“Tìm được thanh gươm chúng ta có thể giải quyết được cái mặt dây chuyền.” Buổi tối trước ngày rời đi, Hermione nói với Harry. “Mar nói cho mình biết đồ vật do yêu tinh chế tạo có khả năng hấp thụ sức mạnh của vật có pháp thuật mạnh hơn nó. Bồ dùng nọc độc của Tử Xà để phá hủy cuốn nhật ký, mà thanh gươm Gryffindor lại hút được nọc độc của Tử Xà, chứng tỏ điều ấy là đúng!” Tối đó đến phiên Rold trực đêm, cho nên trong lều chỉ có hai đứa bọn nó.
“Vậy thì tốt quá, mình không chịu được cảm giác lạnh lẽo như băng này thêm nữa.” Harry kéo kéo dây xích vàng trên cổ. Mặt dây chuyền luôn lạnh lẽo như băng, hoàn toàn không hấp thụ thân nhiệt nó một chút nào. “Mà này…” Nó đột nhiên để ý đến một chuyện, “Từ khi nào mà hai người các cậu xưng hô thẳng tên với nhau rồi vậy?” Đúng ra mà nói, từ sau khi biết tên Hermione, Rold hẳn là đã đoán được người cô bé đi cùng là ai, nhưng anh ta lại hoàn toàn không có hứng thú suy đoán chuyện này, vẫn gọi nó là Abbott.
Hermione hơi nghiêng người sang một bên tựa như cái ghế ngồi dưới thân cô bé đột nhiên dài ra vậy, “Mar nói anh ấy không để ý…”
“Đấy là vấn đề anh ta để ý hay không sao?” Thiếu chút nữa thì ra Harry đã thốt ra cái tên Ron, nhưng may mà nó kịp kìm lại. “Bồ còn nói mình dễ tin người!” Nó tức tối nói.
“Thực ra thì Mar biết nhiều thứ lắm.” Sắc mặt Hermione không được tự nhiên, cô bé đương nhiên nhận ra khoảnh khắc kia Harry muốn nói gì, nhưng cô bé không đề cập đến. “Anh ấy cứ như một thư viện di động vậy!”
Ai mà không biết Hermione thích đọc sách như thế nào. Harry cũng không biết tại sao đột nhiên bản thân lại trở nên nóng nảy như vậy. Rõ ràng mỗi lúc Rold và Hermione nói chuyện, nó đều ở bên cạnh hai người đó cơ mà? Nó cố gắng để giọng mình dịu lại, “Bọn mình đi thung lũng Godric trước. Nếu mọi chuyện thuận lợi thì tiếp theo chúng ta nên nghĩ cách để có thể đột nhập vào được ngân hàng Gringotts. Mình dám cá trong hầm bạc của gia tộc Lestrange rất có khả năng có cái mà chúng ta đang muốn tìm.”
Lúc Ron còn chưa bỏ đi, chúng nó đã nghe lỏm được tin tức này ở nơi mà chúng nó dừng lại. Bọn nó trùng hợp bắt gặp một đám người đang chạy trốn, Ted Tonks, Dean Thomas [cho nên về sau Harry mới đột nhiên nghĩ ra cái tên Dean], còn hai người và hai yêu tinh không biết tên nữa. Trong cuộc nói chuyện của bọn họ, con yêu tinh cười nhạo chuyện Snape mang thanh gươm Gryffindor giả cất vào hầm bạc của gia tộc Lestrange [“Thật hay giả cũng không phân biệt được!”], sau đó còn hung dữ nói bên trong đó có rất nhiều thứ đồ vốn thuộc về yêu tinh khác.
“Voldemort từng giao cuốn nhật ký cho Lucius Malfoy cất giữ…” Hermione suy nghĩ nói, “Cho nên bồ cho rằng có khả năng Lestrange cũng cất giữ một Trường Sinh Linh Giá? Vậy đó là Trường Sinh Linh Giá nào? Chiếc Cúp Hufflepuff? Hay là di vật của Ravenclaw?”
“Mình không biết, nhưng khả năng này là rất lớn, đáng để chúng ta thử một lần.” Harry nói.
“Nếu chúng ta có thể thuận lợi lấy được thanh gươm Gryffindor thì tốt rồi.” Hermione nói, ngón tay cọ cọ cằm, ánh mắt mơ màng giống như đang nhớ lại. “Mar còn nói, thanh gươm Gryffindor có thể chịu được nhiều loại bùa chú, kể cả bùa chú hắc ám, ví dụ như bùa Sao chép hay Lửa Quỷ. Trong hầm bạc của những gia tộc thuần huyết lâu đời không thể nào không có bùa chú phòng hộ. Mình nghĩ muốn biết đó có phải đồ thật hay không chỉ lấy thanh kiếm chạm vào vật đó là sẽ biết. Nghe nói Chiếc Cúp Hufflepuff có hai tay cầm được chạm trổ tinh xảo và có hình con lửng; Còn di vật của Ravenclaw, mình nghĩ đó có thể là vòng nguyệt quế làm bằng vàng…”
“Hả?” Harry nghe đến đoạn phía sau liền vô cùng sửng sốt. “Sao bồ lại biết hình dáng chúng như thế nào?”
“Mar nói cho mình.” Hermione trả lời, vẫn như đang đắm chìm trong trí nhớ, “Hôm qua, lúc bồ trực đêm, anh ấy thấy mình đọc cuốn Hogwarts – Một lịch sử liền thuận miệng kể cho mình nghe truyền thuyết về bốn nhà sáng lập Hogwarts. Anh ấy nói Rowena Ravenclaw có một cái vòng nguyệt quế rất nổi tiếng, có thể khiến người đội nó có được trí tuệ hơn người.”
“Điều này rất có khả năng!” Harry vừa hưng phấn vừa kinh ngạc. “Hermione, cái gì bồ cũng biết hết!”
Hermione lấy lại tinh thần, trợn mắt nhìn nó. “Mình đã nói Mar chính là thư viện di động mà!”
Hai người thảo luận thêm về Trường Sinh Linh Giá một lúc nữa, Harry lại chợt nghĩ tới một chuyện khác: “Gần đây không biết Voldemort đang làm gì? Trên Nhật Báo Tiên Tri không thấy nói hắn có hành động gì cả?”
“Mình không biết.” Hermione dứt khoát trả lời, “Nhắc đến chuyện này mình mới nhớ ra…” Cô bé nhìn Harry chằm chằm đánh giá, “Bế Quan Bí Thuật của cậu cuối cùng cũng học thành công rồi? Thời gian này không có nhìn vào đầu óc Voldemort nữa đấy chứ?”
“A… Đúng thế.” Harry chột dạ trả lời. Nó đã hoàn toàn quên mất Bế Quan Bí Thuật, giờ Hermione nhắc nó mới nhận ra, đã lâu rồi nó không có liên hệ đầu óc với Voldemort. Kỳ thật nó cảm thấy chuyện đó chẳng có gì không tốt, có thể cho nó biết Voldemort muốn làm gì, tuy rằng đã có lần nó bị gài bẫy, để lại hậu quả thương tâm, nhưng giờ thì cứ như hai mắt nó bị mù vậy…
Hermione không biết nó đang suy nghĩ gì, vừa lòng gật gật đầu. Sau đó cô bé đứng dậy, “Mình ra ngoài tán gẫu với Mar đây.”
Harry nhìn theo bóng dáng cô bé biến mất sau mành cửa [khiến cho một luồng gió lạnh thổi vào], chui người vào trong túi ngủ. Trực đêm trong cái thời tiết rét căm căm thế này mà không một lời kêu cả, Mar Rold đúng là người rất tốt, Harry nghĩ. Sau đó nó lại nghĩ, ngoại trừ nó chăm sóc hắn hai ngày sau khi hắn bị thương ra thì thời gian còn lại đều là hắn săn sóc nó và Hermione. Cái gì cũng biết, tính cách tốt, trình độ pháp thuật cao, hắn dù có đi một mình cũng chẳng cần phải lo lắng gì cả… Bất cứ người nào đồng hành với hắn đều cảm thấy rất vui vẻ, rất thoải mái, như nó và Hermione vậy… Harry mơ mơ màng màng nghĩ, sau đó chìm vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, Harry phát hiện tuyết bên ngoài đã che lấp cả nửa lều. Nơi bọn nó đang ở hiện tại là một cái đảo nhỏ giữa hồ ở Tô Cách Lan, địa hình cao nên tương đối lạnh. Thời gian xuất phát dự kiến là vào buổi tối, như vậy thì bọn nó sẽ có một đêm để đi tìm thanh gươm.
Khi bóng đêm buông xuống, ba người bọn nó nắm tay nhau cùng Độn Thổ. Địa điểm mới tới là một quảng trường nhỏ giữa thung lũng, những chùm màu lấp lánh trên cây thông Noel trong cửa hàng bên đường, đài tưởng niệm chiến tranh được dựng ở giữa quảng trường. Vốn dĩ lúc đầu Harry chưa chú ý, đến khi Hermione giật giật cánh tay nó, nó mới có phản ứng: đài tưởng niệm chiến tranh này đã được ếm bùa, khi có Pháp sư đến gần, cái tháp trên đài sẽ biến thành bức tượng ba người: một người đàn ông tóc tai rối bù đeo mắt kiếng, một người phụ nữ tóc dài và một đứa bé trai khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu đang ngồi trong lòng mẹ nó. Tấm bia phía dưới có ghi: Tưởng niệm vợ chồng Potter.
Là ba má nó… Harry đứng dưới chân đài tưởng niệm ngửa đầu nhìn lên. Ba má sẽ không hy sinh vô ích, con đang từng bước đi trên con đường tiêu diệt Voldemort, nhất định con sẽ thành công! Hermione đứng bên cạnh nó, yên lặng không nói gì.
Đến khi ba người đang định tiếp tục cất bước, Rold đứng đằng sau Harry và Hermione đột nhiên lên tiếng, “Tôi muốn đến thăm hỏi bà Bathilda Bagshot một chút. Lát nữa sẽ gặp nhau ở nơi này, được chứ?”
Hermione đang không biết nên che giấu thế nào việc cô bé và Harry đang muốn đi tìm thanh gươm Gryffindor trong khi bọn cô và Mar Rold cứ đi kè kè với nhau, lúc này nghe hắn nói vậy, trong lòng hơi thả lỏng, đồng thời có chút áy náy: “Ừ, tôi nghĩ lát nữa bọn tôi cũng tới thăm hỏi bà Bagshot, biết đâu chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà bà ấy cũng nên.”
Harry vẫn còn chưa dứt ra khỏi nỗi tiếc thương ba má, cho nên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Voldemort nhìn hai người bọn nó đi tới khoảng không gian tối đen như mực – nơi đó chính là nghĩa trang của thung lũng Godric. Hắn thu tầm mắt, nhìn pho tượng, rồi sau đó bước nhanh tới một con hẻm nhỏ tối thui. Hắn từng đi qua con đường này hai lần, đây là lần lựa chọn thứ ba của hắn.
Harry chỉ muốn viếng phần mộ của ba má nó. Nhưng trong quá trình tìm kiếm, bọn nó phát hiện ra ở đó có một bia mộ tên Ignotus Peverell [“Xem cái này nè! Đó là dấu hiệu trên quyển sách!”], có bia mộ của gia đình Dumbledore [“Thì ra gia đình thầy Dumbledore đã từng sống ở đây…”] cùng với những cái tên hay họ quen thuộc khác.
Cuối cùng bọn nó cũng tìm được mộ của vợ chồng Potter. Ngôi mộ được làm bằng đá hoa cương trắng, giống như mộ của cụ Dumbledore, dường như sáng lên trong bóng tối. Dòng chữ khắc bên trên là ngày sinh và ngày mất của James và Lily Potter. Còn có một câu trích:
“Kẻ thù cuối cùng bị tiêu diệt là cái chết!”
Harry đọc to lên. Đó không phải là chỉ sự bất tử sao? Mà có lẽ không phải. Bảo Bối Tử Thần chỉ là truyền thuyết, cho dù có tập hợp được đủ chúng lại thì cũng không thể nào bất tử được. Giọng nói nhẹ nhàng của Hermione vang lên bên tai nó, “Mình nghĩ câu đó có nghĩa là cuộc sống vượt xa cả cái chết, chết mà vẫn như đang sống.”
Harry mím chặt môi. Cho nên ba má nó hy sinh để lại một mình nó đứng ở đây. Nước mắt nó trào ra, vô cùng nóng bỏng, nhưng khi chảy ra gò má lạnh giá của nó liền đông lại thành băng. Bọn họ dùng chính sinh mệnh của mình để giữ lại sinh mệnh cho nó. Harry đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, nhưng càng lau càng chảy, giống như đây là lần duy nhất nó được khóc vậy. Ba James và má Lily đang nằm dưới đó, dưới lớp tuyết và đá lạnh lẽo này…
Hermione nắm chặt tay nó, muốn làm cảm xúc của nó khá hơn. Cô bé vẫy đũa phép, biến ra một vòng hoa hồng Giáng Sinh trước mặt Harry. Nó cầm lấy rồi đặt lên mộ. Harry chăm chú nhìn ngôi mộ một lúc, đến khi nó cảm thấy nó không thể nào chịu đựng khung cảnh ở đây thêm một phút nào nữa, muốn nhấc chân rời đi. Đúng lúc này, khóe mắt nó chợt nhìn thấy một luồng sáng.
“Ai ở đó?” Harry lập tức cảnh giác. Nó rút tay mình ra khỏi tay Hermione, lấy đũa phép ra, thận trọng bước tới nơi luồng sáng phát ra chỗ bụi cây.
Luồng sáng kia vẫn ở đó. Harry đi vòng qua một bụi cây đen sì liền nhìn thấy rõ ràng luồng sáng kia rốt cuộc là thứ gì – là một Thần Hộ Mệnh! Đôi mắt nó to tròn, đầu đầy gạc sừng.
“Gạc nai!” Hermione đi theo sau Harry, nhận ra hình dạng của Thần Hộ Mệnh sửng sốt đến thốt lên. “Đây không phải là Thần Hộ Mệnh của bồ sao, Harry?”
“Không phải,” Harry vừa trả lời vừa cẩn thận đi tới gần con vật màu bạc hết sức quen thuộc, “Bồ có thấy mình dùng thần chú gọi Thần Hộ Mệnh không?”
Con hươu đực màu bạc đang đứng đó, nhàm chán lấy chân cào cào tuyết, thấy Harry đi đến, nó liền ngẩng đầu lên, sau đó quay đầu chạy chạy vài bước, rồi quay đầu lại nhìn nó.
“Hình như nó muốn chúng ta đi theo?” Hermione phỏng đoán. Phát hiện ra Harry đã đuổi theo con hươu từ lúc nào, cô nàng lập tức cao giọng gọi với theo: “Harry, đó rất có thể là cái bẫy đấy!”
Nhưng Harry không nghe theo lời khuyên của cô nàng, lúc này nó đã theo con hươu bạc đi qua hàng rào thấp bé vây quanh nghĩa trang. Hermione đành nâng cao đề phòng, nắm chặt đũa phép đuổi theo.
Thần Hộ Mệnh màu bạc đi được một đoạn thì dừng lại, cứ như thế, giữ khoảng cách với hai đứa bọn nó vài bước chân. Thỉnh thoảng quay đầu như để xác định bọn nó có theo kịp hay không. Quãng đường không xa lắm, con hươu bạc dẫn nó tới một ngôi nhà đổ nát, có thứ gì đó bên trong đang phát ra ánh sáng lấp lánh.
Thanh gươm Gryffindor!
Thanh gươm được cắm siêu vẹo trên một khối đá bị cháy đen lại phía sau hàng giậu đổ nát quấn đầy những cây tầm ma và cỏ dại, những viên hồng ngọc trên chuôi gươm tản ra những tia sáng lấp lánh, vỏ kiếm chạm khắc tinh xảo bị ném trên lớp gạch vỡ, nhìn có vẻ như ai đó sau khi rút kiếm ra khỏi vỏ thuận tay vứt nó ở đấy vậy.
Con hươu bạc đi đến nơi đó, quay đầu nhìn Harry lần cuối, bóng dáng nhạt dần rồi biến mất.
“Đợi đã!” Harry hồi phục tinh thần. Nó không biết đây rốt cuộc là Thần Hộ Mệnh của ai! Năm cấp ba, có lần nó đã tưởng nó nhìn thấy ba James phái Thần Hộ Mệnh tới cứu nó, nhưng trên thực tế đó chính là nó sau khi dùng Xoay Thời gian. Thần Hộ Mệnh vừa rồi rốt cuộc là của ai? Không phải của nó, càng không thể là của ba James, mà lần này Hermione cũng không có Xoay Thời gian!
Nhưng không có tác dụng, con vật màu bạc vẫn cứ thế tan biến trong không khí.
Harry vội chạy tới, dẹp đám tầm ma và cỏ dại, rút thanh gươm đang cắm trên khối đá ra kiểm tra. Hermione cũng đuổi theo, há hốc miệng sửng sốt. “Harry, đây là di tích căn nhà của bồ!” Cô bé chỉ tấm bia trên khối đá kia.
Harry chạy lại nhìn kỹ khối đá, rồi giơ thanh gươm lên quan sát. Đúng là thanh gươm Gryffindor! [mặt dây chuyền trên cổ nó đang sợ hãi kích động]. Nhưng sao thanh gươm lại được cắm trong phế tích của nhà nó? Nếu thanh gươm vẫn luôn được cắm ở đây thì không phải các Pháp sư khác đi qua sẽ nhìn thấy sao? Nói cách khác, thanh gươm này mới được cắm lên cách đây không lâu! Con hươu bạc kia được người nào đó cố ý phái tới để dẫn đường cho nó.
Bọn nó dừng lại ở phế tích căn nhà một lát. Căn nhà Potter hiển nhiên đã trở thành một điểm đến tham quan, có thể nhìn thấy những dòng chữ kỷ niệm được viết bằng pháp thuật ở khắp nơi, tất cả đều là những lời chúc, lời ủng hộ. Nếu là bình thường, Harry sẽ đi đến đọc từng dòng chữ. Nhưng lúc này, nó không ngừng đưa mắt tìm kiếm xung quanh, hy vọng con hươu bạc kia sẽ xuất hiện lần nữa. Nhưng nó phải thất vọng rồi, xung quanh không hề xảy ra điều gì bất thường nữa cả.
“Vậy thì tốt quá, mình không chịu được cảm giác lạnh lẽo như băng này thêm nữa.” Harry kéo kéo dây xích vàng trên cổ. Mặt dây chuyền luôn lạnh lẽo như băng, hoàn toàn không hấp thụ thân nhiệt nó một chút nào. “Mà này…” Nó đột nhiên để ý đến một chuyện, “Từ khi nào mà hai người các cậu xưng hô thẳng tên với nhau rồi vậy?” Đúng ra mà nói, từ sau khi biết tên Hermione, Rold hẳn là đã đoán được người cô bé đi cùng là ai, nhưng anh ta lại hoàn toàn không có hứng thú suy đoán chuyện này, vẫn gọi nó là Abbott.
Hermione hơi nghiêng người sang một bên tựa như cái ghế ngồi dưới thân cô bé đột nhiên dài ra vậy, “Mar nói anh ấy không để ý…”
“Đấy là vấn đề anh ta để ý hay không sao?” Thiếu chút nữa thì ra Harry đã thốt ra cái tên Ron, nhưng may mà nó kịp kìm lại. “Bồ còn nói mình dễ tin người!” Nó tức tối nói.
“Thực ra thì Mar biết nhiều thứ lắm.” Sắc mặt Hermione không được tự nhiên, cô bé đương nhiên nhận ra khoảnh khắc kia Harry muốn nói gì, nhưng cô bé không đề cập đến. “Anh ấy cứ như một thư viện di động vậy!”
Ai mà không biết Hermione thích đọc sách như thế nào. Harry cũng không biết tại sao đột nhiên bản thân lại trở nên nóng nảy như vậy. Rõ ràng mỗi lúc Rold và Hermione nói chuyện, nó đều ở bên cạnh hai người đó cơ mà? Nó cố gắng để giọng mình dịu lại, “Bọn mình đi thung lũng Godric trước. Nếu mọi chuyện thuận lợi thì tiếp theo chúng ta nên nghĩ cách để có thể đột nhập vào được ngân hàng Gringotts. Mình dám cá trong hầm bạc của gia tộc Lestrange rất có khả năng có cái mà chúng ta đang muốn tìm.”
Lúc Ron còn chưa bỏ đi, chúng nó đã nghe lỏm được tin tức này ở nơi mà chúng nó dừng lại. Bọn nó trùng hợp bắt gặp một đám người đang chạy trốn, Ted Tonks, Dean Thomas [cho nên về sau Harry mới đột nhiên nghĩ ra cái tên Dean], còn hai người và hai yêu tinh không biết tên nữa. Trong cuộc nói chuyện của bọn họ, con yêu tinh cười nhạo chuyện Snape mang thanh gươm Gryffindor giả cất vào hầm bạc của gia tộc Lestrange [“Thật hay giả cũng không phân biệt được!”], sau đó còn hung dữ nói bên trong đó có rất nhiều thứ đồ vốn thuộc về yêu tinh khác.
“Voldemort từng giao cuốn nhật ký cho Lucius Malfoy cất giữ…” Hermione suy nghĩ nói, “Cho nên bồ cho rằng có khả năng Lestrange cũng cất giữ một Trường Sinh Linh Giá? Vậy đó là Trường Sinh Linh Giá nào? Chiếc Cúp Hufflepuff? Hay là di vật của Ravenclaw?”
“Mình không biết, nhưng khả năng này là rất lớn, đáng để chúng ta thử một lần.” Harry nói.
“Nếu chúng ta có thể thuận lợi lấy được thanh gươm Gryffindor thì tốt rồi.” Hermione nói, ngón tay cọ cọ cằm, ánh mắt mơ màng giống như đang nhớ lại. “Mar còn nói, thanh gươm Gryffindor có thể chịu được nhiều loại bùa chú, kể cả bùa chú hắc ám, ví dụ như bùa Sao chép hay Lửa Quỷ. Trong hầm bạc của những gia tộc thuần huyết lâu đời không thể nào không có bùa chú phòng hộ. Mình nghĩ muốn biết đó có phải đồ thật hay không chỉ lấy thanh kiếm chạm vào vật đó là sẽ biết. Nghe nói Chiếc Cúp Hufflepuff có hai tay cầm được chạm trổ tinh xảo và có hình con lửng; Còn di vật của Ravenclaw, mình nghĩ đó có thể là vòng nguyệt quế làm bằng vàng…”
“Hả?” Harry nghe đến đoạn phía sau liền vô cùng sửng sốt. “Sao bồ lại biết hình dáng chúng như thế nào?”
“Mar nói cho mình.” Hermione trả lời, vẫn như đang đắm chìm trong trí nhớ, “Hôm qua, lúc bồ trực đêm, anh ấy thấy mình đọc cuốn Hogwarts – Một lịch sử liền thuận miệng kể cho mình nghe truyền thuyết về bốn nhà sáng lập Hogwarts. Anh ấy nói Rowena Ravenclaw có một cái vòng nguyệt quế rất nổi tiếng, có thể khiến người đội nó có được trí tuệ hơn người.”
“Điều này rất có khả năng!” Harry vừa hưng phấn vừa kinh ngạc. “Hermione, cái gì bồ cũng biết hết!”
Hermione lấy lại tinh thần, trợn mắt nhìn nó. “Mình đã nói Mar chính là thư viện di động mà!”
Hai người thảo luận thêm về Trường Sinh Linh Giá một lúc nữa, Harry lại chợt nghĩ tới một chuyện khác: “Gần đây không biết Voldemort đang làm gì? Trên Nhật Báo Tiên Tri không thấy nói hắn có hành động gì cả?”
“Mình không biết.” Hermione dứt khoát trả lời, “Nhắc đến chuyện này mình mới nhớ ra…” Cô bé nhìn Harry chằm chằm đánh giá, “Bế Quan Bí Thuật của cậu cuối cùng cũng học thành công rồi? Thời gian này không có nhìn vào đầu óc Voldemort nữa đấy chứ?”
“A… Đúng thế.” Harry chột dạ trả lời. Nó đã hoàn toàn quên mất Bế Quan Bí Thuật, giờ Hermione nhắc nó mới nhận ra, đã lâu rồi nó không có liên hệ đầu óc với Voldemort. Kỳ thật nó cảm thấy chuyện đó chẳng có gì không tốt, có thể cho nó biết Voldemort muốn làm gì, tuy rằng đã có lần nó bị gài bẫy, để lại hậu quả thương tâm, nhưng giờ thì cứ như hai mắt nó bị mù vậy…
Hermione không biết nó đang suy nghĩ gì, vừa lòng gật gật đầu. Sau đó cô bé đứng dậy, “Mình ra ngoài tán gẫu với Mar đây.”
Harry nhìn theo bóng dáng cô bé biến mất sau mành cửa [khiến cho một luồng gió lạnh thổi vào], chui người vào trong túi ngủ. Trực đêm trong cái thời tiết rét căm căm thế này mà không một lời kêu cả, Mar Rold đúng là người rất tốt, Harry nghĩ. Sau đó nó lại nghĩ, ngoại trừ nó chăm sóc hắn hai ngày sau khi hắn bị thương ra thì thời gian còn lại đều là hắn săn sóc nó và Hermione. Cái gì cũng biết, tính cách tốt, trình độ pháp thuật cao, hắn dù có đi một mình cũng chẳng cần phải lo lắng gì cả… Bất cứ người nào đồng hành với hắn đều cảm thấy rất vui vẻ, rất thoải mái, như nó và Hermione vậy… Harry mơ mơ màng màng nghĩ, sau đó chìm vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, Harry phát hiện tuyết bên ngoài đã che lấp cả nửa lều. Nơi bọn nó đang ở hiện tại là một cái đảo nhỏ giữa hồ ở Tô Cách Lan, địa hình cao nên tương đối lạnh. Thời gian xuất phát dự kiến là vào buổi tối, như vậy thì bọn nó sẽ có một đêm để đi tìm thanh gươm.
Khi bóng đêm buông xuống, ba người bọn nó nắm tay nhau cùng Độn Thổ. Địa điểm mới tới là một quảng trường nhỏ giữa thung lũng, những chùm màu lấp lánh trên cây thông Noel trong cửa hàng bên đường, đài tưởng niệm chiến tranh được dựng ở giữa quảng trường. Vốn dĩ lúc đầu Harry chưa chú ý, đến khi Hermione giật giật cánh tay nó, nó mới có phản ứng: đài tưởng niệm chiến tranh này đã được ếm bùa, khi có Pháp sư đến gần, cái tháp trên đài sẽ biến thành bức tượng ba người: một người đàn ông tóc tai rối bù đeo mắt kiếng, một người phụ nữ tóc dài và một đứa bé trai khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu đang ngồi trong lòng mẹ nó. Tấm bia phía dưới có ghi: Tưởng niệm vợ chồng Potter.
Là ba má nó… Harry đứng dưới chân đài tưởng niệm ngửa đầu nhìn lên. Ba má sẽ không hy sinh vô ích, con đang từng bước đi trên con đường tiêu diệt Voldemort, nhất định con sẽ thành công! Hermione đứng bên cạnh nó, yên lặng không nói gì.
Đến khi ba người đang định tiếp tục cất bước, Rold đứng đằng sau Harry và Hermione đột nhiên lên tiếng, “Tôi muốn đến thăm hỏi bà Bathilda Bagshot một chút. Lát nữa sẽ gặp nhau ở nơi này, được chứ?”
Hermione đang không biết nên che giấu thế nào việc cô bé và Harry đang muốn đi tìm thanh gươm Gryffindor trong khi bọn cô và Mar Rold cứ đi kè kè với nhau, lúc này nghe hắn nói vậy, trong lòng hơi thả lỏng, đồng thời có chút áy náy: “Ừ, tôi nghĩ lát nữa bọn tôi cũng tới thăm hỏi bà Bagshot, biết đâu chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà bà ấy cũng nên.”
Harry vẫn còn chưa dứt ra khỏi nỗi tiếc thương ba má, cho nên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Voldemort nhìn hai người bọn nó đi tới khoảng không gian tối đen như mực – nơi đó chính là nghĩa trang của thung lũng Godric. Hắn thu tầm mắt, nhìn pho tượng, rồi sau đó bước nhanh tới một con hẻm nhỏ tối thui. Hắn từng đi qua con đường này hai lần, đây là lần lựa chọn thứ ba của hắn.
Harry chỉ muốn viếng phần mộ của ba má nó. Nhưng trong quá trình tìm kiếm, bọn nó phát hiện ra ở đó có một bia mộ tên Ignotus Peverell [“Xem cái này nè! Đó là dấu hiệu trên quyển sách!”], có bia mộ của gia đình Dumbledore [“Thì ra gia đình thầy Dumbledore đã từng sống ở đây…”] cùng với những cái tên hay họ quen thuộc khác.
Cuối cùng bọn nó cũng tìm được mộ của vợ chồng Potter. Ngôi mộ được làm bằng đá hoa cương trắng, giống như mộ của cụ Dumbledore, dường như sáng lên trong bóng tối. Dòng chữ khắc bên trên là ngày sinh và ngày mất của James và Lily Potter. Còn có một câu trích:
“Kẻ thù cuối cùng bị tiêu diệt là cái chết!”
Harry đọc to lên. Đó không phải là chỉ sự bất tử sao? Mà có lẽ không phải. Bảo Bối Tử Thần chỉ là truyền thuyết, cho dù có tập hợp được đủ chúng lại thì cũng không thể nào bất tử được. Giọng nói nhẹ nhàng của Hermione vang lên bên tai nó, “Mình nghĩ câu đó có nghĩa là cuộc sống vượt xa cả cái chết, chết mà vẫn như đang sống.”
Harry mím chặt môi. Cho nên ba má nó hy sinh để lại một mình nó đứng ở đây. Nước mắt nó trào ra, vô cùng nóng bỏng, nhưng khi chảy ra gò má lạnh giá của nó liền đông lại thành băng. Bọn họ dùng chính sinh mệnh của mình để giữ lại sinh mệnh cho nó. Harry đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, nhưng càng lau càng chảy, giống như đây là lần duy nhất nó được khóc vậy. Ba James và má Lily đang nằm dưới đó, dưới lớp tuyết và đá lạnh lẽo này…
Hermione nắm chặt tay nó, muốn làm cảm xúc của nó khá hơn. Cô bé vẫy đũa phép, biến ra một vòng hoa hồng Giáng Sinh trước mặt Harry. Nó cầm lấy rồi đặt lên mộ. Harry chăm chú nhìn ngôi mộ một lúc, đến khi nó cảm thấy nó không thể nào chịu đựng khung cảnh ở đây thêm một phút nào nữa, muốn nhấc chân rời đi. Đúng lúc này, khóe mắt nó chợt nhìn thấy một luồng sáng.
“Ai ở đó?” Harry lập tức cảnh giác. Nó rút tay mình ra khỏi tay Hermione, lấy đũa phép ra, thận trọng bước tới nơi luồng sáng phát ra chỗ bụi cây.
Luồng sáng kia vẫn ở đó. Harry đi vòng qua một bụi cây đen sì liền nhìn thấy rõ ràng luồng sáng kia rốt cuộc là thứ gì – là một Thần Hộ Mệnh! Đôi mắt nó to tròn, đầu đầy gạc sừng.
“Gạc nai!” Hermione đi theo sau Harry, nhận ra hình dạng của Thần Hộ Mệnh sửng sốt đến thốt lên. “Đây không phải là Thần Hộ Mệnh của bồ sao, Harry?”
“Không phải,” Harry vừa trả lời vừa cẩn thận đi tới gần con vật màu bạc hết sức quen thuộc, “Bồ có thấy mình dùng thần chú gọi Thần Hộ Mệnh không?”
Con hươu đực màu bạc đang đứng đó, nhàm chán lấy chân cào cào tuyết, thấy Harry đi đến, nó liền ngẩng đầu lên, sau đó quay đầu chạy chạy vài bước, rồi quay đầu lại nhìn nó.
“Hình như nó muốn chúng ta đi theo?” Hermione phỏng đoán. Phát hiện ra Harry đã đuổi theo con hươu từ lúc nào, cô nàng lập tức cao giọng gọi với theo: “Harry, đó rất có thể là cái bẫy đấy!”
Nhưng Harry không nghe theo lời khuyên của cô nàng, lúc này nó đã theo con hươu bạc đi qua hàng rào thấp bé vây quanh nghĩa trang. Hermione đành nâng cao đề phòng, nắm chặt đũa phép đuổi theo.
Thần Hộ Mệnh màu bạc đi được một đoạn thì dừng lại, cứ như thế, giữ khoảng cách với hai đứa bọn nó vài bước chân. Thỉnh thoảng quay đầu như để xác định bọn nó có theo kịp hay không. Quãng đường không xa lắm, con hươu bạc dẫn nó tới một ngôi nhà đổ nát, có thứ gì đó bên trong đang phát ra ánh sáng lấp lánh.
Thanh gươm Gryffindor!
Thanh gươm được cắm siêu vẹo trên một khối đá bị cháy đen lại phía sau hàng giậu đổ nát quấn đầy những cây tầm ma và cỏ dại, những viên hồng ngọc trên chuôi gươm tản ra những tia sáng lấp lánh, vỏ kiếm chạm khắc tinh xảo bị ném trên lớp gạch vỡ, nhìn có vẻ như ai đó sau khi rút kiếm ra khỏi vỏ thuận tay vứt nó ở đấy vậy.
Con hươu bạc đi đến nơi đó, quay đầu nhìn Harry lần cuối, bóng dáng nhạt dần rồi biến mất.
“Đợi đã!” Harry hồi phục tinh thần. Nó không biết đây rốt cuộc là Thần Hộ Mệnh của ai! Năm cấp ba, có lần nó đã tưởng nó nhìn thấy ba James phái Thần Hộ Mệnh tới cứu nó, nhưng trên thực tế đó chính là nó sau khi dùng Xoay Thời gian. Thần Hộ Mệnh vừa rồi rốt cuộc là của ai? Không phải của nó, càng không thể là của ba James, mà lần này Hermione cũng không có Xoay Thời gian!
Nhưng không có tác dụng, con vật màu bạc vẫn cứ thế tan biến trong không khí.
Harry vội chạy tới, dẹp đám tầm ma và cỏ dại, rút thanh gươm đang cắm trên khối đá ra kiểm tra. Hermione cũng đuổi theo, há hốc miệng sửng sốt. “Harry, đây là di tích căn nhà của bồ!” Cô bé chỉ tấm bia trên khối đá kia.
Harry chạy lại nhìn kỹ khối đá, rồi giơ thanh gươm lên quan sát. Đúng là thanh gươm Gryffindor! [mặt dây chuyền trên cổ nó đang sợ hãi kích động]. Nhưng sao thanh gươm lại được cắm trong phế tích của nhà nó? Nếu thanh gươm vẫn luôn được cắm ở đây thì không phải các Pháp sư khác đi qua sẽ nhìn thấy sao? Nói cách khác, thanh gươm này mới được cắm lên cách đây không lâu! Con hươu bạc kia được người nào đó cố ý phái tới để dẫn đường cho nó.
Bọn nó dừng lại ở phế tích căn nhà một lát. Căn nhà Potter hiển nhiên đã trở thành một điểm đến tham quan, có thể nhìn thấy những dòng chữ kỷ niệm được viết bằng pháp thuật ở khắp nơi, tất cả đều là những lời chúc, lời ủng hộ. Nếu là bình thường, Harry sẽ đi đến đọc từng dòng chữ. Nhưng lúc này, nó không ngừng đưa mắt tìm kiếm xung quanh, hy vọng con hươu bạc kia sẽ xuất hiện lần nữa. Nhưng nó phải thất vọng rồi, xung quanh không hề xảy ra điều gì bất thường nữa cả.
Danh sách chương