớ.
- Không cần, anh không cần nhắc. Nhắc để kiếm cớ phạt em à.
- Em!!! Nói được vậy là không sao.
- Ali! Em thuê nhà cho anh. Anh ở đây không tiện.
- Tại sao?
- Nhà chỉ có 1 phòng.
- Hahaha! Đâu phải em chưa ở chung phòng với anh.
- Nhưng khi đó không có người khác. Nơi này đông nhân viên lắm.
- An Nhiên! Nhân viên của em đi làm, lãnh lương về lo gia đình của họ. Họ đâu có dư hơi quan tâm ai ngủ chung với em. Em là người phụ nữ độc lập, sao cứ phải sống suy nghĩ thay người khác?
- Anh... Anh muốn ngủ sàn nhà cứ ngủ. Nói chi triết lý quá vậy.
- Anh nói thật.
- Ok! Em đi làm vệ sinh rồi dẫn anh đi ăn sáng. Sau đó, anh muốn du lịch ở đâu tùy anh hen.
- Anh có cái này tặng em.
Ali lấy trong ba lô ra chậu cây Ali, lấp lánh ánh vàng. Nhiên há hốc nhìn cây rồi nhìn Ali:
- Anh tặng thật à, không được đòi lại nhé.
- Ừ. Coi như phí thuê nhà.
Nhiên ôm chậu cây, cười thật tươi. Cây này chắc Mưa thích lắm. Mình không có duyên làm người yêu, thì làm bạn vậy. Xin lỗi anh, Ali!
Hussen ở Maili biết được Ali đã sang Việt Nam, còn điều vệ binh tinh nhuệ qua đó chỉ vì một cô gái. Ông cười đắc thắng, "ta đã có được điểm yếu của ngươi, Ali!". Hussen quyết định sang Việt Nam tìm gặp Nhiên.
Ali không muốn chạm mặt nhau khiến hai người khó xử, nên quyết định mở công ty vàng bạc đá quý tại Việt Nam, vì đúng như anh nói, Maili dư nhất là vàng và kim cương. Ali tất bật chuẩn bị giấy tờ thành lập công ty, văn phòng đại diện, xưởng chế tác...nên anh bận tối mũi. Do sắp Noel, nên mặt hàng thời trang khá đắt. Nhiên cũng bị xoay như chong chóng, vừa nhập hàng, vừa livestream, bán lẻ, bán sỉ. Hai người tuy ở chung nhà nhưng nói chuyện với nhau rất ít. Đức thấy hai người lạnh nhạt với nhau cũng mừng thầm, anh tự ảo tưởng mình có cơ hội với Nhiên.
Nhiên đang trên đường ra cửa hàng thì bị 1 chiếc xe hơi màu đen chặn đường, tài xế bước xuống, xịt thẳng vô mặt Nhiên chất gì đó và cô ngất xỉu. Khi tỉnh dậy đang thì đang ở trong căn nhà hoang.
- Tỉnh rồi à, cô gái!
- Ông là ai? Sao bắt tôi?
- Ta mời ngươi về đây đó chứ.
Ông già tuổi trung niên, nói thứ tiếng Việt lơ lớ, câu từ lộn xộn. Không lẽ là bọn buôn người. Nhiên nhìn ông ta nghi hoặc.
- Ông mời bạo lực quá đó.
- Hahahha! Không phí thời gian nữa. Ta muốn ngươi làm cho ta một việc.
- Hahahhah- Nhiên cười lớn
- Chú đang đóng phim hả, theo đoàn nào vậy? Cháu không biết đóng đâu. Thôi cháu về. Xời, ông chú này vui thiệt.
- Đứng lại đó! Ta không có thời gian đùa với ngươi.
Một tên cận vệ đưa cho Nhiên xem đoạn clip trên điện thoại. Bé Mưa đang tung tăng chơi trong sân ở nhà trẻ. Có một bà trung niên ngoắc Mưa cho kẹo. Mưa sợ khóc thét lên, chạy sà vào lòng cô giáo. Điện thoại tắt.
- Ông muốn bao nhiêu tiền?
- Cô gái nhỏ, ta cần ngươi tưới nước này vào cây Ali.
- Cái gì? Ông làm đủ trò chỉ để tôi tưới cây à? Mà cây Ali là cây gì?
- Chính là cây lấp lánh như vàng thật.
- À, thì ra cây đó tên Ali?- Giống tên anh ta nhỉ.
Hussen cầm 1 lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ, đưa cho Nhiên.
- Mỗi ngày tưới 2 giọt, và không được để Ali biết.
- Vậy thôi để tôi đưa cây Ali cho ông tự tưới.
- Nếu ta tưới còn cần cô sao.
- Ông chỉ vì một cây lấp lánh giống vàng, mà không ngại tổn thương một đứa trẻ để uy hiếp tôi. Ông có bình thường không?
- Hahaha. Muốn hoàn thành đại nghiệp phải có hi sinh. Huống hồ, con của ngươi có bình yên không phụ thuộc vào ngươi.
Tên điên này, trông mặt mày đáng cha chú mà khùng quá thể. Kệ, dù sao Ali cũng đã tặng cây cho mình, mình xài sao tùy mình. Miễn bé Mưa an toàn.
- Làm sao tôi biết ông không làm gì con tôi sau khi tưới cây chứ.
- Hussen này chưa nói hai lời.
- Xời, tôi tin ông mới lạ.
- Thế ngươi muốn sao?
- Ông phải viết lá thư hứa không làm hại con tôi, dù trực tiếp hay gián tiếp, xa hay gần.
- Có loại thư đó nữa à?
- Giống như bản hợp đồng vậy thôi. Nếu ông nuốt lời.
- Được. Nhưng cho ngươi biết, công an ở đây không làm gì được ta đâu.
Ông và Nhiên đều phải kí vô bản hợp đồng bằng chữ Maili lẫn Việt Nam, rồi hắn đưa cho Nhiên 1 bao chứa đầy lá vàng.
- Tôi không cần thứ này.
- Xem như quà ta tặng cho cháu bé, ngươi cứ nhận đi. Chỉ cần ngươi không làm trái hợp đồng, từ nay bé con của ngươi sẽ dưới sự bảo hộ của Hussen ta, không ai làm hại được nó.
Nhiên ra về lòng đầy bực bội, sao cô lại dính dáng những tên điên đó. Cô phải kêu ba mẹ dọn đi nơi khác thôi.
Thật ra, cây Sống Đời liên kết chủ nhân qua sóng điện não đồ. Là dạng liên kết giữa người thân với nhau. Vd nếu con cái gặp chuyện, người mẹ thường cảm thấy bất an. Hussen nhân lúc Ali bị thương từ 3 năm trước, đã lén giấu những băng gạc dính máu của Ali. Ông ta điều chế ra thuốc từ máu của Ali nhằm kích thích cây Ali thu nhận sóng điện não mạnh hơn, và cũng có thể phát ra sóng. Nên khi cây Ali gặp vấn đề, Ali cũng sẽ cảm nhận được. Thậm chí Ali còn có thể nghe và thấy nếu mọi người xung quanh cây Ali nói chuyện. Nhưng đây là loại thuốc cấm điều chế ở Maili. Vì người dân Maili coi trọng cây cỏ, nếu sử dụng thuốc kích thích, cây sẽ không sống được lâu, và không thể hóa vàng thật (bất tử). Một khi cây và người liên kết mạnh mẽ, cây bị đau thì người cũng sẽ cảm giác đau. Hussen muốn dùng cây khống chế Ali nhường ngôi.
Arash chỉ đề phòng Gato, nhưng quên mất cha hắn luôn có dã tâm với Ali. Và từ ngày Nhiên và Hussen kí vô bản hợp đồng, cũng đã tự mình cắt đứt tình cảm thiêng liêng của cha và con, mối lương duyên của Ali và Nhiên.
Nhiên về nhà, trong lòng đầy nghi hoặc. Cô quyết định hỏi Ali. Hôm đó, sau khi điện thoại biết ba mẹ vẫn bình an, Nhiên thở phào báo cuối tuần này về, sắp xếp ba mẹ qua nơi khác sống. Cô chỉ nói sợ chồng cũ tới quấy rầy, ảnh hưởng bé Mưa, chứ không dám nói do Mưa bị uy hiếp. Đêm đó, Ali về trễ, Nhiên ngồi chờ Ali, ngắm cây Ali, cô thử nhỏ 2 giọt vào cây, thấy cây thoáng rung rinh. Thân cây tỏa sáng lấp lánh trông rất đẹp. "À, thì ra là phân bón cho cây. Có lẽ cây này đặc biệt nên phải bón phân đặc biệt. Làm mình cứ sợ....hey ya, lão già đó cứ làm mọi việc nghiêm trọng quá. Có thể ông ta ham vàng, nên muốn mình tưới nước này, cho cây thêm rực rỡ. Mấy ông đại gia chơi ngông khác người, có người chi 7 tỉ đổi lấy chậu hoa lan. Còn ông này bỏ cả bao vàng lá, tốn công sức uy hiếp đứa nhỏ chỉ đổi lấy cây lấp lánh không phải vàng thật, không hiểu nổi."
