Tần Liệt nhận được tin Hiên Viên Dực bị thương, sĩ khí trong quân Tây Tần đại chấn. Gian tế nằm vùng trong quân Hiên Viên cũng thừa cơ hội thả tin tức, mặc dù vẫn chưa tạo được rung chuyển lớn trong quân Hiên Viên, nhưng nếu bảo toàn quân không ảnh hưởng chính là không có khả năng.
Do lương khố Tầy Tần bị đốt, càng thúc thúc cho thời gian quyết chiến đến sớm hơn, bởi vì lương thảo khan hiếm, quân Tây Tần ôm khí thế quyết đánh đến cùng, cuồn cuộn không thể ngăn được.
v
Trước mắt một màu đỏ tươi, tiếng kêu không dứt bên tai. Tình cảnh tương tự như năm đó, nhưng ai ngờ được ta hôm nay lại đứng ở bên ngược lại.
Trận đánh hôm nay rất quan trọng, đến độ Hiên Viên Dực dù đang bị thương cũng phải tự mình tham chiến, như vậy lời đồn đãi Hiên Viên quốc quân bị bệnh nguy kịch bị đánh vỡ, sĩ khí Hiên Viên tăng mạnh. Hơn nữa, Hiên Viên Dực làm gương cho binh sĩ, ở tiền tuyến cùng các chiến sĩ xông ra giao tranh chém giết, nhìn bộ dáng như chưa bao giờ bị thương. Nhưng nhìn kỹ động tác của hắn, hắn đang cố gắng tránh sử dụng tay trái, có thể thấy vết thương trên vai trái là gánh nặng lớn cho hắn.
Tần Liệt cũng ra trung tuyến chỉ huy chiến đấu, cách ta có một quãng. Ta đối với chém giết không hứng thú, thầm mong cuộc chiến này nhanh chấm dứt, chờ ta cầm được lệnh thông quan của Tần Liệt sẽ mau chóng rời khỏi chỗ này là được.
Hiển nhiên là Tần Liệt không thể làm quân tâm Hiên Viên dao động, vì ứng phó với sách lược của Hiên Viên Dực mà hắn bắt đầu di chuyển lên trước tiền tuyến, có thể thấy hắn sẽ cùng Hiên Viên Dực đánh giáp lá cà.
Ta có chút lo lắng cho tình hình tiền tuyến, cho dù Tần Liệt yêu cầu ta lần nữa ở lại phía sau, ta vẫn ra lệnh cho binh sĩ theo chiến xa hướng phía trước tới.
Đôi mắt tinh tường của Hiên Viên Dực ngay tức khắc phát hiện ra ta, hắn phóng tia nhìn đầy phẫn nộ về hướng ta. Ta có chút đắc ý, dù sao thì ta cũng không phải lần đầu tiên cho hắn ăn thịt rùa
Quân binh phía sau Hiên Viên Dực cũng thấy ta, rốt cuộc cũng phát ra trận trận xôn xao to nhỏ, hiển nhiên là trong bọn họ vẫn có một ít người nhận ra ta, nhưng có lẽ do mệnh lệnh đặc biệt hạn chế, không thể tố giác ta trước mặt quốc quân của bọn họ.
Tần Liệt nhìn thấy ta cũng kinh ngạc, không nghĩ ta sẽ đến nhìn người kia. Thấy ánh mắt Hiên Viên Dực nhìn ta, không biết vì sao não hắn như muốn chập mạch, kéo ta lên xe rồi trình diễn một kiều đoạn ướt át. (kiều đoạn = drama)
“Hiên Viên Dực, Lân Nhi là của ta, sau này, quốc thổ của ngươi, dân của ngươi, cũng sẽ trở thành của ta!” Nói xong liền nâng cằm ta lên, hôn thật sâu, hiển nhiên là hắn không biết Hiên Viên Dực đã mất trí nhớ về ta.
Ta đang định nhắc nhở Tần Liệt chiêu khích tướng này vô dụng, nhưng vừa mở miệng, ta phát hiện Hiên Viên Dực cách đó không xa, sắc mặt đang đen lại, tay cầm kiếm nổi lên gân xanh, mắt lộ ra vẻ dữ tợn, sau đó thì phun ra một ngụm máu.
Không chỉ có ta, cả Tần Liệt lẫn quân Hiên Viên đều ngạc nhiên sửng sốt.
Trong lúc ta còn tập trung chú ý vào Hiên Viên Dực, phía sau đột nhiên truyền lên tiếng gầm giận dữ.
“Lận Á Hiên! Ngươi phản bội Á Lạp Khế! Ngươi chết đi!”
Lúc ta quay đầu lại, một binh sĩ Hiên Viên nhận ra thân phận ta, đang cầm kiếm xông về phía ta. Ta biết người Hiên Viên hận ta, bởi vì ta hiểu rất rõ, cái thống khổ khi bị người phản bội.
Thời gian tựa như trôi rất chậm, chậm đến nỗi ta có thể nhìn thấy mũi kiếm từng chút, từng chút đang đâm về phía ta.
Ta không muốn né tránh, mà cũng không có cách né tránh, nếu như ở chỗ này kết thúc, nói không chừng có lẽ sẽ thoải mái hơn.
“Không—”
Bên tai ta vang lên hai tiếng thét giận.
Chỉ thấy được một bóng người nhanh như chớp nhào tới trước mặt, ta bị kéo té xuống mặt đất bên cạnh chiến xa.
Nhất thời trời đất như quay cuồng, đến lúc mở mắt ra, ta chỉ thấy được ánh mặt trời chói chang sau lưng người đã kéo ta xuống.
Dịch thể ấm áp như nước chảy xuống mặt ta, máu bắn tung tóe như những đóa hoa.
Mùi máu làm ta run rẩy, chờ đến lúc ta quen với ánh sáng chói chang và hết choáng váng, ta nhận ra người đó — Hiên Viên Dực! Ta bắt đầu run, ta lấy tau lau vết máu trên mặt, rồi lại đưa tay chà vết máu trên mặt đất.
Không biết được máu có được chà sạch sẽ không, nhưng máu cứ không ngừng chảy ra.
Ta không nhìn rõ khuôn mặt Hiên Viên Dực, chỉ nghe miệng hắn không ngừng nhắc: “Lân Nhi…… Hóa ra…… Ngươi là Lân Nhi……”
Thân thể nặng nề nằm trên người ta — Hiên Viên Dực đã ngất.
Ta nhanh chóng đẩy hắn ra, làm như hắn là thứ gì đó rất nguy hiểm.
Nhìn Hiên Viên Dực đang nằm bất tỉnh, nhìn lên đôi tay đầy máu, ta ôm mặt, tâm phế tựa như đang bị xé toạc ra, đau nhức và nóng rát.
Dường như không có cách nào thở được, ta bấu lấy vạt áo trước ngực, ý thức dần dần mất đi.