Giang Thần Hy lướt mắt qua cánh tay đang được bàn tay xinh xắn, thon dài đang nắm chặt, con ngươi hơi trầm xuống, khoé miệng khẽ nhếch lên, bình thản nói:"Bạn của em? Đám người lái xe đó sao?".
Tô Lê cắn môi, hít sâu một hơi, nói:" Cậu ấy bị hại, người tổ chức cuộc thi là tam thiếu của Kiều gia, dựa vào đâu mà sau khi xảy ra chuyện thì lại trở thành người bị hại, còn kẻ chịu trách nhiệm lại là bạn em chứ?."
Giang Thần Hy nhìn cô, giơ tay xoa xoa chiếc cằm nhỏ của cô, trầm giọng cười nói:" Em đang phát tiết với tôi sao?"
Tô Lê hơi hoảng, cô cũng nhận ra bản thân hơi thất thố:" Xin lỗi, em không có ý đó."
"Vậy là ý gì?" Giang Thần Hy nhìn cô nói:" Hơn nữa, em nói với tôi cũng vô dụng, tôi không phải cảnh sát. Huống hồ, chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ đến đón vị hôn thế của mình thôi. Được rồi, tôi sẽ xem như em tâm trạng không tốt, phát tiết cũng là bình thường. Đi thôi, tôi đã đặt chỗ rồi."
Tô Lê vẫn nắm chặt tay anh, khẩn cầu nói:"Giang thiếu, anh giúp em đi, xin anh giúp bạn em, em tin anh có cách."
Giang Thần Hy lại cười nhẹ nhìn cô, nói:" Em đang cầu xin tôi sao, vị hôn thê xinh đẹp của tôi?"
Tô Lê cụp mắt xuống, hạ hết sự cao ngạo, hít sâu một hơi, dịu giọng nói:" Đúng, em đang cầu xin anh, ngoài anh ra, em không tìm được ai có thể giúp đỡ. Bạn em bị gặp rắc rối, em lực bất tòng tâm, em không thể nhìn cậu ấy bị vào tù, anh giúp em nghĩ cách đi, được không?"
Giang Thần Hy nhìn cô, nhưng cũng không nhanh chóng trả lời.
Trong ấn tượng của anh, Tô Lê chưa bao giờ mở miệng vì bất kỳ việc gì.
Kể cả tiền, cô cũng chưa bao giờ chủ động ngửa tay xin anh, mà việc anh nuôi cô, đối với anh mà nói là chuyện rất bình thường. Dù sao thì trước đây cô cũng là người tình của anh, hiện tại là vị hôn phu của anh.
Nhưng anh không ngờ, việc đầu tiên khiến cô mở miệng cầu xin anh lại là vì một người đàn ông có quan hệ không rõ ràng với cô?
Anh bình thản nhìn cô nói: “ Tô Lê, em cảm thấy việc em cầu xin vị hôn phu đi cứu một người đàn ông khác từ trong đồn cảnh sát ra là thích hợp sao?:
Tô Lê cắn căn môi, nói: “Cậu ấy là bạn em, là người bạn duy nhất của em.” Cô giải thích
Nhưng Giang Thần Hy lại bình tĩnh nhìn cô, không mảy may quan tâm.
Mà trên thực tế, chuyện này quả thực không có chút liên quan đến anh, anh bình thản nói: “ Nhưng mà cậu ta và anh không phải bạn bè, cho anh một lý do, ít nhất có thể đủ để làm anh giúp em”.
Tô Lê nhìn anh, ngọn gió lạnh lẽo thổi qua hành lang làm thức tỉnh cô. Cô nhìn anh thở dài một hơi, có lẽ ngọn gió lạnh lẽo đã đột nhiên làm cô tỉnh táo lại.
Trong lòng cô cười tự giễu.
Đúng vậy, lý do.
Bọn họ mặc dù là vợ chồng chưa cưới, nhưng cũng chỉ như vậy thôi. Cô có lý do gì, lại dựa vào cái gì để muốn anh giúp cô chứ?
Huống hồ chuyện này lại liên quan đến Kiều gia, còn có những người có chức quyền.
Dựa vào cái gì? Cô nhìn anh, hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại mới phát hiện bản thân vừa rồi thực sự quá nông nổi, cô chà môi, miễn cưỡng nở nụ cười: “ Xin lỗi, vừa rồi em hơi sốc nổi.”
“ Đi thôi” Giang Thần Hy quay người rời đi, nhưng Tô Lê lại cười cười cự tuyệt, nói: “Không cần đâu, em muốn ở lại…”
Nhưng không đợi cô nói hết, Giang Thần Hy đã ngắt lời, anh bình thản nói: “ Em nghĩ em ở lại thì có thể làm gì?”.
Tô Lê cắn môi, hít sâu một hơi, nói:" Cậu ấy bị hại, người tổ chức cuộc thi là tam thiếu của Kiều gia, dựa vào đâu mà sau khi xảy ra chuyện thì lại trở thành người bị hại, còn kẻ chịu trách nhiệm lại là bạn em chứ?."
Giang Thần Hy nhìn cô, giơ tay xoa xoa chiếc cằm nhỏ của cô, trầm giọng cười nói:" Em đang phát tiết với tôi sao?"
Tô Lê hơi hoảng, cô cũng nhận ra bản thân hơi thất thố:" Xin lỗi, em không có ý đó."
"Vậy là ý gì?" Giang Thần Hy nhìn cô nói:" Hơn nữa, em nói với tôi cũng vô dụng, tôi không phải cảnh sát. Huống hồ, chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ đến đón vị hôn thế của mình thôi. Được rồi, tôi sẽ xem như em tâm trạng không tốt, phát tiết cũng là bình thường. Đi thôi, tôi đã đặt chỗ rồi."
Tô Lê vẫn nắm chặt tay anh, khẩn cầu nói:"Giang thiếu, anh giúp em đi, xin anh giúp bạn em, em tin anh có cách."
Giang Thần Hy lại cười nhẹ nhìn cô, nói:" Em đang cầu xin tôi sao, vị hôn thê xinh đẹp của tôi?"
Tô Lê cụp mắt xuống, hạ hết sự cao ngạo, hít sâu một hơi, dịu giọng nói:" Đúng, em đang cầu xin anh, ngoài anh ra, em không tìm được ai có thể giúp đỡ. Bạn em bị gặp rắc rối, em lực bất tòng tâm, em không thể nhìn cậu ấy bị vào tù, anh giúp em nghĩ cách đi, được không?"
Giang Thần Hy nhìn cô, nhưng cũng không nhanh chóng trả lời.
Trong ấn tượng của anh, Tô Lê chưa bao giờ mở miệng vì bất kỳ việc gì.
Kể cả tiền, cô cũng chưa bao giờ chủ động ngửa tay xin anh, mà việc anh nuôi cô, đối với anh mà nói là chuyện rất bình thường. Dù sao thì trước đây cô cũng là người tình của anh, hiện tại là vị hôn phu của anh.
Nhưng anh không ngờ, việc đầu tiên khiến cô mở miệng cầu xin anh lại là vì một người đàn ông có quan hệ không rõ ràng với cô?
Anh bình thản nhìn cô nói: “ Tô Lê, em cảm thấy việc em cầu xin vị hôn phu đi cứu một người đàn ông khác từ trong đồn cảnh sát ra là thích hợp sao?:
Tô Lê cắn căn môi, nói: “Cậu ấy là bạn em, là người bạn duy nhất của em.” Cô giải thích
Nhưng Giang Thần Hy lại bình tĩnh nhìn cô, không mảy may quan tâm.
Mà trên thực tế, chuyện này quả thực không có chút liên quan đến anh, anh bình thản nói: “ Nhưng mà cậu ta và anh không phải bạn bè, cho anh một lý do, ít nhất có thể đủ để làm anh giúp em”.
Tô Lê nhìn anh, ngọn gió lạnh lẽo thổi qua hành lang làm thức tỉnh cô. Cô nhìn anh thở dài một hơi, có lẽ ngọn gió lạnh lẽo đã đột nhiên làm cô tỉnh táo lại.
Trong lòng cô cười tự giễu.
Đúng vậy, lý do.
Bọn họ mặc dù là vợ chồng chưa cưới, nhưng cũng chỉ như vậy thôi. Cô có lý do gì, lại dựa vào cái gì để muốn anh giúp cô chứ?
Huống hồ chuyện này lại liên quan đến Kiều gia, còn có những người có chức quyền.
Dựa vào cái gì? Cô nhìn anh, hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại mới phát hiện bản thân vừa rồi thực sự quá nông nổi, cô chà môi, miễn cưỡng nở nụ cười: “ Xin lỗi, vừa rồi em hơi sốc nổi.”
“ Đi thôi” Giang Thần Hy quay người rời đi, nhưng Tô Lê lại cười cười cự tuyệt, nói: “Không cần đâu, em muốn ở lại…”
Nhưng không đợi cô nói hết, Giang Thần Hy đã ngắt lời, anh bình thản nói: “ Em nghĩ em ở lại thì có thể làm gì?”.
Danh sách chương