Sau khi tàu tốc hành Hogwarts về đến London, Harry và Tom xuống tàu. Phụ huynh của đám học trò Hogwarts phủ kín sân ga chờ đón con mình khiến bọn nó mất một lúc lâu mới chen ra được. Cũng may cả hai đứa nó đều không mang theo hành lý, nếu không còn gặp khó khăn hơn nhiều.
Tom nhìn xung quanh, sau đó kéo Harry lại phía sau một cây cột lớn, lợi dụng cây cột để che tầm mắt của những người khác. “Cậu biết chỗ kia ở đâu đúng không?”
“Làng Hangleton Nhỏ?” Harry phản xạ có điều kiện trả lời, sau đó thấy ánh mắt vừa lòng của Tom.
“Độn thổ đi, nhân lúc hỗn loạn này.” Hắn túm lấy cánh tay Harry.
Nhân lúc hỗn loạn này? Harry mấy một lúc lâu mới hiểu ra. “Nhân lúc nơi này đang có nhiều Pháp sư tập trung ở đây sao?” Chả trách Tom thường lén sử dụng pháp thuật mà chưa từng bị phát hiện.
Bộ Pháp Thuật chỉ có thể phát hiện nơi pháp thuật xuất hiện, cùng lắm thì kiểm tra đũa phép, chứ không thể xác định được rốt cuộc ai là người tạo ra pháp thuật đó. Lúc nó theo dõi Tom, mỗi khi hắn sử dụng pháp thuật thường là những nơi đông người – bởi vì ở những nơi này, xác suất có pháp sư trong số đó khá cao, hơn nữa nếu muốn tìm ra người sử dụng pháp thuật trái phép cũng không hề dễ dàng. Tom rất thông minh tìm được kẽ hở trong Đạo luật Phù thủy cấm trẻ vị thành niên sử dụng pháp thuật bên ngoài trường học: Chỉ cần ở gần một Pháp sư trưởng thành, chỉ cần hắn không dùng thần chú nào quá đặc biệt, thì chắc chắn không có vấn đề gì cả. Trước kia Harry đoán nguyên nhân là vì chiến tranh, nhưng bây giờ xem ra Tom suy nghĩ thấu đáo hơn nó rất nhiều.
“Được rồi.” Harry thấy trên mặt Tom hiện rõ vẻ ‘nói nhảm’, trong lòng lại càng thêm bội phục hắn tính toán rất chu toàn. “Có điều tôi không dám chắc chắn có đến đúng nơi được hay không, tôi chỉ qua nơi đó, chứ chưa từng tự mình đến.”
Xa xa có người đẩy hành lý đi tới chỗ hai đứa nó, Tom dịch vào một chút. “Được rồi, mau Độn thổ thôi.” Nếu không phải hắn không biết vị trí chính xác, hắn cần nhờ Harry dẫn đi sao? Hơn nữa không phải Harry sợ cậu ấy Độn thổ không đến được tới nơi mà là sợ hắn làm chuyện gì sau đó đi? Harry há miệng thở dốc, cảm thấy gần đây nó càng ngày càng giống Hermione. Trước kia, mỗi lần nó định đi làm chuyện gì đó nguy hiểm, cô bé đều khuyên nhủ nó đừng có làm. Vậy mà bây giờ chính nó lại khuyên người khác đừng mạo hiểm. Có điều Tom tin tưởng để nó Độn thổ dẫn hắn đi… Harry che dấu sự vui mừng đột nhiên nảy sinh trong lòng, nhắm mắt nhớ lại. Dù nó có từ chối không chịu dẫn Tom đi, thì chính hắn sẽ tự tìm đến nơi đó, vậy chẳng thà nó đi cùng hắn còn hơn!
Trời đất bỗng chốc quay cuồng.
Cả hai đứa bọn nó đều đã quen với cảm giác quay cuồng, nghẹt thở Độn thổ mang lại, cho nên khi đến nơi, bọn nó tiếp đất rất vững vàng. Harry chớp chớp mắt, đập vào mắt nó là bờ giậu xanh biếc trải dài bên dưới bầu trời trong xanh như hoa lưu ly. Hình như đúng rồi? Harry quay đầu nhìn quanh, nhận thấy Tom đã đi đến một chỗ cách nó không xa, trước mặt hắn là một tấm biển gỗ chỉ đường.
“Làng Hangleton lớn, năm dặm Anh; làng Hangleton Nhỏ, một dặm Anh.” Tom thì thầm, sau đó không chút do dự đi vào con đường nhỏ hơn. Đi được hai bước hắn chợt quay đầu: “Cậu không đi à?”
“Có chứ!” Harry vội đáp, đuổi theo hắn. Bây giờ nó chỉ mong là Slytherin đã nói rõ ràng mọi chuyện cho Tom hiểu… Có điều, nhìn vẻ bình tĩnh lúc đó của Tom, hình như hắn không hứng thú gì lắm với Bảo Bối Tử Thần? Vậy hắn còn muốn đến làng Hangleton Nhỏ làm gì? Vì muốn trả thù người ba đã bỏ rơi má con hắn sao? Đây chính là suy đoán xấu nhất của nó. Nhưng một khi có nó bên cạnh Tom, nó sẽ không để chuyện này xảy ra. Harry vừa nghĩ, vừa chạy bước nhỏ đuổi theo Tom.
Tom không có tâm trạng nào để quan sát cảnh vật ven đường, chỉ bước nhanh về phía trước. Những lời Slytherin nói trong căn phòng dưới Phòng Chứa Bí Mật văng vẳng bên tai hắn – không ai có thể bất tử.
Có thể linh hồn biến mất, thể xác vẫn còn; hoặc là thể xác thối rữa, linh hồn sống mãi. Trường hợp thứ nhất là dựa vào pháp thuật để bảo vệ thể xác con người nguyên dạng, trường hợp thứ hai chính là ma. Cũng có người linh hồn và thể xác đều không còn tồn tại trên thế gian này nữa, chỉ cần bọn họ đi xuyên qua Cổng Vòm cao cao, có tấm rèm cửa lúc nào cũng đong đưa như thác nước trong Sở Bảo Mật kia.
Máu kỳ lân có thể tạm thời kéo dài thời gian sống, nhưng sự nguyền rủa vì đã giết hại một sinh vật thuần khiết sau đó sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Còn Hòn Đá Phù Thủy, không nói đến thuật Luyện kim cần số lượng lớn những nguyên liệu quý giá, quá trình luyện kim cũng tốn rất nhiều thời gian và công sức, phần lớn thời gian đều dành để luyện nó thành thuốc trường sinh, như thế thì dù bất tử cũng có ý nghĩa gì đâu. Ít nhất hắn khẳng định hắn không muốn làm những việc nhàm chán như vậy.
Trường Sinh Linh Giá thì lại càng nực cười. Cắt linh hồn mình ra, đó không còn là con người nữa, từ vẻ bề ngoài đến bộ não. Mà linh hồn không ổn định mang lại nhiều hậu quả không thể lường trước được, Slytherin đã nói như thế. “Đến bây giờ ngươi chưa có biểu hiện gì khác thường, đó là bởi vì có một mảnh linh hồn khác đã thế chỗ cho mảnh linh hồn đã bị cắt ra kia của ngươi.”
Lúc nghe được chuyện này, Tom kinh ngạc đến nói không nên lời. Trường Sinh Linh Giá? Là thứ gì? Hắn chỉ lờ mờ đọc được trong một quyển sách về ma thuật hắc ám nào đó mà thôi, hắn làm thật từ khi nào chứ? Sao chính hắn lại không biết? “Một linh hồn khác? Linh hồn của ai?” Hắn hỏi, nhưng trong lòng đã tự có đáp án. Cảm giác ấm áp khác thường khi chạm vào vết sẹo hình tia chớp đó… Lần đầu tiên gặp hắn, Slytherin đã yêu cầu gặp Harry…
“Ngươi tự đoán ra được mà, đúng không?” Slytherin nói, “Chính là cậu bé đó, Harry Potter. Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ đề nghị các ngươi lấy phần linh hồn của mình về, dù thế nào thì linh hồn của chính mình vẫn phù hợp hơn. Thế nhưng bây giờ tất cả đã quá muộn…” Ông ta dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Tom giống như đang nhìn một kỳ tích, “Linh hồn của các ngươi đã dung hợp. Ta không thể không nói, tình huống này cũng không tệ lắm – ngươi nên biết tính mạo hiểm của nó rất cao.”
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Tom trầm mặc, sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Hắn không nhớ mình đã từng phân cắt linh hồn mình ra, nhưng sự thật là hắn đã phân cắt rồi; Hơn nữa, theo những gì Slytherin nói, linh hồn của Harry cũng giống như thế, sau đó linh hồn của hai người bọn hắn dung hợp lại với nhau; Mà Harry là người của năm mươi năm sau trở lại đây, cậu ấy lại rất hiểu hắn sau này, chứng tỏ việc phân cắt linh hồn có lẽ là được thực hiện vào thời điểm đó…
Nói cách khác, Harry đã đúng. Hắn và Voldemort cùng là một người, vẫn luôn như vậy! Chỉ khác là bây giờ hắn không có ký ức của những năm sau này mà thôi.
Mọi chuyện về căn bản chính là như vậy!
Tom nhắm mắt rồi lại mở ra. Nhưng ở thời điểm hắn mười mấy tuổi, nếu hắn không tự phân cắt linh hồn mình, thì chắc chắn năm mươi năm sau cũng không có linh hồn của Harry ở bên trong linh hồn của hắn.
Hắn không phải là lịch sử chân thật! Điều này hắn không thể thay đổi được. Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến sau này hắn không thể nhớ được những chuyện xảy ra ở đây thay vào đó là cái gọi là lịch sử chân chính, hắn liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn sẽ không nhớ được Harry đã từng vì lo lắng mà ẩn thân lén đi theo hắn. Hắn chưa bao giờ phát hiện ra, trong lúc mình đang ngon giấc trên giường, lại có người đang dựa vào tường phòng hắn mà ngủ gật.
Hắn sẽ không nhớ được, đêm Giáng Sinh tuyết rơi đó, hắn đứng giữa trời tuyết, Harry một câu lại một câu khuyên hắn đi vào như thế nào, ếm thần chú hong khô, giữ ấm cho hắn, rồi cậu còn ôm lấy hắn.
Hắn cũng sẽ không nhớ, lúc xuống dưới Phòng Chứa Bí Mật, Harry không chút sợ hãi đứng trước mặt hắn. Biết rõ cậu có thể sẽ bị chính hắn giết chết, lại không giãy dụa cũng không phản kháng, vào lúc cuối cùng còn nói tin tưởng hắn.
Tom đột ngột khựng lại. Hắn sắp tìm được một Bảo Bối Tử Thần, nhưng hắn không hề phấn khởi, cũng chẳng hề chờ mong, đầu óc hắn còn đang tràn ngập những suy nghĩ khác.
Harry vốn đang cúi đầu đuổi theo, Tom đột ngột ngừng lại như vậy khiến nó đụng phải người hắn, “Cậu làm cái gì thế?” Nó xoa trán, nghiêng đầu nhìn người phía trước, “Đang đi xuống dốc, tôi không khống chế được.”
“Viên Đá Phục Sinh có thể lưu giữ kí ức?” Tom đột nhiên hỏi một câu chỏn lỏn.
“Chính xác thì đó là một hình thức cất giữ ký ức, là một hình ảnh thu nhỏ của con người chân thật; Ở một thời điểm khác, linh hồn đó mang đầy đủ đặc tính về tính cách, thói quen, cách nói chuyện của người đó, nhưng thời gian xuất hiện lại rất ngắn…” Harry đã từng sử dụng Viên Đá Phục Sinh, nó phải vắt hết óc để nghĩ xem nên giải thích thế nào để Tom có thể hình dung được. Sau khi trả lời theo bản năng, nó mới lấy lại tinh thần: “Nhưng cậu hỏi cái này làm gì? Nó chỉ có thể triệu hồi ra ảo ảnh của người chết mà thôi!” Đúng ra thì Tom không có hứng thú với Viên Đá Phục Sinh mới phải chứ?
Tom không đáp lại, tiếp tục đi nhanh về phía trước. Muốn chế tạo Trường Sinh Linh Giá cần dựa trên cái chết, nếu là như vậy chắc chắn hắn đã từng chết một lần. Tuy rằng không biết có thể thành công hay không, nhưng để Harry có thể trở lại năm mươi năm sau, sao hắn không thể thử một lần?
“Này, này, cậu không định nói sao?” Harry chạy chậm đuổi theo hắn đến tận ngôi làng nhỏ dưới thung lũng. Tom chuyển bước chân, rẽ sang một con đường mòn nhỏ, không hề có ý định trả lời câu hỏi của Harry.
Harry còn muốn hỏi tiếp, nhưng con đường mòn quanh co, khúc khuỷu, lại đầy sỏi đá, khiến nó không thể phân tán một phần sự sự tập trung vào con đường đi dưới chân. Mà Tom thì hoàn toàn ngược lại, cứ như chân hắn có mắt vậy. Harry vừa thầm oán thật bất công thì đã nhìn thấy ngôi nhà bằng gỗ cũ nát ẩn giấu sau những thân cây lộn xộn.
Bởi vì những tán cây trên cao đã chặn một phần ánh sáng, cho nên nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nào phân biệt được đâu là nhà, đâu là thân cây. Trong nhà tối thui, ngói trên mái nhà gần như đã rớt gần hết, để lộ cả nóc nhà mục nát. Tường nhà đầy rêu phong, đây chính là nguyên nhân khiến nó khó nhận ra nhất. Cửa sổ nhỏ tý, tích không biết bao nhiêu cáu bẩn, ván cửa gần như bong ra khỏi bản lề, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ rớt xuống. Tầm ma mọc đầy xung quanh, ngọn đã vươn tới cửa sổ. Trên cửa chính có ghim một con rắn chết, xác đã khô quắt lại, chỉ còn da bọc xương.
Harry nhận ra đó không phải là con rắn mà nó nhìn thấy trong ký ức của ông Bob Odgen, giây tiếp theo nó tự trách mình sao lại chú ý những thứ nhỏ nhặt như thế. Nó quay đầu nhìn Tom đứng bên cạnh, vẻ mặt hắn rất khó để miêu tả chính xác. Vừa như là chán ghét, lại như thất vọng. Thế nhưng hắn không đứng đó lâu, mà đi thẳng tới, dùng sức gõ mạnh lên cửa hai tiếng. Trong phòng không có âm thanh đáp trả, hắn tự đẩy cánh cửa kia ra.
Nhà họ Gaunt dơ bẩn đến không thể tưởng tượng được, vẫn y hệt như lần Harry nhìn thấy trong Chậu Tưởng Ký. Trên trần kết dày mạng nhện, sàn nhà đen sì sì, trên bàn là một đống đồ ăn thối rữa cùng nồi đã đóng gỉ. Ánh sáng duy nhất căn nhà phát ra từ ngón nến lung lay như muốn đổ dưới chân một người đàn ông. Người đàn ông nọ tóc râu đã bộ dạng che khuất đôi mắt và miệng. Gã không hề có chút phản ứng nào với hai người lạ bước vào căn nhà của mình, giống như đã chết rồi vậy.
Tom bước vào đi trước. Ánh mắt hắn tự nhiên rơi xuống sinh vật suy nhất trong căn nhà. Bọn họ nhìn nhau vài giây, sau đó người kia lảo đảo đứng lên, tay phải cầm đũa phép, tay trái cầm một con dao nhỏ dính đầy máu. “Mày!” Gã quát, “Mày!”
Theo hành động của gã, hàng tá chai rượu bên chân gã ‘choang’ một tiếng đổ hết xuống, lăn đầy ra sàn. Gã hung hãn xông tới, thậm chí Harry có thể nhìn thấy tơ máu vằn lên trong đôi mắt vàng khè của gã.
“Dừng tay!”
Người kia bước chân lảo đảo, đụng vào chân bàn. Có cái gì đó trên bàn rớt xuống dưới, nhưng không một ai chú ý. Morfin Gaunt thẳng đứng dậy, dường như lấy lại được chút tỉnh táo, nhìn qua lại đánh giá Tom và Harry – nói chính xác là trợn mắt nhìn. Cuối cùng gã mở miệng, nói với Harry: “Mày nói được Xà Ngữ?”
“Đúng vậy, chúng ta nói được.” Tom tiếp lời, đi sâu vào trong căn nhà, sau đó hắn khẽ nhíu mày – nếu không chú ý kỹ sẽ chẳng nhận ra được. Harry nhìn hắn, lại nhìn Morfin Gaunt lúc này đã lại mơ mơ hồ hồ, nhấc chân theo vào.
“Tao… Mày… Không…” Morfin dường như bị hai người nói được Xà Ngữ làm cho khiếp sợ, một lúc lâu cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh. Sau đó gã rốt cuộc cũng rặn ra được một câu: “Mày là ai?” Vẫn chỉ hỏi Harry. Khuôn mặt Tom rất dễ nhận ra, Morfin chắc hẳn là đã hiểu rất có thể Tom có quan hệ với gã.
“Marvolo đâu?” Tom lại một lần nữa cướp lời Harry. Chuyện của Harry chính hắn mới hiểu được rõ ràng, vô cùng phức tạp, giờ lại giải thích với một gã say rượu thì thật phí thời gian. Từ tên lót của mình, hắn tra ra được Marvolo, tuy rằng Harry biết nguồn gốc mọi chuyện, nhưng hắn không muốn hỏi.
“Chết.” Morfin đáp, lúc này gã mới chịu chuyển ánh mắt từ Harry sang chỗ Tom, đánh giá một lượt. “Nhiều năm rồi… Mày rất giống thằng nhãi Muggle kia, nhưng mày trẻ hơn. Tao nhớ ra rồi, thằng đó đã già đi rồi…” Sau đó gã đột nhiên nhổ nước miếng. “Lũ bẩn thỉu, rác rưởi!”
Tom liếc mắt nhìn Harry, mà cậu chỉ đứng phía sau hắn không nói gì, vẻ mặt chỉ có chán ghét, không hề ngạc nhiên. Lúc này hắn có thể khẳng định, con người bẩn thỉu, thần trí không rõ ràng kia chính là cậu của hắn. “Thằng nhãi Muggle kia? Là Riddle sao?” Hắn dò hỏi.
Tom nhìn xung quanh, sau đó kéo Harry lại phía sau một cây cột lớn, lợi dụng cây cột để che tầm mắt của những người khác. “Cậu biết chỗ kia ở đâu đúng không?”
“Làng Hangleton Nhỏ?” Harry phản xạ có điều kiện trả lời, sau đó thấy ánh mắt vừa lòng của Tom.
“Độn thổ đi, nhân lúc hỗn loạn này.” Hắn túm lấy cánh tay Harry.
Nhân lúc hỗn loạn này? Harry mấy một lúc lâu mới hiểu ra. “Nhân lúc nơi này đang có nhiều Pháp sư tập trung ở đây sao?” Chả trách Tom thường lén sử dụng pháp thuật mà chưa từng bị phát hiện.
Bộ Pháp Thuật chỉ có thể phát hiện nơi pháp thuật xuất hiện, cùng lắm thì kiểm tra đũa phép, chứ không thể xác định được rốt cuộc ai là người tạo ra pháp thuật đó. Lúc nó theo dõi Tom, mỗi khi hắn sử dụng pháp thuật thường là những nơi đông người – bởi vì ở những nơi này, xác suất có pháp sư trong số đó khá cao, hơn nữa nếu muốn tìm ra người sử dụng pháp thuật trái phép cũng không hề dễ dàng. Tom rất thông minh tìm được kẽ hở trong Đạo luật Phù thủy cấm trẻ vị thành niên sử dụng pháp thuật bên ngoài trường học: Chỉ cần ở gần một Pháp sư trưởng thành, chỉ cần hắn không dùng thần chú nào quá đặc biệt, thì chắc chắn không có vấn đề gì cả. Trước kia Harry đoán nguyên nhân là vì chiến tranh, nhưng bây giờ xem ra Tom suy nghĩ thấu đáo hơn nó rất nhiều.
“Được rồi.” Harry thấy trên mặt Tom hiện rõ vẻ ‘nói nhảm’, trong lòng lại càng thêm bội phục hắn tính toán rất chu toàn. “Có điều tôi không dám chắc chắn có đến đúng nơi được hay không, tôi chỉ qua nơi đó, chứ chưa từng tự mình đến.”
Xa xa có người đẩy hành lý đi tới chỗ hai đứa nó, Tom dịch vào một chút. “Được rồi, mau Độn thổ thôi.” Nếu không phải hắn không biết vị trí chính xác, hắn cần nhờ Harry dẫn đi sao? Hơn nữa không phải Harry sợ cậu ấy Độn thổ không đến được tới nơi mà là sợ hắn làm chuyện gì sau đó đi? Harry há miệng thở dốc, cảm thấy gần đây nó càng ngày càng giống Hermione. Trước kia, mỗi lần nó định đi làm chuyện gì đó nguy hiểm, cô bé đều khuyên nhủ nó đừng có làm. Vậy mà bây giờ chính nó lại khuyên người khác đừng mạo hiểm. Có điều Tom tin tưởng để nó Độn thổ dẫn hắn đi… Harry che dấu sự vui mừng đột nhiên nảy sinh trong lòng, nhắm mắt nhớ lại. Dù nó có từ chối không chịu dẫn Tom đi, thì chính hắn sẽ tự tìm đến nơi đó, vậy chẳng thà nó đi cùng hắn còn hơn!
Trời đất bỗng chốc quay cuồng.
Cả hai đứa bọn nó đều đã quen với cảm giác quay cuồng, nghẹt thở Độn thổ mang lại, cho nên khi đến nơi, bọn nó tiếp đất rất vững vàng. Harry chớp chớp mắt, đập vào mắt nó là bờ giậu xanh biếc trải dài bên dưới bầu trời trong xanh như hoa lưu ly. Hình như đúng rồi? Harry quay đầu nhìn quanh, nhận thấy Tom đã đi đến một chỗ cách nó không xa, trước mặt hắn là một tấm biển gỗ chỉ đường.
“Làng Hangleton lớn, năm dặm Anh; làng Hangleton Nhỏ, một dặm Anh.” Tom thì thầm, sau đó không chút do dự đi vào con đường nhỏ hơn. Đi được hai bước hắn chợt quay đầu: “Cậu không đi à?”
“Có chứ!” Harry vội đáp, đuổi theo hắn. Bây giờ nó chỉ mong là Slytherin đã nói rõ ràng mọi chuyện cho Tom hiểu… Có điều, nhìn vẻ bình tĩnh lúc đó của Tom, hình như hắn không hứng thú gì lắm với Bảo Bối Tử Thần? Vậy hắn còn muốn đến làng Hangleton Nhỏ làm gì? Vì muốn trả thù người ba đã bỏ rơi má con hắn sao? Đây chính là suy đoán xấu nhất của nó. Nhưng một khi có nó bên cạnh Tom, nó sẽ không để chuyện này xảy ra. Harry vừa nghĩ, vừa chạy bước nhỏ đuổi theo Tom.
Tom không có tâm trạng nào để quan sát cảnh vật ven đường, chỉ bước nhanh về phía trước. Những lời Slytherin nói trong căn phòng dưới Phòng Chứa Bí Mật văng vẳng bên tai hắn – không ai có thể bất tử.
Có thể linh hồn biến mất, thể xác vẫn còn; hoặc là thể xác thối rữa, linh hồn sống mãi. Trường hợp thứ nhất là dựa vào pháp thuật để bảo vệ thể xác con người nguyên dạng, trường hợp thứ hai chính là ma. Cũng có người linh hồn và thể xác đều không còn tồn tại trên thế gian này nữa, chỉ cần bọn họ đi xuyên qua Cổng Vòm cao cao, có tấm rèm cửa lúc nào cũng đong đưa như thác nước trong Sở Bảo Mật kia.
Máu kỳ lân có thể tạm thời kéo dài thời gian sống, nhưng sự nguyền rủa vì đã giết hại một sinh vật thuần khiết sau đó sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Còn Hòn Đá Phù Thủy, không nói đến thuật Luyện kim cần số lượng lớn những nguyên liệu quý giá, quá trình luyện kim cũng tốn rất nhiều thời gian và công sức, phần lớn thời gian đều dành để luyện nó thành thuốc trường sinh, như thế thì dù bất tử cũng có ý nghĩa gì đâu. Ít nhất hắn khẳng định hắn không muốn làm những việc nhàm chán như vậy.
Trường Sinh Linh Giá thì lại càng nực cười. Cắt linh hồn mình ra, đó không còn là con người nữa, từ vẻ bề ngoài đến bộ não. Mà linh hồn không ổn định mang lại nhiều hậu quả không thể lường trước được, Slytherin đã nói như thế. “Đến bây giờ ngươi chưa có biểu hiện gì khác thường, đó là bởi vì có một mảnh linh hồn khác đã thế chỗ cho mảnh linh hồn đã bị cắt ra kia của ngươi.”
Lúc nghe được chuyện này, Tom kinh ngạc đến nói không nên lời. Trường Sinh Linh Giá? Là thứ gì? Hắn chỉ lờ mờ đọc được trong một quyển sách về ma thuật hắc ám nào đó mà thôi, hắn làm thật từ khi nào chứ? Sao chính hắn lại không biết? “Một linh hồn khác? Linh hồn của ai?” Hắn hỏi, nhưng trong lòng đã tự có đáp án. Cảm giác ấm áp khác thường khi chạm vào vết sẹo hình tia chớp đó… Lần đầu tiên gặp hắn, Slytherin đã yêu cầu gặp Harry…
“Ngươi tự đoán ra được mà, đúng không?” Slytherin nói, “Chính là cậu bé đó, Harry Potter. Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ đề nghị các ngươi lấy phần linh hồn của mình về, dù thế nào thì linh hồn của chính mình vẫn phù hợp hơn. Thế nhưng bây giờ tất cả đã quá muộn…” Ông ta dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Tom giống như đang nhìn một kỳ tích, “Linh hồn của các ngươi đã dung hợp. Ta không thể không nói, tình huống này cũng không tệ lắm – ngươi nên biết tính mạo hiểm của nó rất cao.”
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Tom trầm mặc, sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Hắn không nhớ mình đã từng phân cắt linh hồn mình ra, nhưng sự thật là hắn đã phân cắt rồi; Hơn nữa, theo những gì Slytherin nói, linh hồn của Harry cũng giống như thế, sau đó linh hồn của hai người bọn hắn dung hợp lại với nhau; Mà Harry là người của năm mươi năm sau trở lại đây, cậu ấy lại rất hiểu hắn sau này, chứng tỏ việc phân cắt linh hồn có lẽ là được thực hiện vào thời điểm đó…
Nói cách khác, Harry đã đúng. Hắn và Voldemort cùng là một người, vẫn luôn như vậy! Chỉ khác là bây giờ hắn không có ký ức của những năm sau này mà thôi.
Mọi chuyện về căn bản chính là như vậy!
Tom nhắm mắt rồi lại mở ra. Nhưng ở thời điểm hắn mười mấy tuổi, nếu hắn không tự phân cắt linh hồn mình, thì chắc chắn năm mươi năm sau cũng không có linh hồn của Harry ở bên trong linh hồn của hắn.
Hắn không phải là lịch sử chân thật! Điều này hắn không thể thay đổi được. Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến sau này hắn không thể nhớ được những chuyện xảy ra ở đây thay vào đó là cái gọi là lịch sử chân chính, hắn liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn sẽ không nhớ được Harry đã từng vì lo lắng mà ẩn thân lén đi theo hắn. Hắn chưa bao giờ phát hiện ra, trong lúc mình đang ngon giấc trên giường, lại có người đang dựa vào tường phòng hắn mà ngủ gật.
Hắn sẽ không nhớ được, đêm Giáng Sinh tuyết rơi đó, hắn đứng giữa trời tuyết, Harry một câu lại một câu khuyên hắn đi vào như thế nào, ếm thần chú hong khô, giữ ấm cho hắn, rồi cậu còn ôm lấy hắn.
Hắn cũng sẽ không nhớ, lúc xuống dưới Phòng Chứa Bí Mật, Harry không chút sợ hãi đứng trước mặt hắn. Biết rõ cậu có thể sẽ bị chính hắn giết chết, lại không giãy dụa cũng không phản kháng, vào lúc cuối cùng còn nói tin tưởng hắn.
Tom đột ngột khựng lại. Hắn sắp tìm được một Bảo Bối Tử Thần, nhưng hắn không hề phấn khởi, cũng chẳng hề chờ mong, đầu óc hắn còn đang tràn ngập những suy nghĩ khác.
Harry vốn đang cúi đầu đuổi theo, Tom đột ngột ngừng lại như vậy khiến nó đụng phải người hắn, “Cậu làm cái gì thế?” Nó xoa trán, nghiêng đầu nhìn người phía trước, “Đang đi xuống dốc, tôi không khống chế được.”
“Viên Đá Phục Sinh có thể lưu giữ kí ức?” Tom đột nhiên hỏi một câu chỏn lỏn.
“Chính xác thì đó là một hình thức cất giữ ký ức, là một hình ảnh thu nhỏ của con người chân thật; Ở một thời điểm khác, linh hồn đó mang đầy đủ đặc tính về tính cách, thói quen, cách nói chuyện của người đó, nhưng thời gian xuất hiện lại rất ngắn…” Harry đã từng sử dụng Viên Đá Phục Sinh, nó phải vắt hết óc để nghĩ xem nên giải thích thế nào để Tom có thể hình dung được. Sau khi trả lời theo bản năng, nó mới lấy lại tinh thần: “Nhưng cậu hỏi cái này làm gì? Nó chỉ có thể triệu hồi ra ảo ảnh của người chết mà thôi!” Đúng ra thì Tom không có hứng thú với Viên Đá Phục Sinh mới phải chứ?
Tom không đáp lại, tiếp tục đi nhanh về phía trước. Muốn chế tạo Trường Sinh Linh Giá cần dựa trên cái chết, nếu là như vậy chắc chắn hắn đã từng chết một lần. Tuy rằng không biết có thể thành công hay không, nhưng để Harry có thể trở lại năm mươi năm sau, sao hắn không thể thử một lần?
“Này, này, cậu không định nói sao?” Harry chạy chậm đuổi theo hắn đến tận ngôi làng nhỏ dưới thung lũng. Tom chuyển bước chân, rẽ sang một con đường mòn nhỏ, không hề có ý định trả lời câu hỏi của Harry.
Harry còn muốn hỏi tiếp, nhưng con đường mòn quanh co, khúc khuỷu, lại đầy sỏi đá, khiến nó không thể phân tán một phần sự sự tập trung vào con đường đi dưới chân. Mà Tom thì hoàn toàn ngược lại, cứ như chân hắn có mắt vậy. Harry vừa thầm oán thật bất công thì đã nhìn thấy ngôi nhà bằng gỗ cũ nát ẩn giấu sau những thân cây lộn xộn.
Bởi vì những tán cây trên cao đã chặn một phần ánh sáng, cho nên nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nào phân biệt được đâu là nhà, đâu là thân cây. Trong nhà tối thui, ngói trên mái nhà gần như đã rớt gần hết, để lộ cả nóc nhà mục nát. Tường nhà đầy rêu phong, đây chính là nguyên nhân khiến nó khó nhận ra nhất. Cửa sổ nhỏ tý, tích không biết bao nhiêu cáu bẩn, ván cửa gần như bong ra khỏi bản lề, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ rớt xuống. Tầm ma mọc đầy xung quanh, ngọn đã vươn tới cửa sổ. Trên cửa chính có ghim một con rắn chết, xác đã khô quắt lại, chỉ còn da bọc xương.
Harry nhận ra đó không phải là con rắn mà nó nhìn thấy trong ký ức của ông Bob Odgen, giây tiếp theo nó tự trách mình sao lại chú ý những thứ nhỏ nhặt như thế. Nó quay đầu nhìn Tom đứng bên cạnh, vẻ mặt hắn rất khó để miêu tả chính xác. Vừa như là chán ghét, lại như thất vọng. Thế nhưng hắn không đứng đó lâu, mà đi thẳng tới, dùng sức gõ mạnh lên cửa hai tiếng. Trong phòng không có âm thanh đáp trả, hắn tự đẩy cánh cửa kia ra.
Nhà họ Gaunt dơ bẩn đến không thể tưởng tượng được, vẫn y hệt như lần Harry nhìn thấy trong Chậu Tưởng Ký. Trên trần kết dày mạng nhện, sàn nhà đen sì sì, trên bàn là một đống đồ ăn thối rữa cùng nồi đã đóng gỉ. Ánh sáng duy nhất căn nhà phát ra từ ngón nến lung lay như muốn đổ dưới chân một người đàn ông. Người đàn ông nọ tóc râu đã bộ dạng che khuất đôi mắt và miệng. Gã không hề có chút phản ứng nào với hai người lạ bước vào căn nhà của mình, giống như đã chết rồi vậy.
Tom bước vào đi trước. Ánh mắt hắn tự nhiên rơi xuống sinh vật suy nhất trong căn nhà. Bọn họ nhìn nhau vài giây, sau đó người kia lảo đảo đứng lên, tay phải cầm đũa phép, tay trái cầm một con dao nhỏ dính đầy máu. “Mày!” Gã quát, “Mày!”
Theo hành động của gã, hàng tá chai rượu bên chân gã ‘choang’ một tiếng đổ hết xuống, lăn đầy ra sàn. Gã hung hãn xông tới, thậm chí Harry có thể nhìn thấy tơ máu vằn lên trong đôi mắt vàng khè của gã.
“Dừng tay!”
Người kia bước chân lảo đảo, đụng vào chân bàn. Có cái gì đó trên bàn rớt xuống dưới, nhưng không một ai chú ý. Morfin Gaunt thẳng đứng dậy, dường như lấy lại được chút tỉnh táo, nhìn qua lại đánh giá Tom và Harry – nói chính xác là trợn mắt nhìn. Cuối cùng gã mở miệng, nói với Harry: “Mày nói được Xà Ngữ?”
“Đúng vậy, chúng ta nói được.” Tom tiếp lời, đi sâu vào trong căn nhà, sau đó hắn khẽ nhíu mày – nếu không chú ý kỹ sẽ chẳng nhận ra được. Harry nhìn hắn, lại nhìn Morfin Gaunt lúc này đã lại mơ mơ hồ hồ, nhấc chân theo vào.
“Tao… Mày… Không…” Morfin dường như bị hai người nói được Xà Ngữ làm cho khiếp sợ, một lúc lâu cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh. Sau đó gã rốt cuộc cũng rặn ra được một câu: “Mày là ai?” Vẫn chỉ hỏi Harry. Khuôn mặt Tom rất dễ nhận ra, Morfin chắc hẳn là đã hiểu rất có thể Tom có quan hệ với gã.
“Marvolo đâu?” Tom lại một lần nữa cướp lời Harry. Chuyện của Harry chính hắn mới hiểu được rõ ràng, vô cùng phức tạp, giờ lại giải thích với một gã say rượu thì thật phí thời gian. Từ tên lót của mình, hắn tra ra được Marvolo, tuy rằng Harry biết nguồn gốc mọi chuyện, nhưng hắn không muốn hỏi.
“Chết.” Morfin đáp, lúc này gã mới chịu chuyển ánh mắt từ Harry sang chỗ Tom, đánh giá một lượt. “Nhiều năm rồi… Mày rất giống thằng nhãi Muggle kia, nhưng mày trẻ hơn. Tao nhớ ra rồi, thằng đó đã già đi rồi…” Sau đó gã đột nhiên nhổ nước miếng. “Lũ bẩn thỉu, rác rưởi!”
Tom liếc mắt nhìn Harry, mà cậu chỉ đứng phía sau hắn không nói gì, vẻ mặt chỉ có chán ghét, không hề ngạc nhiên. Lúc này hắn có thể khẳng định, con người bẩn thỉu, thần trí không rõ ràng kia chính là cậu của hắn. “Thằng nhãi Muggle kia? Là Riddle sao?” Hắn dò hỏi.
Danh sách chương