"Gần đến năm mới rồi, cậu có ý định về nhà không?" - Thân Bích vừa đánh răng vừa hỏi, cậu thấy ít khi nào hắn đề cập đến gia đình của hắn, đặc biệt là phụ thân của hắn.
Hắn lười nhác mà ôm cậu từ sau lưng, đặt cằm lên cổ cậu: "Làm biếng, năm nào cũng như năm nào, họ đi công tác hết, chỉ gửi tiền về cho tôi với lời chúc thế thôi. Thành lâu ngày cũng không muốn về nữa. Dù sao cũng chỉ muốn đón Tết với tiểu nương tử a"
"Nhưng dù sao đó cũng là gia đình của cậu, cậu cũng nên về một lần chứ" - Thân Bích cũng hơi bất ngờ, mọi năm đều vậy là sao.
"Tôi muốn năm nay có thể được đón Tết chung với cậu, được không?" - Hắn nhẹ nhàng hỏi.
"Nhưng mà..." - Thân Bích tỏ vẻ khó xử, cậu thật sự cũng muốn hắn đón Tết chung với mình nhưng như vậy thì có hơi ích kỉ, dù sao mẹ hắn cũng không phải dễ dãi gì.
"Không được sao?" - Hắn ủ rũ nhấc cằm lên, lết từng bước bước ra khỏi nhà tắm.
"Khoan đã nào, tôi chưa nói gì mà". Hắn hơi mở cờ trong bụng, nhếch môi cười lên. Cậu ấp úng một chút rồi nói tiếp "Cậu có thể về chung với tôi, nhưng mà ngộ nhỡ...."
Hắn biết cậu sẽ nói tiếp là gì nên nói luôn: "Cậu đừng lo, mẹ tôi không về đâu, bà ta đang công tác ở tận Mỹ a, Tết năm nào bà ta cũng không bao giờ về"
"Ân" - Thân Bích cũng an tâm một chút mà đáp ứng.
Trúc Đình hớn hở mà chạy lại ôm lấy cậu mà cọ cọ: "Chỉ có tiểu nương tử là thương tiểu lang quân nhất, tiểu lang quân sẽ yêu tiểu nương tử suốt đời"
Thấy hắn vui vẻ cậu cũng vui lây, hơi đẩy đầu hắn ra: "Được rồi ông, đi đánh răng đi"
"Tuân lệnh tiểu nương tử"
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai người xuống căn tin trường để kiếm một chút đồ ăn xế. Đây là lần đầu tiên hai người ăn thức ăn ở đây, mong sao thức ăn ở đây có thể dễ nuốt hơn ở trường cao trung. Và sự thật thì đồ ăn của trường này nếu nói là sơn hào hải vị thì không thể rồi nhưng nếu nói là dở thì cũng không như tưởng tượng. Mà phải là quá dở đi, ôi mẹ ơi, mì sợi nào sợi nấy nhai mà cứ như dây giày, dai không chịu được, nhai thịt bò mà cứ như nhai giấy, không có tí khẩu vị nào, đã vậy còn ngửi thấy mùi máu nữa, con mẹ nó thể loại gì đây. Trúc Đình dường như cũng cảm nhận được mà ngẩn mặt lên, mặt hắn nhăn lại nhìn khôi hài vô cùng, từ trước đến giờ Thân Bích chưa từng nhìn thấy gương mặt đó của hắn, bây giờ được nhìn cậu không thể nhịn cười được mà đập bàn cười tức tưởi. Đã vậy còn cười không đủ mà lăn ra đất cười cho hả hê. Hắn nhìn thấy cậu cười như vậy không những không giận mà còn cố tình làm thêm nhiều gương mặt hài hơn chọc cậu cười đến lăn lộn không kịp kéo dây lưng.
Sau nửa giờ đồng hồ bị chọc cười đến no cả bụng, cậu cùng hắn quay trở lại phòng để thu dọn đồ đạc. Đồ của hai người cũng không tính là nhiều, chỉ mất khoảng mười lăm phút là có thể sắp xếp hoàn tất. Thân Bích quay sang Trúc Đình nhìn hắn, thật sự thì con người này không đón năm mới cùng cha mẹ mà vẫn có thể vui vẻ như vậy sao, nếu là mình thì mình có thể như vậy không, mình thì không có thiện cảm với mẹ hắn nhưng để hắn cứ đi chung với mình như vậy thì cũng không hay lắm, thời gian hắn ở bên gia đình mình thấy không có bao nhiêu, đa số là đi lang thang lòng vòng bên ngoài. Và cũng ít thấy hắn nhắc đến cha hắn, không biết cha hắn là người thế nào nhỉ, mẹ hắn đã là chủ tịch của một công ty lớn như vậy thì cha của hắn chắc cũng không phải là tầm thường, có khi là người có chức có quyền gì trong nhà nước không chừng. Mà những người làm việc trong nhà nước thì họ sẽ không bao giờ chấp nhận việc con mình là người đồng tính đâu, mẹ hắn đã cấm đoán đến như vậy, nói không chừng cha hắn còn dùng mọi cách để chia cắt ra nữa. Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến là lại phải bổ não ra để nghĩ. Trúc Đình tôi ghét cậu.
"Nè nè, suy nghĩ cái gì mà nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy?" - Trúc Đình va chạm với ánh mắt của Thân Bích, nãy giờ cậu cứ chăm chăm nhìn rồi liếc hấy hắn, làm hắn khó hiểu, làm hắn nhớ lại từ hôm qua đến giờ có làm gì nên tội không.
"Không có gì" - Cậu đáp lại một tiếng.
"Thật sự có không?" - Hắn bắt lấy eo cậu mà kéo xuống giường.
"Không có"
"Thật sự không có?"
"Không có"
"Được rồi để tôi xem cậu không có đến bao lâu" - Hắn đè cậu xuống, giở áo cậu lên, cù vào eo của cậu, hắn biết phần eo là phần nhạy cảm nhất của cậu, chỉ cần chọc vào đấy là cậu sẽ không ngừng phản ứng. Qủa nhiên là vậy, cậu bị hắn thọc cho cười ra nước mắt.
"Được rồi, được rồi, đừng cù nữa mà" - Cậu vừa sằng sặc cười vừa yêu cầu hắn ngừng tay. Mà hắn thì thuộc thể loại thích hành hạ người khác, đâu có đơn giản gì mà dừng tay lại.
"Có chịu nói hay không?" - Hắn xấu tính cù càng lúc càng nhanh làm cậu vừa khốn khổ mà lại lăn lộn cười.
"Ngừng tay ngừng tay"
"Vậy có chịu nói hay không?"
"Chịu chịu" - Thân Bích hít thở lại không khí bị tắc nãy giờ.
"Nói đi"
"Cậu là tên ấu trị, biến thái #$%#?!*^" - Thân Bích làm một tràng chửi hắn.
Trúc Đình đen mặt lại, không khí xung quanh hắn lạnh dần. Hắn từng bước từng bước tiến lại gần cậu.
"Đình, Đình, từ từ đừng manh động, có gì từ từ giải quyết mà. Đình..... Aaaaaaaaaaaaaaaaaa"
Và sau đó là không có sau đó, cậu bị hắn trừng phạt cái tội mắng chửi tiểu lang quân. Thân Bích hậm hực ngồi trên xe bus không thèm nói chuyện với hắn, Trúc Đình đáng ghét, cậu dám hành hạ tôi, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa, tôi hận cậu, hận cậu đến chết, hận cậu đến khi nào mặt trời...
"Thôi mà tiểu nương tử, tiểu lang quân biết tội rồi mà" - Hắn miệng lưỡi xin lỗi ngọt sớt làm Thân Bích cũng bị lung lay tinh thần. Kết quả, Trúc Đình thắng.
"Lần sau không được như vậy nữa"
"Sẽ không có lần sau" Mà là nhiều lần sau nữa, hắn nghĩ thầm. Hắn kéo đầu Thân Bích tựa lên vai hắn, cậu cọ cọ mấy cái rồi từ từ lim dim vào giấc ngủ. Giây phút này là giây phút êm đềm nhất trong đời hắn, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ có thể cảm thấy bình yên như bây giờ, bên vai mình là người yêu mình mặc dù là nam, nhưng người này rất yêu hắn, quan tâm cho hắn, thỉnh thoảng đôi khi làm hắn bực mình nhưng không bao giờ dẫn đến chia tay. Khoảng thời gian trước, năm nào cũng như năm nào, tất niên, giao thừa, năm mới, lúc nào cũng một mình, quà tặng, tiền mừng tuổi thì chất một phòng nhưng không hề có một cái gì gọi là hạnh phúc. Cái hắn cần là hơi ấm tình thân chứ không phải là những thứ vật chất hư ảo đó, dù có cho hắn hàng vạn hàng nghìn, hắn cũng không hề biết ơn bằng chỉ ngồi lại ăn bữa cơm gia đình. Cứ tưởng rằng cái đó là không bao giờ thực hiện được cho đến khi Thân Bích xuất hiện, một người luôn vui vẻ mà lại không hề có sự lo âu luôn làm hắn cười đến thoải mái, rồi đến một ngày hắn lại đánh mất con người đó khi cự tuyệt tình cảm của cậu, dằn vặt biết bao lâu, trải qua biết bao nhiêu chuyện mới có thể được bên nhau như bây giờ, chưa kể hắn còn sắp được ăn cơm gia đình chung với cậu nữa, cảm giác háo hức cùng rạo rực làm hắn nôn nao không thể ngủ được mà chỉ biết nhìn người bên cạnh mà mỉm cười.
Một giờ ngồi xe bus tương đối mỏi lưng, Thân Bích cũng chẳng ngần ngại gì mà giao hết hành lí cho Trúc Đình mang, sao lại là tôi chứ chứ.
"Thưa mẹ, con mới về" - Thân Bích chạy lại ôm mẹ.
"Tiểu tử này bây giờ mới chịu về a" - Bà ôm cậu một cái rồi nhìn qua Trúc Đình,
"Mẹ, Trúc Đình năm nay sẽ ăn tết chung với gia đình mình"
"Mẹ cậu ta có cho hay không?"
Chưa kịp giải thích thì hắn đã nói trước: "Mẹ của con đang công tác ở xa, không thể về được"
"Hảo a, càng đông càng vui mà, hai đứa vào nhà đi"
Nhà của Thân Bích sau khi sửa sang chuẩn bị năm mới nhìn cứ y như nhà mới xây, tuy nhỏ hơn nhà hắn rất nhiều nhưng lại mang không khí mà hắn mong đợi từ lâu, một không khí gia đình thực sự.
Hai người đi vào phòng, Thân Bích nằm bẹp lên giường:"Cậu tối nay ngủ ở dưới đất, tôi ngủ trên giường"
Trúc Đình dở khóc dở cười:"Tại sao tôi phải ở dưới đất?"
"Năm mới nên ngủ cùng thổ địa để bầu bạn"
Lí do thế méo gì thế này, hắn không khỏi giựt khóe môi.
Thời gian đến buổi tối chớp mắt là đến, một buổi tối ăn mừng tất niên đón giao thừa mang không khí gia đình đầu tiên của Trúc Đình, hắn xúc động vô cùng, trong bữa ăn không ngừng trò chuyện cùng mọi người trên bàn. Thân Bích lần đầu tiên thấy hắn nói nhiều như vậy, mặc dù có hơi thắc mắc có phải đây là hắn hay không nhưng chỉ cần thấy hắn không bị ngại đã vậy còn ăn và nói nhiều như vậy thì cũng an tâm. Xong bữa ăn, hắn kiếm cớ nói muốn xem pháo hoa cùng hắn để không cho cậu ngủ, thật sự thì đây cũng là lần đầu tiên hắn xem pháo hoa cùng người hắn yêu.
Cậu thì cũng chẳng có việc gì làm nên cũng chấp nhận mà đi xem luôn.
"Tự dưng khi không lại lên mái nhà chỉ để xem pháo hoa"
"Tôi chưa được xem bao giờ, nên cũng muốn xem để cho biết với người ta"
Xạo, nhìn cậu là tôi chỉ thấy mỗi chứ đó. Ai mà tin lời cậu.
Trúc Đình khoái trá mà ôm Thân Bích vào lòng. Pháo hoa cũng bắt đầu bắn lên, từng đợt từng đợt làm trong lòng hai người đều dâng trào cảm xúc khó tả. Pháo hoa thì năm nào Thân Bích cũng xem, nhưng pháo hoa năm nay thật sự khác lạ. Cũng chỉ là một chùm tia sáng có nhiều màu sắc cùng hình dạng, có chi mà làm mình phải có xúc cảm như vậy, do hắn ư, hay do mình. Nhưng mặc kệ vì lí do gì thì chỉ cần năm mới có hắn ở bên thì cũng đã báo hiệu cho một năm mới an lành.
