Chuyển ngữ: Hoài
Trình Triển Tâm bị Lục Nghiệp Chinh nắm tay, kéo ra ngoài hàng hiên chật hẹp, bên ngoài cỏ cây vàng rượi dưới ánh đèn, giữa trời đêm tháng năm, mà vẫn hơi hướm đôi phần mát mẻ.
Trình Triển Tâm trước đây chưa từng quan sát sao trời, mơ màng ngửi hương cỏ khô the chát.
Mỗi lần cậu nhìn bầu trời đêm, chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ. Vì đêm đen đối với cậu, chỉ đại diện cho sợ hãi cùng cô tịch.
Ban đêm sẽ có vài con người ra tản ra mùi tanh tưởi, đứng ở cửa nhà chờ cậu trả tiền. Ban đêm đi cùng đớn đau, khuất nhục, khó mà nhúc nhích. Mỗi đêm của Trình Triển Tâm, đều trải qua vô vọng như thế, dài dằng dặc như thế, cậu không dám tưởng tượng gì, cũng không dám vui vẻ hoặc thương tâm, không dám cười, không dám khóc, sợ hãi rụt rè mà sống sót, tiêu cực mà chịu đựng cực nhọc.
Thời điểm chịu đòn cuộn tròn lại là xong, thời điểm chủ nợ đòi tiền lấy ra là xong, không có tiền thì cố gắng đi kiếm tiền mà sống.
Thật như hôm nay chịu khổ không than đau, ngày sau sẽ sống rất tốt.
Cùng Lục Nghiệp Chinh ngây ngốc trải qua mấy ngày nay, Trình Triển Tâm như đang nằm mơ vậy.
Cậu thường cảm thấy bản thân ngay cả ăn xin cũng xin không tốt, đứng nơi đầu phố, tay cầm bố thí của Lục Nghiệp Chinh, Lục Nghiệp Chinh vừa đi, bầu trời lập tức sẽ đổ tuyết rơi.
Tuyết che người cậu, che tay cậu, che đường cậu đi, cuối cùng tất cả đều không có.
“Trình Triển Tâm.” Lục Nghiệp Chinh thấy Trình Triển Tâm đi mà sắp đụng vào tường, hơi xuất lực kéo cậu trở về, hỏi cậu, “Sợ hãi?”
Trình Triển Tâm còn đang chìm trong tâm sự, Lục Nghiệp Chinh vừa mở miệng, cậu lại bị bàn tay Lục Nghiệp Chinh nắm thật chặt chẽ, mê man quay đầu nhìn Lục Nghiệp Chinh, cố nhớ vừa rồi Lục Nghiệp Chinh nói gì, rồi mới đáp: “Không có.”
Tiểu khu Tân Phong không lắp đèn đường, chỉ có ánh sáng rọi ra từ bên trong cửa sổ nhà cư dân lâu năm, giúp bốn phía không đến nỗi một màu đen kịt.
Lục Nghiệp Chinh ấn chìa khóa xe, đèn xe vụt sáng.
Trình Triển Tâm không chú ý, đôi mắt bị ánh đèn cường độ mạnh chiếu vào, không tự chủ khép lại, cuối cùng cũng lộ chút ít nét trẻ con và sức sống.
Lục Nghiệp Chinh cảm thấy Trình Triển Tâm như vậy quá đáng yêu, tay nhanh hơn tim, cứ thế ấn xuống, Trình Triển Tâm hơi đau, ngẩn người, hỏi Lục Nghiệp Chinh: “Cậu làm gì vậy?”
Lục Nghiệp Chinh lúc này mới phát hiện mình thế này có hơi ngu xuẩn, vờ như vô tình, đi tới kéo cửa xe giúp Trình Triển Tâm, nhìn Trình Triển Tâm ngồi vào.
Chạy ra khỏi tiểu khu, Lục Nghiệp Chinh hỏi: “Cậu vừa nãy phát ngốc cái gì?”
“Đâu nào.” Trình Triển Tâm thề thốt phủ nhận, “Tôi không có phát ngốc.”
Cuối cùng cậu đã tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng gọi là Trình Liệt, cả một ngày đêm tựa như đánh trận, vừa dài lại dày vò, trái tim giãy giụa bên trong dung nham quay cuồng nóng bỏng, sau cùng cũng coi như bò dậy.
Trình Triển Tâm bất giác cẩn thận khẽ nghiêng đầu đi, nhìn Lục Nghiệp Chinh ‘tưởng mất mà lại được’, rồi cúi đầu nhắm mắt lại, như bảo vật mới lạc vừa tìm thấy chẳng bao lâu, muốn lập tức khắc sâu sắc vào đầu, để không bao giờ có thể quên mất nữa.
Lục Nghiệp Chinh vẫn luôn chú ý Trình Triển Tâm, đương nhiên bắt được động tác nhỏ trong mắt cậu, lập tức chế nhạo: “Cậu cứ nhìn lén tôi.”
“Tôi không nhìn lén.” Trình Triển Tâm sau khi nói xong, chỉ lo Lục Nghiệp Chinh nắm lấy không tha, liền bổ sung, “Tôi chỉ xoay cổ.”
Lục Nghiệp Chinh nhìn đường phía trước, bị Trình Triển Tâm chọc cho cười cười.
“Lục Nghiệp Chinh.” Trình Triển Tâm kêu tên hắn, lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Lục Nghiệp Chinh “Ừ” khẽ, hỏi cậu: “Ăn cơm chưa?”
Trình Triển Tâm nghĩ đến bữa tối cậu ăn không biết vị, thành tâm thỉnh giáo: “Ăn được hai muỗng có tính là rồi không?”
“Không tính.” Lục Nghiệp Chinh liếc nhìn, cảm thấy Trình Triển Tâm băn khoăn cái vấn đề sao mà ngu ngốc, “Muốn ăn gì?”
Trình Triển Tâm chìm vào đăm chiêu, Lục Nghiệp Chinh đợi hồi lâu, Trình Triển Tâm còn không nghĩ ra, hắn quyết định luôn: “Ăn cháo vậy.”
“Được.” Trình Triển Tâm không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
Lục Nghiệp Chinh nhìn Trình Triển Tâm tỏ vẻ ‘không cần mình quyết định nữa, được giải phóng rồi!’, thở dài, hỏi cậu: “Trình Triển Tâm, cậu sao lại thiếu chủ kiến như vậy?”
Trình Triển Tâm không thừa nhận: “Tôi còn mải suy nghĩ đấy.”
“Ừm.” Lục Nghiệp Chinh vừa cười, dài giọng nhại lại lời Trình Triển Tâm, “Cậu còn mải suy nghĩ đấy.”
Chui ra khỏi hẻm nhỏ vào tiểu khu Trình Triển Tâm, tốc độ xe nhanh hơn hẳn, Lục Nghiệp Chinh bẻ lái, rẽ vào đường cao tốc.
Đèn đuốc treo cao cao ven đường lao vun vút khi Trình Triển Tâm nhìn từ cửa sổ, cậu hạ cửa kính xe, để gió đêm vỗ về gương mặt, thổi cả vào lòng, thổi trái tim đang gõ nhịp mạnh mẽ trở về nguội lạnh, miễn cho lòi đuôi trước mặt Lục Nghiệp Chinh, sẽ khiến Lục Nghiệp Chinh phát hiện Trình Triển Tâm đến cả tay cũng không thể nắm chặt, mỗi phần da thịt đều mềm nhuyễn.
“Mở cửa sổ không lạnh à?” Lục Nghiệp Chinh hỏi cậu, “Áo khoác ở phía sau, tự mình lấy.”
Trình Triển Tâm chỉ mặc T shirt, thật sự có hơi lạnh, thế là úp sấp lên ghế tìm áo. Trình Triển Tâm rất lười, khoác sơ sài, dựa vào ghế tựa ngẩn người, trầm mặc mấy giây, lại hỏi Lục Nghiệp Chinh: “Tại sao cậu lại tìm đến tôi?”
“Tới tặng đồ cho cậu.” Lục Nghiệp Chinh đáp.
Trình Triển Tâm chọc thủng lời hắn: “Vốn cậu không mang.”
Phía trước có tai nạn, xe cộ đều bị chặn, Lục Nghiệp Chinh dừng lại, hắn nghiêng người sang, nghiêm túc nhìn Trình Triển Tâm, hỏi cậu: “Tôi không đến cậu sẽ làm gì?”
Lục Nghiệp Chinh thật tâm muốn biết câu trả lời.
Hắn đi vào trong nhà Trình Triển Tâm, Trình Triển Tâm cứ đứng sững hoài, hắn thật muốn biết, nếu buổi chiều hắn cứ thế mà đi, không ai giúp Trình Triển Tâm, sự tình rồi sẽ diễn biến đến kết cục gì.
Mắt Trình Triển Tâm chìm trong mắt hắn, thật lâu mới nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng…”
Sắc mặt Lục Nghiệp Chinh cực kỳ khó coi, làm câu Trình Triển Tâm nói càng ngày càng bé lại.
“Vậy —— hắn ta ở đâu?” Lời Lục Nghiệp Chinh vòng qua vòng lại bên mép mấy vòng, cuối cùng vẫn thốt.
Hắn không muốn nói chuyện Tề Khung, là bởi vì không muốn đào ra vết sẹo, chả khác rạch thêm vết dao vào lòng, làm Trình Triển Tâm hai lần thương tổn.
Lục Nghiệp Chinh cảm thấy mình không cần biết tất cả mọi chuyện, mà xác thực là hắn không thèm để ý và cũng chẳng ngại, càng không muốn nghe Trình Triển Tâm kể về Tề Khung.
Thế nhưng hiện tại, hắn phát hiện chuyện có lẽ… vốn không phải như hắn nghĩ.
Vậy nếu vẫn muốn hỏi thì cứ hỏi đi thôi.
Trình Triển Tâm cứ nghĩ đến Tề Khung là lại đau đầu.
Trầm mặc chốc lát, cậu mới nói: “Buổi chiều là chính hắn ta chạy tới. Nói phải giúp tôi trả tiền nợ, tôi không muốn, hắn ta cứ thế bỏ đi.”
“Tôi và hắn ta không phải loại quan hệ đó.” Trình Triển Tâm nói thêm, “Tôi đã nói với cậu, vào khoảng mười giờ hai mươi tối ngày 22 tháng 4, tôi từng nói tôi và Tề Khung không phải loại quan hệ đó, thương tích trên người tôi do ba tôi đánh, cậu trả lời tôi ‘Ừm’. Lúc đó cậu chẳng tin tôi đúng không?”
Trình Triển Tâm nhớ rất dai, càng nói càng dài, trừ những lần giảng bài, xưa nay cậu chưa từng nói dài như vậy.
Lục Nghiệp Chinh đánh chết không tiếp thu: “Tôi không có. Tôi tin tưởng cậu.”
“Thật không?” Trình Triển Tâm dò hỏi Lục Nghiệp Chinh, “Cậu xem loại ảnh chụp đó mà còn tin tưởng tôi?”
Khi Trình Triển Tâm nghiêm túc, không người nào có thể chống đỡ, Lục Nghiệp Chinh quả thực muốn nhấc tay đầu hàng, hắn kiên trì vài giây, rốt cuộc thừa nhận: “Lúc đó đã xóa ngay rồi.”
Trình Triển Tâm “Ừ” khẽ, suy nghĩ mấy giây, lại nói: “Những bức hình kia, tôi không biết hắn ta chụp lúc nào. Tôi chưa từng lăn giường với Tề Khung, chưa từng có.”
Trình Triển Tâm nói rất trịnh trọng, cơ hồ sắp giơ tay lên thề.
Cậu vừa nghĩ tới – Lục Nghiệp Chinh bởi vì những bức hình này, gạt cậu đi tìm Tề Khung, bỗng thấy khó chịu đòi mạng.
