Trong xe rất yên tĩnh, Giang Thần Hy lên xe xong liên tục đọc tin mấy ngày hôm nay.

Tô Lê cũng không chủ động nói chuyện, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ xe.

Tuyết lại bắt đầu rơi rồi, còn rơi to nữa chứ.

“Làm sao? Không muốn giải thích cho tôi sao?” Mắt Giang Thần Hy luôn nhìn vào máy tính bảng trên tay, giọng nói trầm xuống, nghe cũng có gì là tức giận.

Tô Lê ngoảnh nhìn anh và nói:”xin lỗi.”

Giang Thần Hy nhếc miệng cười và nói:” em đang nói về việc này sao?”

Tô Lê ngây người một lúc, rồi chỉ cuòi nhè nhẹ nói:” em cũng không biết Giang thiếu muốn nghe việc nào.”

“Không biết em còn xin lỗi?” Giang Thần Hy cười thành tiếng.

Tô Lê nhìn anh và nói:”xin lỗi là vì em không nên để bạn em ra tay đánh người, kết quả bị người đánh. Đánh người tất nhiên không phải là chuyện tốt đẹp gì cả. Còn về việc khác, em nghĩ Giang thiếu tự có thể phán đoán vậy nên em cũng không cần giải thích gì cả. Nếu như anh tin em, em và vị Diệp gia nhị thiếu gia không có cái gì cả, em càng không cần phải giải thích thêm cái gì nữa, anh bảo phải không?”

Giang Thần Hy cũng không nói cái gì, chỉ là đóng máy tính bảng ở trong tay vứt sang một bên và nói:”Nhưng tôi thấy anh ta không muốn gánh vác tất cả những chuyện đã xảy ra. Anh bị cô……”Giang Thần Hy cố ý kéo dài tiếng, giống như đang cố ý nhắc nhở cô một điều:”bạn đánh người vậy mà còn có thể giúp cô tìm người thoát khỏi tin tức này.”

“Đó là việc của anh, còn nữa, chuyện này để lên người bất cứ ai, đó cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, còn không muốn sớm dọn sạch sẽ ư?” Tô Lê nói với một nụ cười.

Giang Thần Hy nhìn cô, cười nhẹ và chớp chớp mắt nhưng anh không nói gì làm người khác không thê đoán được anh đang nghĩ gì.

Tô Lê cũng coi như là một người thông minh, biết vào lúc này tốt nhất nên giả vờ ngơ, không biết gì……

Ở bên anh ba năm, cô vẫn không thể đoán được tâm ý của người đàn ông này.

Từ sân bay xe hướng phương bắc đi,” chúng ta bây giờ là đang đi đâu? Đường này không giống đường về nhà hay công ty anh.”

Giang Thần Hy hững hờ nói:”12 giờ rưỡi có tiệc rượu.”

Tô Lê “ồ” một tiếng.

Tiệc rượu hôm sau đã tối, từ hội trường đi ra, Tô Lê nhìn bộ dạng hơi say của Giang Thần Hy, cô mặc chiếc váy mà Giang Thân Hy đã chuẩn bị cho cô.

Chính là từ miệng Tô Lê nói ra”cô gái tốt mới chọn những bộ trang phục như thế này”.

A Hào đỡ Giang Thần Hy lên xe, sau đó cô mới lặng lẽ ngồi lên xe.

Mặc dù anh không nói cô tự về nhà nhưng cô hiêu ý anh.

Tiệc rượu hôm nay, Tô Lê cũng không huênh hoang giống như ngày trước mà âm thầm ở bên Giang Thần Hy.

Cuối cùng xe cũng dừng lại ở dưới lầu nhà Giang Thần Hy.

A Hào không đưa Giang Thần Hy lên nhà mà là Tô Lê dìu anh vào.

Trong thang máy, Giang Thần Hy giống như mượn cớ say rượu mà quay sang người cô, áp cô vào bên trong tường thang máy.

“Hôm nay làm sao mà ngoan thế? Chẳng giống em chút nào.” Anh đã uống rượu và nó đã làm anh say.

Lông mi của Tô Lê rung nhẹ, cô cười và nói:”em làm anh tức giận rồi à, đang lấy lòng anh.”

“Lấy lòng tôi?” Giang Thần Hy khẽ nhíu mày và mím môi,” chỉ như thế chỉ sợ không đủ.”

Tô Lê đảo mắt đi chỗ khác và cười nhè nhẹ.

Hồ ly,trong người cô mang một chút bùa chú, nó thật sự làm tim người khác nhột.

Thang máy đã đến tầng ở của Giang Thần Hy.

Giang Thần Hy liền bỏ tay khỏi người cô, xoay người và hướng về cửa mà đi……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện