Giang Thần Hy ở tới ngày hôm sau mới rời đi…

Tô Lê ở đồn cảnh sát nguyên cả đêm? Cô nằm co quắp mình trên chiếc ghế sô pha ở văn phòng đồn cảnh sát ngủ cả đêm, còn Giang Thần Hy cũng mãi chẳng thấy xuất hiện.

Khi cô tỉnh dậy, trời cũng đã sáng rồi, cô từ từ ngồi dậy, nhắm nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Ngoảnh đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, đã là sáng bạch ra rồi.

“Tỉnh rồi à?”Lục Tử Thần ngồi ở một bên chiếc ghế sô pha khác, trước mặt còn có một cốc trà nóng.

Vừa nói, anh liền đẩy chiếc bình giữ nhiệt tới trước mặt cô, cười nói: “ là buổi sáng tôi bảo trợ lý đi mua, cô ăn chút đi, cho ấm dạ.”

Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Cảm ơn anh.”

Cô cũng không khách sáo gì, quả thực là cô cũng đói rồi, cô vừa ăn vừa hỏi: “chúng ta vẫn ở đồn cảnh sát sao?”

Lục Tử Thần nhún nhún vai, cười nói: “đúng thế.”

Tô Lê nghe xong không chỉ cười lên một tiếng, cô ăn một miếng cháo nóng, nói: “quả nhiên là theo anh đại luật sư đi vào đồn cảnh sát, đến chế độ đãi ngộ cũng khác, không những có chỗ để ngủ mà còn là chỗ ấm áp, tỉnh dậy còn có cháo nóng để ăn, thật không tệ.”

Lục Tử Thần nghe xong cười ra tiếng, nói: “cô còn không cả hỏi xem bản thân có thể rời khỏi đây được không, lại còn nói đùa nữa?”

Tô Lê lại cười nói: “Tôi nghĩ anh đây đường đường là một đại luật sư chính hiệu hẳn hoi, đối với chuyện nhỏ như thế này,luôn luôn sẽ có cách riêng của mình chứ. Lẽ nào tôi không có người bảo lãnh thì thật sự không ra khỏi nơi này hay sao?”

Lục Tử Thần hai chân vắt chéo ngồi trên ghế sô pha nhìn cô, tỉ mỉ nhìn cô nói: “ nếu chồng cô thực sự không đến để bảo lãnh cho cô, thế cô định làm thế nào?”

Tô Lê cười đáp: “ thế thì hết cách rồi, tôi chỉ có thể theo sự sắp đặt của ông trời thôi.”…

Giang Thần Hy buổi sáng về công ty, nhưng không ngờ được rằng, ngoài đại sảnh công ty có rất nhiều giới truyền thông đang tập trung.

Nhìn thấy xe của Giang Thần Hy liền lập tức ào ào kéo nhau tới, từng lớp lớp một bao quanh lấy xe.

Nhân viên bảo an của công ty luôn túc trực ở đại sảnh công ty, nhìn thấy Giang Thần Hy đến, liền lập tức để nhân viên bảo vệ đi lên trước giải tán đám đông, để ra một đường đi.

A Hào trực tiếp đi thẳng tới mở cửa x echo Giang Thần Hy.

Giang Thần Hy xuống xe, sau đó đi thẳng vào đại sảnh công ty.

“Có chuyện gì vậy?” Giang Thần Hy đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.

A Hào có chút hơi do dự sau đó nói: “ Tối hôm qua thiếu phu nhân có đi quầy bar uống rượu rồi đánh nhau với người ta, bị giải đến đồn cảnh sát, giờ vẫn ở đó, cần người tới bảo lãnh để ra khỏi đó. Còn nữa là…”

“Cô ấy đánh nhau với ai?” Giang Thần Hy có vẻ không dám tin nhìn A Hào.

A Hào có chút khó nói: “Còn có Lục Tử Thần Lục thiếu, với cả tin đồn tối hôm qua của Lục thiếu với Thiếu phu nhân ở quầy bar giờ đã lan truyền khắp trên mạng rồi.”

Giang Thần Hy lấy chiếc ipad trong tay A Hào, tùy ý lên trên trang weibo xem, mày bắt đầu chau lại.

A Hào nói: “ Thiếu gia, anh có nên đến đồn cảnh sát trước không, phu nhân không thể ở mãi ở đó được.”

Giang Thần Hy nháy nháy mắt, sau đó không nói lời nào đi thẳng tới chỗ thang máy.

Đi vào thang máy, A Hào dường như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, liền lấy ra một chiếc hộp màu cà phê đã bao bọc cẩn thận từ trong túi ra, đưa qua, nói: “đây là giám đốc nhà ăn mà tối qua thiếu gia có đặt gửi qua đây, nói thiếu phu nhân tối qua khi rời đi để quên lại ạ.”

Giang Thần Hy hơi ngơ ngác một chút, anh đưa tay lấy chiếc hộp, mở ra.

Nhìn bên trong là một đôi cúc tay áo, Giang Thần Hy hơi trầm xuống một chút, anh hít một hơi dài,nói: “Đi tới đồn cảnh sát.”

A Hào lập tức vâng lời…

Đồn cảnh sát:

Giang Thần Hy đi tìm Tô Lê, nhưng người phụ trách văn phòng đồn công an nói với anh, cô ấy và Lục Tử Thần đã rời khỏi.

Anh chớp chớp mắt.

A Hào nhìn sắc mặt đang trầm xuống của anh, nói: “ em vừa gọi điện thoại cho thiếu phu nhân rồi, chị ấy nói đang trên đường về rồi ạ.”

“Về sao.” Giang Thần Hy nói.

Vì trời đổ tuyết, mặt đường đóng băng, vì thế xe nào cũng đi với tốc độ rất chậm.

Xe của Lục Tử Thần dừng lại ở dưới lầu chung cư Giang Thần Hy ở, anh xuống xe, đi rất nhanh tới bên cửa Tô Lê ngồi, nhưng mà khi anh đang định mở cửa xe, lại không thể không dừng lại.

Chỉ nhìn thấy xe của Giang Thần Hy từ từ dừng lại ở phía sau xe của Lục Tử Thần.

Giang Thần Hy xuống xe ngay sau đó, bước thẳng tới.

Tô Lê vốn dĩ định xuống xe, nhìn thấy hai người đứng đối diện nhau, bởi vì hai người họ cũng ngang ngang nhau, Tô Lê ngồi trong xe nhìn không khí giữa hai người đàn ông, không khỏi cười lên một tiếng, cô cũng không vội xuống xe, mà quay lại nhìn cảnh hai người đàn ông bên ngoài xe.

Lục Tử Thần nhìn Giang Thần Hy, nhẹ nhàng nhếch nhếch môi, cười nói: “Giang Thiểu vừa về tới sao?”

Giang Thần Hy liếc nhìn Tô Lê đang ngồi ở trong xe, anh lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ở trong xe bám vào cửa xe nhìn anh cười.

Giang Thần Hy quay lại nhìn Lục Tử Thần đang đứng trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Lục thiếu, anh là người đã có vợ sắp cưới rồi, tốt nhất nên chú ý hành vi của mình một chút.”

Lục Tử Thần lại nhìn Giang Thần Hy cười lên một tiếng, nói: “ Giang thiếu à, đây là anh đang cảnh cáo tôi hay là anh đang nói bản thân anh vậy?”

Giang Thần Hy nét mặt trầm xuống, khuôn mặt lộ ra vài phần ảm đạm.

Lục Tử Thần lại hiện ra có vẻ rất thoải mái, cười nói: “ hơn nữa, không tới giây phút cuối, ai biết được kết quả sẽ như thế nào.”

Tô Lê nhìn hai người đàn ông bên ngoài xe, không thể không cười một tiếng, cô gõ gõ vào cửa kính ô tô, sau đó ấn mở cửa kính xuống, hai tay bám vào thành cửa nhìn hai người họ, nghiêng nghiêng đầu, nhìn bọn họ với ánh mắt vô tội, nói: “ hai người nếu như có gì muốn nói, có thể lên lầu nói chuyện, dưới này tuyết rơi nhiều như thế, hai anh không lạnh à?”

Lục Tử Thần nhìn Tô Lê cười nói: “ không, sợ rằng Giang thiếu cũng không hoan nghênh tôi lên nhà.”

Tô Lê cười, sau đó xuống xe.

Cô bước tới chỗ Giang Thần Hy, rất tự nhiên khoác tay Giang Thần Hy, hướng về Lục Tử Thần, nói: “ Lục thiếu, thật sự không muốn lên uống tách trà sao?”

Lục Tử Thần cười nói: “ tôi phải về văn phòng, lần sau nhé.”

“Thế à,vậy…không miễn cưỡng nữa, giáng sinh vui vẻ.” Tô Lê cười nói.

Lục Tử Thần cười nói: “Giáng sinh vui vẻ.” sau đó liền bước lên xe.

Tô Lê nghiêng nghiêng đầu nhìn Giang Thần Hy, thân thiết dựa vào cánh tay anh, nói: “ chúng mình cũng về nhà thôi, trời đang rơi tuyết nặng rồi.”

Giang Thần Hy không nói gì, quay người bước vào chung cư.

Trong thang máy, Tô Lê vì lạnh mà nép người vào trong lòng Giang Thần Hy, cười nói: “hôm nay sao mà lạnh thế chứ.”

Giang Thần Hy đưa tay khoác lên vai cô.

Về đến nhà, Tô Lê vào trong trước, cô đi chân trần liền bước vào, Giang Thần Hy cũng vào theo sau.

Trong nhà có thảm sưởi, rất là ấm.

“Em lên lầu tắm rửa chút, trên người toàn là mùi thuốc, nó ngửi quá.” Tô lê nói, liền bỏ những chiếc túi vứt trên ghế sô pha sau đó đi thẳng lên lầu.

Tô Lê bật nước nóng, bỏ vào một chút muối tắm thư giãn, cô ngâm mình trong bồn nước ấm.

Giang Thần Hy mở cửa phòng tắm, nhìn Tô Lê đang ngâm mình trong bồn nước, liền đi thẳng vào, xắn tay áo sơ mi lên, cầm chiếc khăn tắm nhẹ nhàng lau vai cho cô.

“Tối qua anh thất hẹn rồi, xin lỗi em.”

Tô Lê nhìn anh, cười nói: “không có gì.”

Giang Thần Hy ngước lên nhìn cô, sau đó cười, nói: “Giận rồi sao?”

Tô Lê nhìn anh, nói: “ Sao lại phải tức giận?”

Giang Thần Hy cười nói: “ em có biết em lại lên bản tin đầu rồi không?”

Tô Lê ôm đầu dựa vào bồn tắm, ngước lên nhìn Giang Thần Hy đang ngồi cạnh bồn tắm, nghịch ngợm cười, nói: “ Biết chứ, hình như em lại gây phiền phức cho anh rồi.”

Giang Thần Hy lại tiếp tục cầm khăn lau lưng cho cô, trầm ngâm nói: “em nói xem?”

Tô Lê lại cố ý chà vào người anh, dẫn tới người anh toàn nước, mỉm cười nói: “ vậy cũng không có cách nào cả, em vốn dĩ đã là một rắc rối, đi tới đâu thì rắc rối tới đó.”

Giang Thần Hy nhìn cô, cười nhẹ một cái, nhưng không nói gì cả.

Và hai người cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, Giang Thần Hy dùng tay khoắng khoắng nước, nói: “đừng ngâm nước quá lâu, em lên đi.”

“ Anh ôm em.” Tô Lê lơ đãng nói.

Giang Thần Hy cũng không từ chối, đứng lên quay người đi lấy một chiếc khăn bông to.

Tô Lê quấn trong chiếc khăn bông dày và được anh ôm từ trong bồn tắm đi ra, sau đó quay người bước vào phòng.

Giang Thần Hy đặt cô lên giường, cánh tay cô ôm lấy chỗ cổ anh, cô nhìn Giang Thần Hy cười duyên dáng, nói: “em muốn nói với anh một chuyện.”

“Chuyện gì?” Giang Thần Hy chớp chớp mắt, trong mắt anh để lộ ra sự đánh giá cao về cô, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp vậy.

Tô Lê nhẹ nhẹ nâng cao người, nói khẽ vào tai anh: “Em… có thai rồi.”

Sau đó, cô nhìn Giang Thần Hy, xem xem anh có phản ứng như thế nào.

Giang Thần Hy khẽ nhếch mép, nói: “khốn kiếp, em dường như lặp lại cái trò này không vui chút nào?”

Tô Lê chớp chớp mắt, cười nói: “đúng thế, em có thai rồi, anh không vui sao?”

Giang Thần Hy trầm ngâm một lúc, sau liền buông cô ra, ngồi trên giường nhìn cô, hít một hơi dài, “ được rồi, anh còn có chuyện, anh đi trước, nếu như sau này còn gặp chuyện đánh nhau ẩu đả nữa, anh cũng sẽ không đi bảo lãnh cho em đâu, vì thế sau này ngoan ngoãn một chút. Như này không phải là một cô gái tử tế đâu.”

Tô Lê uốn đôi mắt đẹp nhìn anh, cười nói: “em vốn dĩ không phải là cô gái tử tế gì cả mà.”

Giang Thần Hy lại không nói gì cả, anh đứng lên, đưa tay xoa xoa đầu cô, nói: “anh ra ngoài đây, em ngủ một lúc đi, trước kia người không khỏe thì rất ngoan, ốm khỏi rồi thì lại không ngoan nữa?” nói xong, anh liền đi ra hướng ngoài cửa, vừa đi vừa bỏ cái khuy tay áo xuống, sau đó nhìn cô rồi tiện tay đóng cửa lại, Tô Lê nhìn ra cửa, cười nhẹ một tiếng, “ nhìn đi, anh chọn rời đi phải không, xin lỗi nhé, em không cho anh được cái gì, vì thế nên sớm đi đầu thai chút, nếu có kiếp sau đừng tìm người như em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện