Trong lúc cả ba đứa nó đều chưa nghĩ ra nên nói gì tiếp theo thì cửa phòng Ron đột nhiên bị đẩy ra. Người tới là bà Weasley, thấy cả ba đứa nó đều đang ở trong phòng, nét mặt bà lập tức trở nên nghiêm nghị. “Ba đứa các con đều ở đây thì thật may,” Bà lạnh lùng nói, “Ông Bộ trưởng tìm ba đứa.”
“Bọn con?” Ron vô cùng kinh ngạc, “Cả ba người?”
“Đúng vậy!” Bà Weasley không vui nói, “Ông ấy đến, nói là có gì đó giao cho ba đứa, phòng khách dưới lầu đã để trống cho ông ấy và các con nói chuyện.”
Harry, Ron và Hermione đưa mắt nhìn nhau. Ông Scrimgeour trước kia làm việc trong Sở Bảo Mật, sau khi Voldemort công khai xuất hiện mới tiếp nhận chức Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. Ông ta xuất thân từ văn phòng Thần Sáng, tác phong cương quyết, mạnh mẽ, dứt khoát, đối lập hoàn toàn với ông Fudge hời hợt, lúc nào cũng tỏ ra mọi chuyện chẳng có gì. Nhưng ông ta tìm bọn nó làm gì? Ba đứa đi xuống lầu. Bà Weasley nói không sai, toàn bộ phòng khách chỉ có một người duy nhất. Ông Scrimgeour quay lưng lại phía bọn nó, mái tóc màu vàng nâu điểm hoa râm. Ông ta thoải mái ngồi trên ghế sô pha, trên chiếc bàn trước mặt có một cái túi. Ba đứa lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện ông Scrimgeour.
“A, các cô cậu đã tới.” Ông Scrimgeour mỉm cười nói, “Cụ Dumbledore có để lại di chúc cho các cô cậu. Hôm nay tôi đến là để giao lại.” Nói xong ông đưa tay mở cái túi trên bàn ra.
“Chờ một chút.” Harry nhanh nhạy hỏi, “Di chúc của thầy Dumbledore?”
“Đúng vậy!” Ông Scrimgeour ngừng tay, đưa mắt nhìn Harry.
Khuôn mặt của ông ta quá nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén bên dưới cặp mắt kính viền vàng vô cùng lạnh lùng, không chút cảm xúc. Harry nghĩ nếu ông ta mà cười rộ lên chắc hẳn sẽ vô cùng kỳ quái, hoàn toàn khác xa những điều viết về ông ta trên tờ Nhật Báo Tiên Tri.
“Tại sao bây giờ mới đưa cho chúng cháu?” Giọng điệu của Harry gần như chất vấn.
Trước khi ông Scrimgeour kịp trả lời, Hermione đã lên tiếng trước: “Bởi vì bọn họ muốn kiểm tra thứ gì đó mà thầy Dumbledore để lại cho chúng ta. Mà nay thời gian một tháng theo quy định đã hết, chứng tỏ bọn họ chẳng tìm ra được gì hay ho cả.”
Giọng điệu của hai đứa nó đều không được hoà nhã. Ron lén kéo góc áo hai đứa nhắc nhở, nhưng có vẻ như ông Scrimgeour không để ý đến điều đó. Ông ta không tiếp lời Hermione mà thản nhiên lấy từ trong túi ra một cuộn giấy da và một số đồ khác nữa. “Tôi sẽ không đọc di chúc, các cô cậu tự đọc đi.”
Harry, Ron và Hermione nhìn nhau, sau đó cùng ghé đầu đọc cuộn giấy da dê kia. Di chúc của thầy Dumbledore chỉ viết đơn giản mấy câu, đại ý là thầy để lại cái Tắt sáng bằng bạc cho Ron, một quyển truyện thiếu nhi bằng Cổ ngữ Runes cho Hermione, và trái Snitch vàng cho Harry, hết!
Những thứ đồ khó hiểu này có ích lợi gì cho việc tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá? Cả ba đứa đều nghi ngờ.
“Xem ra các cô cậu không hài lòng với những di vật này.” Ông Scrimgeour quan sát ba người bọn nó, ánh mắt dường như chỉ lơ đãng nhìn, nhưng thực ra lại rất sắc bén. “Có cần giúp đỡ không? Nói không chừng tôi biết đấy.”
Hermione hoài nghi nhìn ông ta chằm chằm. Ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật này có vẻ không giống như lời đồn…
“Hả?” Harry buột miệng hỏi. Nói thật, bây giờ nó không có một chút manh mối nào cả. Tuy rằng trước giờ nó không hề thích Bộ Pháp Thuật, nhưng không hiểu sao ông Bộ trưởng này khiến nó có cảm giác tin tưởng những lời ông ta nói là thật. Có lẽ người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc, Harry tự an ủi mình, dù ông Scrimgeour có nói sai đi chẳng nữa thì đó cũng coi như một ý kiến để tham khảo, ít nhất còn tốt hơn so với trạng thái mơ hồ không rõ lúc này.
“Tắt sáng, đi theo tiếng động; Snitch, trí nhớ da thịt; Truyện thiếu nhi,” Ông Scrimgeour chỉ vào ký hiệu tam giác ở một góc bìa sách, giọng điệu hơi trầm xuống: “Bảo Bối Tử Thần.”
“Bảo Bối Tử Thần?” Harry lập tức bắt được danh từ lạ lẫm kia. “Đó là thứ gì?”
Ron há to miệng. “Mình biết cái đó, nhưng không phải đó chỉ là truyền thuyết thôi sao?” Cậu thắc mắc.
Harry và Hermione đồng thời quay đầu nhìn cậu. Hai người bọn nó đều lớn lên ở thế giới Muggle cho nên trước giờ chưa từng nghe kể về câu chuyện cổ tích Những chuyện kể của Beedle Người Hát Rong được lưu truyền rộng rãi trong thế giới pháp thuật.
“Biết thì tốt rồi, có điều chúng…” Ông Scrimgeour lắc lắc đầu, sau đó đứng lên, nhìn thẳng Harry. “Cậu có thể đi theo tôi không? Chỉ ra phía ngoài một chút thôi. Tôi có lời muốn nói riêng với cậu, Harry.”
Harry nghĩ nghĩ, bên ngoài có bùa chú bảo vệ của Hội Phượng Hoàng, hơn nữa cũng có rất nhiều thành viên của Hội, vì thế nó gật đầu.
Ron trợn mắt nhìn theo ông Scrimgeour sải bước đi ra ngoài, Harry theo sau ông ta. Mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất hoàn toàn sau cánh cửa, cậu mới quay đầu nghi hoặc hỏi Hermione: “Dường như ông Scrimgeour biết hết tất cả vậy? Nếu thế ông ta giữ di chúc của thầy Dumbledore một tháng làm gì?”
Ngoài sân, những đứa con khác của nhà Weasley đang tất bật căng vải bạt chuẩn bị cho hôn lễ. Harry và ông Scrimgeour đi vòng qua khu vườn trồng rau, tạo khoảng cách xa nhất có thể với những người đó. “Ông Bộ trưởng, thế này đủ xa rồi chứ?” Harry không kiên nhẫn lên tiếng. Nó đã hạ quyết tâm, nếu ông Scrimgeour vẫn muốn nó làm người phát ngôn của Bộ Pháp Thuật, nhất định nó sẽ cho ông ta nhìn thấy dòng chữ mờ mờ không thể biến mất trên mu bàn tay nó: Tôi không được nói dối.
Ông Scrimgeour đứng lại. Ông ta không nhìn Harry, mà đưa mắt nhìn đầm lầy mọc đầy cỏ lau phía xa, “Nếu trên đời này có một cây đũa phép có thể đánh bại tất cả các cây đũa phép khác, cậu muốn có nó không?”
“Không ai có thể đánh bại nó ư?” Harry thẳng thắn lắc đầu, “Cháu không tin!”
Ông Scrimgeour dường như không hề bất ngờ trước phản ứng của nó, ông ta lập tức chuyển chủ đề: “Vậy cậu cũng không tin vào sự bất tử?”
“Cháu nghĩ ông là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật chứ không phải Voldemort.” Harry tiếp tục lắc đầu. Thời gian này nó cực kỳ ghét từ ‘bất tử’, bởi vì nghe từ đó nó sẽ liền nghĩ tới Voldemort.
“Nói cách khác,” Ông Scrimgeour thu hồi ánh mắt đang nhìn phía xa của mình, nhìn nó thật sâu: “Cậu nhất định sẽ giết chết Voldemort, đúng không?”
“Đó không phải là chuyện đương nhiên sao?” Harry có chút không kiên nhẫn, nó bắt đầu cảm thấy đi ra ngoài với ông Scrimgeour là một quyết định sai lầm.
Trong một tích tắc, vẻ mặt của ông Scrimgeour rất kỳ quái. Giống như vô cùng tức giận, lại giống như đang cười. “Rất tốt!” Cuối cùng ông ta nói, tựa như vẻ mặt kỳ quái vừa rồi của ông ta chỉ là ảo giác của Harry, “Ta sẽ giúp cậu!”
“Ông Bộ trưởng, cám ơn ông.” Harry lễ phép đáp. Nó không hề để ý đến việc ông Scrimgeour đột nhiên xưng ‘ta’, mà chỉ nghĩ ông Scrimgeour vẫn không yên tâm về nó, vẫn tọc mạch muốn biết nó đang làm gì. “Về Bảo Bối Tử Thần, ông không định bật mí thêm gì nữa sao, ông Bộ trưởng?” Nó quyết định lên tiếng hỏi, giọng điệu có chút nôn nóng.
“Vừa nãy chính cậu đã phủ định sự tồn tại của một trong số chúng.” Ông Scrimgeour nhìn nó qua cặp kính viền vàng, ánh mắt điềm tĩnh mà sắc bén.
Harry sửng sốt: “Ông nói là thật sao? Về cây đũa phép có khả năng đánh bại tất cả các cây đũa phép khác ấy?”
“Còn có Áo Khoác Tàng Hình, không gì có thể làm tổn hại được, tác dụng che giấu là vĩnh viễn, không như những chiếc áo tàng hình khác. Thứ cuối cùng là chiếc nhẫn có thể hồi sinh người chết.” Ông Scrimgeour vẫn nhìn nó chằm chằm, nói tiếp. “Đương nhiên, người chết không thể nào sống lại, cậu chỉ có thể nhìn thấy linh hồn của họ thôi.”
Đúng là nó có một chiếc Áo Khoác Tàng Hình như vậy! Harry nghẹn lời, không dám mạnh miệng nói Bảo Bối Tử Thần không hề tồn tại nữa. Về cây đũa phép Cơm Nguội nó có thể hỏi Hermione sau; Còn Chiếc Nhẫn Phục Sinh… Harry đột nhiên nhớ tới nó đã từng nhìn thấy chiếc nhẫn với viên đá màu đen trong Chậu Tưởng Ký – Marvolo Gaunt đã huơ huơ chiếc nhẫn trước mắt Bob Odgen, Harry đã thấy được ký hiệu kỳ lạ kia khắc trên chiếc nhẫn. “Đợi đã… Không phải là ký hiệu đó sao?” Nó thì thào.
“Cậu nghĩ ra cái gì à?” Ông Scrimgeour nhướn mày.
“Không, không có gì.” Harry lập tức chối. Nhưng trong lòng nó đã quyết định, lát nữa quay lại sẽ thảo luận với Ron và Hermione về vấn đề này. Bảo Bối Tử Thần? Thầy Dumbledore muốn làm gì? Hay nói đúng hơn là, thầy hy vọng tụi nó làm gì thông qua những món đồ này?
“Vậy, hôm nay cứ thế nhé.” Ông Scrimgeour dẫn Harry quay về, hai người đã có thể nhìn thấy lều bạt đơn giản bên ngoài căn nhà xập xệ. “Tôi đi đây.”
Harry đứng đó nhìn theo ông Scrimgeour dần bước qua khỏi lớp màng bảo vệ rồi biến mất. Hôm nay ông Bộ trưởng thật sự rất kỳ lạ, từ đầu tới đuôi đều không hề nhắc đến chuyện của Bộ Pháp Thuật như Harry tưởng. Sau đó nó nhớ đến Áo Khoác Tàng Hình và Chiếc Nhẫn Phục Sinh, liền vội vàng đi vào trong nhà.
Ron đang kể cho Hermione nghe câu chuyện Chuyện kể về Ba Anh Em. Harry bước vào đúng lúc nghe được đoạn cuối, vội bảo Ron kể lại. Sau khi nghe xong, nó kể toàn bộ những điều vừa nghe được từ chỗ ông Scrimgeour cho hai đứa.
“Viên Đá Phục Sinh là đồ vật gia truyền của họ ngoại của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai?” Ron vô cùng kinh ngạc, “Áo Tàng Hình của bồ cũng là gia truyền… Nói như vậy, Harry, tổ tiên của bồ và Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai là anh em!”
Hermione khẽ nhíu mày khi nghe Ron đưa ra kết luận này, nhưng không hề lên tiếng phản bác, bởi vì đó là sự thật. “Vậy thì mình hiểu rồi,” Cô nàng chỉ ký hiệu hình tam giác trên bìa sách, “Hình tam giác là áo choàng, hình tròn là nhẫn, đường sọc thẳng ở giữa là cây đũa phép. Nó chẳng phải con mắt nào hết!” Cô nàng có chút hậm hực vì trước đó mình đã đoán sai.
“Được rồi, bây giờ chúng ta đã biết đến những Bảo Bối Tử Thần, nhưng có tác dụng gì đâu chứ?” Harry muốn phân tích đến ngọn nguồn chuyện này, “Chiếc nhẫn là một Trường Sinh Linh Giá, nó đã bị thầy Dumbledore hủy mất; Áo Khoác Tàng Hình vẫn luôn ở chỗ mình, không thể nào là Trường Sinh Linh Giá được; còn Đũa Phép Cơm Nguội… Có vẻ như đây chính là thứ Voldemort đang tìm kiếm. Thầy Lupin nói bọn họ không tìm không thấy ông Ollivander, có lẽ ông ấy đã bị Tử Thần Thực Tử bắt đi…” Harry đột nhiên ngừng nói, bởi vì nó chợt phát hiện ra chuyện này rất có khả năng xảy ra. Không phải Voldemort vẫn luôn canh cánh về mối liên hệ anh em giữa cây đũa phép của hắn và của nó hay sao?
“Mình có mấy lời muốn nói, về cây đũa phép kia.” Hermione cắn môi, “Mình đã từng đọc về nó trong rất nhiều cuốn sách – nếu cây đũa phép mà những Pháp sư đó tranh giành nhau đúng là nó.”
Ron cảm thấy dường như chúng nó đã bắt được đầu mối gì đó: “Nếu bây giờ Voldemort cũng đã biết đến Bảo Bối Tử Thần, nhất định hắn sẽ tìm mọi cách để đoạt được chúng, đúng không? Nếu truyền thuyết này có thật thì…”
Harry và Hermione chưa kịp đưa ra ý kiến gì với kết luận của nó thì bà Weasley đã đi từ trên lầu xuống. “Ông Bộ trưởng đi rồi sao?” Bà hỏi.
Ba đứa biết điều không nói thêm gì nữa, gật đầu rồi tản ra đi làm mấy việc vặt.
Hôn lễ của Bill và Fleur gần kề, bạn bè họ hàng lần lượt đến Hang Sóc, vì thế Harry cũng tạm quên đi sự kỳ quái của ông Scrimgeour và những chuyện còn chưa hiểu rõ kia. Công bằng mà nói, những di vật của thầy Dumbledore và những thông tin về Bảo Bối Tử Thần rất có ích với nó. Tuy rằng bọn nó vẫn không tìm ra được công dụng gì khác của chiếc Tắt sáng ngoài hút và lưu giữ ánh sáng, nhưng Hermione đã tìm được ghi chép về Bảo Bối Tử Thần trong những cuốn sách của cô bé. Còn trái Snitch vàng của nó, thật sự là chúng nó đã dùng đủ mọi cách vẫn không cách nào mở ra được, trừ khi còn có điều kiện gì khác ngoài trí nhớ da thịt, ví dụ như lúc kết thúc chuyện gì đó chẳng hạn.
Rất nhiều người đến tham dự hôn lễ. Harry được gặp bà dì Muriel đã được nghe kể rất nhiều nhưng chưa từng thấy người, cụ Elphias Doge – một người bạn của thầy Dumbledore, cả đối thủ của nó trong cuộc thi Tam Pháp Thuật, Victor Krum, ngoài ra còn có ông Xenofilius Lovegood với một sợi dây chuyền vàng có mặt hình tam giác kỳ lạ trên cổ.
Bà dì Muriel và cụ Doge có những cái nhìn trái ngược nhau về thầy Dumbledore. Có điều, cụ Doge hoàn toàn không thể phản bác được những gì mà bà dì Muriel nói về mối quan hệ giữa những thành viên trong gia đình thầy Dumbledore khiến cho sự nghi ngờ trong lòng Harry càng lớn. Về ông Lovegood, Harry cũng có hỏi ông ta về Bảo Bối Tử Thần, nhưng những gì ông ta biết cũng chẳng nhiều hơn ông Scrimgeour là bao.
Khắp nơi treo đầy hoa cưới, tất cả mọi người đều vui vẻ, tạm thời quên đi bóng ma chiến tranh đang bao trùm khắp nơi. Nhưng hôn lễ diễn ra được một nửa thì bị một con linh miêu màu bạc cắt ngang. Nó ưỡn thẳng đầu, nói bằng giọng sâu và vang của chú Kingsley Shacklebolt: “Bộ đã sụp đổ. Scrimgeour đã mất tích ba ngày, Paul Phoenix tiếp nhận chức vụ Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. Chúng đang đến, Hang Sóc không an toàn, mau rút!” ‘Chúng’ mà chú ấy nói đương nhiên là ám chỉ Tử Thần Thực Tử.
Đám đông hoảng loạn, vô số người Độn thổ.
Harry còn sợ hãi hơn. Ông Scrimgeour đã mất tích ba ngày? Vậy Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật hôm trước chúng nó gặp là ai? Ron và Hermione cũng khiếp sợ trao đổi ánh mắt với nó.
“Vậy ông Bộ trưởng kia… là ai?” Ông bà Weasley cũng nghĩ tới chuyện này, sắc mặt liền trắng bệch. “Harry, mau, đi mau!”
“Bọn con?” Ron vô cùng kinh ngạc, “Cả ba người?”
“Đúng vậy!” Bà Weasley không vui nói, “Ông ấy đến, nói là có gì đó giao cho ba đứa, phòng khách dưới lầu đã để trống cho ông ấy và các con nói chuyện.”
Harry, Ron và Hermione đưa mắt nhìn nhau. Ông Scrimgeour trước kia làm việc trong Sở Bảo Mật, sau khi Voldemort công khai xuất hiện mới tiếp nhận chức Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. Ông ta xuất thân từ văn phòng Thần Sáng, tác phong cương quyết, mạnh mẽ, dứt khoát, đối lập hoàn toàn với ông Fudge hời hợt, lúc nào cũng tỏ ra mọi chuyện chẳng có gì. Nhưng ông ta tìm bọn nó làm gì? Ba đứa đi xuống lầu. Bà Weasley nói không sai, toàn bộ phòng khách chỉ có một người duy nhất. Ông Scrimgeour quay lưng lại phía bọn nó, mái tóc màu vàng nâu điểm hoa râm. Ông ta thoải mái ngồi trên ghế sô pha, trên chiếc bàn trước mặt có một cái túi. Ba đứa lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện ông Scrimgeour.
“A, các cô cậu đã tới.” Ông Scrimgeour mỉm cười nói, “Cụ Dumbledore có để lại di chúc cho các cô cậu. Hôm nay tôi đến là để giao lại.” Nói xong ông đưa tay mở cái túi trên bàn ra.
“Chờ một chút.” Harry nhanh nhạy hỏi, “Di chúc của thầy Dumbledore?”
“Đúng vậy!” Ông Scrimgeour ngừng tay, đưa mắt nhìn Harry.
Khuôn mặt của ông ta quá nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén bên dưới cặp mắt kính viền vàng vô cùng lạnh lùng, không chút cảm xúc. Harry nghĩ nếu ông ta mà cười rộ lên chắc hẳn sẽ vô cùng kỳ quái, hoàn toàn khác xa những điều viết về ông ta trên tờ Nhật Báo Tiên Tri.
“Tại sao bây giờ mới đưa cho chúng cháu?” Giọng điệu của Harry gần như chất vấn.
Trước khi ông Scrimgeour kịp trả lời, Hermione đã lên tiếng trước: “Bởi vì bọn họ muốn kiểm tra thứ gì đó mà thầy Dumbledore để lại cho chúng ta. Mà nay thời gian một tháng theo quy định đã hết, chứng tỏ bọn họ chẳng tìm ra được gì hay ho cả.”
Giọng điệu của hai đứa nó đều không được hoà nhã. Ron lén kéo góc áo hai đứa nhắc nhở, nhưng có vẻ như ông Scrimgeour không để ý đến điều đó. Ông ta không tiếp lời Hermione mà thản nhiên lấy từ trong túi ra một cuộn giấy da và một số đồ khác nữa. “Tôi sẽ không đọc di chúc, các cô cậu tự đọc đi.”
Harry, Ron và Hermione nhìn nhau, sau đó cùng ghé đầu đọc cuộn giấy da dê kia. Di chúc của thầy Dumbledore chỉ viết đơn giản mấy câu, đại ý là thầy để lại cái Tắt sáng bằng bạc cho Ron, một quyển truyện thiếu nhi bằng Cổ ngữ Runes cho Hermione, và trái Snitch vàng cho Harry, hết!
Những thứ đồ khó hiểu này có ích lợi gì cho việc tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá? Cả ba đứa đều nghi ngờ.
“Xem ra các cô cậu không hài lòng với những di vật này.” Ông Scrimgeour quan sát ba người bọn nó, ánh mắt dường như chỉ lơ đãng nhìn, nhưng thực ra lại rất sắc bén. “Có cần giúp đỡ không? Nói không chừng tôi biết đấy.”
Hermione hoài nghi nhìn ông ta chằm chằm. Ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật này có vẻ không giống như lời đồn…
“Hả?” Harry buột miệng hỏi. Nói thật, bây giờ nó không có một chút manh mối nào cả. Tuy rằng trước giờ nó không hề thích Bộ Pháp Thuật, nhưng không hiểu sao ông Bộ trưởng này khiến nó có cảm giác tin tưởng những lời ông ta nói là thật. Có lẽ người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc, Harry tự an ủi mình, dù ông Scrimgeour có nói sai đi chẳng nữa thì đó cũng coi như một ý kiến để tham khảo, ít nhất còn tốt hơn so với trạng thái mơ hồ không rõ lúc này.
“Tắt sáng, đi theo tiếng động; Snitch, trí nhớ da thịt; Truyện thiếu nhi,” Ông Scrimgeour chỉ vào ký hiệu tam giác ở một góc bìa sách, giọng điệu hơi trầm xuống: “Bảo Bối Tử Thần.”
“Bảo Bối Tử Thần?” Harry lập tức bắt được danh từ lạ lẫm kia. “Đó là thứ gì?”
Ron há to miệng. “Mình biết cái đó, nhưng không phải đó chỉ là truyền thuyết thôi sao?” Cậu thắc mắc.
Harry và Hermione đồng thời quay đầu nhìn cậu. Hai người bọn nó đều lớn lên ở thế giới Muggle cho nên trước giờ chưa từng nghe kể về câu chuyện cổ tích Những chuyện kể của Beedle Người Hát Rong được lưu truyền rộng rãi trong thế giới pháp thuật.
“Biết thì tốt rồi, có điều chúng…” Ông Scrimgeour lắc lắc đầu, sau đó đứng lên, nhìn thẳng Harry. “Cậu có thể đi theo tôi không? Chỉ ra phía ngoài một chút thôi. Tôi có lời muốn nói riêng với cậu, Harry.”
Harry nghĩ nghĩ, bên ngoài có bùa chú bảo vệ của Hội Phượng Hoàng, hơn nữa cũng có rất nhiều thành viên của Hội, vì thế nó gật đầu.
Ron trợn mắt nhìn theo ông Scrimgeour sải bước đi ra ngoài, Harry theo sau ông ta. Mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất hoàn toàn sau cánh cửa, cậu mới quay đầu nghi hoặc hỏi Hermione: “Dường như ông Scrimgeour biết hết tất cả vậy? Nếu thế ông ta giữ di chúc của thầy Dumbledore một tháng làm gì?”
Ngoài sân, những đứa con khác của nhà Weasley đang tất bật căng vải bạt chuẩn bị cho hôn lễ. Harry và ông Scrimgeour đi vòng qua khu vườn trồng rau, tạo khoảng cách xa nhất có thể với những người đó. “Ông Bộ trưởng, thế này đủ xa rồi chứ?” Harry không kiên nhẫn lên tiếng. Nó đã hạ quyết tâm, nếu ông Scrimgeour vẫn muốn nó làm người phát ngôn của Bộ Pháp Thuật, nhất định nó sẽ cho ông ta nhìn thấy dòng chữ mờ mờ không thể biến mất trên mu bàn tay nó: Tôi không được nói dối.
Ông Scrimgeour đứng lại. Ông ta không nhìn Harry, mà đưa mắt nhìn đầm lầy mọc đầy cỏ lau phía xa, “Nếu trên đời này có một cây đũa phép có thể đánh bại tất cả các cây đũa phép khác, cậu muốn có nó không?”
“Không ai có thể đánh bại nó ư?” Harry thẳng thắn lắc đầu, “Cháu không tin!”
Ông Scrimgeour dường như không hề bất ngờ trước phản ứng của nó, ông ta lập tức chuyển chủ đề: “Vậy cậu cũng không tin vào sự bất tử?”
“Cháu nghĩ ông là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật chứ không phải Voldemort.” Harry tiếp tục lắc đầu. Thời gian này nó cực kỳ ghét từ ‘bất tử’, bởi vì nghe từ đó nó sẽ liền nghĩ tới Voldemort.
“Nói cách khác,” Ông Scrimgeour thu hồi ánh mắt đang nhìn phía xa của mình, nhìn nó thật sâu: “Cậu nhất định sẽ giết chết Voldemort, đúng không?”
“Đó không phải là chuyện đương nhiên sao?” Harry có chút không kiên nhẫn, nó bắt đầu cảm thấy đi ra ngoài với ông Scrimgeour là một quyết định sai lầm.
Trong một tích tắc, vẻ mặt của ông Scrimgeour rất kỳ quái. Giống như vô cùng tức giận, lại giống như đang cười. “Rất tốt!” Cuối cùng ông ta nói, tựa như vẻ mặt kỳ quái vừa rồi của ông ta chỉ là ảo giác của Harry, “Ta sẽ giúp cậu!”
“Ông Bộ trưởng, cám ơn ông.” Harry lễ phép đáp. Nó không hề để ý đến việc ông Scrimgeour đột nhiên xưng ‘ta’, mà chỉ nghĩ ông Scrimgeour vẫn không yên tâm về nó, vẫn tọc mạch muốn biết nó đang làm gì. “Về Bảo Bối Tử Thần, ông không định bật mí thêm gì nữa sao, ông Bộ trưởng?” Nó quyết định lên tiếng hỏi, giọng điệu có chút nôn nóng.
“Vừa nãy chính cậu đã phủ định sự tồn tại của một trong số chúng.” Ông Scrimgeour nhìn nó qua cặp kính viền vàng, ánh mắt điềm tĩnh mà sắc bén.
Harry sửng sốt: “Ông nói là thật sao? Về cây đũa phép có khả năng đánh bại tất cả các cây đũa phép khác ấy?”
“Còn có Áo Khoác Tàng Hình, không gì có thể làm tổn hại được, tác dụng che giấu là vĩnh viễn, không như những chiếc áo tàng hình khác. Thứ cuối cùng là chiếc nhẫn có thể hồi sinh người chết.” Ông Scrimgeour vẫn nhìn nó chằm chằm, nói tiếp. “Đương nhiên, người chết không thể nào sống lại, cậu chỉ có thể nhìn thấy linh hồn của họ thôi.”
Đúng là nó có một chiếc Áo Khoác Tàng Hình như vậy! Harry nghẹn lời, không dám mạnh miệng nói Bảo Bối Tử Thần không hề tồn tại nữa. Về cây đũa phép Cơm Nguội nó có thể hỏi Hermione sau; Còn Chiếc Nhẫn Phục Sinh… Harry đột nhiên nhớ tới nó đã từng nhìn thấy chiếc nhẫn với viên đá màu đen trong Chậu Tưởng Ký – Marvolo Gaunt đã huơ huơ chiếc nhẫn trước mắt Bob Odgen, Harry đã thấy được ký hiệu kỳ lạ kia khắc trên chiếc nhẫn. “Đợi đã… Không phải là ký hiệu đó sao?” Nó thì thào.
“Cậu nghĩ ra cái gì à?” Ông Scrimgeour nhướn mày.
“Không, không có gì.” Harry lập tức chối. Nhưng trong lòng nó đã quyết định, lát nữa quay lại sẽ thảo luận với Ron và Hermione về vấn đề này. Bảo Bối Tử Thần? Thầy Dumbledore muốn làm gì? Hay nói đúng hơn là, thầy hy vọng tụi nó làm gì thông qua những món đồ này?
“Vậy, hôm nay cứ thế nhé.” Ông Scrimgeour dẫn Harry quay về, hai người đã có thể nhìn thấy lều bạt đơn giản bên ngoài căn nhà xập xệ. “Tôi đi đây.”
Harry đứng đó nhìn theo ông Scrimgeour dần bước qua khỏi lớp màng bảo vệ rồi biến mất. Hôm nay ông Bộ trưởng thật sự rất kỳ lạ, từ đầu tới đuôi đều không hề nhắc đến chuyện của Bộ Pháp Thuật như Harry tưởng. Sau đó nó nhớ đến Áo Khoác Tàng Hình và Chiếc Nhẫn Phục Sinh, liền vội vàng đi vào trong nhà.
Ron đang kể cho Hermione nghe câu chuyện Chuyện kể về Ba Anh Em. Harry bước vào đúng lúc nghe được đoạn cuối, vội bảo Ron kể lại. Sau khi nghe xong, nó kể toàn bộ những điều vừa nghe được từ chỗ ông Scrimgeour cho hai đứa.
“Viên Đá Phục Sinh là đồ vật gia truyền của họ ngoại của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai?” Ron vô cùng kinh ngạc, “Áo Tàng Hình của bồ cũng là gia truyền… Nói như vậy, Harry, tổ tiên của bồ và Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai là anh em!”
Hermione khẽ nhíu mày khi nghe Ron đưa ra kết luận này, nhưng không hề lên tiếng phản bác, bởi vì đó là sự thật. “Vậy thì mình hiểu rồi,” Cô nàng chỉ ký hiệu hình tam giác trên bìa sách, “Hình tam giác là áo choàng, hình tròn là nhẫn, đường sọc thẳng ở giữa là cây đũa phép. Nó chẳng phải con mắt nào hết!” Cô nàng có chút hậm hực vì trước đó mình đã đoán sai.
“Được rồi, bây giờ chúng ta đã biết đến những Bảo Bối Tử Thần, nhưng có tác dụng gì đâu chứ?” Harry muốn phân tích đến ngọn nguồn chuyện này, “Chiếc nhẫn là một Trường Sinh Linh Giá, nó đã bị thầy Dumbledore hủy mất; Áo Khoác Tàng Hình vẫn luôn ở chỗ mình, không thể nào là Trường Sinh Linh Giá được; còn Đũa Phép Cơm Nguội… Có vẻ như đây chính là thứ Voldemort đang tìm kiếm. Thầy Lupin nói bọn họ không tìm không thấy ông Ollivander, có lẽ ông ấy đã bị Tử Thần Thực Tử bắt đi…” Harry đột nhiên ngừng nói, bởi vì nó chợt phát hiện ra chuyện này rất có khả năng xảy ra. Không phải Voldemort vẫn luôn canh cánh về mối liên hệ anh em giữa cây đũa phép của hắn và của nó hay sao?
“Mình có mấy lời muốn nói, về cây đũa phép kia.” Hermione cắn môi, “Mình đã từng đọc về nó trong rất nhiều cuốn sách – nếu cây đũa phép mà những Pháp sư đó tranh giành nhau đúng là nó.”
Ron cảm thấy dường như chúng nó đã bắt được đầu mối gì đó: “Nếu bây giờ Voldemort cũng đã biết đến Bảo Bối Tử Thần, nhất định hắn sẽ tìm mọi cách để đoạt được chúng, đúng không? Nếu truyền thuyết này có thật thì…”
Harry và Hermione chưa kịp đưa ra ý kiến gì với kết luận của nó thì bà Weasley đã đi từ trên lầu xuống. “Ông Bộ trưởng đi rồi sao?” Bà hỏi.
Ba đứa biết điều không nói thêm gì nữa, gật đầu rồi tản ra đi làm mấy việc vặt.
Hôn lễ của Bill và Fleur gần kề, bạn bè họ hàng lần lượt đến Hang Sóc, vì thế Harry cũng tạm quên đi sự kỳ quái của ông Scrimgeour và những chuyện còn chưa hiểu rõ kia. Công bằng mà nói, những di vật của thầy Dumbledore và những thông tin về Bảo Bối Tử Thần rất có ích với nó. Tuy rằng bọn nó vẫn không tìm ra được công dụng gì khác của chiếc Tắt sáng ngoài hút và lưu giữ ánh sáng, nhưng Hermione đã tìm được ghi chép về Bảo Bối Tử Thần trong những cuốn sách của cô bé. Còn trái Snitch vàng của nó, thật sự là chúng nó đã dùng đủ mọi cách vẫn không cách nào mở ra được, trừ khi còn có điều kiện gì khác ngoài trí nhớ da thịt, ví dụ như lúc kết thúc chuyện gì đó chẳng hạn.
Rất nhiều người đến tham dự hôn lễ. Harry được gặp bà dì Muriel đã được nghe kể rất nhiều nhưng chưa từng thấy người, cụ Elphias Doge – một người bạn của thầy Dumbledore, cả đối thủ của nó trong cuộc thi Tam Pháp Thuật, Victor Krum, ngoài ra còn có ông Xenofilius Lovegood với một sợi dây chuyền vàng có mặt hình tam giác kỳ lạ trên cổ.
Bà dì Muriel và cụ Doge có những cái nhìn trái ngược nhau về thầy Dumbledore. Có điều, cụ Doge hoàn toàn không thể phản bác được những gì mà bà dì Muriel nói về mối quan hệ giữa những thành viên trong gia đình thầy Dumbledore khiến cho sự nghi ngờ trong lòng Harry càng lớn. Về ông Lovegood, Harry cũng có hỏi ông ta về Bảo Bối Tử Thần, nhưng những gì ông ta biết cũng chẳng nhiều hơn ông Scrimgeour là bao.
Khắp nơi treo đầy hoa cưới, tất cả mọi người đều vui vẻ, tạm thời quên đi bóng ma chiến tranh đang bao trùm khắp nơi. Nhưng hôn lễ diễn ra được một nửa thì bị một con linh miêu màu bạc cắt ngang. Nó ưỡn thẳng đầu, nói bằng giọng sâu và vang của chú Kingsley Shacklebolt: “Bộ đã sụp đổ. Scrimgeour đã mất tích ba ngày, Paul Phoenix tiếp nhận chức vụ Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. Chúng đang đến, Hang Sóc không an toàn, mau rút!” ‘Chúng’ mà chú ấy nói đương nhiên là ám chỉ Tử Thần Thực Tử.
Đám đông hoảng loạn, vô số người Độn thổ.
Harry còn sợ hãi hơn. Ông Scrimgeour đã mất tích ba ngày? Vậy Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật hôm trước chúng nó gặp là ai? Ron và Hermione cũng khiếp sợ trao đổi ánh mắt với nó.
“Vậy ông Bộ trưởng kia… là ai?” Ông bà Weasley cũng nghĩ tới chuyện này, sắc mặt liền trắng bệch. “Harry, mau, đi mau!”
Danh sách chương