Y đới tiệm khoan chung bất hối, vị y tiêu đắc nhân tiều tuỵ.
(Áo đai dần rộng nhưng tuyệt không hối hận, vì người mà tiều tuỵ cũng tâm cam tình nguyện)
Từ của Liễu Vĩnh, một bài thơ từ thời Tống, thể hiện sự chấp nhất với tình yêu của mình thông qua việc sử dụng phong cảnh.
Thời cấp ba, ngâm nga câu thơ này coi như là học thuộc lòng, Lê Thiển còn phàn nàn với Thẩm Giáng Niên, cái gì mà gọi là chấp nhất với tình yêu chứ. Người xưa không có việc gì làm cho nên thích làm thơ, chuyện yêu xa khổ như vậy, viết ra hình ra dáng tình yêu sâu đậm.
"Có lẽ phu nhân của ông ta rất đẹp." Lúc này, Thẩm Giáng Niên vẫn là một cẩu nhan, từ thời cấp 2 đã để lộ ra chút đam mê này, cô không biết xấu hổ còn tự hào, "Nếu như xấu đau xấu đơn, bên ngoài đâu thiếu người đẹp, chắc chắn ông ta đã vui vẻ quên trời quên đất."
"Cũng không hẳn vậy chứ?" Mặc dù, Lê Thiển cũng là cẩu nhan, nhưng mà cẩu này nhỏ hơn cẩu của Thẩm Giáng Niên, nếu cho Thẩm Giáng Niên là một cho chó ngao Tây Tạng, thì Lê Thiển cùng lắm chỉ là một con Corgi chân ngắn, "Con người, một khi đã yêu ai đó, mọi thứ khác chỉ là thứ yếu." Cái vẻ vờ như thấu hiểu của Lê Thiển, làm Thẩm Giáng Niên bật cười, "Làm như cậu yêu đương nhiều lắm vậy."
"Tại chị đây không muốn yêu đương thôi!" Lê Thiển đỏ mặt hét lên, vừa hay đúng lúc Tần Thư đi lại, vẻ mặt vô cảm mà chặt chém, "Đúng rồi, cậu có muốn yêu cũng có ai thèm đi yêu đương với cậu đâu." Lê Thiển lập tức ném sách qua, "Cậu là đồ cầm thú chết tiệt, cút đi chỗ khác."
Đến tiết thứ tư, cô giáo tiếp tục ngâm thơ cổ, văn tế, trong đó có bài thời niên thiếu, trong miệng Thẩm Giáng Niên cứ nhắc mãi 'Y đới tiệm khoan chung bất hối, vị y tiêu đắc nhân tiều tuỵ', trong đầu còn nghĩ: Trên đời này, thật sự sẽ có loại tình yêu như thế sao? Tại sao tình yêu trong thơ cổ lại hoa mỹ đến vậy? Có lẽ tất cả chỉ là dối trá.
Nếu bản thân không rơi vào trạng thái như vậy, có lẽ sẽ không bao giờ đồng cảm với nó được. Nhưng vào lúc này, nằm ở trên giường, Thẩm Giáng Niên cả đêm nhắm mắt lại đột nhiên hiểu ra một chút, đối với Thẩm Thanh Hòa, 'Y đới tiệm khoan chung bất hối, vị y tiêu đắc nhân tiều tụy', nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, Thẩm Thanh Hoà còn đang nằm ở bên cạnh cô, thế mà giờ cô đã bắt đầu không nỡ, cũng khổ sở vì nó.
Trời dù sao cũng phải sáng, mất ngủ, không chỉ có Thẩm Giáng Niên. Cả đêm, Thẩm Giáng Niên nằm trong vòng tay Thẩm Thanh Hoà, ngoại trừ cơ thể tê rần, cô không dám cử động, bởi vì sợ nhịn không được sẽ xoay người đè Thẩm Thanh Hòa, cô sẽ xúc động đến mức không thể không kiểm soát được bản thân. Nhưng điều khiến cô tệ hơn chính là Thẩm Thanh Hoà hầu như không cử động, trừ khi cô lăn qua lăn lại không tìm được tư thế thoải mái, thì Thẩm Thanh Hoà sẽ chỉ cử động một chút, giống như để cô nằm xuống thoải mái hơn.
Dù có kéo rèm cũng không cản được sắc vàng của nắng sớm. Thẩm Giáng Niên đột nhiên rất khó chịu, tại sao trời phải sáng? Thẩm Giáng Niên co người vào trong chăn, áp sát cơ thể quyến rũ kia. Dựa vào quá gần, trong khoan mũi đều ngập mùi thuốc trên người Thẩm Thanh Hoà, nhưng giờ phút này, nó lại như một mùi thuốc khiến người ta mê loạn. Thẩm Giáng Niên chịu đựng dục vọng cả đêm, đầu óc bén lửa, cô vươn tay vuốt ve bụng dưới của Thẩm Thanh Hoà, gương mặt áp lên da thịt mềm mại, cách áo ngủ, Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng hôn lên eo Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà mở mắt ra, cảm nhận được sự mềm mại ấm áp, lúc đầu chỉ là một lớp mềm mại thăm dò, về sau phát triển thành đầu lưỡi thi vị. Còn bàn tay vừa vuốt ve vùng bụng dưới thì đưa nhẹ nhàng xoa trước ngực cô. Thẩm Thanh Hoà vén chăn lên, lật người đè Thẩm Giáng Niên. Thẩm Giáng Niên cũng không có ý giãy giụa, mới sáng sớm, đôi mắt còn có chút hồng, cô mở hai tay ra, năn nỉ: "Cho em một cái hôn buổi sáng đi." Thẩm Thanh Hoà không nhúc nhích, thế là cô nâng người lên câu lấy cổ Thẩm Thanh Hoà, kéo xuống, tự bản thân hôn lên.
Cái ôn ngày càng trở lên nhiệt tình hơn, mang theo hương vị không tha, rồi dịu dàng hôn. Thẩm Thanh Hoà đáp lại, làm cô phát nghiện, Thẩm Thanh Hoà lùi lại, cô tiến thêm một bước, cuối cùng, hai người ngồi ôm chặt lấy nhau.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Hoà là người mở ra khoảng cách, Thẩm Giáng Niên ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh, mím môi nói: "Thấy tay người còn chưa ổn, cho nên tha cho người lần này." Thẩm Thanh Hoà cúi đầu, ngón tay chạm vào chỗ môi bị cắn, có chút đau, cười nói, "Mới sáng sớm đã muốn rồi sao." Không thể phủ nhận, Thẩm Giáng Niên là người vì tình mà động, có sức quyến rũ lạ thường.
"Đối với người, lúc nào cũng muốn." Lời nói mắc cỡ nói ra, nói xong lại đỏ mặt, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà sắp đi rồi, cho dù có mắc cỡ cũng phải nói. Nói lời yêu thương với người mình để tâm, chẳng khác nào đang thả thính lẫn nhau, thẹn thùng nhưng lại thú vị, Thẩm Giáng Niên là như vậy, nói ra lời nói mắc cỡ, nhưng mà trong lòng lại run không kiểm soát được.
"Em a." Thẩm Thanh Hoà thở dài, cúi đầu hôn lên môi Thẩm Giáng Niên nói, "Tôi phải đi rồi, em phải ngoan đó." Thẩm Giáng Niên không nỡ buông ra, lại hôn thêm chút nữa, nỉ non nói: "Cơ thể của em không nghe lời em, nếu nó nhớ người chịu không nổi, em mang theo nó đi tìm người nha, người dạy dỗ nó lại được không?" Sợ Thẩm Thanh Hoà nói không, Thẩm Giáng Niên nhiệt tình quấn lấy Thẩm Thanh Hoà, hôn lên môi cô ấy, bá đạo nói: "Không cho phép nói không."
"Ừa~" Thẩm Thanh Hòa ừa như đồng ý, Thẩm Giáng Niên ôm eo Thẩm Thanh Hoà, mặt chôn ở trước ngực Thẩm Thanh Hoà, một lúc sau không nói lời nào, Thẩm Thanh Hoà cũng ôm cô, cảm nhận được trước ngực hơi ý thơ, đầu quả tim Thẩm Thanh Hoà hơi nhói, cô cúi đầu hôn tai Thẩm Giáng Niên, tay vuốt ve sau lưng Thẩm Giáng Niên, thở gấp nói: "Tôi muốn ăn bữa sáng em nấu."
Thân thể Thẩm Giáng Niên giật nảy mình, cô ôm chặt lấy Thẩm Thanh Hoà, má cọ nhẹ trước ngực, miễn cưỡng buông ra, cúi đầu che đi đôi mắt đỏ hồng, "Em đi nấu cho người." Thẩm Thanh Hoà rời khỏi cơ thể cô, Thẩm Giáng Niên cũng rời đi như chạy trốn.
"Không cần quá phức tạp." Thẩm Thanh Hoà từ phía sau dặn dò, sợ người phụ nữ nhỏ này lại ôm máy tính bảng nghiên cứu một hồi lâu.
Vé máy bay của Thẩm Thanh Hoà là lúc 11 giờ 30, dậy hơi trễ, cho nên ăn sáng xong, cũng xuất phát đi ra sân bay. Trên đường, Thẩm Giáng Niên im lặng lái xe, không phải không muốn nói, mà sợ mở miệng ra sẽ nói câu giữ Thẩm Thanh Hoà ở lại.
"Phải chăm sóc thân thể cho tốt." Thẩm Thanh Hoà nói, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
"Ừa, người cũng vậy." Giọng của Thẩm Giáng Niên nghẹn ngào.
Đây là cuộc nói chuyện duy nhất giữa hai người trên đường, khi họ đến sân bay, Thẩm Thanh Hoà bảo Thẩm Giáng Niên về đi, cô đi vào trong phòng chờ, "Lái xe chậm chút." Thẩm Thanh Hoà giơ tay xoa xoa bả vai Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên cúi đầu ừ một tiếng, "Đến Thượng Hải thì báo cho em một tiếng."
"Ừa." Lần này Thẩm Thanh Hoà vui vẻ đồng ý, "Đi thôi." Cô đẩy nhẹ Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên vẫn không nhúc nhích: "Người đi trước đi." Sau đó cô quay người dùng hai tay đẩy người Thẩm Thanh Hoà, "Nếu người không đi, em sẽ trói người lại mang về."
Thẩm Thanh Hoà thật sự đi về phía trước, cái mũi của Thẩm Giáng Niên cay cay, cô không dám ngước nhìn, sợ nhìn một cái sẽ không tha cho người kia. Cho dù bây giờ có không thấy, cũng biết, Thẩm Thanh Hòa đã rời xa cô, Thẩm Giáng Niên tự nhủ với bản thân: Quay người đi về phía trước.
Nhưng sau khi quay người lại, dù thế nào cô cũng không thể bước về trước một bước, cô rất muốn quay người lại, cho dù chỉ nhìn thấy người kia từ phía sau. Nếu thật sự quay đầu lại thì sẽ như thế nào đây? Thẩm Thanh Hoà vẫn sẽ đi thôi, rốt cuộc thì làm sao mới có thể giữ Thẩm Thanh Hoà ở lại? Thẩm Thanh Hoà không nhịn được, cuối cùng quay đầu lại, sửng sốt, Thẩm Thanh Hoà đứng phía sau cô, nước mắt Thẩm Giáng Niên cứ thế rơi xuống.
"Không muốn người đi." Đứng ở trong một góc, Thẩm Thanh Hoà giơ tay ôm Thẩm Giáng Niên, ôn nhu nói, "Đứa phiền phức."
"Người sẽ nhớ em chứ?" Thẩm Giáng Niên rơm rớm nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Thẩm Thanh Hoà mím môi, khẽ cắn răng, nheo mắt lại, hít sâu một hơi nói: "Nếu em còn làm như vậy nữa, tôi nhịn không được sẽ muốn em." Thẩm Giáng Niên luôn có cách khơi gợi dục vọng của cô, cho dù là nhìn người này khóc thôi, đều không nhịn được muốn bắt nạt cô gái này.
Mặt Thẩm Giáng Niên lập tức đỏ lên, nhưng cô không chịu nhận thua, "Vậy chúng ta về nhà làm ngay đi." Thẩm Thanh Hoà cưng chiều đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Thẩm Giáng Niên, lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, và nói với giọng nhẹ nhàng kèm theo biểu cảm sắc bén: "Từ giờ trở đi, không cho phép em khóc một mình ở sân bay."
"Vậy thì em có thể khóc ở đâu?" Thẩm Giáng Niên bị oan ức, người ta khổ sở lại không cho người ta khóc.
"Ở trên giường tôi, mới có thể." Thẩm Thanh Hoà ôm người vào trong lòng ngực, siết thật chặt, "Tôi hy vọng em khóc trong vui vẻ."
"Ở trên giường của người, em không có dễ khóc đâu." Thẩm Giáng Niên không thừa nhận, cô đang cố ý khiêu khích Thẩm Thanh Hoà, giọng Thẩm Thanh Hoà ngả ngớn, "Lợi hại vậy sao."
"Đương nhiên rồi, đến lúc đó, chưa biết ai là người khóc đâu." Thẩm Giáng Niên cũng ôm lấy Thẩm Thanh Hoà, "Chờ đến lúc em nhớ người chịu không nổi nữa, em đi tìm người nha."
Thẩm Thanh Hoà im lặng, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô. Hai người cứ thế đứng đó ôm nhau một lúc, cảm xúc Thẩm Giáng Niên dần ổn định, đài phát thanh trong sân bay nhắc nhở, Thẩm Giáng Niên buông Thẩm Thanh Hoà ra, nhón chân lên ghé vào tai Thẩm Thanh Hoà nói, "Người đi đi." Nói xong cũng xoay người sải bước đi.
Thẩm Thanh Hoà đưa tay sờ lên lỗ tai hơi nóng, sau đó quay người đi vào phòng chờ. Thẩm Giáng Niên đi đến cửa, quay lại nhìn, đã không thấy Thẩm Thanh Hoà đâu hết nữa.
Ngồi trở lại xe, lòng Thẩm Giáng Niên trống rỗng, trên bầu trời trên đầu cô có một chiếc máy bay bay qua, người cô yêu đang ngồi trên máy bay.
Thuận buồm xuôi gió, Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên trở lại CBD và nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô mà không làm gì cả. Cho đến khi, một tin nhắn WeChat xuất hiện, Thẩm Thanh Hoà: Tôi đến rồi.
Đồ keo kiệt, viết thêm một chữ nữa không được à, Thẩm Giáng Niên: Về đến nơi nghỉ ngơi cho tốt, tối nay em gọi cho người.
Thẩm Giáng Niên không muốn trở thành kẻ phiền phức, nhưng mà bảo cô đừng liên lạc với Thẩm Thanh Hòa, cô không làm được. Lần này, cô thử xem giới hạn tiếp nhận của Thẩm Thanh Hoà, nếu có thể, cô muốn mỗi ngày cùng Thẩm Thanh Hoà nói chuyện với nhau, cho dù chỉ là nói về thời tiết nhàm chán ở Bắc Kinh hôm nay.
Thẩm Thanh Hoà: Có chuyện gì à? Thẩm Giáng Niên: Không có.
Ngay lập tức, Thẩm Giáng Niên nói thêm: Người từ từ làm quen đi, cho dù không có việc gì cũng sẽ gọi cho người, nhưng mà sẽ không làm phiền người đâu, nếu người không tiện thì cứ từ chối trả lời.
Thẩm Giáng Niên: Mỗi ngày, em sẽ gọi một lần, chỉ một lần thôi, sẽ không quấy rầy đến người, cho nên người cứ yên tâm đi. Muốn nghe máy thì cứ nghe, không muốn thì từ chối, không sao hết, em chỉ muốn gọi một cuộc cho người mà thôi.
Thẩm Thanh Hoà: Nếu em có việc gấp thì gọi cho tôi, không có việc gấp thì gửi tin nhắn qua WeChat.
Thẩm Giáng Niên nghĩ nghĩ, coi như đây là một loại nhượng bộ của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên: Vậy cũng được.
Thẩm Thanh Hoà: Tôi phải lái xe, không nói nữa.
Thẩm Giáng Niên: Nhớ người.
Thẩm Thanh Hoà không trả lời lại, Thẩm Giáng Niên vươn vai, đến lúc cô cần bình tĩnh lại. Mấy ngày qua, có rất nhiều người đang tìm kiếm cô ấy trên WeChat, Thẩm Giáng Niên đã trả lời: Chờ tôi hết bận tôi sẽ trả lời. Nói như vậy, chỉ là muốn bảo vệ thế giới hai người của cô và Thẩm Thanh Hoà mà thôi.
Lúc này, Thẩm Giáng Niên mở WeChat chọn những tin quan trọng để trả lời, một số là về công việc, một số là tám nhảm, và một số là bày tỏ tình yêu. Nói chuyện công việc là Ôn Đế, tám nhảm là Lê Thiển, còn bày tỏ tình yêu là Lâm Phong.
Thẩm Giáng Niên mở cuộc trò chuyện của Lê Thiển và trả lời: Tiền Xuyến Tử, tối nay có muốn hẹn đi ăn không?"
Rất nhanh đã mở khung chat của Ôn Đế, là một tấm danh thiếp được gửi vào, viết: WeChat của tổng giám đốc của Lãng Phù Ni, Lãng Tư Duệ, em có thể thêm nó.
Thẩm Giáng Niên cau mày, không phải cô đã từ chối rồi sao? Thẩm Giáng Niên trả lời: Em đã từ chối hợp tác với Lãng Phù Ni rồi, còn thêm WeChat của cô ấy, có ổn không?
Thẩm Giáng Niên trả lời Lâm Phong: Gần đây tôi bận, không có thời gian ra ngoài ăn cơm.
Tiền Xuyến Tử: Hẹn.
Nếu như có một cái đánh giá bạn thân tốt nhất thế giới, Thẩm Giáng Niên chắc chắn sẽ bỏ phiếu cho Lê Thiển, Thẩm Giáng Niên: Cậu chọn chỗ đi.
Lê Thiển: Đến nhà cậu đi.
Thẩm Giáng Niên: Nhà mình à? Cậu nấu sao?
Tiền Xuyến Tử: Mình muốn ăn lẩu ở nhà cậu.
Thẩm Giáng Niên nghĩ lại cũng có thể, Thẩm Giáng Niên: Được, vậy tối nay cậu cứ đến đi, mình đi mua đồ.
Ôn Đế: Bảo bối, em thế mà còn chưa thêm bạn người ta à?
Thẩm Giáng Niên: Ừa a....
Ôn Đế: Em đúng là bảo bối của chị, người ta thân là tổng giám đốc của Lãng Phù Ni, người khác có muốn thêm WeChat còn không có cơ hội, thế mà em lại còn nói thế, giữ chút thể diện cho người ta đi, mau kết bạn đi, nói mấy câu dễ nghe, biết chưa?
Thẩm Giáng Niên:.... Được rồi.
Lâm Phong: Gần đây, cậu bận thế à, phải chú ý giữ gìn sức khoẻ.
Thẩm Giáng Niên không trả lời Lâm Phong, trực tiếp kết bạn với Lãng Tư Duệ, không ngờ lại được thêm bạn liền. Thẩm Giáng Niên soạn tin nhắn: Lãng tổng, xin lỗi, giờ mới thêm WeChat của ngài.
Đối với những người thông minh, Thẩm Giáng Niên không muốn nói dối, cô mà nói bận thì như vả vào mặt, người ta là tổng giám đốc của Lãng Phù Ni, bản thân cô có thể bận hơn người ta sao? Lãng Tư Duệ: Không cần khách sáo với tôi, ngài cái gì mà ngài, gần đây cô bận làm gì vậy? Tại mấy cuộc hội nghị lớn, cố ý tìm cô, mà lại không thấy đâu cả.
Thẩm Giáng Niên cười ngượng ngùng, cô bận ở nhà chứ ở đâu, Thẩm Giáng Niên: Gần đây tôi không lộ diện, Lãng tổng chắc bận lắm?
Lãng Tư Duệ: Cũng được, dù bận đến đâu thì cũng có thời gian nói chuyện với cô, sẵn tiện, hôm trước tôi còn gặp Thẩm tổng ở sân bay.
Thẩm Giáng Niên nhíu mày, ngay lập tức nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, nhưng vẫn hỏi: Là Thẩm tổng nào?
Lãng Tư Duệ: Thẩm Thanh Hòa, Thẩm tổng của tập đoàn Nhã Nại.
Quả nhiên là Thẩm Thanh Hoà, nỗi thương nhớ trong lòng lại dâng lên mãnh liệt, cô cố gắng hết sức để không nghĩ đến người này, nhưng Lãng Tư Duệ còn ở trước mặt cô đề cập đến người này: A, thật trùng hợp.
Lãng Tư Duệ: Phải rồi, số điện thoại cô bao nhiêu, gửi cho tôi đi.
Chủ đề thay đổi quá nhanh, sau khi Thẩm Giáng Niên do dự, cô ấy vẫn gửi nó, Lãng Tư Duệ: Tôi sẽ cô, cô có thể lưu số điện thoại của tôi.
Ngay khi cuộc gọi đến, Thẩm Giáng Niên trông rất quen mắt, cái này? Đây không phải là điện thoại di động mà Thẩm Thanh Hoà dùng để gửi tin nhắn cho cô sao? Thẩm Giáng Niên: Số điện thoại của Lãng tổng khá đẹp.
Lãng Tư Duệ: Vậy cô xem, tôi cố ý mua đó, số điện thoại cô cũng khá đẹp, bốn số cuối là số 1, tại sao cô lại mua số điện thoại như vậy?
Thẩm Giáng Niên nói đùa: Ha ha, ngày 11 tháng 11 không phải ngày lễ của những người độc thân sao? Tôi độc thân nên chọn số này.
Đương nhiên, cái này là bịa ra, lý do thực sự chính là nhất sinh nhất thế, một lòng một dạ. Cái lời âu yếm này, cô chỉ nói cho Thẩm Thanh Hoà nghe mà thôi.
Lãng Tư Duệ: Số điện thoại này của cô, dễ làm Thẩm tổng hiểu lầm.
Thẩm Giáng Niên: Hả?
Lại một lần nữa nhắc đến Thẩm Thanh Hoà, sự thương nhớ lại dâng lên cao.
Lãng Tư Duệ: Nếu có thời gian, cô có thể tự hỏi Thẩm Thanh Hoà.
Lãng Tư Duệ rõ ràng không phải là người nhiều chuyện, người này biết có những chuyện mà Thẩm Giáng Niên không biết, cho nên không nhiều lời, Thẩm Giáng Niên cũng không hỏi thêm: Được rồi, Lãng tổng, làm việc của cô đi, tôi có việc gấp.
Trong lòng Thẩm Giáng Niên tràn ngập hình ảnh Thẩm Thanh Hòa, cô không thể tiếp tục nói chuyện, Lãng Tư Duệ gửi tin nhắn lại cô cũng không đọc, mở ảnh đại diện của Thẩm Thanh Hoà ra, viết: Người về đến nhà chưa?
Phải mất một lúc sau, Thẩm Thanh Hoà mới trả lời, Thẩm Thanh Hoà: Ừa.
Thẩm Thanh Hoà, người này không ở trước mặt cô, sẽ luôn khiến người ta có cảm giác thờ ơ, Thẩm Giáng Niên: Người có mệt không?
Thẩm Thanh Hoà: Không.
Thẩm Giáng Niên: Người có nhớ em không?
Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Thẩm Giáng Niên cảm thấy đắng lòng, nhưng cô nhanh chóng thay đổi chủ đề. Thẩm Giáng Niên: Em vừa mới thêm WeChat của Lãng Tư Duệ, cô ấy nói đã gặp người ở sân bay.
Thẩm Thanh Hoà: Ừa, là em kết bạn với cô ấy hay cô ấy kết bạn với em?
Thẩm Thanh Hoà thế mà để ý đến chuyện này sao? Thẩm Giáng Niên hơi ngạc nhiên, Thẩm Giáng Niên: Bạn của em gửi danh thiếp qua cho em, nên em đã thêm bạn.
Thẩm Thanh Hoà: Ừa.
Lại ừa, Thẩm Giáng Niên cảm thấy bản thân không có khả năng buôn dưa lê, nhưng mà khi Thẩm Thanh Hoà xuất hiện, khả năng này của cô như được bộc lộ, Thẩm Giáng Niên: Thẩm Thanh Hoà, người trả lời em một câu hỏi nữa thôi, em sẽ không làm phiền người nữa.
Thẩm Thanh Hoà: Câu hỏi gì?
Thẩm Giáng Niên: Ngày 11 tháng 11 là ngày gì?
Một lúc lâu, Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Thẩm Giáng Niên không thể không tự hỏi, chẳng lẽ Lãng Tư Duệ có ý xấu gì sao? Chẳng lẽ ngày này, Thẩm Thanh Hòa đã trải qua chuyện gì sao? Nghĩ đến đây, Thẩm Giáng Niên sốt ruột, muốn gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Hoà.
Lúc này, WeChat vang lên, Thẩm Thanh Hoà: Là sinh nhật tôi.
Thẩm Giáng Niên lập tức vô cùng ngạc nhiên, cô vốn lo lắng không biết làm sao mình biết được sinh nhật của Thẩm Thanh Hoà, nhưng chỉ trong giây lát cô đã nhận được bất ngờ: Ai bảo em hỏi vậy?
Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà rõ ràng lạnh lùng hơn, Thẩm Giáng Niên chỉ có thể nói thật, Thẩm Thanh Hoà lại im lặng, Thẩm Giáng Niên có chút không hiểu được tâm tình của Thẩm Thanh Hoà, một cái sinh nhật hẳn là không đủ? Thẩm Giáng Niên: Không phải cố ý nói chuyện về người, chẳng là Lãng tổng vô tình nhắc đến người, còn nói con số này dễ khiến người hiểu lầm, em muốn hiểu biết về người, cho nên mới....
Thẩm Thanh Hoà: Không cần thông qua người khác để hiểu tôi.
Thẩm Giáng Niên: Vậy người có cho em cơ hội để hiểu người không?
Thẩm Thanh Hoà: Tôi có không cho à?
Cho sao? Thẩm Giáng Niên cũng không biết, nhưng Thẩm Thanh Hoà nói cho, thì thật sự là cho, khả năng do cô chưa phát hiện thôi, Thẩm Giáng Niên: Vậy em có thể tổ chức sinh nhật cùng người không?
Thẩm Thanh Hoà: Tôi không tổ chức sinh nhật.
Trái tim của Thẩm Giáng Niên lại chua chát, lúc Thẩm Thanh Hoà từ chối người ta, sẽ luôn thẳng thắn như vậy, Thẩm Thanh Hoà: Tôi nghiêm túc, đừng tổ chức sinh nhật cho tôi.
Thẩm Giáng Niên: Em biết rồi, sau này, người cũng không cần tổ chức sinh nhật cho em.
Thẩm Thanh Hoà: Về sau rồi nói.
Thẩm Giáng Niên không trả lời lại, nhưng dù sao thì cô cũng cảm thấy hơi chán nản, đối với những lời đề nghị của cô, Thẩm Thanh Hoà luôn thẳng thừng từ chối.
Vào buổi chiều, Thẩm Giáng Niên gọi phần nước lẩu giao đến tận nhà, còn có thêm nguyên liệu, lúc Lê Thiển đến nơi, sắc mặt không mấy dễ coi, Thẩm Giáng Niên nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"
"Sanh ca không có gọi điện thoại cho cậu phải không?" Lê Thiển trầm mặt hỏi, Thẩm Giáng Niên vừa định nói không có, thì điện thoại của Thẩm Giáng Niên vang lên, hiển thị là Kiều Sanh.
(Áo đai dần rộng nhưng tuyệt không hối hận, vì người mà tiều tuỵ cũng tâm cam tình nguyện)
Từ của Liễu Vĩnh, một bài thơ từ thời Tống, thể hiện sự chấp nhất với tình yêu của mình thông qua việc sử dụng phong cảnh.
Thời cấp ba, ngâm nga câu thơ này coi như là học thuộc lòng, Lê Thiển còn phàn nàn với Thẩm Giáng Niên, cái gì mà gọi là chấp nhất với tình yêu chứ. Người xưa không có việc gì làm cho nên thích làm thơ, chuyện yêu xa khổ như vậy, viết ra hình ra dáng tình yêu sâu đậm.
"Có lẽ phu nhân của ông ta rất đẹp." Lúc này, Thẩm Giáng Niên vẫn là một cẩu nhan, từ thời cấp 2 đã để lộ ra chút đam mê này, cô không biết xấu hổ còn tự hào, "Nếu như xấu đau xấu đơn, bên ngoài đâu thiếu người đẹp, chắc chắn ông ta đã vui vẻ quên trời quên đất."
"Cũng không hẳn vậy chứ?" Mặc dù, Lê Thiển cũng là cẩu nhan, nhưng mà cẩu này nhỏ hơn cẩu của Thẩm Giáng Niên, nếu cho Thẩm Giáng Niên là một cho chó ngao Tây Tạng, thì Lê Thiển cùng lắm chỉ là một con Corgi chân ngắn, "Con người, một khi đã yêu ai đó, mọi thứ khác chỉ là thứ yếu." Cái vẻ vờ như thấu hiểu của Lê Thiển, làm Thẩm Giáng Niên bật cười, "Làm như cậu yêu đương nhiều lắm vậy."
"Tại chị đây không muốn yêu đương thôi!" Lê Thiển đỏ mặt hét lên, vừa hay đúng lúc Tần Thư đi lại, vẻ mặt vô cảm mà chặt chém, "Đúng rồi, cậu có muốn yêu cũng có ai thèm đi yêu đương với cậu đâu." Lê Thiển lập tức ném sách qua, "Cậu là đồ cầm thú chết tiệt, cút đi chỗ khác."
Đến tiết thứ tư, cô giáo tiếp tục ngâm thơ cổ, văn tế, trong đó có bài thời niên thiếu, trong miệng Thẩm Giáng Niên cứ nhắc mãi 'Y đới tiệm khoan chung bất hối, vị y tiêu đắc nhân tiều tuỵ', trong đầu còn nghĩ: Trên đời này, thật sự sẽ có loại tình yêu như thế sao? Tại sao tình yêu trong thơ cổ lại hoa mỹ đến vậy? Có lẽ tất cả chỉ là dối trá.
Nếu bản thân không rơi vào trạng thái như vậy, có lẽ sẽ không bao giờ đồng cảm với nó được. Nhưng vào lúc này, nằm ở trên giường, Thẩm Giáng Niên cả đêm nhắm mắt lại đột nhiên hiểu ra một chút, đối với Thẩm Thanh Hòa, 'Y đới tiệm khoan chung bất hối, vị y tiêu đắc nhân tiều tụy', nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, Thẩm Thanh Hoà còn đang nằm ở bên cạnh cô, thế mà giờ cô đã bắt đầu không nỡ, cũng khổ sở vì nó.
Trời dù sao cũng phải sáng, mất ngủ, không chỉ có Thẩm Giáng Niên. Cả đêm, Thẩm Giáng Niên nằm trong vòng tay Thẩm Thanh Hoà, ngoại trừ cơ thể tê rần, cô không dám cử động, bởi vì sợ nhịn không được sẽ xoay người đè Thẩm Thanh Hòa, cô sẽ xúc động đến mức không thể không kiểm soát được bản thân. Nhưng điều khiến cô tệ hơn chính là Thẩm Thanh Hoà hầu như không cử động, trừ khi cô lăn qua lăn lại không tìm được tư thế thoải mái, thì Thẩm Thanh Hoà sẽ chỉ cử động một chút, giống như để cô nằm xuống thoải mái hơn.
Dù có kéo rèm cũng không cản được sắc vàng của nắng sớm. Thẩm Giáng Niên đột nhiên rất khó chịu, tại sao trời phải sáng? Thẩm Giáng Niên co người vào trong chăn, áp sát cơ thể quyến rũ kia. Dựa vào quá gần, trong khoan mũi đều ngập mùi thuốc trên người Thẩm Thanh Hoà, nhưng giờ phút này, nó lại như một mùi thuốc khiến người ta mê loạn. Thẩm Giáng Niên chịu đựng dục vọng cả đêm, đầu óc bén lửa, cô vươn tay vuốt ve bụng dưới của Thẩm Thanh Hoà, gương mặt áp lên da thịt mềm mại, cách áo ngủ, Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng hôn lên eo Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà mở mắt ra, cảm nhận được sự mềm mại ấm áp, lúc đầu chỉ là một lớp mềm mại thăm dò, về sau phát triển thành đầu lưỡi thi vị. Còn bàn tay vừa vuốt ve vùng bụng dưới thì đưa nhẹ nhàng xoa trước ngực cô. Thẩm Thanh Hoà vén chăn lên, lật người đè Thẩm Giáng Niên. Thẩm Giáng Niên cũng không có ý giãy giụa, mới sáng sớm, đôi mắt còn có chút hồng, cô mở hai tay ra, năn nỉ: "Cho em một cái hôn buổi sáng đi." Thẩm Thanh Hoà không nhúc nhích, thế là cô nâng người lên câu lấy cổ Thẩm Thanh Hoà, kéo xuống, tự bản thân hôn lên.
Cái ôn ngày càng trở lên nhiệt tình hơn, mang theo hương vị không tha, rồi dịu dàng hôn. Thẩm Thanh Hoà đáp lại, làm cô phát nghiện, Thẩm Thanh Hoà lùi lại, cô tiến thêm một bước, cuối cùng, hai người ngồi ôm chặt lấy nhau.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Hoà là người mở ra khoảng cách, Thẩm Giáng Niên ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh, mím môi nói: "Thấy tay người còn chưa ổn, cho nên tha cho người lần này." Thẩm Thanh Hoà cúi đầu, ngón tay chạm vào chỗ môi bị cắn, có chút đau, cười nói, "Mới sáng sớm đã muốn rồi sao." Không thể phủ nhận, Thẩm Giáng Niên là người vì tình mà động, có sức quyến rũ lạ thường.
"Đối với người, lúc nào cũng muốn." Lời nói mắc cỡ nói ra, nói xong lại đỏ mặt, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà sắp đi rồi, cho dù có mắc cỡ cũng phải nói. Nói lời yêu thương với người mình để tâm, chẳng khác nào đang thả thính lẫn nhau, thẹn thùng nhưng lại thú vị, Thẩm Giáng Niên là như vậy, nói ra lời nói mắc cỡ, nhưng mà trong lòng lại run không kiểm soát được.
"Em a." Thẩm Thanh Hoà thở dài, cúi đầu hôn lên môi Thẩm Giáng Niên nói, "Tôi phải đi rồi, em phải ngoan đó." Thẩm Giáng Niên không nỡ buông ra, lại hôn thêm chút nữa, nỉ non nói: "Cơ thể của em không nghe lời em, nếu nó nhớ người chịu không nổi, em mang theo nó đi tìm người nha, người dạy dỗ nó lại được không?" Sợ Thẩm Thanh Hoà nói không, Thẩm Giáng Niên nhiệt tình quấn lấy Thẩm Thanh Hoà, hôn lên môi cô ấy, bá đạo nói: "Không cho phép nói không."
"Ừa~" Thẩm Thanh Hòa ừa như đồng ý, Thẩm Giáng Niên ôm eo Thẩm Thanh Hoà, mặt chôn ở trước ngực Thẩm Thanh Hoà, một lúc sau không nói lời nào, Thẩm Thanh Hoà cũng ôm cô, cảm nhận được trước ngực hơi ý thơ, đầu quả tim Thẩm Thanh Hoà hơi nhói, cô cúi đầu hôn tai Thẩm Giáng Niên, tay vuốt ve sau lưng Thẩm Giáng Niên, thở gấp nói: "Tôi muốn ăn bữa sáng em nấu."
Thân thể Thẩm Giáng Niên giật nảy mình, cô ôm chặt lấy Thẩm Thanh Hoà, má cọ nhẹ trước ngực, miễn cưỡng buông ra, cúi đầu che đi đôi mắt đỏ hồng, "Em đi nấu cho người." Thẩm Thanh Hoà rời khỏi cơ thể cô, Thẩm Giáng Niên cũng rời đi như chạy trốn.
"Không cần quá phức tạp." Thẩm Thanh Hoà từ phía sau dặn dò, sợ người phụ nữ nhỏ này lại ôm máy tính bảng nghiên cứu một hồi lâu.
Vé máy bay của Thẩm Thanh Hoà là lúc 11 giờ 30, dậy hơi trễ, cho nên ăn sáng xong, cũng xuất phát đi ra sân bay. Trên đường, Thẩm Giáng Niên im lặng lái xe, không phải không muốn nói, mà sợ mở miệng ra sẽ nói câu giữ Thẩm Thanh Hoà ở lại.
"Phải chăm sóc thân thể cho tốt." Thẩm Thanh Hoà nói, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
"Ừa, người cũng vậy." Giọng của Thẩm Giáng Niên nghẹn ngào.
Đây là cuộc nói chuyện duy nhất giữa hai người trên đường, khi họ đến sân bay, Thẩm Thanh Hoà bảo Thẩm Giáng Niên về đi, cô đi vào trong phòng chờ, "Lái xe chậm chút." Thẩm Thanh Hoà giơ tay xoa xoa bả vai Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên cúi đầu ừ một tiếng, "Đến Thượng Hải thì báo cho em một tiếng."
"Ừa." Lần này Thẩm Thanh Hoà vui vẻ đồng ý, "Đi thôi." Cô đẩy nhẹ Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên vẫn không nhúc nhích: "Người đi trước đi." Sau đó cô quay người dùng hai tay đẩy người Thẩm Thanh Hoà, "Nếu người không đi, em sẽ trói người lại mang về."
Thẩm Thanh Hoà thật sự đi về phía trước, cái mũi của Thẩm Giáng Niên cay cay, cô không dám ngước nhìn, sợ nhìn một cái sẽ không tha cho người kia. Cho dù bây giờ có không thấy, cũng biết, Thẩm Thanh Hòa đã rời xa cô, Thẩm Giáng Niên tự nhủ với bản thân: Quay người đi về phía trước.
Nhưng sau khi quay người lại, dù thế nào cô cũng không thể bước về trước một bước, cô rất muốn quay người lại, cho dù chỉ nhìn thấy người kia từ phía sau. Nếu thật sự quay đầu lại thì sẽ như thế nào đây? Thẩm Thanh Hoà vẫn sẽ đi thôi, rốt cuộc thì làm sao mới có thể giữ Thẩm Thanh Hoà ở lại? Thẩm Thanh Hoà không nhịn được, cuối cùng quay đầu lại, sửng sốt, Thẩm Thanh Hoà đứng phía sau cô, nước mắt Thẩm Giáng Niên cứ thế rơi xuống.
"Không muốn người đi." Đứng ở trong một góc, Thẩm Thanh Hoà giơ tay ôm Thẩm Giáng Niên, ôn nhu nói, "Đứa phiền phức."
"Người sẽ nhớ em chứ?" Thẩm Giáng Niên rơm rớm nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Thẩm Thanh Hoà mím môi, khẽ cắn răng, nheo mắt lại, hít sâu một hơi nói: "Nếu em còn làm như vậy nữa, tôi nhịn không được sẽ muốn em." Thẩm Giáng Niên luôn có cách khơi gợi dục vọng của cô, cho dù là nhìn người này khóc thôi, đều không nhịn được muốn bắt nạt cô gái này.
Mặt Thẩm Giáng Niên lập tức đỏ lên, nhưng cô không chịu nhận thua, "Vậy chúng ta về nhà làm ngay đi." Thẩm Thanh Hoà cưng chiều đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Thẩm Giáng Niên, lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, và nói với giọng nhẹ nhàng kèm theo biểu cảm sắc bén: "Từ giờ trở đi, không cho phép em khóc một mình ở sân bay."
"Vậy thì em có thể khóc ở đâu?" Thẩm Giáng Niên bị oan ức, người ta khổ sở lại không cho người ta khóc.
"Ở trên giường tôi, mới có thể." Thẩm Thanh Hoà ôm người vào trong lòng ngực, siết thật chặt, "Tôi hy vọng em khóc trong vui vẻ."
"Ở trên giường của người, em không có dễ khóc đâu." Thẩm Giáng Niên không thừa nhận, cô đang cố ý khiêu khích Thẩm Thanh Hoà, giọng Thẩm Thanh Hoà ngả ngớn, "Lợi hại vậy sao."
"Đương nhiên rồi, đến lúc đó, chưa biết ai là người khóc đâu." Thẩm Giáng Niên cũng ôm lấy Thẩm Thanh Hoà, "Chờ đến lúc em nhớ người chịu không nổi nữa, em đi tìm người nha."
Thẩm Thanh Hoà im lặng, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô. Hai người cứ thế đứng đó ôm nhau một lúc, cảm xúc Thẩm Giáng Niên dần ổn định, đài phát thanh trong sân bay nhắc nhở, Thẩm Giáng Niên buông Thẩm Thanh Hoà ra, nhón chân lên ghé vào tai Thẩm Thanh Hoà nói, "Người đi đi." Nói xong cũng xoay người sải bước đi.
Thẩm Thanh Hoà đưa tay sờ lên lỗ tai hơi nóng, sau đó quay người đi vào phòng chờ. Thẩm Giáng Niên đi đến cửa, quay lại nhìn, đã không thấy Thẩm Thanh Hoà đâu hết nữa.
Ngồi trở lại xe, lòng Thẩm Giáng Niên trống rỗng, trên bầu trời trên đầu cô có một chiếc máy bay bay qua, người cô yêu đang ngồi trên máy bay.
Thuận buồm xuôi gió, Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên trở lại CBD và nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô mà không làm gì cả. Cho đến khi, một tin nhắn WeChat xuất hiện, Thẩm Thanh Hoà: Tôi đến rồi.
Đồ keo kiệt, viết thêm một chữ nữa không được à, Thẩm Giáng Niên: Về đến nơi nghỉ ngơi cho tốt, tối nay em gọi cho người.
Thẩm Giáng Niên không muốn trở thành kẻ phiền phức, nhưng mà bảo cô đừng liên lạc với Thẩm Thanh Hòa, cô không làm được. Lần này, cô thử xem giới hạn tiếp nhận của Thẩm Thanh Hoà, nếu có thể, cô muốn mỗi ngày cùng Thẩm Thanh Hoà nói chuyện với nhau, cho dù chỉ là nói về thời tiết nhàm chán ở Bắc Kinh hôm nay.
Thẩm Thanh Hoà: Có chuyện gì à? Thẩm Giáng Niên: Không có.
Ngay lập tức, Thẩm Giáng Niên nói thêm: Người từ từ làm quen đi, cho dù không có việc gì cũng sẽ gọi cho người, nhưng mà sẽ không làm phiền người đâu, nếu người không tiện thì cứ từ chối trả lời.
Thẩm Giáng Niên: Mỗi ngày, em sẽ gọi một lần, chỉ một lần thôi, sẽ không quấy rầy đến người, cho nên người cứ yên tâm đi. Muốn nghe máy thì cứ nghe, không muốn thì từ chối, không sao hết, em chỉ muốn gọi một cuộc cho người mà thôi.
Thẩm Thanh Hoà: Nếu em có việc gấp thì gọi cho tôi, không có việc gấp thì gửi tin nhắn qua WeChat.
Thẩm Giáng Niên nghĩ nghĩ, coi như đây là một loại nhượng bộ của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên: Vậy cũng được.
Thẩm Thanh Hoà: Tôi phải lái xe, không nói nữa.
Thẩm Giáng Niên: Nhớ người.
Thẩm Thanh Hoà không trả lời lại, Thẩm Giáng Niên vươn vai, đến lúc cô cần bình tĩnh lại. Mấy ngày qua, có rất nhiều người đang tìm kiếm cô ấy trên WeChat, Thẩm Giáng Niên đã trả lời: Chờ tôi hết bận tôi sẽ trả lời. Nói như vậy, chỉ là muốn bảo vệ thế giới hai người của cô và Thẩm Thanh Hoà mà thôi.
Lúc này, Thẩm Giáng Niên mở WeChat chọn những tin quan trọng để trả lời, một số là về công việc, một số là tám nhảm, và một số là bày tỏ tình yêu. Nói chuyện công việc là Ôn Đế, tám nhảm là Lê Thiển, còn bày tỏ tình yêu là Lâm Phong.
Thẩm Giáng Niên mở cuộc trò chuyện của Lê Thiển và trả lời: Tiền Xuyến Tử, tối nay có muốn hẹn đi ăn không?"
Rất nhanh đã mở khung chat của Ôn Đế, là một tấm danh thiếp được gửi vào, viết: WeChat của tổng giám đốc của Lãng Phù Ni, Lãng Tư Duệ, em có thể thêm nó.
Thẩm Giáng Niên cau mày, không phải cô đã từ chối rồi sao? Thẩm Giáng Niên trả lời: Em đã từ chối hợp tác với Lãng Phù Ni rồi, còn thêm WeChat của cô ấy, có ổn không?
Thẩm Giáng Niên trả lời Lâm Phong: Gần đây tôi bận, không có thời gian ra ngoài ăn cơm.
Tiền Xuyến Tử: Hẹn.
Nếu như có một cái đánh giá bạn thân tốt nhất thế giới, Thẩm Giáng Niên chắc chắn sẽ bỏ phiếu cho Lê Thiển, Thẩm Giáng Niên: Cậu chọn chỗ đi.
Lê Thiển: Đến nhà cậu đi.
Thẩm Giáng Niên: Nhà mình à? Cậu nấu sao?
Tiền Xuyến Tử: Mình muốn ăn lẩu ở nhà cậu.
Thẩm Giáng Niên nghĩ lại cũng có thể, Thẩm Giáng Niên: Được, vậy tối nay cậu cứ đến đi, mình đi mua đồ.
Ôn Đế: Bảo bối, em thế mà còn chưa thêm bạn người ta à?
Thẩm Giáng Niên: Ừa a....
Ôn Đế: Em đúng là bảo bối của chị, người ta thân là tổng giám đốc của Lãng Phù Ni, người khác có muốn thêm WeChat còn không có cơ hội, thế mà em lại còn nói thế, giữ chút thể diện cho người ta đi, mau kết bạn đi, nói mấy câu dễ nghe, biết chưa?
Thẩm Giáng Niên:.... Được rồi.
Lâm Phong: Gần đây, cậu bận thế à, phải chú ý giữ gìn sức khoẻ.
Thẩm Giáng Niên không trả lời Lâm Phong, trực tiếp kết bạn với Lãng Tư Duệ, không ngờ lại được thêm bạn liền. Thẩm Giáng Niên soạn tin nhắn: Lãng tổng, xin lỗi, giờ mới thêm WeChat của ngài.
Đối với những người thông minh, Thẩm Giáng Niên không muốn nói dối, cô mà nói bận thì như vả vào mặt, người ta là tổng giám đốc của Lãng Phù Ni, bản thân cô có thể bận hơn người ta sao? Lãng Tư Duệ: Không cần khách sáo với tôi, ngài cái gì mà ngài, gần đây cô bận làm gì vậy? Tại mấy cuộc hội nghị lớn, cố ý tìm cô, mà lại không thấy đâu cả.
Thẩm Giáng Niên cười ngượng ngùng, cô bận ở nhà chứ ở đâu, Thẩm Giáng Niên: Gần đây tôi không lộ diện, Lãng tổng chắc bận lắm?
Lãng Tư Duệ: Cũng được, dù bận đến đâu thì cũng có thời gian nói chuyện với cô, sẵn tiện, hôm trước tôi còn gặp Thẩm tổng ở sân bay.
Thẩm Giáng Niên nhíu mày, ngay lập tức nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, nhưng vẫn hỏi: Là Thẩm tổng nào?
Lãng Tư Duệ: Thẩm Thanh Hòa, Thẩm tổng của tập đoàn Nhã Nại.
Quả nhiên là Thẩm Thanh Hoà, nỗi thương nhớ trong lòng lại dâng lên mãnh liệt, cô cố gắng hết sức để không nghĩ đến người này, nhưng Lãng Tư Duệ còn ở trước mặt cô đề cập đến người này: A, thật trùng hợp.
Lãng Tư Duệ: Phải rồi, số điện thoại cô bao nhiêu, gửi cho tôi đi.
Chủ đề thay đổi quá nhanh, sau khi Thẩm Giáng Niên do dự, cô ấy vẫn gửi nó, Lãng Tư Duệ: Tôi sẽ cô, cô có thể lưu số điện thoại của tôi.
Ngay khi cuộc gọi đến, Thẩm Giáng Niên trông rất quen mắt, cái này? Đây không phải là điện thoại di động mà Thẩm Thanh Hoà dùng để gửi tin nhắn cho cô sao? Thẩm Giáng Niên: Số điện thoại của Lãng tổng khá đẹp.
Lãng Tư Duệ: Vậy cô xem, tôi cố ý mua đó, số điện thoại cô cũng khá đẹp, bốn số cuối là số 1, tại sao cô lại mua số điện thoại như vậy?
Thẩm Giáng Niên nói đùa: Ha ha, ngày 11 tháng 11 không phải ngày lễ của những người độc thân sao? Tôi độc thân nên chọn số này.
Đương nhiên, cái này là bịa ra, lý do thực sự chính là nhất sinh nhất thế, một lòng một dạ. Cái lời âu yếm này, cô chỉ nói cho Thẩm Thanh Hoà nghe mà thôi.
Lãng Tư Duệ: Số điện thoại này của cô, dễ làm Thẩm tổng hiểu lầm.
Thẩm Giáng Niên: Hả?
Lại một lần nữa nhắc đến Thẩm Thanh Hoà, sự thương nhớ lại dâng lên cao.
Lãng Tư Duệ: Nếu có thời gian, cô có thể tự hỏi Thẩm Thanh Hoà.
Lãng Tư Duệ rõ ràng không phải là người nhiều chuyện, người này biết có những chuyện mà Thẩm Giáng Niên không biết, cho nên không nhiều lời, Thẩm Giáng Niên cũng không hỏi thêm: Được rồi, Lãng tổng, làm việc của cô đi, tôi có việc gấp.
Trong lòng Thẩm Giáng Niên tràn ngập hình ảnh Thẩm Thanh Hòa, cô không thể tiếp tục nói chuyện, Lãng Tư Duệ gửi tin nhắn lại cô cũng không đọc, mở ảnh đại diện của Thẩm Thanh Hoà ra, viết: Người về đến nhà chưa?
Phải mất một lúc sau, Thẩm Thanh Hoà mới trả lời, Thẩm Thanh Hoà: Ừa.
Thẩm Thanh Hoà, người này không ở trước mặt cô, sẽ luôn khiến người ta có cảm giác thờ ơ, Thẩm Giáng Niên: Người có mệt không?
Thẩm Thanh Hoà: Không.
Thẩm Giáng Niên: Người có nhớ em không?
Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Thẩm Giáng Niên cảm thấy đắng lòng, nhưng cô nhanh chóng thay đổi chủ đề. Thẩm Giáng Niên: Em vừa mới thêm WeChat của Lãng Tư Duệ, cô ấy nói đã gặp người ở sân bay.
Thẩm Thanh Hoà: Ừa, là em kết bạn với cô ấy hay cô ấy kết bạn với em?
Thẩm Thanh Hoà thế mà để ý đến chuyện này sao? Thẩm Giáng Niên hơi ngạc nhiên, Thẩm Giáng Niên: Bạn của em gửi danh thiếp qua cho em, nên em đã thêm bạn.
Thẩm Thanh Hoà: Ừa.
Lại ừa, Thẩm Giáng Niên cảm thấy bản thân không có khả năng buôn dưa lê, nhưng mà khi Thẩm Thanh Hoà xuất hiện, khả năng này của cô như được bộc lộ, Thẩm Giáng Niên: Thẩm Thanh Hoà, người trả lời em một câu hỏi nữa thôi, em sẽ không làm phiền người nữa.
Thẩm Thanh Hoà: Câu hỏi gì?
Thẩm Giáng Niên: Ngày 11 tháng 11 là ngày gì?
Một lúc lâu, Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Thẩm Giáng Niên không thể không tự hỏi, chẳng lẽ Lãng Tư Duệ có ý xấu gì sao? Chẳng lẽ ngày này, Thẩm Thanh Hòa đã trải qua chuyện gì sao? Nghĩ đến đây, Thẩm Giáng Niên sốt ruột, muốn gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Hoà.
Lúc này, WeChat vang lên, Thẩm Thanh Hoà: Là sinh nhật tôi.
Thẩm Giáng Niên lập tức vô cùng ngạc nhiên, cô vốn lo lắng không biết làm sao mình biết được sinh nhật của Thẩm Thanh Hoà, nhưng chỉ trong giây lát cô đã nhận được bất ngờ: Ai bảo em hỏi vậy?
Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà rõ ràng lạnh lùng hơn, Thẩm Giáng Niên chỉ có thể nói thật, Thẩm Thanh Hoà lại im lặng, Thẩm Giáng Niên có chút không hiểu được tâm tình của Thẩm Thanh Hoà, một cái sinh nhật hẳn là không đủ? Thẩm Giáng Niên: Không phải cố ý nói chuyện về người, chẳng là Lãng tổng vô tình nhắc đến người, còn nói con số này dễ khiến người hiểu lầm, em muốn hiểu biết về người, cho nên mới....
Thẩm Thanh Hoà: Không cần thông qua người khác để hiểu tôi.
Thẩm Giáng Niên: Vậy người có cho em cơ hội để hiểu người không?
Thẩm Thanh Hoà: Tôi có không cho à?
Cho sao? Thẩm Giáng Niên cũng không biết, nhưng Thẩm Thanh Hoà nói cho, thì thật sự là cho, khả năng do cô chưa phát hiện thôi, Thẩm Giáng Niên: Vậy em có thể tổ chức sinh nhật cùng người không?
Thẩm Thanh Hoà: Tôi không tổ chức sinh nhật.
Trái tim của Thẩm Giáng Niên lại chua chát, lúc Thẩm Thanh Hoà từ chối người ta, sẽ luôn thẳng thắn như vậy, Thẩm Thanh Hoà: Tôi nghiêm túc, đừng tổ chức sinh nhật cho tôi.
Thẩm Giáng Niên: Em biết rồi, sau này, người cũng không cần tổ chức sinh nhật cho em.
Thẩm Thanh Hoà: Về sau rồi nói.
Thẩm Giáng Niên không trả lời lại, nhưng dù sao thì cô cũng cảm thấy hơi chán nản, đối với những lời đề nghị của cô, Thẩm Thanh Hoà luôn thẳng thừng từ chối.
Vào buổi chiều, Thẩm Giáng Niên gọi phần nước lẩu giao đến tận nhà, còn có thêm nguyên liệu, lúc Lê Thiển đến nơi, sắc mặt không mấy dễ coi, Thẩm Giáng Niên nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"
"Sanh ca không có gọi điện thoại cho cậu phải không?" Lê Thiển trầm mặt hỏi, Thẩm Giáng Niên vừa định nói không có, thì điện thoại của Thẩm Giáng Niên vang lên, hiển thị là Kiều Sanh.
Danh sách chương