“Cậu đã làm gì gã?” Harry sải bước đi vào, ngồi xổm bên cạnh cơ thể Morfin Gaunt. Nó cứ tưởng sẽ nhìn thấy bộ phận nào trên người gã bị đâm rách ra, nhưng khi nó đưa tay sờ thử mũi gã, nhận thấy gã vẫn đang thở rất bình thường.
Tom lui một bước, giống như muốn kéo giãn khoảng cách với Harry. “Bùa Choáng.” Hắn nói, giọng điệu lạnh băng, “Nhưng đối với cái thân thể đã tàn tạ của gã, hiệu quả cũng chẳng khác Lời Nguyền Chết Chóc là bao.”
Sau khi xác định Morfin còn sống, Harry đứng lên. “Vì không để Bộ Pháp Thuật phát hiện cho nên cậu cầm đũa phép của tôi? Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?” Nó lặp lại câu hỏi, cảm thấy mơ hồ không sao hiểu được, “Cậu muốn lấy Chiếc Nhẫn Phục Sinh sao?”
“Cậu phải trở về.” Tom nói, đồng thời lại bước lui về sau một bước, gần như sắp va vào chiếc bàn gỗ cáu bẩn. “Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cũng đã lên kế hoạch hoàn hảo. Cậu không nên tới đây.”
Khi mới chạy đến, cứ tưởng rằng Tom đã giết Morfin, Harry đã giận đến điên người. Nhưng bây giờ, nỗi tức giận trong lòng nó chợt lắng xuống, nhường chỗ cho sự mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Trở về? Trở về đâu? Cậu đang nói gì thế hả?”
“Cậu phải trở về nơi của cậu…” Tom bình tĩnh nói, nhưng Harry thấy mu bàn tay đang nắm con dao của hắn nổi đầy gân xanh. “…ở hơn năm mươi năm sau.”
Harry cảm thấy nỗi tức giận lại bùng lên trong người. “Cậu không thể nói rõ ràng ra được sao?” Chính nó cũng biết nó không thuộc về không gian này, nhưng sao Tom lại bảo nó trở về với thái độ kỳ quặc như vậy? Chẳng lẽ chỉ cần cầm Chiếc Nhẫn Phục Sinh và con dao găm của Morfin là có thể giúp nó trở về được sao? Hơn nữa, nếu nó không nhìn nhầm, Tom vừa bước lui vài bước nữa, là vì sợ nó đoạt lại đũa phép sao? “Xem ra cậu vẫn chưa hiểu.” Ánh nến leo lét chiếu lên khiến khuôn mặt Tom khiến nó càng thêm tái nhợt, lạnh lẽo không chút cảm xúc. “Tôi không tồn tại thật.”
Lúc này Harry thật nghi ngờ có phải đầu óc Tom có vấn đề gì rồi không. “Rốt cuộc cậu đang nói chuyện gì vậy?” Nó chất vấn, sau đó bước tới gần Tom.
“Có lẽ tôi nói chưa rõ…” Tom không tiếng động đi vòng qua bàn, lùi ra phía cửa, “Tôi không tồn tại thật, Morfin cũng vậy, thậm chí cả thế giới này cũng vậy. Chỉ trừ duy nhất một mình cậu, cho nên cậu phải trở về.”
“Cậu nói cái gì?” Harry cũng bước ra phía cửa, sau đó nó chợt như hiểu ra, vô cùng sửng sốt: “Thế giới này không tồn tại thật? Sao cậu biết?”
Tom hít sâu một hơi, một lúc sau mới nói tiếp: “Slytherin nói linh hồn của tôi đã bị phân cắt.”
“Cái gì? Không thể nào!” Harry lập tức phản bác, sửng sốt vô cùng. Toàn bộ thời gian năm thứ năm nó đều kè kè bên cạnh Tom, nếu như hắn chế tạo Trường Sinh Linh Giá thì không thể nào có chuyện nó không hay biết gì được! Linh hồn đã bị phân cắt…? Nó theo bản năng sờ vết sẹo trên trán. Vậy Slytherin cũng nhận ra linh hồn nó đã bị phân cắt rồi sao?
“Bây giờ đúng là tôi chưa làm.” Tom nhìn có vẻ bình tĩnh hơn nó rất nhiều, “Nhưng tôi nghĩ, có lẽ là tương lai tôi sẽ làm.”
Harry chợt nghĩ ra cái gì đó. “Tôi vẫn luôn nói đấy thôi, hai người là một!” Sau đó nó nghĩ tới tình huống hiện tại. Nó không có cảm giác mình đã quay ngược về quá khứ, nhưng những cảm giác của nó lại vô cùng chân thật. Nó cũng từng nghĩ tới chuyện làm cách nào để quay về thế giới thực của hơn năm mươi năm sau. Có điều, nếu đúng là Tom và Voldemort cùng là một người, vậy rốt cuộc nó đang ở không gian nào?
Harry nghĩ thế, cũng đặt ra câu hỏi như vậy.
Tom trầm mặc, đến khi hắn nói, giọng điệu đã trầm thấp hơn rất nhiều: “Tôi đoán là ký ức.”
“Là ký ức của cậu sau này?” Harry lập tức hỏi lại. Có lý… Cho nên nó mới không có cảm giác lịch sử bị thay đổi, cho nên bản thân linh hồn chưa được phân cắt của Tom mới có thêm một mảnh hồn khác của nó… Harry đột nhiên nhớ lại, trước trận quyết chiến cuối cùng, tại nơi sương mù sáng rực trắng xóa nó gặp lại cụ Dumbledore vốn đã chết ấy – nó đã cho rằng nơi đó là nhà ga Ngã Tư Vua – nó cũng có cảm giác chân thật thế này, song đó lại không phải là thế giới thật. Có lẽ hai trường hợp này giống nhau!
Harry nghĩ có lẽ nó đã hiểu mục đích của Tom, nhưng nó không biết hắn định làm như thế nào. “Cho nên cậu mới nói tôi cần phải trở về… Cậu có biết cách để thoát khỏi ký ức không? Hay nói đúng hơn là ý thức?”
“Tôi không biết.” Tom lắc đầu, đồng thời hắn lại bước theo chiều của Harry, tạo cho khoảng cách giữa hai bọn hắn là một đường tròn.
“Cứ cho đúng là ký ức đi, nhưng cậu dám khẳng định chắc chắn không? Hơn nữa rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Harry đã nhận ra hắn cố ý duy trì khoảng cách với nó, phát khùng lên. “Cách cậu nghĩ ra được là cãi cọ với tôi trong căn nhà bẩn thỉu này hay sao?”
Tom khẽ lắc đầu, Harry thậm chí còn nhìn ra một thoáng không nỡ trong đôi mắt đen của hắn. Nhưng cảm giác này lướt qua cực nhanh, bởi vì Tom lại nói tiếp: “Cách làm của tôi chỉ cần thử một lần là có thể biết được hiệu quả.”
“Thử thế nào?” Harry lập tức hỏi. Nhưng nhìn thái độ của Tom, nó có cảm giác chắc chắn nó không hề thích cách làm này.
Quả nhiên, câu trả lời của Tom khiến sự tức giận của Harry lên đến đỉnh điểm. “Giết một người. Nếu như đúng là ký ức, thì dù có giết cũng không chết được.”
“Cậu!” Harry tức muốn chết. “Vậy nếu cậu đoán sai thì sao? Người kia sẽ phải chết oan uổng hả?” Sau đó nó mới để ý, lúc này Tom đã đi tới chỗ Morfin nằm. “Cậu muốn giết Morfin!”
“Không, tôi chỉ muốn lấy Chiếc Nhẫn Phục Sinh thôi.” Lần này Tom thản nhiên nói ra ý đồ của mình, sau đó lại chuyển đề tài. “Nếu như có thể đi vào được ký ức của người khác, có lẽ bản thân cậu cũng không phải thực thể. Linh hồn rời thể xác quá lâu sẽ xảy ra nhiều vấn đề không lường trước được, cậu thật sự phải trở về thôi.”
“Cậu muốn giết người để tôi được trở về?” Harry gào lên. “Tôi không cần! Tôi không cần máu tươi trải đường cho mình!”
“Nhưng nếu không làm vậy, cậu có thể sẽ chết.” Tom không may mảy để ý đến sự phẫn nộ của nó, thậm chí còn giơ cao con dao trong tay lên.
Hắn không thể để Harry ở lại thế giới này. Nếu Harry không quay về, việc dung hợp linh hồn sẽ không thể thành công được – bởi vì cậu không có thân thể. Hơn nữa, nếu hắn đoán không sai, thì đây là một quá trình hai hướng. Harry thất bại, tương lai hắn sẽ chẳng thể sống yên lành, mà chính hắn đang ở tương lai lúc này cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Harry cảm thấy không thể nói lý lẽ với một Tom đang rất lạnh lùng thảo luận với nó về chuyện giết người này được. Vì do nó quá ngốc nghếch, hay vì Tom quá sâu xa? Vì sao sau khi ngủ một giấc tỉnh lại nó không thể hiểu được những suy nghĩ của Tom nữa? “Không được động vào Morfin!” Nó cảnh cáo, vừa ngầm tính toán nếu nó phát ra thần chú không đũa phép thì tỷ lệ thành công sẽ là bao nhiêu, “Tuy cậu đang cầm đũa phép của tôi, nhưng tôi sẽ có cách để cậu không thể làm được việc đó.”
“Tôi biết.” Hình như Tom nở nụ cười, “Có điều giết gã thì có tác dụng gì đâu? Đây là ký ức của tôi.”
“Khoan đã!” Sau khi Harry hiểu được hắn đang nói tới chuyện gì, nó liền hoảng sợ, lắp bắp không nói được lên lời. “Ý cậu là… Người cậu muốn giết là… chính cậu?”
Tom đúng là đang cười. “Không sai.” Hắn thoải mái nói, khuôn mặt tái nhợt chợt ửng đỏ lên, “Đây chính là cách tôi nghĩ ra từ lâu… Cậu vì tôi cho nên mới tới nơi này, vậy nếu như liên hệ này bị cắt đứt, không phải là cậu có thể trở về rồi sao?” Hắn giơ cao bàn tay phải đang nắm con dao găm lên, mũi dao hướng thẳng vào trái tim hắn.
“Không! Không được đâm!” Harry mở to hai mắt nhìn, nó thực sự bị dọa đến hoảng hốt rồi, giọng nói tràn đầy sợ hãi. “Đừng làm chuyện điên rồ! Hơn nữa dao không thể giết chết được một Pháp sư, cậu quên rồi sao?” Sau đó nó phát hiện ra, nắm tay đang siết chặt của nó run lên không ngừng, chuyện này chưa hề xảy ra – kể cả trước kia, khi đối mặt với một Voldemort đã phát điên, tay nó cũng chưa từng run như vậy.
“Trừ khi Pháp sư đó thật sự không muốn sống nữa.” Tom bổ sung lời nó nói. Merope Gaunt không phải cũng chết như vậy sao? Tuy rằng bà ta bị bệnh mà chết, còn hắn là tự sát. “Hơn nữa, cậu nhìn đi…” Hắn giơ bàn tay còn lại cầm Chiếc Nhẫn Phục Sinh lên cho Harry nhìn, “…tôi đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.”
Bây giờ rốt cuộc Harry đã hiểu được câu hỏi của Tom trước kia có ý nghĩa gì. Hắn đã hỏi nó có đúng là Chiếc Nhẫn Phục Sinh có thể lưu giữ được ký ức hay không, còn cả giọng nói xa xăm hỏi nó sẽ nhớ hắn không nữa. Tom đã hạ quyết tâm rồi! Hắn kiên quyết cho rằng đây chính là ký ức của hắn, vì để linh hồn của nó có thể thoát khỏi ký ức này, hắn tình nguyện giết chết chính mình ở tuổi mười sáu, sau đó phong ấn vào trong Chiếc Nhẫn Phục Sinh.
“Nếu đây là ký ức của cậu thì Chiếc Nhẫn Phục Sinh đó cũng không phải thật!” Harry khàn cả giọng. Nó không dám tới gần, bởi vì Tom đang trân trối nhìn nó. Nó sợ chỉ cần nó động đậy, Tom sẽ lập tức đâm sâu vào. Nó phải kéo dài thời gian để tìm ra cách khiến Tom từ bỏ.
“Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể lựa chọn tin. Dù sao cũng nên thử một lần mới biết được hiệu quả hay không.” Tom nhíu nhíu mày, nhưng lại giãn ra ngay, “Tuy rằng thế giới này không phải là thật, nhưng tôi vẫn muốn lưu giữ lại những ký ức đó… Đây không phải là sự lựa chọn tốt nhất hay sao?”
Harry vốn định tiếp tục khuyên bảo, nhưng đầu nó như bị một vật nặng nào đó đập ‘bang’ một cái.
Một đầm lầy, một sườn núi;
Bay vọt lên trời, vượt qua đại dương;
Một tay cầm kiếm, một tay cầm cành oliu;
Lựa chọn đi, đó là quyết định quan trọng nhất cuộc đời ngươi.
Căn nhà của dòng họ Gaunt chợt sụp đổ. Đầu tiên là nóc nhà, vách tường, chúng vặn vẹo rồi biến mất trong không khí; Sau đó là đến cây cối bên ngoài, con đường, sườn núi, tựa như có một bàn tay vô hình đang kéo chúng rơi xuống vực thẳm, không còn nhìn thấy gì cả; Cuối cùng là bầu trời, mặt trời, rồi đám mây dần dần biến mất, tất cả trong nháy mắt đều bốc hơi như một làn khói.
Harry ngây người đứng trên nền đất bẩn thỉu, nhìn chằm chằm Tom vẫn duy trì tư thế đâm sâu con dao vào ngực đang dần trở nên trong suốt, giống như một làn sương mù, tản ra rồi biến mất hoàn toàn. Nó muốn gọi hắn, muốn chạy lại, nhưng nó không phát ra được âm thanh nào cũng không thể nhúc nhích. Sau đó nó ngã xuống, hình ảnh cuối cùng trong tầm mắt là một bóng người đang ngồi trên một chiếc ghế bị bao phủ bởi làn sương mù trắng xóa.
Đến khi tỉnh lại, Harry vừa mở mắt ra thì thấy cảnh tượng đã thay đổi thành trần nhà màu xanh bạc, được trang trí bằng những lá cây hoàng liên bằng vàng.
Đây là… căn phòng dưới Phòng Chứa Bí Mật! Nó đã trở về?
Harry bật người ngồi dậy, động tác rất mạnh, lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng. Đến khi cơn choáng qua đi, nó phát hiện mình đang nằm trên giường. Sau khi nó và Voldemort quyết định thử sử dụng chiếc nhẫn nghe nói là có thể giúp dung hợp linh hồn kia đúng là bọn nó ở dưới Phòng Chứa Bí Mật, nhưng là ở đại sảnh bên ngoài kia cơ. Sao nó lại có thể nằm lên giường được?
Nhưng chuyện này không quan trọng. Nó đã trở lại, nói cách khác thế giới kia đúng là ký ức của Voldemort? Harry sắp xếp lại những tình huống nó gặp phải theo một đúng thứ tự, logic rõ ràng. Nó vẫn nhớ mọi chuyện, từ khi bọn nó đối đầu gay gắt, đến khi yêu nhau, cả khi dưới tác dụng của chiếc nhẫn mà nó quay về thời niên thiếu của Voldemort.
Vậy tức là… nó thành công rồi, phải không? Quá tuyệt! Harry thở phào một hơi, sau đó nhớ lại cảm giác tim đau nhói chân thật kia. Hắn thật sự đâm! Vậy Voldemort đâu?
Harry vừa quay đầu liền thấy người nọ đang nằm ngay bên cạnh nó. Voldemort nhắm nghiền hai mắt, tựa như đang ngủ.
“Dậy đi, dậy đi nào!” Harry cúi người gọi hắn, nhưng hắn hoàn toàn không có một chút phản ứng nào cả. Thật kỳ quái! Voldemort ngủ luôn rất cảnh giác, tuyệt đối không có chuyện nó gọi như vậy mà không tỉnh được. Harry sốt ruột, đưa tay sang định lay hắn, kết quả cảm thấy cơ thể dưới lòng bàn tay lạnh ngắt.
Cơ thể Voldemort lạnh như băng. Không chỉ có thế, hơi thở của hắn rất yếu ớt, mặt không một chút máu, trắng bệch đến khác thường.
Cõi lòng Harry trầm xuống. Nó quay về quá khứ của Voldemort một năm, dựa vào chuyện này mà suy đoán, thì Voldemort hẳn là cũng quay về quá khứ của nó. Nhưng bất kể là quay về thời gian nào, khả năng của Voldemort cao hơn nó rất nhiều, đúng ra phải không có chuyện gì mới phải! Vì sao bây giờ nó đã bình an trở về, mà Voldemort lại như sắp chết thế này?
Trên chiếc bàn cách giường không xa, chiếc nhẫn có khắc những ký tự cổ khó hiểu lóe lên dưới ánh nến.
Tác giả có lời muốn nói:
Phần 5: Bước ngoặt lịch sử đã hết
Phần 6: Hồi ức đau thương [The other side of memory]:
Nhà tù Nurmengard sau bao nhiêu năm tĩnh lặng đứng sừng sững ở đó nay chợt chào đón vị khách đầu tiên đi vào.
Harry trốn đi vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến tất cả mọi người đều nghĩ rằng bên trong nhất định có âm mưu gì đó…
Một người đàn ông không rõ lai lịch đột nhiên xuất hiện giúp Harry phá hủy Trường Sinh Linh Giá…
Nhưng đến trận quyết chiến cuối cùng, người đàn ông đó lại mỉm cười nói với nó: “Ta là Voldemort!”
Tom lui một bước, giống như muốn kéo giãn khoảng cách với Harry. “Bùa Choáng.” Hắn nói, giọng điệu lạnh băng, “Nhưng đối với cái thân thể đã tàn tạ của gã, hiệu quả cũng chẳng khác Lời Nguyền Chết Chóc là bao.”
Sau khi xác định Morfin còn sống, Harry đứng lên. “Vì không để Bộ Pháp Thuật phát hiện cho nên cậu cầm đũa phép của tôi? Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?” Nó lặp lại câu hỏi, cảm thấy mơ hồ không sao hiểu được, “Cậu muốn lấy Chiếc Nhẫn Phục Sinh sao?”
“Cậu phải trở về.” Tom nói, đồng thời lại bước lui về sau một bước, gần như sắp va vào chiếc bàn gỗ cáu bẩn. “Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cũng đã lên kế hoạch hoàn hảo. Cậu không nên tới đây.”
Khi mới chạy đến, cứ tưởng rằng Tom đã giết Morfin, Harry đã giận đến điên người. Nhưng bây giờ, nỗi tức giận trong lòng nó chợt lắng xuống, nhường chỗ cho sự mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Trở về? Trở về đâu? Cậu đang nói gì thế hả?”
“Cậu phải trở về nơi của cậu…” Tom bình tĩnh nói, nhưng Harry thấy mu bàn tay đang nắm con dao của hắn nổi đầy gân xanh. “…ở hơn năm mươi năm sau.”
Harry cảm thấy nỗi tức giận lại bùng lên trong người. “Cậu không thể nói rõ ràng ra được sao?” Chính nó cũng biết nó không thuộc về không gian này, nhưng sao Tom lại bảo nó trở về với thái độ kỳ quặc như vậy? Chẳng lẽ chỉ cần cầm Chiếc Nhẫn Phục Sinh và con dao găm của Morfin là có thể giúp nó trở về được sao? Hơn nữa, nếu nó không nhìn nhầm, Tom vừa bước lui vài bước nữa, là vì sợ nó đoạt lại đũa phép sao? “Xem ra cậu vẫn chưa hiểu.” Ánh nến leo lét chiếu lên khiến khuôn mặt Tom khiến nó càng thêm tái nhợt, lạnh lẽo không chút cảm xúc. “Tôi không tồn tại thật.”
Lúc này Harry thật nghi ngờ có phải đầu óc Tom có vấn đề gì rồi không. “Rốt cuộc cậu đang nói chuyện gì vậy?” Nó chất vấn, sau đó bước tới gần Tom.
“Có lẽ tôi nói chưa rõ…” Tom không tiếng động đi vòng qua bàn, lùi ra phía cửa, “Tôi không tồn tại thật, Morfin cũng vậy, thậm chí cả thế giới này cũng vậy. Chỉ trừ duy nhất một mình cậu, cho nên cậu phải trở về.”
“Cậu nói cái gì?” Harry cũng bước ra phía cửa, sau đó nó chợt như hiểu ra, vô cùng sửng sốt: “Thế giới này không tồn tại thật? Sao cậu biết?”
Tom hít sâu một hơi, một lúc sau mới nói tiếp: “Slytherin nói linh hồn của tôi đã bị phân cắt.”
“Cái gì? Không thể nào!” Harry lập tức phản bác, sửng sốt vô cùng. Toàn bộ thời gian năm thứ năm nó đều kè kè bên cạnh Tom, nếu như hắn chế tạo Trường Sinh Linh Giá thì không thể nào có chuyện nó không hay biết gì được! Linh hồn đã bị phân cắt…? Nó theo bản năng sờ vết sẹo trên trán. Vậy Slytherin cũng nhận ra linh hồn nó đã bị phân cắt rồi sao?
“Bây giờ đúng là tôi chưa làm.” Tom nhìn có vẻ bình tĩnh hơn nó rất nhiều, “Nhưng tôi nghĩ, có lẽ là tương lai tôi sẽ làm.”
Harry chợt nghĩ ra cái gì đó. “Tôi vẫn luôn nói đấy thôi, hai người là một!” Sau đó nó nghĩ tới tình huống hiện tại. Nó không có cảm giác mình đã quay ngược về quá khứ, nhưng những cảm giác của nó lại vô cùng chân thật. Nó cũng từng nghĩ tới chuyện làm cách nào để quay về thế giới thực của hơn năm mươi năm sau. Có điều, nếu đúng là Tom và Voldemort cùng là một người, vậy rốt cuộc nó đang ở không gian nào?
Harry nghĩ thế, cũng đặt ra câu hỏi như vậy.
Tom trầm mặc, đến khi hắn nói, giọng điệu đã trầm thấp hơn rất nhiều: “Tôi đoán là ký ức.”
“Là ký ức của cậu sau này?” Harry lập tức hỏi lại. Có lý… Cho nên nó mới không có cảm giác lịch sử bị thay đổi, cho nên bản thân linh hồn chưa được phân cắt của Tom mới có thêm một mảnh hồn khác của nó… Harry đột nhiên nhớ lại, trước trận quyết chiến cuối cùng, tại nơi sương mù sáng rực trắng xóa nó gặp lại cụ Dumbledore vốn đã chết ấy – nó đã cho rằng nơi đó là nhà ga Ngã Tư Vua – nó cũng có cảm giác chân thật thế này, song đó lại không phải là thế giới thật. Có lẽ hai trường hợp này giống nhau!
Harry nghĩ có lẽ nó đã hiểu mục đích của Tom, nhưng nó không biết hắn định làm như thế nào. “Cho nên cậu mới nói tôi cần phải trở về… Cậu có biết cách để thoát khỏi ký ức không? Hay nói đúng hơn là ý thức?”
“Tôi không biết.” Tom lắc đầu, đồng thời hắn lại bước theo chiều của Harry, tạo cho khoảng cách giữa hai bọn hắn là một đường tròn.
“Cứ cho đúng là ký ức đi, nhưng cậu dám khẳng định chắc chắn không? Hơn nữa rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Harry đã nhận ra hắn cố ý duy trì khoảng cách với nó, phát khùng lên. “Cách cậu nghĩ ra được là cãi cọ với tôi trong căn nhà bẩn thỉu này hay sao?”
Tom khẽ lắc đầu, Harry thậm chí còn nhìn ra một thoáng không nỡ trong đôi mắt đen của hắn. Nhưng cảm giác này lướt qua cực nhanh, bởi vì Tom lại nói tiếp: “Cách làm của tôi chỉ cần thử một lần là có thể biết được hiệu quả.”
“Thử thế nào?” Harry lập tức hỏi. Nhưng nhìn thái độ của Tom, nó có cảm giác chắc chắn nó không hề thích cách làm này.
Quả nhiên, câu trả lời của Tom khiến sự tức giận của Harry lên đến đỉnh điểm. “Giết một người. Nếu như đúng là ký ức, thì dù có giết cũng không chết được.”
“Cậu!” Harry tức muốn chết. “Vậy nếu cậu đoán sai thì sao? Người kia sẽ phải chết oan uổng hả?” Sau đó nó mới để ý, lúc này Tom đã đi tới chỗ Morfin nằm. “Cậu muốn giết Morfin!”
“Không, tôi chỉ muốn lấy Chiếc Nhẫn Phục Sinh thôi.” Lần này Tom thản nhiên nói ra ý đồ của mình, sau đó lại chuyển đề tài. “Nếu như có thể đi vào được ký ức của người khác, có lẽ bản thân cậu cũng không phải thực thể. Linh hồn rời thể xác quá lâu sẽ xảy ra nhiều vấn đề không lường trước được, cậu thật sự phải trở về thôi.”
“Cậu muốn giết người để tôi được trở về?” Harry gào lên. “Tôi không cần! Tôi không cần máu tươi trải đường cho mình!”
“Nhưng nếu không làm vậy, cậu có thể sẽ chết.” Tom không may mảy để ý đến sự phẫn nộ của nó, thậm chí còn giơ cao con dao trong tay lên.
Hắn không thể để Harry ở lại thế giới này. Nếu Harry không quay về, việc dung hợp linh hồn sẽ không thể thành công được – bởi vì cậu không có thân thể. Hơn nữa, nếu hắn đoán không sai, thì đây là một quá trình hai hướng. Harry thất bại, tương lai hắn sẽ chẳng thể sống yên lành, mà chính hắn đang ở tương lai lúc này cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Harry cảm thấy không thể nói lý lẽ với một Tom đang rất lạnh lùng thảo luận với nó về chuyện giết người này được. Vì do nó quá ngốc nghếch, hay vì Tom quá sâu xa? Vì sao sau khi ngủ một giấc tỉnh lại nó không thể hiểu được những suy nghĩ của Tom nữa? “Không được động vào Morfin!” Nó cảnh cáo, vừa ngầm tính toán nếu nó phát ra thần chú không đũa phép thì tỷ lệ thành công sẽ là bao nhiêu, “Tuy cậu đang cầm đũa phép của tôi, nhưng tôi sẽ có cách để cậu không thể làm được việc đó.”
“Tôi biết.” Hình như Tom nở nụ cười, “Có điều giết gã thì có tác dụng gì đâu? Đây là ký ức của tôi.”
“Khoan đã!” Sau khi Harry hiểu được hắn đang nói tới chuyện gì, nó liền hoảng sợ, lắp bắp không nói được lên lời. “Ý cậu là… Người cậu muốn giết là… chính cậu?”
Tom đúng là đang cười. “Không sai.” Hắn thoải mái nói, khuôn mặt tái nhợt chợt ửng đỏ lên, “Đây chính là cách tôi nghĩ ra từ lâu… Cậu vì tôi cho nên mới tới nơi này, vậy nếu như liên hệ này bị cắt đứt, không phải là cậu có thể trở về rồi sao?” Hắn giơ cao bàn tay phải đang nắm con dao găm lên, mũi dao hướng thẳng vào trái tim hắn.
“Không! Không được đâm!” Harry mở to hai mắt nhìn, nó thực sự bị dọa đến hoảng hốt rồi, giọng nói tràn đầy sợ hãi. “Đừng làm chuyện điên rồ! Hơn nữa dao không thể giết chết được một Pháp sư, cậu quên rồi sao?” Sau đó nó phát hiện ra, nắm tay đang siết chặt của nó run lên không ngừng, chuyện này chưa hề xảy ra – kể cả trước kia, khi đối mặt với một Voldemort đã phát điên, tay nó cũng chưa từng run như vậy.
“Trừ khi Pháp sư đó thật sự không muốn sống nữa.” Tom bổ sung lời nó nói. Merope Gaunt không phải cũng chết như vậy sao? Tuy rằng bà ta bị bệnh mà chết, còn hắn là tự sát. “Hơn nữa, cậu nhìn đi…” Hắn giơ bàn tay còn lại cầm Chiếc Nhẫn Phục Sinh lên cho Harry nhìn, “…tôi đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.”
Bây giờ rốt cuộc Harry đã hiểu được câu hỏi của Tom trước kia có ý nghĩa gì. Hắn đã hỏi nó có đúng là Chiếc Nhẫn Phục Sinh có thể lưu giữ được ký ức hay không, còn cả giọng nói xa xăm hỏi nó sẽ nhớ hắn không nữa. Tom đã hạ quyết tâm rồi! Hắn kiên quyết cho rằng đây chính là ký ức của hắn, vì để linh hồn của nó có thể thoát khỏi ký ức này, hắn tình nguyện giết chết chính mình ở tuổi mười sáu, sau đó phong ấn vào trong Chiếc Nhẫn Phục Sinh.
“Nếu đây là ký ức của cậu thì Chiếc Nhẫn Phục Sinh đó cũng không phải thật!” Harry khàn cả giọng. Nó không dám tới gần, bởi vì Tom đang trân trối nhìn nó. Nó sợ chỉ cần nó động đậy, Tom sẽ lập tức đâm sâu vào. Nó phải kéo dài thời gian để tìm ra cách khiến Tom từ bỏ.
“Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể lựa chọn tin. Dù sao cũng nên thử một lần mới biết được hiệu quả hay không.” Tom nhíu nhíu mày, nhưng lại giãn ra ngay, “Tuy rằng thế giới này không phải là thật, nhưng tôi vẫn muốn lưu giữ lại những ký ức đó… Đây không phải là sự lựa chọn tốt nhất hay sao?”
Harry vốn định tiếp tục khuyên bảo, nhưng đầu nó như bị một vật nặng nào đó đập ‘bang’ một cái.
Một đầm lầy, một sườn núi;
Bay vọt lên trời, vượt qua đại dương;
Một tay cầm kiếm, một tay cầm cành oliu;
Lựa chọn đi, đó là quyết định quan trọng nhất cuộc đời ngươi.
Căn nhà của dòng họ Gaunt chợt sụp đổ. Đầu tiên là nóc nhà, vách tường, chúng vặn vẹo rồi biến mất trong không khí; Sau đó là đến cây cối bên ngoài, con đường, sườn núi, tựa như có một bàn tay vô hình đang kéo chúng rơi xuống vực thẳm, không còn nhìn thấy gì cả; Cuối cùng là bầu trời, mặt trời, rồi đám mây dần dần biến mất, tất cả trong nháy mắt đều bốc hơi như một làn khói.
Harry ngây người đứng trên nền đất bẩn thỉu, nhìn chằm chằm Tom vẫn duy trì tư thế đâm sâu con dao vào ngực đang dần trở nên trong suốt, giống như một làn sương mù, tản ra rồi biến mất hoàn toàn. Nó muốn gọi hắn, muốn chạy lại, nhưng nó không phát ra được âm thanh nào cũng không thể nhúc nhích. Sau đó nó ngã xuống, hình ảnh cuối cùng trong tầm mắt là một bóng người đang ngồi trên một chiếc ghế bị bao phủ bởi làn sương mù trắng xóa.
Đến khi tỉnh lại, Harry vừa mở mắt ra thì thấy cảnh tượng đã thay đổi thành trần nhà màu xanh bạc, được trang trí bằng những lá cây hoàng liên bằng vàng.
Đây là… căn phòng dưới Phòng Chứa Bí Mật! Nó đã trở về?
Harry bật người ngồi dậy, động tác rất mạnh, lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng. Đến khi cơn choáng qua đi, nó phát hiện mình đang nằm trên giường. Sau khi nó và Voldemort quyết định thử sử dụng chiếc nhẫn nghe nói là có thể giúp dung hợp linh hồn kia đúng là bọn nó ở dưới Phòng Chứa Bí Mật, nhưng là ở đại sảnh bên ngoài kia cơ. Sao nó lại có thể nằm lên giường được?
Nhưng chuyện này không quan trọng. Nó đã trở lại, nói cách khác thế giới kia đúng là ký ức của Voldemort? Harry sắp xếp lại những tình huống nó gặp phải theo một đúng thứ tự, logic rõ ràng. Nó vẫn nhớ mọi chuyện, từ khi bọn nó đối đầu gay gắt, đến khi yêu nhau, cả khi dưới tác dụng của chiếc nhẫn mà nó quay về thời niên thiếu của Voldemort.
Vậy tức là… nó thành công rồi, phải không? Quá tuyệt! Harry thở phào một hơi, sau đó nhớ lại cảm giác tim đau nhói chân thật kia. Hắn thật sự đâm! Vậy Voldemort đâu?
Harry vừa quay đầu liền thấy người nọ đang nằm ngay bên cạnh nó. Voldemort nhắm nghiền hai mắt, tựa như đang ngủ.
“Dậy đi, dậy đi nào!” Harry cúi người gọi hắn, nhưng hắn hoàn toàn không có một chút phản ứng nào cả. Thật kỳ quái! Voldemort ngủ luôn rất cảnh giác, tuyệt đối không có chuyện nó gọi như vậy mà không tỉnh được. Harry sốt ruột, đưa tay sang định lay hắn, kết quả cảm thấy cơ thể dưới lòng bàn tay lạnh ngắt.
Cơ thể Voldemort lạnh như băng. Không chỉ có thế, hơi thở của hắn rất yếu ớt, mặt không một chút máu, trắng bệch đến khác thường.
Cõi lòng Harry trầm xuống. Nó quay về quá khứ của Voldemort một năm, dựa vào chuyện này mà suy đoán, thì Voldemort hẳn là cũng quay về quá khứ của nó. Nhưng bất kể là quay về thời gian nào, khả năng của Voldemort cao hơn nó rất nhiều, đúng ra phải không có chuyện gì mới phải! Vì sao bây giờ nó đã bình an trở về, mà Voldemort lại như sắp chết thế này?
Trên chiếc bàn cách giường không xa, chiếc nhẫn có khắc những ký tự cổ khó hiểu lóe lên dưới ánh nến.
Tác giả có lời muốn nói:
Phần 5: Bước ngoặt lịch sử đã hết
Phần 6: Hồi ức đau thương [The other side of memory]:
Nhà tù Nurmengard sau bao nhiêu năm tĩnh lặng đứng sừng sững ở đó nay chợt chào đón vị khách đầu tiên đi vào.
Harry trốn đi vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến tất cả mọi người đều nghĩ rằng bên trong nhất định có âm mưu gì đó…
Một người đàn ông không rõ lai lịch đột nhiên xuất hiện giúp Harry phá hủy Trường Sinh Linh Giá…
Nhưng đến trận quyết chiến cuối cùng, người đàn ông đó lại mỉm cười nói với nó: “Ta là Voldemort!”
Danh sách chương