Ta bị ếm Lời nguyền Độc Đoán, bị chính người mà ta gọi bằng ba nhốt trong nhà. Ta hại ông ta mất đi cơ hội cạnh tranh làm Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, khiến ông ta bị người khác nhạo báng, ta nghĩ ông ta rất hận ta. Cả ngày đầu óc ta đều mơ mơ hồ hồ, nhưng ta ý thức được, cuộc sống hiện tại không phải thứ ta muốn. Ta nhất định phải làm được gì đó, ta nhất định phải trở về thần phục Chủ nhân.
Nhưng điều ta đạt được còn lớn hơn so với ta tưởng tượng rất nhiều – Chủ nhân đích thân tìm đến! Ngài ấy dễ dàng phá giải Lời Nguyền Độc Đoán trên người ta, đưa ta rời khỏi căn nhà giam lỏng kia.
Chủ nhân nói ta hãy tiếp tục làm việc cho Ngài, nhưng với một cái tên mới, thân phận mới.
Ta kích động đến cả người phát run. Ta đương nhiên nguyện ý! Đây là một vinh dự tối cao!
Đừng hỏi ta có cảm thấy tự hào vì mang tên của ba mình. Từ khi ta hiểu chuyện tới nay, trong mắt của ông ta có chỉ chiếc ghế Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. À, có lẽ má ta có thể có chút xíu sự quan tâm của ông ta, nhưng chỉ một chút xíu mà thôi.
**
Chủ nhân nói ta nộp đơn làm Thần Sáng. Ta không hiểu, nhưng vẫn cẩn trọng làm theo. Điểm thi N.E.W.Ts của ta môn nào cũng đạt điểm xuất sắc, muốn vào được văn phòng Thần Sáng không khó. Mà điều khiến ta thích thú nhất là có thể áp chế được ba ta.
Công việc này không quá nhàm chán như ta vẫn nghĩ. Chủ nhân nói, năm đó có rất nhiều kẻ phản bội Ngài, bán đứng các thành viên khác, sau khi Ngài trở lại cũng không về hàng ngũ.
Ta cười lạnh. Những kẻ phản bội Chủ nhân đều đáng chết! Còn những kẻ nhờ vào việc bán đứng hàng ngũ để thoát kiếp lao ngục… Thật đáng tiếc, thời điểm này ta chưa làm gì được bọn chúng. Ta không phải ba ta, ta không cần thành tích. Nếu được, ta chỉ cần một câu khen ngợi của Chủ nhân.
Nhưng Chủ nhân nói, ta nên thử cảm giác của chức vị cao, điều mà ba ta đã cố gắng phấn đấu mấy chục năm.
Lúc nói những lời này, nụ cười trên mặt Chủ nhân thực sự khiến ta điên cuồng. Vì nụ cười này, dù tan xương nát thịt ta cũng không tiếc.
**
Cậu bé trong lời tiên tri.
Ta không nhìn ra cậu ta có bất kỳ điểm gì đặc biệt. Nghiêm túc mà nói, chính việc Chủ nhân để lại vết thẹo hình tia chớp trên trán cậu ta mới khiến cậu ta trở nên ‘không giống người thường’. Nhân tiện nhắc tới, ta không tham gia cuộc tập kích ngu xuẩn kia, Chủ nhân chưa từng lệnh cho ai làm việc này.
Muốn tranh công? Muốn thể hiện? Thật ra chỉ cần làm theo chỉ thị của Chủ nhân là được.
Đối với chuyện này, Rabastan có cùng suy nghĩ với ta. Đương nhiên, còn có cả Rodolphus. Về phần Bella, ta cảm giác cô ả có chút không biết giới hạn, may mà ả không nói ra mấy lời ngu xuẩn đó trước mặt Chủ nhân.
Tuy rằng ta cảm thấy không phải Chủ nhân không biết, nhưng Chủ nhân chính là Chủ nhân.
**
Chủ nhân dường như đã thay đổi.
Đương nhiên, ta không nói việc ra quyết định của Chủ nhân có vấn đề – Ngài vẫn bình tĩnh, cường đại như trước – chỉ là những quyết định mới của Ngài khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Bella không kiềm chế được cơn tức giận. Ta đã nói rồi, ả có chút không biết giới hạn. Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Rodolphus cũng phát điên. Có vẻ như lần này hai vợ chồng nhà đó đã giải quyết được triệt để vấn đề này.
Đối với chuyện này, ta vẫn giữ im lặng. Tuy rằng ta vẫn không nhìn ra cậu bé kia có gì đặc biệt, nhưng ta tin sự lựa chọn của Chủ nhân.
Có lẽ ta không nhìn thấy điều mà Chủ nhân nhìn thấy? **
Chủ nhân nói, Ngài phải rời đi một thời gian.
Chuyện này dĩ nhiên không có vấn đề gì cả, cũng chẳng ảnh hưởng đến cục diện của giới Pháp thuật. Đám Rodolphus đã ổn định và kiếm được cả bộn tiền vàng từ thế giới Muggle; yêu tinh Gringotts nhìn thấy bất kỳ một ai trong chúng ta đều nơm nớp lo sợ. Mà ta đã sớm giành được thực quyền từ tay Fudge, chỉ còn chờ nhìn xem lúc nào thì lão ta nhận ra mà thôi – có điều với chỉ số thông minh ít ỏi của lão, có lẽ đến khi bị đẩy xuống rồi lão cũng chưa hiểu ra được. Sự thật chứng minh quả đúng như thế. Ta chỉ có thể nói, một khi Bộ Pháp Thuật vẫn một mực phủ định sự thật đến tận khi chiến tranh bắt đầu, thì dù không có ta, lão cũng sớm bị đẩy xuống thôi.
Đây là đúng là một chuyện mỉa mai làm sao. Ba ta tìm đủ mọi cách để trèo được lên vị trí này mà nó lại rơi vào tay ta rất dễ dàng. Thậm chí ta còn chẳng có chút hứng thú nào, chỉ cần Chủ nhân nói một câu, bất cứ lúc nào ta cũng có thể vì Ngài mà chuyển sang làm công tác khác.
**
Không ngờ Hội Phượng Hoàng cũng có người tin lời tên trộm Mundungus bịp bợm kia. Ta tin, nếu không phải trước khi rời đi Chủ nhân đã ra lệnh không được dùng Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ, đám người Hội Phượng Hoàng còn thảm hại hơn nhiều.
Bởi vì tất cả đều nằm trong dự đoán của chúng ta.
Cậu bé kia xuất hiện trước Chủ nhân. Ta có chút sốt ruột, nhưng nghĩ đến lời Chủ nhân, ta lập tức lại cảm thấy vẫn nên chờ đợi thì hơn.
Đó là cậu bé của Chủ nhân, không ai có thể động đến cậu ta.
**
Hiệp định hai bên.
Nhìn sắc mặt tức giận mà không thể làm gì của đám người Hội Phượng Hoàng, ta rất muốn cười. Những điều kiện Chủ nhân đưa ra về cơ bản hoàn toàn có lợi cho bên chúng ta, chỉ có người ngu ngốc không hiểu gì mới cho rằng hiệp định này là hướng về Hội Phượng Hoàng. Tử Thần Thực Tử giải tán thì có sao, bởi vì dù thế nào ta cũng đi theo Chủ nhân. Ta vô cùng đồng ý với suy nghĩ của Chủ nhân, thay vì cả đám người ngồi không hưởng lợi chẳng thà tinh giản số lượng. Ví dụ như một số kẻ gió thổi đã bay, giữ lại thì có lợi ích gì? Ta nghĩ, cho vài kẻ vào Azkaban, lũ Giám ngục nhất định sẽ càng biết ơn ta.
Lại nói, ta phải thừa nhận ta bị thần chú kia làm cho kinh hãi.
Có lẽ cậu bé kia thật sự có điểm lợi hại?
**
Thành viên mới của Kỵ sĩ đoàn.
Bella rất căm ghét huyết thống Muggle của Hermione. Nói thật, nếu là trước đây, ta cũng giống như ả. Thế nhưng mấy năm gần đây, Chủ nhân chọn thuộc hạ đều lấy trung thành làm tiêu chuẩn duy nhất, cho nên ta hoàn toàn không thể hiện ra sự kháng nghị của mình. Chỉ cần con bé đó có ích với Chủ nhân, ta nghĩ ta nên vì con bé đó mà nghĩ thoáng hơn.
Bởi vì Chủ nhân đã quyết định, dù ngay ở thời điểm hiện tại không nhìn ra, nhưng thời gian sau này nhất định con bé đó sẽ rất hữu dụng.
Nghe Bella nói, sau này khi Malfoy biết chuyện này thì vô cùng hậm hực. Lão lại bị một đứa nhóc Muggle cướp mất vị trí… Hừ, ta nghĩ lão nên xem lại sự trung thành của mình đi, nếu không sao Chủ nhân lại chọn Hermione? Tuy rằng lúc này ta chưa nghĩ đến chuyện bắt lão vào Azkaban, nhưng nếu lão cứ do dự đứng giữa hai bên như thế, ta không ngại làm việc đó.
Chủ nhân cần sự trung thành, chúng ta liền dâng hiến trung thành.
Báo đáp? Chuyện này không hỏi cũng biết. Thành viên của Kỵ sĩ đoàn không cần!
**
Sau khi vượt qua rất nhiều chính khách đủ tư cách khác, Borges Chester thuận lợi dành được chức vị Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật trong nhiệm kỳ tới, hắn đã xuất bản một cuốn tự truyện. Rất nhiều người không thể hiểu được hành động này của hắn, bởi vì trong cuốn tự truyện gần như không hề nhắc gì tới Chúa Tể Hắc Ám, duy nhất một lần cái tên này xuất hiện, đó là lúc nhắc tới Hiệp định hai bên được ký kết. Nhưng kỳ thật đó là bởi vì, bọn họ đã đọc phiên bản bị thay đổi, còn cuốn tự truyện nguyên gốc chỉ được một số rất ít người giữ lại, chí ít nó được lưu truyền trên giá sách cùng với gia quy của một vài gia tộc thuần huyết.
Rất nhiều năm về sau, khi Chúa Tể Hắc Ám đã trở thành danh từ trong những cuốn sách lịch sử, bọn họ vẫn lưu giữ rất cẩn thận một cuốn sách có ghi những lời sau:
Chúa Tể Hắc Ám cần, chúng ta nguyện hi sinh!
Nhưng điều ta đạt được còn lớn hơn so với ta tưởng tượng rất nhiều – Chủ nhân đích thân tìm đến! Ngài ấy dễ dàng phá giải Lời Nguyền Độc Đoán trên người ta, đưa ta rời khỏi căn nhà giam lỏng kia.
Chủ nhân nói ta hãy tiếp tục làm việc cho Ngài, nhưng với một cái tên mới, thân phận mới.
Ta kích động đến cả người phát run. Ta đương nhiên nguyện ý! Đây là một vinh dự tối cao!
Đừng hỏi ta có cảm thấy tự hào vì mang tên của ba mình. Từ khi ta hiểu chuyện tới nay, trong mắt của ông ta có chỉ chiếc ghế Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. À, có lẽ má ta có thể có chút xíu sự quan tâm của ông ta, nhưng chỉ một chút xíu mà thôi.
**
Chủ nhân nói ta nộp đơn làm Thần Sáng. Ta không hiểu, nhưng vẫn cẩn trọng làm theo. Điểm thi N.E.W.Ts của ta môn nào cũng đạt điểm xuất sắc, muốn vào được văn phòng Thần Sáng không khó. Mà điều khiến ta thích thú nhất là có thể áp chế được ba ta.
Công việc này không quá nhàm chán như ta vẫn nghĩ. Chủ nhân nói, năm đó có rất nhiều kẻ phản bội Ngài, bán đứng các thành viên khác, sau khi Ngài trở lại cũng không về hàng ngũ.
Ta cười lạnh. Những kẻ phản bội Chủ nhân đều đáng chết! Còn những kẻ nhờ vào việc bán đứng hàng ngũ để thoát kiếp lao ngục… Thật đáng tiếc, thời điểm này ta chưa làm gì được bọn chúng. Ta không phải ba ta, ta không cần thành tích. Nếu được, ta chỉ cần một câu khen ngợi của Chủ nhân.
Nhưng Chủ nhân nói, ta nên thử cảm giác của chức vị cao, điều mà ba ta đã cố gắng phấn đấu mấy chục năm.
Lúc nói những lời này, nụ cười trên mặt Chủ nhân thực sự khiến ta điên cuồng. Vì nụ cười này, dù tan xương nát thịt ta cũng không tiếc.
**
Cậu bé trong lời tiên tri.
Ta không nhìn ra cậu ta có bất kỳ điểm gì đặc biệt. Nghiêm túc mà nói, chính việc Chủ nhân để lại vết thẹo hình tia chớp trên trán cậu ta mới khiến cậu ta trở nên ‘không giống người thường’. Nhân tiện nhắc tới, ta không tham gia cuộc tập kích ngu xuẩn kia, Chủ nhân chưa từng lệnh cho ai làm việc này.
Muốn tranh công? Muốn thể hiện? Thật ra chỉ cần làm theo chỉ thị của Chủ nhân là được.
Đối với chuyện này, Rabastan có cùng suy nghĩ với ta. Đương nhiên, còn có cả Rodolphus. Về phần Bella, ta cảm giác cô ả có chút không biết giới hạn, may mà ả không nói ra mấy lời ngu xuẩn đó trước mặt Chủ nhân.
Tuy rằng ta cảm thấy không phải Chủ nhân không biết, nhưng Chủ nhân chính là Chủ nhân.
**
Chủ nhân dường như đã thay đổi.
Đương nhiên, ta không nói việc ra quyết định của Chủ nhân có vấn đề – Ngài vẫn bình tĩnh, cường đại như trước – chỉ là những quyết định mới của Ngài khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Bella không kiềm chế được cơn tức giận. Ta đã nói rồi, ả có chút không biết giới hạn. Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Rodolphus cũng phát điên. Có vẻ như lần này hai vợ chồng nhà đó đã giải quyết được triệt để vấn đề này.
Đối với chuyện này, ta vẫn giữ im lặng. Tuy rằng ta vẫn không nhìn ra cậu bé kia có gì đặc biệt, nhưng ta tin sự lựa chọn của Chủ nhân.
Có lẽ ta không nhìn thấy điều mà Chủ nhân nhìn thấy? **
Chủ nhân nói, Ngài phải rời đi một thời gian.
Chuyện này dĩ nhiên không có vấn đề gì cả, cũng chẳng ảnh hưởng đến cục diện của giới Pháp thuật. Đám Rodolphus đã ổn định và kiếm được cả bộn tiền vàng từ thế giới Muggle; yêu tinh Gringotts nhìn thấy bất kỳ một ai trong chúng ta đều nơm nớp lo sợ. Mà ta đã sớm giành được thực quyền từ tay Fudge, chỉ còn chờ nhìn xem lúc nào thì lão ta nhận ra mà thôi – có điều với chỉ số thông minh ít ỏi của lão, có lẽ đến khi bị đẩy xuống rồi lão cũng chưa hiểu ra được. Sự thật chứng minh quả đúng như thế. Ta chỉ có thể nói, một khi Bộ Pháp Thuật vẫn một mực phủ định sự thật đến tận khi chiến tranh bắt đầu, thì dù không có ta, lão cũng sớm bị đẩy xuống thôi.
Đây là đúng là một chuyện mỉa mai làm sao. Ba ta tìm đủ mọi cách để trèo được lên vị trí này mà nó lại rơi vào tay ta rất dễ dàng. Thậm chí ta còn chẳng có chút hứng thú nào, chỉ cần Chủ nhân nói một câu, bất cứ lúc nào ta cũng có thể vì Ngài mà chuyển sang làm công tác khác.
**
Không ngờ Hội Phượng Hoàng cũng có người tin lời tên trộm Mundungus bịp bợm kia. Ta tin, nếu không phải trước khi rời đi Chủ nhân đã ra lệnh không được dùng Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ, đám người Hội Phượng Hoàng còn thảm hại hơn nhiều.
Bởi vì tất cả đều nằm trong dự đoán của chúng ta.
Cậu bé kia xuất hiện trước Chủ nhân. Ta có chút sốt ruột, nhưng nghĩ đến lời Chủ nhân, ta lập tức lại cảm thấy vẫn nên chờ đợi thì hơn.
Đó là cậu bé của Chủ nhân, không ai có thể động đến cậu ta.
**
Hiệp định hai bên.
Nhìn sắc mặt tức giận mà không thể làm gì của đám người Hội Phượng Hoàng, ta rất muốn cười. Những điều kiện Chủ nhân đưa ra về cơ bản hoàn toàn có lợi cho bên chúng ta, chỉ có người ngu ngốc không hiểu gì mới cho rằng hiệp định này là hướng về Hội Phượng Hoàng. Tử Thần Thực Tử giải tán thì có sao, bởi vì dù thế nào ta cũng đi theo Chủ nhân. Ta vô cùng đồng ý với suy nghĩ của Chủ nhân, thay vì cả đám người ngồi không hưởng lợi chẳng thà tinh giản số lượng. Ví dụ như một số kẻ gió thổi đã bay, giữ lại thì có lợi ích gì? Ta nghĩ, cho vài kẻ vào Azkaban, lũ Giám ngục nhất định sẽ càng biết ơn ta.
Lại nói, ta phải thừa nhận ta bị thần chú kia làm cho kinh hãi.
Có lẽ cậu bé kia thật sự có điểm lợi hại?
**
Thành viên mới của Kỵ sĩ đoàn.
Bella rất căm ghét huyết thống Muggle của Hermione. Nói thật, nếu là trước đây, ta cũng giống như ả. Thế nhưng mấy năm gần đây, Chủ nhân chọn thuộc hạ đều lấy trung thành làm tiêu chuẩn duy nhất, cho nên ta hoàn toàn không thể hiện ra sự kháng nghị của mình. Chỉ cần con bé đó có ích với Chủ nhân, ta nghĩ ta nên vì con bé đó mà nghĩ thoáng hơn.
Bởi vì Chủ nhân đã quyết định, dù ngay ở thời điểm hiện tại không nhìn ra, nhưng thời gian sau này nhất định con bé đó sẽ rất hữu dụng.
Nghe Bella nói, sau này khi Malfoy biết chuyện này thì vô cùng hậm hực. Lão lại bị một đứa nhóc Muggle cướp mất vị trí… Hừ, ta nghĩ lão nên xem lại sự trung thành của mình đi, nếu không sao Chủ nhân lại chọn Hermione? Tuy rằng lúc này ta chưa nghĩ đến chuyện bắt lão vào Azkaban, nhưng nếu lão cứ do dự đứng giữa hai bên như thế, ta không ngại làm việc đó.
Chủ nhân cần sự trung thành, chúng ta liền dâng hiến trung thành.
Báo đáp? Chuyện này không hỏi cũng biết. Thành viên của Kỵ sĩ đoàn không cần!
**
Sau khi vượt qua rất nhiều chính khách đủ tư cách khác, Borges Chester thuận lợi dành được chức vị Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật trong nhiệm kỳ tới, hắn đã xuất bản một cuốn tự truyện. Rất nhiều người không thể hiểu được hành động này của hắn, bởi vì trong cuốn tự truyện gần như không hề nhắc gì tới Chúa Tể Hắc Ám, duy nhất một lần cái tên này xuất hiện, đó là lúc nhắc tới Hiệp định hai bên được ký kết. Nhưng kỳ thật đó là bởi vì, bọn họ đã đọc phiên bản bị thay đổi, còn cuốn tự truyện nguyên gốc chỉ được một số rất ít người giữ lại, chí ít nó được lưu truyền trên giá sách cùng với gia quy của một vài gia tộc thuần huyết.
Rất nhiều năm về sau, khi Chúa Tể Hắc Ám đã trở thành danh từ trong những cuốn sách lịch sử, bọn họ vẫn lưu giữ rất cẩn thận một cuốn sách có ghi những lời sau:
Chúa Tể Hắc Ám cần, chúng ta nguyện hi sinh!
Danh sách chương