~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau hôm đi tắm hồ bơi, Thân Bích cảm thấy cơ thể bỗng dưng nặng trịch, nhịp thở không đều, tim đập hỗn loạn, đầu óc mơ hồ, toàn thân nóng như lò lửa. Đích thị là bị sốt rồi.
Ai nha, khổ thật, đầu tuần đầu tiết gì mà phải nằm liệt trên giường, đã vậy còn trong tình trạng này, thật là mệt nha. Thân Bích không cam tâm gắng sức lăn qua lăn lại cho bớt chán nhưng mà cơ thể hiện tại như chứa mười tấn đá, nặng nề đến sức cũng không có để thở nữa.
Buồn không có việc gì làm, cậu với tay lấy điện thoại trên bàn, mở lại tấm hình chụp chung với Trúc Đình, tự cười một mình. Hắn quả thật rất đẹp trai a, nhìn hoài không chán, cậu ôm điện thoại vào lòng khoái chí cười to hơn. Mẹ cậu từ ngoài bước vào, trên tay cầm một tô cháo đang nóng, thấy con trai mình như khỉ mắc phong, bà nhíu mày, giọng mỉa mai
"Hây da, thằng nhóc này mới sốt có chút xíu mà đã lây qua thần kinh luôn rồi à?"
Thân Bích hờn dỗi nhìn mẹ "Mẹ a, con chỉ là đang nhớ lại thời gian lúc trong lớp thôi mà."
"Mới nghỉ hè mấy ngày mà lại nhớ lớp vậy sao? Mẹ có nên tin không đây?" - Bà đặt tô cháo lên bàn, khuấy đều tô cháo cho ấm lại.
"Ân, thật mà thật mà. Năm nay là năm cho con nhiều kỷ niệm nhất đó."
"Mà mẹ thấy con có sức huyên thuyên nãy giờ là cũng đỡ được phần nào rồi đấy."
"Nhanh nhỉ, nãy còn nằm la liệt ra đó, bây giờ cười nói hả hê. Có tiên đơn ở đây sao?"
Là nhờ Trúc Đình đó mẹ. Trong đầu Thân Bích nghĩ thầm, trong lòng vui sướng nhưng cố kìm lại.
"Cháo cũng ấm rồi, con ăn đi không kẻo nguội." - Bà bưng tô cháo đưa cho Thân Bích.
Cậu cầm tô cháo húp một hơi, xong uống thuốc rồi nằm ngủ. Mẹ cậu đem tô ra ngoài, lắc lắc đầu, tâm tình đầy suy tư.
Thân Bích chìm sâu vào giấc ngủ. Trong giấc mộng, một người con trai cao ráo, phong trần đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai "Bị bệnh nặng thế này sao?"
Cậu tựa hồ bị hơi nóng phả vào tai, mập mờ tỉnh dậy thấy con người quen thuộc kia, vui sướng trong lòng trả lời "Chỉ là bệnh vặt thôi, đừng lo!!!"
Trúc Đình bất ngờ ôm Thân Bích, tay vuốt nhẹ lên mái tóc cậu, hôn nhẹ lên đó. Thân Bích bị hành động kia làm cho giật mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn. Đôi môi của hắn từ từ dời xuống cổ cậu, lướt nhẹ lên môi, rồi dừng lại ở đó.
Thân Bích bất giác tỉnh lại, thì ra chỉ là mơ. Thật là ảo tưởng, tên đó mà làm những hành động ái muội như vậy sao. Hoang đường.
Đang còn mải mê nhớ lại giấc mộng hồi nãy thì mẹ cậu đã vọng tiếng lên "Tiểu Bích, có bạn con đến kiếm na." Cửa mở ra, là Nhật Băng và Diệp Kỳ, hai cô nàng trưng ra nụ cười thân thiện.
"Hai da, Tiểu Bích, cậu vẫn còn sống a?" - Diệp Kỳ cười châm chọc.
"Cậu cũng sống dai thật." - Nhật Băng tiếp lời.
Thân Bích ôm hận vì không tống hai người xuống lầu tan xác cho rồi. Uỷ khuất nhìn hai người "Mấy người thật tàn nhẫn, tôi đây mà chết thì tôi sẽ ám mấy người, không để cho mấy người sống yên ổn."
"Ai nha, mới bệnh có chút xíu mà đã bi quan như thế?" - Thiên Hàn cũng từ ngoài bước vào, thẩy cho cậu một cái liếc khinh thường.
"Mấy cậu là đang ức hiếp tôi?"
"Chúng tôi chỉ muốn tốt cho xã hội, đất nước này thôi. Tôi lo cho kinh tế của đất nước không đủ để lo cho căn bệnh nan y của cậu."
"Tôi cũng thấy vậy." - Nhật Băng tán thành.
"Có vẻ đúng." - Thiên Hàn cũng không phản bác.
"Tôi đây hẳn rất bất hạnh khi quen các cậu, tôi sẽ đập đầu vào đây cho các cậu vừa lòng." - Nói rồi, Thân Bích chỉ tay vào gối mà than khóc.
"Cậu đập đầu vào thành giường tôi cũng chả buồn quan tâm." - Diệp Kỳ lạnh lùng đáp.
Thân Bích uất ức khóc không được mà giết ả cũng không xong đành phải cắn răng mà chịu dày vò. Nói chuyện hồi lâu Thân Bích thấy bọn con gái có vẻ xì xầm gì đó, bèn chen vào
"Nói xấu gì tôi à?" - Cậu tò mò hỏi.
"Không... Không có gì." - Nhật Băng xua tay.
"Thật không?" - Thân Bích vẫn mè nheo.
"Thật." - Thiên Hàn liên tục gật đầu.
"Mà cậu có phải con gái không mà sao lắm chuyện thế?" - Diệp Kỳ mỉa mai.
"Tôi đây là sợ mọi người bàn tán xôn xao về tôi, tôi biết là tôi đẹp nhưng không cần phải ngưỡng mộ như thế."
Lời nói vừa dứt, tức thời ba cặp mắt nhìn cậu bằng vẻ khinh thường, ói cũng không đành lòng ói, chỉ biết cố gắng kìm lại.
"Cậu nghĩ cậu là ai, hoa hậu thế giới? Cậu không biết còn được làm bông chậu không kìa?"
"Nhan sắc có hạn mà nông cạn vô biên, tôi đây sợ cậu không qua khỏi hôm nay."
"Cậu thật sự quá ảo tưởng rồi đấy, tôi đây sẽ giới thiệu cho cậu một chiếc xe đời mới, trên đó không ai dám nằm chỉ có mình cậu thôi, kế bên còn có bình nước, nhiễu tõng tõng, chỉ việc nằm chờ. Nước vừa hết là tới nơi liền. Vào đó cậu sẽ được ưu ái đặc biệt. Khi nào người ta thấy cậu có vẻ đã "tỉnh" hơn là được thả."
"Cậu đang rủa tôi bị tâm thần?"
"Sự thật mất lòng."
Thân Bích muốn tống khứ ba người này đi nhưng sức lực đâu mà làm, chỉ biết an phận thủ thường.
"Thôi Tiểu Bích, chúng tôi về đây, dù gì thấy cậu còn thở là chúng tôi an tâm rồi."
"Chừng nào bán muối nhớ báo chúng tôi, tôi sẽ giới thiệu cho "biệt thự" mà ở."
"Vậy nha, vĩnh biệt... Ái lộn tạm biệt."
Thân Bích không nói một lời nhìn họ đi ra khỏi phòng. Họ đã đi rồi, đã đi thật rồi.
Trong lòng lại cảm thấy trống trải, dù biết bọn họ nói ngoài miệng vậy nhưng thực tâm rất tốt, nên cũng không chấp nhất. Bây giờ, họ đi rồi, cái cảm giác hiu quạnh lại ùa về, bị bệnh mà một mình như vậy, thật sự chỉ muốn chết quách cho rồi. Nhớ mọi khi Thân Bích bị bệnh, Trúc Đình lần nào cũng hối hả chạy sang thăm, bây giờ không thấy ai, cảm thấy tủi vô cùng.
Tâm trạng hiện tại như trong phòng tối, muốn tìm thấy cửa ra nhưng sợ lại bị ánh sáng làm chói mắt nên chỉ biết ngồi một mình trong phòng. Nếu giờ có một người dẫn đường để đi ra phòng tối đó mà không bị chói mắt, nhất định cậu sẽ đi theo người đó.
Cậu ước phải chi Trúc Đình có ở đó, dù chỉ là một giây ngắn ngủi, nhưng chỉ cần được gặp hắn ta thì dù là khoảnh khắc cũng chấp nhận. Cái tên khó ưa đó không biết đang làm gì, ăn uống gì chưa, có nhớ gì mình không. Hàng loạt suy tư hiện ra trong đầu, cậu cũng chỉ là đang tương tư hắn quá thôi.
"Bệnh cũng không tệ đến nỗi nhỉ?"
Âm thanh kia vừa vang lên, trái tim của Thân Bích đã rộn vang, đập liên hồi cơ hồ trật đi một nhịp, không cần quay lại cũng biết là ai, người đó đang nghiêng đầu tựa vào cửa nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Gương mặt kia vẫn lạnh lùng ngó cậu, chỉ cần nhìn vào gương mặt đó mặt cậu đã ửng đỏ. Người gì dễ đỏ mặt thế.
Trúc Đình tiến lại gần, quỳ xuống, đặt tay lên má cậu, mặt cậu đã càng ngày càng đỏ, như không muốn hắn nhìn thấy, Thân Bích quay mặt đi chỗ khác, Trúc Đình xoay gương mặt của cậu cho đối diện với mình.
"Sao căng thẳng thế?" - Trúc Đình nhếch môi cười.
"A... Ai căng thẳng... Tôi... Tôi... "
"Cậu làm sao?"
"Tôi... Tôi..."
"Cậu bị gì?" - Vẫn là nụ cười đùa giỡn.
Cậu vội né tránh bàn tay trên gương mặt nóng hổi, ngập ngừng hỏi: "Cậu ở đây làm gì?"
"Tôi á?" - Trúc Đình lấy tay chỉ bản thân.
Thân Bích liên tục gật đầu. Đúng, chính cậu.
"Cậu đoán xem?"
"Cậu đến đây thăm bệnh tôi?"
Trúc Đình cười: "Sao cậu dám chắc? Lỡ tôi qua đây mượn đồ gì thì sao?"
"Thì... thì... "
"Thì sao?" - Giọng cười thật lưu manh.
"Thì mặc xác cậu." - Thân Bích phủi tay làm lơ cậu.
Thái độ của Trúc Đình là cố ý châm chọc Thân Bích, chỉ là thế thôi mà nãy giờ tim cậu đập loạn xạ như muốn nhảy tango. Trúc Đình vẫn như vậy tiếp tục đùa với Thân Bích đến tận gần tối. Hắn đứng dậy nhìn chằm chằm Thân Bích.
Thân Bích vẫn như phản xạ lồng ngực không ngừng thổn thức. Trúc Đình đến gần, đặt đôi tay của mình lên tay Thân Bích, lúc này đứng trân với hành động đó. Mặt cũng đỏ đến mang tai.
Hắn nhẹ nhàng thủ thỉ: "Cố gắng hết bệnh nhé, đồng học." Nói rồi, hắn mở cửa đi về, không quên để lại nụ cười thiên thần.
Thân Bích vẫn còn sững sờ trước hành động lúc nãy, tay đặt lên tay cảm nhận hơi ấm. Lắc lắc đầu, định thần lại, chỉ là nhắn nhủ chỉ là nhắn nhủ.
"Thân Bích, không được lay động, hắn là một con sói gian manh. Không được lay động." - Cậu nắm tay quyết đoán.
Nói rồi Thân Bích nằm xuống giường, thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn giữ trên môi nụ cười hạnh phúc.
===========================
Tác giả: Mới có hôn vậy thôi mà đã phê thế à? *cười nham hiểm*
Thân Bích: Cậu đã từng thử bao giờ đâu mà biết được.
Tác giả: Cứ chạm vào nỗi đau của tôi.
Trúc Đình: Ngưỡng mộ quá sinh ra đố kị.
Tác giả: Tôi sẽ ngược hai người. *hố hố cười*
Trúc Đình: Tôi chờ xem.
Tác giả: Sắp có rồi *cười bí hiểm*
Sau hôm đi tắm hồ bơi, Thân Bích cảm thấy cơ thể bỗng dưng nặng trịch, nhịp thở không đều, tim đập hỗn loạn, đầu óc mơ hồ, toàn thân nóng như lò lửa. Đích thị là bị sốt rồi.
Ai nha, khổ thật, đầu tuần đầu tiết gì mà phải nằm liệt trên giường, đã vậy còn trong tình trạng này, thật là mệt nha. Thân Bích không cam tâm gắng sức lăn qua lăn lại cho bớt chán nhưng mà cơ thể hiện tại như chứa mười tấn đá, nặng nề đến sức cũng không có để thở nữa.
Buồn không có việc gì làm, cậu với tay lấy điện thoại trên bàn, mở lại tấm hình chụp chung với Trúc Đình, tự cười một mình. Hắn quả thật rất đẹp trai a, nhìn hoài không chán, cậu ôm điện thoại vào lòng khoái chí cười to hơn. Mẹ cậu từ ngoài bước vào, trên tay cầm một tô cháo đang nóng, thấy con trai mình như khỉ mắc phong, bà nhíu mày, giọng mỉa mai
"Hây da, thằng nhóc này mới sốt có chút xíu mà đã lây qua thần kinh luôn rồi à?"
Thân Bích hờn dỗi nhìn mẹ "Mẹ a, con chỉ là đang nhớ lại thời gian lúc trong lớp thôi mà."
"Mới nghỉ hè mấy ngày mà lại nhớ lớp vậy sao? Mẹ có nên tin không đây?" - Bà đặt tô cháo lên bàn, khuấy đều tô cháo cho ấm lại.
"Ân, thật mà thật mà. Năm nay là năm cho con nhiều kỷ niệm nhất đó."
"Mà mẹ thấy con có sức huyên thuyên nãy giờ là cũng đỡ được phần nào rồi đấy."
"Nhanh nhỉ, nãy còn nằm la liệt ra đó, bây giờ cười nói hả hê. Có tiên đơn ở đây sao?"
Là nhờ Trúc Đình đó mẹ. Trong đầu Thân Bích nghĩ thầm, trong lòng vui sướng nhưng cố kìm lại.
"Cháo cũng ấm rồi, con ăn đi không kẻo nguội." - Bà bưng tô cháo đưa cho Thân Bích.
Cậu cầm tô cháo húp một hơi, xong uống thuốc rồi nằm ngủ. Mẹ cậu đem tô ra ngoài, lắc lắc đầu, tâm tình đầy suy tư.
Thân Bích chìm sâu vào giấc ngủ. Trong giấc mộng, một người con trai cao ráo, phong trần đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai "Bị bệnh nặng thế này sao?"
Cậu tựa hồ bị hơi nóng phả vào tai, mập mờ tỉnh dậy thấy con người quen thuộc kia, vui sướng trong lòng trả lời "Chỉ là bệnh vặt thôi, đừng lo!!!"
Trúc Đình bất ngờ ôm Thân Bích, tay vuốt nhẹ lên mái tóc cậu, hôn nhẹ lên đó. Thân Bích bị hành động kia làm cho giật mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn. Đôi môi của hắn từ từ dời xuống cổ cậu, lướt nhẹ lên môi, rồi dừng lại ở đó.
Thân Bích bất giác tỉnh lại, thì ra chỉ là mơ. Thật là ảo tưởng, tên đó mà làm những hành động ái muội như vậy sao. Hoang đường.
Đang còn mải mê nhớ lại giấc mộng hồi nãy thì mẹ cậu đã vọng tiếng lên "Tiểu Bích, có bạn con đến kiếm na." Cửa mở ra, là Nhật Băng và Diệp Kỳ, hai cô nàng trưng ra nụ cười thân thiện.
"Hai da, Tiểu Bích, cậu vẫn còn sống a?" - Diệp Kỳ cười châm chọc.
"Cậu cũng sống dai thật." - Nhật Băng tiếp lời.
Thân Bích ôm hận vì không tống hai người xuống lầu tan xác cho rồi. Uỷ khuất nhìn hai người "Mấy người thật tàn nhẫn, tôi đây mà chết thì tôi sẽ ám mấy người, không để cho mấy người sống yên ổn."
"Ai nha, mới bệnh có chút xíu mà đã bi quan như thế?" - Thiên Hàn cũng từ ngoài bước vào, thẩy cho cậu một cái liếc khinh thường.
"Mấy cậu là đang ức hiếp tôi?"
"Chúng tôi chỉ muốn tốt cho xã hội, đất nước này thôi. Tôi lo cho kinh tế của đất nước không đủ để lo cho căn bệnh nan y của cậu."
"Tôi cũng thấy vậy." - Nhật Băng tán thành.
"Có vẻ đúng." - Thiên Hàn cũng không phản bác.
"Tôi đây hẳn rất bất hạnh khi quen các cậu, tôi sẽ đập đầu vào đây cho các cậu vừa lòng." - Nói rồi, Thân Bích chỉ tay vào gối mà than khóc.
"Cậu đập đầu vào thành giường tôi cũng chả buồn quan tâm." - Diệp Kỳ lạnh lùng đáp.
Thân Bích uất ức khóc không được mà giết ả cũng không xong đành phải cắn răng mà chịu dày vò. Nói chuyện hồi lâu Thân Bích thấy bọn con gái có vẻ xì xầm gì đó, bèn chen vào
"Nói xấu gì tôi à?" - Cậu tò mò hỏi.
"Không... Không có gì." - Nhật Băng xua tay.
"Thật không?" - Thân Bích vẫn mè nheo.
"Thật." - Thiên Hàn liên tục gật đầu.
"Mà cậu có phải con gái không mà sao lắm chuyện thế?" - Diệp Kỳ mỉa mai.
"Tôi đây là sợ mọi người bàn tán xôn xao về tôi, tôi biết là tôi đẹp nhưng không cần phải ngưỡng mộ như thế."
Lời nói vừa dứt, tức thời ba cặp mắt nhìn cậu bằng vẻ khinh thường, ói cũng không đành lòng ói, chỉ biết cố gắng kìm lại.
"Cậu nghĩ cậu là ai, hoa hậu thế giới? Cậu không biết còn được làm bông chậu không kìa?"
"Nhan sắc có hạn mà nông cạn vô biên, tôi đây sợ cậu không qua khỏi hôm nay."
"Cậu thật sự quá ảo tưởng rồi đấy, tôi đây sẽ giới thiệu cho cậu một chiếc xe đời mới, trên đó không ai dám nằm chỉ có mình cậu thôi, kế bên còn có bình nước, nhiễu tõng tõng, chỉ việc nằm chờ. Nước vừa hết là tới nơi liền. Vào đó cậu sẽ được ưu ái đặc biệt. Khi nào người ta thấy cậu có vẻ đã "tỉnh" hơn là được thả."
"Cậu đang rủa tôi bị tâm thần?"
"Sự thật mất lòng."
Thân Bích muốn tống khứ ba người này đi nhưng sức lực đâu mà làm, chỉ biết an phận thủ thường.
"Thôi Tiểu Bích, chúng tôi về đây, dù gì thấy cậu còn thở là chúng tôi an tâm rồi."
"Chừng nào bán muối nhớ báo chúng tôi, tôi sẽ giới thiệu cho "biệt thự" mà ở."
"Vậy nha, vĩnh biệt... Ái lộn tạm biệt."
Thân Bích không nói một lời nhìn họ đi ra khỏi phòng. Họ đã đi rồi, đã đi thật rồi.
Trong lòng lại cảm thấy trống trải, dù biết bọn họ nói ngoài miệng vậy nhưng thực tâm rất tốt, nên cũng không chấp nhất. Bây giờ, họ đi rồi, cái cảm giác hiu quạnh lại ùa về, bị bệnh mà một mình như vậy, thật sự chỉ muốn chết quách cho rồi. Nhớ mọi khi Thân Bích bị bệnh, Trúc Đình lần nào cũng hối hả chạy sang thăm, bây giờ không thấy ai, cảm thấy tủi vô cùng.
Tâm trạng hiện tại như trong phòng tối, muốn tìm thấy cửa ra nhưng sợ lại bị ánh sáng làm chói mắt nên chỉ biết ngồi một mình trong phòng. Nếu giờ có một người dẫn đường để đi ra phòng tối đó mà không bị chói mắt, nhất định cậu sẽ đi theo người đó.
Cậu ước phải chi Trúc Đình có ở đó, dù chỉ là một giây ngắn ngủi, nhưng chỉ cần được gặp hắn ta thì dù là khoảnh khắc cũng chấp nhận. Cái tên khó ưa đó không biết đang làm gì, ăn uống gì chưa, có nhớ gì mình không. Hàng loạt suy tư hiện ra trong đầu, cậu cũng chỉ là đang tương tư hắn quá thôi.
"Bệnh cũng không tệ đến nỗi nhỉ?"
Âm thanh kia vừa vang lên, trái tim của Thân Bích đã rộn vang, đập liên hồi cơ hồ trật đi một nhịp, không cần quay lại cũng biết là ai, người đó đang nghiêng đầu tựa vào cửa nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Gương mặt kia vẫn lạnh lùng ngó cậu, chỉ cần nhìn vào gương mặt đó mặt cậu đã ửng đỏ. Người gì dễ đỏ mặt thế.
Trúc Đình tiến lại gần, quỳ xuống, đặt tay lên má cậu, mặt cậu đã càng ngày càng đỏ, như không muốn hắn nhìn thấy, Thân Bích quay mặt đi chỗ khác, Trúc Đình xoay gương mặt của cậu cho đối diện với mình.
"Sao căng thẳng thế?" - Trúc Đình nhếch môi cười.
"A... Ai căng thẳng... Tôi... Tôi... "
"Cậu làm sao?"
"Tôi... Tôi..."
"Cậu bị gì?" - Vẫn là nụ cười đùa giỡn.
Cậu vội né tránh bàn tay trên gương mặt nóng hổi, ngập ngừng hỏi: "Cậu ở đây làm gì?"
"Tôi á?" - Trúc Đình lấy tay chỉ bản thân.
Thân Bích liên tục gật đầu. Đúng, chính cậu.
"Cậu đoán xem?"
"Cậu đến đây thăm bệnh tôi?"
Trúc Đình cười: "Sao cậu dám chắc? Lỡ tôi qua đây mượn đồ gì thì sao?"
"Thì... thì... "
"Thì sao?" - Giọng cười thật lưu manh.
"Thì mặc xác cậu." - Thân Bích phủi tay làm lơ cậu.
Thái độ của Trúc Đình là cố ý châm chọc Thân Bích, chỉ là thế thôi mà nãy giờ tim cậu đập loạn xạ như muốn nhảy tango. Trúc Đình vẫn như vậy tiếp tục đùa với Thân Bích đến tận gần tối. Hắn đứng dậy nhìn chằm chằm Thân Bích.
Thân Bích vẫn như phản xạ lồng ngực không ngừng thổn thức. Trúc Đình đến gần, đặt đôi tay của mình lên tay Thân Bích, lúc này đứng trân với hành động đó. Mặt cũng đỏ đến mang tai.
Hắn nhẹ nhàng thủ thỉ: "Cố gắng hết bệnh nhé, đồng học." Nói rồi, hắn mở cửa đi về, không quên để lại nụ cười thiên thần.
Thân Bích vẫn còn sững sờ trước hành động lúc nãy, tay đặt lên tay cảm nhận hơi ấm. Lắc lắc đầu, định thần lại, chỉ là nhắn nhủ chỉ là nhắn nhủ.
"Thân Bích, không được lay động, hắn là một con sói gian manh. Không được lay động." - Cậu nắm tay quyết đoán.
Nói rồi Thân Bích nằm xuống giường, thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn giữ trên môi nụ cười hạnh phúc.
===========================
Tác giả: Mới có hôn vậy thôi mà đã phê thế à? *cười nham hiểm*
Thân Bích: Cậu đã từng thử bao giờ đâu mà biết được.
Tác giả: Cứ chạm vào nỗi đau của tôi.
Trúc Đình: Ngưỡng mộ quá sinh ra đố kị.
Tác giả: Tôi sẽ ngược hai người. *hố hố cười*
Trúc Đình: Tôi chờ xem.
Tác giả: Sắp có rồi *cười bí hiểm*
Danh sách chương