Bức ảnh đâu phải bỗng dưng mà đến, con người Tề Khung bẩn thỉu như vậy, dựa vào cái gì muốn Lục Nghiệp Chinh thay cậu đi để rồi bị hắn ta khinh bỉ? “Tôi giúp hắn lấy tay làm.” Trình Triển Tâm rũ mắt, hơi tự giận bản thân nhưng vẫn thẳng thắn, “Đôi lúc hắn ta sẽ tìm đến tôi. Lần đầu tiên tôi và cậu gặp mặt, hắn ta cũng tới.”
“Chính là ngày tại WC sân luyện tập?” Trong giọng Lục Nghiệp Chinh không thấy trách móc, hắn chỉ thuận theo lời Trình Triển Tâm mà hỏi theo.
Trình Triển Tâm gật gật đầu, lúc nói chuyện hơi chuyển sang giọng mũi: “Đó là lần cuối cùng.”
“Nhưng tôi không thích hắn ta.” Trình Triển Tâm chưa từng cảm thấy mình sạch sẽ, nên không thích giải thích với người khác quan hệ phức tạp, dơ bẩn và lộn xộn ấy, nhưng chỉ có Lục Nghiệp Chinh, coi như chuyện nhỏ hơn nữa, Trình Triển Tâm cũng không muốn Lục Nghiệp Chinh hiểu lầm cậu, “Không thích hắn ta một chút nào.”
Trình Triển Tâm nói, liền cảm giác trong lòng chua xót, cậu đăm đắm nhìn Lục Nghiệp Chinh, không thấy rõ biểu cảm trên mặt Lục Nghiệp Chinh, cậu rất hi vọng Lục Nghiệp Chinh đến gần mà nhìn cậu, có điều không thể thốt thành lời câu cầu khẩn tự đáy lòng.
“Tôi biết rồi.” Lục Nghiệp Chinh thấp giọng nói, hắn lại gần Trình Triển Tâm một chút, khẳng định với cậu, “Lần này thật sự hiểu rồi.”
Trình Triển Tâm bị Lục Nghiệp Chinh nắm tay, kéo ra ngoài hàng hiên chật hẹp, bên ngoài cỏ cây vàng rượi dưới ánh đèn, giữa trời đêm tháng năm, mà vẫn hơi hướm đôi phần mát mẻ.
Trình Triển Tâm trước đây chưa từng quan sát sao trời, mơ màng ngửi hương cỏ khô the chát.
Mỗi lần cậu nhìn bầu trời đêm, chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ. Vì đêm đen đối với cậu, chỉ đại diện cho sợ hãi cùng cô tịch.
Ban đêm sẽ có vài con người ra tản ra mùi tanh tưởi, đứng ở cửa nhà chờ cậu trả tiền. Ban đêm đi cùng đớn đau, khuất nhục, khó mà nhúc nhích. Mỗi đêm của Trình Triển Tâm, đều trải qua vô vọng như thế, dài dằng dặc như thế, cậu không dám tưởng tượng gì, cũng không dám vui vẻ hoặc thương tâm, không dám cười, không dám khóc, sợ hãi rụt rè mà sống sót, tiêu cực mà chịu đựng cực nhọc.
Thời điểm chịu đòn cuộn tròn lại là xong, thời điểm chủ nợ đòi tiền lấy ra là xong, không có tiền thì cố gắng đi kiếm tiền mà sống.
Thật như hôm nay chịu khổ không than đau, ngày sau sẽ sống rất tốt.
Cùng Lục Nghiệp Chinh ngây ngốc trải qua mấy ngày nay, Trình Triển Tâm như đang nằm mơ vậy.
Cậu thường cảm thấy bản thân ngay cả ăn xin cũng xin không tốt, đứng nơi đầu phố, tay cầm bố thí của Lục Nghiệp Chinh, Lục Nghiệp Chinh vừa đi, bầu trời lập tức sẽ đổ tuyết rơi.
Tuyết che người cậu, che tay cậu, che đường cậu đi, cuối cùng tất cả đều không có.
“Trình Triển Tâm.” Lục Nghiệp Chinh thấy Trình Triển Tâm đi mà sắp đụng vào tường, hơi xuất lực kéo cậu trở về, hỏi cậu, “Sợ hãi?”
Trình Triển Tâm còn đang chìm trong tâm sự, Lục Nghiệp Chinh vừa mở miệng, cậu lại bị bàn tay Lục Nghiệp Chinh nắm thật chặt chẽ, mê man quay đầu nhìn Lục Nghiệp Chinh, cố nhớ vừa rồi Lục Nghiệp Chinh nói gì, rồi mới đáp: “Không có.”
Tiểu khu Tân Phong không lắp đèn đường, chỉ có ánh sáng rọi ra từ bên trong cửa sổ nhà cư dân lâu năm, giúp bốn phía không đến nỗi một màu đen kịt.
Lục Nghiệp Chinh ấn chìa khóa xe, đèn xe vụt sáng.
Trình Triển Tâm không chú ý, đôi mắt bị ánh đèn cường độ mạnh chiếu vào, không tự chủ khép lại, cuối cùng cũng lộ chút ít nét trẻ con và sức sống.
Lục Nghiệp Chinh cảm thấy Trình Triển Tâm như vậy quá đáng yêu, tay nhanh hơn tim, cứ thế ấn xuống, Trình Triển Tâm hơi đau, ngẩn người, hỏi Lục Nghiệp Chinh: “Cậu làm gì vậy?”
Lục Nghiệp Chinh lúc này mới phát hiện mình thế này có hơi ngu xuẩn, vờ như vô tình, đi tới kéo cửa xe giúp Trình Triển Tâm, nhìn Trình Triển Tâm ngồi vào.
Chạy ra khỏi tiểu khu, Lục Nghiệp Chinh hỏi: “Cậu vừa nãy phát ngốc cái gì?”
“Đâu nào.” Trình Triển Tâm thề thốt phủ nhận, “Tôi không có phát ngốc.”
Cuối cùng cậu đã tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng gọi là Trình Liệt, cả một ngày đêm tựa như đánh trận, vừa dài lại dày vò, trái tim giãy giụa bên trong dung nham quay cuồng nóng bỏng, sau cùng cũng coi như bò dậy.
Trình Triển Tâm bất giác cẩn thận khẽ nghiêng đầu đi, nhìn Lục Nghiệp Chinh ‘tưởng mất mà lại được’, rồi cúi đầu nhắm mắt lại, như bảo vật mới lạc vừa tìm thấy chẳng bao lâu, muốn lập tức khắc sâu sắc vào đầu, để không bao giờ có thể quên mất nữa.
Lục Nghiệp Chinh vẫn luôn chú ý Trình Triển Tâm, đương nhiên bắt được động tác nhỏ trong mắt cậu, lập tức chế nhạo: “Cậu cứ nhìn lén tôi.”
“Tôi không nhìn lén.” Trình Triển Tâm sau khi nói xong, chỉ lo Lục Nghiệp Chinh nắm lấy không tha, liền bổ sung, “Tôi chỉ xoay cổ.”
Lục Nghiệp Chinh nhìn đường phía trước, bị Trình Triển Tâm chọc cho cười cười.
“Lục Nghiệp Chinh.” Trình Triển Tâm kêu tên hắn, lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Lục Nghiệp Chinh “Ừ” khẽ, hỏi cậu: “Ăn cơm chưa?”
Trình Triển Tâm nghĩ đến bữa tối cậu ăn không biết vị, thành tâm thỉnh giáo: “Ăn được hai muỗng có tính là rồi không?”
“Không tính.” Lục Nghiệp Chinh liếc nhìn, cảm thấy Trình Triển Tâm băn khoăn cái vấn đề sao mà ngu ngốc, “Muốn ăn gì?”
Trình Triển Tâm chìm vào đăm chiêu, Lục Nghiệp Chinh đợi hồi lâu, Trình Triển Tâm còn không nghĩ ra, hắn quyết định luôn: “Ăn cháo vậy.”
“Được.” Trình Triển Tâm không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
Lục Nghiệp Chinh nhìn Trình Triển Tâm tỏ vẻ ‘không cần mình quyết định nữa, được giải phóng rồi!’, thở dài, hỏi cậu: “Trình Triển Tâm, cậu sao lại thiếu chủ kiến như vậy?”
Trình Triển Tâm không thừa nhận: “Tôi còn mải suy nghĩ đấy.”
“Ừm.” Lục Nghiệp Chinh vừa cười, dài giọng nhại lại lời Trình Triển Tâm, “Cậu còn mải suy nghĩ đấy.”
Chui ra khỏi hẻm nhỏ vào tiểu khu Trình Triển Tâm, tốc độ xe nhanh hơn hẳn, Lục Nghiệp Chinh bẻ lái, rẽ vào đường cao tốc.
Đèn đuốc treo cao cao ven đường lao vun vút khi Trình Triển Tâm nhìn từ cửa sổ, cậu hạ cửa kính xe, để gió đêm vỗ về gương mặt, thổi cả vào lòng, thổi trái tim đang gõ nhịp mạnh mẽ trở về nguội lạnh, miễn cho lòi đuôi trước mặt Lục Nghiệp Chinh, sẽ khiến Lục Nghiệp Chinh phát hiện Trình Triển Tâm đến cả tay cũng không thể nắm chặt, mỗi phần da thịt đều mềm nhuyễn.
“Mở cửa sổ không lạnh à?” Lục Nghiệp Chinh hỏi cậu, “Áo khoác ở phía sau, tự mình lấy.”
Trình Triển Tâm chỉ mặc T shirt, thật sự có hơi lạnh, thế là úp sấp lên ghế tìm áo. Trình Triển Tâm rất lười, khoác sơ sài, dựa vào ghế tựa ngẩn người, trầm mặc mấy giây, lại hỏi Lục Nghiệp Chinh: “Tại sao cậu lại tìm đến tôi?”
“Tới tặng đồ cho cậu.” Lục Nghiệp Chinh đáp.
Trình Triển Tâm chọc thủng lời hắn: “Vốn cậu không mang.”
Phía trước có tai nạn, xe cộ đều bị chặn, Lục Nghiệp Chinh dừng lại, hắn nghiêng người sang, nghiêm túc nhìn Trình Triển Tâm, hỏi cậu: “Tôi không đến cậu sẽ làm gì?”
Lục Nghiệp Chinh thật tâm muốn biết câu trả lời.
Hắn đi vào trong nhà Trình Triển Tâm, Trình Triển Tâm cứ đứng sững hoài, hắn thật muốn biết, nếu buổi chiều hắn cứ thế mà đi, không ai giúp Trình Triển Tâm, sự tình rồi sẽ diễn biến đến kết cục gì.
Mắt Trình Triển Tâm chìm trong mắt hắn, thật lâu mới nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng…”
Sắc mặt Lục Nghiệp Chinh cực kỳ khó coi, làm câu Trình Triển Tâm nói càng ngày càng bé lại.
“Vậy —— hắn ta ở đâu?” Lời Lục Nghiệp Chinh vòng qua vòng lại bên mép mấy vòng, cuối cùng vẫn thốt.
Hắn không muốn nói chuyện Tề Khung, là bởi vì không muốn đào ra vết sẹo, chả khác rạch thêm vết dao vào lòng, làm Trình Triển Tâm hai lần thương tổn.
Lục Nghiệp Chinh cảm thấy mình không cần biết tất cả mọi chuyện, mà xác thực là hắn không thèm để ý và cũng chẳng ngại, càng không muốn nghe Trình Triển Tâm kể về Tề Khung.
Thế nhưng hiện tại, hắn phát hiện chuyện có lẽ… vốn không phải như hắn nghĩ.
Vậy nếu vẫn muốn hỏi thì cứ hỏi đi thôi.
Trình Triển Tâm cứ nghĩ đến Tề Khung là lại đau đầu.
Trầm mặc chốc lát, cậu mới nói: “Buổi chiều là chính hắn ta chạy tới. Nói phải giúp tôi trả tiền nợ, tôi không muốn, hắn ta cứ thế bỏ đi.”
“Tôi và hắn ta không phải loại quan hệ đó.” Trình Triển Tâm nói thêm, “Tôi đã nói với cậu, vào khoảng mười giờ hai mươi tối ngày 22 tháng 4, tôi từng nói tôi và Tề Khung không phải loại quan hệ đó, thương tích trên người tôi do ba tôi đánh, cậu trả lời tôi ‘Ừm’. Lúc đó cậu chẳng tin tôi đúng không?”
Trình Triển Tâm nhớ rất dai, càng nói càng dài, trừ những lần giảng bài, xưa nay cậu chưa từng nói dài như vậy.
Lục Nghiệp Chinh đánh chết không tiếp thu: “Tôi không có. Tôi tin tưởng cậu.”
“Thật không?” Trình Triển Tâm dò hỏi Lục Nghiệp Chinh, “Cậu xem loại ảnh chụp đó mà còn tin tưởng tôi?”
Khi Trình Triển Tâm nghiêm túc, không người nào có thể chống đỡ, Lục Nghiệp Chinh quả thực muốn nhấc tay đầu hàng, hắn kiên trì vài giây, rốt cuộc thừa nhận: “Lúc đó đã xóa ngay rồi.”
Trình Triển Tâm “Ừ” khẽ, suy nghĩ mấy giây, lại nói: “Những bức hình kia, tôi không biết hắn ta chụp lúc nào. Tôi chưa từng lăn giường với Tề Khung, chưa từng có.”
Trình Triển Tâm nói rất trịnh trọng, cơ hồ sắp giơ tay lên thề.
Cậu vừa nghĩ tới – Lục Nghiệp Chinh bởi vì những bức hình này, gạt cậu đi tìm Tề Khung, bỗng thấy khó chịu đòi mạng.
Bức ảnh đâu phải bỗng dưng mà đến, con người Tề Khung bẩn thỉu như vậy, dựa vào cái gì muốn Lục Nghiệp Chinh thay cậu đi để rồi bị hắn ta khinh bỉ? “Tôi giúp hắn lấy tay làm.” Trình Triển Tâm rũ mắt, hơi tự giận bản thân nhưng vẫn thẳng thắn, “Đôi lúc hắn ta sẽ tìm đến tôi. Lần đầu tiên tôi và cậu gặp mặt, hắn ta cũng tới.”
“Chính là ngày tại WC sân luyện tập?” Trong giọng Lục Nghiệp Chinh không thấy trách móc, hắn chỉ thuận theo lời Trình Triển Tâm mà hỏi theo.
Trình Triển Tâm gật gật đầu, lúc nói chuyện hơi chuyển sang giọng mũi: “Đó là lần cuối cùng.”
“Nhưng tôi không thích hắn ta.” Trình Triển Tâm chưa từng cảm thấy mình sạch sẽ, nên không thích giải thích với người khác quan hệ phức tạp, dơ bẩn và lộn xộn ấy, nhưng chỉ có Lục Nghiệp Chinh, coi như chuyện nhỏ hơn nữa, Trình Triển Tâm cũng không muốn Lục Nghiệp Chinh hiểu lầm cậu, “Không thích hắn ta một chút nào.”
Trình Triển Tâm nói, liền cảm giác trong lòng chua xót, cậu đăm đắm nhìn Lục Nghiệp Chinh, không thấy rõ biểu cảm trên mặt Lục Nghiệp Chinh, cậu rất hi vọng Lục Nghiệp Chinh đến gần mà nhìn cậu, có điều không thể thốt thành lời câu cầu khẩn tự đáy lòng.
“Tôi biết rồi.” Lục Nghiệp Chinh thấp giọng nói, hắn lại gần Trình Triển Tâm một chút, khẳng định với cậu, “Lần này thật sự hiểu rồi.”
Danh sách chương