Ở bên đây, Ninh phu nhân cũng đang chuẩn bị hành lí để trở về.
Hắn lười nhác mà ôm cậu từ sau lưng, đặt cằm lên cổ cậu: "Làm biếng, năm nào cũng như năm nào, họ đi công tác hết, chỉ gửi tiền về cho tôi với lời chúc thế thôi. Thành lâu ngày cũng không muốn về nữa. Dù sao cũng chỉ muốn đón Tết với tiểu nương tử a"
"Nhưng dù sao đó cũng là gia đình của cậu, cậu cũng nên về một lần chứ" - Thân Bích cũng hơi bất ngờ, mọi năm đều vậy là sao.
"Tôi muốn năm nay có thể được đón Tết chung với cậu, được không?" - Hắn nhẹ nhàng hỏi.
"Nhưng mà..." - Thân Bích tỏ vẻ khó xử, cậu thật sự cũng muốn hắn đón Tết chung với mình nhưng như vậy thì có hơi ích kỉ, dù sao mẹ hắn cũng không phải dễ dãi gì.
"Không được sao?" - Hắn ủ rũ nhấc cằm lên, lết từng bước bước ra khỏi nhà tắm.
"Khoan đã nào, tôi chưa nói gì mà". Hắn hơi mở cờ trong bụng, nhếch môi cười lên. Cậu ấp úng một chút rồi nói tiếp "Cậu có thể về chung với tôi, nhưng mà ngộ nhỡ...."
Hắn biết cậu sẽ nói tiếp là gì nên nói luôn: "Cậu đừng lo, mẹ tôi không về đâu, bà ta đang công tác ở tận Mỹ a, Tết năm nào bà ta cũng không bao giờ về"
"Ân" - Thân Bích cũng an tâm một chút mà đáp ứng.
Trúc Đình hớn hở mà chạy lại ôm lấy cậu mà cọ cọ: "Chỉ có tiểu nương tử là thương tiểu lang quân nhất, tiểu lang quân sẽ yêu tiểu nương tử suốt đời"
Thấy hắn vui vẻ cậu cũng vui lây, hơi đẩy đầu hắn ra: "Được rồi ông, đi đánh răng đi"
"Tuân lệnh tiểu nương tử"
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai người xuống căn tin trường để kiếm một chút đồ ăn xế. Đây là lần đầu tiên hai người ăn thức ăn ở đây, mong sao thức ăn ở đây có thể dễ nuốt hơn ở trường cao trung. Và sự thật thì đồ ăn của trường này nếu nói là sơn hào hải vị thì không thể rồi nhưng nếu nói là dở thì cũng không như tưởng tượng. Mà phải là quá dở đi, ôi mẹ ơi, mì sợi nào sợi nấy nhai mà cứ như dây giày, dai không chịu được, nhai thịt bò mà cứ như nhai giấy, không có tí khẩu vị nào, đã vậy còn ngửi thấy mùi máu nữa, con mẹ nó thể loại gì đây. Trúc Đình dường như cũng cảm nhận được mà ngẩn mặt lên, mặt hắn nhăn lại nhìn khôi hài vô cùng, từ trước đến giờ Thân Bích chưa từng nhìn thấy gương mặt đó của hắn, bây giờ được nhìn cậu không thể nhịn cười được mà đập bàn cười tức tưởi. Đã vậy còn cười không đủ mà lăn ra đất cười cho hả hê. Hắn nhìn thấy cậu cười như vậy không những không giận mà còn cố tình làm thêm nhiều gương mặt hài hơn chọc cậu cười đến lăn lộn không kịp kéo dây lưng.
Sau nửa giờ đồng hồ bị chọc cười đến no cả bụng, cậu cùng hắn quay trở lại phòng để thu dọn đồ đạc. Đồ của hai người cũng không tính là nhiều, chỉ mất khoảng mười lăm phút là có thể sắp xếp hoàn tất. Thân Bích quay sang Trúc Đình nhìn hắn, thật sự thì con người này không đón năm mới cùng cha mẹ mà vẫn có thể vui vẻ như vậy sao, nếu là mình thì mình có thể như vậy không, mình thì không có thiện cảm với mẹ hắn nhưng để hắn cứ đi chung với mình như vậy thì cũng không hay lắm, thời gian hắn ở bên gia đình mình thấy không có bao nhiêu, đa số là đi lang thang lòng vòng bên ngoài. Và cũng ít thấy hắn nhắc đến cha hắn, không biết cha hắn là người thế nào nhỉ, mẹ hắn đã là chủ tịch của một công ty lớn như vậy thì cha của hắn chắc cũng không phải là tầm thường, có khi là người có chức có quyền gì trong nhà nước không chừng. Mà những người làm việc trong nhà nước thì họ sẽ không bao giờ chấp nhận việc con mình là người đồng tính đâu, mẹ hắn đã cấm đoán đến như vậy, nói không chừng cha hắn còn dùng mọi cách để chia cắt ra nữa. Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến là lại phải bổ não ra để nghĩ. Trúc Đình tôi ghét cậu.
"Nè nè, suy nghĩ cái gì mà nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy?" - Trúc Đình va chạm với ánh mắt của Thân Bích, nãy giờ cậu cứ chăm chăm nhìn rồi liếc hấy hắn, làm hắn khó hiểu, làm hắn nhớ lại từ hôm qua đến giờ có làm gì nên tội không.
"Không có gì" - Cậu đáp lại một tiếng.
"Thật sự có không?" - Hắn bắt lấy eo cậu mà kéo xuống giường.
"Không có"
"Thật sự không có?"
"Không có"
"Được rồi để tôi xem cậu không có đến bao lâu" - Hắn đè cậu xuống, giở áo cậu lên, cù vào eo của cậu, hắn biết phần eo là phần nhạy cảm nhất của cậu, chỉ cần chọc vào đấy là cậu sẽ không ngừng phản ứng. Qủa nhiên là vậy, cậu bị hắn thọc cho cười ra nước mắt.
"Được rồi, được rồi, đừng cù nữa mà" - Cậu vừa sằng sặc cười vừa yêu cầu hắn ngừng tay. Mà hắn thì thuộc thể loại thích hành hạ người khác, đâu có đơn giản gì mà dừng tay lại.
"Có chịu nói hay không?" - Hắn xấu tính cù càng lúc càng nhanh làm cậu vừa khốn khổ mà lại lăn lộn cười.
"Ngừng tay ngừng tay"
"Vậy có chịu nói hay không?"
"Chịu chịu" - Thân Bích hít thở lại không khí bị tắc nãy giờ.
"Nói đi"
"Cậu là tên ấu trị, biến thái #$%#?!*^" - Thân Bích làm một tràng chửi hắn.
Trúc Đình đen mặt lại, không khí xung quanh hắn lạnh dần. Hắn từng bước từng bước tiến lại gần cậu.
"Đình, Đình, từ từ đừng manh động, có gì từ từ giải quyết mà. Đình..... Aaaaaaaaaaaaaaaaaa"
Và sau đó là không có sau đó, cậu bị hắn trừng phạt cái tội mắng chửi tiểu lang quân. Thân Bích hậm hực ngồi trên xe bus không thèm nói chuyện với hắn, Trúc Đình đáng ghét, cậu dám hành hạ tôi, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa, tôi hận cậu, hận cậu đến chết, hận cậu đến khi nào mặt trời...
"Thôi mà tiểu nương tử, tiểu lang quân biết tội rồi mà" - Hắn miệng lưỡi xin lỗi ngọt sớt làm Thân Bích cũng bị lung lay tinh thần. Kết quả, Trúc Đình thắng.
"Lần sau không được như vậy nữa"
"Sẽ không có lần sau" Mà là nhiều lần sau nữa, hắn nghĩ thầm. Hắn kéo đầu Thân Bích tựa lên vai hắn, cậu cọ cọ mấy cái rồi từ từ lim dim vào giấc ngủ. Giây phút này là giây phút êm đềm nhất trong đời hắn, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ có thể cảm thấy bình yên như bây giờ, bên vai mình là người yêu mình mặc dù là nam, nhưng người này rất yêu hắn, quan tâm cho hắn, thỉnh thoảng đôi khi làm hắn bực mình nhưng không bao giờ dẫn đến chia tay. Khoảng thời gian trước, năm nào cũng như năm nào, tất niên, giao thừa, năm mới, lúc nào cũng một mình, quà tặng, tiền mừng tuổi thì chất một phòng nhưng không hề có một cái gì gọi là hạnh phúc. Cái hắn cần là hơi ấm tình thân chứ không phải là những thứ vật chất hư ảo đó, dù có cho hắn hàng vạn hàng nghìn, hắn cũng không hề biết ơn bằng chỉ ngồi lại ăn bữa cơm gia đình. Cứ tưởng rằng cái đó là không bao giờ thực hiện được cho đến khi Thân Bích xuất hiện, một người luôn vui vẻ mà lại không hề có sự lo âu luôn làm hắn cười đến thoải mái, rồi đến một ngày hắn lại đánh mất con người đó khi cự tuyệt tình cảm của cậu, dằn vặt biết bao lâu, trải qua biết bao nhiêu chuyện mới có thể được bên nhau như bây giờ, chưa kể hắn còn sắp được ăn cơm gia đình chung với cậu nữa, cảm giác háo hức cùng rạo rực làm hắn nôn nao không thể ngủ được mà chỉ biết nhìn người bên cạnh mà mỉm cười.
Một giờ ngồi xe bus tương đối mỏi lưng, Thân Bích cũng chẳng ngần ngại gì mà giao hết hành lí cho Trúc Đình mang, sao lại là tôi chứ chứ.
"Thưa mẹ, con mới về" - Thân Bích chạy lại ôm mẹ.
"Tiểu tử này bây giờ mới chịu về a" - Bà ôm cậu một cái rồi nhìn qua Trúc Đình,
"Mẹ, Trúc Đình năm nay sẽ ăn tết chung với gia đình mình"
"Mẹ cậu ta có cho hay không?"
Chưa kịp giải thích thì hắn đã nói trước: "Mẹ của con đang công tác ở xa, không thể về được"
"Hảo a, càng đông càng vui mà, hai đứa vào nhà đi"
Nhà của Thân Bích sau khi sửa sang chuẩn bị năm mới nhìn cứ y như nhà mới xây, tuy nhỏ hơn nhà hắn rất nhiều nhưng lại mang không khí mà hắn mong đợi từ lâu, một không khí gia đình thực sự.
Hai người đi vào phòng, Thân Bích nằm bẹp lên giường:"Cậu tối nay ngủ ở dưới đất, tôi ngủ trên giường"
Trúc Đình dở khóc dở cười:"Tại sao tôi phải ở dưới đất?"
"Năm mới nên ngủ cùng thổ địa để bầu bạn"
Lí do thế méo gì thế này, hắn không khỏi giựt khóe môi.
Thời gian đến buổi tối chớp mắt là đến, một buổi tối ăn mừng tất niên đón giao thừa mang không khí gia đình đầu tiên của Trúc Đình, hắn xúc động vô cùng, trong bữa ăn không ngừng trò chuyện cùng mọi người trên bàn. Thân Bích lần đầu tiên thấy hắn nói nhiều như vậy, mặc dù có hơi thắc mắc có phải đây là hắn hay không nhưng chỉ cần thấy hắn không bị ngại đã vậy còn ăn và nói nhiều như vậy thì cũng an tâm. Xong bữa ăn, hắn kiếm cớ nói muốn xem pháo hoa cùng hắn để không cho cậu ngủ, thật sự thì đây cũng là lần đầu tiên hắn xem pháo hoa cùng người hắn yêu.
Cậu thì cũng chẳng có việc gì làm nên cũng chấp nhận mà đi xem luôn.
"Tự dưng khi không lại lên mái nhà chỉ để xem pháo hoa"
"Tôi chưa được xem bao giờ, nên cũng muốn xem để cho biết với người ta"
Xạo, nhìn cậu là tôi chỉ thấy mỗi chứ đó. Ai mà tin lời cậu.
Trúc Đình khoái trá mà ôm Thân Bích vào lòng. Pháo hoa cũng bắt đầu bắn lên, từng đợt từng đợt làm trong lòng hai người đều dâng trào cảm xúc khó tả. Pháo hoa thì năm nào Thân Bích cũng xem, nhưng pháo hoa năm nay thật sự khác lạ. Cũng chỉ là một chùm tia sáng có nhiều màu sắc cùng hình dạng, có chi mà làm mình phải có xúc cảm như vậy, do hắn ư, hay do mình. Nhưng mặc kệ vì lí do gì thì chỉ cần năm mới có hắn ở bên thì cũng đã báo hiệu cho một năm mới an lành.
Ở bên đây, Ninh phu nhân cũng đang chuẩn bị hành lí để trở về.
Danh sách chương