Quả nhiên không lâu sau, xa xa đường chân trời đã thấy cuồn cuộn cát vàng, người thông minh một chút sẽ nhận ra ngay đó không phải cát do gió sa mạc thổi tới, mà đó chính là cát bụi do rất nhiều con ngựa chạy nhanh hất lên.

Thần sắc của ta cũng nghiêm lại. Nếu đấy chỉ là một đám trộm cắp ham tiền thì không vấn đề gì, nhưng chúng đã biết rõ đây là đội hòa thân của Đại Á vương triều mà còn dám trắng trợn tới cướp, thì chắc chắn chúng là loại tương đối khó nhằn. Hơn nữa tại cự ly xa như vậy mà vẫn thấy cát bụi cuồn cuộn, có thể đoán ra đám đạo phỉ này nhân mã không ít, hơn nữa tốc độ di chuyển nhanh như vậy, cũng cho thấy bọn chúng tuyệt đối được huấn luyện kỹ và vô vùng quen thuộc địa hình vùng này.

Ta cau mày, Vệ Tình đã đem lệnh bố trí của ta phân phó xuống phía dưới, nhất thời, bầu không khí khẩn trương bao trùm toàn đội quân hòa thân.

Rất nhanh sau đó, thanh âm kêu gào điên cuồng của đám đạo phỉ đã có thể nghe thấy, hơn nữa không biết là nên nói đầu lĩnh đám đạo phỉ này là kẻ đần độn hay hắn thực sự là kẻ lợi hại đến mức chẳng đem ai để vào mắt, cư nhiên như vậy hắn lại mặc một cái áo choàng màu sắc tươi đẹp, còn cưỡi một con ngựa không phải loại tầm thường, tựa hồ như hắn sợ không ai biết hắn là đầu mục không bằng ấy, thật giống mấy con chim công thích khoa trương.

Đánh giáp lá cà, nhân mã hai bên bắt đầu quyết liệt lao vào đánh nhau, tuy rằng hắn làm bộ rất có hứng thú với đống vàng bạc châu bảo, nhưng ta biết, mục đích chính của hắn không phải đơn giản như vậy.

Nếu ta đoán không sai —

“Tiểu tặc! Lá gan nhà ngươi cũng thật lớn lắm! Dám mưu toan đụng đến công chúa cành vàng lá ngọc của Đại Á vương triều ta! Ngươi không sợ lưỡng quốc phái binh đi tiêu diệt ngươi sao?” Ta rút kiếm chắn trước mặt “công chúa”.

Quả nhiên mục đích đám đạo tặc thật sự là “ta”, cố ý đem rất nhiều nhân mã giả vờ cướp đoạt tài vật, còn đầu lĩnh và một số kẻ khác thì xông thẳng đến trướng của công chúa. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, ta không kịp thay đổi trang phục, đành chịu đựng đám nữ phục vướng tay vướng chân mà chuẩn bị giao chiến. Để khỏi kích thích sắc tâm của mấy tên đạo phỉ, tránh tăng thêm phiền phức, ta đeo một cái mạng che mặt được Vệ Tình đưa cho.

Ta trước đó đã phân phó ba mươi cận vệ mai phục bốn phía doanh trướng của công chúa, đầu lĩnh đạo phỉ vừa tiến đến, chúng ta nhanh chóng bao vây không chừa lối thoát, dồn hắn ra giữa mà bắt lại! Thế nhưng ta lại bị dọa cho giật mình, không chỉ có tên đầu lĩnh đạo tặc thật sự lợi hại, ngay cả hai người đi bên cạnh hắn, thoạt nhìn như là phó đầu lĩnh cũng không phải loại tầm thường. Ba mươi vận vệ không có cách nào tới gần bọn hắn. Bất quá trong lúc đánh nhau, ta cũng hơi chút yên tâm, vì ta nhìn ra bọn hắn không có sát ý, chỉ đem cận vệ đánh bất tỉnh, cũng không ra sức hạ sát thủ.

Kỳ thực mồ hôi lạnh không ngừng chảy dọc sống lưng ta, vì đầu lĩnh đạo phỉ quá lợi hại, lợi hại đến mức không giống đạo phỉ bình thường, ngược lại giống như tướng lĩnh được huấn luyện vậy! Hắn cư nhiên dễ dàng phá đi trận địa ta bố trí, may mà Vệ Tình thân thủ lợi hại, đem được một tên phó đầu lĩnh cuốn ra ngoài, đánh cho tới mức trời đất u ám, bụi bay mù mịt, tên phó đầu lĩnh còn lại đối phó với những cận vệ chưa bị đánh bất tỉnh, chỉ còn đầu lĩnh đạo phỉ hướng thẳng chỗ ta bước tới. Mà “công chúa” đằng sau ta, đã sớm trốn vào trong ổ chăn, hơn nữa còn rất mất mặt, bị dọa cho đến mức ngất xỉu.

Tuy biết rõ võ công của ta và võ công cao cường thời cổ đại, so sánh ra thì y như hạt cát xoàng xĩnh, thế nhưng ta dù sao cũng đã học qua Taekwondo lại cả thụ giáo mấy khóa huấn luyện của võ sư Trung Hoa chuyên nghiệp, ra ngăn hắn một chút chắc là cũng không vấn đề gì nhỉ.

Ta một bước phóng tới phía trước, kiếm trong tay cũng nhân tiện vung lên.

Đại khái là “võ công” kỳ quái của ta không có ghi chép trong bất kỳ sách vở nào nên tên đầu lĩnh cường đạo lưng hùm vai gấu kia bắt đầu nao nao, sau đó lại lộ ra vẻ mặt khinh thường, thờ ơ đỡ toàn bộ chiêu thức của ta.

Ta chưa bao giờ bị khinh thường như thế. Vì vậy nổi trận lôi đình, đem tất cả những gì sư phụ dạy cho lấy ra hết. Tên cường đạo đầu lĩnh thấy ta phát tiết, cũng không dám phớt lờ nữa. Đánh được trăm chiêu, hắn một tay đem hai tay ta chế trụ, dùng tay kia đang cầm thanh đao chuôi bảo thạch có khắc ngoằn ngoèo chữ Viên, cởi voan che mặt của ta xuống.

Nhìn biểu cảm kinh động của hắn, ta biết chắc “khuôn mặt đẹp” của ta đã thành công làm hắn chấn động, ta thậm chí còn nhìn thấy rõ mắt hắn nổi lên một thứ gọi là lửa dục vọng.

Ta nhanh trí khẽ động, thuận thế nhảy vào trong lòng hắn, hắn ngẩn ra, không nghĩ đến ta vậy mà chủ động ôm ấp hắn.

Ta tức khắc thừa dịp hắn dao động, trong nháy mắt đem khăn che mặt của hắn xả xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện