"Con đi dạo phố mừng năm mới" - Đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của mẹ mình hắn lại tỏ vẻ không có gì lo sợ.
"Thật không?" - Bà lại sắc lẹm hỏi lại một lần nữa.
"Thật"
Ninh Mộc Kiều không giữ hình tượng nữa đập bàn một cái, xíu chút nữa tách trà cũng bị làm đổ: "Con lúc này mà cũng còn nói dối được nữa à? Mẹ biết con đi qua nhà thằng tiểu tử kia"
"Nếu mẹ đã biết thì con cũng không giấu nữa, đúng vậy, con mới từ nhà cậu ấy về đây" - Hắn cũng không kiêng dè mà khai hết, dù gì trước sau cũng biết, bây giờ hay sau này nói cũng có gì khác nhau.
"Đó là thái độ con nói chuyện với mẹ đó sao?" - Giọng nói của bà càng có khuynh hướng đóng băng căn phòng này.
"Mẹ, con không muốn phải là đứa con bất hiếu nhưng chuyện này cần phải được làm rõ trong ngày hôm nay. Thứ nhất, con và cậu ấy thật sự yêu nhau. Thứ hai, chúng con phải vượt qua rất nhiều khó khăn mới đến được với nhau. Thứ ba, dù mẹ làm gì thì con cũng không nghĩ đến chuyện chia tay đâu"
Bà thấy cách nói chuyện kiên quyết kiểu này thật không giống con trai mình chút nào, chẳng phải trước giờ mình nói gì nó cũng sẽ nghe lời sao, tại sao lần này nó lại không nghe theo mình chứ. Tình hình đang bất lợi nên bà cũng nhượng một bước:"Đình à, con có nghĩ cho tương lai của mình không? Chẳng lẽ con lại không nghĩ đến nó không thể sinh con cho con à, rồi cả sản nghiệp của gia đình con đâu thể bỏ hoang phế được, cần phải có người nối dõi. Con thử nghĩ xem, con lấy nó về, sau này con cũng sẽ lại cũng phải cưới vợ rồi sinh con, rồi lúc đó cũng chia tay nó thôi. Nghe lời mẹ, chia tay đi rồi mẹ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con"
"Mẹ à, bao lâu nay con vẫn nghe lời, chuyện gì con cũng có thể nghe mẹ nhưng riêng chuyện này thì không thể. Lúc trước con không hiểu tình yêu là gì nhưng bây giờ con đã hiểu, cảm giác khi được ở bên người mình yêu thật sự là một điều rất là đáng trân quý, xin lỗi vì con không thể nghe lời mẹ" - Nói xong hắn uể oải đi về phòng.
"Con đứng lại đó, nếu hôm nay không làm cho xong chuyện này thì con đừng mong được yên" - Bà đứng dậy chỉ thẳng vào Trúc Đình quát.
"Chẳng phải mọi thứ đã quá rõ rồi sao?"
Ninh Mộc Kiều bất lực ngồi bẹp xuống ghế salon, chuyện gì xảy ra thế này, đứa con ngoan ngoãn của mình đâu rồi, chẳng phải trước giờ mình nói gì nó cũng nghe sao, sao lần này lại vì thằng nhóc đó mà lại phản kháng mình. Đúng rồi, chính là thằng nhóc đó, mọi chuyện đều do nó gây ra, nó đã dùng bùa mê thuốc lú để quyến rũ con mình, mình phải tìm cách trừ khử thằng nhóc đó, không để nó làm hại con trai mình được.
Đêm đó bà gọi vệ sĩ của bà, khoảng chừng năm người, đưa hình của Thân Bích ra dặn dò:"Theo dõi thằng nhóc này, tìm thời cơ thích hợp thì xử lí nó"
Năm người đồng loạt rõ lệnh, Ninh Mộc Kiều đắc ý nở nụ cười, để xem lần này cậu sẽ đối phó ra sao.
Trúc Đình, Thân Bích vẫn chưa biết gì, vẫn nằm trên giường gọi điện thoại cho nhau.
"Cậu biết chuyện gì không, nãy mẹ tôi ép tôi phải chia tay với cậu đấy" - Hắn kể.
"Rồi sau đó cậu nói sao?"
"Lúc đó tôi kiên cường đứng dậy, mạnh bạo nói rằng tôi không thể rời xa cậu, không đáp ứng yêu cầu lên phòng. Thấy sao, có phải tôi rất dũng cảm không?" - Hắn tự hào kể lại chiến công của mình.
Thân Bích bên này dở khóc dở cười, tôi đối mặt với mẹ cậu còn huy hoàng hơn còn chưa nói đây này:"Ân, ngoan lắm, ngày mai tôi sẽ thưởng cho cậu"
"Tôi nhớ cậu"
"Bớt nói lời nhảm nhí"
"Ngủ ngon"
"Ngủ ngon"
Trúc Đình nằm xuống giường, tay cầm chặt điện thoại, cậu đáng yêu như vậy, tôi thật sự không thể rời xa cậu, cho dù có chuyện gì xảy ra chỉ mong cậu đừng buông tay, tôi sẽ giải quyết tất cả. Tôi công nhận trước đó tôi là một kẻ lêu lỏng, nhưng từ khi có cậu tôi mới biết được cuộc sống này qúy giá nhường nào. Khoảnh khắc mà tử thần đến gặp tôi, lúc đó tôi chỉ có một ý nghĩ là phải từ chối lời mời của hắn để quay về gặp cậu, khi quay về, tôi thấy được cậu đã khóc vì tôi, tôi hạnh phúc lắm. Cho nên tôi sẽ không bao giờ để cậu sẽ khóc một lần nào nữa đâu, giọt nước mắt của cậu, những giọt nước mắt thuần khiết nhất tôi được thấy trên gương mặt đó, tôi sẽ không để nó bị nhiễm bẩn đâu, tôi hứa danh dự nếu tôi không thể làm được tôi không phải là Đông Dương Trúc Đình.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn dụi mắt đánh răng rửa mặt, thay quần áo chuẩn bị đi học, nhưng mở cửa chẳng được, bị khóa ở ngoài rồi. Hắn tức giận quát lên:"Mau mở cửa ra"
"Xin lỗi thiếu gia, tôi có lệnh là không được mở cửa cho cậu" - Một vệ sĩ bên ngoài lên tiếng.
"Mẹ tôi đâu?"
"Phu nhân đã ra ngoài làm việc rồi, có việc gì cậu đợi phu nhân về rồi nói sau"
Hắn tức giận đá cửa một cái, mình sơ xuất thật, không lường được trường hợp này, theo tính cách của mẹ mình thì chắc ăn là đã tìm người đối phó với cậu ta rồi, không tranh thủ nhanh là không kịp nữa, phải khẩn trương. Hắn bỏ thêm một vài món đồ vào balo rồi căng một sợi dây buộc vào cửa sổ rồi từ từ leo xuống, lúc trước hắn thường hay trốn học nên việc này đối với hắn không làm khó được hắn. Đến khi xuống được rồi thì vẫn còn chướng ngại vật, hai vệ sĩ đang đứng chắn ở cổng sau.
"Thiếu gia, cậu không thể ra ngoài"
"Tránh ra cho tôi" - Hắn tức giận quát lên.
"Phu nhân có lệnh không cho cậu ra ngoài" - Hai vệ sĩ vẫn tuân theo lệnh mà chặn hắn lại.
"Nếu vậy ta không khách sáo nữa" - Hắn lên gối vùng hạ bộ của vệ sĩ thứ nhất, thành công khiến vệ sĩ cong người, còn tên vệ sĩ thứ hai không đứng yên, đến chụp hắn lại, nhưng hắn cũng không chậm chạp gì dễ dàng né được, trượt qua khe chân của tên vệ sĩ, phóng nhanh chạy ra ngoài. Hai tên vệ sĩ rượt đuổi theo, chạy được một đoạn thì mất dấu nên không đuổi nữa mà móc điện thoại ra:"Phu nhân, thiếu gia đã chạy ra ngoài rồi"
"Một đám vô dụng, có bao nhiêu đó cũng không làm xong" - Bà tức giận hét lên qua điện thoại.
"Xin lỗi phu nhân"
"Còn không mau đi tìm nó"
"Dạ vâng"
Thân Bích ở trường vẫn không hay biết chuyện gì, vẫn thản nhiên đi học như bình thường. Nào ngờ tự dưng có một đám người áo đen đứng chặn giữa đường, nhìn qua thì rất quen vì cậu đã từng thấy mấy người này rồi, là vệ sĩ của nhà Trúc Đình.
"Mấy người lại muốn gì nữa?" - Cậu không khách sáo gì mà vào thẳng vấn đề.
Không nói gì, một tên vệ sĩ đi đến tung một cú đấm vào cậu, cũng may Thân Bích phản ứng kịp, né được cú đấm đó. Mấy tên kia cũng đồng loạt tung đấm vào cậu, Thân Bích nhanh chóng né tất cả.
"Này này, tôi nói chuyện đàng hoàng tại sao các người lại động thủ vậy hả?" - Cậu thật sự tức giận rồi đấy.
Mấy tên vệ sĩ vẫn cứ tiếp tục tung đấm, Thân Bích cũng không phải hiền lành gì cho cam, cậu đánh trả. Một tên lại vung tay đấm, cậu đỡ lấy, phía bên kia lại một tên vung chân đá, cậu nắm lấy chân hắn. Hai tên định nhào lại xử lí cậu thì cậu lấy điểm tựa hai phía bật dậy tung hai cú đá cho hai tên đó, hai tên đó bị đá văng ra đất. Khi tiếp đất, cậu lại bị một tên còn lại đấm ngay bụng, vốn dĩ Thân Bích chỉ có thể đánh chứ sức chịu đựng thì lại yếu vô cùng, một cú đó làm cậu thật sự đau đến thấy mười ông sao. Cậu đau đớn ôm bụng, mấy tên kia cũng thừa dịp mà đánh cậu liên tục, Thân Bích ôm đầu co người lại bảo vệ mình.
Lúc này cậu chỉ còn nghĩ đến tên Trúc Đình thôi, Trúc Đình cậu ở đâu mau cứu tôi.
"Dừng tay" - Trúc Đình nhào lại ôm lấy thân hình đang co quắp ở dưới đất.
Mấy tên vệ sĩ cũng nhận ra đây là ai nên ngưng lại:"Thiếu gia cậu mau tránh ra, chúng tôi được lệnh là phải xử lí cậu ta, cậu đừng nhún tay vào"
"Các người muốn đụng vào cậu ấy thì bước qua xác tôi đây" - Hắn vẫn cứ ôm lấy cậu.
Hắn vòng hai tay cậu qua cổ, nhấc lên một cái rồi cõng cậu chạy đi.
Mấy tên vệ sĩ không biết làm gì ngoài đứng nhìn, thiếu gia đã ra mặt thì không thể đụng vào.
Hắn cõng cậu về nhà cậu, lúc này người nhà Thân Bích đã đi làm hết nên không có ai, hắn để cậu nằm lên giường, một mình đi kiếm hộp cứu thương. Sau khi tìm thấy, hắn quỳ nhìn vô số thương tích trên người cậu, bầm tím nhìn thê thảm vô cùng. Thật sự mẹ mình lại tàn nhẫn thế sao.
Trúc Đình căm giận, lấy một miếng bông băng thấm nhẹ thuốc sát trùng rồi nhẹ nhàng chấm chấm lên vết thương, Thân Bích ê ẩm mà hít hà một cái.
"Đau lắm sao?" - Hắn ân cần hỏi.
"Không"
Thật sự thì không đau gì cả, chỉ cần giây phút đó cậu xuất hiện ra để cứu tôi thì những vết thương này cũng chẳng hề hấn gì, tôi cũng không sợ những cú đấm đó, chỉ là mẹ cậu lại làm tôi một lần nữa không thể giấu được bản chất thật sự của tôi, bản chất lưu manh.
"Thật không?" - Bà lại sắc lẹm hỏi lại một lần nữa.
"Thật"
Ninh Mộc Kiều không giữ hình tượng nữa đập bàn một cái, xíu chút nữa tách trà cũng bị làm đổ: "Con lúc này mà cũng còn nói dối được nữa à? Mẹ biết con đi qua nhà thằng tiểu tử kia"
"Nếu mẹ đã biết thì con cũng không giấu nữa, đúng vậy, con mới từ nhà cậu ấy về đây" - Hắn cũng không kiêng dè mà khai hết, dù gì trước sau cũng biết, bây giờ hay sau này nói cũng có gì khác nhau.
"Đó là thái độ con nói chuyện với mẹ đó sao?" - Giọng nói của bà càng có khuynh hướng đóng băng căn phòng này.
"Mẹ, con không muốn phải là đứa con bất hiếu nhưng chuyện này cần phải được làm rõ trong ngày hôm nay. Thứ nhất, con và cậu ấy thật sự yêu nhau. Thứ hai, chúng con phải vượt qua rất nhiều khó khăn mới đến được với nhau. Thứ ba, dù mẹ làm gì thì con cũng không nghĩ đến chuyện chia tay đâu"
Bà thấy cách nói chuyện kiên quyết kiểu này thật không giống con trai mình chút nào, chẳng phải trước giờ mình nói gì nó cũng sẽ nghe lời sao, tại sao lần này nó lại không nghe theo mình chứ. Tình hình đang bất lợi nên bà cũng nhượng một bước:"Đình à, con có nghĩ cho tương lai của mình không? Chẳng lẽ con lại không nghĩ đến nó không thể sinh con cho con à, rồi cả sản nghiệp của gia đình con đâu thể bỏ hoang phế được, cần phải có người nối dõi. Con thử nghĩ xem, con lấy nó về, sau này con cũng sẽ lại cũng phải cưới vợ rồi sinh con, rồi lúc đó cũng chia tay nó thôi. Nghe lời mẹ, chia tay đi rồi mẹ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con"
"Mẹ à, bao lâu nay con vẫn nghe lời, chuyện gì con cũng có thể nghe mẹ nhưng riêng chuyện này thì không thể. Lúc trước con không hiểu tình yêu là gì nhưng bây giờ con đã hiểu, cảm giác khi được ở bên người mình yêu thật sự là một điều rất là đáng trân quý, xin lỗi vì con không thể nghe lời mẹ" - Nói xong hắn uể oải đi về phòng.
"Con đứng lại đó, nếu hôm nay không làm cho xong chuyện này thì con đừng mong được yên" - Bà đứng dậy chỉ thẳng vào Trúc Đình quát.
"Chẳng phải mọi thứ đã quá rõ rồi sao?"
Ninh Mộc Kiều bất lực ngồi bẹp xuống ghế salon, chuyện gì xảy ra thế này, đứa con ngoan ngoãn của mình đâu rồi, chẳng phải trước giờ mình nói gì nó cũng nghe sao, sao lần này lại vì thằng nhóc đó mà lại phản kháng mình. Đúng rồi, chính là thằng nhóc đó, mọi chuyện đều do nó gây ra, nó đã dùng bùa mê thuốc lú để quyến rũ con mình, mình phải tìm cách trừ khử thằng nhóc đó, không để nó làm hại con trai mình được.
Đêm đó bà gọi vệ sĩ của bà, khoảng chừng năm người, đưa hình của Thân Bích ra dặn dò:"Theo dõi thằng nhóc này, tìm thời cơ thích hợp thì xử lí nó"
Năm người đồng loạt rõ lệnh, Ninh Mộc Kiều đắc ý nở nụ cười, để xem lần này cậu sẽ đối phó ra sao.
Trúc Đình, Thân Bích vẫn chưa biết gì, vẫn nằm trên giường gọi điện thoại cho nhau.
"Cậu biết chuyện gì không, nãy mẹ tôi ép tôi phải chia tay với cậu đấy" - Hắn kể.
