Giang Thần Hy nhìn người cái gái trước mặt, anh cười nhẹ một cái, nhưng thật ra dạ dày anh đang rất đau, căn bản không có sức để nói chuyện.

Lúc này, nhân viên phục vụ bê một cốc nước nóng đến, Tô Lê lấy thuốc dạ dày từ trong túi ra, cô nói: “Uống thuốc trước đi. Em đưa anh về nghỉ ngơi có được hay không?”

Giang Thần Hy gật đầu, anh ngoan ngoãn uống thuốc, Tô Lê bèn lái xe đưa anh về.

Về đến nhà, lúc ở trên đường Tô Lê đã gọi bác sĩ đến để kiểm tra cho anh.

Sau khi bác sĩ rời đi Tô Lê bèn ngồi xuống bên cạnh anh, cô nhìn sắc mặt vẫn trắng bệch của anh rồi nói: “ Sao rồi, đã thấy đỡ hơn chưa?”

Giang Thần Hy duỗi tay nắm lấy tay cô, anh nói “Nằm xuống cùng anh một lúc có được hay không?”

Tô Lê gật đầu sai đó nằm xuống bên cạnh anh.

Giang Thần Hy ôm cô từ phía sau, anh ôm cô vào trong lòng, anh nhắm mắt lại, hít sau một hơi, anh bỗng nhiên cảm thấy rất bình yên.

Tô Lê cẩn thận quay đầu nhìn Giang Thần Hy, anh đã mơ màng chìm vào giấc ngủ rồi.

Nhìn lông mày chau lại của anh, cô không kìm được có chút đau lòng…

Hai ngày sau, tin tức lớn của thị trường cổ phiếu khiến mọi tin tức tài chính bị chấn động, một công ty cầu tư nước ngoài đột nhiên mua sạch cổ phần của tập đoàn Kiều thị…

Giang Thần Hy đang ở trong phòng làm việc xem video.

Thư kí gõ cửa rồi đi vào phòng, thư kí nói: “Giám đốc, Tôn Hàm tiểu thư đã đến rồi.”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng rồi nói: “Mời cô ấy vào.”

Thư kí bèn đi ra ngoài mời Tôn Hàm tiểu thư vào.

Sau khi Tôn Hàm tiến vào phòng, cô ta rõ ràng có chút khẩn trương, vừa vào đã hỏi: “Giang thiếu, việc Lục Cảnh Niên cùng với một công ty nước ngoài thu mua cổ phần của Kiều thị chắc anh đã nghe nói rồi?”

Giang Thần Hy nhìn cô ta, anh trầm mặc không nói: “Việc này…tin tức đã được đăng rồi.”

Tôn Hàm nói: “Sao anh không ngăn cản anh ấy lại? Anh phải hiểu rõ việc này có chút nguy hiểm liên quan đến pháp luật, lẽ nào anh muốn nhìn thấy Lục Cảnh Niên ngồi tù sao?”

Giang Thần Hy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôn Hàm, tính tình của cậu ấy cô cũng biết rõ, điều tôi nên nói cũng đã nói rồi, khuyên cũng đã khuyên rồi? Ngay cả cô cũng khuyên không được cậu áy, cô cảm thấy tôi có thể khuyên được sao?”

Sắc mặt Tôn Hàm đông cứng lại, cô nhíu mày, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Giang thiếu, anh quá vô tình rồi, Lục Cảnh Niên làm tất cả đều là vì anh, mà anh lại có thể làm như không có gì.” Nói xong cô hít sâu một hơi để điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cô nói: “Thôi bỏ đi, coi như hôm nay tôi chưa đến đây. Giang thiếu, Lục Cảnh Niên và anh là anh em nhiều năm như vậy, anh không tiếc đẩy anh ấy đứng mũi chịu sào, anh coi anh ấy chỉ là một con cờ thôi sao? Giang thiếu, đã làm phiền rồi.”

Nói xong cô bèn quay người bỏ đi.

Lục Cảnh Niên có chút chần chù đứng ở cửa một lúc rồi mới bước vào.

“Kính chào quý khách.”

Người nói câu này là Tô Lê.

“Cô từ lúc nào đã mở tiệm caffe rồi?” Lục Cảnh Niên dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật hỏi.

Tô Lê cười đáp: “Lục thiếu gia thật biết đùa, tôi là một diễn viên nhỏ làm gì có tiền mà mở tiệm caffe chứ. Đây là tiệm mà lúc trước Giang Thần Hy mua, nếu như anh ấy muốn lười biếng một lúc thì có thể đến đây uống một ly caffe rồi ngồi cả một buổi chiều.

Lục Cảnh Niên cười cười, anh nói: “Hôm nay rốt cuộc là cô gọi tôi đến hay là…”

Tô Lê cười cười sau đó cúi người lấy một túi hạt caffe từ trong ngăn kéo ra, cô cười nói: “Là tôi, tôi vừa mới vơ vét được một thứ tốt, muốn mời Lục thiếu gia một ly caffe, thế nào, không biết Lục thiếu gia có nể mặt hay không?”

Lục Cảnh Niên cười cười, anh ta đương nhiên không có ngốc, anh tất nhiên là nghe ra ý tứ của cô, anh nói: “Loại hạt caffe tốt như vậy không biết người pha caffe hôm nay có bản lĩnh để pha ra được mùi vị đặc biệt hay không đây?”

“Vậy thì qua bên đó ngồi đi.” Tô Lê nói.

Lục Cảnh Niên cười mà không nói.

Tô Lê bỏ hạt caffe vào trong máy nghiền thành bột. Sau đó cô bắt đầu dùng ống xi-phông để hút, thắp đèn cồn lên.

Tô Lê tranh thủ lúc nước đang xôi liền nói với Lục Cảnh Niên: “Thật ra hôm nay tôi mời Lục thiếu gia đến đây uống caffe là chuyện thứ yếu, chuyện quan trọng đó chính là tôi thay Giang Thần Hy xin lỗi anh.”

“Xin lỗi?” Lục Cảnh Niên cười nhẹ một cái.

Tô Lê rũ mắt cười nói: “Đúng vậy. Gần đây chuyện giữa anh và Giang thiếu tôi cũng có biết được đôi chút. Tôi biết hai người đều là vì chuyện công cho nên mới trở nên không vui vẻ. Hơn nữa tính tình của Giang thiếu là kiểu người chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, anh nể tình tình cảm anh em bao nhiêu năm nay giữa hai người mà nhường một bước có được hay không?”

Lục Cảnh Niên nhìn Tô Lê rồi nói: “Hoá ra là như vậy, xem ra à cô làm thuyết khách cho Giang Thần Hy?”

Tô Lê cười nói: “Đúng vậy, nếu anh cho rằng như vậy thì là như vậy.”

Lục Cảnh Niên cười cười, anh nói: “Thật ra cũng không có gì để khuyên cả, xét về tài sản thì Lục Cảnh Niên tôi không hề thua kém Kiều thị, tôi thu mua cổ phần Kiều thị là do tôi vui, tôi thích làm như vậy.

“Lục thiếu là định không ngừng thu mua cổ phần của bọn họ, định thôn tính Kiều thị sao?” Tô Lê hỏi.

“Cái này…sao cô không đi hỏi Giang Thần Hy?” Lục Cảnh Niên cười nói.

Tô Lê lắc đầu, cô nói: “Giang thiếu cũng không có nói cho tôi. Cho nên tôi mới hiếu kì muốn hỏi Lục thiếu.”

Lục Cảnh Niên cười rồi nói: “Đúng vậy, cô quả thật cần hiểu rõ một chút, tránh bị con hồ ly Giang Thần Hy bán lúc nào cũng không biết.”

Tô Lê rũ mắt cười cười, cô không nói gì cả.

Lục Cảnh Niên nhìn cô, anh nói: “Tôi không biết cô nghĩ ra sao, nhưng tôi nghĩ cô đã nghĩ quá nhiều rồi, tôi thu mua cổ phần của Kiều thị không có mục đích gì cả, chỉ là tôi thấy vui thôi, cậu ấy cũng biết, Lục Cảnh Niên tôi vốn dĩ là như vậy, muốn làm gì thì làm cái đó, nhưng mà cô thử nghĩ xem bỗng nhiên có người ra mặt nói muốn khiến cho Kiều thị sụp đổ, bên phía Kiều thị sẽ lo lắng biết bao? Cậu ấy nghĩ rằng chiến thắng đã nằm trong tầm tay, vô cùng tự tin, nhưng mà nhìn bộ dáng của cậu ấy bây giờ tôi nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn cười.”

Nói xong Lục Cảnh Niên uống một ngụm trà, biểu tình rất nghiêm túc nhìn cô, “Huống hồ việc thu mua lần này vừa vui vừa có tiền, sao lại không làm?” Nói xong anh ta lại khôi phục lại dáng vẻ ngày trước “Nhưng mà thật ra cô có thể yên tâm, tôi và Giang Thần Hy làm bạn nhiều năm nay rồi, tôi sẽ không vì việc này mà tính toán với cậu ấy đâu.”

Tô Lê hít một hơi thật sâu, thật ra Lục Cảnh Niên đã đoán được dụng ý của cô, cô thở dài bất lực rồi nói: “Được, cứ cho là tôi đã suy nghĩ nhiều đi, nhưng tôi hy vọng anh nghe tôi nói một câu, anh đã nghĩ đến kết quả chưa? Đây không phải một trò chơi, anh thu mua công ty của bọn họ sẽ bỏ tiền nâng giá cố phần lên? Hiện nay giá cổ phần đã cao hơn giá thị trường rất nhiều, như vậy sẽ không có lợi với anh, đến cuối cùng không chắc anh có thể kiếm được tiền.”

“Không kiếm được thì thôi, tôi vui là được. Hơn nữa Kiều thị là một tập đoàn to, có thể tưởng tượng, thật ra tôi nhất định sẽ không lỗ, nói không chừng khi Kiều thị dưới sự điều hành của tôi có thể ăn nên làm ra hơn.”

Tô Lê rũ mắt cười nói: “Cũng đúng, Lục thiếu nói cũng có đạo lý, tôi không hiểu chuyện làm ăn, cho nên việc này chỉ biết lắng nghe mà thôi.” Cô dừng lại một lát rồi nói: “Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn tôi?” Lục Cảnh Niên nhìn cô, “Cảm ơn tôi cái gì chứ?”

Tô Lê rũ mắt cười nói: “Đương nhiên là cảm ơn anh đã giúp Giang thiếu rồi, tâm ý của anh Giang thiếu nhất định hiểu.”

Lục Cảnh Niên không nhịn được bật cười, anh nói: “Nói cho cùng thì cô vẫn là muốn hoà giải tôi với Giang Thần Hy sao?”

Tô Lê cầm nhẹ ly caffe, cô cười nói: “Quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất tốt mà, không phải sao?”

Lục Cảnh Niên nhìn cô, anh cười phá lên rồi nói: “Tôi có chuyện này rất hiếu kỳ, cô biết Giang Thần Hy đang làm gì không?”

Tô Lê lắc đầu, “Không biết, nhưng tôi lựa chọn tin tưởng anh ấy, anh ấy làm như vậy là có mục đích của anh ấy.”

“Tin tưởng?” Lục Cảnh Niên ngây người, “Vậy … sao lại?”

Tô Lê rũ mắt cười nói, cô đậy đèn cồn lại, sau đó bê caffe đi ra và nói: “Không thì sao? Tôi không hiểu kinh doanh, những thứ tôi nghĩ đến chỉ sợ các anh đã nghĩ sâu sắc về vấn đề đấy hơn tôi rồi, sự thông minh của tôi trong giới các anh đủ bảo vệ mình là đã tốt lắm rồi.”

Lục Cảnh Niên cười mà không nói.

Tô Lê cười nói: “Giang thiếu là chồng của tôi, thật ra tôi không quan tâm đến việc anh ấy đạt được bao nhiêu thành tựu, nói khó nghe chút, cho dù có một ngày anh ấy không còn gì thì tôi cũng không để ý, bởi vì anh ấy là chồng tôi, là cha của các con tôi.”

Lục Cảnh Niên nhìn cô, anh cười nói: “Thật là nhìn không ra, cô vậy mà lại là một người phụ nữ đơn thuần như vậy?”

“Đơn thuần sao?” Tô Lê nói, “Thật sự rất hiếm khi nghe được từ này từ mồm Lục thiếu nói ra.”

Lục Cảnh Niên nói: “Tôi nói thật, quả thật tôi đối với cô có chút thành kiến, nhưng mà sau này…” Anh ta nhìn cô, không tiếp tục nói nữa. Anh nói tiếp, “Xin lỗi, tôi xin lỗi vì thái độ của mình đối với cô trước đâu.”

Tô Lê nói: “Lời xin lỗi này cũng rất chân thành, nhưng mà… để tôi suy nghĩ xem có nên chấp nhận lời xin lỗi này không đã.”

Lục Cảnh Niên ho khan hai tiếng, anh nói: “Tôi cũng đã xin lỗi rồi, cô còn muốn sao nữa, sớm biết vậy đã không xin lỗi rồi.”

Tô Lê cười cười, cô nói: “Ai quy định anh xin lỗi thì tôi phải chấp nhận? Sau này hẵng nói đi. Tôi là người thích thù dai, cho nên Lục thiếu à,không nên đắc tội với phụ nữ, đắc biệt là loại người giống tôi, tôi sẽ thù đến hết đời.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện