Mấy ngày sau đó, Kreacher vẫn chưa trở về.
Trong thời gian ba đứa bọn nó chờ đợi con gia tinh, ông Weasley có phái Thần Hộ Mệnh đến, nói cho chúng nó biết những người ở hôn lễ đều bình an. Ở quảng trường bên ngoài căn nhà số 12 xuất hiện hai kẻ mặc áo choàng, dễ dàng nhận thấy chúng chính là Tử Thần Thực Tử được phái đến giám sát căn nhà, bởi vì ngày đêm thay ca, cho nên quần áo Muggle chúng mặc cũng chẳng ra sao. Sau đó, thầy Lupin có đến một lần, mang cho bọn nó một ít tin tức bên ngoài. Cuộc đảo chính diễn ra rất thầm lặng, tin ông Scrimgeour mất tích bị phong tỏa, dân chúng chỉ được nghe tuyên bố ông ta từ chức. Hiện giờ, trên trang nhất của Nhật Báo Tiên Tri chính là lệnh truy nã Harry, với tội danh là có liên quan đến cái chết của cụ Dumbledore.
“Khả năng rất lớn là ông Scrimgeour đang bị giam lỏng.” Thầy Lupin nói với bọn nó, “Chúng ta phát hiện đám Tử Thần Thực Tử thay phiên nhau canh gác ở bên ngoài nhà ông Scrimgeour.”
“Vậy ông Scrimgeour mà tụi con gặp mấy hôm trước rốt cuộc là ai?” Hermione hỏi. Đến giờ cô bé vẫn chưa thể nghĩ ra được người nào đã giả danh Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật đến đưa di chúc của cụ Dumbledore cho ba đứa.
“Chúng ta cũng không biết.” Thầy Lupin tiếc nuối lắc đầu, đồng thời thầy ấy có vẻ gì đó rất phiền muộn. “Chuyện này được bọn chúng lên kế hoạch rất chu đáo. Đến mãi sau này chúng ta mới phát hiện ra, khi đó thì ông Scrimgeour đã không ra khỏi nhà mấy ngày rồi.”
“Sao đám Tử Thần Thực Tử lại không giết luôn ông Scrimgeour, hoặc là dùng Lời Nguyền Độc Đoán với ông ấy? Giam lỏng chẳng phải là một cách làm rất tốn công sao?” Ron đưa ra ý kiến.
Thầy Lupin gật đầu với cậu. “Chúng ta cũng nghĩ thế, nhưng thời gian gần đây, chúng ta không thể đoán được hành động của đám Tử Thần Thực Tử, không cách nào biết được bọn chúng muốn làm gì.”
Harry lập tức nghĩ tới người không rõ là bạn hay thù kia, do dự không biết có nên nói với thầy Lupin không. Nhưng thầy Lupin đã đổi chủ đề trước, thầy đưa ra đề nghị được đi cùng chúng nó. Harry kịch liệt phản đối, nó cho rằng đây là hành động cực kỳ thiếu trách nhiệm với cô Tonks và đứa con chưa chào đời của hai người. Cuối cùng, cuộc gặp mặt ngắn ngủi của ba đứa nó với thầy Lupin kết thúc trong cãi vã.
Hermione trách cứ thái độ của Harry, nói nó nên nói chuyện với thầy Lupin bằng giọng điệu mềm mỏng hơn [“Vì thầy ấy là một Người Sói, lo sợ cũng là chuyện dễ hiểu!”]. Nhưng chuyện này cũng không kéo dài lâu, bởi vì sau đó bọn nó liền thảo luận về người bí ẩn đã ra lệnh cho Kreacher.
“Nói thật, mình không nghĩ ra một ai cả.” Ron cau mày nói, “Mình cũng chưa từng nghe nói đến có một người như vậy trong hàng ngũ Tử Thần Thực Tử.”
“Có bao nhiêu người có thể khiến Bellatrix nghe theo?” Cách suy nghĩ của Hermione gần với Harry, “Mình thật nghi ngờ, bà ta chỉ nghe lời Voldemort mà thôi.”
Harry hơi nhếch môi cười khẩy, “Như bồ nói, mình cũng có thể tin người phóng thần chú chữa lành kia chính là Voldemort!”
Nó chỉ nói đùa thôi, nhưng Hermione lại cau mày suy nghĩ nghiêm túc một hồi, cuối cùng cũng vẻ như chấp nhận nói: “Người có thể làm được chuyện này cũng chỉ có mình Voldemort – tuy rằng mình vẫn không nghĩ là thật.” Cô bé áy náy nhìn Harry.
“Mình cũng nghĩ vậy.” Ron cười ha hả. “Chuyện này nghe thật buồn cười!”
Harry và Hermione cũng bật cười theo. Nhưng bọn nó đều hiểu rõ, bọn nó chỉ đang cố an ủi nỗi hoang mang trong lòng mà thôi. Nếu người ra lệnh cho Kreacher thật sự là Voldemort, thì rất có thể bọn nó đang dần đi sâu vào cạm bẫy kẻ thù giăng ra, tuy rằng bọn nó vẫn không hiểu hắn làm như vậy là có mục đích gì.
**
Hồ Lomond (*), Scotland, núi sông trùng điệp. Băng phủ kín bờ hồ uốn lượn, tạo thành những hình thù kỳ lạ. Giờ đang là cuối thu, trên các đảo trong hồ, cây bụi phát sáng xanh biếc (**) đã dần chuyển thành da cam hay đỏ thẫm, từng trái đỏ tươi điểm xuyết sau những tán lá, phản chiếu dưới mặt hồ trong suốt yên ả. Giữa khung cảnh rực rỡ này, pháo đài hình chóp nhọn màu trắng càng thêm nổi bật, cũng càng thêm tĩnh mịch.
Một người mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện trên hòn đảo nhỏ trồng đầy thông đối diện pháo đài. Rồi, trong rừng vang lên những tiếng rít, những tiếng đập cánh phành phạch đầy hoảng sợ của lũ chim, những người còn lại lần lượt đáp xuống. Tổng cộng có sáu người, tất cả đều đeo mặt nạ bạc, hoa văn khắc trên mỗi mặt nạ không giống nhau, nhưng cùng một phong cách.
“Đảo thứ sáu!” Người đầu tiên đáp xuống đi tới phía trước mấy bước, nhìn rõ hơn mục tiêu của bọn chúng, “Muggle chỉ có thể nhìn thấy năm cái đảo kia.”
“Đây chính là địa điểm họp mặt mới Chủ nhân tìm ra?” Một giọng nữ cao vút vang lên, “Nhìn là thấy kiên cố hơn trang viên Malfoy cả nghìn lần.”
Một Tử Thần Thực Tử gõ gõ cây gậy đầu lâu bằng vàng của mình xuống mặt đất. Nhưng phía dưới phủ đầy lá thông, tiếng động kia không đủ để thể hiện sự bực dọc của chủ nhân. “Bella, chị đừng có quên trước đây nhà Malfoy luôn là nơi họp mặt Chủ nhân lựa chọn.” Lão đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘luôn’. Trong lúc lão nghiêng đầu nói, một lọn tóc màu bạch kim trượt ra khỏi mũ trùm.
“Chính dượng cũng nói là ‘trước đây’!” Bellatrix không chút do dự tiếp tục châm chọc.
Lucius Malfoy còn đang định tranh cãi thêm, nhưng người đứng bên cạnh đã giật tay lão ngăn lại. “Lucius, đừng có tốn thời gian tranh cãi. Chúa Tể Hắc Ám chỉ triệu tập riêng mấy người chúng ta tới, đừng để Ngài phải đợi.” Người này cũng đeo mặt nạ bạc, nhưng khác với những người còn lại, y còn đeo một cái bọc mảnh dài trên lưng.
Lời này lập tức có hiệu quả, mọi người đồng loạt im lặng. Người cuối cùng lên tiếng đi ra phía bờ, vươn cánh tay trái ra, kéo tay áo choàng lên. Theo động tác của y, một dấu hiệu màu đen phản chiếu dưới mặt hồ, mặt hồ lập tức biến đổi. Cây liễu vốn rủ tán lá xuống nước đột nhiên động đậy, biến đổi thành ba chiếc thuyền đầu nhọn.
Sáu người đưa mắt nhìn nhau, rất nhanh đã chia thành ba cặp. Vợ chồng Lestrange đương nhiên một cặp, Nott và đồng nghiệp trong Bộ Pháp Thuật – Yaxley, cặp cuối là Malfoy và Snape – bạn học từ thời còn ở Hogwarts.
Ba chiếc thuyền nhỏ xíu ngay cả chỗ ngồi cũng không có lại chạy cực kỳ vững vàng, hai người lớn đứng ngay mép thuyền nhưng không hề bị một giọt nước nào bắn lên người.
“Không hổ là Chúa Tể Hắc Ám!” Bellatrix chưa bao giờ che giấu sự ngưỡng mộ, sùng bái đến điên cuồng của ả dành cho Voldemort. Rodolphus đứng phía sau ả gật đầu tán thành, Yaxley và Nott trên một chiếc thuyền khác cũng như vậy. Bọn chúng tò mò đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng hô kinh ngạc.
Vợ chồng Lestrange là bầy tôi trung thành của Voldemort, vì Voldemort mà bị bắt giam vào Azkaban mười mấy năm cũng chưa từng hối hận, được gọi đến đây không có gì đáng ngạc nhiên. Về phần Nott và Yaxley, lúc nguy cấp, chúng nói dối để thoát kiếp lao ngục, nhưng sau khi Voldemort trở lại, chúng lập tức quay về dưới trướng của hắn, đồng thời chúng luôn hoàn thành tốt những việc Voldemort giao cho.
Còn người đứng đầu của gia tộc Malfoy, Lucius Malfoy. Từ thời ba lão, cũng chính là Abraxas Malfoy, gia tộc Malfoy luôn ra mặt ủng hộ quan điểm thuần huyết của Voldemort. Đến đời lão, trừ việc vẫn ngầm phục tùng Voldemort, Lucius Malfoy còn thủ đoạn hơn, thuộc kiểu người hai mặt, bắt cá hai tay. Trước mặt Voldemort, lão khinh thường, lấy chuyện tra tấn Muggle làm trò vui; trước mặt công chúng, lão lại ra vẻ chính trực, làm điều tốt cho mọi người. Có thể nói, so về khả năng gió chiều nào xoay chiều nấy, không ai có thể sánh bằng lão.
Trong lúc đám người xuyên qua mặt hồ, tới pháo đài, cánh cổng khổng lồ được trạm khắc tinh xảo dần hiện ra trước mắt, Lucius Malfoy lập tức thầm đưa ra nhận định, lão không hề sai lầm. Thực lực mà Chúa Tể Hắc Ám còn che giấu cường đại hơn so với trước kia rất nhiều. Lão khiếp sợ, nhưng ngay sau đó liền suy nghĩ, thời gian gần đây lão không có phạm lỗi gì đi? Sáu người vào cổng chính, đi qua khu vườn được cắt tỉa ngay ngắn [Snape để ý thấy bên trong có rất nhiều thảo dược quý hiếm], sau đó đến một đại sảnh trống không. Đến khi thấy rõ ràng cảnh trí bên trong, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn nhau. Bên trong khác hoàn toàn với màu trắng chủ đạo phía ngoài pháo đài, toàn bộ đại sảnh đều được trang trí bằng gam màu tối.
Những cột đá hai bên được trạm khắc hoa hoàng liên(***) uốn lượn; một ngọn lửa khổng lồ lơ lửng giữa trần nhà, chiếu rọi xuống mặt sàn trong suốt như thủy tinh phía dưới. Ngay phía trên cửa vào là bốn cái mái vòm trạm trổ hình rồng uốn lượn. Mà phần mái vòm ngay trên đỉnh đầu bọn chúng cao khoảng mười thước Anh, trên đó là đủ loại ký hiệu và hình vẽ cổ xưa, phức tạp; xuống dưới một chút là những cửa sổ với lớp kính được trang trí năm màu rực rỡ.
Severus Snape có thể nói là người duy nhất khác biệt trong đám Tử Thần Thực Tử. Y là gián điệp của Hội Phượng Hoàng, nhưng thân phận này của y chỉ có y và người lãnh đạo của Hội Phượng Hoàng biết. Trước khi chết, Dumbledore đã nói bí mật này cho Moody, tuy Moody không tin y, nhưng lại hoàn toàn tín nhiệm Dumbledore, cho nên việc truyền tin tức tình báo lại cho Hội Phượng Hoàng của y bây giờ không quá khó khăn.
Sau khi y sắm một cái vai hoàn hảo trong kế hoạch tập kích giết Dumbledore, đương nhiên sẽ được Chúa Tể Hắc Ám hoàn toàn tín nhiệm, nằm trong số những người được Chúa Tể Hắc Ám gọi riêng đến đây cũng là bình thường. Nhưng không hiểu vì sao, từ lúc đặt chân đến nơi này, y lại đột nhiên không còn một chút niềm tin nào vào chuyện đó. Snape cố gắng không thể hiện cảm xúc của mình ra nét mặt hay ánh mắt – Voldemort có thể xuất hiện bất cứ lúc nào – y đờ người nhìn khoảng sáng vàng rực do ngọn lửa khổng lồ trên trần phản chiếu xuống tạo thành, thầm nghĩ: có khi nào từ lúc Chúa Tể Hắc Ám khôi phục vẻ bề ngoài, Ngài ấy đã nghi ngờ sự thành công của kế hoạch đó? Nghĩ đến đây, Snape đưa tay chạm vào thứ đang đeo sau lưng, cảm nhận nhịp tim mình càng lúc càng nhanh. Tại sao Chúa Tể Hắc Ám lại muốn y mang vật này đến?
Tuy rằng trừ Snape, tất cả mọi người đều đang đánh giá chung quanh, nhưng không một người nào phát ra tiếng động, trong đại sảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Cho nên khi một làn khói chậm rãi ngưng tụ thành hình người trước mặt, đám Tử Thần Thực Tử đồng loạt cúi đầu: “Chủ nhân!”
“Những người bạn của ta, hoan nghênh các ngươi đến pháo đài Slytherin.” Voldemort nhẹ giọng nói, ánh mắt dừng trên người Snape. Chính xác mà nói, là dừng ở cái bọc dài dài sau lưng y.
“Đây là vinh hạnh của chúng bề tôi!” Bellatrix luôn là người giành lời trước tiên, ả đang vô cùng kích động. Trừ Snape, đám người còn lại cũng không chịu để mình ả chiếm ưu thế, nói đủ lời nịnh nọt Voldemort. Nhưng phải nói pháo đài thực vô cùng lộng lẫy, tráng lệ, những từ ngữ để ca ngợi không cần nghĩ cũng tự tuôn ra.
“Hình như có rất nhiều bùa chú cấm chế!”
“Nơi này chắc phải tồn tại hơn ngàn năm rồi.”
“Không hổ là Chủ nhân!”
Voldemort cười khẩy, từ lúc xuất hiện, chân hắn chưa hề chạm đất, “Hôm nay ta triệu tập các ngươi đến đây không phải để nghe những lời tâng bốc.” Hắn dừng một chút, ánh mắt đảo qua mặt từng người, “Chuyện lần trước ta giao làm đến đâu rồi? Hử?” Hắn nhìn Bellatrix đang định nhanh nhảu đáp lời, “Bella không cần trả lời, hai con gia tinh kia dọn dẹp nơi này rất sạch sẽ.”
Thì ra Chúa Tể Hắc Ám muốn hai con gia tinh kia để làm chuyện này… Bellatrix thở phào một hơi, dọn dẹp nhà cửa không phải là công việc của Gia tinh rồi sao? “Đây là chuyện bề tôi nên làm.” Bellatrix cảm nhận được giá trị của mình lại tăng thêm một ít, đắc ý ưỡn ngực, hoàn toàn không biết Voldemort chỉ nói một phần sự thật.
“Thưa Chủ nhân, chúng bề tôi đã rải thuộc hạ ra khắp nước Anh, mỗi khu vực đều có một đội thay phiên nhau tuần tra.” Nott và Rodolphus đọ mắt một lúc lâu, không phân thắng bại, cuối cùng cả hai người đồng thời bước lên báo cáo.
Voldemort gật đầu, tỏ vẻ hắn đã biết, sau đó chuyển hướng sang một người khác.
“Chủ nhân, Paul Phoenix đã hoàn toàn nằm trong khống chế, Bộ Pháp Thuật đã thuộc về chúng ta. Còn Scrimgeour, đã giam lỏng theo chỉ thị của Chủ nhân.” Yaxley nói một lèo như sợ người khác giành mất công. Scrimgeour là do Voldemort chế phục, chỉ dùng đúng một Bùa Choáng, khiến Tử Thần Thực Tử có mặt lúc ấy càng thêm sùng bái, gã cũng là một trong số đó. “Hắn rất ngoan cố, vì sao chúng ta không giết luôn hắn đi? Hơn nữa, có tin tức, ngày đầu tiên sau khi chúng ta giam lỏng Scrimgeour, có người cải trang hắn đến nhà của bọn Weasley.” Câu cuối cùng gã nói có chút ngập ngừng.
Yaxley vốn tưởng rằng Voldemort sẽ vô cùng tức giận vì tin tức này, cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón nhận cơn phẫn nộ của hắn, nhưng phản ứng của Voldemort khác xa với tưởng tượng của gã. “Ngươi không cần xen vào chuyện này.” Người đàn ông anh tuấn phất tay, “Canh chừng Scrimgeour và Paul Phoenix cho tốt là được.”
“Thuộc hạ đã dùng Lời Nguyền Độc Đoán và Bùa Choáng cả nghìn lần, Chủ nhân, thuộc hạ đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.” Yaxley cam đoan. Xét về hiệu quả của bùa chú, bọn chúng chắc chắn không thể sánh bằng Voldemort, nhưng hai vị Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật kia chắc chắn sẽ không thể chịu nổi bùa chú ếm chồng lên nhau! Hơn nữa, không biết có phải ảo giác của gã hay không, gần đây tâm trạng của Chủ nhân dường như không tệ lắm? Số lần nổi giận ít đi rất nhiều, cũng ít giết người hơn, chẳng lẽ là vì Ngài đã khôi phục lại hình dáng?
Voldemort biết gã đang suy nghĩ gì, nhưng hắn không để ý. “Lucius?”
Lúc này, người đàn ông tóc bạch kim đã tháo mặt nạ, cúi đầu cung kính đáp: “Đám người kia đã ngoan ngoãn trong hầm giam, xin Chủ nhân yên tâm.”
Nếu muốn yên tâm thì mi đã không còn sống nữa rồi, Voldemort phẫn nộ nghĩ. Giờ giữ lão ta lại là còn vì chút xíu tác dụng, hầm giam của trang viên Malfoy hắn đã giao cho người khác ngầm giám sát… Hắn lơ đãng gật đầu, sau đó nhìn người cuối cùng, hắn luôn luôn không nhìn thấu suy nghĩ đã được phong bế của người này, “Severus, đã mang đồ đến chưa?”
Mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn Snape. Mang đồ đến? Là cái bọc trên lưng y sao? Bên trong là thứ gì?
Editor chú thích:
(*) Hồ Lomond: là hồ nước ngọt lớn nhất, nằm ở phía nam của cao nguyên Scotland. Hồ nước tuyệt đẹp được bao quanh bởi các dãy núi này là nơi chia cắt giữa các vùng đất thấp và vùng cao nguyên của miền Trung Scotland. Nó có chiều dài 39 km và chiều rộng từ 1,2 đến 8 km. Hồ nước này thực sự là nơi tham quan rất thú vị cho du khách vì nó có trên dưới 30 hòn đảo nhỏ nằm rải rác khắp nơi trên mặt hồ. Đây là một điểm du lịch nổi tiếng, được biết đến với các môn thể thao dưới nước và khu bến du thuyền. Khung cảnh xung quanh hồ tạo cho chúng ta cảm giác có vẻ như nó được hình thành nên từ những suy nghĩ của một họa sĩ trên bức tranh sơn dầu của mình hoặc từ trong tâm trí của một tiểu thuyết gia lãng mạn khi miêu tả khung cảnh kỳ diệu này trong một cuốn tiểu thuyết. Trong một cuộc thăm dò được tiến hành trong năm 2005 của Radio Times, hồ Loch Lomond được công nhận là kỳ quan thiên nhiên lớn thứ 5 tại Vương quốc Anh. (Sưu tầm)
hồ Lomond (sưu tầm)
(**) Cây bụi phát sáng (Euonymus alatus): là một loài cây bụi hay rụng lá sớm có nguồn gốc từ vùng Đông Á, ở miền Trung và Bắc Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc. Cây có chiều cao đến 2,5m, thân to. Hoa có màu xanh lục, nở suốt thời gian mùa xuân. Tên gọi “cây bụi phát sáng” xuất phát từ màu lá đỏ tươi vào mùa thu. (Wiki)
(***) Cây hoàng liên
Câu hỏi: Voldemort lệnh Snape mang thứ gì đến?
Danh sách chương