CHƯƠNG 87

Tô Cầm vội vàng ho một tiếng: “Con bé Thu Huyền này, cũng thật là không biết xấu hổ gì hết, con gái con lứa gì mà không biết giữ hình tượng, kêu lớn tiếng như vậy.”

Đinh Nhị Tiến liếc bà ta một cái: “Cái này thì có là gì, bây giờ đã là thời đại nào rồi, như thế này là thể hiện cá tính, cởi mở hoạt bát. Tôi có ý kiến với bà lắm đấy, mỗi lần chúng ta làm chuyện này, bà xấu hổ không dám kêu một tiếng, làm cho tôi giống như đang làm với con cá ướp muối, không có hứng thú gì hết.”

Tô Cầm vừa thẹn vừa xấu hổ: “Ách, cái lão già này, ông đang nói bậy nói bạ cái gì đó? Ông mới chính là con cá ướp muối ấy.”

Bà nói xong rồi lại đánh đánh Đinh Nhị Tiến.

Hai người bất tri bất giác ôm nhau, trên mặt của Tô Cầm cũng đỏ bừng một mảnh.

Lúc này, ở khu làm việc phồn hoa trong trung tâm thành phố Giang Nam.

Trên lầu hai mươi ba, tòa cao ốc xí nghiệp Thiên Đỉnh, trong phòng làm việc chủ tịch có ba người đàn ông đang ngồi ở bên trong.

Hai người trong số đó là Hà Diệc Nho, người phụ trách đương nhiệm của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, cùng với Hà Du Vinh, cháu trai của ông ta, mà người thứ ba có mặt ở hiện trường chính là Tôn Vĩnh Trinh, chủ tịch xí nghiệp Thiên Đỉnh.

Hà Diệc Nho và Hà Du Vinh đều cúi thấp đầu không dám thở mạnh.

Một tay Tôn Vĩnh Trinh cầm điếu thuốc, một tay khác thì cầm tài liệu xem, giọng điệu không tốt: “Hà Diệc Nho, ông có bản lĩnh quá nhỉ? Tôi hao tổn sức lực mới có thể đoạt Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng về tay, giao cho ông quản lý, kết quả một tháng ông lại làm lỗ hơn một trăm năm mươi tỷ?”

Hà Diệc Nho nuốt một ngụm nước miếng, ngay cả rắm cũng không dám thả.

Tôn Vĩnh Trinh tiếp tục nói: “Còn nữa, một tuần trước ông còn mang theo nhân viên cốt cán của công ty đến phần mộ của tên ma quỷ Giang Châu, quỳ ròng rã cả một đêm trước mộ của cậu ta là có chuyện gì xảy ra? Những nhân viên nòng cốt của công ty đều bị ông làm cho tức giận, chạy mất hết.”

Hà Diệc Nho đau khổ nói: “Tôn tổng, chuyện này không thể trách tôi được, đều là chuyện tốt do Giang Nghĩa đã làm ra. Cậu ta quá lợi hại, chúng tôi đấu không lại cậu ta. Tôn tổng, ngài giúp tôi một chút đi.”

“Tôi nhổ vào!” Tôn Vĩnh Trinh mắng chửi: “Cái thứ phế vật như ông, tôi đây bị mù mới có thể giao Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng cho cái loại rác rưởi như ông quản lý.”

Dừng một chút, ông ta hỏi: “Ông nói Giang Nghĩa có thân phận gì chứ?”

Hà Diệc Nho nói: “Tôi đã điều tra rồi, cậu ta là anh trai ruột của Giang Châu, đến biên giới phía tây đi lính năm năm, không có thành tích gì hết, đến bây giờ vẫn còn đang sống ở nhà vợ, là một đứa con rể ăn bám.”

“Một đứa con rể ăn bám mà ông cũng không giải quyết được?”

“Không phải… dù sao thì Giang Nghĩa cũng đã từng đi lính, đánh nhau rất giỏi, hơn nữa, tôi nghe nói cậu ta còn cứu một đại sĩ quan, lần trước chúng tôi quỳ ở trước mộ cũng là do bị người của vị sĩ quan đó dọa cho sợ.”

Tôn Vĩnh Trinh hừ lạnh một tiếng: “Giang Nghĩa này chắn ở trước mặt Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, chính là đang ngăn cản tiền tài của chúng ta, nhất định phải tiêu diệt.”

Hà Diệc Nho hỏi: “Tôn tổng, ý của ngài là tìm người giết cậu ta?”

“Cút cha ông đi!”

Tôn Vĩnh Trinh tức giận nói: “Bây giờ là xã hội pháp quyền, chúng ta là công dân hợp pháp, giết giết giết giết ông nội ông ấy, cái đầu heo này của ông không sử dụng đàng hoàng đi, nghĩ ra cách đáng tin cậy một chút?”

“Giang Nghĩa là binh lính biên giới phía tây, mặc dù không quyền không thế, nhưng mà vẫn có thân phận, đại biểu cho biên giới phía tây. Bây giờ, tổng phụ trách khu Giang Nam lại là từ biên giới phía tây ra, ông tìm người giết cậu ta, làm như vậy không phải là ông đang đối nghịch với tổng phụ trách hả, ông có mấy cái đầu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện