Trên thực tế, hai vị Pháp sư lớn tuổi kia cảm thấy hứng thú cũng dễ hiểu thôi. “Trước giờ không phải chưa từng có học sinh nhảy lớp…” Giáo sư Marchbanks nói, bà theo ánh mắt mọi người nhìn về đúng chỗ Harry đang ngồi, “Nhưng tham dự đồng thời hai kỳ thi…” Bà chưa nói hết nhưng tất cả mọi người đều biết bà sẽ nói gì tiếp theo.
Giáo sư Tofty gật gù tán đồng. “Tôi thực sự rất chờ mong.”
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, Harry chỉ có thể cười gượng. Thật may, đúng lúc này giáo sư McGonagall lên tiếng giải vây cho nó: “Mời các ông bà theo lối này.” Bà dẫn bọn họ tới vị trí ghế còn trống trên bàn giáo sư. Giáo sư Tofty ngồi xuống cạnh Voldemort. Hắn quay người sang, bày ra nụ cười lễ độ đúng chuẩn.
Harry nhìn dáng vẻ của hắn, lại nghĩ đến phản ứng xấu hổ của mình, không khỏi dùng sức xoa hai má. Có điều như thế cũng vô dụng, có lẽ cả đời này nó cũng không thể học được phong thái của Voldemort, nụ cười rõ ràng là giả tạo lại có thể lấy lòng được mọi người. Nhưng rất nhanh sau đó nó liền không còn thời gian mà thắc mắc nữa, bởi vì những học sinh khác của nhà Gryffindor đã nhao nhao quay sang hỏi nó: “Harry, bồ…” Tất cả đều hỏi nó tham dự hai kỳ thi một lúc như thế nào.
Kỳ thi O.W.Ls và N.E.W.Ts đều chính thức bắt đầu vào ngày hôm sau. Mỗi môn học đều gồm hai phần thi: lý thuyết và thực hành, tổng thời gian mỗi kỳ thi là hai tuần. Những nhắc nhở về bùa Chống gian lận hay quy định về việc cấm mang cuộn giấy Tự trả lời, mực Tự sửa lỗi sai, Harry đã rất rõ ràng.
Môn thi đầu tiên diễn ra vào sáng thứ hai, là bài thi lý thuyết Bùa Chú. Địa điểm làm bài thi là trong Đại Sảnh Đường, bốn dãy bàn dài của bốn nhà đã biến mất, nhường chỗ cho những dãy bàn đơn. Giáo sư Flitwick phát đề thi cho bọn nó, lúc đến chỗ Harry, giáo sư đưa cho nó hai tờ đề. “Cảm giác thế nào, Potter?” Thầy nhỏ giọng hỏi.
Harry mở giấy da dê làm bài thi trống ra, gật gật đầu. Lần này dự thi chính là có thể bù đắp lại bảy năm học trước cho nó. Ước chừng nửa giờ sau, nó nộp bài thi O.W.Ls đã hoàn thành lên, sau đó tiếp tục làm bài thi N.E.W.Ts. Những câu hỏi trong bài thi nó đều nắm chắc, đến khi hoàn thành câu cuối cùng, hai giờ dự thi vẫn còn dư nửa giờ. Harry tự hỏi nó có nên tiếp tục ngồi đợi đến hết thời gian hay nộp bài trước, cuối cùng dứt khoát giơ tay.
“Sao thế, Potter?” Người phản ứng nhanh nhất vẫn là giáo sư Flitwick. Bởi vì vóc dáng thầy khá nhỏ bé, cho nên thầy ấy vẫn thường dùng bùa Trôi nổi, chính vì vậy thầy ấy có thể bao quát được tất cả học sinh đang làm bài thi bên trong Đại Sảnh Đường. Lúc này thầy cũng đã nhìn thấy bài thi chằng chịt chữ trên bàn Harry, lập tức hiểu ra: “Làm xong rồi sao? Có cần kiểm tra lại không?”
Harry lắc lắc đầu. “Con muốn nộp bài, thưa giáo sư.” Trừ khi nó viết sai từ, Harry nghĩ thầm trong lòng, nếu không nó chắc chắc sẽ lấy được điểm tối đa. Về điểm xuất sắc? Là chuyện dĩ nhiên rồi!
Harry nộp xong liền rời khỏi Đại Sảnh Đường, không hề hay biết hai bài thi của nó đang được các giám khảo chuyền tay nhau đọc.
Bữa trưa, Hermione biết chuyện Harry nộp bài thi trước liền bày ra vẻ mặt không hài lòng. Lý thuyết của cô nàng chính là, ‘Nộp sớm không tốt.’ Thực ra cô nàng vẫn để bụng chuyện Harry và Tom trước đây dễ dàng qua được kỳ thi.
Buổi chiều chính là bài thi thực hành Bùa Chú. Các học sinh theo danh sách được gọi vào bên trong Đại Sảnh Đường, hoàn thành yêu cầu của giám khảo. Harry lại được giáo sư Tofty giám sát, mà vị giáo sư này thì dường như cảm thấy vô cùng hứng thú với nó: “Hà, trò Potter, trò có thể làm cho cái ly này xoay tròn mấy vòng được không?”
Harry theo lời đề nghị. Chiếc ly trên bàn xoay tròn mấy vòng đẹp mắt, sau đó đứng vững vàng lại như lúc đầu. Rồi nó lại khiến cho một con thằn lằn đổi sang bảy màu khác nhau, biến cho quả nho dài ra bằng một quả dưa, cuối cùng khiến một ngôi sao nhỏ dùng làm đạo cụ dính chặt lên mũi giáo sư Tofty.
“Xuất sắc! Vô cùng xuất sắc!” Giáo sư Tofty run rẩy vỗ tay, ngôi sao nhỏ trên mũi theo động tác của ông mà khẽ đung đưa. “Tất cả đều rất tuyệt vời!”
Mọi người đều ghé mắt nhìn sang. Những người bạn cùng năm thứ năm với Harry trước kia giờ đã học năm thứ sáu, cho nên những học sinh năm thứ năm thi cùng, nó đều không quen, nhưng điều này cũng không hề làm giảm những cái nhìn chăm chú về phía nó.
Trong ngày đầu của kỳ thi, việc Harry biểu diễn một lần thành công đã trở thành đề tài bàn tán mới. Chính vì vậy, đến buổi thi thực hành Biến Hình, những ánh mắt nhìn nó càng nhiều.
“Hà hà hà, thế này đương nhiên không làm khó được trò.” Lần này người giám sát Harry đã đổi thành giáo sư Marchbanks. Nó dường như lúc nào cũng được các giám thị có thâm niên đặc biệt giám sát. Bà nói với nó bằng giọng điệu ngân nga, sau đó hỏi tiếp: “Ta nghe nói trong cuộc thi Tam Pháp Thuật vào năm thứ tư, trò đã có thể biến hình thành một con cá heo có ý thức, mà ta phải nói rằng, chỉ dựa vào chuyện đó thôi cũng đã đủ trở thành một bậc thầy về biến hình rồi, càng không cần nói đến dự thi N.E.W.Ts.” Bà hơi nghiêng người về phía trước, dùng giọng điệu thương lượng nói với nó: “Liệu ta có được vinh hạnh chứng kiến cảnh tượng đó một lần không? Nếu cần thiết, đổi địa điểm cũng không sao.”
Lúc này, những ánh mắt nhìn sang càng nhiều hơn, ngay cả giáo sư McGonagall đứng giám sát ở cửa cũng bước vào trong thêm hai bước. Trong cuộc thi Tam Pháp Thuật, chỉ có đám Người Cá mới được tận mắt nhìn thấy hình thù cá heo Harry biến thành, chuyện này khiến người ta muốn được nhìn thấy thế nào cứ nghe giáo sư Marchbanks chấp nhận đổi địa điểm thi là biết.
“Không cần phiền toái vậy đâu ạ.” Harry vội xua tay. Sở trường của nó không phải biến thành cá heo, mà là biến thành hươu đực [nó tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện này, đây là bởi vì oán hận do trạng thái Hóa thú của nó tạo thành].
Cho nên, ngay sau đó mọi người liền trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn một con hươu đực với những nhánh gạc dài đẹp mắt xuất hiện trong Đại Sảnh Đường. Con hươu đực này không chỉ có bộ lông màu bạc, hơn nữa còn như phát sáng. Nhưng trên người rõ ràng lại mặc áo choàng màu đen trên người Harry vừa nãy!
“…Potter?” Giọng nói của giáo sư Marchbanks bất giác trở nên thì thầm, giống như bà đang ngỡ cảnh tượng này ở trong mơ, lo sợ nếu nói quá lớn tiếng, cảnh tượng này sẽ biến mất.
Con hươu ngẩng đầu nhìn bà, đôi mắt đen to tròn long lanh. “Dạ, giáo sư.” Sau đó nó bất an đạp đạp chân mấy cái, hiển nhiên là bị cái nhìn chằm chằm của mọi người làm cho không quen. Nó lùi về sau hai bước rồi biến trở lại thành người.
Giáo sư Marchbanks mất một lúc mới lấy lại được tinh thần, vẻ mặt như vừa trong mơ tỉnh lại. “Trò dùng đũa phép thực hiện những bùa chú mà trước giờ ta chưa từng nhìn thấy! Những bùa phép này đã vượt xa sách giáo khoa Biến Hình cả năm trăm lần! Điểm tối đa… Không, thêm cả điểm cộng nữa, chắc chắn rồi!”
“Cám ơn cô, giáo sư.” Harry trả lời. Tuy rằng vừa rồi bị mọi người nhìn chằm chằm khiến nó có chút không thoải mái, nhưng bây giờ nó lại không nhịn được mà nghĩ, đây có phải là buổi thi ngắn nhất trong lịch sử hay không? Bài thi Thảo Dược Học và Cổ Ngữ kế tiếp, Harry đều làm vô cùng tốt. Nó đương nhiên biết cách chăm sóc những thảo dược quý hiếm – trong ao đầm và cánh rừng phía sau pháo đài Slytherin có rất nhiều sinh vật. Về Cổ Ngữ, từ lúc học Hóa Thú, nó đã bắt đầu đọc những tài liệu bằng chữ cổ có liên quan, về sau đọc sách tham khảo cũng đều đọc những sách viết bằng Cổ Ngữ [Voldemort cố ý làm như vậy, thế cho nên bây giờ nó đọc những quyển sách viết bằng tiếng Anh lại có cảm giác không được quen cho lắm], hiển nhiên cũng không thành vấn đề.
Bài thi cuối cùng trong tuần đầu tiên là bài thi Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Đây là môn học Harry tự tin nhất, dù là trước kia hay bây giờ. Bài thi lý thuyết nó hoàn thành rất sớm, đáp án như đã rõ trong lòng bàn tay rồi. Lần thứ năm nó nộp bài sớm nhất, mà lần này mọi người đã chẳng thèm nâng mí mắt lên – chuyện này đã không còn là chuyện lạ nữa!
Phần thi thực hành vào buổi chiều, Harry cũng rất tự tin. Lần này lại đến phiên giáo sư Tofty giám sát nó, không khí vô cùng thoải mái. Có điều, sau khi Harry biểu diễn xuất sắc đuổi một Ông Kẹ(*), giáo sư Tofty cũng giống như giáo sư Marchbanks, hơi nghiêng người về phía trước: “Ta nghe nói, con có thể gọi ra một Thần Hộ Mệnh hoàn chỉnh? Con cũng biết đấy, thêm điểm thưởng, con trai…” Kỳ thật ông muốn nói Harry biểu diễn thần chú Lớp lớp màn che hơn, nhưng lực sát thương của bùa chú đó quá mạnh, không thích hợp lấy ra để biểu diễn.
Được rồi, lần này quả vẫn giống như lần trước. Harry giơ đũa phép, quay đầu nhìn Voldemort đang đứng ở cửa. Hắn là giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, phụ trách gọi tên học sinh lần lượt vào dự thi, lúc này cũng đang nhìn sang chỗ Harry. Trên mặt hắn vẫn là nụ cười quen thuộc, nhưng chỉ có Harry hiểu nụ cười ấy có ý nghĩa gì: Voldemort đang cực kỳ chờ mong phản ứng của tất cả mọi người khi nhìn thấy Thần Hộ Mệnh của nó là một con rắn đen Mamba.
Lúc nào cũng thích ở sau lưng kiểm soát cảm xúc của người khác… Harry bĩu môi. Nó bước lui về sau một bước, chỉ đũa phép lên cao. Hãy nghĩ đến những chuyện vui vẻ, nó tự nói với chính mình.
Giáo sư Snape đang trong cuộc du ngoạn đường dài…
Kỵ sĩ thứ bảy đang dưỡng thương trong Căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld…
Thầy Lupin sắp mời nó làm ba đỡ đầu cho đứa con của thầy…
Một đôi mắt đen trong như ngọc phản chiếu hình bóng nó…
“Expecto Patronum!”
Một màn sương bạc chui ra từ đầu đũa phép bằng gỗ Nhựa ruồi của nó. Lớp sương lớn dần, đậm dần, hội tụ thành hình dạng của một con rắn lớn màu bạc vắt ngang toàn bộ khoảng trần của Đại Sảnh Đường. Tất cả mọi người dường như quên mất đang trong buổi thi, ngẩng đầu trợn mắt nhìn con rắn bạc.
“Vô cùng hoàn hảo!” Giáo sư Tofty là người lấy lại tinh thần đầu tiên, ‘bốp bốp’ vỗ tay. “Có điều ta thật sự không ngờ được, Thần Hộ Mệnh của Kẻ Được Chọn lại là rắn.” Tất cả mọi người biết, đối thủ một mất một còn với Harry chính là Voldemort. Mà là hậu duệ cuối cùng của người sáng lập xà viện, Salazar Slytherin, ký hiệu nổi tiếng của người kia cũng chính là rắn – cho nên ông ngạc nhiên cũng là rất bình thường.
Lời này vừa dứt, những người không hiểu chuyện thì vẫn không hiểu, mà những người biết biết thì sắc mặt đều rất kỳ quái.
“Là giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của Harry, ta phải nói, chuyện này không đáng ngạc nhiên chút nào cả.” Voldemort đột nhiên lên tiếng. Hắn rút cây đũa phép bằng gỗ Thủy tùng ra [đương nhiên nhìn nó cũng không còn hình dáng ban đầu], chỉ lên cao, “Expecto Patronum!”
Một con hươu đực màu bạc lập tức nhảy ra, gạc nai chằng chịt, đôi mắt to tròn. Nếu là bình thường chuyện này không có gì khiến người khác phải giật mình cả, nhưng ở đây có không ít người chứng kiến Harry hóa thú trong buổi thi thực hành Biến Hình – đó không phải giống hệt con hươu đực đó sao? Chả trách lông nó lại màu bạc?
Harry theo bản năng chớp chớp mắt. Tuy rằng từ trong thế giới ký ức trở về nó cũng đã biết chuyện này, nhưng đây là lần đầu tiên nó tận mắt nhìn thấy Thần Hộ Mệnh Voldemort phát ra. Con hươu đực kia chậm rãi đi đến gần nó, chóp mũi đụng vào bàn tay không tự giác vươn ra của nó. Đương nhiên là nó không thể sờ được Thần Hộ Mệnh, nhưng Harry có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến lòng bàn tay mình.
Ánh mắt của mọi người đều quét qua quét lại giữa Harry và Voldemort. Lời nói vừa rồi không hề giống của một giáo sư giành cho học sinh, hiển nhiên là còn có cả quan hệ thân mật riêng tư nữa… Bọn họ có nên hy vọng lần sau giáo sư Gaunt [Voldemort] sẽ biểu diễn biến thành một con rắn bằng bạc giống hệt Thần Hộ Mệnh của Harry không? Muốn chia tách hai người đó thực sự là chuyện vô vọng sao?
Đám quan viên của Cục sát hạch đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ thật chờ mong một lịch sử dự thi mới.
Dumbledore ngồi ở vị trí giám khảo khác, ánh mắt hơi lóe lên, theo bản năng siết chặt bàn tay dưới tay áo choàng rộng. Theo động tác của ông, có một ánh sáng chói chợt lóe lên. Đây là lễ vật Harry tặng cho ông, mà từ khi nhận được, ông vẫn luôn mang theo bên mình.
Xem ra bây giờ ông đã thực sự đối mặt được với sự thật… Nghĩ đến cậu thiếu niên tóc vàng ngạo nghễ, Dumbledore lộ ra một nụ cười chua xót.
Editor chú thích:
(*) Ông Kẹ (Boggart): là sinh vật có khả năng biến đổi hình dạng, nó sẽ biến thành thứ mà nạn nhân của nó sợ nhất. Ông Kẹ thường trốn ở những nơi tối tăm và đóng kín. Bởi vì nó thường xuyên thay đổi hình dạng nên có rất ít người biết hình dáng thực sự của nó là như thế nào. Cách thông thường nhất để trị một Ông Kẹ là chỉ đũa phép vào nó và hô ‘Riddikulus’ (Kì cà kì cục) trong khi nghĩ về điều gì đó thật buồn cười.
Giáo sư Tofty gật gù tán đồng. “Tôi thực sự rất chờ mong.”
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, Harry chỉ có thể cười gượng. Thật may, đúng lúc này giáo sư McGonagall lên tiếng giải vây cho nó: “Mời các ông bà theo lối này.” Bà dẫn bọn họ tới vị trí ghế còn trống trên bàn giáo sư. Giáo sư Tofty ngồi xuống cạnh Voldemort. Hắn quay người sang, bày ra nụ cười lễ độ đúng chuẩn.
Harry nhìn dáng vẻ của hắn, lại nghĩ đến phản ứng xấu hổ của mình, không khỏi dùng sức xoa hai má. Có điều như thế cũng vô dụng, có lẽ cả đời này nó cũng không thể học được phong thái của Voldemort, nụ cười rõ ràng là giả tạo lại có thể lấy lòng được mọi người. Nhưng rất nhanh sau đó nó liền không còn thời gian mà thắc mắc nữa, bởi vì những học sinh khác của nhà Gryffindor đã nhao nhao quay sang hỏi nó: “Harry, bồ…” Tất cả đều hỏi nó tham dự hai kỳ thi một lúc như thế nào.
Kỳ thi O.W.Ls và N.E.W.Ts đều chính thức bắt đầu vào ngày hôm sau. Mỗi môn học đều gồm hai phần thi: lý thuyết và thực hành, tổng thời gian mỗi kỳ thi là hai tuần. Những nhắc nhở về bùa Chống gian lận hay quy định về việc cấm mang cuộn giấy Tự trả lời, mực Tự sửa lỗi sai, Harry đã rất rõ ràng.
Môn thi đầu tiên diễn ra vào sáng thứ hai, là bài thi lý thuyết Bùa Chú. Địa điểm làm bài thi là trong Đại Sảnh Đường, bốn dãy bàn dài của bốn nhà đã biến mất, nhường chỗ cho những dãy bàn đơn. Giáo sư Flitwick phát đề thi cho bọn nó, lúc đến chỗ Harry, giáo sư đưa cho nó hai tờ đề. “Cảm giác thế nào, Potter?” Thầy nhỏ giọng hỏi.
Harry mở giấy da dê làm bài thi trống ra, gật gật đầu. Lần này dự thi chính là có thể bù đắp lại bảy năm học trước cho nó. Ước chừng nửa giờ sau, nó nộp bài thi O.W.Ls đã hoàn thành lên, sau đó tiếp tục làm bài thi N.E.W.Ts. Những câu hỏi trong bài thi nó đều nắm chắc, đến khi hoàn thành câu cuối cùng, hai giờ dự thi vẫn còn dư nửa giờ. Harry tự hỏi nó có nên tiếp tục ngồi đợi đến hết thời gian hay nộp bài trước, cuối cùng dứt khoát giơ tay.
“Sao thế, Potter?” Người phản ứng nhanh nhất vẫn là giáo sư Flitwick. Bởi vì vóc dáng thầy khá nhỏ bé, cho nên thầy ấy vẫn thường dùng bùa Trôi nổi, chính vì vậy thầy ấy có thể bao quát được tất cả học sinh đang làm bài thi bên trong Đại Sảnh Đường. Lúc này thầy cũng đã nhìn thấy bài thi chằng chịt chữ trên bàn Harry, lập tức hiểu ra: “Làm xong rồi sao? Có cần kiểm tra lại không?”
Harry lắc lắc đầu. “Con muốn nộp bài, thưa giáo sư.” Trừ khi nó viết sai từ, Harry nghĩ thầm trong lòng, nếu không nó chắc chắc sẽ lấy được điểm tối đa. Về điểm xuất sắc? Là chuyện dĩ nhiên rồi!
Harry nộp xong liền rời khỏi Đại Sảnh Đường, không hề hay biết hai bài thi của nó đang được các giám khảo chuyền tay nhau đọc.
Bữa trưa, Hermione biết chuyện Harry nộp bài thi trước liền bày ra vẻ mặt không hài lòng. Lý thuyết của cô nàng chính là, ‘Nộp sớm không tốt.’ Thực ra cô nàng vẫn để bụng chuyện Harry và Tom trước đây dễ dàng qua được kỳ thi.
Buổi chiều chính là bài thi thực hành Bùa Chú. Các học sinh theo danh sách được gọi vào bên trong Đại Sảnh Đường, hoàn thành yêu cầu của giám khảo. Harry lại được giáo sư Tofty giám sát, mà vị giáo sư này thì dường như cảm thấy vô cùng hứng thú với nó: “Hà, trò Potter, trò có thể làm cho cái ly này xoay tròn mấy vòng được không?”
Harry theo lời đề nghị. Chiếc ly trên bàn xoay tròn mấy vòng đẹp mắt, sau đó đứng vững vàng lại như lúc đầu. Rồi nó lại khiến cho một con thằn lằn đổi sang bảy màu khác nhau, biến cho quả nho dài ra bằng một quả dưa, cuối cùng khiến một ngôi sao nhỏ dùng làm đạo cụ dính chặt lên mũi giáo sư Tofty.
“Xuất sắc! Vô cùng xuất sắc!” Giáo sư Tofty run rẩy vỗ tay, ngôi sao nhỏ trên mũi theo động tác của ông mà khẽ đung đưa. “Tất cả đều rất tuyệt vời!”
Mọi người đều ghé mắt nhìn sang. Những người bạn cùng năm thứ năm với Harry trước kia giờ đã học năm thứ sáu, cho nên những học sinh năm thứ năm thi cùng, nó đều không quen, nhưng điều này cũng không hề làm giảm những cái nhìn chăm chú về phía nó.
Trong ngày đầu của kỳ thi, việc Harry biểu diễn một lần thành công đã trở thành đề tài bàn tán mới. Chính vì vậy, đến buổi thi thực hành Biến Hình, những ánh mắt nhìn nó càng nhiều.
“Hà hà hà, thế này đương nhiên không làm khó được trò.” Lần này người giám sát Harry đã đổi thành giáo sư Marchbanks. Nó dường như lúc nào cũng được các giám thị có thâm niên đặc biệt giám sát. Bà nói với nó bằng giọng điệu ngân nga, sau đó hỏi tiếp: “Ta nghe nói trong cuộc thi Tam Pháp Thuật vào năm thứ tư, trò đã có thể biến hình thành một con cá heo có ý thức, mà ta phải nói rằng, chỉ dựa vào chuyện đó thôi cũng đã đủ trở thành một bậc thầy về biến hình rồi, càng không cần nói đến dự thi N.E.W.Ts.” Bà hơi nghiêng người về phía trước, dùng giọng điệu thương lượng nói với nó: “Liệu ta có được vinh hạnh chứng kiến cảnh tượng đó một lần không? Nếu cần thiết, đổi địa điểm cũng không sao.”
Lúc này, những ánh mắt nhìn sang càng nhiều hơn, ngay cả giáo sư McGonagall đứng giám sát ở cửa cũng bước vào trong thêm hai bước. Trong cuộc thi Tam Pháp Thuật, chỉ có đám Người Cá mới được tận mắt nhìn thấy hình thù cá heo Harry biến thành, chuyện này khiến người ta muốn được nhìn thấy thế nào cứ nghe giáo sư Marchbanks chấp nhận đổi địa điểm thi là biết.
“Không cần phiền toái vậy đâu ạ.” Harry vội xua tay. Sở trường của nó không phải biến thành cá heo, mà là biến thành hươu đực [nó tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện này, đây là bởi vì oán hận do trạng thái Hóa thú của nó tạo thành].
Cho nên, ngay sau đó mọi người liền trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn một con hươu đực với những nhánh gạc dài đẹp mắt xuất hiện trong Đại Sảnh Đường. Con hươu đực này không chỉ có bộ lông màu bạc, hơn nữa còn như phát sáng. Nhưng trên người rõ ràng lại mặc áo choàng màu đen trên người Harry vừa nãy!
“…Potter?” Giọng nói của giáo sư Marchbanks bất giác trở nên thì thầm, giống như bà đang ngỡ cảnh tượng này ở trong mơ, lo sợ nếu nói quá lớn tiếng, cảnh tượng này sẽ biến mất.
Con hươu ngẩng đầu nhìn bà, đôi mắt đen to tròn long lanh. “Dạ, giáo sư.” Sau đó nó bất an đạp đạp chân mấy cái, hiển nhiên là bị cái nhìn chằm chằm của mọi người làm cho không quen. Nó lùi về sau hai bước rồi biến trở lại thành người.
Giáo sư Marchbanks mất một lúc mới lấy lại được tinh thần, vẻ mặt như vừa trong mơ tỉnh lại. “Trò dùng đũa phép thực hiện những bùa chú mà trước giờ ta chưa từng nhìn thấy! Những bùa phép này đã vượt xa sách giáo khoa Biến Hình cả năm trăm lần! Điểm tối đa… Không, thêm cả điểm cộng nữa, chắc chắn rồi!”
“Cám ơn cô, giáo sư.” Harry trả lời. Tuy rằng vừa rồi bị mọi người nhìn chằm chằm khiến nó có chút không thoải mái, nhưng bây giờ nó lại không nhịn được mà nghĩ, đây có phải là buổi thi ngắn nhất trong lịch sử hay không? Bài thi Thảo Dược Học và Cổ Ngữ kế tiếp, Harry đều làm vô cùng tốt. Nó đương nhiên biết cách chăm sóc những thảo dược quý hiếm – trong ao đầm và cánh rừng phía sau pháo đài Slytherin có rất nhiều sinh vật. Về Cổ Ngữ, từ lúc học Hóa Thú, nó đã bắt đầu đọc những tài liệu bằng chữ cổ có liên quan, về sau đọc sách tham khảo cũng đều đọc những sách viết bằng Cổ Ngữ [Voldemort cố ý làm như vậy, thế cho nên bây giờ nó đọc những quyển sách viết bằng tiếng Anh lại có cảm giác không được quen cho lắm], hiển nhiên cũng không thành vấn đề.
Bài thi cuối cùng trong tuần đầu tiên là bài thi Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Đây là môn học Harry tự tin nhất, dù là trước kia hay bây giờ. Bài thi lý thuyết nó hoàn thành rất sớm, đáp án như đã rõ trong lòng bàn tay rồi. Lần thứ năm nó nộp bài sớm nhất, mà lần này mọi người đã chẳng thèm nâng mí mắt lên – chuyện này đã không còn là chuyện lạ nữa!
Phần thi thực hành vào buổi chiều, Harry cũng rất tự tin. Lần này lại đến phiên giáo sư Tofty giám sát nó, không khí vô cùng thoải mái. Có điều, sau khi Harry biểu diễn xuất sắc đuổi một Ông Kẹ(*), giáo sư Tofty cũng giống như giáo sư Marchbanks, hơi nghiêng người về phía trước: “Ta nghe nói, con có thể gọi ra một Thần Hộ Mệnh hoàn chỉnh? Con cũng biết đấy, thêm điểm thưởng, con trai…” Kỳ thật ông muốn nói Harry biểu diễn thần chú Lớp lớp màn che hơn, nhưng lực sát thương của bùa chú đó quá mạnh, không thích hợp lấy ra để biểu diễn.
Được rồi, lần này quả vẫn giống như lần trước. Harry giơ đũa phép, quay đầu nhìn Voldemort đang đứng ở cửa. Hắn là giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, phụ trách gọi tên học sinh lần lượt vào dự thi, lúc này cũng đang nhìn sang chỗ Harry. Trên mặt hắn vẫn là nụ cười quen thuộc, nhưng chỉ có Harry hiểu nụ cười ấy có ý nghĩa gì: Voldemort đang cực kỳ chờ mong phản ứng của tất cả mọi người khi nhìn thấy Thần Hộ Mệnh của nó là một con rắn đen Mamba.
Lúc nào cũng thích ở sau lưng kiểm soát cảm xúc của người khác… Harry bĩu môi. Nó bước lui về sau một bước, chỉ đũa phép lên cao. Hãy nghĩ đến những chuyện vui vẻ, nó tự nói với chính mình.
Giáo sư Snape đang trong cuộc du ngoạn đường dài…
Kỵ sĩ thứ bảy đang dưỡng thương trong Căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld…
Thầy Lupin sắp mời nó làm ba đỡ đầu cho đứa con của thầy…
Một đôi mắt đen trong như ngọc phản chiếu hình bóng nó…
“Expecto Patronum!”
Một màn sương bạc chui ra từ đầu đũa phép bằng gỗ Nhựa ruồi của nó. Lớp sương lớn dần, đậm dần, hội tụ thành hình dạng của một con rắn lớn màu bạc vắt ngang toàn bộ khoảng trần của Đại Sảnh Đường. Tất cả mọi người dường như quên mất đang trong buổi thi, ngẩng đầu trợn mắt nhìn con rắn bạc.
“Vô cùng hoàn hảo!” Giáo sư Tofty là người lấy lại tinh thần đầu tiên, ‘bốp bốp’ vỗ tay. “Có điều ta thật sự không ngờ được, Thần Hộ Mệnh của Kẻ Được Chọn lại là rắn.” Tất cả mọi người biết, đối thủ một mất một còn với Harry chính là Voldemort. Mà là hậu duệ cuối cùng của người sáng lập xà viện, Salazar Slytherin, ký hiệu nổi tiếng của người kia cũng chính là rắn – cho nên ông ngạc nhiên cũng là rất bình thường.
Lời này vừa dứt, những người không hiểu chuyện thì vẫn không hiểu, mà những người biết biết thì sắc mặt đều rất kỳ quái.
“Là giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của Harry, ta phải nói, chuyện này không đáng ngạc nhiên chút nào cả.” Voldemort đột nhiên lên tiếng. Hắn rút cây đũa phép bằng gỗ Thủy tùng ra [đương nhiên nhìn nó cũng không còn hình dáng ban đầu], chỉ lên cao, “Expecto Patronum!”
Một con hươu đực màu bạc lập tức nhảy ra, gạc nai chằng chịt, đôi mắt to tròn. Nếu là bình thường chuyện này không có gì khiến người khác phải giật mình cả, nhưng ở đây có không ít người chứng kiến Harry hóa thú trong buổi thi thực hành Biến Hình – đó không phải giống hệt con hươu đực đó sao? Chả trách lông nó lại màu bạc?
Harry theo bản năng chớp chớp mắt. Tuy rằng từ trong thế giới ký ức trở về nó cũng đã biết chuyện này, nhưng đây là lần đầu tiên nó tận mắt nhìn thấy Thần Hộ Mệnh Voldemort phát ra. Con hươu đực kia chậm rãi đi đến gần nó, chóp mũi đụng vào bàn tay không tự giác vươn ra của nó. Đương nhiên là nó không thể sờ được Thần Hộ Mệnh, nhưng Harry có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến lòng bàn tay mình.
Ánh mắt của mọi người đều quét qua quét lại giữa Harry và Voldemort. Lời nói vừa rồi không hề giống của một giáo sư giành cho học sinh, hiển nhiên là còn có cả quan hệ thân mật riêng tư nữa… Bọn họ có nên hy vọng lần sau giáo sư Gaunt [Voldemort] sẽ biểu diễn biến thành một con rắn bằng bạc giống hệt Thần Hộ Mệnh của Harry không? Muốn chia tách hai người đó thực sự là chuyện vô vọng sao?
Đám quan viên của Cục sát hạch đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ thật chờ mong một lịch sử dự thi mới.
Dumbledore ngồi ở vị trí giám khảo khác, ánh mắt hơi lóe lên, theo bản năng siết chặt bàn tay dưới tay áo choàng rộng. Theo động tác của ông, có một ánh sáng chói chợt lóe lên. Đây là lễ vật Harry tặng cho ông, mà từ khi nhận được, ông vẫn luôn mang theo bên mình.
Xem ra bây giờ ông đã thực sự đối mặt được với sự thật… Nghĩ đến cậu thiếu niên tóc vàng ngạo nghễ, Dumbledore lộ ra một nụ cười chua xót.
Editor chú thích:
(*) Ông Kẹ (Boggart): là sinh vật có khả năng biến đổi hình dạng, nó sẽ biến thành thứ mà nạn nhân của nó sợ nhất. Ông Kẹ thường trốn ở những nơi tối tăm và đóng kín. Bởi vì nó thường xuyên thay đổi hình dạng nên có rất ít người biết hình dáng thực sự của nó là như thế nào. Cách thông thường nhất để trị một Ông Kẹ là chỉ đũa phép vào nó và hô ‘Riddikulus’ (Kì cà kì cục) trong khi nghĩ về điều gì đó thật buồn cười.
Danh sách chương