CHƯƠNG 4: ĐỨNG TRƯỚC ĐI

Bước vào sảnh khách sạn, chỉ thấy từng bàn tiệc ăn uống cao cấp được bày biện ngăn nắp.

Người đến người đi mặc vàng đeo bạc, một thân quần áo sang trọng.

Mọi người cầm rượu trên tay, nói chuyện vui vẻ.

Đinh Thu Huyền dẫn Giang Nghĩa đến một chiếc bàn ở giữa sảnh, mỉm cười với một ông già gọi: “Ông nội!”

Ông già này hiện là chủ của nhà họ Đinh – Đinh Trung.

Ông ta nheo mắt: “Ồ, Thu Huyền sao bây giờ cháu mới tới? Làm ông nội chờ cháu sốt cả ruột, nhanh lên, ngồi xuống đi.”

Quay đầu lại, lại nhìn thấy Giang Nghĩa bên cạnh Đinh Thu Huyền, nghi ngờ hỏi: “Đây là?”

Đinh Thu Huyền cúi đầu, thiếu tự tin nói: “Anh ấy là chồng cháu, Giang Nghĩa.”

“Ồ?”

Đinh Trung nhìn lên nhìn xuống đánh giá Giang Nghĩa, nói: “Tôi nghe nói rằng cậu đã đi lính rồi, không ngờ hôm nay đã về rồi à, nào, ngồi xuống đi.”

“Cảm ơn ông nội.”

Giang Nghĩa vừa ngồi xuống, Đinh Phong Thành ngồi ở đối diện đã hỏi một cách kỳ lạ: “Em rể, cậu ra ngoài năm năm chắc cũng sống tốt chứ?”

“Tàm tạm.”

“Thật không? Vậy lúc cậu về có xe chuyên dụng đưa đón không?”

“Tôi không thích mấy thứ lễ tiết rườm rà đó nên dẹp bớt đi rồi.”

Đinh Phong Thành bật cười: “Rườm rà à? Ha ha, đừng giả vờ nữa được không? Mọi thứ trong quân đội đều đã được quy định sẵn, đâu phải để cậu nói bớt đi là bớt đi được? Chắc không phải do năng lực của cậu không đủ nên bị sa thải đó chứ?”

Tất cả những người họ hàng trên bàn đều nhìn Giang Nghĩa với vẻ đùa cợt, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

Giang Nghĩa không nói gì nữa.

Đinh Phong Thành tưởng Giang Nghĩa bị chọc trúng tim đen, không có gì để nói, liền tiếp tục nhạo báng mà nói: “Nhưng không sao, nhà họ Giang của cậu vẫn còn công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, cho dù cậu làm lính không ổn thì về cũng sẽ không chết đói.”

Nhắc đến việc này, vẻ mặt của Giang Nghĩa khẽ thay đổi.

Đinh Thu Huyền càng tức giận hơn.

Chuyện của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng xôn xao ồn ào, Đinh Phong Thành không thể không biết đến chuyện Giang Châu nhảy lầu tự tử được, anh ta nói ra trước mặt mọi người như vậy, chính là muốn sỉ nhục Giang Nghĩa.

Người khác “tốt bụng nhắc nhở” nói: “Phong Thành, cậu nói cái gì ngớ ngẩn vậy? Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng từ lâu đã thuộc về Hà Diệc Nho rồi, liên quan gì đến nhà họ Giang chứ?”

“Ờ ờ ờ, đúng rồi.” Đinh Phong Thành nhìn Giang Nghĩa, cười nói: “Xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt, tôi quên mất.”

Anh ta vỗ ngực nói: “Nhưng cậu đừng lo lắng, cho dù cậu sống không tốt, công ty cũng không còn nữa thì cũng không chết đói được đâu. Người làm anh hai như tôi nhất định sẽ chiếu cố cậu. Tôi thấy vóc dáng của cậu khá tốt, hay là, đến công ty tôi làm nhân viên bảo vệ hoặc người gác cửa đi, tôi cho cậu lương một tháng 18 triệu, thế nào?”

“Đủ rồi!”

Đinh Trung quát một tiếng, khiến Đinh Phong Thành phải ngậm miệng lại.

“Mọi người là người một nhà, sau này nói chuyện thì chú ý một chút.”

Ông ta lại nhìn về phía Giang Nghĩa: “Giang Nghĩa, tình hình hiện tại của cậu không tốt lắm, tôi hy vọng cậu có thể nỗ lực hơn nữa để bắt kịp. Nếu không, tôi nghĩ sau này cậu không cần đến tham gia gia yến nữa đâu.”

Đinh Phong Thành và những người khác đều vui vẻ nhìn Giang Nghĩa xấu hổ.

Sắc mặt của Đinh Thu Huyền tái nhợt, trong đời chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy.

Về phần Giang Nghĩa, anh đã sớm khôi phục được bình tĩnh, trên mặt không còn sự tức giận hay buồn bã, như thể những gì người khác nói đều không liên quan đến anh.

Đinh Trung nhìn bộ dạng của anh, tức đến mức đập bàn: “Trẻ nhỏ ngu dốt không dễ dạy.”

Lúc này, bên ngoài khách sạn vang lên tiếng rít.

Hơn chục chiếc xe BMW màu trắng xếp thành hàng dài đổ về trước cửa khách sạn, đi giữa là chiếc Bentley màu đen bạc trị giá hơn 3 tỷ, thể hiện thân phận quyền quý.

“Chị cả và anh rể đến rồi!” Đinh Phong Thành vui vẻ đứng lên, đồng thời không quên quay đầu châm chọc Giang Nghĩa một câu: “Anh rể cũng là đi lính về, cậu nhìn khí thế này đi, cùng là đi lính, sao lại có chênh lệch lớn như vậy? Còn nói không thích lễ tiết rườm rà gì đó, ha ha, cho dù cậu có thích thì có ai quan tâm cậu không? Càng không phải nói đến đội xe đưa đón nữa!”

“Đừng nói nhảm nữa, cùng ông đi đón chị cả và anh rể của cháu đi.”

Đinh Trung đứng dậy đi về phía cửa, những người khác cũng lũ lượt đứng dậy theo sau, có thể khiến cho ông cụ đích thân chào hỏi, có thể thấy được thân phận cao quý của đối phương.

Khi ra đến cửa, Đinh Trung đứng nghiêm mình.

Cửa xe Bentley mở ra, Đinh Hoàng Liễu khoác tay chồng Đường Văn Chương, bước ra khỏi xe.

“Sao ông lại đích thân ra đón con rồi? Thật là khó xử cho con quá.” Đường Văn Chương to giọng nói.

“Haiz, con là phó chỉ huy chiến khu, một lão bá tánh như ta không ra đón thì thích hợp sao?”

“Ba, đừng nói như vậy, nhanh lên, vào trong đi, đừng để lạnh.”

“Đi, vào trong thôi.”

Một nhóm người vây quanh Đường Văn Chương, đi vào trong như các ngôi sao vây quanh mặt trăng vậy.

“Nào, Văn Chương, Hoàng Liễu, ngồi bên cạnh ta đi.”

Ông lão vui mừng bảo Đường Văn Chương và Đinh Hoàng Liễu đến bên cạnh mình, trên mặt luôn nở nụ cười, so với thái độ mà ông ta vừa đối xử với Giang Nghĩa thì cứ giống như là một thế giới khác vậy.

Bàn có mười chỗ ngồi, vì lúc đầu không ngờ Giang Nghĩa sẽ đến, cho nên thiếu mất một chỗ.”

“Ồ, còn thiếu một ghế.” Đinh Phong Thành nói.

Đinh Trung thản nhiên liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: “Giang Nghĩa, cậu đứng trước đi, lát nữa kêu người phục vụ lấy ghế cho cậu.”

Ngữ khí của ông ta nhàn nhạt, căn bản chẳng hề đặt Giang Nghĩa vào trong mắt.

Đinh Thu Huyền tức giận đến mức nắm chặt tay nhưng đành bất lực.

Giang Nghĩa cười khổ một tiếng, đứng dậy sang bên cạnh bàn.

Đinh Trung nói chuyện cười vui với Đường Văn Chương, liên tục hỏi về tình hình gần đây, hồi nãy đối với Giang Nghĩa còn chưa có hỏi lấy một câu hỏi thăm.

Sự khác biệt rất dễ thấy.

Sau khi nói chuyện một lúc, chị cả Đinh Hoàng Liễu chỉ vào Giang Nghĩa, nói: “Em gái, đây là người chồng đã xa nhà đi lính của em – Giang Nghĩa, phải không?”

“Ừm.”

“Nói chứ, đây là lần đầu tiên chị gặp đó, sao không ai giới thiệu gì hết vậy?”

Đinh Phong Thành cười nói: “Giới thiệu cái gì? Gia tộc sụp đổ, đi lính thất bại, đến cả việc làm cũng không có, vẫn còn phải dựa vào nhà họ Đinh chúng ta nuôi. Vô dụng như vậy thì có gì để mà giới thiệu, chỉ sợ sẽ làm bẩn mắt chị cả thôi.”

“Ồ? Thê thảm như vậy à?”

Trong lòng Đinh Hoàng Liễu rất sảng khoái, từ nhỏ đến lớn cái gì cô ta cũng không bằng Đinh Thu Huyền.

Thành tích không bằng, ngoại hình và vóc dáng càng chênh lệch hơn, mọi mặt đều bị Đinh Thu Huyền trấn áp, cuối cùng giờ phút này cũng tìm được cơ hội để trút giận rồi.

Cô ta ôm lấy cánh tay Đường Văn Chương, nũng nịu nói: “Chồng à, không phải anh cũng là quân nhân sao? Nể tình người ta cũng đi lính, hay là anh tìm công việc cho cậu ta ở chiến khu đi.”

Đường Văn Chương nhíu mày: “Đùa cái gì vậy? Chiến trường là nơi ai cũng vào được chắc? Nhất là chiến trường của bọn anh, nếu không có cấp bậc nhất định thì căn bản không đủ tư cách vào.”

Quay đầu lại, Đường Văn Chương đánh giá Giang Nghĩa một cái, hỏi: “Quân hàm hiện tại của cậu là gì?”

Giang Nghĩa nhàn nhạt nói ra bốn chữ: “Chiến thần Tu La.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện