Đợi cảnh sát hỏi cung xong Tô Lê mới được vào gặp Trần Miễn.

Trần Miễn ngồi trên ghế nhìn có chút nhếch nhác, cúi gằm mặt, có chút tang thương.

Tô Lê nói cảm ơn với vị cảnh sát đưa cô vào, cô đi đến trước mặt Trần Miễn, “Trần Miễn.”

Trần Miễn ngẩng đầu lên nhìn cô, ngây người ra một lúc rồi cười khổ nói: “Sao cậu lại đến đây?”

Tô Lê chất vấn anh: “Trần Miễn, cậu thiếu tiền à? Thời tiết như ngày hôm qua mà cậu còn dám đi đua xe? 100 vạn, chỉ vì 100 vạn mà ngay cả mạng sống cậu cũng không cần à? Trần Miễn, cậu có biết cậu có thể sẽ phải ngồi tù hay không? Bây giờ con một vị quan chức lớn thiệt mạng, chuyện này nhất định sẽ không dễ dàng mà bỏ trôi qua đâu! Không phải tớ đã nói với cậu rằng tiền có thể kiếm ít một chút, nếu không còn mạng nữa thì mọi thứ cũng đều trở nên vô nghĩa, Trần Miễn, không phải chúng ta đã nói phải sống thật tốt hay sao, cái tên khốn nạn này, chỉ vì một chút tiền mà cậu dám làm như vậy! Mấy năm nay cậu chắc cũng để dành được không ít, cậu có cần vì tiền mà không cần mạng như vậy hay không?”

Cho dù Tô Lê có mắng như thế nào thì Trần Miễn cũng không hé miệng nói một lời,ngồi ngoan ngoãn nghe cô mắng, cuối cùng Trần Miễn đặt tay lên vai cô, cười nói: “Được rồi, cậu mắng vài câu là được rồi, ở đây có nhiều người như vậy, giữ chút mặt mũi cho mình có được không?”

“Mặt mũi? Cậu cần gì mặt mũi, ngay cả đến tính mạng cậu còn không cần thì cần gì mặt mũi.” Tô Lê vẫn tiếp tục mắng.

Trần Miễn bị doạ sợ, chỉ có thể đáng thương ngồi nghe cô chửi.

Sau khi Tô Lê mắng xong, hít một hơi thật sâu, nhất thời không biết nên nói gì nữa.

Anh Thái là người sửa chữa của đội xe đứng bên cạnh, anh không nhịn tiếp được nữa bèn nói: “Tiểu Lê à, em không nên nói anh Trần như vậy, anh Trần còn phải để dành tiền để cho em…”

“A Thái anh im miệng cho tôi!” Trần Miễn quát ngăn không cho anh Thái nói tiếp.

“Cậu im miệng lại cho tớ!” Tô Lê quát Trần Miễn, Trần Miễn nhíu mày, Tô Lê nói với A Thái, “Anh nói tiếp đi!”

A Thái thở dài một tiếng rồi nói: “Anh Trần còn không phải là vì muốn tích cóp đủ tiền để cho em ra nước ngoài du học hay sao, anh Trần liều mạng như vậy đều là vì em, mọi người đều biết chuyện đó, hôm đó trời tuyết dày như vậy, đường trơn trượt như vậy, cho dù là bọn anh có nâng cấp xe như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ xảy ra một vài sự cố ngoài ý muốn, nhưng do giải thưởng lần này rất lớn, bọn anh đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới đáp ứng tham gia. Qủa thật mấy năm nay anh Trần kiếm được không ít nhưng mà mỗi lần đua xe thắng được tiền thưởng thì việc chi tiêu của đội xe đã chiếm một phần rất lớn, hơn nữa bọn anh còn phải nuôi mười mấy người nữa, Tiểu Lê à, anh Trần chẳng qua cũng là vì chúng ta cho nên mới liều mạng như vậy thôi…”

Tô Lê nhìn anh, hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn Trần Miễn, cô lại hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tớ đi hỏi xem tình hình bây giờ như thế nào, liệu có thể bảo lãnh được hay không, tớ nghe nói con một vị quan chức lớn đã chết, việc này chúng ta không thể nào coi như không liên quan được.”

Cô xoay người bước nhanh ra bên ngoài, từng giọt nước mắt không kiềm chế được rơi xuống, lau thế nào cũng không hết.

Thật ra những điều này Tô Lê đều hiểu rất rõ ràng, chi tiêu của đội xe rất lớn, sửa chữa nâng cấp xe không phải là con số nhỏ.

Nhưng Tô Lê không hề hy vọng Trần Miễn sẽ vì cô mà liều mạng như vậy.

Cô chỉ mong cậu ấy sống vì bản thân mình, mong cậu ấy có một cuộc sống tốt đẹp.

Nguyện vọng lớn nhất của cô đó chính là Trần Miễn có thể tìm được một người phụ nữ tốt, trải qua một cuộc sống hạnh phúc.

Hai người bọn cô sống nương tựa vào nhau, kể từ khi họ khốn khó nhất cho đến có cuộc sống như bây giờ, Trần Miễn là người cô quan tâm nhất trên đời này, cậu ấy là người quan trọng nhất đối với cô…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện