Giang Thần Hy không hề từ chối, anh đứng dậy, đi vòng qua sau lưng Tô Lê, anh khẽ cúi người, lấy từ trong hộp ra một sợi dây chuyền, giúp cô đeo vào.

Tô Lê cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình: “ Đẹp thật.” Cô cười rồi nói.

Giang Thần hy cười đáp: “ Em thích là được.” Nói rồi anh về lại chỗ ngồi của mình.

Tô Lê cũng liền đem chiếc khăn choàng cô vừa mua đưa qua cho anh rồi nói: “ Hôm qua vốn dĩ em có chuẩn bị một món quá, nhưng mà không cẩn thận làm mất rồi. Cho nên lúc nãy em đi trung tâm thương mại chọn lại một cái giống hệt, nếu như anh không thích, bây giờ miễn cưỡng nhận đi, sau đó anh muốn làm gì với nó thì làm.”

Giang Thần Hy nhìn cô, đưa tay ra lấy cái hộp trang trí ruy băng màu nâu sẫm. anh cười đầy ẩn ý rồi nói: “ Người ta đều tặng khăn choàng tự đan đấy.”

Tô Lê cười nói: “ Giang thiếu gia nhận tạm đi, em không biết những thứ đó đâu.”

Giang Thần Hy cười: “ Cũng không tệ, tôi thích.”

Tô Lê chỉ cười tuyệt nhiên không nói lời nào.

Trên đường trở về, cả thành phố sáng rực pháo hoa, không ngừng vẽ lên những đường nét huyễn lệ trên bầu trời đầy tuyết đêm giáng sinh.

Tô Lê ngồi trong xe,ngắm nhìn pháo hoa, pháo hoa và điện đường cùng nhau chíu rọi, rực rỡ, sáng chói.

“ Đến nhà thì gọi em, em buồn ngủ.” Tô Lê tìm một tư thế thoải mái, sau đó chợp mắt.

Tô Thần Hy chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì cả.

Sáng hôm sau, Tô Lê phải quay sớm, vì vậy co thức dậy rất sớm.

Tô Lê rửa mặt xong, cô lấy một ít xà phòng để tháo chiếc nhẫn trên tay ra.

Cửa toilet bị người ta kéo ra, cô quay đầu nhìn Giang Thần Hy đang đứng ngay cửa. Nói với giọng khàn khàn: “ Thật ngại quá, làm anh thức giấc rồi, hôm nay 6h em phải đến trường quay.”

Giang Thần Hy nhìn cô nói: “ Em đang làm gì?”

Tô Lê cười rồi nói: “ Khi quay phim thì không được đeo nhẫn.”

Giang Thần Hy nhìn ngón tay ửng đỏ của cô, điềm đạm nói: “ Vì vậy e cố tháo nó ra?”

Tô Lê vừa tháo nhẫn vừa nói: “ Giang thiếu gia không phải cũng quên đem nhẫn về đó sao, anh yên tâm, nếu như sau này chúng ta cùng xuất hiện thì em sẽ đeo nó.”

Nói rồi, cô lại cố hết sức tháo chiếc nhẫn ra, cô nhẹ nhõm cả người, cô nói: “ Không phải nhẫn của mình, quả nhiên là không vừa.” nói rồi cô quay lại nhìn Giang Thần Hy: “ Đúng chứ.”

Tô Lê nói rồi rời khỏi toilet, đem chiếc nhẫn đặt vào một chiếc hộp, cô nói với Giang Thần Hy: “ Còn nữa, nhẫn đeo vào tháo ra rất dễ rơi mất, nếu như anh không thích đeo thì cứ đặt vào cái hộp này, vậy nhé, em đi đây.” Nói xong, cô tiến lại phía Giang Thần Hy, kiễng chân hôn nhẹ vào môi anh, cô cười nói: “ Vẫn còn sớm, anh ngủ thêm một chút đi.” Nói rồi cô liền rời đi.

Tô Lê sáng sớm đã vội đến trường quay, quay xong thì mới chín giờ hơn. Cô lai xe đến tiệm ăn sáng cô thường đến, gọi mọt chiếc bánh bao và sữa đậu nành.

Em trai của Trần Miễn nhìn thấy Tô Lê, cậu vui mừng nói: “ Chị Tô, chị với anh Trần dạo gần đây bận như vậy, cũng lâu lắm rồi không thấy hay người ghé đến ăn cơm.”

Tô Lê cười: “ Đúng vậy, gần đây rất bận.” Cô cũng chỉ đáp lại ột câu, rồi cũng không nói thêm gì.

Kể từ ngày hôm đó, Tô Lê cũng không gặp Trần Miễn, cậu cũng không liên lạc với Tô Lê, đương nhiêu cô cũng không muốn mang đến phiền phức cho cậu.

Lúc này, điện thoại cô reo lên, cô lấy ra xem, là số lạ, cô không có thói quen lưu số điện thoại, có điều, số của Giang Thần Hy thì cô biết. anh bảo cô đi đến viện điều dưỡng Thánh Lâm ở ngoại ô.

Cô xem xong rồi chợt nghĩ, sau đó hít một hơi thật sâu, tuy cô không biết anh muốn làm gì, nhưng dù gì Giang Thần Hy cũng bảo cô đến đó, cô không đi không được.

Vả lại, lời lẽ và cách nói chuyện của anh cô cũng quen rồi.

Ăn xong bữa sáng, cô lái xe ra vùng ngoại ô.

Cô cũng có nghe qua viện điều dưỡng này, là một viện điều dưỡng tư, có thể đến đây, người bình thường cũng khó có khả năng chi trả.

Tô Lê tiếp túc đi vào trong, lấy điện thoại ra và gọi cho Giang Thần Hy. Cô không hiểu tại sao anh lại hẹn cô đến nơi này, cũng không biết xảy ra chuyện gì, vả lại nơi này rộng lớn như thế, cô cũng không biết tìm anh ở đâu.

Cô đang điện gọi điện thoại cho Giang Thần Hy, bỗng bên tai vang lên tiếng một người phụ nữ: “ Cô Tô”

Tô Lê quay đầu về hướng phát ra âm thanh, là một người phụ nữ ngồi trên xe lăn, một hộ tá đẩy xe tiến lại.

Tô Lê nhìn cô ta hỏi: “ thật xin lỗi, cô là ai vậy ạ?”

“ Tôi là Lạc Nhan, bạn của Giang thiếu gia.” Cô ta cười rồi nói.

Tô Lê nhìn cô ta lại hỏi: “ Là cô tìm tôi?”

Cô ta gật đầu, lấy điện thoại trong tay, nhìn Tô Lê xin lỗi: “ Hôm qua anh ấy để quên điện thoại ở đây, tôi suy nghĩ rất lâu mới dám mạo mụi tìm cô, tôi muốn nói chuyện với cô.

“ Cô có quan hệ gì với Giang Tiểu Ngữ không? Hai người có chút giống nhau.” Tô Lê nói.

Cô ta nghe xong khẽ cười rồi nói: “ Tôi là chị của Tiểu Ngữ, là chị ruột, Tiểu Ngữ được nhà họ Giang nhận về, vì vậy chúng tôi không cùng họ.”

Tô Lê nghe xong liền hiểu ra mọi chuyện, cô hít một hơi sâu nói: “ Ra là vậy.”

Lạc Nhan gật đầu hỏi Tô Lê: “ Cô Tô, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”

Tô Lê nhìn qua cô hộ tá khẽ cười rồi nói: “ Bên ngoài trời nắng đẹp, ra ngoài đi dạo một lát đi.”

Lạc Nhan nhìn cô gật đầu: “ Được.”

Hộ ta giúp Lạc Nhan mang áo khoác, trên chân còn đắp một tấm thảm.

Tô Lê tìm một nơi khá náo nhiệt, cô chỉ qua bên cạnh: “ Bên đó được không?”

Lạc Nhan có thể nhìn ra, Tô Lê có chút e dè, phòng bị đối với cô ta, nhưng cũng không để bụng: “ Được.”

Tô Lê ngồi trên một cái ghế dài, nhìn Lạc Nhan hỏi: “ Cô Lạc, cô dùng cách này để tìm tôi, muốn gặp mặt tôi, thật ra là muốn nói chuyện gì?”

Lạc Nhan nhìn cô, khuôn mặt trắng bệch lộ ra một nụ cười: “ tôi muốn nói chuyện liên quan đến….. Thần Hy.”

Tô Lê “ Ồ” lên một tiếng, biểu hiện rất bình tĩnh “ Chuyện anh ấy có gì mà nói chứ?”

Lạc Nhan hít một hơi sâu: “ Tôi biết cô và anh ấy đã kết hôn, tôi chỉ tò mò về cô, vì vậy muốn gặp cô nói chuyện.”

Tô Lê nhìn Lạc Nhan khẽ cười rồi đáp: “ Nói chuyện với tôi?” dừng lại một lát, cô hít một hơi sâu tiếp lời: “ Nếu như cô Lạc đây muốn tôi rời xa Giang thiếu gia, vậy thì thành thật xin lỗi, những lời như thế này tôi nghe nhiều rồi, nếu như các người có rắc rồi gì thì cứ trực tiếp tìm Giang Thần hy là được.”

“ Không phải đâu, cô Tô, cô hiểu lầm tôi rồi.” Lạc Nhan nhìn cô khẽ nói.

Tô Lê nghe xong thì ngẫn người, sau đó cười rồi nói: “ Chẳng lẽ không phải sao?”

Lạc Nhan lắc đầu, nhìn Tô Lê cười rồi đáp: “ Tuy rằng tôi có nghe qua, cũng có xem qua những tin tức về cô, nhưng tôi hy vọng đó không phải là sự thật.”

Tô Lê nhìn người phụ nữ trước mặt cười không được mà khóc cũng không xong: “ Thành thật xin lỗi, cô Lạc, tôi không giỏi nói chuyện với người như cô, nếu như chỉ là nói chuyện thôi thì tôi nghĩ cô tìm nhầm người rồi. Còn về những tin tức kia tôi còn không rõ nữa là, nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép đi trước.”

Nhìn thấy Tô Lê có ý rời đi. Lạc Nhan kéo cô lại, gấp gáp nói: “ Xin lỗi cô Tô, tôi biết tôi dùng cách này để gặp cô khiến cô không vui, nhưng ngoài cách này ra tôi cũng không còn cách nào khác.”

Tô Lê nhìn cô rút tay lại.

Lạc Nhan nhìn cô, nhắm mắt thở dài: “ Tôi biết thân phận của tôi có phần miễn cưỡng, nhưng cô có thể nghe tôi nói hết được không?” tôi đảm bảo không mất nhiều thời gian của cô đâu.

Tô Lê nhìn cô ta, hít một hơi sâu, điềm đạm nói “ được, cô nói đi.”

Lạc Nhan thấy Tô Lê không có ý rời đi nữa, cô ta nhẹ nhõm hẳn, hít một hơi sâu rồi nói: “ Thật ra Thần Hy rất tốt, nếu anh ấy có làm điều gì khiến cô không vui thì tôi thay mặt anh ấy xin lỗi cô, tôi biết anh ấy sẽ không giải thích, con người anh ấy trước nay đều vậy, không bao giờ giải thích với bất kỳ ai. Nhưng tôi mong rằng cô đừng giận anh ấy. Thật ta ngày hôm ấy tôi đã nghe cả rồi, vốn dĩ anh ấy có hẹn với cô, nhưng không may tôi đột nhiên bị ngất, hại anh ấy lỡ hẹn với cô, tôi nghĩ chắc cô thấy rất khó chịu, chẳng có ai bị người khác hủy hẹn mà lại không để ý cả.”

Tô Lê nghe xong, trầm ngâm không nói gì.

Lạc Nhan nhìn cô khẽ thở dài rồi nói: “ Hôm đó, tôi nhìn thấy vết tich của chiếc nhẫn trên tay anh ấy, tôi liề nhận ra, cô đối với anh ấy rất khác, hoặc là anh ấy không phát hiện ra. Thật ta tôi biết, anh ấy lúc đến là sợ tôi nhìn thấy nên mới tháo nhẫn ra, nhưng tôi rất vui vì anh ấy có thể làm vậy. Cô cũng không cần để ý đến tôi. Tôi nghĩ cô vẫn chưa biết chuyện, thời gian của tôi không còn nhiều nữa rồi, bây giờ tôi còn không có sức để mà tự đứng lên đi lại nữa là, bác sĩ bảo tôi rất khó sống qua khỏi mùa đông này, vì vậy cô không cần dể ý đến một người sắp chết như tôi đâu, được chứ? Tôi sẽ không cản trở gì cô cả.”

“ Cô nói với tôi những lời này có ích gì chứ?”

“ Tôi chỉ là muốn hai người tốt đẹp, mong cô ở bên cạnh anh ấy.” Lạc Nhanh nhìn cô đáp.

Tô Lê nghe xong những lời này, không một chút động lòng, hít một hơi sâu điềm đạm đáp lời người phụ nữ trước mặt: “ Cô Lạc, cô nói với tôi những điều này thật không có ý nghĩa gì cả.”

Lạc Nhan sững người, nhìn cô nói: “ Tại sao chứ, hay là cô vẫn còn giận, nếu như đúng là vậy, tôi thành thật xin lỗi, thật ra tôi với Thần Hy cũng không có gì cả, anh ấy chỉ là thương hại tôi, thật sự chỉ có vậy, cô đừng suy nghĩ lung tung được không?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện