Bóng đêm bao phủ, một làn khói không rõ hình dạng nhẹ nhàng bay qua mặt biển. Nó không cao không thấp, dập dờn theo làn sóng biển. Voldemort đang bay qua eo biển Anh quốc, trạng thái kia chứng tỏ hắn không hoàn toàn tập trung vào việc bay.
Grindelwald có vẻ như đã nói tất cả, nhưng lại giống như chưa nói gì. Lão ta nói kết cục có thể đoán được, kỳ thật chính hắn cũng có thể đoán được. Mà cái kết cục đã đoán trước được này khiến tâm trí hắn hỗn loạn, ngay cả cái nóng thiêu đốt nơi cánh tay là một chuyện tốt cũng không hề khiến hắn vui vẻ hơn. Cánh tay đột nhiên nóng cháy biểu hiện có Tử Thần Thực Tử đang mong muốn được gặp hắn, đây là một loại bùa chú từ nhiều hướng tác động tới một hướng, mà hướng kia hiển nhiên là hắn – nói cách khác, không hề xảy ra tình huống có hai Voldemort như hắn đã lo ngại. Dù thế nào, chuyện này cũng có thể làm hắn thở phào một hơi, vì như vậy sẽ bớt đi được rất nhiều chuyện phiền phức. Mà người gọi hắn về lần này vẫn là Bellatrix [ả luôn luôn giành phần làm chuyện này]. Ả dùng ngữ điệu vô cùng thận trọng nhắc nhở hắn, đêm nay có cuộc họp của Tử Thần Thực Tử, tất cả mọi người đều đang đợi hắn. Ả đương nhiên không dám nói Voldemort đã đến muộn so với thời gian giao hẹn rất lâu. Bọn họ chờ hắn đến mỏi mắt, cuối cùng đành phải đưa ra hạ sách là mời hắn về.
Cuộc họp? Hình như là thảo luận nên bắt Harry lúc nào khi Hội Phượng Hoàng đưa cậu bé đi? Voldemort thầm nghĩ không cần. Chuyện này làm cũng được, không làm cũng không sao, hắn vô cùng rõ ràng hành tung của Harry, có thể nói hắn còn biết rõ chuyện này hơn cả Harry hiện tại. Ai bảo hắn đọc suy nghĩ của Kẻ Được Chọn trong suốt mười năm kia chứ? Đương nhiên, hắn cũng từng có ý đồ thông qua việc linh hồn dung hợp của bọn hắn để xem toàn bộ ký ức của Harry, đáng tiếc có vẻ như kết nối linh hồn đã bị chặn, hoàn toàn không có tác dụng. Chuyện này có lẽ cũng là do tác dụng của chiếc nhẫn, tạm thời cắt đứt mối liên kết tư tưởng giữa hai người bọn hắn.
Trong khi Voldemort tự hỏi mấy vấn đề này thì đã về đến nơi từ lúc nào. Hắn lướt qua một hàng giậu cao, tựa như làn khói xuyên qua cánh cổng sắt màu đen, phía cuối con đường dành cho xe chạy chính là dinh thự Malfoy. Chỗ đó đang sáng rực ánh đèn, Voldemort xuyên qua cửa chính [không thèm liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc cùng sắc mặt tái nhợt của đám chân dung treo hai bên tường], sau đó lại hóa thành làn khói xuyên thẳng qua cánh cửa gỗ có tay nắm bằng đồng, dừng lại ở trước lò sưởi âm tường của phòng khách. Một loạt hành động lưu loát, trong quá trình không có một chút ngừng lại nào.
“Chủ nhân!” Đám Tử Thần Thực Tử thấy dáng người xuất hiện trước lò sưởi âm tường liền đồng loạt đứng lên, cung kính chào.
Voldemort quay lưng lại với bọn họ, ánh lửa tí tách nhảy múa trong lò sưởi âm tường hắt lên mặt hắn, tạo thành những mảng sáng tối như bóng ma. “Tình hình thế nào?”
Đây không phải là lần đầu tiên họp để bàn bạc về vấn đề này. Lần trước Snape để lộ thông tin chính xác cho hắn phỏng chừng là mưu kế của lão Dumbledore – vì muốn thu được sự tin tưởng của hắn, sau lại có thể thuận lợi đánh tráo thanh gươm Gryffindor, cất thanh gươm giả vào kho bạc nhà Lestrange, còn thành gươm thật thì lén đưa cho Harry.
Voldemort vẫn còn nhớ, lần đuổi bắt đó hắn đã giết chết một Thần Sáng lão luyện. Chuyện này cũng gần giống với việc lão Dumbledore tự sát, lão ta luôn nghĩ rằng, vì thắng lợi cuối cùng, hy sinh là tất yếu. Mà bây giờ, kế hoạch này vẫn như trước kia, do Dumbledore vạch ra, sau đó Snape sẽ tìm cơ hội ếm Lời Nguyền Độc Đoán lên Mundungus, để gã đó đưa ý kiến dùng thuốc Đa dịch trong cuộc họp của Hội Phượng Hoàng. Đương nhiên, trước kia Snape không giải thích với hắn như vậy mà nói hoàn toàn ngược lại, rằng Mundungus vì trúng Lời Nguyền Độc Đoán của Snape mà tiết lộ tin tức. Nói thật, làm được chuyện này không khó, cho nên hắn đã tin.
Đám Tử Thần Thực Tử đưa mắt nhìn nhau. Giọng nói của Chủ nhân… có vẻ như rất khác bình thường? Hơn nữa từ lúc nào mà Chủ nhân chuyển thành áo choàng mũ trùm thế? Nhưng không một ai dám nói ra thắc mắc của mình. “Thưa Chủ nhân, đã chia nhóm hành động. Tất cả đều sẵn sàng, mỗi ngày đều phái bốn người thay phiên giám sát căn nhà số 4 đường Privet Drive, một khi bọn chúng có hành động gì sẽ lập tức báo ngay về cho những người khác.” Vẫn là Bellatrix ham lập công nhanh nhảu nói.
“Rất tốt!” Voldemort vốn đang định rút hết đám Tử Thần Thực Tử của hắn giám sát ở đó về, đồng thời nghĩ đúng là nhanh quá hóa dở. Snape luôn vô cùng cẩn trọng, sẽ không để cho đám người giám sát kia nhìn ra được manh mối gì ảnh hưởng đến chuyện lớn đâu. Hơn nữa tính ngày thì hẳn chính là rạng sáng hôm nay. Hắn biết hắn nên làm cái gì, càng không muốn nhiều người can thiệp vào. “Mỗi nhóm cử ra một người không phải là người trong chúng ta, đừng đeo mặt nạ. Trước khi giao chiến thì để chúng lộ mặt trước.” Chiêu này dù dùng đi dùng lại nhiều lần cũng sẽ hữu dụng. Nếu làm như thế, là Harry chân chính thì sẽ tuyệt đối không nỡ xuống tay, cùng lắm sẽ chỉ ếm bùa Giải Giới. “Phát hiện ra kẻ nào dùng bùa Giải Giới thì lập tức báo cho ta.”
“Vâng!” Đám Tử Thần Thực Tử không hiểu gì, nhưng vẫn đồng loạt đáp lời.
Snape ngồi bất động trên chiếc ghế bên phải vị trí trung tâm, nhưng trong lòng thì đang thầm nguyền rủa. Thằng nhãi Potter chết tiệt! Mới đó đã bị bắt được nhược điểm rồi!
Ngay sau đó, tất cả đồng loạt cảm nhận được cảm giác nóng rát truyền từ Dấu Hiệu Hắc Ám trên cánh tay. Có người truyền tin!
“Độn Thổ ngay!” Đám Tử Thần Thực Tử chỉ vừa nghe tiếng quát này dứt thì người đứng trước lò sưởi âm tường đã biến mất không thấy đâu.
Voldemort là người đầu tiên đến đường Privet Drive. Hắn bay lơ lửng trên không trung, từ trên cao nhìn đám người Hội Phượng Hoàng bay ra từ căn nhà số 4 đường Privet Drive, tủa sang các hướng khác nhau, mỗi hướng đều có một Potter. Thuốc Đa dịch, đúng là một ý tưởng không tồi. Cả thảy có bảy Potter, nhưng chỉ có một là thật. Voldemort nheo mắt nhìn mục tiêu chính – gã người lai khổng lồ cùng chiếc xe máy của gã, một cái đầu lộ ra từ thùng xe bên hông, bởi vì cậu bé ngồi lọt thỏm trong thùng xe cho nên nhìn có vẻ thấp hơn người khác vài cái đầu. Rất nhanh thôi, bay thêm một chút nữa, bọn họ sẽ phát hiện ra mình đã bị trúng mai phục.
Cùng lúc đó, Harry ngồi trong thùng xe bị gió quất vào mặt đau rát, lạnh đến phát run. Lúc sau, nó quên đi sự khó chịu của bản thân, trong lòng bồn chồn, lo lắng cho những người khác.
Lúc ở trong nhà dì dượng, nó đã kể cho Ron và Hermione chuyện kỳ quái mà nó đã gặp, nhưng cả hai đều không tin nó.
“Bồ tèo à, chắc là vì bồ quá căng thẳng đó!” Ron vỗ vai nó nói, “Bất cứ bùa chú nào được sử dụng trên đường Privet Drive sẽ đều bị gán lên người bồ hết, ở đây chỉ có mình bồ là Pháp sư thôi!”
“Bùa Theo dõi! Tất cả Pháp sư chưa đến mười bảy tuổi đều bị giám sát!” Hermione không kiên nhẫn nói, “Bộ Pháp Thuật đã bị Tử Thần Thực Tử khống chế, nếu thật sự có một thần chú Chữa thương đột nhiên được sử dụng ở chỗ bồ, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội bắt bồ tuyệt vời này đâu!” Cô bé nói trong khi đeo mắt kính lên, “Úi, Harry, mắt bồ cận khủng khiếp quá!”
Vì thế chuyện đó cứ thế mà chìm đi. Những người khác đều đang vì để bảo vệ nó rời khỏi đây an toàn mà thay quần áo, hóa trang thành nó. Chính bản thân Harry cũng không tìm ra được lý do để phản bác Ron và Hermione, cho nên nó đành rầu rĩ nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.
Rất nhanh sau đó người của Hội Phượng Hoàng đã phát hiện ra điều bất thường. Bọn họ vừa bay chưa được bao lâu, ước chừng ba mươi Tử Thần Thực Tử không một tiếng động bay tới, hình thành một vòng vây lớn. Bọn chúng đều đội mũ trùm, chỉ chớp mắt đã xuất hiện, dường như đã mưu tính từ trước – bởi vì trước đó không một ai trong đám người Hội Phượng Hoàng phát hiện ra bất cứ kẻ nào trong đám bọn chúng.
Có người phản bội!
Trong đầu những thành viên lão luyện của Hội Phượng Hoàng lập tức lóe lên suy nghĩ này. Nhưng không để thời gian cho bọn họ kịp suy nghĩ ngọn nguồn, đám Tử Thần Thực Tử đã tấn công. Chỉ vài giây sau đó, tiếng gào thét, những ngọn lửa xanh lè nhá lên từ mọi phía.
Voldemort lơ lửng giữa không trung, duy trì khoảng cách không xa cũng không gần với nơi đang giao chiến. Hắn nhìn cậu bé chỉ để lộ đầu ra ngoài thùng xe đang không ngừng phóng thần chú về phía đám Tử Thần Thực Tử đang truy kích mình. Từ màu sắc bùa chú có thể đoán ra được là Bùa Choáng, có điều không trúng. Một đám ngu xuẩn! Không phải hắn đã nói trước khi giao chiến nên để vài tên lộ mặt ra hay sao? Đám Tử Thần Thực Tử vẫn tiếp tục truy đuổi, Voldemort nhìn thấy một bức tường gạch và lửa rồng phun ra từ ống bô chiếc xe máy của gã khổng lồ. Hắn kinh ngạc, vì sao trước kia hắn không hề để ý tới tiếng động lớn như vậy? Có vẻ Harry lại phóng ra một Bùa Choáng nữa. Lần này cậu bé thành công, mũ trùm của tên Tử Thần Thực Tử gần cậu bé nhất rớt xuống. Voldemort nhìn Harry, lần này cậu bé hơi khựng lại một chút, cuối cùng phóng ra một bùa Giải Giới – quả đúng như hắn dự đoán!
“Nó đó! Nó đó! Nó là đứa thật đó!” Có tên la lớn, đồng thời Voldemort lại cảm thấy cái nóng thiêu đốt trên cánh tay. Hắn nhắm mắt, sau đó bay nhanh xuống. Gió đêm thổi góc áo choàng của hắn phần phật, đồng thời cũng làm mũ trùm của hắn mở ra.
Từ lúc nghe thấy tên Tử Thần Thực Tử kia la lớn, Harry đã bắt đầu hoảng loạn, không ngừng quay đầu nhìn xung quanh. Bác Hagrid hét lớn an ủi nó, đồng thời xịt lửa rồng hất cẳng tên Tử Thần Thực Tử vẫn bám riết hai bác cháu nó – Bọn chúng dường như vô cùng chắc chắn Harry này là thật. Harry nắm chặt trục bánh xe, phóng ra thêm hai cái Bùa Choáng nữa, lúc quay đầu nó nhìn thấy người đang bay tới chỗ nó, chợt thốt lên thất thanh: “Tom Riddle?”
Người nọ sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lạnh lùng. Môi hắn mím chặt, đôi mắt màu đen híp lại [đôi mắt bình thường!], sống mũi cao thẳng để lại cái bóng dài ở một bên mặt [từ khi nào Voldemort có mũi?], ánh trăng chiếu lên thân hình cao gầy của hắn, trong khoảng khắc đó, Harry tưởng mình nhìn thấy một Voldemort trẻ tuổi trong cuốn nhật ký. Nhưng sau khi buột miệng hô lên, nó lập tức lấy lại tinh thần, nói đúng ra thì bọn họ chỉ giống nhau năm phần, nhưng vẻ mặt kia không phải ai cũng có thể học được.
Lẽ nào Voldemort hiểu ra được dáng vẻ kia của hắn vô cùng khủng khiếp? Cho nên hắn chỉnh sửa mặt mình? Harry thật kinh ngạc vì lúc này mà nó vẫn còn tâm trí để suy nghĩ chuyện này. Nhưng rất nhanh sau đó nó liền nhận ra, người kinh ngạc không chỉ có một mình nó.
“Chủ… Chủ nhân?” Vài Tử Thần Thực Tử truy đuổi Harry và Hagrid là những người đầu tiên phát hiện ra chuyện này. Khó khăn lắm bọn chúng mới thích ứng được với dáng vẻ khủng khiếp kia của Voldemort, mà giờ Chủ nhân của bọn chúng lại đột nhiên biến thành một người trẻ tuổi – bọn chúng còn không ngại nói thêm, vô cùng đẹp trai – khiến bọn chúng không sao lập tức tiếp nhận được.
Voldemort không hề chú ý đến phản ứng của những người khác. Hắn giơ cao đũa phép, ngắm thẳng điểm nào đó phía sau Harry. Thần chú màu xanh lè phóng ra, Harry phản xạ có điều kiện né tránh. Sau đó nó phục hồi tinh thần, định phản kích, nhưng tất cả bùa chú của nó đều bị Voldemort ngăn lại, không có lấy một cái thành công, thậm chí còn không hề chạm đến được gần hắn. Sau đó Harry phát hiện Voldemort hơi nhíu mày lại lập tức giãn ra, nó tưởng hắn nghĩ ra một thần chú nào khác, lập tức điên cuồng phóng Bùa Chắn. Nhưng thật ra, nếu nó quay đầu thì có thể phát hiện ra được, bùa chú Voldemort vừa phóng ra là nhắm vào lớp phòng ngự bảo vệ căn nhà phía dưới, lớp phòng ngự kia vì bùa chú tấn công liên tiếp lúc nãy mà đã suy yếu, không ngừng lóe lên ánh sáng mỏng manh, yếu ớt. Cậu bé của hắn đã gần đến mục tiêu tối nay, nhà ba má của Nymphadora Tonks.
Hagrid luống cuống bấm loạn xạ mấy cái nút trên xe máy, nói thật với bất cứ hình dạng nào của Voldemort thì lão cũng đều sợ cả – lão là một trong số ít người được nhìn thấy dáng vẻ trước khi biến đổi thành bộ dạng khủng khiếp của Voldemort. Lúc còn học ở Hogwarts bị vu oan mở cửa Phòng Chứa Bí Mật, lão đang học năm thứ ba, còn Voldemort thì học năm thứ năm. Mà càng luống cuống càng làm sai lầm, chiếc xe vốn đã bị vài thần chú đánh trúng, thùng xe liền nổ tung, cuối cùng cả chiếc xe rơi tự do xuống dưới.
“Được rồi!” Voldemort dừng lại trước lớp phòng ngự. Hắn lơ lửng giữa không trung nhìn Harry và lão Hagrid cả người cả xe xuyên qua lớp phòng ngự mà rơi xuống. Một vài Tử Thần Thực Tử đuổi theo không kịp phanh lại, lập tức va vào lớp phòng ngự, trán liền sưng lên một cục, sau đó rớt xuống, hiển nhiên là đã ngất đi.
“Chủ nhân, Potter…” Đám Tử Thần Thực Tử run rẩy, chỉ hận người ngất đi không phải là mình. Bọn chúng để Kẻ Được Chọn chạy thoát ngay trước mắt, tất cả đều đang chờ đợi cơn giận ngút trời của Voldemort sắp sửa giáng xuống.
Voldemort vẫn nhìn lớp phòng ngự kia. Pháp thuật lưu chuyển trên đó không quá mạnh, hắn không cần động não cũng có thể nghĩ ra trên dưới một trăm cách phá giải, nhưng giờ hắn sẽ không làm vậy. Hắn còn phải lo chuyện Scrimgeour chưa chịu khống chế hoàn toàn… “Đi thôi, còn có nhiều việc khác cần các ngươi làm.” Giọng nói vô cùng bình tĩnh. Sau đó hắn xoay người rời đi, bóng người vờn bay như mây như khói.
Đám Tử Thần Thực Tử ở phía sau hắn lén đưa tay lau mồ hôi lạnh. Bọn chúng có thể sống sót sau khi phạm lỗi, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Đây đúng là Chủ nhân của bọn chúng chứ?
Grindelwald có vẻ như đã nói tất cả, nhưng lại giống như chưa nói gì. Lão ta nói kết cục có thể đoán được, kỳ thật chính hắn cũng có thể đoán được. Mà cái kết cục đã đoán trước được này khiến tâm trí hắn hỗn loạn, ngay cả cái nóng thiêu đốt nơi cánh tay là một chuyện tốt cũng không hề khiến hắn vui vẻ hơn. Cánh tay đột nhiên nóng cháy biểu hiện có Tử Thần Thực Tử đang mong muốn được gặp hắn, đây là một loại bùa chú từ nhiều hướng tác động tới một hướng, mà hướng kia hiển nhiên là hắn – nói cách khác, không hề xảy ra tình huống có hai Voldemort như hắn đã lo ngại. Dù thế nào, chuyện này cũng có thể làm hắn thở phào một hơi, vì như vậy sẽ bớt đi được rất nhiều chuyện phiền phức. Mà người gọi hắn về lần này vẫn là Bellatrix [ả luôn luôn giành phần làm chuyện này]. Ả dùng ngữ điệu vô cùng thận trọng nhắc nhở hắn, đêm nay có cuộc họp của Tử Thần Thực Tử, tất cả mọi người đều đang đợi hắn. Ả đương nhiên không dám nói Voldemort đã đến muộn so với thời gian giao hẹn rất lâu. Bọn họ chờ hắn đến mỏi mắt, cuối cùng đành phải đưa ra hạ sách là mời hắn về.
Cuộc họp? Hình như là thảo luận nên bắt Harry lúc nào khi Hội Phượng Hoàng đưa cậu bé đi? Voldemort thầm nghĩ không cần. Chuyện này làm cũng được, không làm cũng không sao, hắn vô cùng rõ ràng hành tung của Harry, có thể nói hắn còn biết rõ chuyện này hơn cả Harry hiện tại. Ai bảo hắn đọc suy nghĩ của Kẻ Được Chọn trong suốt mười năm kia chứ? Đương nhiên, hắn cũng từng có ý đồ thông qua việc linh hồn dung hợp của bọn hắn để xem toàn bộ ký ức của Harry, đáng tiếc có vẻ như kết nối linh hồn đã bị chặn, hoàn toàn không có tác dụng. Chuyện này có lẽ cũng là do tác dụng của chiếc nhẫn, tạm thời cắt đứt mối liên kết tư tưởng giữa hai người bọn hắn.
Trong khi Voldemort tự hỏi mấy vấn đề này thì đã về đến nơi từ lúc nào. Hắn lướt qua một hàng giậu cao, tựa như làn khói xuyên qua cánh cổng sắt màu đen, phía cuối con đường dành cho xe chạy chính là dinh thự Malfoy. Chỗ đó đang sáng rực ánh đèn, Voldemort xuyên qua cửa chính [không thèm liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc cùng sắc mặt tái nhợt của đám chân dung treo hai bên tường], sau đó lại hóa thành làn khói xuyên thẳng qua cánh cửa gỗ có tay nắm bằng đồng, dừng lại ở trước lò sưởi âm tường của phòng khách. Một loạt hành động lưu loát, trong quá trình không có một chút ngừng lại nào.
“Chủ nhân!” Đám Tử Thần Thực Tử thấy dáng người xuất hiện trước lò sưởi âm tường liền đồng loạt đứng lên, cung kính chào.
Voldemort quay lưng lại với bọn họ, ánh lửa tí tách nhảy múa trong lò sưởi âm tường hắt lên mặt hắn, tạo thành những mảng sáng tối như bóng ma. “Tình hình thế nào?”
Đây không phải là lần đầu tiên họp để bàn bạc về vấn đề này. Lần trước Snape để lộ thông tin chính xác cho hắn phỏng chừng là mưu kế của lão Dumbledore – vì muốn thu được sự tin tưởng của hắn, sau lại có thể thuận lợi đánh tráo thanh gươm Gryffindor, cất thanh gươm giả vào kho bạc nhà Lestrange, còn thành gươm thật thì lén đưa cho Harry.
Voldemort vẫn còn nhớ, lần đuổi bắt đó hắn đã giết chết một Thần Sáng lão luyện. Chuyện này cũng gần giống với việc lão Dumbledore tự sát, lão ta luôn nghĩ rằng, vì thắng lợi cuối cùng, hy sinh là tất yếu. Mà bây giờ, kế hoạch này vẫn như trước kia, do Dumbledore vạch ra, sau đó Snape sẽ tìm cơ hội ếm Lời Nguyền Độc Đoán lên Mundungus, để gã đó đưa ý kiến dùng thuốc Đa dịch trong cuộc họp của Hội Phượng Hoàng. Đương nhiên, trước kia Snape không giải thích với hắn như vậy mà nói hoàn toàn ngược lại, rằng Mundungus vì trúng Lời Nguyền Độc Đoán của Snape mà tiết lộ tin tức. Nói thật, làm được chuyện này không khó, cho nên hắn đã tin.
Đám Tử Thần Thực Tử đưa mắt nhìn nhau. Giọng nói của Chủ nhân… có vẻ như rất khác bình thường? Hơn nữa từ lúc nào mà Chủ nhân chuyển thành áo choàng mũ trùm thế? Nhưng không một ai dám nói ra thắc mắc của mình. “Thưa Chủ nhân, đã chia nhóm hành động. Tất cả đều sẵn sàng, mỗi ngày đều phái bốn người thay phiên giám sát căn nhà số 4 đường Privet Drive, một khi bọn chúng có hành động gì sẽ lập tức báo ngay về cho những người khác.” Vẫn là Bellatrix ham lập công nhanh nhảu nói.
“Rất tốt!” Voldemort vốn đang định rút hết đám Tử Thần Thực Tử của hắn giám sát ở đó về, đồng thời nghĩ đúng là nhanh quá hóa dở. Snape luôn vô cùng cẩn trọng, sẽ không để cho đám người giám sát kia nhìn ra được manh mối gì ảnh hưởng đến chuyện lớn đâu. Hơn nữa tính ngày thì hẳn chính là rạng sáng hôm nay. Hắn biết hắn nên làm cái gì, càng không muốn nhiều người can thiệp vào. “Mỗi nhóm cử ra một người không phải là người trong chúng ta, đừng đeo mặt nạ. Trước khi giao chiến thì để chúng lộ mặt trước.” Chiêu này dù dùng đi dùng lại nhiều lần cũng sẽ hữu dụng. Nếu làm như thế, là Harry chân chính thì sẽ tuyệt đối không nỡ xuống tay, cùng lắm sẽ chỉ ếm bùa Giải Giới. “Phát hiện ra kẻ nào dùng bùa Giải Giới thì lập tức báo cho ta.”
“Vâng!” Đám Tử Thần Thực Tử không hiểu gì, nhưng vẫn đồng loạt đáp lời.
Snape ngồi bất động trên chiếc ghế bên phải vị trí trung tâm, nhưng trong lòng thì đang thầm nguyền rủa. Thằng nhãi Potter chết tiệt! Mới đó đã bị bắt được nhược điểm rồi!
Ngay sau đó, tất cả đồng loạt cảm nhận được cảm giác nóng rát truyền từ Dấu Hiệu Hắc Ám trên cánh tay. Có người truyền tin!
“Độn Thổ ngay!” Đám Tử Thần Thực Tử chỉ vừa nghe tiếng quát này dứt thì người đứng trước lò sưởi âm tường đã biến mất không thấy đâu.
Voldemort là người đầu tiên đến đường Privet Drive. Hắn bay lơ lửng trên không trung, từ trên cao nhìn đám người Hội Phượng Hoàng bay ra từ căn nhà số 4 đường Privet Drive, tủa sang các hướng khác nhau, mỗi hướng đều có một Potter. Thuốc Đa dịch, đúng là một ý tưởng không tồi. Cả thảy có bảy Potter, nhưng chỉ có một là thật. Voldemort nheo mắt nhìn mục tiêu chính – gã người lai khổng lồ cùng chiếc xe máy của gã, một cái đầu lộ ra từ thùng xe bên hông, bởi vì cậu bé ngồi lọt thỏm trong thùng xe cho nên nhìn có vẻ thấp hơn người khác vài cái đầu. Rất nhanh thôi, bay thêm một chút nữa, bọn họ sẽ phát hiện ra mình đã bị trúng mai phục.
Cùng lúc đó, Harry ngồi trong thùng xe bị gió quất vào mặt đau rát, lạnh đến phát run. Lúc sau, nó quên đi sự khó chịu của bản thân, trong lòng bồn chồn, lo lắng cho những người khác.
Lúc ở trong nhà dì dượng, nó đã kể cho Ron và Hermione chuyện kỳ quái mà nó đã gặp, nhưng cả hai đều không tin nó.
“Bồ tèo à, chắc là vì bồ quá căng thẳng đó!” Ron vỗ vai nó nói, “Bất cứ bùa chú nào được sử dụng trên đường Privet Drive sẽ đều bị gán lên người bồ hết, ở đây chỉ có mình bồ là Pháp sư thôi!”
“Bùa Theo dõi! Tất cả Pháp sư chưa đến mười bảy tuổi đều bị giám sát!” Hermione không kiên nhẫn nói, “Bộ Pháp Thuật đã bị Tử Thần Thực Tử khống chế, nếu thật sự có một thần chú Chữa thương đột nhiên được sử dụng ở chỗ bồ, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội bắt bồ tuyệt vời này đâu!” Cô bé nói trong khi đeo mắt kính lên, “Úi, Harry, mắt bồ cận khủng khiếp quá!”
Vì thế chuyện đó cứ thế mà chìm đi. Những người khác đều đang vì để bảo vệ nó rời khỏi đây an toàn mà thay quần áo, hóa trang thành nó. Chính bản thân Harry cũng không tìm ra được lý do để phản bác Ron và Hermione, cho nên nó đành rầu rĩ nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.
Rất nhanh sau đó người của Hội Phượng Hoàng đã phát hiện ra điều bất thường. Bọn họ vừa bay chưa được bao lâu, ước chừng ba mươi Tử Thần Thực Tử không một tiếng động bay tới, hình thành một vòng vây lớn. Bọn chúng đều đội mũ trùm, chỉ chớp mắt đã xuất hiện, dường như đã mưu tính từ trước – bởi vì trước đó không một ai trong đám người Hội Phượng Hoàng phát hiện ra bất cứ kẻ nào trong đám bọn chúng.
Có người phản bội!
Trong đầu những thành viên lão luyện của Hội Phượng Hoàng lập tức lóe lên suy nghĩ này. Nhưng không để thời gian cho bọn họ kịp suy nghĩ ngọn nguồn, đám Tử Thần Thực Tử đã tấn công. Chỉ vài giây sau đó, tiếng gào thét, những ngọn lửa xanh lè nhá lên từ mọi phía.
Voldemort lơ lửng giữa không trung, duy trì khoảng cách không xa cũng không gần với nơi đang giao chiến. Hắn nhìn cậu bé chỉ để lộ đầu ra ngoài thùng xe đang không ngừng phóng thần chú về phía đám Tử Thần Thực Tử đang truy kích mình. Từ màu sắc bùa chú có thể đoán ra được là Bùa Choáng, có điều không trúng. Một đám ngu xuẩn! Không phải hắn đã nói trước khi giao chiến nên để vài tên lộ mặt ra hay sao? Đám Tử Thần Thực Tử vẫn tiếp tục truy đuổi, Voldemort nhìn thấy một bức tường gạch và lửa rồng phun ra từ ống bô chiếc xe máy của gã khổng lồ. Hắn kinh ngạc, vì sao trước kia hắn không hề để ý tới tiếng động lớn như vậy? Có vẻ Harry lại phóng ra một Bùa Choáng nữa. Lần này cậu bé thành công, mũ trùm của tên Tử Thần Thực Tử gần cậu bé nhất rớt xuống. Voldemort nhìn Harry, lần này cậu bé hơi khựng lại một chút, cuối cùng phóng ra một bùa Giải Giới – quả đúng như hắn dự đoán!
“Nó đó! Nó đó! Nó là đứa thật đó!” Có tên la lớn, đồng thời Voldemort lại cảm thấy cái nóng thiêu đốt trên cánh tay. Hắn nhắm mắt, sau đó bay nhanh xuống. Gió đêm thổi góc áo choàng của hắn phần phật, đồng thời cũng làm mũ trùm của hắn mở ra.
Từ lúc nghe thấy tên Tử Thần Thực Tử kia la lớn, Harry đã bắt đầu hoảng loạn, không ngừng quay đầu nhìn xung quanh. Bác Hagrid hét lớn an ủi nó, đồng thời xịt lửa rồng hất cẳng tên Tử Thần Thực Tử vẫn bám riết hai bác cháu nó – Bọn chúng dường như vô cùng chắc chắn Harry này là thật. Harry nắm chặt trục bánh xe, phóng ra thêm hai cái Bùa Choáng nữa, lúc quay đầu nó nhìn thấy người đang bay tới chỗ nó, chợt thốt lên thất thanh: “Tom Riddle?”
Người nọ sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lạnh lùng. Môi hắn mím chặt, đôi mắt màu đen híp lại [đôi mắt bình thường!], sống mũi cao thẳng để lại cái bóng dài ở một bên mặt [từ khi nào Voldemort có mũi?], ánh trăng chiếu lên thân hình cao gầy của hắn, trong khoảng khắc đó, Harry tưởng mình nhìn thấy một Voldemort trẻ tuổi trong cuốn nhật ký. Nhưng sau khi buột miệng hô lên, nó lập tức lấy lại tinh thần, nói đúng ra thì bọn họ chỉ giống nhau năm phần, nhưng vẻ mặt kia không phải ai cũng có thể học được.
Lẽ nào Voldemort hiểu ra được dáng vẻ kia của hắn vô cùng khủng khiếp? Cho nên hắn chỉnh sửa mặt mình? Harry thật kinh ngạc vì lúc này mà nó vẫn còn tâm trí để suy nghĩ chuyện này. Nhưng rất nhanh sau đó nó liền nhận ra, người kinh ngạc không chỉ có một mình nó.
“Chủ… Chủ nhân?” Vài Tử Thần Thực Tử truy đuổi Harry và Hagrid là những người đầu tiên phát hiện ra chuyện này. Khó khăn lắm bọn chúng mới thích ứng được với dáng vẻ khủng khiếp kia của Voldemort, mà giờ Chủ nhân của bọn chúng lại đột nhiên biến thành một người trẻ tuổi – bọn chúng còn không ngại nói thêm, vô cùng đẹp trai – khiến bọn chúng không sao lập tức tiếp nhận được.
Voldemort không hề chú ý đến phản ứng của những người khác. Hắn giơ cao đũa phép, ngắm thẳng điểm nào đó phía sau Harry. Thần chú màu xanh lè phóng ra, Harry phản xạ có điều kiện né tránh. Sau đó nó phục hồi tinh thần, định phản kích, nhưng tất cả bùa chú của nó đều bị Voldemort ngăn lại, không có lấy một cái thành công, thậm chí còn không hề chạm đến được gần hắn. Sau đó Harry phát hiện Voldemort hơi nhíu mày lại lập tức giãn ra, nó tưởng hắn nghĩ ra một thần chú nào khác, lập tức điên cuồng phóng Bùa Chắn. Nhưng thật ra, nếu nó quay đầu thì có thể phát hiện ra được, bùa chú Voldemort vừa phóng ra là nhắm vào lớp phòng ngự bảo vệ căn nhà phía dưới, lớp phòng ngự kia vì bùa chú tấn công liên tiếp lúc nãy mà đã suy yếu, không ngừng lóe lên ánh sáng mỏng manh, yếu ớt. Cậu bé của hắn đã gần đến mục tiêu tối nay, nhà ba má của Nymphadora Tonks.
Hagrid luống cuống bấm loạn xạ mấy cái nút trên xe máy, nói thật với bất cứ hình dạng nào của Voldemort thì lão cũng đều sợ cả – lão là một trong số ít người được nhìn thấy dáng vẻ trước khi biến đổi thành bộ dạng khủng khiếp của Voldemort. Lúc còn học ở Hogwarts bị vu oan mở cửa Phòng Chứa Bí Mật, lão đang học năm thứ ba, còn Voldemort thì học năm thứ năm. Mà càng luống cuống càng làm sai lầm, chiếc xe vốn đã bị vài thần chú đánh trúng, thùng xe liền nổ tung, cuối cùng cả chiếc xe rơi tự do xuống dưới.
“Được rồi!” Voldemort dừng lại trước lớp phòng ngự. Hắn lơ lửng giữa không trung nhìn Harry và lão Hagrid cả người cả xe xuyên qua lớp phòng ngự mà rơi xuống. Một vài Tử Thần Thực Tử đuổi theo không kịp phanh lại, lập tức va vào lớp phòng ngự, trán liền sưng lên một cục, sau đó rớt xuống, hiển nhiên là đã ngất đi.
“Chủ nhân, Potter…” Đám Tử Thần Thực Tử run rẩy, chỉ hận người ngất đi không phải là mình. Bọn chúng để Kẻ Được Chọn chạy thoát ngay trước mắt, tất cả đều đang chờ đợi cơn giận ngút trời của Voldemort sắp sửa giáng xuống.
Voldemort vẫn nhìn lớp phòng ngự kia. Pháp thuật lưu chuyển trên đó không quá mạnh, hắn không cần động não cũng có thể nghĩ ra trên dưới một trăm cách phá giải, nhưng giờ hắn sẽ không làm vậy. Hắn còn phải lo chuyện Scrimgeour chưa chịu khống chế hoàn toàn… “Đi thôi, còn có nhiều việc khác cần các ngươi làm.” Giọng nói vô cùng bình tĩnh. Sau đó hắn xoay người rời đi, bóng người vờn bay như mây như khói.
Đám Tử Thần Thực Tử ở phía sau hắn lén đưa tay lau mồ hôi lạnh. Bọn chúng có thể sống sót sau khi phạm lỗi, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Đây đúng là Chủ nhân của bọn chúng chứ?
Danh sách chương