"Rồi sau đó cậu nói sao?"
"Lúc đó tôi kiên cường đứng dậy, mạnh bạo nói rằng tôi không thể rời xa cậu, không đáp ứng yêu cầu lên phòng. Thấy sao, có phải tôi rất dũng cảm không?" - Hắn tự hào kể lại chiến công của mình.
Thân Bích bên này dở khóc dở cười, tôi đối mặt với mẹ cậu còn huy hoàng hơn còn chưa nói đây này:"Ân, ngoan lắm, ngày mai tôi sẽ thưởng cho cậu"
"Tôi nhớ cậu"
"Bớt nói lời nhảm nhí"
"Ngủ ngon"
"Ngủ ngon"
Trúc Đình nằm xuống giường, tay cầm chặt điện thoại, cậu đáng yêu như vậy, tôi thật sự không thể rời xa cậu, cho dù có chuyện gì xảy ra chỉ mong cậu đừng buông tay, tôi sẽ giải quyết tất cả. Tôi công nhận trước đó tôi là một kẻ lêu lỏng, nhưng từ khi có cậu tôi mới biết được cuộc sống này qúy giá nhường nào. Khoảnh khắc mà tử thần đến gặp tôi, lúc đó tôi chỉ có một ý nghĩ là phải từ chối lời mời của hắn để quay về gặp cậu, khi quay về, tôi thấy được cậu đã khóc vì tôi, tôi hạnh phúc lắm. Cho nên tôi sẽ không bao giờ để cậu sẽ khóc một lần nào nữa đâu, giọt nước mắt của cậu, những giọt nước mắt thuần khiết nhất tôi được thấy trên gương mặt đó, tôi sẽ không để nó bị nhiễm bẩn đâu, tôi hứa danh dự nếu tôi không thể làm được tôi không phải là Đông Dương Trúc Đình.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn dụi mắt đánh răng rửa mặt, thay quần áo chuẩn bị đi học, nhưng mở cửa chẳng được, bị khóa ở ngoài rồi. Hắn tức giận quát lên:"Mau mở cửa ra"
"Xin lỗi thiếu gia, tôi có lệnh là không được mở cửa cho cậu" - Một vệ sĩ bên ngoài lên tiếng.
"Mẹ tôi đâu?"
"Phu nhân đã ra ngoài làm việc rồi, có việc gì cậu đợi phu nhân về rồi nói sau"
Hắn tức giận đá cửa một cái, mình sơ xuất thật, không lường được trường hợp này, theo tính cách của mẹ mình thì chắc ăn là đã tìm người đối phó với cậu ta rồi, không tranh thủ nhanh là không kịp nữa, phải khẩn trương. Hắn bỏ thêm một vài món đồ vào balo rồi căng một sợi dây buộc vào cửa sổ rồi từ từ leo xuống, lúc trước hắn thường hay trốn học nên việc này đối với hắn không làm khó được hắn. Đến khi xuống được rồi thì vẫn còn chướng ngại vật, hai vệ sĩ đang đứng chắn ở cổng sau.
"Thiếu gia, cậu không thể ra ngoài"
"Tránh ra cho tôi" - Hắn tức giận quát lên.
"Phu nhân có lệnh không cho cậu ra ngoài" - Hai vệ sĩ vẫn tuân theo lệnh mà chặn hắn lại.
"Nếu vậy ta không khách sáo nữa" - Hắn lên gối vùng hạ bộ của vệ sĩ thứ nhất, thành công khiến vệ sĩ cong người, còn tên vệ sĩ thứ hai không đứng yên, đến chụp hắn lại, nhưng hắn cũng không chậm chạp gì dễ dàng né được, trượt qua khe chân của tên vệ sĩ, phóng nhanh chạy ra ngoài. Hai tên vệ sĩ rượt đuổi theo, chạy được một đoạn thì mất dấu nên không đuổi nữa mà móc điện thoại ra:"Phu nhân, thiếu gia đã chạy ra ngoài rồi"
"Một đám vô dụng, có bao nhiêu đó cũng không làm xong" - Bà tức giận hét lên qua điện thoại.
"Xin lỗi phu nhân"
"Còn không mau đi tìm nó"
"Dạ vâng"
Thân Bích ở trường vẫn không hay biết chuyện gì, vẫn thản nhiên đi học như bình thường. Nào ngờ tự dưng có một đám người áo đen đứng chặn giữa đường, nhìn qua thì rất quen vì cậu đã từng thấy mấy người này rồi, là vệ sĩ của nhà Trúc Đình.
"Mấy người lại muốn gì nữa?" - Cậu không khách sáo gì mà vào thẳng vấn đề.
Không nói gì, một tên vệ sĩ đi đến tung một cú đấm vào cậu, cũng may Thân Bích phản ứng kịp, né được cú đấm đó. Mấy tên kia cũng đồng loạt tung đấm vào cậu, Thân Bích nhanh chóng né tất cả.
"Này này, tôi nói chuyện đàng hoàng tại sao các người lại động thủ vậy hả?" - Cậu thật sự tức giận rồi đấy.
Mấy tên vệ sĩ vẫn cứ tiếp tục tung đấm, Thân Bích cũng không phải hiền lành gì cho cam, cậu đánh trả. Một tên lại vung tay đấm, cậu đỡ lấy, phía bên kia lại một tên vung chân đá, cậu nắm lấy chân hắn. Hai tên định nhào lại xử lí cậu thì cậu lấy điểm tựa hai phía bật dậy tung hai cú đá cho hai tên đó, hai tên đó bị đá văng ra đất. Khi tiếp đất, cậu lại bị một tên còn lại đấm ngay bụng, vốn dĩ Thân Bích chỉ có thể đánh chứ sức chịu đựng thì lại yếu vô cùng, một cú đó làm cậu thật sự đau đến thấy mười ông sao. Cậu đau đớn ôm bụng, mấy tên kia cũng thừa dịp mà đánh cậu liên tục, Thân Bích ôm đầu co người lại bảo vệ mình.
Lúc này cậu chỉ còn nghĩ đến tên Trúc Đình thôi, Trúc Đình cậu ở đâu mau cứu tôi.
"Dừng tay" - Trúc Đình nhào lại ôm lấy thân hình đang co quắp ở dưới đất.
Mấy tên vệ sĩ cũng nhận ra đây là ai nên ngưng lại:"Thiếu gia cậu mau tránh ra, chúng tôi được lệnh là phải xử lí cậu ta, cậu đừng nhún tay vào"
"Các người muốn đụng vào cậu ấy thì bước qua xác tôi đây" - Hắn vẫn cứ ôm lấy cậu.
Hắn vòng hai tay cậu qua cổ, nhấc lên một cái rồi cõng cậu chạy đi.
Mấy tên vệ sĩ không biết làm gì ngoài đứng nhìn, thiếu gia đã ra mặt thì không thể đụng vào.
Hắn cõng cậu về nhà cậu, lúc này người nhà Thân Bích đã đi làm hết nên không có ai, hắn để cậu nằm lên giường, một mình đi kiếm hộp cứu thương. Sau khi tìm thấy, hắn quỳ nhìn vô số thương tích trên người cậu, bầm tím nhìn thê thảm vô cùng. Thật sự mẹ mình lại tàn nhẫn thế sao.
Trúc Đình căm giận, lấy một miếng bông băng thấm nhẹ thuốc sát trùng rồi nhẹ nhàng chấm chấm lên vết thương, Thân Bích ê ẩm mà hít hà một cái.
"Đau lắm sao?" - Hắn ân cần hỏi.
"Không"
Thật sự thì không đau gì cả, chỉ cần giây phút đó cậu xuất hiện ra để cứu tôi thì những vết thương này cũng chẳng hề hấn gì, tôi cũng không sợ những cú đấm đó, chỉ là mẹ cậu lại làm tôi một lần nữa không thể giấu được bản chất thật sự của tôi, bản chất lưu manh.
Danh sách chương