Nhiên đưa tay sờ lên thân cây Ali, thân nhẵn nhụi, trơn tru nhưng có những cành non nhọn và cứng. Ali đang trên đường về, chợt có cảm giác như ai đang mơn trớn mình, anh cố lắc đầu nghĩ do rượu làm anh say. (Luật bất thành văn của VN mọi chuyện đều giải quyết trên bàn nhậu, tội nghiệp Ali nhà ta).
Rượu làm Ali choáng váng, tiếp mấy anh cấp cao thì uống rượu cao cấp, Ali bước nặng nề lên cầu thang, cảm giác ai đó mơn trớn ngày càng đậm, trong anh dâng lên cổ khô nóng khó chịu. Trong phòng, Nhiên cứ ngồi ngắm cây, thỉnh thoảng đưa mũi ngửi, phả hơi thở thơm mát, nóng ấm vào cây, làm Ali bên ngoài phòng như muốn bùng phát. Chẳng qua Nhiên cũng lo cây chết, nên từ khi nhỏ 2 giọt kia, cô cứ ngồi thấp thỏm ngắm nghía, sờ soạn cây đủ kiểu ( nàng ấy muốn bị ăn rồi).
Ali mở cửa phòng, nằm phịch lên giường, tay kéo cravat đang làm anh nghẹt thở. Nhiên ngoài ban công, đi vô phòng, thấy Ali nằm trên giường, chân thòng xuống đất, vẻ mặt đỏ gay, mệt mỏi. Cô rón rén gỡ giày, đỡ đôi chân anh lên giường, nhẹ nhàng tháo cravat đã bị Ali nới lỏng. Nhìn Ali ngủ, lần thứ 2, cô được ngắm gương mặt này ngủ, có thứ cảm xúc bình yên nhẹ nhàng. Chợt Ali mở mắt, kéo xoay người Nhiên nằm xuống giường, anh đặt lên môi Nhiên nụ hôn nồng nàn, thương nhớ. Đã bao lần, anh tự vùi đầu vào công việc để xua đi hình bóng ai kia, nhiều đêm phải vào tắm nước lạnh vì mùi hương cơ thể thanh mát vương vất quanh mũi, làm pheromon trong anh sản sinh mạnh mẽ. "An Nhiên à An Nhiên, ở bên em là nổi dằn vặt kinh khủng."
Đã lâu lắm rồi, Nhiên mới bị bao quanh bởi mùi cơ thể nam tính quen thuộc. Khu vườn khô héo như được tưới mát bởi nụ hôn nóng bỏng, khiêu khích khát khao nguyên thủy của đàn bà xa chồng nhiều năm. Mở mắt là gương mặt cô mong nhớ, hương rượu mạnh trong hơi thở của Ali truyền sang cho cô, Nhiên cũng bị say trong men tình chếnh choáng. Cô để mặc cho bản năng điều khiển, đáp lại nụ hôn của anh sau một thoáng chần chừ. "Em yêu anh, chồng của em!"
Khi hàng nút chiếc áo ngủ mở bung ra hết, mắt người đàn ông tối xầm. Anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên mắt, mũi, tới đôi môi chúm chím. Chiếc cổ trắng thon, đôi vai gầy mong manh. Ali trông thấy vết sẹo tròn, mờ mờ trên ngực của Nhiên, anh cảm thấy đau lòng, không hiểu vì sao. Anh đưa tay sờ nhẹ vết sẹo, rồi hôn nhẹ nhàng, như muốn xoa dịu nổi đau mà vết sẹo mang lại. Nhiên đang đê mê trong cơn tình ái, nhưng khi Ali hôn lên vết sẹo, có nổi đau chợt nhói trong tim. Không! Mình đang làm gì? Tình cảm của mình đối với Ali hèn hạ đến mức này sao? Không, không thể. Nhiên đẩy Ali ra, kéo lại áo chạy ra khỏi phòng. Ali bất ngờ, nhưng cũng hiểu ra, nhếch mép cười. Anh đi lại mở tủ lấy đồ ngủ, ngó ra ban công thấy cây Ali hơi khác bình thường, nhưng chưa biết khác ở đâu, anh cau mày rồi cũng bỏ qua đi vô nhà tắm "dập hỏa".
- Chồng! anh ở đâu? Ra đây với em đi. Để mọi người tin là anh còn sống, anh có tồn tại. Anh ra đây đi....
- Nhiên! Em bình tĩnh lại đi. Vô xe ngồi, mưa lớn em sẽ bệnh.
- Anh mặc kệ em, anh không phải anh ấy, đừng quan tâm em, xin anh đừng lo lắng cho em nữa. Em không chịu nổi, trái tim em đau lắm rồi.
Ali ngưng trọng, ôm ghì lấy Nhiên, nhưng cô cứ giãy dụa. Bất đắc dĩ, anh đành đánh vào gáy cô, cho cô xỉu, rồi bồng cô trở về xe. Anh vô xe mở hệ thống sưởi, sau đó thay đồ cho Nhiên. Và cuối cùng thay đồ cho mình. Ánh mắt Ali trầm ngâm nhìn Nhiên, trong lòng bao cảm xúc khó diễn tả thành lời. Anh lại phóng xe tiếp tục về thành phố theo bản đồ Việt map.
Xe về tới nhà Nhiên cũng tầm 7g tối. Đức chờ sẵn trong sân. Ali xuống xe, vòng qua ghế lái phụ bồng Nhiên vào nhà. Đức trông thấy Ali thoáng giật mình, anh ta còn sống. Hèn chi Nhiên không cần mình ra đón.
- Chị ấy bị sao vậy? - Cô ấy mệt quá nên ngủ thôi. Chỉ tôi phòng của cổ. ( đánh người xỉu mà kêu ngủ, Ali này xạo phết)
- Phòng cũ lầu ba, anh lên đi.
- Ừ. Cảm ơn!
Đức cảm thấy có điều gì không đúng, nhưng không tiện hỏi. Lặng lẽ ra lái xe đi cất. Ali bồng Nhiên lên tầng ba, có mỗi một phòng, đặt Nhiên nằm trên giường, anh mới quan sát phòng. Phòng bài trí đơn giản, thoang thoảng mùi quít, và đặc biệt rất thân quen. Ali mở tủ, trong đó có chiếc nệm xếp. Bên trên treo mấy bộ quần áo đàn ông, đều là size của Ali. Ali thở dài, lấy nệm ra trải dưới chân giường và ngủ. Trong căn phòng nhỏ ấm cúng thoang thoảng mùi quít, dù nằm dưới sàn nhà, nhưng Ali nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ rất ngon, không hề bị lạ chỗ. ( thức cả đêm, cả ngày lái xe không ngủ mới lạ á).
Sáng sớm, Nhiên tỉnh dậy, sờ sờ gáy, đau ê ẩm.
- Em dậy rồi à?
Ali cũng ngồi dậy, Nhiên giật bắn người, lùi sát đầu giường:
- Sao anh ở đây?
- An Nhiên! nghe kĩ lời anh nói. Anh sẽ không xin lỗi em vì chuyện hôm qua, và cũng không rút lại lời đã nói. Nếu em còn hành động thiếu suy nghĩ như hôm qua, anh sẽ phạt em.
Ali vừa nói, vừa chồm lên, chống hai tay lên giường, nhốt Nhiên ở giữa.
- Chuyện gì chứ, em quên rồi.
- Vậy sao? Nếu có dịp, anh nhắc cho em nhớ.
- Không cần, anh không cần nhắc. Nhắc để kiếm cớ phạt em à.
- Em!!! Nói được vậy là không sao.
- Ali! Em thuê nhà cho anh. Anh ở đây không tiện.
- Tại sao?
- Nhà chỉ có 1 phòng.
- Hahaha! Đâu phải em chưa ở chung phòng với anh.
- Nhưng khi đó không có người khác. Nơi này đông nhân viên lắm.
- An Nhiên! Nhân viên của em đi làm, lãnh lương về lo gia đình của họ. Họ đâu có dư hơi quan tâm ai ngủ chung với em. Em là người phụ nữ độc lập, sao cứ phải sống suy nghĩ thay người khác?
- Anh... Anh muốn ngủ sàn nhà cứ ngủ. Nói chi triết lý quá vậy.
- Anh nói thật.
- Ok! Em đi làm vệ sinh rồi dẫn anh đi ăn sáng. Sau đó, anh muốn du lịch ở đâu tùy anh hen.
- Anh có cái này tặng em.
Ali lấy trong ba lô ra chậu cây Ali, lấp lánh ánh vàng. Nhiên há hốc nhìn cây rồi nhìn Ali:
- Anh tặng thật à, không được đòi lại nhé.
- Ừ. Coi như phí thuê nhà.
Nhiên ôm chậu cây, cười thật tươi. Cây này chắc Mưa thích lắm. Mình không có duyên làm người yêu, thì làm bạn vậy. Xin lỗi anh, Ali!
Hussen ở Maili biết được Ali đã sang Việt Nam, còn điều vệ binh tinh nhuệ qua đó chỉ vì một cô gái. Ông cười đắc thắng, "ta đã có được điểm yếu của ngươi, Ali!". Hussen quyết định sang Việt Nam tìm gặp Nhiên.
Ali không muốn chạm mặt nhau khiến hai người khó xử, nên quyết định mở công ty vàng bạc đá quý tại Việt Nam, vì đúng như anh nói, Maili dư nhất là vàng và kim cương. Ali tất bật chuẩn bị giấy tờ thành lập công ty, văn phòng đại diện, xưởng chế tác...nên anh bận tối mũi. Do sắp Noel, nên mặt hàng thời trang khá đắt. Nhiên cũng bị xoay như chong chóng, vừa nhập hàng, vừa livestream, bán lẻ, bán sỉ. Hai người tuy ở chung nhà nhưng nói chuyện với nhau rất ít. Đức thấy hai người lạnh nhạt với nhau cũng mừng thầm, anh tự ảo tưởng mình có cơ hội với Nhiên.
Nhiên đang trên đường ra cửa hàng thì bị 1 chiếc xe hơi màu đen chặn đường, tài xế bước xuống, xịt thẳng vô mặt Nhiên chất gì đó và cô ngất xỉu. Khi tỉnh dậy đang thì đang ở trong căn nhà hoang.
- Tỉnh rồi à, cô gái!
- Ông là ai? Sao bắt tôi?
- Ta mời ngươi về đây đó chứ.
Ông già tuổi trung niên, nói thứ tiếng Việt lơ lớ, câu từ lộn xộn. Không lẽ là bọn buôn người. Nhiên nhìn ông ta nghi hoặc.
- Ông mời bạo lực quá đó.
- Hahahha! Không phí thời gian nữa. Ta muốn ngươi làm cho ta một việc.
- Hahahhah- Nhiên cười lớn
- Chú đang đóng phim hả, theo đoàn nào vậy? Cháu không biết đóng đâu. Thôi cháu về. Xời, ông chú này vui thiệt.
- Đứng lại đó! Ta không có thời gian đùa với ngươi.
Một tên cận vệ đưa cho Nhiên xem đoạn clip trên điện thoại. Bé Mưa đang tung tăng chơi trong sân ở nhà trẻ. Có một bà trung niên ngoắc Mưa cho kẹo. Mưa sợ khóc thét lên, chạy sà vào lòng cô giáo. Điện thoại tắt.
- Ông muốn bao nhiêu tiền?
- Cô gái nhỏ, ta cần ngươi tưới nước này vào cây Ali.
- Cái gì? Ông làm đủ trò chỉ để tôi tưới cây à? Mà cây Ali là cây gì?
- Chính là cây lấp lánh như vàng thật.
- À, thì ra cây đó tên Ali?- Giống tên anh ta nhỉ.
Hussen cầm 1 lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ, đưa cho Nhiên.
- Mỗi ngày tưới 2 giọt, và không được để Ali biết.
- Vậy thôi để tôi đưa cây Ali cho ông tự tưới.
- Nếu ta tưới còn cần cô sao.
- Ông chỉ vì một cây lấp lánh giống vàng, mà không ngại tổn thương một đứa trẻ để uy hiếp tôi. Ông có bình thường không?
- Hahaha. Muốn hoàn thành đại nghiệp phải có hi sinh. Huống hồ, con của ngươi có bình yên không phụ thuộc vào ngươi.
Tên điên này, trông mặt mày đáng cha chú mà khùng quá thể. Kệ, dù sao Ali cũng đã tặng cây cho mình, mình xài sao tùy mình. Miễn bé Mưa an toàn.
- Làm sao tôi biết ông không làm gì con tôi sau khi tưới cây chứ.
- Hussen này chưa nói hai lời.
- Xời, tôi tin ông mới lạ.
- Thế ngươi muốn sao?
- Ông phải viết lá thư hứa không làm hại con tôi, dù trực tiếp hay gián tiếp, xa hay gần.
- Có loại thư đó nữa à?
- Giống như bản hợp đồng vậy thôi. Nếu ông nuốt lời.
- Được. Nhưng cho ngươi biết, công an ở đây không làm gì được ta đâu.
Ông và Nhiên đều phải kí vô bản hợp đồng bằng chữ Maili lẫn Việt Nam, rồi hắn đưa cho Nhiên 1 bao chứa đầy lá vàng.
- Tôi không cần thứ này.
- Xem như quà ta tặng cho cháu bé, ngươi cứ nhận đi. Chỉ cần ngươi không làm trái hợp đồng, từ nay bé con của ngươi sẽ dưới sự bảo hộ của Hussen ta, không ai làm hại được nó.
Nhiên ra về lòng đầy bực bội, sao cô lại dính dáng những tên điên đó. Cô phải kêu ba mẹ dọn đi nơi khác thôi.
Thật ra, cây Sống Đời liên kết chủ nhân qua sóng điện não đồ. Là dạng liên kết giữa người thân với nhau. Vd nếu con cái gặp chuyện, người mẹ thường cảm thấy bất an. Hussen nhân lúc Ali bị thương từ 3 năm trước, đã lén giấu những băng gạc dính máu của Ali. Ông ta điều chế ra thuốc từ máu của Ali nhằm kích thích cây Ali thu nhận sóng điện não mạnh hơn, và cũng có thể phát ra sóng. Nên khi cây Ali gặp vấn đề, Ali cũng sẽ cảm nhận được. Thậm chí Ali còn có thể nghe và thấy nếu mọi người xung quanh cây Ali nói chuyện. Nhưng đây là loại thuốc cấm điều chế ở Maili. Vì người dân Maili coi trọng cây cỏ, nếu sử dụng thuốc kích thích, cây sẽ không sống được lâu, và không thể hóa vàng thật (bất tử). Một khi cây và người liên kết mạnh mẽ, cây bị đau thì người cũng sẽ cảm giác đau. Hussen muốn dùng cây khống chế Ali nhường ngôi.
Arash chỉ đề phòng Gato, nhưng quên mất cha hắn luôn có dã tâm với Ali. Và từ ngày Nhiên và Hussen kí vô bản hợp đồng, cũng đã tự mình cắt đứt tình cảm thiêng liêng của cha và con, mối lương duyên của Ali và Nhiên.
Nhiên về nhà, trong lòng đầy nghi hoặc. Cô quyết định hỏi Ali. Hôm đó, sau khi điện thoại biết ba mẹ vẫn bình an, Nhiên thở phào báo cuối tuần này về, sắp xếp ba mẹ qua nơi khác sống. Cô chỉ nói sợ chồng cũ tới quấy rầy, ảnh hưởng bé Mưa, chứ không dám nói do Mưa bị uy hiếp. Đêm đó, Ali về trễ, Nhiên ngồi chờ Ali, ngắm cây Ali, cô thử nhỏ 2 giọt vào cây, thấy cây thoáng rung rinh. Thân cây tỏa sáng lấp lánh trông rất đẹp. "À, thì ra là phân bón cho cây. Có lẽ cây này đặc biệt nên phải bón phân đặc biệt. Làm mình cứ sợ....hey ya, lão già đó cứ làm mọi việc nghiêm trọng quá. Có thể ông ta ham vàng, nên muốn mình tưới nước này, cho cây thêm rực rỡ. Mấy ông đại gia chơi ngông khác người, có người chi 7 tỉ đổi lấy chậu hoa lan. Còn ông này bỏ cả bao vàng lá, tốn công sức uy hiếp đứa nhỏ chỉ đổi lấy cây lấp lánh không phải vàng thật, không hiểu nổi."
Nhiên đưa tay sờ lên thân cây Ali, thân nhẵn nhụi, trơn tru nhưng có những cành non nhọn và cứng. Ali đang trên đường về, chợt có cảm giác như ai đang mơn trớn mình, anh cố lắc đầu nghĩ do rượu làm anh say. (Luật bất thành văn của VN mọi chuyện đều giải quyết trên bàn nhậu, tội nghiệp Ali nhà ta).
Rượu làm Ali choáng váng, tiếp mấy anh cấp cao thì uống rượu cao cấp, Ali bước nặng nề lên cầu thang, cảm giác ai đó mơn trớn ngày càng đậm, trong anh dâng lên cổ khô nóng khó chịu. Trong phòng, Nhiên cứ ngồi ngắm cây, thỉnh thoảng đưa mũi ngửi, phả hơi thở thơm mát, nóng ấm vào cây, làm Ali bên ngoài phòng như muốn bùng phát. Chẳng qua Nhiên cũng lo cây chết, nên từ khi nhỏ 2 giọt kia, cô cứ ngồi thấp thỏm ngắm nghía, sờ soạn cây đủ kiểu ( nàng ấy muốn bị ăn rồi).
Ali mở cửa phòng, nằm phịch lên giường, tay kéo cravat đang làm anh nghẹt thở. Nhiên ngoài ban công, đi vô phòng, thấy Ali nằm trên giường, chân thòng xuống đất, vẻ mặt đỏ gay, mệt mỏi. Cô rón rén gỡ giày, đỡ đôi chân anh lên giường, nhẹ nhàng tháo cravat đã bị Ali nới lỏng. Nhìn Ali ngủ, lần thứ 2, cô được ngắm gương mặt này ngủ, có thứ cảm xúc bình yên nhẹ nhàng. Chợt Ali mở mắt, kéo xoay người Nhiên nằm xuống giường, anh đặt lên môi Nhiên nụ hôn nồng nàn, thương nhớ. Đã bao lần, anh tự vùi đầu vào công việc để xua đi hình bóng ai kia, nhiều đêm phải vào tắm nước lạnh vì mùi hương cơ thể thanh mát vương vất quanh mũi, làm pheromon trong anh sản sinh mạnh mẽ. "An Nhiên à An Nhiên, ở bên em là nổi dằn vặt kinh khủng."
Đã lâu lắm rồi, Nhiên mới bị bao quanh bởi mùi cơ thể nam tính quen thuộc. Khu vườn khô héo như được tưới mát bởi nụ hôn nóng bỏng, khiêu khích khát khao nguyên thủy của đàn bà xa chồng nhiều năm. Mở mắt là gương mặt cô mong nhớ, hương rượu mạnh trong hơi thở của Ali truyền sang cho cô, Nhiên cũng bị say trong men tình chếnh choáng. Cô để mặc cho bản năng điều khiển, đáp lại nụ hôn của anh sau một thoáng chần chừ. "Em yêu anh, chồng của em!"
Khi hàng nút chiếc áo ngủ mở bung ra hết, mắt người đàn ông tối xầm. Anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên mắt, mũi, tới đôi môi chúm chím. Chiếc cổ trắng thon, đôi vai gầy mong manh. Ali trông thấy vết sẹo tròn, mờ mờ trên ngực của Nhiên, anh cảm thấy đau lòng, không hiểu vì sao. Anh đưa tay sờ nhẹ vết sẹo, rồi hôn nhẹ nhàng, như muốn xoa dịu nổi đau mà vết sẹo mang lại. Nhiên đang đê mê trong cơn tình ái, nhưng khi Ali hôn lên vết sẹo, có nổi đau chợt nhói trong tim. Không! Mình đang làm gì? Tình cảm của mình đối với Ali hèn hạ đến mức này sao? Không, không thể. Nhiên đẩy Ali ra, kéo lại áo chạy ra khỏi phòng. Ali bất ngờ, nhưng cũng hiểu ra, nhếch mép cười. Anh đi lại mở tủ lấy đồ ngủ, ngó ra ban công thấy cây Ali hơi khác bình thường, nhưng chưa biết khác ở đâu, anh cau mày rồi cũng bỏ qua đi vô nhà tắm "dập hỏa".
Danh sách chương