Cô ngước mắt lên nhìn, hóa ra là trợ lý riêng của Giang Thần Hy – A Hào. Cô ngây người, “Xin hỏi có chuyện gì không?”

Anh ta nhìn Tô Lệ vẻ mặt nghiêm túc, bình thản: “Cô Tô, tổng tài tìm cô có việc.”

Tô Lê trầm ngâm một chút rồi gật đầu. đi theo A Hà xuống lầu, bên ngoài tòa nhà có một chiếc Mercedes màu đen đang đậu ở đó.

Giang Thần Hy trước giờ làm việc rất khiêm tốn, bình thường xe để đi lại cũng chỉ là một chiếc Mercedes mà thôi.

Khi cô tới gần chiếc xe, Giang Thần Hy ngồi trong xe ấn kéo kính xe xuống nhìn về phía cô: “Lên xe.”

Tô Lê ngây người, cô do dự một chút, sau đó kéo cửa xe ra. Bên trong xe mở điều hòa, rất ấm áp. Tô Lê xoa xoa hai tay vào nhau thổi một hơi vào hai bàn tay. Bên ngoài tuyết rơi rất dày, trên mái tóc cô đọng vài bông hoa tuyết, tóc cũng bị gió thổi rối bời lên.

Giang Thần Hy khẽ liếc mắt nhìn cô: “9 giờ tối mai, tới hộp đêm của tôi.”

Tô Lê ngoái đầu nhìn Giang Thần Hy, hai ánh nhìn bắt gặp nhau. “Có vấn đề gì?”

Tô Lê chớp mắt mỉm cười nói: “Em tưởng tối qua là lần cuối cùng.”

Giang Thần Hy khẽ cười, không lộ ra chút ý vị nào, tầm mắt của anh không hề dừng lại trên gương mặt cô, chỉ là tùy tiện cầm lấy cuốn tạp chí mở ra đọc, im lặng một lát Giang Thần Hy lạnh lùng nói: “Em đến hay không đến tùy ở em.”

Giang Thần Hy vừa nói vừa lật giở từng trang tạp chí. Tô Lê mỉm cười hỏi: “Công ty anh nhiều nghệ sĩ như vậy, Giang thiếu gia sao lại tìm em?”

Giang Thần Hy nghe vậy dừng lật mở trang sách, ngước mắt lên chăm chú nhìn cô nói vẻ nghiêm túc: “Bởi vì em đẹp vừa đủ.”

Tô Lê nghe nói ngây người ra, cũng cùng lúc trầm lặng theo.

Dáng vẻ xem sách của anh vẫn luôn dễ thương như thế, anh nhận được sự giáo dục của xã hội thượng lưu, anh có phong cách vô cùng thư sinh nho nhã, một tay anh cầm cuốn tạp chí, một chân tùy ý bắt chéo lên chân kia, anh tựa người ở đó, im lặng đọc báo.

Chiếc cằm thon gọn, đôi môi mỏng hơi cong lên, biểu cảm cười như không cười khiến người ta đoán không ra anh đang nghĩ cái gì.

Khuôn mặt ngũ quan rõ ràng, đôi mắt sâu hun hút chuyển động theo từng trang giấy trên tay anh.

Tô Lê nhìn anh cười nói: “Tối qua, bận em nói với em, em và Giang thiếu gia bên nhau cũng được 3 năm rồi, sao một chút lợi ích cũng không vớt vát được chứ, thậm chí vẫn là một diễn viên chỉ được diễn vai diễn nha hoàn nhỏ nhoi cho người khác.”

“Cho nên thì sao?” Giang Thần Hy lạnh lùng liếc mắt nhìn cô.

Tô Lê mỉm cười: “Giang thiếu gia, một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, dù gì em cũng bên anh 3 năm, chỉ cần anh nói một câu, em nghĩ cho dù vai diễn nào cũng không vấn đề nhỉ!”.

Giang Thần Hy nhìn cô, trong ánh mắt có chút bông đùa, anh nói: “Muốn sống được trong nghề này, vậy thì bắt buộc phải tuân thủ luật chơi của nghề này, tôi nghĩ đạo lý này em nên hiểu rõ.”

Tô Lê nhìn anh, thoáng chốc trầm ngâm, sau đó cười nói, “Em hiểu rồi, 9 giờ tối mai đúng không?”

Giang Thần Hy “ừm” một tiếng, khẽ gật đầu...

Đêm ở thành phố phồn hoa, đó là phồn hoa và xa xỉ thuộc về những người có tiền...

Trần Miễn thường chạy qua làm cho cô ít đồ ăn, Tô Lê thường hay nói nếu như không có anh cho ăn, cô nhất định chết đói từ lâu rồi, mà trên thực tế quả thực là như vậy.

“Hôm nay ngoài trời mưa kèm tuyết rơi, cậu không thể mặc thêm chiếc áo sao?” Trần Miễn dựa vào một bên rồi nói.

Tô Lê nghiêng đầu nhìn mình trong gương, hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn rớt vai màu đỏ, mái tóc uốn gợn sóng lọn to, trang điểm cầu kỳ nhưng xinh đẹp yêu kiều, khiến cô nhìn giống đóa hoa Mimosa nở trong đêm muộn vậy.

Cô khẽ cong môi lên, cười nói: “Vậy sao được chứ? Như này thì không đẹp rồi.” Nói xong liền xách túi đi ra ngoài...

......

Tô Lê từ từ tiến vào hộp đêm, đôi gày cao gót từng bước đi lên trên lầu. Nhưng mà sàn nhà lát gạch trơn láng rất dễ trơn trượt, cô bước từng bước khó khăn. Ngay lúc này ngẩng mặt lên cô liền thấy Giang Thần Hy đang tiến thẳng về phía cô.

Ánh mắt của anh như thiêu đốt, giống như đang đánh giá bộ dạng của cô hôm nay, không thể phụ nhận cảm giác mỗi lần nhìn thấy cô, đều khiến anh có một chút bất ngờ.

Hoặc nhiều hoặc ít, cô và cô gái khác không giống nhau, cô sẽ không quấn lấy anh, nhưng cô cũng không cự tuyệt anh, từ đầu tới cuối khiến người ta có cảm giác không thể rời xa, khiến anh tràn đầy cảm giác tươi mới.

Tô Lê nhìn anh, vẫn cứ cảm thấy anh giống như là đang đặc biệt đứng đây chờ cô vậy, cô nhoẻn miệng cười: “Xin lỗi, em tới muộn rồi.”

Giang Thần Hy một tay đút trong túi quần âu, một tay kia kẹp điếu thuốc, thản nhiên đứng một bên, anh khẽ giơ tay lên nhẹ nhàng hút một hơi rồi thở ra nhè nhẹ, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt sâu thăm thẳm như mặt hồ không thấy đáy.

Cô của đêm nay, lại là một vẻ đẹp yêu kiều, thứ duy nhất có thể nghĩ tới là dùng từ này để hình dung cô, yêu kiều nhưng không quê mùa.

Anh khẽ nheo mắt kèm theo một chút tán thưởng, nhìn cô lạnh lùng nói, “Em tới trễ rồi.”

Tô Lê chăm chú nhìn anh, nhếch đuôi mắt khẽ cười, “Giang thiếu gia không phải là lo em không đến, cho nên đặc biệt đứng ở đây chờ em đấy chứ?”

Rõ ràng đây là một câu nói đùa, Giang Thần Hy khẽ chau mày, khóe môi cong lên nhưng không nói gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện