Tô Lê nhìn Lục Cảnh Niên cười rồi nói: “ Tôi không lấy tính mạng của con mình ra đùa đâu.”

Lục Cảnh Niên nhìn đồng hồ nói: “ Tôi phải đến công ty rồi, hôm nay cả khối cổ đông đang đợi tôi báo cáo tình hình hiện nay.”

Tô Lê “ Ừm” một tiếng, vậy tôi cũng không tiễn nữa,Giang thiếu gia có tình hình gì mong Lục thiếu gia báo cho tôi biết.

Lục Cảnh Niên nhìn cô rôi gật đầu, cũng không nói gì thêm rồi rời đi.

Tô Lê nhắm hờ mặt, dựa vào thành giường tựa đầu vào cửa sổ nhìn bầu trời âm u.

Hoa Hoa nói: “ Chị Tô Lê, chị có muốn nằm xuống ngủ một lát không?”

Tô Lê đáp: “ Hoa Hoa, lấy giúp điện thoại chị lại đây.”

“ Chị cần điện thoại làm gì vậy ạ? “ Hoa Hoa không hiểu lắm liền hỏi.

Tô Lê thu lại ánh nhìn chuyển sang nhìn Hoa Hoa rồi nói: “ Gọi điện thoại.”

Hoa Hoa cũng không suy nghĩ nhiều, liền lấy điện thoại đưa cho Tô Lê, trong lòng lại nghĩ chắc lại gọi điện cho Giang Thần Hy rồi.

Vì vậy cũng không lo nghĩ gì liền nói: “ Em đi rửa ít trái cây, chị Tô Lê, chị cứ nằm yên trên giường đấy nhé, đừng ngồi dậy.”

Tô Lê gật đầu, đợi Hoa Hoa rời đi, cô mở điện thoại ra, tìm số của Trần Miễn.

Cô khẽ do dự một lát nhưng cuối cùng cũng nhấn gọi.

Điện thoại tít tít liên hồi, vào lúc Tô Lê nghĩ rằng không có ai bắt máy thì đột nhiên có người bắt máy: “ alo, Tô Lê?”

Là giọng của Trần Miễn.

Tô Lê “ Ừm” một tiếng, cười rồi nói: “ Mình cứ tưởng cậu không bắt máy.”

Trần Miễn khẽ cười nhưng không nói gì: “ Sao có thể chứ…” nhưng vẫn có chút lúng túng và xa lạ, cậu vẫn muốn nói gì đó, giống như lúc trước vậy, nhưng lại bị mắc nơi cổ họng, không nói được lời nào, cậu trầm giọng nói: “ Cậu tìm mình có chuyện gì sao?”

Tô Lê “Ừm” một tiếng rồi nói: “ Có chút chuyện muốn hỏi cậu, cậu có thể đến chỗ mình không?”

“ Bây giờ mình đang họp, chiều nay được không?” Trần Miễn đáp.

“ Được, mình đang ở bệnh viện, cậu đến thì tốt nhất đừng để đám phóng viên nhìn thấy không thì lại rắc rối.” Tô Lê nói.

“ Bệnh viện? Cậu sao lại ở bệnh viện?” Trần Miên chau mày.

Tô Lê chỉ cười nhưng không nói gì, Trần Miễn vẫn muốn tra hỏi, nhưng bên cạnh có người đang giục cậu, thế nên cậu đành ngừng lại: “ Mình phải đi họp trước đây.”

Nói rồi liền tắt máy….

Tô Lê lướt xem tin tức, tập đoàn Giang Thị vẫn chưa tuyên bố việc chủ tịch mất liên lạc, nhưng Tô Lê xem tình hình thời tiết, thật sự khiến người khác lo lắng.

Đứa nhỏ trong bụng có lẽ không an phận, đạp liên hồi, Tô Lê khẽ xoa xoa bụng nói: “ Con à, bố con nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”

Trong lòng Tô Lê bỗng sợ hãi, lo lắng, tuy rằng cô trấn an bản thân không nên suy nghĩ nhiều, nhưng cô cũng đã nghĩ đến tình hình xấu nhất.

Tô Lê ngủ mơ màng, nhưng mỗi lần tỉnh dậy, cô cảm thấy càng ngủ càng mệt.

Cô mơ màng tỉnh dậy, cô ý thức nhìn ra cửa sổ, trời vẫn cứ âm u như vậy…

“ Cậu tỉnh rồi?”

Giọng của Trần Miễn vang lên ngay bên cạnh.

Tô Lê lúc này mới nhìn cậu, sắc mặt cô rất xanh xao, nhưng vẫn nhìn cậu cười: “ Cậu đến từ khi nào vậy, hình như mình ngủ rất lâu rồi.”

Trần Miễn dựa vào ghế nhìn cô cười nói: “ Sao cậu lại như thế này, mình có hỏi bác sĩ rồi, họ bảo xém chút nữa là sinh non.”

Tô Lê cười rồi nói: “ Không sao, gần đây đứa nhỏ hơi quậy phá, cũng trách mình không có kinh nghiệm hở ra là lo lắng rồi.”

Trần Miễn nhìn Tô Lê, trầm ngâm một lúc lâu, cậu rất hiểu Tô Lê, cô nói càng thoải mái thì chắc chắc cô đang rất lo lắng, vì thế cậu chỉ có thể chuyển chủ đề: “ cậu tìm mình có chuyện gì vậy?”

Tô Lê ngồi thẳng dậy, Trần Miễn kê giúp cô một cái gối, cô tìm một tư thế thoải mái dựa vào rồi nói: “ Giang thiếu gia vì cơn bão mà mất liên lạc đã mười mấy tiếng rồi, tuy là Lục thiếu gia nói rất lạc quan, nhưng anh ấy không phải là một người biết nói dối, vì vậy có thể thấy được anh ấy không nói thật, đúng không?”

Trần Miễn nhìn cô chau mày nói: “ Cậu bây giờ không cần lo những chuyện này, cậu cần nghỉ ngơi cho khỏe.”

“ Trần Miễn, mình tìm cậu là vì mình tin cậu sẽ không gạt mình, ít nhất trong chuyện này cậu sẽ không gạt mình, mình chỉ muốn biết, Giang Thần Hy bây giờ rốt cuộc như thế nào rồi? Nếu như đúng như lời Lục Cảnh Niên nói, anh ấy không có chuyện gì, thì tại sao lại triệu tập cổ đông gấp như vậy chứ?”

Trần Miễn nhìn cô chau mày.

Hai người nhìn nhau im lặng, hít một hơi sâu Trần Miễn đáp: “ Được rồi, mình sẽ nói với cậu..”

Trần Miễn biết, sức chịu đựng của Tô Lê rất lớn, cậu liền nói với cô: “ Theo như mình biết, chuyến bay của Giang Thần Hy đi hải đảo vẫn chưa đáp cánh thì bị mất liên lạc, đến nay, vẫn không thể biết được tình hình Giang Thần Hy như thế nào?”

Tô Lê bất giác vò tay thành nắm đấm, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “ Vì vậy, anh ấy đã mất liên lạc vượt quá 48 giờ rồi, đúng không? Nội bộ tập đoàn Giang Thị đã biết được chuyện này rồi đúng không?”

“ Anh ta là chủ tịch tập đoàn, chuyện này là chuyện lớn, vì vậy bây giờ nội bộ đang xử lý.” Trần Miễn nói.

Lục Cảnh Niên vẫn luôn gạt cô, nếu như hai người bọn họ vẫn liên lạc thì tại sao Giang Thần Hy lại không liên lạc với cô, cho dù thế nào thì anh cũng không thể không ngó ngàng gì đến cô như thế này được.

Tô Lê nhắm nghiền mắt hít một hơi sâu rồi nói: “ Chẳng lẽ không ai liên hệ với bên đó, không chừng chủ tịch đã đến nơi rồi.”

“ Bên đó thông báo rằng do yếu tố thời tiết nên đã mất liên lạc trước khi Giang Thần Hy qua đó rồi.” Trần Miễn nói.

Tô Lê chau mày nói: “ Khu vực bên đó, không phải là hoang đảo chưa khai thác, chủ tịch công ty mất liên lạc chẳng lẽ các người không có ý định tìm anh ấy sao? Hay là các người hy vọng Giang Thần Hy gặp chuyện gì bất trắc không trở về nữa càng tốt hả?”

Trần Miễn nhìn cô trầm giọng nói: “ Đúng, là như vậy đấy, cậu theo Giang Thần Hy lâu như vậy, cậu cũng nên biết nội bộ công ty chứ, muốn Giang Thần Hy chết không phải chỉ có một mình tôi…”

Tô Lê nhìn cậu hít một hơi sâu rồi nói: “ Trần Miễn, đồng ý với mình một chuyện được không?”

Trần Miễn nhìn cô khẽ bật cười, nghiêng đầu qua một bên rồi nói: “ Cậu muốn mình giúp Giang Thần Hy cản chân mẹ con Giang Hạo Đong và Trần Như Nguyệt?”

Tô Lê nhìn cậu rồi nói: “Trần Miễn, cậu sẽ giúp tớ mà, đúng không?”

Trần Miễn nhìn cô đáp: “ Không đâu, cậu nên biết rằng mình muốn gì, cậu nghĩ mình sẽ giúp Giang Thần Hy đối phó với Giang Hạo Đông sao? Hahahaha, trừ khi mình là một thằng ngu. Mình cũng nói rồi, mình cũng là một trong những người muốn Giang Thần Hy chết.”

Tô Lê khẽ mím chặt môi, cô lạnh lùng nói: “ Vậy sao, không sao cả, nếu Giang Thần Hy thật sự xảy ra chuyện, vậy chức chủ tịch tập đoàn Giang Thị mình chắc chắn phải ngồi vào.”

“ Tô Lê, cậu….” Trần Miễn chau mày nhìn cô nói: “ Tô Lê, cậu biết là cậu đang nói gì không hả?”

“ Mình biết.” Tô Lê khẽ sờ bụng mình rồi nói: “ Cậu hiểu mình mà, mình nói được thì chắc chắn sẽ làm được.” Nói rồi cô nhìn Trần Miễn, ánh mắt mang một chút lạnh lùng: “Trần Miễn, là các người muốn anh ấy xảy ra chuyện, bây giờ chẳng qua anh ấy mới mất liên lạc hai ngày, các người đã nhốn nhào muốn anh ấy gặp chuyện vĩnh viễn không trở về nữa! Nhưng mình nói cho cậu biết, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì cả, lời của mình tới đây thôi. Nếu như anh ấy có gặp chuyện gì tắt trách, các người đừng hòng mà đụng vào chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Giang Thị.”

Trần Miễn nhìn cô khẽ cười rồi nói: “ Trước tình hình vẫn chưa được làm rõ, chỉ có những kẻ ngốc mới ra tay vào lúc này.”

Nói rồi, cậu quay người rời đi.

Có điều cuối cùng cậu cũng dừng ngay cửa, quy lại nhìn Tô Lê, khẽ nhìn cô rồi nói: “ Nghỉ ngơi cho khỏe, sắc mặt của cậu thật sự rất khó coi.”

Tô Lê nhìn cậu gật đầu.

Cơn bão giật từng hồi ầm ĩ suốt ba ngày, Tô Lê vẫn ngoan ngoãn nằm viện chỉ cầu mong sớm được bình phục.

Ngày thứ 3 nằm viện, điện thoại Tô Lê bỗng reo lên.

Tô Lê tỉnh giấc, cầm điện thoại lên xem, quả thật là Giang Thần Hy, cô hoảng hốt vội vã bắt máy: “ A lô, Giang thiếu gia…”

Giang Thần Hy trầm giọng nói: “ Là anh, xin lỗi, hai ngày nay thời tiết thật sự rất xấu, tín hiệu bị ngắt, anh thấy em gọi nhiều cuộc như vậy, xin lỗi, để em phải lo lắng rồi.”

Tô Lê nghe thấy giọng của anh, nước mắt đã rơi xuống, cô khẽ hít một hơi rồi nói, cố kìm nén cảm xúc của bản thân rồi nói: “ anh, anh không sao là tốt rồi, tốt rồi, bên đó tình hình sao rồi, có phải là rất nghiêm trọng không?”

Giọng của Giang Thần Hy có chút mệt mỏi, nhưng anh vẫn rất điềm tĩnh nói: “ Không sao rồi, đều giải quyết cả rồi, bây giờ anh đang trên đường đến sân bay, đợi anh trở về!”

Tô Lê nghe xong, không kìm được bỗng bật khóc, cô cười rồi nói: “ Được, em đợi anh.”

Đầu dây bên Giang Thần Hy rất ồn, rõ ràng là không nghe được tiếng thút thít của Tô Lê, anh nói: “ Em dạo này sao rồi, con có nghịch ngợm ức hiếp em không?”

Tô Lê không kìm được khẽ bật cười rồi nói: “ Không có, em rất tốt, con cũng rất ngoan.”

Giang Thần Hy nói tất cả mọi chuyện một cách vắng tắt nhất, Tô Lê nghe xong, nhưng cô cũng hiểu rằng anh không muốn cô lo lắng, vì vậy cô cũng giả vờ như không biết chuyện gì cả.

“ Thôn nghỉ dưỡng bên đó thế nào rồi, khi nào thì có thể đưa em đi nghỉ dưỡng bên đó được đây?” Tô Lê nói

Giang Thần Hy cười rồi nói: “ Được thôi, nghỉ tết nhé, mùa đông ở đây rất dễ chịu, lúc đó em cũng đã hồi phục kha khá rồi, có thể đưa con chúng ta cùng qua đây.”

Tô Lê cười rồi nói: “ Được thôi, em vẫn chưa đi nghỉ dưỡng ở đảo bao giờ cả.”

Giang Thần Hy “ Ừm” một tiếng rồi nói: “ Được, sau này chỉ cần em muốn đi, anh sẽ đưa em đi.”

Không ai biết được mấy ngày nay anh đã trải qua những gì, nhưng đối với anh mà nói, đúng là một trải nghiệm khó mà quên được.

Trước đây không phải là chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng chỉ có lần này, anh lại sợ bản thân thật sự gặp chuyện…..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện