Thân Bích học ở lớp nâng cao cũng đã được ba tháng, cũng đã quen biết được một vài bạn mới, người ngồi cạnh cậu là Nhạc Vân, thủ khoa của trường cao trung này, thành tích học tập có thể nói là phi thường xuất sắc, nhìn điểm số mà chói lòa cả thị giác, thực khiến người khác ngưỡng mộ. Cô là một người khá ít nói nhưng cũng rất thân thiện, có điều chi khuất mắt đều tùy thời đến chỗ cô, sẽ được giải quyết, Thân Bích cũng rất thích cô gái này.
Mọi người trong lớp này không hẳn là khó gần, cũng chỉ là tập trung cho việc học nhiều hơn, ít nói hơn lớp thường nhưng những hoạt động phong trào vẫn tham gia thường xuyên, cũng rất sôi động không kém, Thân Bích cũng có thể hòa nhập được rất nhanh. Bạn bè thân thiện, thầy cô nhiệt tình làm Thân Bích cũng đỡ một phần áp lực mà có thể cố gắng tập trung cho việc học.
Còn lại ba tháng nữa là lại kết thúc năm học này, Thân Bích lại càng chăm chú vào việc học nhiều hơn, thường lên mạng lên làm bài tập, luyện kĩ năng ngoại ngữ cũng như trau dồi thêm nhiều kiến thức cho các môn khác. Vốn dĩ cậu đã có năng lực tiếp thu nhanh chóng nên dần dần thành tích trong lớp của cậu cũng ngày một nổi bật, có thể nói là ngang ngửa với Nhạc Vân, quả kẻ tám lạng người nửa cân, thứ hạng đứng nhất lớp sẽ thuộc về ai cũng khó biết trước được, nên việc quyết định ai sẽ là người đứng nhất lớp phụ thuộc vào điểm số của kì thi học kì này.
Cũng chỉ còn một tuần cho việc ôn tập, tâm tư của Thân Bích lúc này là ôn bài, ôn bài và ôn bài, Trúc Đình gì đó cũng chỉ là việc của việc của gần một năm về trước, hiện tại cậu ngoại trừ học thì không còn việc gì khác, vì vậy sau khi cuộc thi học kì kết thúc, kết quả cậu đạt được học sinh xuất sắc cũng là lẽ thường tình, nhưng điều đáng để ngạc nhiên chính là điểm số của cậu tất cả đều là điểm tuyệt đối. Tin này cũng phát lan đến cả trường ai cũng đều biết, có thể nói đây là một sự chấn động không ít.
Vào ngày tổng kết, Thân Bích được nhà trường trao cho giải thưởng "Học sinh Ưu tú nhất", bình thường cậu đã được mọi người truyền tai nhau về tài đánh nhau, bây giờ lại thêm thành tích học tập đáng ngưỡng mộ như vậy không khỏi khiến bàng hoàng. Người ngạc nhiên nhất có lẽ là tên Trúc Đình, hắn thật sự không ngờ, người mà mình cự tuyệt như vậy mà lại có thể vươn lên đầy sức sống như vậy. Chính là những ngày trước hắn còn thấy cậu vô cùng tiều tụy cùng suy sụp, nhưng không nghĩ đến ngày hôm nay lại có thể vinh quang đến độ là học sinh ưu tú nhất, quả thật đời không lường trước được điều gì. Hắn nghĩ đến một năm trước, người con trai vô tư đó quả thật là thuần khiết, vô ưu luôn quấn quít lấy hắn, nhưng không ngờ chỉ vì câu nói của hắn mà người con trai đó lại tiều tụy đến mức đáng thương, nhưng bây giờ lại có thành tích đáng nể đến không ngờ, trong tâm hắn hiện tại lại dâng lên cảm giác chua xót.
Sau sự kiện đó nên khi bước chân sang cuối cấp, danh tiếng của Thân Bích vang xa cả trường, không ai là không biết, gương mặt khả ái cùng với thành tích siêu khủng, làm người hâm mộ cũng như gửi thư làm quen này nọ là không ít. Có thể nói là mấy bao như vậy.
Trong đó, có một anh tên là Thạch Đăng, nghe cứ liên tưởng tới đèn đá, suốt ngày cứ lẽo đẽo theo cậu, nào là mua đồ ăn vặt, phụ giúp cậu vác đồ này nọ, có thể nói là theo cậu suốt ngày cứ như kẹo cao su bám chặt kéo mãi không ra, bất quá cũng là cơ hội tốt, cậu thật sự cũng muốn trả thù tên nào đó đã từng làm cậu đau khổ. Thân Bích có một phần chán ghét nhưng cũng muốn để anh trai này giúp mình xóa hận xem sao.
Ngày hôm đó là một ngày đẹp trời, anh trai Thạch Đăng hẹn Thân Bích ở một góc cây vắng vẻ, dáng vẻ khẩn trương
"E... Em... Anh rất thích em" - Anh khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn.
Đáp lại là một nụ cười, giây phút đó anh trai có vẻ đang chìm đắm trong nụ cười đó: "Xin lỗi anh, nhưng em nghĩ chúng ta chỉ nên là bạn a, chúng ta vẫn có thể liên lạc, chỉ là hiện tại em không thể kết giao với ai được nữa, mong anh hiểu cho em"
Thạch Đăng ngơ ngác khi nghe câu trả lời, có chút mất mát, anh nói đền cũng là một người nhìn không tệ, ngũ quan không tính là sắc xảo nhưng có thể tính là có khí chất, thân hình cao hơn cậu một cái đầu, đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ, con người gọn gàng, vui vẻ, thân thiên, có thể tính là mẫu người hoàn thiện, hình tượng mà mọi con gái đều mơ ước. Anh cũng cười một cái đáp lại: "Không sao, dù gì anh nghĩ mình cũng quá hấp tấp, từ nay vẫn làm bạn a". Nói xong anh giơ tay ra, Thân Bích cũng bắt lấy rồi cười. Hai người vẫn tiếp tục là bạn, những ngày sau đó vẫn bình thản trôi qua.
Nhưng là không nghĩ tới ngày hôm sau, Thân Bích bỗng nhận được một lá thư hẹn cậu lên sân thượng lúc 9 giờ, cậu cảm thấy có cảm giác cảnh tượng ngày hôm đó lại ùa về.
Lúc 9 giờ, cậu đi lên sân thượng như lời của lá thư, lại thấy thân ảnh của tên Trúc Đình, cậu một cỗ khí tức tràn đầu nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh quay lưng bước ra cửa. Bỗng hắn mở lời
"Không nghĩ rằng cậu lại chịu lên đây?"
"Cậu muốn gì?" - Khônh đáp lại ý cười của Trúc Đình, Thân Bích vào thẳng vấn đề, cậu tự dưng bị tên này gạt lên đây là đã một cỗ lửa hận, nay lại bị hắn vòng vo thật khiến khó chịu.
"Thân Bích, hãy cho tôi cơ hội để một lần được thích cậu không?"
Thân Bích vẫn diện vô biểu tình không liếc Trúc Đình dù chỉ một lần, chỉ để lại một câu: "Cậu nghĩ tôi vẫn còn chờ đợi cậu sao?"
Trúc Đình tựa hồ bị câu nói làm cho hoá đá, hắn chỉ có thể cảm nhận được sự hàn lãnh toát ra từ gương mặt của cậu, Thân Bích dường như đã không phải như Thân Bích của ngày hôm đó, ngày mà cậu vẫn còn vô tư mà tỏ tình với hắn, rồi lại bị một câu cự tuyệt một cách đáng thương.
"Nhưng là..." - Trúc Đình không thể nói lại gì khi thấy cậu không buồn liếc mình.
"Tôi không còn gì để nói với cậu, đừng bao giờ giở trò đó ra nữa"
Nói rồi quay lưng mà bước đi. Hình ảnh này rất giống như hôm đó, nhưng chỉ là hiện tại, người mà bị cự tuyệt không phải là cậu, mà là tên Trúc Đình đang vẫn còn ngẩn ngơ nhìn bóng lưng cậu đang bước.
Mọi người trong lớp này không hẳn là khó gần, cũng chỉ là tập trung cho việc học nhiều hơn, ít nói hơn lớp thường nhưng những hoạt động phong trào vẫn tham gia thường xuyên, cũng rất sôi động không kém, Thân Bích cũng có thể hòa nhập được rất nhanh. Bạn bè thân thiện, thầy cô nhiệt tình làm Thân Bích cũng đỡ một phần áp lực mà có thể cố gắng tập trung cho việc học.
Còn lại ba tháng nữa là lại kết thúc năm học này, Thân Bích lại càng chăm chú vào việc học nhiều hơn, thường lên mạng lên làm bài tập, luyện kĩ năng ngoại ngữ cũng như trau dồi thêm nhiều kiến thức cho các môn khác. Vốn dĩ cậu đã có năng lực tiếp thu nhanh chóng nên dần dần thành tích trong lớp của cậu cũng ngày một nổi bật, có thể nói là ngang ngửa với Nhạc Vân, quả kẻ tám lạng người nửa cân, thứ hạng đứng nhất lớp sẽ thuộc về ai cũng khó biết trước được, nên việc quyết định ai sẽ là người đứng nhất lớp phụ thuộc vào điểm số của kì thi học kì này.
Cũng chỉ còn một tuần cho việc ôn tập, tâm tư của Thân Bích lúc này là ôn bài, ôn bài và ôn bài, Trúc Đình gì đó cũng chỉ là việc của việc của gần một năm về trước, hiện tại cậu ngoại trừ học thì không còn việc gì khác, vì vậy sau khi cuộc thi học kì kết thúc, kết quả cậu đạt được học sinh xuất sắc cũng là lẽ thường tình, nhưng điều đáng để ngạc nhiên chính là điểm số của cậu tất cả đều là điểm tuyệt đối. Tin này cũng phát lan đến cả trường ai cũng đều biết, có thể nói đây là một sự chấn động không ít.
Vào ngày tổng kết, Thân Bích được nhà trường trao cho giải thưởng "Học sinh Ưu tú nhất", bình thường cậu đã được mọi người truyền tai nhau về tài đánh nhau, bây giờ lại thêm thành tích học tập đáng ngưỡng mộ như vậy không khỏi khiến bàng hoàng. Người ngạc nhiên nhất có lẽ là tên Trúc Đình, hắn thật sự không ngờ, người mà mình cự tuyệt như vậy mà lại có thể vươn lên đầy sức sống như vậy. Chính là những ngày trước hắn còn thấy cậu vô cùng tiều tụy cùng suy sụp, nhưng không nghĩ đến ngày hôm nay lại có thể vinh quang đến độ là học sinh ưu tú nhất, quả thật đời không lường trước được điều gì. Hắn nghĩ đến một năm trước, người con trai vô tư đó quả thật là thuần khiết, vô ưu luôn quấn quít lấy hắn, nhưng không ngờ chỉ vì câu nói của hắn mà người con trai đó lại tiều tụy đến mức đáng thương, nhưng bây giờ lại có thành tích đáng nể đến không ngờ, trong tâm hắn hiện tại lại dâng lên cảm giác chua xót.
Sau sự kiện đó nên khi bước chân sang cuối cấp, danh tiếng của Thân Bích vang xa cả trường, không ai là không biết, gương mặt khả ái cùng với thành tích siêu khủng, làm người hâm mộ cũng như gửi thư làm quen này nọ là không ít. Có thể nói là mấy bao như vậy.
Trong đó, có một anh tên là Thạch Đăng, nghe cứ liên tưởng tới đèn đá, suốt ngày cứ lẽo đẽo theo cậu, nào là mua đồ ăn vặt, phụ giúp cậu vác đồ này nọ, có thể nói là theo cậu suốt ngày cứ như kẹo cao su bám chặt kéo mãi không ra, bất quá cũng là cơ hội tốt, cậu thật sự cũng muốn trả thù tên nào đó đã từng làm cậu đau khổ. Thân Bích có một phần chán ghét nhưng cũng muốn để anh trai này giúp mình xóa hận xem sao.
Ngày hôm đó là một ngày đẹp trời, anh trai Thạch Đăng hẹn Thân Bích ở một góc cây vắng vẻ, dáng vẻ khẩn trương
"E... Em... Anh rất thích em" - Anh khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn.
Đáp lại là một nụ cười, giây phút đó anh trai có vẻ đang chìm đắm trong nụ cười đó: "Xin lỗi anh, nhưng em nghĩ chúng ta chỉ nên là bạn a, chúng ta vẫn có thể liên lạc, chỉ là hiện tại em không thể kết giao với ai được nữa, mong anh hiểu cho em"
Thạch Đăng ngơ ngác khi nghe câu trả lời, có chút mất mát, anh nói đền cũng là một người nhìn không tệ, ngũ quan không tính là sắc xảo nhưng có thể tính là có khí chất, thân hình cao hơn cậu một cái đầu, đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ, con người gọn gàng, vui vẻ, thân thiên, có thể tính là mẫu người hoàn thiện, hình tượng mà mọi con gái đều mơ ước. Anh cũng cười một cái đáp lại: "Không sao, dù gì anh nghĩ mình cũng quá hấp tấp, từ nay vẫn làm bạn a". Nói xong anh giơ tay ra, Thân Bích cũng bắt lấy rồi cười. Hai người vẫn tiếp tục là bạn, những ngày sau đó vẫn bình thản trôi qua.
Nhưng là không nghĩ tới ngày hôm sau, Thân Bích bỗng nhận được một lá thư hẹn cậu lên sân thượng lúc 9 giờ, cậu cảm thấy có cảm giác cảnh tượng ngày hôm đó lại ùa về.
Lúc 9 giờ, cậu đi lên sân thượng như lời của lá thư, lại thấy thân ảnh của tên Trúc Đình, cậu một cỗ khí tức tràn đầu nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh quay lưng bước ra cửa. Bỗng hắn mở lời
"Không nghĩ rằng cậu lại chịu lên đây?"
"Cậu muốn gì?" - Khônh đáp lại ý cười của Trúc Đình, Thân Bích vào thẳng vấn đề, cậu tự dưng bị tên này gạt lên đây là đã một cỗ lửa hận, nay lại bị hắn vòng vo thật khiến khó chịu.
"Thân Bích, hãy cho tôi cơ hội để một lần được thích cậu không?"
Thân Bích vẫn diện vô biểu tình không liếc Trúc Đình dù chỉ một lần, chỉ để lại một câu: "Cậu nghĩ tôi vẫn còn chờ đợi cậu sao?"
Trúc Đình tựa hồ bị câu nói làm cho hoá đá, hắn chỉ có thể cảm nhận được sự hàn lãnh toát ra từ gương mặt của cậu, Thân Bích dường như đã không phải như Thân Bích của ngày hôm đó, ngày mà cậu vẫn còn vô tư mà tỏ tình với hắn, rồi lại bị một câu cự tuyệt một cách đáng thương.
"Nhưng là..." - Trúc Đình không thể nói lại gì khi thấy cậu không buồn liếc mình.
"Tôi không còn gì để nói với cậu, đừng bao giờ giở trò đó ra nữa"
Nói rồi quay lưng mà bước đi. Hình ảnh này rất giống như hôm đó, nhưng chỉ là hiện tại, người mà bị cự tuyệt không phải là cậu, mà là tên Trúc Đình đang vẫn còn ngẩn ngơ nhìn bóng lưng cậu đang bước.
Danh sách chương