Chuyển ngữ: Hoài

1.

Mạc Chi Văn, học sinh cấp ba ban quốc tế trung học Hợp Đức, cho tới nay vẫn luôn là một cậu bé trai bừng bừng sức sống.

Nhưng dạo gần đây, Mạc Chi Văn lại cảm thấy niềm tin vào cuộc đời lộp độp đổ nát, tình bạn nhiều năm vỡ tan —— cậu trai bừng bừng sức sống đang cận kề bến bờ hủy diệt.

Giác quan thứ sáu nhạy bén nói cho cậu biết, người bạn tốt nhất của cậu Lục Nghiệp Chinh cùng người bạn tốt thứ hai (tự phong) Trình Triển Tâm có chút vấn đề.

Bởi vì cậu phát hiện tất cả các trường Lục Nghiệp Chinh đăng kí, vậy mà toàn bộ đều nằm ở đảo H. Trong những người Mạc Chi Văn quen biết, muốn đến đảo H học chỉ có một mình Trình Triển Tâm. Càng bất thường hơn chính là Lục Nghiệp Chinh tỏ vẻ ác bá, không cho Mạc Chi Văn và Trình Triển Tâm nhắc tới chuyện hắn đăng kí vào trường nào học.

Chắc chắn có vấn đề.

Mạc Chi Văn không nhất thiết phải chung trường với Lục Nghiệp Chinh, có điều mấy năm trước từng hẹn hò nhau cùng tới nước A học, bây giờ Lục Nghiệp Chinh đột nhiên vứt bỏ cậu mà đi, sống tồi như thế làm sao cậu nhịn nổi.

Từ nhỏ Mạc Chi Văn và Lục Nghiệp Chinh lớn lên bên nhau, đối với Lục Nghiệp Chinh coi như biết rõ, một năm gần đây, từng hành vi của Lục Nghiệp Chinh luôn kích thích ra đa nhạy cảm trong đầu Mạc Chi Văn phát ra những tiếng ro ro báo động.

Lục Nghiệp Chinh ưa cô độc, Mạc Chi Văn cậu còn chẳng được ngủ lại nhà hắn bao lần, hiện giờ lôi kéo Trình Triển Tâm đòi cậu ấy ở cùng, nguyên nhân bí ẩn gì trong đó? Nhất định là muốn bắt Trình Triển Tâm làm việc không công cho hắn, chắc ăn luôn.

Tưởng rằng người ta mù cả nên không trông thấy chắc!

Tết Nguyên đán, Lục Nghiệp Chinh bận việc bất ngờ, phải đi phương bắc một chuyến.

Mạc Chi Văn nhân thể hẹn Trình Triển Tâm ăn cơm.

“Triển Tâm.” Mạc Chi Văn tâm sự nặng nề nắm tay Trình Triển Tâm, thống thiết căn dặn, “Cậu đừng sợ A Nghiệp quá như thế, nếu cậu ấy áp bức bắt cậu làm gì, cậu nhất định đừng vì e ngại mà miễn phí luôn cho cậu ấy.”

Trình Triển Tâm nghe xong, đờ đẫn ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu chàng, ánh mắt lộ ra một luồng hàm ý khó mà nói rõ thành lời, Mạc Chi Văn tự cho mình đã đoán đúng ẩn tình che giấu trong mắt cậu, bàng hoàng chất vấn: “Đừng nói là cậu thật sự không lấy tiền đấy nhé?”

Trình Triển Tâm nhìn bộ dáng Mạc Chi Văn nghiêm trọng, hơi không đành lòng đáp lại cậu ta: “Không, anh ấy đâu có bắt tôi viết bài cho anh ấy…”

“Cậu biết A Nghiệp làm hồ sơ xin học trường nào chưa?” Mạc Chi Văn suy nghĩ hồi lâu, hỏi Trình Triển Tâm.

Trình Triển Tâm lắc đầu, trả lời: “Tôi không hỏi.”

Trình Triển Tâm chỉ thoáng liếc mắt qua bức thư giới thiệu của Lục Nghiệp Chinh, bên trên đề tên vị giáo sư nào đó rất nổi danh, còn lại thì mù tịt. Chẳng phải cậu không muốn hỏi, chỉ bởi vì một ngày trôi qua có nghĩa là cùng nhau lại ít mất một ngày, không cần thiết phải can thiệp sâu quá.

Sợ rằng Lục Nghiệp Chinh có đi đâu, thì cũng cách cậu rất xa.

Mạc Chi Văn do dự nhìn Trình Triển Tâm, e ngại nói nữa lại lộ hết, không dám tiếp tục kéo dài câu chuyện.

Trình Triển Tâm hơi thất thần.

Cậu từng nghiêm túc thảo luận cùng Lục Nghiệp Chinh, có nên thẳng thắn với Mạc Chi Văn, cho cậu ta biết chuyện.

Ý kiến Lục Nghiệp Chinh chính là: “Để chính cậu ấy nhận ra.”

Thế nhưng Trình Triển Tâm cảm thấy, mặc kệ Mạc Chi Văn phát hiện, cậu ta sẽ mãi mãi chẳng bao giờ phát hiện.

Gần đây nhất, mọi người đến đảo W nghỉ hè, căn bản họ không có ý định che giấu, người đi cùng đều phát hiện cả rồi, chỉ mỗi Mạc Chi Văn đơn phương cho rằng do quan hệ bọn họ quá tốt.

Thời điểm Lục Nghiệp Chinh giúp Trình Triển Tâm bôi kem chống nắng, Mạc Chi Văn còn lanh chanh muốn thò tay bôi giùm, bị Lục Nghiệp Chinh dùng dao mắt cắt vô số lần, mới ủ rũ chịu thua không nhiều chuyện nữa.

Đang nghĩ ngợi, Lục Nghiệp Chinh gọi điện thoại cho cậu, nói chuyến bay hạ cánh trễ, đêm nay chưa biết mấy giờ mới về được đến nhà, dặn Trình Triển Tâm đừng khóa cửa, tiếp theo là liên tu bất tận đủ các thể loại đừng.

Giọng Lục Nghiệp Chinh hiếm lắm mới vương đôi phần uể oải, Trình Triển Tâm “Ừm” một tiếng, không nói gì thêm.

2.

Trình Triển Tâm nằm trong phòng khách chờ Lục Nghiệp Chinh, mở phim xem, bất tri bất giác ngủ mất.

Lục Nghiệp Chinh về nhà, thấy Trình Triển Tâm vùi mình trên ghế sa lông, lúc vừa ôm lấy cậu bế lên lầu đi ngủ, Trình Triển Tâm tỉnh giấc, cầm tay Lục Nghiệp Chinh líu ríu hỏi hắn: “Mấy giờ rồi?”

“Hai giờ.” Lục Nghiệp Chinh đáp, áo khoác hắn còn chưa cởi, trên y phục vẫn vấn vít khí lạnh của bên ngoài.

Trình Triển Tâm giơ tay ôm mặt Lục Nghiệp Chinh thổi khẽ, rì rầm: “Anh lạnh quá à.”

Rồi lấy môi dán vào mặt Lục Nghiệp Chinh, dường như muốn sưởi ấm, dịu dàng hôn hắn.

Lục Nghiệp Chinh vốn đã ôm lấy cậu vào lòng, tay dừng một chút, thả Trình Triển Tâm lại ghế salông.

Vừa vặn mặt Trình Triển Tâm kề sát bên môi Lục Nghiệp Chinh, Lục Nghiệp Chinh nghiêng đầu hôn lên môi cậu.

Nhiệt độ trong phòng cao hơn, Trình Triển Tâm chỉ mặc mỗi bộ quần áo ngủ, tay Lục Nghiệp Chinh dễ dàng luồn vào, vuốt ve làn da ấm mềm nhẵn nhụi.

Trình Triển Tâm nhắm mắt nhận lấy cái hôn từ Lục Nghiệp Chinh, lông mi dài khe khẽ rung động, trên mặt còn sắc ửng hồng do mới vừa tỉnh ngủ, thoạt trông ngoan ngoãn vô cùng.

Hôn thật lâu, Lục Nghiệp Chinh hơi nâng người lên, chăm chú nhìn vào mắt Trình Triển Tâm, ngón tay ấn trên bờ môi Trình Triển Tâm ve vuốt, ôn hòa hỏi cậu: “Không phải bảo em đi lên ngủ rồi à?”

“Muốn chờ anh.” Trình Triển Tâm nói, “Nhớ anh quá.”

Vừa nghĩ tới chuyện trải qua một thời gian nữa, cậu không thể cùng Lục Nghiệp Chinh gặp mặt mỗi ngày, lòng Trình Triển Tâm lại cảm thấy khó mà kham nổi.

Lục Nghiệp Chinh mới đi ba ngày, cậu đã có cảm giác Lục Nghiệp Chinh đi tròn ba tháng, vội ôm chặt Lục Nghiệp Chinh không muốn buông tay.

“Nhớ anh hay là muốn?” Lục Nghiệp Chinh cởi áo khoác, ném xuống đất, rất có xu hướng muốn bế người lên lầu lần nữa.

Trình Triển Tâm ban ngày bị Mạc Chi Văn hỏi chuyện Lục Nghiệp Chinh nộp hồ sơ vào trường, trái tim lơ lửng thiếu khuyết an toàn, vì thế vô cùng vâng lời, nếu là lúc bình thường có lẽ cậu sẽ đẩy Lục Nghiệp Chinh ra, hôm nay lại nhìn Lục Nghiệp Chinh say mê, đến gần hôn nhẹ vào mắt hắn, đáp: “Nhớ anh, mà cũng muốn nữa.”

Lục Nghiệp Chinh phát hiện Trình Triển Tâm khác thường, thế nhưng thời điểm thế này, không đè cậu thì đâu phải đàn ông?

Hắn dịu giọng hỏi Trình Triển Tâm: “Muốn ở chỗ nào?”

Chẳng đợi Trình Triển Tâm trả lời, Lục Nghiệp Chinh đã tự đáp trước: “Chọn không được đúng không? Vậy thì anh chọn.”

3.

Đêm hôm khuya khoắt, bếp nhà Lục Nghiệp Chinh vẫn đèn đuốc sáng choang.

Trên người Trình Triển Tâm ngoại trừ một cái tạp dề màu trắng thì không còn thứ gì, dây tạp dề rất mảnh thắt trên eo cậu, thắt rất chặt, Trình Triển Tâm gầy, sợi dây thít vào da thịt, hằn lên dấu.

Trình Triển Tâm bị đặt trên bàn ăn, mặt dán vào mặt bàn bằng gỗ, mông bị ép cong lên, cảm thụ dương vật thô dài của Lục Nghiệp Chinh ra ra vào vào trong cơ thể.

Da dẻ Trình Triển Tâm trắng như sữa, cơ hồ cùng màu sắc với tạp dề, con người cũng tinh khiết như thế, ngày thường sắc mặt luôn lãnh đạm ơ thờ, quá là thanh tâm quả dục, bây giờ bị Lục Nghiệp Chinh nắm eo, đụng đến nghiêng qua ngả lại, miệng bật ra những tiếng rên rỉ phóng đãng chết người.

Lục Nghiệp Chinh từ phía sau làm cậu một hồi, rút khí cụ ra, đêm nay hắn dùng gel bôi trơn vị dâu tây, lần đầu tiên Trình Triển không bắt hắn mang bao, Lục Nghiệp Chinh rút ra, đẩy cả gel bôi trơn trắng ngà ra cùng, dính trên bắp đùi Trình Triển Tâm, tạo ảo giác dường như Trình Triển Tâm đã bị tinh dịch của hắn rót đến tràn đầy.

Hắn lật người Trình Triển Tâm, để Trình Triển Tâm nằm ngửa trên bàn, mở hai chân cậu, lần nữa đẩy vào tận cùng bên trong cậu.

Dương vật Trình Triển Tâm đẩy tạp dề nhô lên thành túp lều be bé, Lục Nghiệp Chinh nâng tay lật tạp dề lên, lộ ra cái rốn nho nhỏ, hắn nắm eo Trình Triển Tâm, thúc vào huyệt thịt vừa chậm vừa sâu, Trình Triển Tâm nhắm hai mắt thật chặt, cắn môi, âm thanh phát ra từ trong mũi cũng mềm thành một vũng nước.

“A… A Nghiệp…” Trình Triển Tâm đột nhiên cảm thấy dây thắt trên eo dây siết thêm đôi chút, mở mắt nhìn, Lục Nghiệp Chinh cầm lấy sợi dây, kéo sang hai bên, eo Trình Triển Tâm bị dây ghìm ra một vết hằn thật đậm.

Lục Nghiệp Chinh thò tay ước lượng, nói: “Tâm Tâm, em chỉ có bằng này…”

Vừa nói vừa đâm vào Trình Triển Tâm một cái: “Làm sao có thể nhét cái ấy của anh vào được?”

Trình Triển Tâm bị hắn đâm chọc đến thất thần, khắp cả người lộ ra sắc phấn hồng nhục dục, cố nhấc cánh tay mềm yếu, Lục Nghiệp Chinh cương quyết bắt lấy tay cậu, đưa đến nơi giao hợp dầm dề ướt nước, Trình Triển Tâm chạm phải địa phương trên cơ thể đang bị mở ra cực hạn, hốt hoảng co tay, lại bị Lục Nghiệp Chinh bắt sờ trở lại.

Lục Nghiệp Chinh vừa đẩy đẩy đưa đưa, vừa bức bách Trình Triển Tâm cố định những ngón tay nhỏ dài ở nơi kết hợp. Người thì cúi xuống, kề sát bên tai Trình Triển Tâm: “Tâm Tâm, duỗi vào xem xem anh làm em thế nào.”

Hắn ép tay Trình Triển Tâm nhét vào, phần trước ngón tay Trình Triển Tâm chạm vào dương vật cứng nóng, phần sau dán vào bí thịt mềm ấm của mình, Lục Nghiệp Chinh còn không ngừng đẩy vào sâu hơn nữa.

Trình Triển Tâm cảm giác bên trong cậu co lại càng chặt chẽ, như khát khao đến muốn nuốt trọn Lục Nghiệp Chinh, sợ tới mức cố sức rút tay về, nước mắt nín nhịn trong hốc mắt cũng ứa ra khi nheo mắt.

Lục Nghiệp Chinh ấn tay Trình Triển Tâm, cố định ở trên bàn, làm tình với cậu hăng say không dừng nổi, Trình Triển Tâm bị hắn đâm tới nước cơ thể từng chút nhích dần lên trên, sau đó bị hắn kéo về làm tiếp.

Trong phòng ăn tràn ngập tiếng nước, cả tiếng va chạm kịch liệt của xác thịt vào nhau.

Ở dưới lầu làm xong một lần, Lục Nghiệp Chinh lại bế Trình Triển Tâm lên lầu, đè cậu ngay trong phòng tắm, chân Trình Triển Tâm mềm oặt đến run lên, đứng cũng đứng không yên, Lục Nghiệp Chinh bèn ôm cậu ấn lên tường giao hợp dã man.

Trình Triển Tâm cảm thấy mình sắp bị Lục Nghiệp Chinh giết chết, yếu ớt đẩy hắn. Lục Nghiệp Chinh còn chưa muốn dừng, hỏi cậu: “Không phải em vừa nhớ anh vừa muốn đó sao?”

Trình Triển Tâm hối hận đến cùng cực, lòng thầm nhủ nói nhiều tất lỡ lời, sau này đừng nên nói nữa.

Lại an ủi mình, sau này muốn làm cũng không làm được, thôi thì mặc kệ hắn làm đi.

Quãng thời gian sau đó, Lục Nghiệp Chinh giày vò cậu thế nào, Trình Triển Tâm đều ngoan ngoãn thừa nhận, hắn đã quyết định, sắp tới lại phải yêu xa, khi còn cùng nhau tại sao không dung túng cho Lục Nghiệp Chinh một chút?

4.

Qua mấy tháng, Lục Nghiệp Chinh toại nguyện lấy được offer của đại học H, rất đắc ý mà đặt ở trước mặt Trình Triển Tâm tranh công, hỏi cậu: “Thế nào? Ngạc nhiên chưa?”

Đêm đó Trình Triển Tâm khóa cửa phòng thật chặt.

Hết phiên ngoại 1
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện