Diệp Minh nhìn cô, nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi rồi nói: “Em không cần nói nhiều như vậy, giờ tôi vẫn chưa tìm hiểu gì chuyện này, trước tiên để tôi đi tìm hiểu một chút, chuyện này có lẽ không nghiêm trọng như em tưởng tượng đâu, yên tâm đi.”
Thực ra trong lòng Tô Lê cũng hiểu rằng, chuyện này đôi với những người như Giang Thần Hy hay Diệp Minh mà nói cũng chẳng có vấn đề gì lớn cả, nhưng đôi với cô mà nói thì đây chẳng khác nào một tai họa lớn từ trên trời ập xuống.
Cô khép mắt lại, hàng lông mi dài khẽ động đậy: “Cảm ơn.”
Diệp Minh nhìn cô muốn nói điều đó nhưng lại không thể mở lời, đến cuối cùng vẫn đành im lặng: “Ở đây đợi anh.” Nói rồi anh liền xoay người định rời đi những bị Giang Thần Hy đang đi tới gọi lại.
Tô Lê nghe xong lặng người đi trong giây lát, sau đó quay đầu nhìn về Giang Thần Hy đang đi tới,
Một tay anh để trong túi quần, tay còn lại xách một phần đồ ăn đi đến trước mặt Tô Lê rồi đưa phần đồ ăn đó cho cô, ôn nhu nói: “Vì em cứ đòi ở đây đợi nên tôi chỉ đành mang đồ ăn tới cho em, đói rồi đúng không? Mau ăn đi.”
Tô Lê kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không hề nghĩ tới Giang Thần Hy sẽ tới, mà điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là việc anh mang đồ ăn tới cho cô.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt không dám tin, sau đó nhận lấy phần đồ ăn được đựng trong bình giữ nhiệt, nhếch nhếch khóe môi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Mau ăn đi đã, đói rồi sẽ dễ tức giận.” Giang Thần Hy cười như chưa từng xảy ra chuyện gì trước đó.
Diệp Minh nghe xong liền dừng bước, quay người về phía Giang Thần Hy: “Giang thiếu?”
Giang Thần Hy nhìn anh ta, cười một cách lạnh nhạt rồi trả lời bằng giọng điệu không nóng cũng không lạnh: “Diệp thiếu, trùng hợp vậy sao, đến ở đồn cảnh sát chúng ta cũng gặp nhau.”
“Không trùng hợp, là tôi cố ý đến tìm tiểu Lê.” Cũng không biết có phải do cố ý hay không mà anh gọi Tô Lê là tiểu Lê.
Giang Thần Hy cười híp mắt nói: “Vậy sao, xem ra Diệp thiếu cũng rất quan tâm đến chuyện này?”
Diệp Minh bình thản lướt ánh mắt đến Tô Lê ở bên cạnh nói: “Chỉ cần cô ấy mở lời, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.”
Giang Thần Hy cười nói: “Diệp thiếu nói vậy nghe nghiêm trọng quá rồi, những người biết anh thì đều thấy anh rất nghĩa khí, chỉ sợ đối với những người không biết thì sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có, Diệp thiếu mới về nước,nhưng vẫn phải chú ý một chút những quy định trong nước, dù sao Diệp thiếu cũng đã có vị hôn phu của mình, làm như vậy thân phận có chút không phù hợp.”
Diệp Minh nheo mắt lại, đối với lời nói của Giang Thần Hy anh không có lời nào để phản bác.
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê đang ngồi ở bên cạnh, mang theo vài phần chiều chuộng đưa tay ra xoa đầu cô nói: “Còn về chuyện này, nếu như đã là bạn của Tô Lê, tôi thân là chồng chưa cưới của cô ấy, theo lí thì đương nhiên là phải giúp đỡ.” Nói rồi anh lại cười với Tô Lê rồi tiếp lời: “Yên tâm đi…bọn họ rất nhanh sẽ được thả ra.”
Đôi mắt của Tô Lê phút chốc sáng rực lên rồi lại tránh né ánh mắt sắc bén của Giang Thần Hy. Cô căn bản không thể đoán được tâm tư của Giang Thần Hy.
Hai tiếng trước, anh không do dự mà từ chối yêu cầu của cô, nhưng điều khiến cô không thể hiểu được là tại sao đột nhiên anh lại thay đổi ý định. Chỉ có điều cô gọi Diệp Minh tới đây, khiến cô cảm thấy quả thực rất ngại.
Tô Lê cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, hiện giờ chỉ cẩn Trần Miễn không sao, những cái khác cô đều không để tâm. Bầu không khí ngại ngùng kéo dài được một lúc, thì một người có dáng vẻ giống như là luật sư đưa Trần Miễn và mấy người khác đi ra.
Vị sĩ quan cảnh sát phụ trách vụ án này cũng cung kính chào hỏi Giang Thần Hy và Diệp Minh, sau đó liền nói với Trần Miễn: “Hiện giờ tôi là người bảo lãnh cho cậu, trước khi kết quả cuối cùng được đưa ra, mỗi tuần các cậu tới đây khai cáo một lần là được.” Sau đó liền rời đi.
Sau đó luật sư liền nói với Giang Thần Hy: “Giang thiếu, chuyện này về cơ bản không có vấn đề gì hết, bởi vì phần tư liệu mà anh vừa cung cấp đủ để chứng minh rằng người tổ chức là con trai của Cao Quan, anh ta tổ chức cá cược trái phép, những người khác hoàn toàn không biết gì, tôi nghĩ nặng nhất cũng chỉ là phạt tiền.”
Giang Thần Hy ừ một tiếng. Tô Lê nghe xong liền nhẹ nhõm hẳn đi, bất luận thế nào, Trần Miễn cũng ổn rồi.
Cô bước tới trước mặt Trần Miễn, Trần Miễn hoàn toàn không hiểu chuyện gì, hơi chau mày lại hỏi: “Đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Tô Lê giữ ý nhìn hai người đàn ông phía sau Trần Miễn rồi lại nhìn Trần Miễn nói: “Mọi người về trước đi, có chuyện gì thì để sau nói.”
Trần Miễn nhìn cô, anh còn muốn nói gì đó nhưng bị Tô Lê ngắt lời: “Anh Sâm, anh đưa mấy người bọn họ đi bệnh viện kiểm tra thử xem có bị thương ở đâu không.” Bất luận thế nào thì cũng đã bị đâm phải, vừa nãy khi anh ấy bước ra ngoài nhìn dáng đi không được bình thường cho lắm, tôi thực sự rất lo rằng anh ấy bị thương.
Giang Thần Hy nhìn cô cười: “Được rồi, nếu như đã không có chuyện gì thì chúng ta cũng mau về nhà thôi.”
Tô Lê nhìn anh, cũng không từ chối, cô quay đầu nhìn Diệp Minh ở bên cạnh nói: “Dù sao cũng cảm ơn anh.” Dứt lời, cô bèn cùng Giang Thần Hy rời đi.
Trên xe, Tô Lê ngồi ở ghế lái phụ, cô nhìn Giang Thần Hy ngồi phía sau, hít thở sâu một hơi rồi nói: “Cảm ơn anh, em không hề nghĩ rằng anh lại giúp em.”
“Tên khốn lái xe đó, em nói cậu ta là người quan trọng nhất đối với em? Em yêu cậu ta?” anh bình thản nói, không khó chịu cũng không tức giận, nghe không ra được ý tứ của anh.
“Không phải, Giang thiếu đừng hiểu lầm.” Tô Lê hít thở sâu một hơi, bình tĩnh trả lời. Giờ phút này, cô cũng không có tâm trạng giả bộ gì với anh ấy, cô chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Không phải? Không phải mà em còn không tiếc đắc tội với tôi?” Giang Thần Hy điềm nhiên hỏi rồi lại cười nói tiếp: “Cậu ta vẫn chưa chắc chắn là không sao đâu, em đừng có mà vui mừng quá sớm.”
Tô Lê hít một hơi thật sâu nói: “Em hiểu ý của Giang thiếu, nhưng giữa em và Trần Miễn không giống như những gì mà anh nghĩ.”
Nhưng Tô Lê vẫn chỉ nói duy nhất một câu đó, cô vô lực lắc đầu, giải thich đối với anh ta mà nói chẳng có chút tác dụng gì. Vả lại mối quan hệ giữa cô và Trần Miễn cũng khó mà giải thích rõ ràng được.
Giang Thần Hy đột nhiên dừng xe lại, đưa tay ra giữ lấy chiếc cằm của chính mình, hơi híp mắt lại bình thản nói với cô: “Tô Lê, tốt nhất em nên hiểu cho rõ rằng ai mới là người đàn ông của em, tôi mới là người đàn ông quan trọng nhất của em, có hiểu không? Sau này tôi không muốn nghe thấy câu nói này từ miệng em thêm một lần nữa. Em là vợ chưa cưới của Giang Thần Hy, tôi từng nói sẽ không bạc đãi em, nhưng em cũng đừng có hết lần này tới lần khác thử thách giới hạn của tôi, tôi là đàn ông, tôi cũng biết ghen, có hiểu không?”
“Ghen sao?” Tô Lê nhìn anh nói: “Phải thích thì mới ghen chứ, hầy, không phải Giang thiếu thích em rồi đấy chứ?”
“Không thích thì sao tôi lại kết hôn với em chứ?” Anh vặn lại câu hỏi của cô.
Tô Lê nhìn anh, muốn nói điều gì đó, mở miệng ra, nhưng lại không biết phải nói gì.
“Hôm nay em đã không tiếc mà gọi bạn trai của em tới, xem ra thực sự rất lo lắng, nếu như tôi còn không chịu làm gì đó, thì sao có đủ tư cách làm người đàn ông của em, hả? Có điều…cũng có một lần này thôi đấy, không có lần sau, có biết không?”
Giang Thần Hy nhìn cô, hơi cong cong lông mày, cười nói: “Xem ra hôm nay em rất ngoan, thật hiếm thấy.”
Tô Lê hơi mỉm cười, xoa xoa khuôn mặt của mình, hít thở sâu một hơi nói: “Em không phải là sai rồi sao, em không muốn làm Giang thiếu tức giận thêm nữa.”
“Như vậy em là đang dỗ cho tôi vui lên sao?” Giang Thần Hy ngẩng đầu nhìn cô nói.
Thực ra trong lòng Tô Lê cũng hiểu rằng, chuyện này đôi với những người như Giang Thần Hy hay Diệp Minh mà nói cũng chẳng có vấn đề gì lớn cả, nhưng đôi với cô mà nói thì đây chẳng khác nào một tai họa lớn từ trên trời ập xuống.
Cô khép mắt lại, hàng lông mi dài khẽ động đậy: “Cảm ơn.”
Diệp Minh nhìn cô muốn nói điều đó nhưng lại không thể mở lời, đến cuối cùng vẫn đành im lặng: “Ở đây đợi anh.” Nói rồi anh liền xoay người định rời đi những bị Giang Thần Hy đang đi tới gọi lại.
Tô Lê nghe xong lặng người đi trong giây lát, sau đó quay đầu nhìn về Giang Thần Hy đang đi tới,
Một tay anh để trong túi quần, tay còn lại xách một phần đồ ăn đi đến trước mặt Tô Lê rồi đưa phần đồ ăn đó cho cô, ôn nhu nói: “Vì em cứ đòi ở đây đợi nên tôi chỉ đành mang đồ ăn tới cho em, đói rồi đúng không? Mau ăn đi.”
Tô Lê kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không hề nghĩ tới Giang Thần Hy sẽ tới, mà điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là việc anh mang đồ ăn tới cho cô.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt không dám tin, sau đó nhận lấy phần đồ ăn được đựng trong bình giữ nhiệt, nhếch nhếch khóe môi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Mau ăn đi đã, đói rồi sẽ dễ tức giận.” Giang Thần Hy cười như chưa từng xảy ra chuyện gì trước đó.
Diệp Minh nghe xong liền dừng bước, quay người về phía Giang Thần Hy: “Giang thiếu?”
Giang Thần Hy nhìn anh ta, cười một cách lạnh nhạt rồi trả lời bằng giọng điệu không nóng cũng không lạnh: “Diệp thiếu, trùng hợp vậy sao, đến ở đồn cảnh sát chúng ta cũng gặp nhau.”
“Không trùng hợp, là tôi cố ý đến tìm tiểu Lê.” Cũng không biết có phải do cố ý hay không mà anh gọi Tô Lê là tiểu Lê.
Giang Thần Hy cười híp mắt nói: “Vậy sao, xem ra Diệp thiếu cũng rất quan tâm đến chuyện này?”
Diệp Minh bình thản lướt ánh mắt đến Tô Lê ở bên cạnh nói: “Chỉ cần cô ấy mở lời, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.”
Giang Thần Hy cười nói: “Diệp thiếu nói vậy nghe nghiêm trọng quá rồi, những người biết anh thì đều thấy anh rất nghĩa khí, chỉ sợ đối với những người không biết thì sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có, Diệp thiếu mới về nước,nhưng vẫn phải chú ý một chút những quy định trong nước, dù sao Diệp thiếu cũng đã có vị hôn phu của mình, làm như vậy thân phận có chút không phù hợp.”
Diệp Minh nheo mắt lại, đối với lời nói của Giang Thần Hy anh không có lời nào để phản bác.
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê đang ngồi ở bên cạnh, mang theo vài phần chiều chuộng đưa tay ra xoa đầu cô nói: “Còn về chuyện này, nếu như đã là bạn của Tô Lê, tôi thân là chồng chưa cưới của cô ấy, theo lí thì đương nhiên là phải giúp đỡ.” Nói rồi anh lại cười với Tô Lê rồi tiếp lời: “Yên tâm đi…bọn họ rất nhanh sẽ được thả ra.”
Đôi mắt của Tô Lê phút chốc sáng rực lên rồi lại tránh né ánh mắt sắc bén của Giang Thần Hy. Cô căn bản không thể đoán được tâm tư của Giang Thần Hy.
Hai tiếng trước, anh không do dự mà từ chối yêu cầu của cô, nhưng điều khiến cô không thể hiểu được là tại sao đột nhiên anh lại thay đổi ý định. Chỉ có điều cô gọi Diệp Minh tới đây, khiến cô cảm thấy quả thực rất ngại.
Tô Lê cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, hiện giờ chỉ cẩn Trần Miễn không sao, những cái khác cô đều không để tâm. Bầu không khí ngại ngùng kéo dài được một lúc, thì một người có dáng vẻ giống như là luật sư đưa Trần Miễn và mấy người khác đi ra.
Vị sĩ quan cảnh sát phụ trách vụ án này cũng cung kính chào hỏi Giang Thần Hy và Diệp Minh, sau đó liền nói với Trần Miễn: “Hiện giờ tôi là người bảo lãnh cho cậu, trước khi kết quả cuối cùng được đưa ra, mỗi tuần các cậu tới đây khai cáo một lần là được.” Sau đó liền rời đi.
Sau đó luật sư liền nói với Giang Thần Hy: “Giang thiếu, chuyện này về cơ bản không có vấn đề gì hết, bởi vì phần tư liệu mà anh vừa cung cấp đủ để chứng minh rằng người tổ chức là con trai của Cao Quan, anh ta tổ chức cá cược trái phép, những người khác hoàn toàn không biết gì, tôi nghĩ nặng nhất cũng chỉ là phạt tiền.”
Giang Thần Hy ừ một tiếng. Tô Lê nghe xong liền nhẹ nhõm hẳn đi, bất luận thế nào, Trần Miễn cũng ổn rồi.
Cô bước tới trước mặt Trần Miễn, Trần Miễn hoàn toàn không hiểu chuyện gì, hơi chau mày lại hỏi: “Đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Tô Lê giữ ý nhìn hai người đàn ông phía sau Trần Miễn rồi lại nhìn Trần Miễn nói: “Mọi người về trước đi, có chuyện gì thì để sau nói.”
Trần Miễn nhìn cô, anh còn muốn nói gì đó nhưng bị Tô Lê ngắt lời: “Anh Sâm, anh đưa mấy người bọn họ đi bệnh viện kiểm tra thử xem có bị thương ở đâu không.” Bất luận thế nào thì cũng đã bị đâm phải, vừa nãy khi anh ấy bước ra ngoài nhìn dáng đi không được bình thường cho lắm, tôi thực sự rất lo rằng anh ấy bị thương.
Giang Thần Hy nhìn cô cười: “Được rồi, nếu như đã không có chuyện gì thì chúng ta cũng mau về nhà thôi.”
Tô Lê nhìn anh, cũng không từ chối, cô quay đầu nhìn Diệp Minh ở bên cạnh nói: “Dù sao cũng cảm ơn anh.” Dứt lời, cô bèn cùng Giang Thần Hy rời đi.
Trên xe, Tô Lê ngồi ở ghế lái phụ, cô nhìn Giang Thần Hy ngồi phía sau, hít thở sâu một hơi rồi nói: “Cảm ơn anh, em không hề nghĩ rằng anh lại giúp em.”
“Tên khốn lái xe đó, em nói cậu ta là người quan trọng nhất đối với em? Em yêu cậu ta?” anh bình thản nói, không khó chịu cũng không tức giận, nghe không ra được ý tứ của anh.
“Không phải, Giang thiếu đừng hiểu lầm.” Tô Lê hít thở sâu một hơi, bình tĩnh trả lời. Giờ phút này, cô cũng không có tâm trạng giả bộ gì với anh ấy, cô chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Không phải? Không phải mà em còn không tiếc đắc tội với tôi?” Giang Thần Hy điềm nhiên hỏi rồi lại cười nói tiếp: “Cậu ta vẫn chưa chắc chắn là không sao đâu, em đừng có mà vui mừng quá sớm.”
Tô Lê hít một hơi thật sâu nói: “Em hiểu ý của Giang thiếu, nhưng giữa em và Trần Miễn không giống như những gì mà anh nghĩ.”
Nhưng Tô Lê vẫn chỉ nói duy nhất một câu đó, cô vô lực lắc đầu, giải thich đối với anh ta mà nói chẳng có chút tác dụng gì. Vả lại mối quan hệ giữa cô và Trần Miễn cũng khó mà giải thích rõ ràng được.
Giang Thần Hy đột nhiên dừng xe lại, đưa tay ra giữ lấy chiếc cằm của chính mình, hơi híp mắt lại bình thản nói với cô: “Tô Lê, tốt nhất em nên hiểu cho rõ rằng ai mới là người đàn ông của em, tôi mới là người đàn ông quan trọng nhất của em, có hiểu không? Sau này tôi không muốn nghe thấy câu nói này từ miệng em thêm một lần nữa. Em là vợ chưa cưới của Giang Thần Hy, tôi từng nói sẽ không bạc đãi em, nhưng em cũng đừng có hết lần này tới lần khác thử thách giới hạn của tôi, tôi là đàn ông, tôi cũng biết ghen, có hiểu không?”
“Ghen sao?” Tô Lê nhìn anh nói: “Phải thích thì mới ghen chứ, hầy, không phải Giang thiếu thích em rồi đấy chứ?”
“Không thích thì sao tôi lại kết hôn với em chứ?” Anh vặn lại câu hỏi của cô.
Tô Lê nhìn anh, muốn nói điều gì đó, mở miệng ra, nhưng lại không biết phải nói gì.
“Hôm nay em đã không tiếc mà gọi bạn trai của em tới, xem ra thực sự rất lo lắng, nếu như tôi còn không chịu làm gì đó, thì sao có đủ tư cách làm người đàn ông của em, hả? Có điều…cũng có một lần này thôi đấy, không có lần sau, có biết không?”
Giang Thần Hy nhìn cô, hơi cong cong lông mày, cười nói: “Xem ra hôm nay em rất ngoan, thật hiếm thấy.”
Tô Lê hơi mỉm cười, xoa xoa khuôn mặt của mình, hít thở sâu một hơi nói: “Em không phải là sai rồi sao, em không muốn làm Giang thiếu tức giận thêm nữa.”
“Như vậy em là đang dỗ cho tôi vui lên sao?” Giang Thần Hy ngẩng đầu nhìn cô nói.
Danh sách chương