Giang Thần Hi nằm trên ghế sa lon nhưng không ngủ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần một lúc.

Khi anh mở mắt và hơi nghiêng đầu lại thấy Tô Lê vội vàng dùng kịch bản trong tay che mắt.

"Sao vậy? Em nhìn anh đều mức thất thần à?" Giang Thần Hi cảm thấy hơi buồn cười. Anh ngồi dậy và cầm bình nước rót một cốc rồi uống một hơi cạn sạch.

Tô Lê ngồi khoanh hai chân ở trong sô pha, ôm kịch bản và anh hỏi: "Anh tỉnh ngủ rồi sao?"

Giang Thần Hi "Ừ" một tiếng và ngước mắt nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên rồi trầm giọng nói: "Sao em không trả lời anh, sao em nhìn anh thất thần vậy?"

Tô Lê thu hồi ánh mắt, mỉm cười và nói: "Giang thiếu đẹp như vậy, em nhìn thêm một lúc không được sao? Hay là Giang thiếu muốn để cho người khác tới nhìn anh ngủ hơn?"

Giang Thần Hi nghe vậy thì không nhịn được khẽ cười ra tiếng, nói: "Ừ, nói rất đúng, được rồi, vậy em nhìn thêm một lát đi."

Anh nói xong liền đứng dậy đi lau mặt, sau khi ngủ trưa một lúc ngược lại tinh thần cũng tốt hơn.

Đúng một giờ, anh bắt đầu công việc.

Cả buổi chiều, Giang Thần Hi không hề ngừng nghỉ.

Tô Lê ngước mắt nhìn anh, lo lắng nói: "Nếu không anh nghỉ ngơi một lúc đã?"

Giang Thần Hi lại hoàn toàn không thấy mệt mỏi, nhìn cô nói: "Thấy em ở trước mặt anh, anh lại thấy có động lực."

Tô Lê còn muốn nói điều gì đó, nhưng điện thoại của anh đã đổ chuông nên cô không chen lời nữa.

Giang Thần Hi có một bữa tiệc vào buổi tối, hẹn Diệp Bác và mấy vị quan chức cao cấp ăn cơm. Tô Lê không tiên đi theo, căn dặn anh mấy lần là không thể uống rượu.

Ban đầu Giang Thần Hi nói muốn đưa cô về, nhưng thấy anh luôn bận rộn, cô lại nói thôi.

Cô vừa nói xong, điện thoại di động đã đổ chuông. Cô lấy ra xem, không ngờ là Trần Miễn vẫn luôn ở Hải Thành.

Quả thật đã lâu cô chưa gặp qua cậu ấy liền nhận nghe: “Alo, Trần Miễn, sao cậu đồn nhiên lại gọi điện thoại cho mình thế?"

Trần Miễn khẽ cười, nói: "Mình quay về tập đoàn Giang thị họp, chúng ta đã lâu không cùng ăn cơm, buổi tối cậu có thời gian không?"

Tô Lê nghe vậy thì không nhịn được cười, nói: "Có chứ, vậy cậu tới DC đón mình nhé? Hôm nay mình không lái xe. "

Trần Miễn liền đồng ý.

Tô Lê cúp điện thoại và nghiêng đầu nhìn về phía Giang Thần Hi, nói: “Được rồi, Giang thiếu có thể an tâm đi xã giao đi."

Giang Thần Hi ngồi thoải mái ở trên ghế, cơ thể nhích lại gần và mỉm cười nói: "Anh thật sự có thể yên tâm sao?"

Tô Lê cười nói: "Em không quan được." Cô suy nghĩ một lát sau lại cười nói: "Vậy nếu không Giang thiếu đi với em qua đó?"

Giang Thần Hi không nhịn được khẽ cười ra tiếng, đương nhiên đó chỉ là lời nói đùa, giữa bọn họ đã có sự ăn ý và tin tưởng.

...

Đại khái chờ nửa giờ thì Trần Miễn tới.

Tô Lê xuống tầng, ngồi trên xem của Trần Miễn và rời đi.

Hai người đi một nhà hàng Nhật cao cấp, hơn nữa còn đặt một phòng riêng.

"Sao hôm nay cậu lại mời mình đi ăn cơm vậy?" Tô Lê nhìn nhân viên phục vụ đặt từng món thức ăn lên, thò tay gắp một miếng sushi, vừa ăn vừa hỏi.

"Ừ." Trần Miễn nhìn cô cười nói: "Coi như là lương tâm của mình đột nhiên trỗi dậy đi."

"Lương tâm của cậu đột nhiên trỗi dậy làm mình thật sự không quen." Tô Lê mỉm cười và nói.

Trần Miễn cũng ăn một miếng sushi, cười nói: "Hôm nay tạm thời hủy bỏ một buổi xã giao liền nghĩ đến đã lâu không ăn cơm với cậu."

Tô Lê cắn đũa nhìn cậu ấy nói: "Không ngờ mình lại là vỏ xe phòng hờ của cậu à."

Trần Miễn không nhịn được cười: “Vỏ xe phòng hờ? Có ai hình dung về mình như cậu chưa? Cậu từng thấy vỏ xe phòng hờ ăn ở nhà hàng Nhật cao cấp không hả?"

Tô Lê suy nghĩ một lát, cười nói: "Vậy cũng đúng." Nói xong, cô nói với người phụ vụ bên cạnh: "Làm phiền cô lấy thêm một phần cơm cá chình nướng, cảm ơn."

Trong miệng Tô Lê cắn một miếng Tempura, ánh mắt lại liếc nhìn mấy người đi qua bên ngoài, trong đó có một cô gái là Trần Như Nguyệt: “Gần đây, tập đoàn Giang thị thế nào?"

Trong tay Trần Miễn cũng kẹp một miếng Tempura đã chấm tương nói: "Mình không rõ lắm, bây giờ Trần Như Nguyệt vội làm chuyện của cô ta, theo mình được biết, gần đây tập đoàn Giang thị có hai dự án lớn sắp công bố, nhưng cụ thể là gì thì mình không biết. Bây giờ, Phương Duệ nắm quyền cao nhất, cho nên có thể tưởng tượng được mẹ con Trần Như Nguyệt chiếm hết ưu thế bề thiên thời địa lợi, bọn họ đều đề phòng mình, bây giờ mình đã ở Hải Thành bên kia, bên này không liên quan nhiều lắm."

Tô Lê hít sâu một hơi, nói: “Trước đó không lâu Giang Hạo Đông mua được một mảnh đất tốt ở Tương Thành."

Trần Miễn khẽ gật đầu nói: "Mình có nghe nói, hơn nữa mảnh đất đó cũng là một dự án khai thác trọng điểm ở Tương Thành."

Tô Lê mỉm cười, đương nhiên cô không nói chuyện cô biết mảnh đất này có vấn đề.

Tô Lê thu hồi mạch suy nghĩ nhìn cậu ấy cười nói: "Không nói những chuyện này nữa, cậu ở Hải Thành có khỏe không?"

Trần Miễn khẽ gật đầu: “Cũng không tệ lắm, gần đây mình vừa mua một căn nhà, đang sửa chữa, chờ làm xong sẽ đưa đứa trẻ qua ở vài ngày, nơi đó ở lưng chừng núi, không khí không tệ, cảnh sắc cũng rất đẹp."

Tô Lê nghe vậy liền cười: "Tốt, ít nữa mình sẽ tham gia sự kiện ở Hải Thành, đến lúc đó sẽ tới tìm cậu."

Nhưng nói thì nói vậy, đến lúc đó cũng phải xem hành trình sắp xếp thế nào.

Trần Miễn khẽ gật đầu rồi mới nói: "Thời gian trước mình xem tin tức, thấy cậu hợp tác đóng phim cùng Lương Ngâm Thu? Mình nhớ Lương Ngâm Thu là thần tượng của cậu."

Tô Lê mỉm cười và gật đầu, nói: "Đúng vậy, nói thật bây giờ mình vẫn còn khẩn trương đấy. Khi cô ấy quay phim khác hẳn với lúc bình thường."

Trần Miễn mỉm cười và nói: "Ừ, cuối cùng cũng chỉ cách mục tiêu của cậu có một bước nữa, đúng không?"

Tô Lê nhìn anh, gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Trần Miễn uống canh, lại hỏi: "Gần đây có rất nhiều tin tức của Giang Thần Hi và cậu, rất nhiều tin tức đều nói cậu có thai, có thật vậy không?"

Tô Lê cười, nói: "Gần đây mình hơi thiếu máu nên hay choáng váng, Giang thiếu khẩn trương, lo lắng mình có gì không ổn nên mới dẫn mình tới bệnh viện kiểm tra thôi."

Trần Miễn nhìn cô, nửa tin nửa ngờ nói: “Thật chứ? Không phải là các người lại gặp phải chuyện gì chứ?"

Tô Lê nhìn anh, mỉm cười và nói: "Cậu nghe được tin tức linh tinh gì à."

Gần đây quả thật có rất nhiều tin tức như vậy, Tô Lê cũng lĩnh giáo được cái gì gọi là một hòn đá gây ra ngàn tầng sóng, thảo nào Giang Thần Hi muốn che giấu trình trạng sức khỏe của mình.

Giang Thần Hi nằm viện hai ngày, cô thường xuyên ra ra vào vào, cho dù cô đã rất cẩn thận, nhưng vẫn khó tránh khỏi bị đám săn ảnh chụp được.

Cô mỉm cười và nói: "Mình không sao, vẫn khỏe mà."

"Thật à?"

"Chúng ta từng trải qua nhiều chuyện như vậy, còn có chuyện gì không qua được chứ?" Tô Lê mỉm cười nhìn Trần Miễn nói: "Vậy còn cậu, Hải Thành cách xa Yến Thành, cậu ở bên kia có gặp được người nào tốt không?"

Rốt cuộc cô vẫn không nói ra chuyện của Giang Thần Hi, cho dù bác sĩ nói trị liệu thận trọng xem thế nào, nếu như cục máu có thể giảm xuống thì không sao, nhưng sợ không tiêu được thì cuối cùng nhất định phải thuật loại lấy cục máu này ra.

Trần Miễn nhìn cô, cười nói: "Cậu cho là đi mua thức ăn, chợ này không có qua chợ khác là có thể mua được à?"

Tô Lê mỉm cười và nói: "Cậu chỉ cần ủi vườn rau người ta là được rồi."

"Nói cái gì đó? Ai là heo hả?" Trần Miễn trừng mắt với cô.

Có một số việc một khi đã đặt xuống thì sẽ trở lại điểm xuất phát.

Tô Lê thích Trần Miễn như vậy, cùng ăn cơm với cậu ấy sẽ không có áp lực nữa.

Trần Miễn nói: "Mình không thể ở lại Yến Thành lâu được, có thời gian sẽ đi tới Hải Thành."

Tô Lê khẽ gật đầu.

Hai người ăn cơm rất lâu, cuối cùng Trần Miễn lại đưa cô về nhà...

Tô Lê về đến nhà thì Giang Thần Hi cũng vừa về không lâu.

"Giang thiếu về sớm thế?" Tô Lê đi tới ôm con trong tay Giang Thần Hi.

Giang Thần Hi cười nói: "Anh chỉ ăn một bữa cơm với mấy quan chức cao cấp, Diệp Bác giật dây để anh làm quen thôi."

Tô Lê khẽ gật đầu, Giang Thần Hi bảo Tô Lê đi tắm...

Tô Lê tắm rửa xong đi ra, lại thấy Giang Thần Hi đang sắp xếp hành lý.

"Ngày mai anh phải đi rồi sao?" Tô Lê hỏi.

Giang Thần Hi nói: "Ngày mai anh sẽ cùng chị Lâm đi một chuyến tới Mỹ."

"Vậy anh sẽ đi lúc mấy giờ?" Tô Lê đi tới giúp anh sắp xếp.

"Năm giờ."

Tô Lê lấy quần áo phù hợp cho anh.

"Sao anh lại đi sớm vậy?" Cô cầm một chiếc áo sơ mi nhón chân ướm lên trên người Giang Thần Hi.

Cô lại hỏi anh cần phải tham gia những trường hợp nào, dựa theo trường hợp khác nhau để phối hợp quần áo cho anh.

Tô Lê cầm một cái cà vạt trong tay lại ướm lên trên người anh, hình như cảm giác không ổn nên quay lại đổi cái khác.

Cô lại hỏi: "Vậy anh đi mấy ngày?"

"Một tuần thì phải?" Giang Thần Hi nói.

Tô Lê nhìn anh nói: "Anh bận thì bận, nhưng nhất định phải nhớ uống thuốc đúng giờ, không cho phép uống rượu, hút thuốc lá, biết không?"

Bây giờ Giang Thần Hi cũng bớt nghiện thuốc lá, nhưng muốn cai thuốc thì sợ rằng còn tốn chút thời gian.

Lục Cảnh Niên thường trêu Giang Thần Hi là một thê nô.

Quả thật cũng đúng, trước kia có một vài thói xấu dù thế nào cũng không sửa được, bây giờ chỉ cần Tô Lê nói một câu, anh đều có thể cố gắng sửa.

Giang Thần Hi vuốt nhẹ lên gương mặt của cô và cúi người khẽ hôn cô, nói: "Em yên tâm đi, anh sẽ không quên." Anh rất hưởng thụ cảm giác khi được Tô Lê phối hợp quần áo giúp mình.

Anh nhìn cô đắm đuối không hề chớp mắt.

Tô Lê ngước mắt nhìn anh: “Anh nhìn em như vậy làm gì?"

Giang Thần Hi cười: “Em không cho anh nhìn em, chẳng lẽ muốn anh nhìn người phụ nữ khác à?"

Tô Lê mỉm cười và nói: "Vậy cũng không được!" Giang Thần Hi cố ý lặp lại lời cô lúc buổi trưa.

"Vậy em muốn anh nhìn cái gì?" Giang Thần Hi mỉm cười hỏi.

Tô Lê mỉm cười, xoay người cầm một chiếc áo sơ mi màu đen và nói: "Đàn ông, anh có thể đi nhìn đàn ông khác mà."

Giang Thần Hi nghe vậy thì không nhịn được khẽ cười: “Em bảo anh nhìn đàn ông à?" Giang Thần Hi khẽ mỉm cười rất quyến rũ: “Nhưng anh không làm được thì phải làm sao?"

Tô Lê đặt áo sơ mi trong tay so ở trước người anh nói: "Vậy thì anh đừng nhìn gì cả."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện