Say rượu, cảm giác như thế nào? Không phải Thẩm Giáng Niên trước đây chưa bao giờ say, mà là khi say chưa bao giờ thấy thoải mái như vậy. Cúp điện thoại đã lâu, Thẩm Giáng Niên vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, sao cái ảnh đại diện nho nhỏ này lại đẹp hơn trước nhỉ? Trên khoé môi cô còn có nụ cười nhạt.
Màn hình đột nhiên tối sầm lại, gió đêm ập tới, hất lên một bên mặt của Thẩm Giáng Niên, trên mặt cô có chút ngứa, giống như tâm trạng cô lúc này.
Thẩm Thanh Hoà, cái tên này nghe hay đấy.
Nhìn đồng hồ, đã 20:45, cô có thể rời khỏi nơi này rồi, lại sốt ruột muốn về nhà, nhiều qua cô chưa từng có cảm giác thế này. Thẩm Giáng Niên bước đi chậm rãi và nặng nề, sau khi uống rượu, cô cảm thấy đôi chân không phải của mình.
Mùa hè năm nay, thực sự rất nóng, Thẩm Giáng Niên luôn cảm thấy hơi nóng khắp người. Cô vừa bước tới cửa ban công thì chuông điện thoại vang lên, chính là người đã giới thiệu cô cho hội nghị hợp tác lần này.
"Cô đang ở đâu thế?"
"Tôi ở ban công, mới uống rượu xong, hơi khó chịu.". truyện ngôn tình
"Bây giờ sao rồi?" Giọng của đối phương mang theo lo lắng, "Tôi đi tìm cô nhé."
"Không sao." Thẩm Giáng Niên đi vào bên trong, "Tôi đã quay lại nhưng mà đang có ý định rời đi."
Ngoài mặt thì giống như gọi điện thoại hỏi han ân cần nhưng mà trên thực tế thì đang cầu cứu cô, Thẩm Giáng Niên nhất quyết muốn đi, cho nên đối phương không nói gì thêm nữa. Sau khi nói lời chào tạm biết với tên râu, ông ta còn lịch sự khen ngợi, "Cô Thẩm thật xinh đẹp, tiếng Đức cũng rất tốt." Thẩm Giáng Niên mỉm cười lịch sự.
Người bạn đợi cô ở cửa và đưa cho cô một phong bì, "Cô uống bao nhiêu rồi? Mặt cô đỏ quá." Trước mặt cô ta, Thẩm Giáng Niên mở phong bì ra, lấy một phần cô xứng đáng nhận được, số còn lại trả cho cô ta.
"Giáng Niên, cô đang làm gì thế?" Người bạn lo lắng, Thẩm Giáng Niên nhướng mày, "Đừng giở trò với tôi, tôi thiếu chút tiền ấy, anh cũng không phải bạn của tôi, có cho tôi thêm tiền nữa, tôi cũng không làm." Thẩm Giáng Niên xách túi lên chuẩn bị đi, người bạn kêu cô lại, "Tôi đưa cô về nhà nhé?"
"Không cần." Cô muốn về nhà sao? Thẩm Giáng Niên bước ra khỏi khách sạn, không chắc chắn là muốn về không.
Thẩm Thanh Hoà nói, khi nào cô xong việc thì nói cho tôi biết, tôi đến đón cô. Lúc đó đầu óc đều là nóng rực, Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không nghĩ tới, trực tiếp đồng ý.
Bây giờ cô ấy bình tĩnh lại một chút, tâm trạng của cô đột nhiên rất phức tạp, cô bị điên hay sao thế? Làm thế nào lại đồng ý? Thẩm Giáng Niên không phải là một người bốc đồng. Nhưng tại sao lúc đó cô lại đồng ý, nhìn thấy một người hoàn toàn xa lạ, ngoài tên cô ấy là Thẩm Thanh Hoà, còn có vô cùng xinh đẹp thì cô chẳng biết gì hết nữa.
Thẩm Giáng Niên đang đi trên đường, từng bước một, không rõ phương hướng, có lẽ cô nên về nhà. Thôi cô nên về nhà tắm rồi đi ngủ, ngày mai mọi chuyện sẽ bình thường lại thôi.
Điện thoại lại reo, lần này là ở nhà, mẹ cô hỏi mấy giờ cô về và có cần đón không. Rõ ràng đã quyết định về nhà, nhưng mà hai chữ 'về nhà' giờ phút này lại mắc kẹt trong cổ họng, "Mẹ, con phải đợt một lát nữa."
"Con còn bận à?" Mẹ cô quan tâm, "Con nha, con đừng quá mệt mỏi. Mẹ sẽ nói ba con lái xe đến đón con. Con đừng tự lái xe."
"Mẹ, con không lái xe. Nếu con muốn về, con sẽ đi taxi."
"Được rồi, vậy để ba ở ngã tư chờ con."
"Mẹ, không cần đâu, con không phải trẻ con."
"Ba con đang không có chuyện gì để làm, ông ấy đang muốn tìm chút chuyện làm, được rồi, con bận trước đi." Mẹ cô cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cô vẫn không cam lòng.
Thật ra gặp mặt cũng không sao, Thẩm Thanh Hoà cũng không ăn thịt người, đều là phụ nữ, còn có thể xảy ra chuyện gì được? A, Thẩm Giáng Niên cười chế giễu bản thân, sao lúc này lại nghĩ đến chuyện nam nữ? Gặp nhau rồi thì sao, nói gì đây? Khoan đã, tại sao Thẩm Thanh Hoà lại hẹn cô? Trong vô thức Thẩm Giáng Niên nhớ lại, đây chính là một bất ngờ cho ngày sinh nhật của cô do Lê Thiển sắp xếp.
Thẩm Giáng Niên trực tiếp gọi điện thoại cho Lê Thiển, ở đầu bên kia có chút ồn, "Bảo bối à, cậu còn có thời gian gọi điện thoại cho mình sao, cậu có hài lòng với bất ngờ mình chuẩn bị cho cậu không?" Lê Thiển gần như hét lên.
"Cái bất ngờ mà cậu chuẩn bị cho mình, chính là cái người tên Thẩm Thanh Hoà à?"
"A, thích không?" Lê Thiển cười lớn tiếng, "Cậu là cái đồ ham mê sắc đẹp, có phải u mê không lối thoát rồi không?"
"..." Thẩm Giang Niên có phần sửng sốt, "Tại sao cậu để cô ấy hẹn mình?"
"Cái gì?" Lê Thiển hét lên, "Mình nghe không rõ, cậu nói lớn lên chút."
"Mình nói, tại sao cậu lại để cô ấy hẹn mình hả?"
"Bảo bối à, bên này tín hiệu của mình không tốt lắm, cậu tâm sự với cô ấy đi, cô ấy là một người rất tuyệt vời." Cuối cùng, Lê Thiển còn nói, "Lát nữa mình gọi lại cho cậu."
Điện thoại lại cúp, Thẩm Giáng Niên nghe tiếng gào của Lê Thiển, đầu có chút ong ong, giờ có nên đi không?
Từ đáy lòng thì cũng muốn đi đó, nếu không thì đã về nhà rồi. Nhưng nếu đi, lại không tìm được lý do thích hợp để thuyết phục bản thân, tại sao lại phải đi gặp một người xa lạ, thậm chí cô còn chẳng biết mục đích của buổi hẹn này là gì.
Thẩm Giáng Niên đi một hồi cũng thấy mỏi, vừa lúc đi ngang công viên ở trung tâm thành phố, cô ngồi trên chiếc ghế đá ven đường. Vào giờ này, có nhiều người đi dạo ở đây, còn có tiếng cười đùa vui vẻ, một đôi tình nhân cách đó không xa ve vãn đánh yêu nhau. Thẩm Giáng Niên thu lại ánh mắt, đôi mắt nóng rực, là người đã độc thân nhiều năm, cô vẫn chưa quen gặp cảnh thân mật ở nơi công cộng, mấy chuyện này, chẳng phải nên đến mấy chỗ vườn không nhà trống để làm sao?
Thẩm Giáng Niên có chút bối rối, sau khi uống xong, suy nghĩ của cô không được nhanh nhạy cho lắm, thậm chí cô còn không hình dung được bản thân sẽ làm gì tiếp theo. Lần này, điện thoại reo, đó là video call của Lê Thiển.
"Bảo bối, đúng là cậu đã uống rượu, mình nghe thấy giọng nhựa nhựa của cậu." Trong video, Lê Thiển trang điểm tinh xảo, còn không ngừng vén tóc.
"Cậu ở đó còn thả thính cái gì hả, trễ rồi sao còn ở bên ngoài chơi." Thẩm Giáng Niên khịt mũi coi thường cô.
"Cái này là thả thính sao, chị đây cho rằng là tạo nét nữ tính." Lê Thiển cúi người gần sát hơn, "Cậu để điện thoại ra xa chút coi, để xem hôm nay cậu mặc cái gì?"
"Để làm gì?"
"Để coi cậu có ngoan ngoãn nghe lời, trang điểm ăn mặc đẹp không."
"...."
"Nhanh lên nào."
Thẩm Giáng Niên di chuyển điện thoại cho có lệ, Lê Thiển hô lên một tiếng kêu dừng lại, Thẩm Giáng Niên trong tìm thức lại quay đến mặt cô, "Hô to hô nhỏ, làm giật cả mình."
"Cũng không tồi, không tồi nha, váy này rất hợp với cậu, hehe."
".... Nụ cười của cậu thật xấu xa, có biết không?"
"Bảo bối, mình có một vấn đề." Lê Thiển vẫn cười xấu xa.
"Nói."
"Hôm nay, cậu độn ngực thêm à...."
"Cậu im đi!" Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên, trông ngày thường cô lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng thực ra là người rất dễ thẹn thùng, đối mặt với nhau còn nói chuyện về ngực, thẹn cũng là điều bình thường.
"Ôi, người ta ghen tị mà! Chúng ta coi như cùng nhau lớn lên, mình nghi ngờ, chỗ ngực của cậu cướp hết thịt những chỗ khác trên người cậu rồi."
"Nói đàng hoàng được không, lớn rồi mà không đứng đắn!" Thẩm Giáng Niên cố ý nghiêm mặt.
Lúc này, Lê Thiển mới chịu nói chuyện đàng hoàng, biết được hai người còn chưa gặp mặt, cô làm cái vẻ mặt không tin, lại nghe thấy lý do Thẩm Giáng Niên do dự, cô còn sốc hơn, "Bảo bối à, bây giờ cậu chẳng giống như chòm sao sư tử, giống như là xử nữ vậy." Chòm sao của Thẩm Giáng Niên nằm giữa hai chòm sao, cho nên Lê Thiển nói tính cách của cô giống như bị ảnh hưởng của cả hai.
"Nhưng mà, tại sao mình lại vô duyên vô cớ đi gặp một người xa lạ, cho nên, tại sao cậu lại đưa số điện thoại của mình cho Thẩm Thanh Hoà?"
"A... khụ khụ..." Có chút lời nói ra cũng không thể giải thích hết được, "Đừng do dự nữa, gặp thì gặp thôi, bảo bối à, mình bận một chút, cậu nhanh lên đi, cậu đã hứa với người ta rồi, không thể lỡ hẹn, ảnh hưởng đến hình tượng của cậu đó." Không chờ Thẩm Giáng Niên nói chuyện, Lê Thiển đã cúp điện thoại.
Hiện tại đã là 22h. Thật sự là đã muộn, men say cũng dần tan đi, Thẩm Giáng Niên cũng bắt đầu tỉnh táo lại, quyết định không gặp.
Một chiếc taxi vừa chạy tới, Thẩm Giáng Niên vội vàng lên xe, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dọc theo đường đi, Thẩm Giáng Niên đang suy nghĩ xem có nên gọi Thẩm Thanh Hoà để giải thích hay không, nhưng nếu người ta hỏi cô sao lại lỡ hẹn, cô thật sự không nghĩ ra một cái cớ có lợi cho bản thân, nhưng nếu cô không giải thích.... mà Thẩm Thanh Hoà cũng không phải còn nhỏ nữa, cô không đi gặp, có lẽ Thẩm Thanh Hoà cũng hiểu ý cô đi.
Tâm trạng rối như tơ vò này cho tới khi đến cửa nhà vẫn còn rối, điện thoại lại lần nữa vang lên. Thẩm Giáng Niên sửng sốt, đó là Thẩm Thanh Hoà.
Điện thoại không ngừng vang lên, vào lúc sắp tắt máy, Thẩm Giang Ngôn nghiến răng trả lời, nhưng lại không chủ động nói, bởi vì cô không biết nên nói cái gì.
"Xong rồi sao?" Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà vẫn lãnh đạm, nhìn không thấy mặt, vẫn luôn cảm thấy lãnh đạm, "Ừm." Thẩm Giáng Niên nói ra một chữ, cho dù chỉ là âm thanh nhàn nhạt, nhưng mà cảm thấy rất dễ nghe, vào đêm hè, cô lại mang đến một cảm giác mát mẻ.
"Tôi đi đón cô." Thẩm Thanh Hoà nói không nhanh không chậm, "Có cần tôi mang thuốc giải rượu cho cô không?" Giọng điệu hỏi thăm nhẹ nhàng, giống như làn gió đêm mùa hạ lướt qua cơ thể, mềm mại và thoải mái. Khuôn mặt của Thẩm Thanh Hoà tựa như đung đưa trước mắt Thẩm Giáng Niên, nó dường như rất gần, có thể chạm vào khi cô giơ tay lên.
Thuốc giải rượu sao? A đúng rồi, cô mới uống rượu xong, "Không cần."
"Cô gửi định vị cho tôi đi." Thẩm Thanh Hoà nói xong câu này, Thẩm Giáng Niên mới định thần lại, cô lắc đầu, để xua tan hình ảnh trước mắt đi, "Tôi, tôi...." Nên nói gì đây? Tôi về nhà sao? Tôi không gặp cô sao? Tôi....
"Tôi cảm thấy..." Cuối cùng cũng nặn ra được một câu, "Tôi nghĩ chúng ta thế này có chút kỳ lạ."
"Hửm?" Thẩm Thanh Hoà ý bảo cô nói tiếp.
"Tôi hoàn toàn không biết gì hết về cô, tại sao lại phải gặp cô chứ?" Thẩm Giáng Niên như đang hỏi Thẩm Thanh Hoà mà cũng đang hỏi chính bản thân.
Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, "Cho nên, cô cảm thấy, gặp tôi là thiệt thòi cho cô à?"
Cũng không thiệt thòi, mà trong lòng chẳng biết phải làm sao, Thẩm Giáng Niên nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Hoà nói, "Tôi cũng giống như cô, không biết gì về cô hết."
À... hình như cũng đúng, "Vậy tại sao cô lại muốn gặp một người xa lạ?"
"Cô có rất nhiều cô hỏi." Thẩm Thanh Hoà nói như than thở.
"Cho nên, cô không muốn trả lời à?" Dường như có một chút bất bình trong câu nói.
"Thế này đi, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện." Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng nói, "Tôi đi ra ngoài rồi, nói cho tôi biết cô đang ở đâu."
Trong lòng đột nhiên có cảm giác khẩn trương, "Đừng gấp!" Thẩm Giáng Niên không thích cảm giác bị đuổi tới chân, "Trước tiên hãy nói cho tôi biết lý do cô gặp tôi, sau đó tôi sẽ cân nhắc xem có nên gặp cô không."
Bên tai vang lên tiếng phanh gắt gao, Thẩm Giáng Niên nhíu mày, Thẩm Thanh Hoà thật sự đã đi ra cửa?
"Thẩm Giáng Niên."
"Ừ."
"Cô ghét tôi lắm sao?'
".... Không có."
"Hay là cô sợ tôi?"
"Mới không có, được chưa?"
"Vậy tại sao không dám gặp nhau?"
"Cũng không phải là không dám...." Thế là vì gì nhỉ, cô cũng chẳng biết nữa.
"Ừm, là tôi làm khó cô rồi." Giọng của Thẩm Thanh Hoà hoà hoãn lại, giọng nói cũng lãnh đạm hơn, "Uống rượu đừng lái xe, nói vị trí của cô đi, tôi sắp xếp người đưa cô về." Làm như sợ Thẩm Giáng Niên không yên tâm, Thẩm Thanh Hoà nói thêm, "Yên tâm đi, tôi sẽ không đến."
Lời này nói ra, lại chọc giận Thẩm Giáng Niên, "Không cần cô sắp xếp người đến, thật ra, cô cũng chẳng muốn nhìn thấy tôi đúng không?" Lời này, Thẩm Giáng Niên biết bản thân đang vô cớ gây sự.
"Nói thật, trước khi gọi cuộc điện thoại này, tôi rất muốn gặp cô." Giọng nói ấm áp của Thẩm Thanh Hoà như đang kể một câu chuyện xưa, "Bây giờ xem ra, là tôi hiểu sai ý cô rồi, cô không muốn gặp tôi."
Tim Thẩm Giáng Niên đột nhiên đập thình thịch.
"Thẩm Giáng Niên."
Thẩm Giáng Niên muốn mở miệng nói, nhưng phát hiện giọng nói của cô ấy khàn khàn không phát ra tiếng, Thẩm Thanh Hoà không quan tâm mà tiếp tục nói: "Phụ nữ xinh đẹp, không nên uống quá nhiều, đặc biệt là lúc ở một mình."
Cô ấy nói cô xinh đẹp, tim Thẩm Giáng Niên đập thình thịch.
"Không làm phiền cô nữa, tạm biệt."
"Chờ...." Thẩm Giáng Niên vừa mới phát âm chữ D, điện thoại đã bị cúp máy.
Khoảnh khắc ấy, lòng cô chợt nhói đau.
Chính cô là người từ chối, thế mà bản thân lại khó chịu, bản chất con người thật rẻ rúng như vậy. Thẩm Thanh Hoà cứ thế mà kết thúc đề tài này, điều này làm lòng phản nghịch của Thẩm Giáng Niên trỗi dậy.
Sau một hồi sững sờ, Thẩm Giáng Niên mở WeChat và viết: Nếu chúng ta gặp nhau, nếu tôi hỏi cô vấn đề gì, cô cũng sẽ trả lời chứ?
Dấu chấm than đỏ tươi và dòng chữ bên dưới nhắc nhở Thẩm Giáng Niên rằng Thẩm Thanh Hoà đã xóa cô. Trái tim, lần này không chỉ là đau, mà làm cho Thẩm Giáng Niên tức giận hơn, cô trực tiếp gọi điện thoại.
Thẩm Thanh Hoà nghe điện thoại nhưng không nói chuyện, Thẩm Giang Niên chủ động nói: "Cô xóa bạn với tôi?"
"Ừm."
Cô không có lý do gì đi trách cứ đối phương, nhưng mà lúc này đây cô cực kỳ khó chịu. Cùng là một người, trong một ngày, chỉ một khoảng thời gian ngắn, làm cô khó chịu hai lần, "Thẩm Thanh Hoà, nếu chúng ta gặp mặt, có phải tôi hỏi cô cái gì, thì cô cũng trả lời không?"
"Thẩm Giáng Niên, đừng hỏi câu giả thiết vô nghĩa này."
"Cô trả lời tôi đi."
Thẩm Thanh Hoà tỏ vẻ bất lực, "Tôi có thể trả lời cô."
"Cô đến đón tôi."
"Tôi mới uống rượu xong."
"Mới vừa rồi cô còn...."
"Đúng vậy, tôi vừa mới uống rượu xong đó."
"Tại sao bỗng nhiên lại uống rượu?"
"Việc này, không cần nói cho cô biết."
"....." Thẩm Giáng Niên xém chút nữa hỏi ra miệng, là do cô sao? Khi Thẩm Giáng Niên đang phân tâm thì nghe Thẩm Thanh Hoà nói, "Thẩm Giáng Niên, về nhà sớm đi, vừa rồi quên nói với cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ."
Thẩm Giáng Niên lắng đọng lại rồi hỏi, "Cô đang ở đâu, tôi đi tìm cô." Hai lần trước, là cô thất hứa, lần này cô chủ động, coi như đền bù.
Thẩm Thanh Hoà không nói chuyện, Thẩm Giáng Niên lại hỏi cô, Thẩm Thanh Hoà lần này nói, "Thẩm Giáng Niên, hết lần này đến lần khác, không thể cứ lặp đi lặp lại." Cô đã bị từ chối rồi bị cho leo cây hai lần, người khó chịu đâu chỉ mỗi Thẩm Giáng Niên?
"Tôi sẽ đến."
"Nếu cô đến đây, tôi sẽ không cho cô đi, cô còn muốn đến sao?"
Màn hình đột nhiên tối sầm lại, gió đêm ập tới, hất lên một bên mặt của Thẩm Giáng Niên, trên mặt cô có chút ngứa, giống như tâm trạng cô lúc này.
Thẩm Thanh Hoà, cái tên này nghe hay đấy.
Nhìn đồng hồ, đã 20:45, cô có thể rời khỏi nơi này rồi, lại sốt ruột muốn về nhà, nhiều qua cô chưa từng có cảm giác thế này. Thẩm Giáng Niên bước đi chậm rãi và nặng nề, sau khi uống rượu, cô cảm thấy đôi chân không phải của mình.
Mùa hè năm nay, thực sự rất nóng, Thẩm Giáng Niên luôn cảm thấy hơi nóng khắp người. Cô vừa bước tới cửa ban công thì chuông điện thoại vang lên, chính là người đã giới thiệu cô cho hội nghị hợp tác lần này.
"Cô đang ở đâu thế?"
"Tôi ở ban công, mới uống rượu xong, hơi khó chịu.". truyện ngôn tình
"Bây giờ sao rồi?" Giọng của đối phương mang theo lo lắng, "Tôi đi tìm cô nhé."
"Không sao." Thẩm Giáng Niên đi vào bên trong, "Tôi đã quay lại nhưng mà đang có ý định rời đi."
Ngoài mặt thì giống như gọi điện thoại hỏi han ân cần nhưng mà trên thực tế thì đang cầu cứu cô, Thẩm Giáng Niên nhất quyết muốn đi, cho nên đối phương không nói gì thêm nữa. Sau khi nói lời chào tạm biết với tên râu, ông ta còn lịch sự khen ngợi, "Cô Thẩm thật xinh đẹp, tiếng Đức cũng rất tốt." Thẩm Giáng Niên mỉm cười lịch sự.
Người bạn đợi cô ở cửa và đưa cho cô một phong bì, "Cô uống bao nhiêu rồi? Mặt cô đỏ quá." Trước mặt cô ta, Thẩm Giáng Niên mở phong bì ra, lấy một phần cô xứng đáng nhận được, số còn lại trả cho cô ta.
"Giáng Niên, cô đang làm gì thế?" Người bạn lo lắng, Thẩm Giáng Niên nhướng mày, "Đừng giở trò với tôi, tôi thiếu chút tiền ấy, anh cũng không phải bạn của tôi, có cho tôi thêm tiền nữa, tôi cũng không làm." Thẩm Giáng Niên xách túi lên chuẩn bị đi, người bạn kêu cô lại, "Tôi đưa cô về nhà nhé?"
"Không cần." Cô muốn về nhà sao? Thẩm Giáng Niên bước ra khỏi khách sạn, không chắc chắn là muốn về không.
Thẩm Thanh Hoà nói, khi nào cô xong việc thì nói cho tôi biết, tôi đến đón cô. Lúc đó đầu óc đều là nóng rực, Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không nghĩ tới, trực tiếp đồng ý.
Bây giờ cô ấy bình tĩnh lại một chút, tâm trạng của cô đột nhiên rất phức tạp, cô bị điên hay sao thế? Làm thế nào lại đồng ý? Thẩm Giáng Niên không phải là một người bốc đồng. Nhưng tại sao lúc đó cô lại đồng ý, nhìn thấy một người hoàn toàn xa lạ, ngoài tên cô ấy là Thẩm Thanh Hoà, còn có vô cùng xinh đẹp thì cô chẳng biết gì hết nữa.
Thẩm Giáng Niên đang đi trên đường, từng bước một, không rõ phương hướng, có lẽ cô nên về nhà. Thôi cô nên về nhà tắm rồi đi ngủ, ngày mai mọi chuyện sẽ bình thường lại thôi.
Điện thoại lại reo, lần này là ở nhà, mẹ cô hỏi mấy giờ cô về và có cần đón không. Rõ ràng đã quyết định về nhà, nhưng mà hai chữ 'về nhà' giờ phút này lại mắc kẹt trong cổ họng, "Mẹ, con phải đợt một lát nữa."
"Con còn bận à?" Mẹ cô quan tâm, "Con nha, con đừng quá mệt mỏi. Mẹ sẽ nói ba con lái xe đến đón con. Con đừng tự lái xe."
"Mẹ, con không lái xe. Nếu con muốn về, con sẽ đi taxi."
"Được rồi, vậy để ba ở ngã tư chờ con."
"Mẹ, không cần đâu, con không phải trẻ con."
"Ba con đang không có chuyện gì để làm, ông ấy đang muốn tìm chút chuyện làm, được rồi, con bận trước đi." Mẹ cô cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cô vẫn không cam lòng.
Thật ra gặp mặt cũng không sao, Thẩm Thanh Hoà cũng không ăn thịt người, đều là phụ nữ, còn có thể xảy ra chuyện gì được? A, Thẩm Giáng Niên cười chế giễu bản thân, sao lúc này lại nghĩ đến chuyện nam nữ? Gặp nhau rồi thì sao, nói gì đây? Khoan đã, tại sao Thẩm Thanh Hoà lại hẹn cô? Trong vô thức Thẩm Giáng Niên nhớ lại, đây chính là một bất ngờ cho ngày sinh nhật của cô do Lê Thiển sắp xếp.
Thẩm Giáng Niên trực tiếp gọi điện thoại cho Lê Thiển, ở đầu bên kia có chút ồn, "Bảo bối à, cậu còn có thời gian gọi điện thoại cho mình sao, cậu có hài lòng với bất ngờ mình chuẩn bị cho cậu không?" Lê Thiển gần như hét lên.
"Cái bất ngờ mà cậu chuẩn bị cho mình, chính là cái người tên Thẩm Thanh Hoà à?"
"A, thích không?" Lê Thiển cười lớn tiếng, "Cậu là cái đồ ham mê sắc đẹp, có phải u mê không lối thoát rồi không?"
"..." Thẩm Giang Niên có phần sửng sốt, "Tại sao cậu để cô ấy hẹn mình?"
"Cái gì?" Lê Thiển hét lên, "Mình nghe không rõ, cậu nói lớn lên chút."
"Mình nói, tại sao cậu lại để cô ấy hẹn mình hả?"
"Bảo bối à, bên này tín hiệu của mình không tốt lắm, cậu tâm sự với cô ấy đi, cô ấy là một người rất tuyệt vời." Cuối cùng, Lê Thiển còn nói, "Lát nữa mình gọi lại cho cậu."
Điện thoại lại cúp, Thẩm Giáng Niên nghe tiếng gào của Lê Thiển, đầu có chút ong ong, giờ có nên đi không?
Từ đáy lòng thì cũng muốn đi đó, nếu không thì đã về nhà rồi. Nhưng nếu đi, lại không tìm được lý do thích hợp để thuyết phục bản thân, tại sao lại phải đi gặp một người xa lạ, thậm chí cô còn chẳng biết mục đích của buổi hẹn này là gì.
Thẩm Giáng Niên đi một hồi cũng thấy mỏi, vừa lúc đi ngang công viên ở trung tâm thành phố, cô ngồi trên chiếc ghế đá ven đường. Vào giờ này, có nhiều người đi dạo ở đây, còn có tiếng cười đùa vui vẻ, một đôi tình nhân cách đó không xa ve vãn đánh yêu nhau. Thẩm Giáng Niên thu lại ánh mắt, đôi mắt nóng rực, là người đã độc thân nhiều năm, cô vẫn chưa quen gặp cảnh thân mật ở nơi công cộng, mấy chuyện này, chẳng phải nên đến mấy chỗ vườn không nhà trống để làm sao?
Thẩm Giáng Niên có chút bối rối, sau khi uống xong, suy nghĩ của cô không được nhanh nhạy cho lắm, thậm chí cô còn không hình dung được bản thân sẽ làm gì tiếp theo. Lần này, điện thoại reo, đó là video call của Lê Thiển.
"Bảo bối, đúng là cậu đã uống rượu, mình nghe thấy giọng nhựa nhựa của cậu." Trong video, Lê Thiển trang điểm tinh xảo, còn không ngừng vén tóc.
"Cậu ở đó còn thả thính cái gì hả, trễ rồi sao còn ở bên ngoài chơi." Thẩm Giáng Niên khịt mũi coi thường cô.
"Cái này là thả thính sao, chị đây cho rằng là tạo nét nữ tính." Lê Thiển cúi người gần sát hơn, "Cậu để điện thoại ra xa chút coi, để xem hôm nay cậu mặc cái gì?"
"Để làm gì?"
"Để coi cậu có ngoan ngoãn nghe lời, trang điểm ăn mặc đẹp không."
"...."
"Nhanh lên nào."
Thẩm Giáng Niên di chuyển điện thoại cho có lệ, Lê Thiển hô lên một tiếng kêu dừng lại, Thẩm Giáng Niên trong tìm thức lại quay đến mặt cô, "Hô to hô nhỏ, làm giật cả mình."
"Cũng không tồi, không tồi nha, váy này rất hợp với cậu, hehe."
".... Nụ cười của cậu thật xấu xa, có biết không?"
"Bảo bối, mình có một vấn đề." Lê Thiển vẫn cười xấu xa.
"Nói."
"Hôm nay, cậu độn ngực thêm à...."
"Cậu im đi!" Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên, trông ngày thường cô lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng thực ra là người rất dễ thẹn thùng, đối mặt với nhau còn nói chuyện về ngực, thẹn cũng là điều bình thường.
"Ôi, người ta ghen tị mà! Chúng ta coi như cùng nhau lớn lên, mình nghi ngờ, chỗ ngực của cậu cướp hết thịt những chỗ khác trên người cậu rồi."
"Nói đàng hoàng được không, lớn rồi mà không đứng đắn!" Thẩm Giáng Niên cố ý nghiêm mặt.
Lúc này, Lê Thiển mới chịu nói chuyện đàng hoàng, biết được hai người còn chưa gặp mặt, cô làm cái vẻ mặt không tin, lại nghe thấy lý do Thẩm Giáng Niên do dự, cô còn sốc hơn, "Bảo bối à, bây giờ cậu chẳng giống như chòm sao sư tử, giống như là xử nữ vậy." Chòm sao của Thẩm Giáng Niên nằm giữa hai chòm sao, cho nên Lê Thiển nói tính cách của cô giống như bị ảnh hưởng của cả hai.
"Nhưng mà, tại sao mình lại vô duyên vô cớ đi gặp một người xa lạ, cho nên, tại sao cậu lại đưa số điện thoại của mình cho Thẩm Thanh Hoà?"
"A... khụ khụ..." Có chút lời nói ra cũng không thể giải thích hết được, "Đừng do dự nữa, gặp thì gặp thôi, bảo bối à, mình bận một chút, cậu nhanh lên đi, cậu đã hứa với người ta rồi, không thể lỡ hẹn, ảnh hưởng đến hình tượng của cậu đó." Không chờ Thẩm Giáng Niên nói chuyện, Lê Thiển đã cúp điện thoại.
Hiện tại đã là 22h. Thật sự là đã muộn, men say cũng dần tan đi, Thẩm Giáng Niên cũng bắt đầu tỉnh táo lại, quyết định không gặp.
Một chiếc taxi vừa chạy tới, Thẩm Giáng Niên vội vàng lên xe, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dọc theo đường đi, Thẩm Giáng Niên đang suy nghĩ xem có nên gọi Thẩm Thanh Hoà để giải thích hay không, nhưng nếu người ta hỏi cô sao lại lỡ hẹn, cô thật sự không nghĩ ra một cái cớ có lợi cho bản thân, nhưng nếu cô không giải thích.... mà Thẩm Thanh Hoà cũng không phải còn nhỏ nữa, cô không đi gặp, có lẽ Thẩm Thanh Hoà cũng hiểu ý cô đi.
Tâm trạng rối như tơ vò này cho tới khi đến cửa nhà vẫn còn rối, điện thoại lại lần nữa vang lên. Thẩm Giáng Niên sửng sốt, đó là Thẩm Thanh Hoà.
Điện thoại không ngừng vang lên, vào lúc sắp tắt máy, Thẩm Giang Ngôn nghiến răng trả lời, nhưng lại không chủ động nói, bởi vì cô không biết nên nói cái gì.
"Xong rồi sao?" Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà vẫn lãnh đạm, nhìn không thấy mặt, vẫn luôn cảm thấy lãnh đạm, "Ừm." Thẩm Giáng Niên nói ra một chữ, cho dù chỉ là âm thanh nhàn nhạt, nhưng mà cảm thấy rất dễ nghe, vào đêm hè, cô lại mang đến một cảm giác mát mẻ.
"Tôi đi đón cô." Thẩm Thanh Hoà nói không nhanh không chậm, "Có cần tôi mang thuốc giải rượu cho cô không?" Giọng điệu hỏi thăm nhẹ nhàng, giống như làn gió đêm mùa hạ lướt qua cơ thể, mềm mại và thoải mái. Khuôn mặt của Thẩm Thanh Hoà tựa như đung đưa trước mắt Thẩm Giáng Niên, nó dường như rất gần, có thể chạm vào khi cô giơ tay lên.
Thuốc giải rượu sao? A đúng rồi, cô mới uống rượu xong, "Không cần."
"Cô gửi định vị cho tôi đi." Thẩm Thanh Hoà nói xong câu này, Thẩm Giáng Niên mới định thần lại, cô lắc đầu, để xua tan hình ảnh trước mắt đi, "Tôi, tôi...." Nên nói gì đây? Tôi về nhà sao? Tôi không gặp cô sao? Tôi....
"Tôi cảm thấy..." Cuối cùng cũng nặn ra được một câu, "Tôi nghĩ chúng ta thế này có chút kỳ lạ."
"Hửm?" Thẩm Thanh Hoà ý bảo cô nói tiếp.
"Tôi hoàn toàn không biết gì hết về cô, tại sao lại phải gặp cô chứ?" Thẩm Giáng Niên như đang hỏi Thẩm Thanh Hoà mà cũng đang hỏi chính bản thân.
Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, "Cho nên, cô cảm thấy, gặp tôi là thiệt thòi cho cô à?"
Cũng không thiệt thòi, mà trong lòng chẳng biết phải làm sao, Thẩm Giáng Niên nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Hoà nói, "Tôi cũng giống như cô, không biết gì về cô hết."
À... hình như cũng đúng, "Vậy tại sao cô lại muốn gặp một người xa lạ?"
"Cô có rất nhiều cô hỏi." Thẩm Thanh Hoà nói như than thở.
"Cho nên, cô không muốn trả lời à?" Dường như có một chút bất bình trong câu nói.
"Thế này đi, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện." Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng nói, "Tôi đi ra ngoài rồi, nói cho tôi biết cô đang ở đâu."
Trong lòng đột nhiên có cảm giác khẩn trương, "Đừng gấp!" Thẩm Giáng Niên không thích cảm giác bị đuổi tới chân, "Trước tiên hãy nói cho tôi biết lý do cô gặp tôi, sau đó tôi sẽ cân nhắc xem có nên gặp cô không."
Bên tai vang lên tiếng phanh gắt gao, Thẩm Giáng Niên nhíu mày, Thẩm Thanh Hoà thật sự đã đi ra cửa?
"Thẩm Giáng Niên."
"Ừ."
"Cô ghét tôi lắm sao?'
".... Không có."
"Hay là cô sợ tôi?"
"Mới không có, được chưa?"
"Vậy tại sao không dám gặp nhau?"
"Cũng không phải là không dám...." Thế là vì gì nhỉ, cô cũng chẳng biết nữa.
"Ừm, là tôi làm khó cô rồi." Giọng của Thẩm Thanh Hoà hoà hoãn lại, giọng nói cũng lãnh đạm hơn, "Uống rượu đừng lái xe, nói vị trí của cô đi, tôi sắp xếp người đưa cô về." Làm như sợ Thẩm Giáng Niên không yên tâm, Thẩm Thanh Hoà nói thêm, "Yên tâm đi, tôi sẽ không đến."
Lời này nói ra, lại chọc giận Thẩm Giáng Niên, "Không cần cô sắp xếp người đến, thật ra, cô cũng chẳng muốn nhìn thấy tôi đúng không?" Lời này, Thẩm Giáng Niên biết bản thân đang vô cớ gây sự.
"Nói thật, trước khi gọi cuộc điện thoại này, tôi rất muốn gặp cô." Giọng nói ấm áp của Thẩm Thanh Hoà như đang kể một câu chuyện xưa, "Bây giờ xem ra, là tôi hiểu sai ý cô rồi, cô không muốn gặp tôi."
Tim Thẩm Giáng Niên đột nhiên đập thình thịch.
"Thẩm Giáng Niên."
Thẩm Giáng Niên muốn mở miệng nói, nhưng phát hiện giọng nói của cô ấy khàn khàn không phát ra tiếng, Thẩm Thanh Hoà không quan tâm mà tiếp tục nói: "Phụ nữ xinh đẹp, không nên uống quá nhiều, đặc biệt là lúc ở một mình."
Cô ấy nói cô xinh đẹp, tim Thẩm Giáng Niên đập thình thịch.
"Không làm phiền cô nữa, tạm biệt."
"Chờ...." Thẩm Giáng Niên vừa mới phát âm chữ D, điện thoại đã bị cúp máy.
Khoảnh khắc ấy, lòng cô chợt nhói đau.
Chính cô là người từ chối, thế mà bản thân lại khó chịu, bản chất con người thật rẻ rúng như vậy. Thẩm Thanh Hoà cứ thế mà kết thúc đề tài này, điều này làm lòng phản nghịch của Thẩm Giáng Niên trỗi dậy.
Sau một hồi sững sờ, Thẩm Giáng Niên mở WeChat và viết: Nếu chúng ta gặp nhau, nếu tôi hỏi cô vấn đề gì, cô cũng sẽ trả lời chứ?
Dấu chấm than đỏ tươi và dòng chữ bên dưới nhắc nhở Thẩm Giáng Niên rằng Thẩm Thanh Hoà đã xóa cô. Trái tim, lần này không chỉ là đau, mà làm cho Thẩm Giáng Niên tức giận hơn, cô trực tiếp gọi điện thoại.
Thẩm Thanh Hoà nghe điện thoại nhưng không nói chuyện, Thẩm Giang Niên chủ động nói: "Cô xóa bạn với tôi?"
"Ừm."
Cô không có lý do gì đi trách cứ đối phương, nhưng mà lúc này đây cô cực kỳ khó chịu. Cùng là một người, trong một ngày, chỉ một khoảng thời gian ngắn, làm cô khó chịu hai lần, "Thẩm Thanh Hoà, nếu chúng ta gặp mặt, có phải tôi hỏi cô cái gì, thì cô cũng trả lời không?"
"Thẩm Giáng Niên, đừng hỏi câu giả thiết vô nghĩa này."
"Cô trả lời tôi đi."
Thẩm Thanh Hoà tỏ vẻ bất lực, "Tôi có thể trả lời cô."
"Cô đến đón tôi."
"Tôi mới uống rượu xong."
"Mới vừa rồi cô còn...."
"Đúng vậy, tôi vừa mới uống rượu xong đó."
"Tại sao bỗng nhiên lại uống rượu?"
"Việc này, không cần nói cho cô biết."
"....." Thẩm Giáng Niên xém chút nữa hỏi ra miệng, là do cô sao? Khi Thẩm Giáng Niên đang phân tâm thì nghe Thẩm Thanh Hoà nói, "Thẩm Giáng Niên, về nhà sớm đi, vừa rồi quên nói với cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ."
Thẩm Giáng Niên lắng đọng lại rồi hỏi, "Cô đang ở đâu, tôi đi tìm cô." Hai lần trước, là cô thất hứa, lần này cô chủ động, coi như đền bù.
Thẩm Thanh Hoà không nói chuyện, Thẩm Giáng Niên lại hỏi cô, Thẩm Thanh Hoà lần này nói, "Thẩm Giáng Niên, hết lần này đến lần khác, không thể cứ lặp đi lặp lại." Cô đã bị từ chối rồi bị cho leo cây hai lần, người khó chịu đâu chỉ mỗi Thẩm Giáng Niên?
"Tôi sẽ đến."
"Nếu cô đến đây, tôi sẽ không cho cô đi, cô còn muốn đến sao?"
Danh sách chương