Nói chuyện suốt một tiếng đồng hồ, cũng không biết có chuyện gì cần mà nói lâu đến như vậy, cho đến khi A Hào đến nhắc nhở anh lên máy bay, lúc này Giang Thần Hy mới tắt máy.

Trong phòng bệnh VIP:

Tô Lê tắt máy, bác sĩ đến giúp cô kiểm tra lại huyết áp, khám lại tình hình thai sản: “ Tình hình khá ổn, Giang phu nhân, cô nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, thả lỏng tinh thần.”

Tô Lê gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.” Cứ nghĩ đến việc Giang Thần Hy sắp trở về, trong lòng cô cũng yên tâm nhiều rồi, người cũng nhẹ nhõm hẳn ra.

Giang Thần Hy vừa xuống máy bay liền gọi điện cho Lục Cảnh niên thông báo các cổ đông mở cuộc họp gấp.

“ Cảm tạ trời đất, tôi nói cậu, cậu còn không xuất hiện, tôi cũng không đỡ nổi nữa rồi, cái đám sói báo cọp hổ đó, đều muốn bóc da tôi ra rồi đây này,” Lục Cảnh Niên nghe được tin Giang Thần Hy trở về giống như được cứu sống.

Giang Thần Hy nói: “ Thông báo trưởng bộ phận tài vụ, bảo cậu ta gửi cho tôi bản báo cáo chi tiết về việc đầu tư xây dựng ở hải đảo, còn nữa, thông báo bộ phận nhân sự, lập tức sa thải tất cả các chức vụ bên cạnh Giang Hạo Đông.”

“ Gì cơ? Ngây bây giờ ư? “ Lục Cảnh Niên có chút kinh ngạc.

Giang Thần Hy “ Ừm” một tiếng: “ Nếu như đổng sự Trần và Giang Hạo Đông có bất kỳ thắc mắc gì cũng không cần quan tâm, tự tôi có thể lo liệu.”

“ Ok” Lục Cảnh Niên nói: “ Tên tiểu tử cậu thật sự là đang dẹp loạn đây rồi, cậu yên tâm, tôi bảo đảm trước khi cậu trở về công ty, mọi chuyện sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Giang Thần Hy xuống vừa ra khỏi sân bay liền đến công ty, ba tiếng đồng hồ mở cuộc họp, trực tiếp sa thải trưởng bộ phận đầu tư và tài vụ, thay thế bằng hai người khác.

Do trong quá trình khai thác hải đảo xảy ra rò rĩ, nên Giang Thần Hy không nghĩ đến chuyện sẽ xử lý nhẹ chuyện này.

Vả lại nhân cơ hội giải quyết vài chuyện lâu nay luôn khiến anh nhứt đầu.

Kết thúc cuộc họp, Lục Cảnh Niên nhìn Giang Thần Hy nói: “ Này, tôi nói này, chuyện của công ty để lại cho tôi và A Hào giải quyết, cậu nên nhanh chóng đến bệnh viện đi, con tiểu hồ ly nhà cậu nằm viện mấy ngày nay rồi đấy.”

“ Cái gì cơ? Cô ấy nằm viện? Giang Thần Hy nghe xong hoảng hốt.

Tô Lê không hề nói cho anh ấy biết chuyện cô nằm viện, vì vậy anh không hề hay biết gì.

Lục Cảnh Niên liền nói: “ vì mấy ngày trước biết chuyện cậu bị mất liên lạc, cô ấy lo lắng xém chút nữa là sinh non..”

Có điều Lục Cảnh Niên vẫn chưa nói xong thì Giang Thần Hy đã vội vàng chạy đến bệnh viện.

Lục Cảnh Niên ở đằng sau hét lớn: “ Này Này, tôi nói cậu dù gì thì cũng nói cho tôi biết chuyện chứ… này, này…..”

Trước hành lang tầng 3 công ty, Trần Miễn nhìn xuống lầu, chú trương người hầu bên cạnh lão gia đi đến nói: “ Ông chủ rất tức giận vì cậu bỏ lỡ cơ hội lần này, không ngờ cậu lại giúp Giang Thần Hy lần này…”

Trần Miễn hít một hơi sâu rồi nói: “ Tôi sẽ không ra tay trong tình hình như vậy…”

“ Nhưng đây là cơ hội tốt nhất…”

Trần Miễn nhìn ông ta nói: “ Tôi tự có cách của mình.”

Chú Trương thở dài nói: “ Vì một người phụ nữ, cậu không đáng làm như vậy, ban đầu cũng vì người phụ nữ này mà mất đi cơ hội, bây giờ vẫn cứ như vậy sao.”

“ Đủ rồi!” Trần Miễn tức giận quát, sau đó quay người bước đi.

Giang Thần Hy lo lắng chạy đến bệnh viện.

Tô Lê ngủ không sâu, Giang Thần Hy lại gần giường bệnh cô liền tỉnh.

Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ hít một hơi thật sâu rồi cúi người hôn lên trán và môi của cô, dịu dàng nói: “ Anh về rồi!”

Tô Lê có chút mơ hồ, một lúc sau cô mới lấy lại được thần giác: “ Giang thiếu gia…”

Giang Thần Hy trầm giọng “ Ừ” một tiếng, ánh nhìn của anh sâu thăm thẳm, khuôn mặt vẫn đẹp như tạt.

Tô Lê khẽ dụi mắt, không nén được niềm vui: “ Thực sự là anh sao, em cứ tưởng mình đang nằm mơ?”

Nói rồi cô muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Giang Thần Hy ấn chặt bờ vai: “ Đừng động đậy, nằm im.”

Tô Lê khẽ sửng người, cô cười rồi nói: “ Nhưng mà em muốn đi vệ sinh.”

Giang Thần Hy nhìn cô bỗng bật cười rồi nói: “ Anh bế em đi, đừng cử động lung tung.”

Nói rồi, anh đứng dậy, bế cô đi thẳng vào nhà vệ sinh, rõ ràng là bế Tô Lê có chút khó khăn, nhưng anh vẫn có thể ôm cô vào lòng một cách chắc chắn.

Anh cẩn thận cho cô ngồi xuống bồn cầu, bụng của Tô Lê rất to rồi, ngồi xuống đều không tiện, thậm chí dáng vẻ rất xấu xí.

“ Anh đừng có nhìn em như vậy.” Tô Lê cảm thấy vừa giận vừa buồn cười.

Giang Thần Hy chỉ nhìn cô không nói gì, vì nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Tô Lê ngẩn đầu lên nhìn anh, Giang Thần Hy lại dùng tay xoa xoa đầu cô.

Anh không hề nghĩ đến, mới có mấy ngày mà cô tiều tụy đi nhiều đến vậy, nhìn cô buồn rầu, cảm giác không nói nên lời, tóm lại không dễ chịu chút nào.

Đi vệ sinh xong, Tô Lê tiện tay rửa mặt.

Giang Thần Hy dựa vào một bên nhìn cô, ánh nhìn ấm áp, Tô Lê có vẻ ngại ngùng, chỉ cúi đầu đánh răng.

Trở về phòng, Tô Lê vẫn phải tiếp tục nằm, có điều đã thoải mái hơn rất nhiều.

Giang Thần Hy khẽ sờ vào bụng Tô Lê nói: “ Sao rồi, bây giờ thấy như thế nào?”

Tô Lê gật đầu đáp: “ Em thấy vẫn ổn, nhưng bác sĩ bảo em phải ở lại bệnh viện.”

Nói chuyện điện thoại với Giang Thần Hy xong, cô liền muốn xuất viện, nhưng không ngờ lại bị bác sĩ mắng cho một trận, nói rằng cô không ngó ngàng gì đến an nguy của đứa trẻ trong bụng, nói cô chưa phải là người mẹ đúng đắn.

Nói đến mức này rồi, Tô Lê cũng không dám xuất viện.

Vốn dĩ không muốn Giang Thần Hy biết chuyện, nhưng cũng giấu không được.

Giang Thần Hy nói: “Ngoan nào, nghe lời bác sĩ.” Vì anh cũng không biết tình hình Tô Lê như thế nào, đã xảy ra chuyện gì, nhưng bác sĩ bảo cô ở lại bệnh viện theo giỏi xem ra tình hình cũng không tốt lắm, anh đau lòng nói: “ xin lỗi, không ngờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến em lo lắng rồi.”

Tô Lê nhìn dáng vẻ tiều tùy của anh nói: “ em không sao, thật mà, em bây giờ cảm thấy rất khỏe, bụng cũng không còn đau nữa, bác sĩ nói là do em quá căng thẳng thôi, bây giờ thì không sao rồi.”

Giang Thần Hy khẽ cười, thấy cô an ủi anh như vậy, trong lòng càng thấy khó chịu, anh cúi người hôn lên môi cô.

“ Nhìn anh có vẻ như rất mệt, hay là anh về nhà nghỉ ngơi đi.” Tô Lê nhìn anh nói.

Giang Thần Hy khẽ cười rồi đáp: “ Không cần đâu, anh ở đây bên cạnh em.”

Tô Lê nói: “ Vậy anh đã ăn gì chưa” nhìn anh không còn chút sức lực, vả lại cô cũng có thể đoán được anh đã đến công ty, nghe Lục Cảnh Niên nói,suy cho cùng chuyện lần này cũng liên quan đến vài chuyện mờ ám khác.

Giang Thần Hy lắc đầu: “ Ăn trên máy bay rồi.”

Tô Lê chỉ vào phòng bếp nói: “ Cơm dì Trương mang đến, anh lại ăn chút gì đi.”

“ Em thì sao?” Giang Thần Hy chau mày.

Tô Lê nói: “ Cùng ăn.”

Giang Thần Hy xoa đầu cô rồi đi đến lấy cơm.

Cơm canh từ đầu đến cuối đều nóng, chỉ là Tô Lê ngủ hơi lâu, nên không biết lúc nào thì ăn.

Giang Thần nói là cùng ăn với nhau nhưng thật ra là từng muỗng từng muỗng đút cho Tô Lê: “ Đừng lo cho anh, em ăn nhiều một chút, lát nữa anh phải về nhà một chuyến, tắm một cái trước đã.”

Tô Lê gật đầu.

Ăn cơm xong, Giang Thần hy đưa Tô Lê đưa Tô Lê đi hóng mát ngoài hành lang, có một số chuyện, không cần nói, đối phương cũng hiểu nhau.

Đợi Tô Lê nằm xuống nghỉ ngơi, Giang Thần Hy đi tìm bác sĩ, thật không ngờ tình hình của Tô Lê nghiêm trọng hơn anh nghĩ, thiếu chút nữa là sinh non, không phải chuyện đùa được.

Bác sĩ nghiêm túc nói với Giang Thần Hy: “ Anh Giang, tôi không cần biết công việc của anh bận đến cỡ nào, nhưng đối với một người làm cha làm mẹ, anh cần phải có trách nhiệm với vợ con anh, điều kiêng kỵ nhất với thai phụ trong thời gian này chính là sự đả kích và tinh thần căng thẳng, điều này rất dễ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi và tinh thần của thai phụ. Vợ anh đã có triệu chứng thần kinh căng thẳng. Vì trước đây từng sảy thai, bản thân cô ấy cũng khá căng thẳng rồi, thời gian này anh phải ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn, chứ không phải là sự nghiệp.”

Giang Thần Hy không hề tức giận, anh gật đầu, trong lòng càng cảm thấy hối hận.

Đến giờ cơm tối, Giang Thần Hy tự tay là những món mà Tô Lê thích.

Anh thay một bộ đồ khá thoải mái, nhìn rất chửng chạc nhưng không hề nghiêm túc như bình thường.

“ Anh làm cho em món sườn xào chua ngọt mà em thích, nhưng em phải ăn thêm nhiều rau, cà rốt không thể không ăn, có biết không?”

Giang Thần Hy soạn cơm canh ra, quay đầu nhìn cô nói: “ Em sao vậy, sao nhìn anh như vậy.”

Tô Lê lắc đầu cười rồi nói: “ Không có gì, chỉ là hai ngày trước Giang thiếu gia không hề có chút tin tức gì, hôm nay lại tự tay làm cho em những món em thích, cảm giác như đang mơ vậy.”

Dạo này Tô Lê ngủ hơi nhiều nên cô cứ nghĩ là cô đang nằm mơ.

Giang Thần Hy nhìn cô, trước giờ anh chưa từng nghĩ Tô Lê lại yếu đuối như vậy.

Dường như trong tưởng tượng của anh, cô vẫn luôn rất tự tin, rất độc lập, vả lại trước giờ không hề yếu đuối như vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô, đột nhiên khiến anh ý thức được, cô vẫn chỉ là một cô gái đôi mươi.

Nếu như cô không trải qua quá nhiều chuyện như vậy,có lẽ cô ấy cũng sẽ hồn nhiên, đơn thuần giống như Hoa Hoa.

Nhưng những gì cô đã trải qua cho thấy cô không thể đơn thuần như Hoa Hoa được.

Nghĩ đến đây anh đột nhiên cảm thấy bản thân là một tên khốn, tại sao lại không hiểu ra điều này sớm hơn.

Anh khẽ xoa xoa đầu cô rồi nói: “ Xin lỗi đã làm em lo lắng, sau này anh sẽ không mạo hiểm như vậy nữa.”

Tô Lê nhìn anh, đưa tay khẽ đặt lên gò má của anh, xà sát vào lòng anh nũng nịu.

Thật không ngờ khoảng thời gian này càng có thể thấy được hoàn cảnh của anh khiến người ta cảm thấy thương xót như vậy.

Không có ai quan tâm đến sống chết của anh, không ai quan tâm đến cảm nhận của anh, sự tồn tại của anh giống như sự tồn tại của một con cờ cần thiết, khi thời cơ thích hợp đến, lại bị người khác đá sang một bên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện