Kì thực cô cũng chẳng muốn dây dưa gì tới chuyện này, thực ra hôn nhân của bọn họ suy cho cùng cũng chẳng liên quan gì tới cô, thậm chí hai người họ trước giờ cũng chưa từng nói chuyện với nhau.

Thấy bọn họ cãi nhau ầm ĩ, cô định xoay người về hội trường, cho dù bọn họ ngại để người khác rời đi thì cô cũng thấy ồn ào.

Có điều cô vừa xoay người lại thì người phụ nữ đã bước lên trên dùng một tay nắm lấy cổ tay cô rồi hét vào mặt cô: “Này! Cái loại hồ ly tinh kia, cô trốn cái gì cơ chứ. Sợ rồi hay sao? Loại phụ nữ mặt dày như cô, tôi nói cho cô biết, tôi muốn tất cả mọi người đều biết được cô chính là loại đàn bà rẻ tiền chuyên đi cướp chồng người khác...”

Có điều người phụ nữ kia vừa dứt lời, Tô Lê đã không nhịn được mà cười khỉnh một tiếng rồi đáp rằng: “Đại tỷ à, nếu như tôi là chồng của chị, tôi cũng sẽ muốn ly hôn với chị.”

“Cô, cô nói cái gì?!”. Người phụ nữ kia tức giận tới mức phát run, định giơ tay lên đánh người nhưng đã bị Tô Lê dùng một cánh tay khác ngăn lại, sau đó cô lại dùng một cánh tay đẩy người phụ nữ đó ra.

Người phụ nữ đó loạng choạng mất một lúc rồi mới đứng được vững.

Tô Lê vừa xoa lấy cổ tay bị chị ta nắm tới đau nhức của mình vừa vờ như không có chuyện gì mà cười nhẹ nói: “Tôi khuyện chị hãy về nhà và soi lại gương xem khuôn mặt đơ như tượng sáp của chị mà xem, chồng chị không bị chị dọa cho ngất đã là may mắn rồi.” Dứt lời, cô hừm lạnh một tiếng, sau đó liền xoay người chậm rãi đi vào hội trường dưới con mắt của mọi người xung quanh.

Ngay gần nơi đó Giang Thần Hy đang tựa lưng vào một chiêc cột, đôi mắt lộ ra một tia cười nhàn nhạt như có như không, trên gương mặt mang theo chút thưởng thức nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang chậm rãi đi về phía mình.Tô Lê dừng bước, hơi quay đầu lại nhìn hai người đang bị bảo vệ mời ra ngoài, cô thu lại tầm mắt, cười nhẹ nói: “Xem ra hôm nay đem lại cho Giang thiếu không ít rắc rối.”

“Tại sao lại không giải thích một chút?” Giang Thần Hy nhìn cô đáp.

“Giải thích?” Tô Lệ mỉm cười trả lời: “Giải thích là để cho những người tin tôi nghe, với những người không tin tôi, nói gì cũng vô ích vậy thì còn cần thiết hay sao?”

“Tôi tin em.” Giang Thần Hy bình thản nói.

Tô Lê nghe xong, có hơi lặng người một lúc, cô ngước mắt lên nhìn anh...Giang Thần Hy vẫn tựa lưng vào cây cột, hai tay đút vào trong túi quần âu, lặng lẽ lại gần về phía cô, nhìn thẳng vào mắt của cô nói: “Sao vậy? Không định giải thích với tôi sao? Vừa rồi em nói việc xảy ra tối nay đã đem lại phiền phức cho tôi, vậy thì em phải chịu trách nhiệm với tôi đấy.”

“Người gây chuyện cũng không phải tôi, tôi chịu trách nhiệm cái gì cơ chứ.” Tô Lê ấm ức nói.

Giang Thần Hy cười nhẹ một tiếng: “Đương nhiên là em phải chịu trách nhiệm rồi.” Ngừng một lát anh lại nói tiếp: “Chịu trách nhiệm với tôi.”

Tô Lê nhìn anh, bốn mắt chạm nhau, khoảng cách giữa hai người rất nhỏ.

Giang Thần Hy chớp mắt, nhẹ ừm một tiếng, âm thanh có chút lên cao, mang theo đôi chút mê hoặc.

Tô Lê lặng lẽ dịch chuyển tầm mắt, ngắm nhìn vườn hoa ở bên cạnh, ánh trăng theo chút cảm giác lành lạnh, ngược lại làm che mất đi vài phần kiều diễm.

Giang Thần Hy nhìn cô, nhẹ nhàng dụi mắt, lại là một dáng vẻ khác của cô.

Một tia lạnh lẽo trong chớp mắt lướt qua, mang theo cảm giác cô đơn đến nỗi làm cho người ta đau lòng.

Cô bình thản nói: “Giải thích chuyện của tôi cùng người đàn ông mà tôi còn chưa nói chuyện cùng tới một câu kia, hay là về những scandal…mà ngay cả tôi cũng không biết từ đâu ra, có điều đối với tôi mà nói, nhiều hơn một cái hay ít hơn một cái cũng đều giống nhau cả, dù sao danh tiếng của tôi cũng chả tốt đẹp gì, thêm một cái nữa cũng chẳng có nghĩa lí gì với tôi.” Ngừng một lát, Tô Lê quay sang nhìn anh, sau đó cô cười nhẹ một tiếng, nghiêng mình hít một hơi thật sâu, nhìn ra ngoài rồi điềm tĩnh nói: “Còn anh nữa đó Giang thiếu, anh đừng lấy tôi làm lá chắn. Làm hủy hoại danh tiếng của bản thân như vậy không đáng đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện