Giang Thần Hy nhìn anh, nói: “Cậu bình tĩnh một chút.”
“Bình tĩnh?!” Lục Cảnh Niên không kìm được bật cười, nói: “Cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào đây? Ban đầu cậu nhận lấy mớ hỗn độn đó, tôi vẫn luôn giúp đỡ cậu, cậu ổn định mọi thứ xong, tôi cảm thấy cậu là người thật đáng ngưỡng mộ. Nhưng Kiều gia đó, Kiều Minh, cậu ta từ lúc cậu tiếp quản công ty tới bây giờ, tất cả các công trình kiếm tiền của Giang Thị, chỉ cần cậu ta cho rằng có lợi với cậu ta, cậu ta nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để giành lại được một nửa từ Giang thị, mà mỗi lần như vậy, bọn họ đều không làm mà được hưởng, Giang Thần Hy, lúc mới bắt đầu, tôi có thể hiểu được, Giang Thị cần Kiều Thị giúp đỡ để thoát khỏi khó khăn, con người vào lúc khó khăn không thể không cúi đầu, nhưng hiện tại thì sao? Giang Thần Hy cậu cần tới vẻ mặt của Kiều Minh sao? Còn có cái lão gia nhà cậu nữa, ông ta dựa vào đâu mà can thiệp vào quyết định của cậu? Cậu nghĩ qua ông ta lại mở đường gì đó cho cháu trai ông ta chưa?”
“Cảnh Niên, tôi biết hạng mục này cậu bỏ ra rất nhiều, nhưng có những chuyện, tôi buộc phải suy nghĩ toàn cục.” Giang Thần Hy lạnh nhạt nói.
“Toàn cục?” Lục Cảnh Niên không nhịn được bật cười, nói: “Toàn cục của cậu chính là liên tục nhượng bộ, tiếp tục nhẫn nhịn. Người bên ngoài đều nói thủ đoạn cuat Giang Thần Hy rất thâm độc, nhưng tôi không hiểu, bao nhiêu năm nay, cậu rốt cuộc là đang sợ điều gì?”
Giang Thần Hy nhìn Lục Cảnh Niên, im lặng rút ra một điếu thuốc.
Lục Cảnh Niên thực sự bị chọc giận rồi, một chân đá đổ chiếc ghế bên cạnh, dường như đang phát tiết gì đó, sau đó xoay người, trực tiếp rời khỏi.
Tô Lê vốn dĩ muốn bế Tiểu Gạo Nếp qua đó, muốn cùng Giang Thần Hy ăn cơm, đúng lúc gặp phải Lục Cảnh Niên tức giận từ phòng họp bước ra.
“Lục thiếu gia…” Tô Lê vẫn muốn chào hỏi với anh, nhưng Lục Cảnh Niên không thèm quay đầu lại mà bước qua người Tô Lê.
Anh đâm vào người Tô Lê một chút rồi mới dừng lại, dường như là sợ đâm phải Tiểu Gạo Nếp.
Tiểu Gạo Nếp liếm sữa dính bên mép, dường như nhận ra tâm trạng Lục Cảnh Niên không tốt, đưa tay ra đòi anh bế……
“Lục thiếu gia, sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Tô lê không hiểu hỏi.
Ánh mắt Lục Cảnh Niên hướng về phía Tô Lê, hít sâu một hơi, sau đó xoay người bước thẳng vào trong thang máy……
Tô Lê ra hiệu cho người đẩy xe ở bên cạnh nói: “Được rồi, cảm ơn, cô đi bận việc của mình đi.”
“Phu nhân không cần khách khí.” Đối phương mỉm cười trả lời, sau đó liền rời đi.
Tô Lê đặt xe đẩy ở một bên, ôm Tiểu Gạo Nếp liếc nhìn vào phòng họp mà Lục Cảnh Niên vừa bước ra, hỏi người thư kí ở bên cạnh: “Lục thiếu và Giang thiếu có chuyện gì vậy?”
Hai người thư kí quay ra nhìn nhau.
Tô Lê nhìn bọn họ, cũng không làm khó bọn họ, nói: “Được rồi, mọi người bận việc của mình đi.” Dứt lời bèn đi thẳng về phía trước, mở cửa phòng họp ra……
Tô Lê cũng không hiểu là chuyện gì.
Nói thật, cô cũng không thể hiểu được, cũng nghĩ không thông.
Không dễ gì mới nhận được đề án công trình, chính vào cái ngày lão gia muốn anh về Giang gia một chuyến, anh đã thay đổi kế hoạch.
Nhưng tại sao Giang Thần Hy lại từ bỏ? Điều này Tô Lê có thế nào cũng không hiểu nổi. Lẽ nào thực sự là anh “Sợ phiền phức” sao? Đây không phải là tác phong của Giang Thần Hy anh.
Giang Thần Hy lăn lộn bao nhiêu năm trên thương trường, có biết bao nhiêu người đều kính trọng anh vài phần? Sao có thể vì câu nói của lão gia hay là tập đoàn Kiều Thị mà rút lui chứ? Không hiểu, thực sự không hiểu……
Tiểu Gạo Nếp nhìn thấy Giang Thần Hy, vui mừng reo lên hai tiếng, Giang Thần Hy tỉnh lại từ chính những suy tư của mình, xoay người, nhìn Tô Lê đang đứng ở cửa.
Anh lập tức dập tắt điếu thuốc lá, sau đó mới bước về phía Tô Lê, đưa tay ra bế Tiểu Gạo Nếp nói: “Đi thôi, tới phòng làm việc, ở đây vừa họp xong, mùi thuốc rất lớn.”
Tô lê gật đầu, sau đó theo anh về phòng làm việc.
Giang Thần Hy nói: “Đợi anh một lát, anh có mấy văn kiện phải kí tên.”
Tô Lê ừ một tiếng, gật đầu, ngừng một lát nói: “Anh và Lục thiếu xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Thần Hy một tay ôm Tiểu Gạo Nếp để cô bé ngồi lên chân của mình, một tay lấy bút kí tên.
Đứa bé tò mò nhìn hai chiếc bút ở trên bàn rồi lại nhìn Giang Thần Hy đang kí tên.
Giang Thần Hy híp mắt lại nhìn đứa nhỏ, lạnh nhạt nói: “Chuyện công ty có ý kiến bất đồng.”
Tô Lê đứng bên cạnh Giang Thần Hy, người hơi dựa vào, nhìn Giang Thần Hy hỏi: “Là vì hạng mục công trình đó sao?”
Giang Thần Hy ừ một tiếng, hít sâu một hơi nói: “Vừa mới họp xong, đa số thông qua quyết định hợp tác với Kiều Thị.”
Tô Lê nói: “Giang thiếu, quyết định này là vì ngày hôm đó lão gia tới tìm anh xong rồi mới quyết định sao?”
Giang Thần Hy đóng văn kiện vừa kí tên xong lại, để sang bên cạnh, gọi cho thư kí, bảo vào lấy văn kiện.
Sau đó anh bế Tiểu Gạo Nếp đứng dậy, nhìn Tô Lê cười nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Dứt lời, anh đưa tay ra, vuốt nhẹ tóc Tô Lê nói: “Chuyện này anh tự có tính toán.”
Tô Lê gật đầu, cười nói: “Ừm, em tin anh, sẽ không làm những người quan tâm lo lắng, đúng không?”
Giang Thần Hy nhẹ nhàng hôn lên trán cô nói: “Cảm ơn em vì đã tin anh.”
Tô Lê ngẩng đầu nhìn Giang Thần Hy, nói: “Mặc dù em không biết anh làm như vậy là do bất lực hay có mục đích gì khác nhưng em đều ủng hộ quyết định của anh, em cũng không hiểu chuyện làm ăn, cho nên chuyện này em sẽ không hỏi quá nhiều, nhưng Giang thiếu, em cảm thấy anh vẫn nên nói rõ với Lục thiếu, mặc dù em không biết anh có kế hoạch gì, nhưng em cảm thấy, ít nhất có gì thì nên nói rõ với anh ấy, để anh ấy cùng giúp đỡ anh, không phải anh nói rồi sao, anh ấy là một trong những người mà anh tín nhiệm nhất, hiện giờ A Hào vẫn chưa hồi phục, người anh có thể dùng không nhiều.”
Giang Thần Hy gật đầu nói: “Cái này anh biết, em yên tâm, anh sẽ giải quyết.”
Tô Lê gật gật đầu……
Buổi chiều ngày hôm sau:
Lúc Lục Cảnh Niên tới đỉnh núi, đúng lúc là hoàng hôn, thời tiết không tồi.
Chỉ có một mình Giang Thần Hy ngồi ở đó.
Rõ ràng nhìn thấy anh tới rồi, nhưng anh không có phản ứng gì, chỉ nhìn Lục Cảnh Niên chậm rãi bước lại gần.
“Thời tiết đẹp như vậy, cậu không cùng hồ ly nhỏ của mình nói lời tình cảm, tìm tôi tới đây, làm gì vậy?” Lục Cảnh Niên cười nói.
Giang Thần Hy cười, “Ngồi đi, tôi đặc biệt cho người lấy cho cậu chai rượu vang 83 đó, cậu nhất định sẽ thích.”
Lúc này nhân viên phục vụ mang chai rượu để lên bàn, Giang Thần Hy ra hiệu cho bọn họ rời đi.
Trên sân thượng rộng lớn, chỉ có hai người bọn họ.
Lục Cảnh Niên cười đưa tay ra với lấy chiếc chai, anh cầm chai rượu lên, cười nói: “Ây da, đây không phải loại rượu cậu vẫn luôn giữ gìn sao? Sao lại nỡ lấy ra vậy?”
Giang Thần Hy cười nói: “Có những chuyện không phải cứ qua rồi là sẽ khong còn dấu tích gì ở lại. Cũng giống như nho vậy. Mỗi năm đều có một hương vị đặc biệt của mỗi năm, chai rượu năm 80 này, cũng chỉ có hầm rượu của tôi mới có, vả lại sản lượng vô cùng thấp. Tôi nhớ ban đầu chủ tràn trịa rượu nói với tôi, năm đó vườn nho vì tuyết lớn mà gặp phải thiệt hại, tất cả nho đều bị đóng băng, lúc đó ông ấy cảm thấy rất đáng tiếc, muốn thử dùng chỗ nho đó ủ rượu, sau đó ông ấy liền để đống nho đó ở trong hầm rượu, suýt nữa thì quên mất.”
Lục Cảnh Niên cười nói: “Không phải chứ, nếu như không phải sau đó cậu mua lại chỗ đó, cậu ngẫu nhiên phát hiện được bốn chậu nho đó bị bỏ quên mấy chục năm, vả lại không ngờ tới, vì bị tuyết đóng băng mà nho sau đó lại có mùi vị đặc biệt như vậy.”
Giang Thần Hy chỉ cười nói: “Đúng vậy, vả lại sau đó tôi cũng gọi người tới thử lợi dụng nguyên lí đó thử xem, nhưng cảm giác từ đầu đến cuối đều không được như chai rượu này. Có lẽ do thời gian không đủ, hoặc là do thời gian hoặc nhiệt độ đóng băng không giống nhau. Cho nên có những lúc, rất nhiều thứ phải dựa vào trời đất con người mới có được kết quả tốt nhất.”
Lục Cảnh Niên không nói gì, để rót cho anh một chút, sau đó lại rót cho mình một chút, “Quả thực là rượu ngon, màu sắc rất tuyệt vời, đúng là loại cực phẩm của năm đó.”
Lục Cảnh Niên ngửi thử, “ừm, quả thực mùi vị rất đậm.” Chỉ là ngừng một lát, sau khi im lặng vài giây, Lục Cảnh Niên liền lắc lắc ly rượu trong tay, “Thần Hy, cậu không phải đặc biệt gọi tôi tới đây chỉ để thử chau rượu này chứ.”
Nếu như đã nói vậy, Giang Thần Hy xoay người dựa vào, sau đó đặt chiếc ly lên bàn, “Cảnh Niên, nghe tôi, lập tức dừng lại tất cả mọi chuyện đối với công trình lần nào.”
“Dừng lại?” Lục Cảnh Niên mỉm cười nhìn ly rượu đỏ, “Thần Hy, tôi tuy rằng thay cậu làm việc, nhưng tôi cũng có công ty riêng, nếu như cậu đã quyết định rồi, vậy tôi rút khỏi danh nghĩa của cậu lấy danh nghĩa công ty của tôi đi giải quyết việc này.”
“Cảnh Niên, công ty của cậu không có nền tảng hoàn thiện, vả lai tôi cũng nghe nói cậu cũng đàn liên hệ với công ty bên Hà Lan, thử nghĩ xem như vậy giá thành sẽ tăng lên bao nhiêu chứ. Điều này không có lợi gì với cậu.”
“Thần Hy, đối với hạng mục này, cậu muốn hợp tác với tập đoàn Kiều Thị tôi không quản được, cũng không muốn quản. Công ty của tôi không có nền tảng hoàn thiện, nhưng hạng mục này tôi có kinh nghiệm.”
“Cảnh Niên, cậu nghe tôi, tôi sẽ không hại cậu, hạng mục này cậu không làm được đâu.” Giang Thần Hy than nhẹ một tiếng……
Lục Cảnh Niên nhìn anh nói: “Tôi biết, một mình tôi nhất định không làm được, nhưng vẫn còn hơn là cậu bị người ta ép buộc.”
“Bình tĩnh?!” Lục Cảnh Niên không kìm được bật cười, nói: “Cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào đây? Ban đầu cậu nhận lấy mớ hỗn độn đó, tôi vẫn luôn giúp đỡ cậu, cậu ổn định mọi thứ xong, tôi cảm thấy cậu là người thật đáng ngưỡng mộ. Nhưng Kiều gia đó, Kiều Minh, cậu ta từ lúc cậu tiếp quản công ty tới bây giờ, tất cả các công trình kiếm tiền của Giang Thị, chỉ cần cậu ta cho rằng có lợi với cậu ta, cậu ta nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để giành lại được một nửa từ Giang thị, mà mỗi lần như vậy, bọn họ đều không làm mà được hưởng, Giang Thần Hy, lúc mới bắt đầu, tôi có thể hiểu được, Giang Thị cần Kiều Thị giúp đỡ để thoát khỏi khó khăn, con người vào lúc khó khăn không thể không cúi đầu, nhưng hiện tại thì sao? Giang Thần Hy cậu cần tới vẻ mặt của Kiều Minh sao? Còn có cái lão gia nhà cậu nữa, ông ta dựa vào đâu mà can thiệp vào quyết định của cậu? Cậu nghĩ qua ông ta lại mở đường gì đó cho cháu trai ông ta chưa?”
“Cảnh Niên, tôi biết hạng mục này cậu bỏ ra rất nhiều, nhưng có những chuyện, tôi buộc phải suy nghĩ toàn cục.” Giang Thần Hy lạnh nhạt nói.
“Toàn cục?” Lục Cảnh Niên không nhịn được bật cười, nói: “Toàn cục của cậu chính là liên tục nhượng bộ, tiếp tục nhẫn nhịn. Người bên ngoài đều nói thủ đoạn cuat Giang Thần Hy rất thâm độc, nhưng tôi không hiểu, bao nhiêu năm nay, cậu rốt cuộc là đang sợ điều gì?”
Giang Thần Hy nhìn Lục Cảnh Niên, im lặng rút ra một điếu thuốc.
Lục Cảnh Niên thực sự bị chọc giận rồi, một chân đá đổ chiếc ghế bên cạnh, dường như đang phát tiết gì đó, sau đó xoay người, trực tiếp rời khỏi.
Tô Lê vốn dĩ muốn bế Tiểu Gạo Nếp qua đó, muốn cùng Giang Thần Hy ăn cơm, đúng lúc gặp phải Lục Cảnh Niên tức giận từ phòng họp bước ra.
“Lục thiếu gia…” Tô Lê vẫn muốn chào hỏi với anh, nhưng Lục Cảnh Niên không thèm quay đầu lại mà bước qua người Tô Lê.
Anh đâm vào người Tô Lê một chút rồi mới dừng lại, dường như là sợ đâm phải Tiểu Gạo Nếp.
Tiểu Gạo Nếp liếm sữa dính bên mép, dường như nhận ra tâm trạng Lục Cảnh Niên không tốt, đưa tay ra đòi anh bế……
“Lục thiếu gia, sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Tô lê không hiểu hỏi.
Ánh mắt Lục Cảnh Niên hướng về phía Tô Lê, hít sâu một hơi, sau đó xoay người bước thẳng vào trong thang máy……
Tô Lê ra hiệu cho người đẩy xe ở bên cạnh nói: “Được rồi, cảm ơn, cô đi bận việc của mình đi.”
“Phu nhân không cần khách khí.” Đối phương mỉm cười trả lời, sau đó liền rời đi.
Tô Lê đặt xe đẩy ở một bên, ôm Tiểu Gạo Nếp liếc nhìn vào phòng họp mà Lục Cảnh Niên vừa bước ra, hỏi người thư kí ở bên cạnh: “Lục thiếu và Giang thiếu có chuyện gì vậy?”
Hai người thư kí quay ra nhìn nhau.
Tô Lê nhìn bọn họ, cũng không làm khó bọn họ, nói: “Được rồi, mọi người bận việc của mình đi.” Dứt lời bèn đi thẳng về phía trước, mở cửa phòng họp ra……
Tô Lê cũng không hiểu là chuyện gì.
Nói thật, cô cũng không thể hiểu được, cũng nghĩ không thông.
Không dễ gì mới nhận được đề án công trình, chính vào cái ngày lão gia muốn anh về Giang gia một chuyến, anh đã thay đổi kế hoạch.
Nhưng tại sao Giang Thần Hy lại từ bỏ? Điều này Tô Lê có thế nào cũng không hiểu nổi. Lẽ nào thực sự là anh “Sợ phiền phức” sao? Đây không phải là tác phong của Giang Thần Hy anh.
Giang Thần Hy lăn lộn bao nhiêu năm trên thương trường, có biết bao nhiêu người đều kính trọng anh vài phần? Sao có thể vì câu nói của lão gia hay là tập đoàn Kiều Thị mà rút lui chứ? Không hiểu, thực sự không hiểu……
Tiểu Gạo Nếp nhìn thấy Giang Thần Hy, vui mừng reo lên hai tiếng, Giang Thần Hy tỉnh lại từ chính những suy tư của mình, xoay người, nhìn Tô Lê đang đứng ở cửa.
Anh lập tức dập tắt điếu thuốc lá, sau đó mới bước về phía Tô Lê, đưa tay ra bế Tiểu Gạo Nếp nói: “Đi thôi, tới phòng làm việc, ở đây vừa họp xong, mùi thuốc rất lớn.”
Tô lê gật đầu, sau đó theo anh về phòng làm việc.
Giang Thần Hy nói: “Đợi anh một lát, anh có mấy văn kiện phải kí tên.”
Tô Lê ừ một tiếng, gật đầu, ngừng một lát nói: “Anh và Lục thiếu xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Thần Hy một tay ôm Tiểu Gạo Nếp để cô bé ngồi lên chân của mình, một tay lấy bút kí tên.
Đứa bé tò mò nhìn hai chiếc bút ở trên bàn rồi lại nhìn Giang Thần Hy đang kí tên.
Giang Thần Hy híp mắt lại nhìn đứa nhỏ, lạnh nhạt nói: “Chuyện công ty có ý kiến bất đồng.”
Tô Lê đứng bên cạnh Giang Thần Hy, người hơi dựa vào, nhìn Giang Thần Hy hỏi: “Là vì hạng mục công trình đó sao?”
Giang Thần Hy ừ một tiếng, hít sâu một hơi nói: “Vừa mới họp xong, đa số thông qua quyết định hợp tác với Kiều Thị.”
Tô Lê nói: “Giang thiếu, quyết định này là vì ngày hôm đó lão gia tới tìm anh xong rồi mới quyết định sao?”
Giang Thần Hy đóng văn kiện vừa kí tên xong lại, để sang bên cạnh, gọi cho thư kí, bảo vào lấy văn kiện.
Sau đó anh bế Tiểu Gạo Nếp đứng dậy, nhìn Tô Lê cười nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Dứt lời, anh đưa tay ra, vuốt nhẹ tóc Tô Lê nói: “Chuyện này anh tự có tính toán.”
Tô Lê gật đầu, cười nói: “Ừm, em tin anh, sẽ không làm những người quan tâm lo lắng, đúng không?”
Giang Thần Hy nhẹ nhàng hôn lên trán cô nói: “Cảm ơn em vì đã tin anh.”
Tô Lê ngẩng đầu nhìn Giang Thần Hy, nói: “Mặc dù em không biết anh làm như vậy là do bất lực hay có mục đích gì khác nhưng em đều ủng hộ quyết định của anh, em cũng không hiểu chuyện làm ăn, cho nên chuyện này em sẽ không hỏi quá nhiều, nhưng Giang thiếu, em cảm thấy anh vẫn nên nói rõ với Lục thiếu, mặc dù em không biết anh có kế hoạch gì, nhưng em cảm thấy, ít nhất có gì thì nên nói rõ với anh ấy, để anh ấy cùng giúp đỡ anh, không phải anh nói rồi sao, anh ấy là một trong những người mà anh tín nhiệm nhất, hiện giờ A Hào vẫn chưa hồi phục, người anh có thể dùng không nhiều.”
Giang Thần Hy gật đầu nói: “Cái này anh biết, em yên tâm, anh sẽ giải quyết.”
Tô Lê gật gật đầu……
Buổi chiều ngày hôm sau:
Lúc Lục Cảnh Niên tới đỉnh núi, đúng lúc là hoàng hôn, thời tiết không tồi.
Chỉ có một mình Giang Thần Hy ngồi ở đó.
Rõ ràng nhìn thấy anh tới rồi, nhưng anh không có phản ứng gì, chỉ nhìn Lục Cảnh Niên chậm rãi bước lại gần.
“Thời tiết đẹp như vậy, cậu không cùng hồ ly nhỏ của mình nói lời tình cảm, tìm tôi tới đây, làm gì vậy?” Lục Cảnh Niên cười nói.
Giang Thần Hy cười, “Ngồi đi, tôi đặc biệt cho người lấy cho cậu chai rượu vang 83 đó, cậu nhất định sẽ thích.”
Lúc này nhân viên phục vụ mang chai rượu để lên bàn, Giang Thần Hy ra hiệu cho bọn họ rời đi.
Trên sân thượng rộng lớn, chỉ có hai người bọn họ.
Lục Cảnh Niên cười đưa tay ra với lấy chiếc chai, anh cầm chai rượu lên, cười nói: “Ây da, đây không phải loại rượu cậu vẫn luôn giữ gìn sao? Sao lại nỡ lấy ra vậy?”
Giang Thần Hy cười nói: “Có những chuyện không phải cứ qua rồi là sẽ khong còn dấu tích gì ở lại. Cũng giống như nho vậy. Mỗi năm đều có một hương vị đặc biệt của mỗi năm, chai rượu năm 80 này, cũng chỉ có hầm rượu của tôi mới có, vả lại sản lượng vô cùng thấp. Tôi nhớ ban đầu chủ tràn trịa rượu nói với tôi, năm đó vườn nho vì tuyết lớn mà gặp phải thiệt hại, tất cả nho đều bị đóng băng, lúc đó ông ấy cảm thấy rất đáng tiếc, muốn thử dùng chỗ nho đó ủ rượu, sau đó ông ấy liền để đống nho đó ở trong hầm rượu, suýt nữa thì quên mất.”
Lục Cảnh Niên cười nói: “Không phải chứ, nếu như không phải sau đó cậu mua lại chỗ đó, cậu ngẫu nhiên phát hiện được bốn chậu nho đó bị bỏ quên mấy chục năm, vả lại không ngờ tới, vì bị tuyết đóng băng mà nho sau đó lại có mùi vị đặc biệt như vậy.”
Giang Thần Hy chỉ cười nói: “Đúng vậy, vả lại sau đó tôi cũng gọi người tới thử lợi dụng nguyên lí đó thử xem, nhưng cảm giác từ đầu đến cuối đều không được như chai rượu này. Có lẽ do thời gian không đủ, hoặc là do thời gian hoặc nhiệt độ đóng băng không giống nhau. Cho nên có những lúc, rất nhiều thứ phải dựa vào trời đất con người mới có được kết quả tốt nhất.”
Lục Cảnh Niên không nói gì, để rót cho anh một chút, sau đó lại rót cho mình một chút, “Quả thực là rượu ngon, màu sắc rất tuyệt vời, đúng là loại cực phẩm của năm đó.”
Lục Cảnh Niên ngửi thử, “ừm, quả thực mùi vị rất đậm.” Chỉ là ngừng một lát, sau khi im lặng vài giây, Lục Cảnh Niên liền lắc lắc ly rượu trong tay, “Thần Hy, cậu không phải đặc biệt gọi tôi tới đây chỉ để thử chau rượu này chứ.”
Nếu như đã nói vậy, Giang Thần Hy xoay người dựa vào, sau đó đặt chiếc ly lên bàn, “Cảnh Niên, nghe tôi, lập tức dừng lại tất cả mọi chuyện đối với công trình lần nào.”
“Dừng lại?” Lục Cảnh Niên mỉm cười nhìn ly rượu đỏ, “Thần Hy, tôi tuy rằng thay cậu làm việc, nhưng tôi cũng có công ty riêng, nếu như cậu đã quyết định rồi, vậy tôi rút khỏi danh nghĩa của cậu lấy danh nghĩa công ty của tôi đi giải quyết việc này.”
“Cảnh Niên, công ty của cậu không có nền tảng hoàn thiện, vả lai tôi cũng nghe nói cậu cũng đàn liên hệ với công ty bên Hà Lan, thử nghĩ xem như vậy giá thành sẽ tăng lên bao nhiêu chứ. Điều này không có lợi gì với cậu.”
“Thần Hy, đối với hạng mục này, cậu muốn hợp tác với tập đoàn Kiều Thị tôi không quản được, cũng không muốn quản. Công ty của tôi không có nền tảng hoàn thiện, nhưng hạng mục này tôi có kinh nghiệm.”
“Cảnh Niên, cậu nghe tôi, tôi sẽ không hại cậu, hạng mục này cậu không làm được đâu.” Giang Thần Hy than nhẹ một tiếng……
Lục Cảnh Niên nhìn anh nói: “Tôi biết, một mình tôi nhất định không làm được, nhưng vẫn còn hơn là cậu bị người ta ép buộc.”
Danh sách chương